Chương 65: Bí mật của chúa tể
Richmond L Huynh
02/02/2022
“Chào mừng anh đến với The Innovators.”
Phạm Nhã nói: “Tuy nhiên, anh chỉ là thành viên bình thường của chúng tôi, cơ cấu của chúng tôi hiện tại bao gồm một vị Chủ tịch, một Nguyên lão, hai Phó chủ tịch, bảy Nghị viên, trong đó có hai Nghị viên không thường trực.”
“Anh mới gia nhập, dù anh là một Walker nhưng anh cũng sẽ chỉ là một thành viên không có chức vụ, trong số các Nghị viên có cả người xuyên không bình thường, không phải Walker. Anh có chấp nhận vị trí này không?”
Rengoku Kyojuro gật đầu, anh ta cười rất tươi: “Chỉ cần được gia nhập vào hội là tôi mãn nguyện rồi. Tôi biết mình chỉ là người mới, làm sao có thể ở vị trí ngang hàng với những người cũ được.”
Thanh niên wibu này cũng rất là thẳng thắn, không hề ra vẻ khiêm tốn: “Nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để có thể có vị trí cao hơn trong hội, tôi sẽ cho các anh thấy năng lực của mình. Shaka de Virgo, anh là Chủ tịch à?”
Phạm Nhã lắc đầu: “Tôi là một trong hai Phó chủ tịch.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại * TгЦм tгuуen.V N *
Rengoku Kyojuro rất ngạc nhiên.
Phạm Nhã nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ có các Nghị viên trở lên mới được gặp Chủ tịch. Nếu anh đã tự tin như vậy, một ngày nào đó anh sẽ được gặp ngài ấy.”
Rengoku Kyojuro nghe ra, trong giọng nói của Shaka de Virgo có vẻ kính trọng vị Chủ tịch bí ẩn của hội The Innovators, anh ta rất ngạc nhiên, tất cả mọi người biết về hội này đều cho rằng Shaka de Virgo là thủ lĩnh của các Innovator, anh ta không ngờ là kể cả Walker mạnh nhất Địa Cầu này cũng chỉ là người đứng thứ hai mà thôi.
Không những vậy, còn có một người khác nữa cũng ngang hàng với anh ta.
Rengoku Kyojuro cảm thấy rất hiếu kỳ về vị Chủ tịch bí ẩn này, người đó là ai mà có thể khiến Shaka de Virgo tuân phục như vậy? Chẳng lẽ là một Walker hùng mạnh nhưng chưa được biết đến hay là một người có quyền lực khủng khiếp ở Địa Cầu sao?
Chẳng lẽ Chủ tịch của The Innovators là Hion?
Rengoku Kyojuro càng suy luận càng thấy khả năng này là rất cao, Walker là một nhóm người đặc biệt, họ như những siêu anh hùng đời thực, họ có sức mạnh ghê gớm, tuy đến hiện tại các Walker vẫn mang hình ảnh rất chính diện nhưng không thể phản bác được việc, họ cũng là nhóm người khó có thể bị kiểm soát hay chế tài.
Từ chỗ khó mà kiểm soát được họ, đừng nói là cá nhân hay tổ chức nào, kể cả chính quốc gia của Walker cũng khó quản lý họ, họ là những cá thể dị biệt, tách bạch khỏi phần đông xã hội, muốn gom được bọn họ lại một chỗ rồi thống nhất tổ chức thành một hội như The Innovators, người Chủ tịch nếu như không có quyền lực khủng khiếp thì phải có sức mạnh vũ lực đủ để khiến họ quy phục.
Shaka de Virgo được công nhận là Walker mạnh nhất, người còn mạnh mẽ hơn anh ta chỉ có thể là Hion!
“Chủ tịch là... ngài Hion sao?” Rengoku Kyojuro hỏi.
Phạm Nhã lắc đầu: “Tôi hiểu anh đang có rất nhiều nỗi băn khoăn và suy đoán, tôi chỉ có thể trả lời cho anh, ngài Chủ tịch không phải là Hion, cũng không phải là người xuyên không, chúng tôi là một tổ chức quốc tế hoạt động ở cả hai thế giới, không trực thuộc bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào khác.”
Rengoku Kyojuro càng thấy kinh ngạc hơn.
Tiếp đó, Phạm Nhã giao Rengoku Kyojuro cho Thoth phổ biến tinh thần, sứ mệnh và nhiệm vụ của The Innovators, đồng thời cũng giới thiệu các Innovator cho anh ta, Rengoku Kyojuro hiện tại cũng được coi là một Innovator.
Điều thú vị là, anh ta là thành viên không chức vụ đầu tiên và duy nhất trong The Innovators hiện tại, những người còn lại đều là các “lãnh đạo” trung và cao cấp cả, Rengoku hiện tại như một nhân viên bình thường duy nhất trong một công ty toàn trưởng phòng và giám đốc.
Cân nhắc vấn đề bảo mật, Rengoku Kyojuro cũng không được nhìn thấy diện mạo phía sau mặt nạ của các Innovator khác, kể cả biệt thự trắng, nơi tạm gọi là “trụ sở tạm thời” của The Innovators anh cũng không có quyền tiếp xúc.
