Chương 16: Vân Tự Thư Quyển
Nhĩ Duy Hoa
01/12/2015
Đại Hạ tuy là một đại quốc, quốc thế1 tối cường, nhưng ở Tây Bắc có loạn La Sát, gần một trăm năm rồi vẫn chưa bình định được.
La Sát quốc danh tự vốn không phải gọi là La Sát, mà là Lưu Việt quốc.
Nhưng do bách tích biên cương Đại Hạ quốc không chịu được hỗn loạn cướp bóc quấy nhiễu trường niên, mới gọi Lưu Việt là La Sát.
Từ lúc Thân Hoa Ngự đăng cơ tới nay, La Sát quốc từng hai lần có ý muốn xâm phạm biên thành Tây Bắc của Đại Hạ. Sau gặp phải sự phản công của đại quân Hạ Quốc, cuối cùng bại trận, rút lui về đại mạc phương Bắc.
Năm năm trước, La Sát thành phục2, cùng Đại Hạ ký kết hảo hữu minh ước.
Có điều hòa bình chỉ mang tính tượng trưng, những lần lén lút gây chiến, thậm chí cả xung đột thi thoảng vẫn diễn ra, không hoàn toàn có ý dừng lại.
Nhất là từ lúc tân chủ La Sát lên kế vị, mâu thuẫn giữa hai nước càng trở nên dữ dội hơn.
Tân chủ La Sát Thác Bạt Hoàn, một kẻ có dã tâm lớn lại lắm thủ đoạn.
● ● ●
Vinh Khô ngồi ở chủ vị, không tập trung nghe người của Tấn Hầu nghị luận chuyện Thác Bạt Hoàn.
“Điện hạ.” Tấn Hầu cười nói “Lần này quả thật nhờ người, chúng ta mới có thể phá được âm mưu của La Sát. Đáng tiếc là để cho Thác Bạt Hoàn kia chạy thoát. Bất quá, Hoàng thượng lần này long tâm đại duyệt3, sau này Điện hạ…”
“Cữu phụ đại nhân.” Vinh Khô nhẹ giọng ngắt lời Tấn Hầu “Phụ hoàng lúc nãy có triệu ta đến Dục Hoàng cung, hiện tại có lẽ cũng gần đến giờ rồi thì phải, người xem thử?”
Bàng Thái úy vội vàng đứng dậy “Vậy chúng thần không dám tiếp tục quấy rầy Điện hạ.”, sau đó xoay sang đưa mắt ra hiệu cho Tấn Hầu rồi lui ra ngoài trước.
Thấy Bàng Thái úy ly khai, Tấn Hầu bước đến trước mặt Vinh Khô, thấp giọng “Vậy cữu cữu trở về trước. Chuyện ngươi xuất cung kiến phủ đừng quên nói một tiếng với Hoàng thượng.”
Vinh Khô trả lời cho có lệ, tiễn Tấn Hầu rời khỏi rồi, mới nhẹ nhõm một chút xoa xoa hai thái dương.
Mấy năm qua, Tấn Hầu cùng Bằng Thái úy thường xuyên đến viếng Thanh Thu cung. Phàm là chuyện hay người bên cạnh hắn, bọn họ đều phải nhúng tay vào, thậm chí ngay cả chuyện thành niên kiến phủ cũng muốn quản.
Động tác của những đại thần khác trong triều, hắn cũng biết được một ít.
“Điện hạ, nếu người đã không thích…” Lam Minh trong lòng hiểu rõ, Hoàng đế căn bản không hề triệu Vinh Khô đến Dục Hoàng cung “…cần gì phải khó xử chính mình như vậy?”
Vinh Khô nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn sang phía Lam Minh, ngữ khí hờ hững “Có gì mà khó xử?”
