Chương 28: Tùy Phong Trục Vũ
Nhĩ Duy Hoa
01/12/2015
Lực đạo nơi cằm không lớn nhưng lại cường thế không để cho đối phương có cơ hội tránh né. Vinh Khô bị buộc ngước đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vào ánh mắt Hoàng đế.
“. . .nên có cảm giác gì?” mất một lúc lâu, hắn mới chậm rãi hỏi lại.
Mấy năm nay, thái độ Hoàng đế đối với hắn quả thật bất đồng với những người khác.
Vốn dĩ trước đây hắn không rõ Hoàng đế rốt cuộc có tâm tư hay mục đích gì đối với mình, dù gì trên người hắn, thứ có thể lợi dùng đều đã bị lợi dụng, Tấn Hầu cùng với pháo bảo thủ đều bị Hoàng đế vịnh vào tội mưu nghịch mà đập tan rã.
Mãi cho đến dạo gần đây, hắn mới hiểu rõ, Hoàng đế quả thật là đối với hắn nổi lên ỷ niệm1. Nếu vậy, “sủng ái” cùng khoan dung mà Hoàng đế dành cho hắn trước đây, hết thảy đều có được câu trả lời hợp lý.
Không ít quý tộc ở Đại Hạ quốc nuôi dưỡng nam sủng, nếu Hoàng đế có sở thích như vậy, cũng không có gì đáng trách. Tuy giữa bọn họ có huyết thống quan hệ phụ tử, nhưng Vinh Khô cũng không cho là đối phương đối với mình có bao nhiêu cân lượng thân tình phụ tử. . .
Huống hồ gì, Hoàng đế hành sự vốn là suất tính bất ky2, mặc dù Vinh Khô cũng không rõ, trên thân thể mình có điểm nào khơi gợi hứng thú của đối phương, hắn cxng cảm thấy hành vi của Hoàng đế có cái gì mà thiên lý bất dung3.
Có điều, cảm giác. . .ư?
Hoàng đế thả tay, hai tay vòng lại ôm người khóa trong lồng ngực mình, cúi đầu xuống kề sát vào mặt đối phương, đôi môi như có như không mà cọ lên môi Vinh Khô, thở ra một hơi ái muội “Như vậy. . .có cảm giác gì?”
Vinh Khô theo bản năng mà hơi lùi về sau, lại bị Hoàng đế trói chặt đến không thể nhúc nhích.
“Nhi thần không có cảm giác.” hắn không khiên cưỡng nữa, chỉ mặc đối phương áp chặt vào ngực.
Thanh âm Vinh Khô thực bình tình, bình tĩnh gần như vô tình.
Thân thể cứng đờ, hai tay Hoàng đế càng tăng thêm lực đạo xiết chặt lại, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại “Vậy tức là. . .nếu như trẫm muốn thân thể ngươi, tâm của ngươi, ngươi đều không màng?”
“Nhi thần không biết là cảm thụ của bản thân có cái gì khẩn yếu.” Vinh Khô vẫn như cũ thản nhiên nói “Phụ hoàng là cửu ngũ chí tôn, muốn có cái gì, vốn là vô khả hậu phi4.”
Hắn tất nhiên là không muốn làm nam sủng, nhưng Hoàng đế nếu đã muốn, hắn há có năng lực trái lời sao? Thế nên, ý nghĩ của hắn, tâm tình của hắn, tất thảy đều không trọng yếu.
Lời vừa nói ra, nơi thắt lừng bị cánh tay mạnh mẽ xiết chặt lại, Vinh Khô đau đến nỗi phải hít một ngụm khí.
Hoàng đế bấy giờ mới thả lỏng lực đạo, nhãn thần bất định chằm chằm nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Vinh Khô, âm trầm mở miệng “Vinh Khô, ngươi nhất định phải như vậy mà đối đãi trẫm sao?”
Tuy y đã từng suy nghĩ có thể bất kể đại giới mà cấm cố thân cùng tâm của người này, nhưng. . . chính tai nghe Vinh Khô lãnh tĩnh mà nói những lời mạc bất tại hồ kia, Hoàng đế liền cảm thẩy tim mình bỗng nhiên bị một trận trất muộn5 mãnh liệt dội vào.