Phạm Nhã chỉ hẹn anh ta ở một địa điểm trong Thành Trì Trung Tâm để khi hội làm nhiệm vụ sẽ dẫn Rengoku đi cùng, đối với những việc này, Rengoku Kyojuro không hề thấy buồn phiền, càng không phản đối hay có thái độ bất mãn.
Anh ta cực kỳ giống Viêm Trụ Rengoku, là một người có phẩm chất.
...
Trở về biệt thự trắng, các Walker xốc hết tinh thần để chuẩn bị theo Leonidovich Hopner ra ngoài vùng hoang dã để huấn luyện, mấy ngày nay cứ tới khung giờ này là bọn họ lại thấy "thần hồn nát thần tính", nhiều người còn tưởng tượng cảnh nữ chúa cứu họ không kịp hay các huấn luyện viên hăng quá, mạnh tay một chút, tiễn họ lên đường, thì sao.
Shen Long vẫn cứ kiên trì với việc nghi ngờ tính hiệu quả của việc huấn luyện kiểu chịu đòn như hiện tại, hắn thấy tuy cơ thể được cải tạo tốt hơn, trữ lượng Mana cũng tăng, tuy vậy họ cũng vẫn chỉ là những kẻ “dốt đặc” với những kỹ năng hết sức cơ bản.
Shen Long vẫn cảm thấy rất là khó hiểu. Ngồi trong xe ngựa, hắn lấy hết can đảm ra để hỏi Margaret Martha và Leonidovich Hopner:
“Tôi có một thắc mắc.”
Nữ chúa tể nói: “Ngươi cứ nói đi.”
Shen Long gật đầu, hỏi: “Vì sao ngài không để ngài Margaret Martha dạy các kỹ năng chiến đấu của kỵ sĩ rồng cho tôi và Hoàng, kể cả ngài Aegis Hopner cũng có thể dạy các kỹ năng mới cho Anubis, Thoth và Tokuda.”
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Ngươi đến từ Tòa Tháp của kỵ sĩ, cả Hoàng nữa.”
“Ở các Tòa Tháp có hệ thống huấn luyện riêng, ở đó những người nhận ban ân cũng được học các kỹ năng chiến đấu, tham gia huấn luyện hoặc đi đến các vùng hoang dã hay những thế giới nhân tạo để trui rèn kỹ năng, riêng các phù thủy thì chỉ cần học kỹ năng ghi trên sách phép, nếu đủ thông minh vẫn có thể sử dụng nhuần nhuyễn các ma thuật của mình.”
“Nếu như các ngươi muốn học kỹ năng chiến đấu mới, các ngươi nên về Tháp Kỵ sĩ, các ngươi sẽ tìm được thứ mình muốn, ở Tháp Phù thủy cũng có những sách phép ghi chép các ma thuật hùng mạnh hơn loại bán ở cửa hàng, Anubis nếu muốn cũng có thể về đó, kể cả Tokuda và Thoth cũng vậy. Miharu thì có thể về Tháp Triệu hồi, những người không đến từ Tòa Tháp cũng vẫn có thể đến đó học kỹ năng.”
Các Walker nhìn nhau, nữ chúa tể lại nói tiếp: “Ở đây không dạy các ngươi kỹ năng, kỹ năng là thứ rất dễ để tiếp cận, các ngươi nên tự mình trang bị lấy, ở đây chúng ta trui rèn kinh nghiệm và bản năng chiến đấu cho các ngươi.”
Leonidovich Hopner nhìn Shaka de Virgo: “Sức chiến đấu là cái gì? Nó không phải chỉ là các kỹ năng được các ngươi sử dụng nhuần nhuyễn, nó là thứ tổng hợp từ bản lĩnh dám đối đầu, từ lòng can đảm, từ ý chí, từ khả năng quan sát, trí tuệ chiến thuật, của rất nhiều thứ.”
“Thông thường, những thứ này được các ngươi sử dụng riêng lẻ, không kể kỹ năng, các ngươi có ý chí và lòng can đảm nhưng có thể thiếu khả năng quan sát, có trí tuệ chiến thuật nhưng không có bản lĩnh dám đối đầu.”
“Chỉ khi dưới áp lực sinh tồn, những thứ này mới có cơ hội được kết hợp lại, thông qua kinh nghiệm, thăng hoa thành một thứ bản năng chiến đấu. Bản năng này bao dung tất cả mọi thứ, nó mới là cái gốc cái rễ, khi có nó rồi, phần ngọn là các kỹ năng sẽ được nối kết làm một với những thứ khác.”
“Một người có sức chiến đấu cao nhất là một người chiến đấu bằng bản năng, để bản năng dẫn lối, các ngươi chỉ đang chiến đấu bằng những ngọn cây thôi, chúng ta tạo cơ hội để các ngươi chiến đấu bằng cả gốc cây và những ngọn cây nối liền cành với nó.”