Tấn Hầu hi vọng có thể mượn sức hắn để trọng chấn Tấn Hầu phủ. Bàng Thái úy thì muốn mượn vị thế của hắn mà giành quyền lực cho bản thân. Hoàng đế ngay từ đầu chỉ là lợi dụng hắn để khống chế Tấn Hầu, thuận thể kềm chế tranh đấu của Hoàng tử…
Hắn không phải không hiểu rõ. Nếu những người khác đều mong muốn hắn làm như thế, vậy hắn cứ thuận theo ý muốn của họ mà làm.
Hắn là khí tử.
Hoàng cung là nơi ám đào hung dũng, triều đình là nơi hiệp quyền khuynh yết. Ở nơi này, nếu hắn muốn sống lâu một chút, tất nhiên không thể tùy hứng. Huống hồ gì, với hắn mà nói thì có như thế nào cũng chẳng sao cả.
“Điện hạ…”
Lam Minh khẽ mấp máy miệng, muốn nói nhưng không biết nói cái gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn nét cười vân đạm phong khinh trên mặt thiếu niên.
“Lam Minh, giúp ta canh y4.”
Vinh Khô cắt đứt suy nghĩ miên man của Lam Minh “Ta muốn đến Dục Hoành cung tạ ân”.
Lần trước gặp những kẻ truy sát, phật châu đeo trên cổ tay hắn đứt hết cả. Sau Hoàng đế lại phái người ban tặng cho hắn một chuỗi ôn ngọc phật châu. Lúc nãy lấy Hoàng đế làm cớ đuổi Tấn Hầu đi, thừa dịp này mà tạ ân luôn vậy.
● ● ●
“Hoàng thượng, Ngũ điện hạ cầu kiến!”
Phó Miễn liếc mắt một cái dò xét sắc mặt Hoàng đế, thấy đối phương khẽ cau mày, trong lòng nhất thời thắt lại, vội vàng nói “Có mẫy cựu thần trong triều càng ngày càng không an phận, về phần Tấn Hầu…”
“Được rồi” Hoàng đế lạnh lùng cắt lời Phó Miễn “Trẫm tự hiểu rõ.”
Phó Miễn thầm thở dài, thấp giọng trả lời “Phải, Hoàng thượng. Vậy thần xin phép cáo lui trước.”
“Chậm đã.” Hoàng đế nhìn thẳng vào Phó Miễn hỏi “Cung nhân có bảo, Phó gia tiểu công tử cùng Ngũ điện hạ giao hảo, sau lần săn bắn, cả hai rất thường hẹn nhau xuất cung du ngoạn. Có chuyện này thật không?”
Phó Miễn sắc mặt ngưng trọng, vội trả lời “Thần quản giáo không nghiêm, tiểu nhi không hiểu chuyện, tính tình lại bất tuân, nhiều lần không nghe dạy bảo, luôn nhớ chuyện còn bé cùng Ngũ điện hạ giao hảo…”
Huống hồ, Vinh Khô vốn là có thể tùy ý tiến xuất cung.
Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có ý gì.” liền chuyển lời “Phó Hòa Cẩn kỵ xạ vô song, trẫm nghe nói hắn chí hướng sa trường, không bằng vài năm nữa cứ cho tham gia thử võ đi! Đại Hạ quốc ta đang cần tướng sĩ trẻ tuổi lại dũng mãnh thiện chiến!”
“Thần tuân mệnh!”
● ● ●
Vinh Khô đợi gần một khắc ngoài Dục Hoành cung, Hoàng đế vẫn chưa tuyên hắn vào điện. Ngược lại y vận một thân thường phục tự mình đi ra.
“Nếu đã đến, theo trẫm xuất cung đi.”
Từ sau lần săn bắn trở về, Vinh Khô cũng từng cùng Phó Hòa Cẩn xuất cung vài lần, nhưng chỉ là đến thảo trường ở ngoại thành. Đối với phố xá kinh kỳ, hắn đúng là chưa hề lui tới.
Ngồi gần cửa sổ nhị lâu khách điếm, Vinh Khô âm thầm quan sát, nhìn về phía ngã tư đường náo nhiệt.