Kỳ thật, y nên sớm hiểu ra, không, là y vốn đã hiểu rõ ràng. . .
Chỉ là, đau đớn trong lòng từng ngày từng ngày một dần lắng đọng lại, khiến con người y như bị trói buộc thật sâu trong cảm giác tuyệt vọng.
Mỗi lần giãy giụa, hãm càng điên cuồng, chỉ còn lại đau khổ không thể gạt bỏ, triền miên nan giải.
Thảng thốt một trận vô lực cùng suy sụp, Hoàng đế bỗng thả tay ra, không đợi Vinh Khô đáp lời lại, bước nhanh đến cửa “Hồi cung!”
Vinh Khô há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, mò mẫm đi theo sau. Chỉ vừa xất một bước ngắn, cước bộ vốn đã đi xa đột nhiên quay trở lại, tay trái liền cảm giác được có người nắm lấy, dắt hắn đi.
Xe ngựa lắc lư hướng về phía Hoàng cung mà chạy. Không khí trong xe có phần ngưng trệ. Sau lưng không biết là đặt thứ gì, Vinh Khô chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hơi khom người.
Ngay lập tức có một đôi tay nhanh hơn, kéo hắn ôm vào lòng. Vinh Khô không phòng bị, bất ngờ ngã vào ngực đối phương.
● ● ●
Thác Bạt Hoàng lưu lại Nghiệp Kinh vài ngày mới ly khai.
Trừ ngày hôm đó ở vương phủ cũ chạm mặt y, Vinh Khô không gặp lại đối phương lần nào nữa, cũng chẳng để chuyện này trong lòng quá lâu.
Việc ngẫu nhiên gặp Thác Bạt Hoàn, Hoàng đế không hỏi, Vinh Khô tự nhiên cũng sẽ không chủ động đề cập.
Mỗi ngày đều như nhau, bình thản mà trôi qua, Vinh Khô cứ tưởng sau lần nói chuyện ấy, Hoàng đế sẽ làm gì đó với mình, lại thủy chung không thấy đối phương thật sự hành động.
Gần đến thời điểm cuối năm, Phó Hòa Cẩn phải trở về biên thành Tây Bắc, Hoàng đế lần này không ngăn cản nữa. Lúc gần đi, Phó Hòa Cẩn cuối cùng cũng gặp được Vinh Khô một lần, lần đó quả thực là một phen nan xá nan phân6, khiến Vinh Khô nhẫn cười không dứt.
Lai niên tam nguyệt.
Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung.7
Vinh Khô vừa luyện kiếm xong trở lại tẩm cung, để Lam Minh hầu hạ mình mộc dục, lại nghe tiếng bước chân vội vàng của Đặng Tề ngoài điện truyền đến.
“Điện hạ,” Đặng Tề tựa như vừa vội vàng chạy đến, miệng thở hổn hển “Hoàng thượng lệnh chúng nô tài thu thập, bảo là ngày mốt muốn dẫn người nam hạ vi phục xuất tuần.”
Vinh Khô thoáng giật mình, lúc này mới nhất thời ngộ ra.
Khó trách mấy ngày nay, Hoàng đế đều vội đến chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc luyện võ cũng không đến đích thân dạy hắn chủy pháp.
Nhưng, Hoàng đế xuất tuần, mang theo kẻ hành động bất tiện như hắn để làm gì chứ?
“Thám tử hồi báo, quỷ y vùng Không Tư đại sư của Vô Lượng Tự từng có chút giao tình, hiện tại người kia hẳn là đang ở Vô Lượng Tự.”
Đêm này, Hoàng đế cuối cùng cũng thoát khỏi bận bịu, cùng Vinh Khô dùng vãn thiện. Lúc ăn, y dùng ngữ khí lơ đãng đề cập đến quỷ y. Vinh Khô nghe vậy lập tức hiểu được dụng ý Hoàng đế mang theo mình xuất tuần.
. . .có chút ngoài ý muống.
Kỳ thực, hà tất phải hao tâm tổn phí như thế chứ?
Tuy bảo quỷ y tính tình quái dị, nhưng Hoàng đế chung quy cũng sẽ có biện pháp buộc hắn phải đến Hoàng cung, còn nếu không, cùng lắm phái người hộ tống mình đến đó là được.