Chien the Great gãi đầu: “Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì nhiều thì đã bị đánh gần chết rồi thì sao, nào có cơ hội thăng hoa cái gì nữa chứ?”
Leonidovich Hopner cười: “Sự thăng hoa này cũng cần một quá trình tích lũy lâu dài dưới dạng kinh nghiệm, sau mỗi lần tích lũy như vậy, sẽ đến lúc xuất hiện một sự thay đổi về chất chứ không phải ngươi đột nhiên thăng hoa trong chiến đấu, lột xác ngay trong trận chiến, cái gọi là lâm trận đột phá như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.”
Chien the Great tròn mắt: “Ngài cũng đọc tiểu thuyết, cũng biết lâm trận đột phá sao?”
Leonidovich Hopner tằng hắng một tiếng: “Ừm, Shaka nói cho ta thôi chứ ta nào đọc mấy thể loại đó. Nói chung, sự thăng hoa này thường diễn ra ở trong các quãng nghĩ, khi các ngươi chiêm nghiệm lại tự thân, nhìn thấy thiếu sót của mình, lần kế tiếp các ngươi lại thử nghiệm, sau đó có thể thất bại nhưng sẽ có bài học, cứ như vậy, các ngươi sẽ dần dần biết phải làm thế nào.”
Phạm Nhã nghe vậy thì lại nhắm mắt, nhớ lại lời của Leonidovich Hopner khi nói về chặng đường thứ ba:
“... người này tìm về bản chất của các quy tắc tự nhiên, như sự bừng dậy trong đêm, người này hoàn toàn quên mình, như một người nghệ sĩ chơi đàn, để quy tắc dẫn lối, để cho nghệ thuật tự hiển bày...”
Phạm Nhã hỏi: “Đây là... nội dung của chặng đường Sáng tạo sao?”
Leonidovich Hopner gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Vinh Quang là một con đường, đi trên con đường đó sẽ thấy có rất nhiều chông gai hiện lên cản lối, có những thứ chông gai đến từ chính mình nhưng cũng có những thứ đến từ bên ngoài.”
“Sức chiến đấu chỉ là công cụ, là liềm gặt, là cuốc xẻng giúp vượt qua chông gai đến từ bên ngoài, nó không giúp ích gì được với những thứ đến từ bên trong, trong khi những thứ bên trong mới mang tính quyết định. Có thể nói, đây là cách thức chiến đấu của chặng đường thứ ba, nhưng thực tế các ngươi chỉ là những kẻ ở chặng đường đầu.”
Mắt của Chien the Great thì sáng như bóng đèn: “Nói vậy là sức chiến đấu tăng nhưng cảnh giới không có tăng, cái này là vượt cấp chiến đấu trong truyền thuyết của nhân vật chính sao?”
Leonidovich Hopner cũng cười: “Ngươi bị tiêm nhiễm mấy thứ đó nhiều quá, nên nhớ Vinh Quang là con đường, mục đích của người đi đường là đi đến đích, chứ không phải là dọn sạch cây cối, chướng ngại vật. Có những người đặc biệt, bọn họ không quan tâm những thứ chông gai bên ngoài mà chỉ giải quyết những thứ bên trong, cuối cùng họ nhảy thẳng tới cuối đường.”
Các Walker ngạc nhiên, nói vậy chẳng phải là có một kiểu người không có sức chiến đấu gì cả nhưng lại đứng ở cuối con đường sao?
Leonidovich Hopner nói: “Ta đã nghe Shaka de Virgo kể về Đức Phật Gautama Buddha ở thế giới các ngươi, đó là một vị như vậy đấy.”
...
Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục diễn ra, mọi người vừa chiến đấu vừa nhớ lại những gì mà Nữ Chúa nhà Hopner đã nói với mình. Kết quả tất nhiên không có gì thay đổi cả, họ vẫn bị đánh bầm dập, thảm thương, gần chết thế nhưng thời gian cũng kéo dài được đôi chút.
Buổi Onsen hôm nay Anubis không bắn rap Ả Rập mà cũng ngồi chiêm nghiệm tự thân, As00071647 cũng không có thút tha thút thít, ngược lại tên Chien the Great đã quen với cảm giác đau, con mắt bắt đầu hư hỏng, liếc chỗ này chỗ kia của Anubis, không có ngoan như mọi hôm nữa.
Tối vẫn là chương trình đi ăn ngập mặt, chỉ là Phạm Nhã hôm nay lại ăn không thấy ngon lắm, lòng chỉ mong mỏi tới tối được Leonidovich Hopner kéo vào phòng ngủ xem Anime.
Phản quân đã thống nhất đất nước, tuyên bố độc lập tự chủ, thậm chí bắt đầu xây dựng hiến pháp, hiến pháp điều một là tất cả những gì diễn ra trong đầu, xin hãy ở lại ở trong đầu, xin đừng biến thành hành động, nếu không là sẽ chết.
Chỉ là, tối nay Leonidovich Hopner cũng không có lôi Phạm Nhã vào phòng xem Anime, khiến y cảm thấy thất vọng vô cùng tận.