Nơi này quả thật là một thế giới phồn hoa, khác hẳn so với nơi hoa học kỹ thuật phát triển ở hiện đại mà đánh mất cuộc sống nơi nơi đều lộ ra vẻ sinh động như vậy. Vinh Khô nhìn dòng người tới lui, nhìn sang thương phiến rao hàng, mãi đến lúc ánh mắt mỏi nhừ, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ mới thu hồi lại ánh mắt.
Nghiêng người về phía sau, Vinh Khô tựa lưng vào ghế ngồi, nghe khúc thanh mơ hồ truyền đến.
“Đi thôi.”
Vinh Khô hồi thần, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế không biết trở về từ lúc nào, trầm mặc đứng lên, đi theo đối phương ly khai khách điếm.
Cứ tưởng sắc trời đã vãn nên phải hồi cung, lại nghe Hoàng đế cất giọng hỏi
“Bình thường ngươi đến nơi nào du ngoạn?”
Hoàng đế biết chuyện hắn ra cung, Vinh Khô không cảm thấy bất ngờ chút nào. Hắn cũng không có lòng nào mà dò xét Hoàng đế hôm nay có vẻ kỳ lạ, chỉ bảo “Thảo trường thành Đông.”
“Không biết kỵ xạ, đến đó để làm gì?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thấy cảnh trí nơi đó rất được.”
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, không bình luận lời nào, chỉ lên tiếng bảo thị vệ đánh xe đến thành Đông.
● ● ●
Thảo trường lúc hoàng hôn, tựa như bị một tầng bạc yên bao phủ.
Nơi này là khu vực các bậc công tử đại hộ nhân gia trong kinh thích lui tới tái mã nhất.
Đang độ tiết xuân, trên thảo trường vẫn còn đây đây đó đó vài người niên khinh cùng nhau hỉ nháo.
“Lên đi!”
Vinh Khô có chút kinh ngạc. Theo tình hình trước mắt, Hoàng đế chẳng lẽ là muốn đích thân dạy hắn cưỡi ngựa?
Hắn có chút mờ mịt.
Đến khi Hoàng đế thúc giục vài lần, Vinh Khô mới khôi phục bình tĩnh, trầm mặc âm thầm đánh giá tuấn mã trước mắt. Thoạt nhìn ít ra cũng có vẻ ôn thuần. Nghiêng đầu nhìn mặt cỏ mênh mông phẳng lặng, không hề do dự xoay người lên ngựa.
Nhãn thần Hoàng đế chợt lóe lên, sau đó cũng lên một con ngựa khác.
“Ngươi vừa nói cảnh trí nơi này hảo, vậy hôm nay cùng trẫm dạo xung quanh đi.”
Dứt lời, y vung mạnh mã tiên.
Vinh Khô nhìn bóng dáng đang ngày càng rời xa, vứt đi do dự, liền đuổi theo.
Hoàng đế vừa mới nãy là thử hắn sao?
Tựa hồ cũng không hẳn… huông hồ, hắn biết cưỡi ngựa thì làm sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Suy nghĩ linh tinh nhanh chóng bị vãn phong5 cuốn đi mất.
Đã mấy ngày, cơn đau đầu của hắn hoàn toàn tiêu thất, ngay cả mắt của hắn cũng chuyển biến tốt hơn một chút. Vinh Khô híp mắt, nhìn cảnh sắc xanh biếc xinh đẹp, cảm thấy mơ hồ sinh ra cảm giác phấn khởi, bất giác mà cong môi.
Hoàng đế cưỡi ngựa đứng ở cách đó không xa.
Nhìn tiếu ý như có như không trên khóe môi Vinh Khô, Hoàng đế yên lặng dời tầm mắt đi.
Y nhớ, lần dưới táng quế ở Vô Lượng Tự, thiếu niên cười đến ấm áp, vậy mà ngoại miệng lại nói rằng không thích.