Vào năm ngoái, Hoàng đế vô cùng hưng trí mà nói đã biết được tung tích của quỷ y, nhưng sau đó lại không nhắc đến chuyện này lần nào nữa. Vinh Khô cũng chẳng để ý lắm, hắn vốn đã không còn ôm hi vọng, lại càng chưa từng nghĩ đến, Hoàng đế là thực tâm.
Vinh Khô trầm mặc ngồi, suy tư nửa ngày cũng không biết nên làm thế nào trả lời lại cho hảo.
Hoàng đế từng bảo, không thích nghe hắn nói những ‘lời có lệ’.
Nhưng ngoại trừ kính cẩn tuân lời hoặc cảm tạ ra, hắn không nghĩ ra được phải nói cái gì.
“Đừng ngồi đó mà suy nghĩ lung tung nữa. . .” tâm tình Hoàng đế rõ ràng là rất tốt, ngữ khí lộ ra nhu hòa rất rõ ràng “Sáng ngày mốt sẽ xuất phát, đêm nay và đêm mai cứ cố gắng mà nghĩ ngơi, dưỡng hảo tinh thần hảo mới có thể lên đường.”
Mặc dù trước đây biết được tung tích của quỷ y, nhưng hành tung của hắn trước nay vẫn là bất định. Mỗi lần những thám tử truy theo dấu vết đều là chậm trễ hơn một bước. Lần này điều tra rõ việc quỷ y ngụ lại Vô Lượng tự một thời gian, Hoàng đế bèn khẩn cấp xử lý sự vụ rồi lập tức qyết định cùng Vinh Khô mau chóng nam hạ.
Vinh Khô nhẹ nhàng gật đầu, vừa mới đứng dậy, đã rơi vào cái ôm ấm áp. Khoang mũi vẩn hơi thở quen thuộc của nam nhân, khiến hắn nhất thời có chút hoảng hốt.
Nửa năm qua, thái độ Hoàng đế đối với hắn tuy không rõ rệt nhưng vẫn cải biết từng chút một, không nói đến ôn nhu, càng thêm phần dung túng.
Đế vương cường thế này, lại đối với mình nổi lên tâm tư khác thương, lại muốn cắt đứt mối liên hệ giữa hắn cùng những người khác, nhưng cuối cùng lại không hề cường thủ hào đoạt8.
“Đang suy nghĩ gì?”
Vành tai bị cắn khẽ, Vinh Khô rụt cổ lại, thân thể càng trầm sâu hơn vào lồng ngực Hoàng đế. . .
Đôi lúc Hoàng đế sẽ đột nhiên biểu hiện ra một ít hành động vô cùng thân thiết, hắn không quá bài xích, nhưng cũng không quá tự tại.
“Không có nghĩ cái gì.”
Hoàng đế nhìn động tác nhỏ nhặt của Vinh Khô, khóe miệng cong lên tiếu văn nhàn nhạt, không tiếp tục tao nhiễu người nọ nữa, ôm hắn hướng đến phía tẩm thất.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi!”
“Ân.”
Vinh Khô thấp giọng đáp lại một câu, liền theo thói quen mà rũ mi mắt xuống. . .
Nhìn ý tứ của Hoàng đế, y đêm nay hẳn là muốn ngủ ở nơi này cùng mình. . .
_______________
1 Ỷ niệm : từ này vốn là khỉ niệm a, nhưng mà để thế nó xấu mặt Ngự ca quá nên đổi thành ỷ niệm, có nghĩa là những niệm (ý nghĩ, suy nghĩ, ham muốn) không được bình thường, méo mó
2 Suất tính bất ky : tính thẳng thắn không cố kị hay e ngại bất cứ gì
3 Thiên lý bất dung : đạo trời không dung (không tha thứ, không cho phép)
4 Vô khả hậu phi : không thể chỉ trách
5 Trất muộn : trất = nghẹn, muộn = buồn, vừa buồn vừa nghẹn = =||
6 Nan xá nan phân : khó ngừng khó rời, ý là bị bám tới mức không chịu tách ra ý
7 Lai niên tam nguyệt. Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung. : Tháng 3 sang năm, ở Nghiệp Kinh tuyết lạnh mùa đông bắt đầu tan. Câu này dịch ra thô quá nên để cho nó có văn chương
8 Cường thủ hào đoạt : = =|| dùng sức mạnh để mà chiếm giữ lấy
“. . .nên có cảm giác gì?” mất một lúc lâu, hắn mới chậm rãi hỏi lại.