Phạm Nhã thở dài, đi lại ở trong sân, giữa những hàng ngựa trắng đang chồm lên, y vuốt ve một bức tượng ngựa, trong đầu thì mơ màng gương mặt của nữ chúa tể.
...
Trong một tòa lâu đài dưới đáy Tháp Phù thủy, Millos trở về báo cáo tình hình với Lohengramm, người đàn ông cao lớn không quay lưng lại, chỉ lắng nghe bề tôi của mình.
“Một chúa tể đã đi vào thế giới nhân tạo, là Shaka de Virgo, thủ lĩnh của The Innovators sao?”
Anh ta nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương: “Như vậy, Alphonso đã bị hắn giết chết, hắn giết kẻ thù của hắn.”
Millos hỏi: “Tại sao lại khẳng định như vậy?”
Lohengramm quay người lại, nhìn Millos: “Ngươi có từng tự hỏi vì sao trong tám con đường của Vinh Quang, chỉ có con đường của chúa tể là có cái tên đặc biệt nhất chưa?”
Millos lẩm bẩm: “Võ sĩ, kỵ sĩ rồng, pháp sư bóng tối, người bảo vệ tự nhiên, kẻ triệu hồi, người giấu mặt, đấu sĩ ma thuật, chúa tể.”
Hắn chau mày, bình thường hắn ít khi nghĩ tới điều này nhưng khi phân tích thì thấy đúng là lạ thật, tên gọi của những con đường khác dựa trên đặc điểm, theo chức nghiệp, chỉ có chúa tể là khác biệt.
Chúa tể, là một từ chỉ địa vị và quyền lực.
Lohengramm nói: “Chúa tể, chỉ người có quyền lực tối cao, có quyền chi phối những kẻ khác. Ngươi biết vì sao người đi trên con đường này lại được gọi là các chúa tể không?”
Millos lắc đầu. Lohengramm giải thích: “Lúc ban đầu không như vậy, tên gọi xưa cũ của con đường này là con đường của kẻ hủy diệt, nói lên đặc điểm sức mạnh phá hoại của bọn họ.”
“Nhưng đồng thời, bọn họ còn có các kỹ năng đặc hữu rất kỳ lạ, chẳng hạn như cặp kỹ năng thường thấy nhất là tập hợp năng lượng, triệu hồi thành viên khi sử dụng vòng liên kết Mana.”
“Những kỹ năng này biến những người đi trên con đường của kẻ hủy diệt trở thành trung tâm của các trận chiến, là những kẻ lãnh đạo, dẫn đầu trong các cuộc chiến, bởi vì, không có ai thích hợp với vị trí thống lĩnh hơn một kẻ hủy diệt.”
Lohengramm thở dài, đặt một tay lên vai Millos: “Lẽ dĩ nhiên, theo thời gian sẽ có rất nhiều người tập hợp bên cạnh bọn họ, nghe theo sự chỉ huy của bọn họ. Những chúa tể đầu tiên là những kẻ hủy diệt đã tự cải tên con đường của mình.”
“Theo thời gian, bọn họ bị tha hóa bởi quyền lực của mình, biến thành những kẻ thống trị thực sự độc ác, những tên bạo chúa không có nhân tính. Bọn họ khai chiến với nhau, giết chóc những kẻ khác để giành lấy nhiều quyền lực hơn nữa.”
“Nếu như không có sự xuất hiện của Nim và Elder, cuộc chiến của các chúa tể sẽ không bao giờ dừng lại.”
Millos hỏi: “Những điều này không được ghi chép trong lịch sử?”
Lohengramm mỉm cười:
“Millos à, cũng chính những chúa tể độc ác đó đã lãnh đạo những người bước trên các con đường khác trục xuất các Nim và Elder vào những thế giới nhân tạo, cũng chính bọn họ xây dựng lại nền văn minh của chúng ta từ trên đống đổ nát của cuộc chiến với Nim và Elder.”
“Sự đe dọa của Nim và Elder kiềm hãm tham vọng của họ nhưng những kẻ lãnh đạo trời sinh này rồi sẽ lại tha hóa vì quyền lực, chính họ cũng biết điều đó, nên họ dựng lên các Tòa Tháp, tạo ra quy tắc tự nhiên bảo vệ các Thành Trì Trung Tâm, bảo vệ chính cơ ngơi của họ.”
“Để bảo vệ cho danh tiếng của mình, bọn họ cũng xuyên tạc hết lịch sử, còn những kẻ biết được sự thật..., ngươi có biết quả cầu lửa Mana vĩ đại được tạo ra như thế nào, thế giới nhân tạo được tạo ra như thế nào không?”
Millos rùng mình, giọng nói của Lohengramm vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay nắm lấy vai hắn thì siết lại:
“Chính họ đã dùng những loại cấm thuật độc ác nhất để hiến tế những người đó, trong đó còn có những người đã đi đến chặng cuối của những con đường khác, tạo ra những quả cầu lửa Mana vĩ đại, tạo ra các thế giới nhân tạo.”