“Ngươi thích thảo nguyên?” y hỏi.
Vinh Khô nhìn vào ánh mắt chăm chú của Hoàng đế, hơi hơi nghiêng đầu. Suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên mỉm cười, nói “Nhiều lần xem thư, thấy có người tả trường vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị thiên sơn thu yên vi, cực mục tài kiến thanh thiên nhật6… Nhì thần chỉ là có chút tò mò muốn biết, cảm giác kia rốt cuộc là như thế nào?”
“Chỉ như vậy?”
Vinh Khô gật đầu, ngữ khí thản nhiên “Thế thôi, cũng không phải cái gì thích hay không thích.”
Hoàng đế yên lặng, chăm chú nhìn Vinh Khô, thật lâu cũng không nói gì.
Vinh Khô tựa như chưa phát giác được tầm mắt đối phương, chỉ hơi híp mắt, nhìn về phía tịch dương đang hạ dần.
_______________
1 Quốc thế : thực lực quốc gia/ sức mạnh quốc gia/tình hình một nước/ tình hình quốc gia (source:dict)
2 Thành phục: đầu hàng, đồng ý quy thuận, tức là thua trong tâm phục khẩu phục
3 Long tâm đại duyệt: tim rồng hớn hở o(≧∇≦)o ….thật ra là ám chỉ vua vui vẻ trong lòng
4 Canh y: thay đổi y phục
5 Vãn phong: gió buổi tối (có khác gì gió buổi chiều hông ta)
6 Trường vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị thiên sơn thu yên vi, cực mục tài kiến thanh thiên nhật
Dịch ra là : Mây dài quấn núi tuyết, lại thấy khói bốc trên đại mạc (sa mạc lớn), hoặc là nhìn khói thu nhạt trên thiên sơn (thiên sơn, hình như là ám chỉ núi lâu năm thì phải), phóng hết tầm mắt mới thấy được trời mây xanh đãng.
Hình như mấy câu trên đơn thuần ám chỉ cảnh.
La Sát quốc danh tự vốn không phải gọi là La Sát, mà là Lưu Việt quốc.
Nhưng do bách tích biên cương Đại Hạ quốc không chịu được hỗn loạn cướp bóc quấy nhiễu trường niên, mới gọi Lưu Việt là La Sát.
Từ lúc Thân Hoa Ngự đăng cơ tới nay, La Sát quốc từng hai lần có ý muốn xâm phạm biên thành Tây Bắc của Đại Hạ. Sau gặp phải sự phản công của đại quân Hạ Quốc, cuối cùng bại trận, rút lui về đại mạc phương Bắc.
Năm năm trước, La Sát thành phục2, cùng Đại Hạ ký kết hảo hữu minh ước.
Có điều hòa bình chỉ mang tính tượng trưng, những lần lén lút gây chiến, thậm chí cả xung đột thi thoảng vẫn diễn ra, không hoàn toàn có ý dừng lại.
Nhất là từ lúc tân chủ La Sát lên kế vị, mâu thuẫn giữa hai nước càng trở nên dữ dội hơn.
Tân chủ La Sát Thác Bạt Hoàn, một kẻ có dã tâm lớn lại lắm thủ đoạn.
● ● ●
Vinh Khô ngồi ở chủ vị, không tập trung nghe người của Tấn Hầu nghị luận chuyện Thác Bạt Hoàn.
“Điện hạ.” Tấn Hầu cười nói “Lần này quả thật nhờ người, chúng ta mới có thể phá được âm mưu của La Sát. Đáng tiếc là để cho Thác Bạt Hoàn kia chạy thoát. Bất quá, Hoàng thượng lần này long tâm đại duyệt3, sau này Điện hạ…”
“Cữu phụ đại nhân.” Vinh Khô nhẹ giọng ngắt lời Tấn Hầu “Phụ hoàng lúc nãy có triệu ta đến Dục Hoàng cung, hiện tại có lẽ cũng gần đến giờ rồi thì phải, người xem thử?”