Mấy năm nay, thái độ Hoàng đế đối với hắn quả thật bất đồng với những người khác.
Vốn dĩ trước đây hắn không rõ Hoàng đế rốt cuộc có tâm tư hay mục đích gì đối với mình, dù gì trên người hắn, thứ có thể lợi dùng đều đã bị lợi dụng, Tấn Hầu cùng với pháo bảo thủ đều bị Hoàng đế vịnh vào tội mưu nghịch mà đập tan rã.
Mãi cho đến dạo gần đây, hắn mới hiểu rõ, Hoàng đế quả thật là đối với hắn nổi lên ỷ niệm1. Nếu vậy, “sủng ái” cùng khoan dung mà Hoàng đế dành cho hắn trước đây, hết thảy đều có được câu trả lời hợp lý.
Không ít quý tộc ở Đại Hạ quốc nuôi dưỡng nam sủng, nếu Hoàng đế có sở thích như vậy, cũng không có gì đáng trách. Tuy giữa bọn họ có huyết thống quan hệ phụ tử, nhưng Vinh Khô cũng không cho là đối phương đối với mình có bao nhiêu cân lượng thân tình phụ tử. . .
Huống hồ gì, Hoàng đế hành sự vốn là suất tính bất ky2, mặc dù Vinh Khô cũng không rõ, trên thân thể mình có điểm nào khơi gợi hứng thú của đối phương, hắn cxng cảm thấy hành vi của Hoàng đế có cái gì mà thiên lý bất dung3.
Có điều, cảm giác. . .ư?
Hoàng đế thả tay, hai tay vòng lại ôm người khóa trong lồng ngực mình, cúi đầu xuống kề sát vào mặt đối phương, đôi môi như có như không mà cọ lên môi Vinh Khô, thở ra một hơi ái muội “Như vậy. . .có cảm giác gì?”
Vinh Khô theo bản năng mà hơi lùi về sau, lại bị Hoàng đế trói chặt đến không thể nhúc nhích.
“Nhi thần không có cảm giác.” hắn không khiên cưỡng nữa, chỉ mặc đối phương áp chặt vào ngực.
Thanh âm Vinh Khô thực bình tình, bình tĩnh gần như vô tình.
Thân thể cứng đờ, hai tay Hoàng đế càng tăng thêm lực đạo xiết chặt lại, ngữ khí lạnh lùng hỏi lại “Vậy tức là. . .nếu như trẫm muốn thân thể ngươi, tâm của ngươi, ngươi đều không màng?”
“Nhi thần không biết là cảm thụ của bản thân có cái gì khẩn yếu.” Vinh Khô vẫn như cũ thản nhiên nói “Phụ hoàng là cửu ngũ chí tôn, muốn có cái gì, vốn là vô khả hậu phi4.”
Hắn tất nhiên là không muốn làm nam sủng, nhưng Hoàng đế nếu đã muốn, hắn há có năng lực trái lời sao? Thế nên, ý nghĩ của hắn, tâm tình của hắn, tất thảy đều không trọng yếu.
Lời vừa nói ra, nơi thắt lừng bị cánh tay mạnh mẽ xiết chặt lại, Vinh Khô đau đến nỗi phải hít một ngụm khí.
Hoàng đế bấy giờ mới thả lỏng lực đạo, nhãn thần bất định chằm chằm nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Vinh Khô, âm trầm mở miệng “Vinh Khô, ngươi nhất định phải như vậy mà đối đãi trẫm sao?”
Tuy y đã từng suy nghĩ có thể bất kể đại giới mà cấm cố thân cùng tâm của người này, nhưng. . . chính tai nghe Vinh Khô lãnh tĩnh mà nói những lời mạc bất tại hồ kia, Hoàng đế liền cảm thẩy tim mình bỗng nhiên bị một trận trất muộn5 mãnh liệt dội vào.
Kỳ thật, y nên sớm hiểu ra, không, là y vốn đã hiểu rõ ràng. . .
Chỉ là, đau đớn trong lòng từng ngày từng ngày một dần lắng đọng lại, khiến con người y như bị trói buộc thật sâu trong cảm giác tuyệt vọng.
