Chương 40: Sự ban ân của Bậc Thầy
Richmond L Huynh
29/01/2022
Đoàn một ngàn người chỉ có năm người trụ lại, mười phút sau cùng, trong số những người còn đứng được cũng có mấy người ngã xuống. Năm người họ được những tay kỵ sĩ mặc giáp trụ kín mít dẫn vào trong một tòa lâu đài khác, cạnh tòa lâu đài có cái lồng nhốt rồng.
Thanh niên Hoàng lê bước đi theo những người khác, anh ta đã thấm mệt, mồ hôi cũng đổ như tắm, những người bản địa xung quanh anh có thể lực vượt trội hơn con người ở Địa Cầu, bọn họ tuy cũng mệt nhưng chưa đến nỗi như Hoàng.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hoàng trong phương tiện vận chuyển cũng trụ lại được, ngoài cô ta và Hoàng ra, ba người kia lần lượt là cậu thiếu niên có biểu hiện nổi bật, cười với con rồng, một anh chàng có đôi tai nhọn thuộc chủng tộc Vermont và một gã tóc xoăn cao lớn như con gấu.
Người phụ nữ nhìn thấy Hoàng liền chạy tới bắt chuyện với anh nhưng anh ta nghe không hiểu, phải lôi thần chú ra đáp lại, người sau nghe vậy chỉ đành cúi gằm mặt lập lại thần chú.
Vào trong lâu đài nham thạch, họ được tập trung tại một cái sảnh lớn, chính giữa sảnh có một bức tượng rồng ngẩng cao đầu cao tới hai chục mét, ngoài bức tượng lớn nhất này, trong sảnh còn đặt nhiều tượng rồng nhỏ khác, cạnh những bức tượng là những tay kỵ sĩ mặc giáp kín mít đứng im lìm.
Ngoài năm người vừa thông qua thử thách, còn có mấy chục người nữa cũng được tập trung trong sảnh, có vẻ đợt ngàn người bọn Hoàng là đợt cuối cùng, năm người bọn họ cũng là nhóm cuối cho nên khi họ bước vào cái sảnh, những tay kỵ sĩ mặc giáp cũng đi ra đóng sầm cửa lại.
Một người phụ nữ có nét đẹp vô thực, tóc dài màu đỏ hung đẩy một cái xe lăn đi ngoài sảnh, trên xe lăn là một lão già bị cụt hai chân, phần cụt tới tận đầu gối, lão già này rất ốm yếu, cơ thể gầy teo đến mức đáng báo động.
Khi người phụ nữ đẩy lão già cụt chân này vào, tất cả kỵ sĩ mặc giáp đang đi lại trong lâu đài đều quỳ một gối xuống, kể cả những người đứng im lìm cạnh những bức tượng rồng cũng vậy. Chỉ có mấy chục người bản địa đang chờ ban ân là vẫn còn đứng.
Cũng không phải họ cao quý hơn những kỵ sĩ mà giống như họ vẫn chưa có tư cách để quỳ một gối trước lão già này.
Người phụ nữ tóc đỏ đẩy lão già này đến trước tượng rồng ở giữa sảnh rồi dừng lại, cô ta ra hiệu cho những người kỵ sĩ đứng dậy rồi nói điều gì đó với tất cả những người bản địa.
Những người bản địa xôn xao lên, sau đó một người đàn ông cao to bước ra khỏi nhóm người đi tới trước mặt lão già rồi quỳ một gối xuống.
Lão già run rẩy, đặt tay lên đầu người đàn ông!
Trong cái nhìn kinh hãi của thanh niên Hoàng, anh nhìn thấy cả người gã phát sáng như bóng đèn dây tóc, khi độ sáng đạt tới cực đại, gã ta biến thành một người làm từ dung nham rồi chảy tràn xuống đất, hóa thành một bãi dung nham lỏng, bãi dung nham cũng bị nguội rất nhanh, biến thành nham thạch.
Một tay kỵ sĩ bước lên cạy đống nham thạch ra rồi cho vào một cái hộp lớn...
Đây là cái chết do được ban ân sao? Thật khủng khiếp.
Thanh niên Hoàng hít thật sâu để mình tỉnh táo trở lại nhưng người anh ta thì run lên bần bật.