Bàng Thái úy vội vàng đứng dậy “Vậy chúng thần không dám tiếp tục quấy rầy Điện hạ.”, sau đó xoay sang đưa mắt ra hiệu cho Tấn Hầu rồi lui ra ngoài trước.
Thấy Bàng Thái úy ly khai, Tấn Hầu bước đến trước mặt Vinh Khô, thấp giọng “Vậy cữu cữu trở về trước. Chuyện ngươi xuất cung kiến phủ đừng quên nói một tiếng với Hoàng thượng.”
Vinh Khô trả lời cho có lệ, tiễn Tấn Hầu rời khỏi rồi, mới nhẹ nhõm một chút xoa xoa hai thái dương.
Mấy năm qua, Tấn Hầu cùng Bằng Thái úy thường xuyên đến viếng Thanh Thu cung. Phàm là chuyện hay người bên cạnh hắn, bọn họ đều phải nhúng tay vào, thậm chí ngay cả chuyện thành niên kiến phủ cũng muốn quản.
Động tác của những đại thần khác trong triều, hắn cũng biết được một ít.
“Điện hạ, nếu người đã không thích…” Lam Minh trong lòng hiểu rõ, Hoàng đế căn bản không hề triệu Vinh Khô đến Dục Hoàng cung “…cần gì phải khó xử chính mình như vậy?”
Vinh Khô nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn sang phía Lam Minh, ngữ khí hờ hững “Có gì mà khó xử?”
Tấn Hầu hi vọng có thể mượn sức hắn để trọng chấn Tấn Hầu phủ. Bàng Thái úy thì muốn mượn vị thế của hắn mà giành quyền lực cho bản thân. Hoàng đế ngay từ đầu chỉ là lợi dụng hắn để khống chế Tấn Hầu, thuận thể kềm chế tranh đấu của Hoàng tử…
Hắn không phải không hiểu rõ. Nếu những người khác đều mong muốn hắn làm như thế, vậy hắn cứ thuận theo ý muốn của họ mà làm.
Hắn là khí tử.
Hoàng cung là nơi ám đào hung dũng, triều đình là nơi hiệp quyền khuynh yết. Ở nơi này, nếu hắn muốn sống lâu một chút, tất nhiên không thể tùy hứng. Huống hồ gì, với hắn mà nói thì có như thế nào cũng chẳng sao cả.
“Điện hạ…”
Lam Minh khẽ mấp máy miệng, muốn nói nhưng không biết nói cái gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn nét cười vân đạm phong khinh trên mặt thiếu niên.
“Lam Minh, giúp ta canh y4.”
Vinh Khô cắt đứt suy nghĩ miên man của Lam Minh “Ta muốn đến Dục Hoành cung tạ ân”.
Lần trước gặp những kẻ truy sát, phật châu đeo trên cổ tay hắn đứt hết cả. Sau Hoàng đế lại phái người ban tặng cho hắn một chuỗi ôn ngọc phật châu. Lúc nãy lấy Hoàng đế làm cớ đuổi Tấn Hầu đi, thừa dịp này mà tạ ân luôn vậy.
● ● ●
“Hoàng thượng, Ngũ điện hạ cầu kiến!”
Phó Miễn liếc mắt một cái dò xét sắc mặt Hoàng đế, thấy đối phương khẽ cau mày, trong lòng nhất thời thắt lại, vội vàng nói “Có mẫy cựu thần trong triều càng ngày càng không an phận, về phần Tấn Hầu…”
“Được rồi” Hoàng đế lạnh lùng cắt lời Phó Miễn “Trẫm tự hiểu rõ.”
Phó Miễn thầm thở dài, thấp giọng trả lời “Phải, Hoàng thượng. Vậy thần xin phép cáo lui trước.”