Phạm Nhã nói: “Tuy nhiên, anh chỉ là thành viên bình thường của chúng tôi, cơ cấu của chúng tôi hiện tại bao gồm một vị Chủ tịch, một Nguyên lão, hai Phó chủ tịch, bảy Nghị viên, trong đó có hai Nghị viên không thường trực.”
“Anh mới gia nhập, dù anh là một Walker nhưng anh cũng sẽ chỉ là một thành viên không có chức vụ, trong số các Nghị viên có cả người xuyên không bình thường, không phải Walker. Anh có chấp nhận vị trí này không?”
Rengoku Kyojuro gật đầu, anh ta cười rất tươi: “Chỉ cần được gia nhập vào hội là tôi mãn nguyện rồi. Tôi biết mình chỉ là người mới, làm sao có thể ở vị trí ngang hàng với những người cũ được.”
Thanh niên wibu này cũng rất là thẳng thắn, không hề ra vẻ khiêm tốn: “Nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để có thể có vị trí cao hơn trong hội, tôi sẽ cho các anh thấy năng lực của mình. Shaka de Virgo, anh là Chủ tịch à?”
Phạm Nhã lắc đầu: “Tôi là một trong hai Phó chủ tịch.”. Xin ủng hộ chúng tôi tại * TгЦм tгuуen.V N *
Rengoku Kyojuro rất ngạc nhiên.
Phạm Nhã nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ có các Nghị viên trở lên mới được gặp Chủ tịch. Nếu anh đã tự tin như vậy, một ngày nào đó anh sẽ được gặp ngài ấy.”
Rengoku Kyojuro nghe ra, trong giọng nói của Shaka de Virgo có vẻ kính trọng vị Chủ tịch bí ẩn của hội The Innovators, anh ta rất ngạc nhiên, tất cả mọi người biết về hội này đều cho rằng Shaka de Virgo là thủ lĩnh của các Innovator, anh ta không ngờ là kể cả Walker mạnh nhất Địa Cầu này cũng chỉ là người đứng thứ hai mà thôi.
Không những vậy, còn có một người khác nữa cũng ngang hàng với anh ta.
Rengoku Kyojuro cảm thấy rất hiếu kỳ về vị Chủ tịch bí ẩn này, người đó là ai mà có thể khiến Shaka de Virgo tuân phục như vậy? Chẳng lẽ là một Walker hùng mạnh nhưng chưa được biết đến hay là một người có quyền lực khủng khiếp ở Địa Cầu sao?
Chẳng lẽ Chủ tịch của The Innovators là Hion?
Rengoku Kyojuro càng suy luận càng thấy khả năng này là rất cao, Walker là một nhóm người đặc biệt, họ như những siêu anh hùng đời thực, họ có sức mạnh ghê gớm, tuy đến hiện tại các Walker vẫn mang hình ảnh rất chính diện nhưng không thể phản bác được việc, họ cũng là nhóm người khó có thể bị kiểm soát hay chế tài.
Từ chỗ khó mà kiểm soát được họ, đừng nói là cá nhân hay tổ chức nào, kể cả chính quốc gia của Walker cũng khó quản lý họ, họ là những cá thể dị biệt, tách bạch khỏi phần đông xã hội, muốn gom được bọn họ lại một chỗ rồi thống nhất tổ chức thành một hội như The Innovators, người Chủ tịch nếu như không có quyền lực khủng khiếp thì phải có sức mạnh vũ lực đủ để khiến họ quy phục.
Shaka de Virgo được công nhận là Walker mạnh nhất, người còn mạnh mẽ hơn anh ta chỉ có thể là Hion!
“Chủ tịch là... ngài Hion sao?” Rengoku Kyojuro hỏi.
Phạm Nhã lắc đầu: “Tôi hiểu anh đang có rất nhiều nỗi băn khoăn và suy đoán, tôi chỉ có thể trả lời cho anh, ngài Chủ tịch không phải là Hion, cũng không phải là người xuyên không, chúng tôi là một tổ chức quốc tế hoạt động ở cả hai thế giới, không trực thuộc bất kỳ quốc gia hay tổ chức nào khác.”
Rengoku Kyojuro càng thấy kinh ngạc hơn.
Tiếp đó, Phạm Nhã giao Rengoku Kyojuro cho Thoth phổ biến tinh thần, sứ mệnh và nhiệm vụ của The Innovators, đồng thời cũng giới thiệu các Innovator cho anh ta, Rengoku Kyojuro hiện tại cũng được coi là một Innovator.
Điều thú vị là, anh ta là thành viên không chức vụ đầu tiên và duy nhất trong The Innovators hiện tại, những người còn lại đều là các “lãnh đạo” trung và cao cấp cả, Rengoku hiện tại như một nhân viên bình thường duy nhất trong một công ty toàn trưởng phòng và giám đốc.
Cân nhắc vấn đề bảo mật, Rengoku Kyojuro cũng không được nhìn thấy diện mạo phía sau mặt nạ của các Innovator khác, kể cả biệt thự trắng, nơi tạm gọi là “trụ sở tạm thời” của The Innovators anh cũng không có quyền tiếp xúc.