Sau đó, một người đàn ông khác cũng bước lên, quỳ một gối trước mặt lão già, lão già cũng đặt tay lên đầu người này rồi biến anh ta thành một bãi dung nham. Lần lượt, từng người bước lên, hơn hai mươi người đều hóa thành những bãi dung nham lỏng rồi nguội thành nham thạch, được những kỵ sĩ mặc giáp cho vào những chiếc hộp.
Năm mươi sáu người thông qua thử thách của con rồng giờ chỉ còn một nửa, có mấy người vì sợ hãi mà cũng từ bỏ sự ban ân.
Hoàng nhìn hết người này tới người khác đi lên phía trước, tới trước mặt lão già để nhận sự ban ân rồi biến thành dung nham, chết đi. Lòng của anh ta trập trùng, do dự.
Anh ta nhớ lại quá khứ của mình, gia đình anh cũng không phải có gốc miền Nam mà là những người từ Bắc vào Nam làm ăn đầu thập kỷ năm mươi, họ sống mấy chục năm trong Sài Gòn, tiếng nói cũng pha lấy giọng nam bộ.
Hoàng không phải là người có học thức, anh ta chỉ học hết lớp chín thì đi bụi đời, làm giang hồ, sau đó lại sang Anh lao động chui theo một đường dây “cò” vận chuyển người lao động bất hợp pháp.
Ở Anh làm công việc tay chân mấy năm, Hoàng lại tìm về đường cũ, anh theo một băng nhóm đường phố làm chuyện phạm pháp, bắn súng giành địa bàn, cuối cùng bị bắt rồi trả về nước.
Về Việt Nam, Hoàng cũng chỉ làm giang hồ, bảo kê sòng bài, quán bar, cuối cùng nhờ tài bắn súng học từ bên Anh mà Hoàng gặp Khoa và Phát, được công ty chủ quản tuyển dụng, lúc đó anh cũng đã là một người xuyên không.
Hoàng nhớ lại quá khứ của mình, cả đời anh ta hầu như chỉ làm mấy việc không đâu, không phải bắn nhau thì là đánh nhau, anh cũng chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào.
Ba mẹ thì đã sớm từ mặt Hoàng, người thân duy nhất mà anh còn liên lạc được là thằng em trai, khác với Hoàng, thằng em học rất giỏi, đỗ vào Bách Khoa, còn mấy năm nữa là tốt nghiệp, là niềm tự hào của gia đình.
Lại thêm một người nữa bước lên nhận ban ân rồi chết đi, hóa thành một bãi dung nham lỏng. Hoàng đột nhiên không do dự nữa, cũng không muốn chờ đợi nữa, anh ta đợi tay kỵ sĩ dọn đống nham thạch rồi bước lên phía trước.
Dấu tích của những người đã chết vẫn còn in lên sàn tòa lâu đài, thành những vết cháy sém. Hoàng quỳ một gối lên trên những vệt cháy sém, ngước đầu nhìn lão già cụt chân.
Đôi mắt của lão già có màu đỏ rực, quanh con ngươi có một vòng dung nham đang cuộn trào, chảy theo vòng tròn, vừa kỳ bí vừa ma mị.
Lão già cũng nhìn vào mắt Hoàng, trong đôi mắt của người thanh niên có mái tóc dài lãng tử này, ông ta nhìn thấy một điều, giống như điều mà Leonidovich Hopner nhìn thấy trong đôi mắt của Phạm Nhã.
Đó là sự khát vọng!
Sự khát vọng đối với Vinh Quang, với một tương lai, một cuộc sống mới đặc sắc hơn, cũng tốt đẹp hơn cuộc sống cũ.
Lão già run tay đặt lên đầu Hoàng.
Anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay của lão già từ từ nóng lên như cái bàn ủi, rồi những luồng nước ấm rót xuống từ lòng bàn tay, chảy vào não, vào tim, vào các cơ quan nội tạng, vào tứ chi, vào từng đoạn xương, từng thớ thịt.
Cuối cùng, máu của Hoàng như bị đun sôi lên, anh ta cảm nhận một cơn đau thấu trời như bị luộc tươi, bị thiêu sống!
Hoàng không thể mở được mắt, anh ta muốn nhìn xem mình đã bị hóa thành một bãi dung nham hay chưa nhưng đôi mắt anh không mở ra được.