“Chậm đã.” Hoàng đế nhìn thẳng vào Phó Miễn hỏi “Cung nhân có bảo, Phó gia tiểu công tử cùng Ngũ điện hạ giao hảo, sau lần săn bắn, cả hai rất thường hẹn nhau xuất cung du ngoạn. Có chuyện này thật không?”
Phó Miễn sắc mặt ngưng trọng, vội trả lời “Thần quản giáo không nghiêm, tiểu nhi không hiểu chuyện, tính tình lại bất tuân, nhiều lần không nghe dạy bảo, luôn nhớ chuyện còn bé cùng Ngũ điện hạ giao hảo…”
Huống hồ, Vinh Khô vốn là có thể tùy ý tiến xuất cung.
Hoàng đế không kiên nhẫn phất tay “Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không có ý gì.” liền chuyển lời “Phó Hòa Cẩn kỵ xạ vô song, trẫm nghe nói hắn chí hướng sa trường, không bằng vài năm nữa cứ cho tham gia thử võ đi! Đại Hạ quốc ta đang cần tướng sĩ trẻ tuổi lại dũng mãnh thiện chiến!”
“Thần tuân mệnh!”
● ● ●
Vinh Khô đợi gần một khắc ngoài Dục Hoành cung, Hoàng đế vẫn chưa tuyên hắn vào điện. Ngược lại y vận một thân thường phục tự mình đi ra.
“Nếu đã đến, theo trẫm xuất cung đi.”
Từ sau lần săn bắn trở về, Vinh Khô cũng từng cùng Phó Hòa Cẩn xuất cung vài lần, nhưng chỉ là đến thảo trường ở ngoại thành. Đối với phố xá kinh kỳ, hắn đúng là chưa hề lui tới.
Ngồi gần cửa sổ nhị lâu khách điếm, Vinh Khô âm thầm quan sát, nhìn về phía ngã tư đường náo nhiệt.
Nơi này quả thật là một thế giới phồn hoa, khác hẳn so với nơi hoa học kỹ thuật phát triển ở hiện đại mà đánh mất cuộc sống nơi nơi đều lộ ra vẻ sinh động như vậy. Vinh Khô nhìn dòng người tới lui, nhìn sang thương phiến rao hàng, mãi đến lúc ánh mắt mỏi nhừ, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ mới thu hồi lại ánh mắt.
Nghiêng người về phía sau, Vinh Khô tựa lưng vào ghế ngồi, nghe khúc thanh mơ hồ truyền đến.
“Đi thôi.”
Vinh Khô hồi thần, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế không biết trở về từ lúc nào, trầm mặc đứng lên, đi theo đối phương ly khai khách điếm.
Cứ tưởng sắc trời đã vãn nên phải hồi cung, lại nghe Hoàng đế cất giọng hỏi
“Bình thường ngươi đến nơi nào du ngoạn?”
Hoàng đế biết chuyện hắn ra cung, Vinh Khô không cảm thấy bất ngờ chút nào. Hắn cũng không có lòng nào mà dò xét Hoàng đế hôm nay có vẻ kỳ lạ, chỉ bảo “Thảo trường thành Đông.”
“Không biết kỵ xạ, đến đó để làm gì?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thấy cảnh trí nơi đó rất được.”
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, không bình luận lời nào, chỉ lên tiếng bảo thị vệ đánh xe đến thành Đông.
● ● ●
Thảo trường lúc hoàng hôn, tựa như bị một tầng bạc yên bao phủ.
Nơi này là khu vực các bậc công tử đại hộ nhân gia trong kinh thích lui tới tái mã nhất.
Đang độ tiết xuân, trên thảo trường vẫn còn đây đây đó đó vài người niên khinh cùng nhau hỉ nháo.
“Lên đi!”
Vinh Khô có chút kinh ngạc. Theo tình hình trước mắt, Hoàng đế chẳng lẽ là muốn đích thân dạy hắn cưỡi ngựa?
Hắn có chút mờ mịt.