Mỗi lần giãy giụa, hãm càng điên cuồng, chỉ còn lại đau khổ không thể gạt bỏ, triền miên nan giải.
Thảng thốt một trận vô lực cùng suy sụp, Hoàng đế bỗng thả tay ra, không đợi Vinh Khô đáp lời lại, bước nhanh đến cửa “Hồi cung!”
Vinh Khô há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì, mò mẫm đi theo sau. Chỉ vừa xất một bước ngắn, cước bộ vốn đã đi xa đột nhiên quay trở lại, tay trái liền cảm giác được có người nắm lấy, dắt hắn đi.
Xe ngựa lắc lư hướng về phía Hoàng cung mà chạy. Không khí trong xe có phần ngưng trệ. Sau lưng không biết là đặt thứ gì, Vinh Khô chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hơi khom người.
Ngay lập tức có một đôi tay nhanh hơn, kéo hắn ôm vào lòng. Vinh Khô không phòng bị, bất ngờ ngã vào ngực đối phương.
● ● ●
Thác Bạt Hoàng lưu lại Nghiệp Kinh vài ngày mới ly khai.
Trừ ngày hôm đó ở vương phủ cũ chạm mặt y, Vinh Khô không gặp lại đối phương lần nào nữa, cũng chẳng để chuyện này trong lòng quá lâu.
Việc ngẫu nhiên gặp Thác Bạt Hoàn, Hoàng đế không hỏi, Vinh Khô tự nhiên cũng sẽ không chủ động đề cập.
Mỗi ngày đều như nhau, bình thản mà trôi qua, Vinh Khô cứ tưởng sau lần nói chuyện ấy, Hoàng đế sẽ làm gì đó với mình, lại thủy chung không thấy đối phương thật sự hành động.
Gần đến thời điểm cuối năm, Phó Hòa Cẩn phải trở về biên thành Tây Bắc, Hoàng đế lần này không ngăn cản nữa. Lúc gần đi, Phó Hòa Cẩn cuối cùng cũng gặp được Vinh Khô một lần, lần đó quả thực là một phen nan xá nan phân6, khiến Vinh Khô nhẫn cười không dứt.
Lai niên tam nguyệt.
Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung.7
Vinh Khô vừa luyện kiếm xong trở lại tẩm cung, để Lam Minh hầu hạ mình mộc dục, lại nghe tiếng bước chân vội vàng của Đặng Tề ngoài điện truyền đến.
“Điện hạ,” Đặng Tề tựa như vừa vội vàng chạy đến, miệng thở hổn hển “Hoàng thượng lệnh chúng nô tài thu thập, bảo là ngày mốt muốn dẫn người nam hạ vi phục xuất tuần.”
Vinh Khô thoáng giật mình, lúc này mới nhất thời ngộ ra.
Khó trách mấy ngày nay, Hoàng đế đều vội đến chẳng thấy bóng dáng đâu. Lúc luyện võ cũng không đến đích thân dạy hắn chủy pháp.
Nhưng, Hoàng đế xuất tuần, mang theo kẻ hành động bất tiện như hắn để làm gì chứ?
“Thám tử hồi báo, quỷ y vùng Không Tư đại sư của Vô Lượng Tự từng có chút giao tình, hiện tại người kia hẳn là đang ở Vô Lượng Tự.”
Đêm này, Hoàng đế cuối cùng cũng thoát khỏi bận bịu, cùng Vinh Khô dùng vãn thiện. Lúc ăn, y dùng ngữ khí lơ đãng đề cập đến quỷ y. Vinh Khô nghe vậy lập tức hiểu được dụng ý Hoàng đế mang theo mình xuất tuần.
. . .có chút ngoài ý muống.
Kỳ thực, hà tất phải hao tâm tổn phí như thế chứ?
Tuy bảo quỷ y tính tình quái dị, nhưng Hoàng đế chung quy cũng sẽ có biện pháp buộc hắn phải đến Hoàng cung, còn nếu không, cùng lắm phái người hộ tống mình đến đó là được.