Phạm Nhã chỉ hẹn anh ta ở một địa điểm trong Thành Trì Trung Tâm để khi hội làm nhiệm vụ sẽ dẫn Rengoku đi cùng, đối với những việc này, Rengoku Kyojuro không hề thấy buồn phiền, càng không phản đối hay có thái độ bất mãn.
Anh ta cực kỳ giống Viêm Trụ Rengoku, là một người có phẩm chất.
...
Trở về biệt thự trắng, các Walker xốc hết tinh thần để chuẩn bị theo Leonidovich Hopner ra ngoài vùng hoang dã để huấn luyện, mấy ngày nay cứ tới khung giờ này là bọn họ lại thấy "thần hồn nát thần tính", nhiều người còn tưởng tượng cảnh nữ chúa cứu họ không kịp hay các huấn luyện viên hăng quá, mạnh tay một chút, tiễn họ lên đường, thì sao.
Shen Long vẫn cứ kiên trì với việc nghi ngờ tính hiệu quả của việc huấn luyện kiểu chịu đòn như hiện tại, hắn thấy tuy cơ thể được cải tạo tốt hơn, trữ lượng Mana cũng tăng, tuy vậy họ cũng vẫn chỉ là những kẻ “dốt đặc” với những kỹ năng hết sức cơ bản.
Shen Long vẫn cảm thấy rất là khó hiểu. Ngồi trong xe ngựa, hắn lấy hết can đảm ra để hỏi Margaret Martha và Leonidovich Hopner:
“Tôi có một thắc mắc.”
Nữ chúa tể nói: “Ngươi cứ nói đi.”
Shen Long gật đầu, hỏi: “Vì sao ngài không để ngài Margaret Martha dạy các kỹ năng chiến đấu của kỵ sĩ rồng cho tôi và Hoàng, kể cả ngài Aegis Hopner cũng có thể dạy các kỹ năng mới cho Anubis, Thoth và Tokuda.”
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Ngươi đến từ Tòa Tháp của kỵ sĩ, cả Hoàng nữa.”
“Ở các Tòa Tháp có hệ thống huấn luyện riêng, ở đó những người nhận ban ân cũng được học các kỹ năng chiến đấu, tham gia huấn luyện hoặc đi đến các vùng hoang dã hay những thế giới nhân tạo để trui rèn kỹ năng, riêng các phù thủy thì chỉ cần học kỹ năng ghi trên sách phép, nếu đủ thông minh vẫn có thể sử dụng nhuần nhuyễn các ma thuật của mình.”
“Nếu như các ngươi muốn học kỹ năng chiến đấu mới, các ngươi nên về Tháp Kỵ sĩ, các ngươi sẽ tìm được thứ mình muốn, ở Tháp Phù thủy cũng có những sách phép ghi chép các ma thuật hùng mạnh hơn loại bán ở cửa hàng, Anubis nếu muốn cũng có thể về đó, kể cả Tokuda và Thoth cũng vậy. Miharu thì có thể về Tháp Triệu hồi, những người không đến từ Tòa Tháp cũng vẫn có thể đến đó học kỹ năng.”
Các Walker nhìn nhau, nữ chúa tể lại nói tiếp: “Ở đây không dạy các ngươi kỹ năng, kỹ năng là thứ rất dễ để tiếp cận, các ngươi nên tự mình trang bị lấy, ở đây chúng ta trui rèn kinh nghiệm và bản năng chiến đấu cho các ngươi.”
Leonidovich Hopner nhìn Shaka de Virgo: “Sức chiến đấu là cái gì? Nó không phải chỉ là các kỹ năng được các ngươi sử dụng nhuần nhuyễn, nó là thứ tổng hợp từ bản lĩnh dám đối đầu, từ lòng can đảm, từ ý chí, từ khả năng quan sát, trí tuệ chiến thuật, của rất nhiều thứ.”
“Thông thường, những thứ này được các ngươi sử dụng riêng lẻ, không kể kỹ năng, các ngươi có ý chí và lòng can đảm nhưng có thể thiếu khả năng quan sát, có trí tuệ chiến thuật nhưng không có bản lĩnh dám đối đầu.”
“Chỉ khi dưới áp lực sinh tồn, những thứ này mới có cơ hội được kết hợp lại, thông qua kinh nghiệm, thăng hoa thành một thứ bản năng chiến đấu. Bản năng này bao dung tất cả mọi thứ, nó mới là cái gốc cái rễ, khi có nó rồi, phần ngọn là các kỹ năng sẽ được nối kết làm một với những thứ khác.”
“Một người có sức chiến đấu cao nhất là một người chiến đấu bằng bản năng, để bản năng dẫn lối, các ngươi chỉ đang chiến đấu bằng những ngọn cây thôi, chúng ta tạo cơ hội để các ngươi chiến đấu bằng cả gốc cây và những ngọn cây nối liền cành với nó.”