Đến khi Hoàng đế thúc giục vài lần, Vinh Khô mới khôi phục bình tĩnh, trầm mặc âm thầm đánh giá tuấn mã trước mắt. Thoạt nhìn ít ra cũng có vẻ ôn thuần. Nghiêng đầu nhìn mặt cỏ mênh mông phẳng lặng, không hề do dự xoay người lên ngựa.
Nhãn thần Hoàng đế chợt lóe lên, sau đó cũng lên một con ngựa khác.
“Ngươi vừa nói cảnh trí nơi này hảo, vậy hôm nay cùng trẫm dạo xung quanh đi.”
Dứt lời, y vung mạnh mã tiên.
Vinh Khô nhìn bóng dáng đang ngày càng rời xa, vứt đi do dự, liền đuổi theo.
Hoàng đế vừa mới nãy là thử hắn sao?
Tựa hồ cũng không hẳn… huông hồ, hắn biết cưỡi ngựa thì làm sao, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Suy nghĩ linh tinh nhanh chóng bị vãn phong5 cuốn đi mất.
Đã mấy ngày, cơn đau đầu của hắn hoàn toàn tiêu thất, ngay cả mắt của hắn cũng chuyển biến tốt hơn một chút. Vinh Khô híp mắt, nhìn cảnh sắc xanh biếc xinh đẹp, cảm thấy mơ hồ sinh ra cảm giác phấn khởi, bất giác mà cong môi.
Hoàng đế cưỡi ngựa đứng ở cách đó không xa.
Nhìn tiếu ý như có như không trên khóe môi Vinh Khô, Hoàng đế yên lặng dời tầm mắt đi.
Y nhớ, lần dưới táng quế ở Vô Lượng Tự, thiếu niên cười đến ấm áp, vậy mà ngoại miệng lại nói rằng không thích.
“Ngươi thích thảo nguyên?” y hỏi.
Vinh Khô nhìn vào ánh mắt chăm chú của Hoàng đế, hơi hơi nghiêng đầu. Suy nghĩ hồi lâu, hắn đột nhiên mỉm cười, nói “Nhiều lần xem thư, thấy có người tả trường vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị thiên sơn thu yên vi, cực mục tài kiến thanh thiên nhật6… Nhì thần chỉ là có chút tò mò muốn biết, cảm giác kia rốt cuộc là như thế nào?”
“Chỉ như vậy?”
Vinh Khô gật đầu, ngữ khí thản nhiên “Thế thôi, cũng không phải cái gì thích hay không thích.”
Hoàng đế yên lặng, chăm chú nhìn Vinh Khô, thật lâu cũng không nói gì.
Vinh Khô tựa như chưa phát giác được tầm mắt đối phương, chỉ hơi híp mắt, nhìn về phía tịch dương đang hạ dần.
_______________
1 Quốc thế : thực lực quốc gia/ sức mạnh quốc gia/tình hình một nước/ tình hình quốc gia (source:dict)
2 Thành phục: đầu hàng, đồng ý quy thuận, tức là thua trong tâm phục khẩu phục
3 Long tâm đại duyệt: tim rồng hớn hở o(≧∇≦)o ….thật ra là ám chỉ vua vui vẻ trong lòng
4 Canh y: thay đổi y phục
5 Vãn phong: gió buổi tối (có khác gì gió buổi chiều hông ta)
6 Trường vân ám tuyết sơn, hựu vãn đại mạc cô yên trực, hoặc thị thiên sơn thu yên vi, cực mục tài kiến thanh thiên nhật
Dịch ra là : Mây dài quấn núi tuyết, lại thấy khói bốc trên đại mạc (sa mạc lớn), hoặc là nhìn khói thu nhạt trên thiên sơn (thiên sơn, hình như là ám chỉ núi lâu năm thì phải), phóng hết tầm mắt mới thấy được trời mây xanh đãng.
Hình như mấy câu trên đơn thuần ám chỉ cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.