Vào năm ngoái, Hoàng đế vô cùng hưng trí mà nói đã biết được tung tích của quỷ y, nhưng sau đó lại không nhắc đến chuyện này lần nào nữa. Vinh Khô cũng chẳng để ý lắm, hắn vốn đã không còn ôm hi vọng, lại càng chưa từng nghĩ đến, Hoàng đế là thực tâm.
Vinh Khô trầm mặc ngồi, suy tư nửa ngày cũng không biết nên làm thế nào trả lời lại cho hảo.
Hoàng đế từng bảo, không thích nghe hắn nói những ‘lời có lệ’.
Nhưng ngoại trừ kính cẩn tuân lời hoặc cảm tạ ra, hắn không nghĩ ra được phải nói cái gì.
“Đừng ngồi đó mà suy nghĩ lung tung nữa. . .” tâm tình Hoàng đế rõ ràng là rất tốt, ngữ khí lộ ra nhu hòa rất rõ ràng “Sáng ngày mốt sẽ xuất phát, đêm nay và đêm mai cứ cố gắng mà nghĩ ngơi, dưỡng hảo tinh thần hảo mới có thể lên đường.”
Mặc dù trước đây biết được tung tích của quỷ y, nhưng hành tung của hắn trước nay vẫn là bất định. Mỗi lần những thám tử truy theo dấu vết đều là chậm trễ hơn một bước. Lần này điều tra rõ việc quỷ y ngụ lại Vô Lượng tự một thời gian, Hoàng đế bèn khẩn cấp xử lý sự vụ rồi lập tức qyết định cùng Vinh Khô mau chóng nam hạ.
Vinh Khô nhẹ nhàng gật đầu, vừa mới đứng dậy, đã rơi vào cái ôm ấm áp. Khoang mũi vẩn hơi thở quen thuộc của nam nhân, khiến hắn nhất thời có chút hoảng hốt.
Nửa năm qua, thái độ Hoàng đế đối với hắn tuy không rõ rệt nhưng vẫn cải biết từng chút một, không nói đến ôn nhu, càng thêm phần dung túng.
Đế vương cường thế này, lại đối với mình nổi lên tâm tư khác thương, lại muốn cắt đứt mối liên hệ giữa hắn cùng những người khác, nhưng cuối cùng lại không hề cường thủ hào đoạt8.
“Đang suy nghĩ gì?”
Vành tai bị cắn khẽ, Vinh Khô rụt cổ lại, thân thể càng trầm sâu hơn vào lồng ngực Hoàng đế. . .
Đôi lúc Hoàng đế sẽ đột nhiên biểu hiện ra một ít hành động vô cùng thân thiết, hắn không quá bài xích, nhưng cũng không quá tự tại.
“Không có nghĩ cái gì.”
Hoàng đế nhìn động tác nhỏ nhặt của Vinh Khô, khóe miệng cong lên tiếu văn nhàn nhạt, không tiếp tục tao nhiễu người nọ nữa, ôm hắn hướng đến phía tẩm thất.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi!”
“Ân.”
Vinh Khô thấp giọng đáp lại một câu, liền theo thói quen mà rũ mi mắt xuống. . .
Nhìn ý tứ của Hoàng đế, y đêm nay hẳn là muốn ngủ ở nơi này cùng mình. . .
_______________
1 Ỷ niệm : từ này vốn là khỉ niệm a, nhưng mà để thế nó xấu mặt Ngự ca quá nên đổi thành ỷ niệm, có nghĩa là những niệm (ý nghĩ, suy nghĩ, ham muốn) không được bình thường, méo mó
2 Suất tính bất ky : tính thẳng thắn không cố kị hay e ngại bất cứ gì
3 Thiên lý bất dung : đạo trời không dung (không tha thứ, không cho phép)
4 Vô khả hậu phi : không thể chỉ trách
5 Trất muộn : trất = nghẹn, muộn = buồn, vừa buồn vừa nghẹn = =||
6 Nan xá nan phân : khó ngừng khó rời, ý là bị bám tới mức không chịu tách ra ý
7 Lai niên tam nguyệt. Nghiệp Kinh đông tuyết sơ dung. : Tháng 3 sang năm, ở Nghiệp Kinh tuyết lạnh mùa đông bắt đầu tan. Câu này dịch ra thô quá nên để cho nó có văn chương
8 Cường thủ hào đoạt : = =|| dùng sức mạnh để mà chiếm giữ lấy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.