Chien the Great gãi đầu: “Nhưng tôi còn chưa kịp làm gì nhiều thì đã bị đánh gần chết rồi thì sao, nào có cơ hội thăng hoa cái gì nữa chứ?”
Leonidovich Hopner cười: “Sự thăng hoa này cũng cần một quá trình tích lũy lâu dài dưới dạng kinh nghiệm, sau mỗi lần tích lũy như vậy, sẽ đến lúc xuất hiện một sự thay đổi về chất chứ không phải ngươi đột nhiên thăng hoa trong chiến đấu, lột xác ngay trong trận chiến, cái gọi là lâm trận đột phá như vậy chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.”
Chien the Great tròn mắt: “Ngài cũng đọc tiểu thuyết, cũng biết lâm trận đột phá sao?”
Leonidovich Hopner tằng hắng một tiếng: “Ừm, Shaka nói cho ta thôi chứ ta nào đọc mấy thể loại đó. Nói chung, sự thăng hoa này thường diễn ra ở trong các quãng nghĩ, khi các ngươi chiêm nghiệm lại tự thân, nhìn thấy thiếu sót của mình, lần kế tiếp các ngươi lại thử nghiệm, sau đó có thể thất bại nhưng sẽ có bài học, cứ như vậy, các ngươi sẽ dần dần biết phải làm thế nào.”
Phạm Nhã nghe vậy thì lại nhắm mắt, nhớ lại lời của Leonidovich Hopner khi nói về chặng đường thứ ba:
“... người này tìm về bản chất của các quy tắc tự nhiên, như sự bừng dậy trong đêm, người này hoàn toàn quên mình, như một người nghệ sĩ chơi đàn, để quy tắc dẫn lối, để cho nghệ thuật tự hiển bày...”
Phạm Nhã hỏi: “Đây là... nội dung của chặng đường Sáng tạo sao?”
Leonidovich Hopner gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Vinh Quang là một con đường, đi trên con đường đó sẽ thấy có rất nhiều chông gai hiện lên cản lối, có những thứ chông gai đến từ chính mình nhưng cũng có những thứ đến từ bên ngoài.”
“Sức chiến đấu chỉ là công cụ, là liềm gặt, là cuốc xẻng giúp vượt qua chông gai đến từ bên ngoài, nó không giúp ích gì được với những thứ đến từ bên trong, trong khi những thứ bên trong mới mang tính quyết định. Có thể nói, đây là cách thức chiến đấu của chặng đường thứ ba, nhưng thực tế các ngươi chỉ là những kẻ ở chặng đường đầu.”
Mắt của Chien the Great thì sáng như bóng đèn: “Nói vậy là sức chiến đấu tăng nhưng cảnh giới không có tăng, cái này là vượt cấp chiến đấu trong truyền thuyết của nhân vật chính sao?”
Leonidovich Hopner cũng cười: “Ngươi bị tiêm nhiễm mấy thứ đó nhiều quá, nên nhớ Vinh Quang là con đường, mục đích của người đi đường là đi đến đích, chứ không phải là dọn sạch cây cối, chướng ngại vật. Có những người đặc biệt, bọn họ không quan tâm những thứ chông gai bên ngoài mà chỉ giải quyết những thứ bên trong, cuối cùng họ nhảy thẳng tới cuối đường.”
Các Walker ngạc nhiên, nói vậy chẳng phải là có một kiểu người không có sức chiến đấu gì cả nhưng lại đứng ở cuối con đường sao?
Leonidovich Hopner nói: “Ta đã nghe Shaka de Virgo kể về Đức Phật Gautama Buddha ở thế giới các ngươi, đó là một vị như vậy đấy.”
...
Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục diễn ra, mọi người vừa chiến đấu vừa nhớ lại những gì mà Nữ Chúa nhà Hopner đã nói với mình. Kết quả tất nhiên không có gì thay đổi cả, họ vẫn bị đánh bầm dập, thảm thương, gần chết thế nhưng thời gian cũng kéo dài được đôi chút.
Buổi Onsen hôm nay Anubis không bắn rap Ả Rập mà cũng ngồi chiêm nghiệm tự thân, As00071647 cũng không có thút tha thút thít, ngược lại tên Chien the Great đã quen với cảm giác đau, con mắt bắt đầu hư hỏng, liếc chỗ này chỗ kia của Anubis, không có ngoan như mọi hôm nữa.
Tối vẫn là chương trình đi ăn ngập mặt, chỉ là Phạm Nhã hôm nay lại ăn không thấy ngon lắm, lòng chỉ mong mỏi tới tối được Leonidovich Hopner kéo vào phòng ngủ xem Anime.
Phản quân đã thống nhất đất nước, tuyên bố độc lập tự chủ, thậm chí bắt đầu xây dựng hiến pháp, hiến pháp điều một là tất cả những gì diễn ra trong đầu, xin hãy ở lại ở trong đầu, xin đừng biến thành hành động, nếu không là sẽ chết.
Chỉ là, tối nay Leonidovich Hopner cũng không có lôi Phạm Nhã vào phòng xem Anime, khiến y cảm thấy thất vọng vô cùng tận.
Phạm Nhã thở dài, đi lại ở trong sân, giữa những hàng ngựa trắng đang chồm lên, y vuốt ve một bức tượng ngựa, trong đầu thì mơ màng gương mặt của nữ chúa tể.
...
Trong một tòa lâu đài dưới đáy Tháp Phù thủy, Millos trở về báo cáo tình hình với Lohengramm, người đàn ông cao lớn không quay lưng lại, chỉ lắng nghe bề tôi của mình.
“Một chúa tể đã đi vào thế giới nhân tạo, là Shaka de Virgo, thủ lĩnh của The Innovators sao?”
Anh ta nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương: “Như vậy, Alphonso đã bị hắn giết chết, hắn giết kẻ thù của hắn.”
Millos hỏi: “Tại sao lại khẳng định như vậy?”
Lohengramm quay người lại, nhìn Millos: “Ngươi có từng tự hỏi vì sao trong tám con đường của Vinh Quang, chỉ có con đường của chúa tể là có cái tên đặc biệt nhất chưa?”
Millos lẩm bẩm: “Võ sĩ, kỵ sĩ rồng, pháp sư bóng tối, người bảo vệ tự nhiên, kẻ triệu hồi, người giấu mặt, đấu sĩ ma thuật, chúa tể.”
Hắn chau mày, bình thường hắn ít khi nghĩ tới điều này nhưng khi phân tích thì thấy đúng là lạ thật, tên gọi của những con đường khác dựa trên đặc điểm, theo chức nghiệp, chỉ có chúa tể là khác biệt.
Chúa tể, là một từ chỉ địa vị và quyền lực.
Lohengramm nói: “Chúa tể, chỉ người có quyền lực tối cao, có quyền chi phối những kẻ khác. Ngươi biết vì sao người đi trên con đường này lại được gọi là các chúa tể không?”
Millos lắc đầu. Lohengramm giải thích: “Lúc ban đầu không như vậy, tên gọi xưa cũ của con đường này là con đường của kẻ hủy diệt, nói lên đặc điểm sức mạnh phá hoại của bọn họ.”
“Nhưng đồng thời, bọn họ còn có các kỹ năng đặc hữu rất kỳ lạ, chẳng hạn như cặp kỹ năng thường thấy nhất là tập hợp năng lượng, triệu hồi thành viên khi sử dụng vòng liên kết Mana.”
“Những kỹ năng này biến những người đi trên con đường của kẻ hủy diệt trở thành trung tâm của các trận chiến, là những kẻ lãnh đạo, dẫn đầu trong các cuộc chiến, bởi vì, không có ai thích hợp với vị trí thống lĩnh hơn một kẻ hủy diệt.”
Lohengramm thở dài, đặt một tay lên vai Millos: “Lẽ dĩ nhiên, theo thời gian sẽ có rất nhiều người tập hợp bên cạnh bọn họ, nghe theo sự chỉ huy của bọn họ. Những chúa tể đầu tiên là những kẻ hủy diệt đã tự cải tên con đường của mình.”
“Theo thời gian, bọn họ bị tha hóa bởi quyền lực của mình, biến thành những kẻ thống trị thực sự độc ác, những tên bạo chúa không có nhân tính. Bọn họ khai chiến với nhau, giết chóc những kẻ khác để giành lấy nhiều quyền lực hơn nữa.”
“Nếu như không có sự xuất hiện của Nim và Elder, cuộc chiến của các chúa tể sẽ không bao giờ dừng lại.”
Millos hỏi: “Những điều này không được ghi chép trong lịch sử?”
Lohengramm mỉm cười:
“Millos à, cũng chính những chúa tể độc ác đó đã lãnh đạo những người bước trên các con đường khác trục xuất các Nim và Elder vào những thế giới nhân tạo, cũng chính bọn họ xây dựng lại nền văn minh của chúng ta từ trên đống đổ nát của cuộc chiến với Nim và Elder.”
“Sự đe dọa của Nim và Elder kiềm hãm tham vọng của họ nhưng những kẻ lãnh đạo trời sinh này rồi sẽ lại tha hóa vì quyền lực, chính họ cũng biết điều đó, nên họ dựng lên các Tòa Tháp, tạo ra quy tắc tự nhiên bảo vệ các Thành Trì Trung Tâm, bảo vệ chính cơ ngơi của họ.”
“Để bảo vệ cho danh tiếng của mình, bọn họ cũng xuyên tạc hết lịch sử, còn những kẻ biết được sự thật..., ngươi có biết quả cầu lửa Mana vĩ đại được tạo ra như thế nào, thế giới nhân tạo được tạo ra như thế nào không?”
Millos rùng mình, giọng nói của Lohengramm vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay nắm lấy vai hắn thì siết lại:
“Chính họ đã dùng những loại cấm thuật độc ác nhất để hiến tế những người đó, trong đó còn có những người đã đi đến chặng cuối của những con đường khác, tạo ra những quả cầu lửa Mana vĩ đại, tạo ra các thế giới nhân tạo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.