“Hmm”
Lão già kinh ngạc, khác với những người trước, cậu thanh niên này khi nhận ban ân không phát sáng như bọn họ, đây là một dấu hiệu rất tốt. Ông ta đẩy nhanh tốc độ cải tạo, dòng Mana như dòng suối rót vào người Hoàng cũng nhiều hơn.
Đổi lại, Hoàng càng cảm nhận sự đau đớn dữ dội, kinh khủng hơn!
Anh ta như chìm vào trong một địa ngục, Hỏa Ngục, chỉ có thể cảm nhận thấy cơn đau, không thể nhìn thấy, cũng không cử động hay hét lên được.
Hoàng cố không để cảm giác đau đớn đánh gục anh, để chống lại cảm giác đó, Hoàng chỉ có cách lục lọi ký của mình, nhưng cảm giác đau cũng giống như xé vụn trí nhớ của anh.
Hoàng chỉ có thể nhớ về những người đồng đội, về đội trưởng Khoa trọc tính cách thẳng thắn cương trực, khi chiến đấu thì rất dũng cảm; về tên quân sư quạt mo gầy, lùn xủn da đen nhẻm tên Phát, tuy Hoàng không thích Phát nhưng anh cũng phải thừa nhận trí tuệ của Phát; cuối cùng là người đồng đội nữ tên Trang, cô nàng có đôi mắt buồn trĩu nặng mê chơi game, ít nói chuyện, chỉ hay lên tiếng bật lại mình.
Hoàng cắn răng chịu đựng, cơn đau cũng cuốn và xéo nát hình ảnh của những người đồng đội, cuối cùng người mà Hoàng còn nhớ rõ lại là Trang, anh cũng không biết vì sao mà anh lại hay ghẹo cô ta như vậy.
“Con Trang hâm dở à, con Trang hâm dở ơi, tao sẽ không chết đâu!”
Giống như khi Phạm Nhã được Leonidovich Hopner ban ân, Hoàng lúc này cũng mất khái niệm thời gian, cơn đau khiến mỗi một mili giây trôi qua đều bị kéo dài như vô tận.
Hoàng cũng không biết đã qua bao lâu, anh chỉ thấy bàn tay đặt trên đầu mình biến mất, những dòng nước ấm cũng rút hết vào trong hai con mắt.
“Chúc mừng ngươi, chàng trai trẻ, đã trở thành người đồng hành của chúng ta.”
Hoàng nghe thấy tiếng của lão già cụt chân, đó là một giọng nói già nua, nghe rất yếu, như của người đã gần đất xa trời rồi.
Anh ta ngạc nhiên vì mình đã hiểu được ngôn ngữ của lão già!
“Chúc mừng ngươi!”
Người phụ nữ tóc đỏ đẩy xe cho lão già cũng nói.
Hoàng mở to mắt, anh ta không thấy được đôi mắt của mình đã chuyển sang màu đỏ rực, quanh con ngươi cũng có một dòng dung nham nhỏ xíu đang chảy.
Từ từ, có những giọt nước mắt chảy xuống đôi mắt đỏ của Hoàng, anh ta khóc nhưng lại ngồi ngã ngữa ra sau và cười phá lên.
...
Năm mươi sáu người vượt qua thử thách của con rồng từ hơn mười ngàn người, bảy người từ bỏ sự ban ân, bốn mươi bốn người chết, chỉ còn năm người thành công, nhận được đặc ân của một bậc thầy kỵ sĩ.
Năm người bao gồm Hoàng, cậu thiếu niên có thể mỉm cười trước con rồng, một người phụ nữ tóc ngắn dáng người rất cao, một người đàn ông tóc rối bù xù và một thiếu nữ, chỉ lớn hơn cậu thiếu niên kia một chút.
Nếu như Phạm Nhã ở đây, hẳn có thể nhận ra thiếu nữ này chính là một trong ba người đã chạy song song với mình ở công viên.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hoàng trong phương tiện vận chuyển vì sợ hãi nên cũng đã từ bỏ sự ban ân, cô ta đi theo sáu người khác trở về đỉnh tháp, quay về nhà mình, cuộc đời này cũng không còn cách nào quay về lại các Tòa Tháp nữa.
Đồng xu, chiếc vé đến những Tòa Tháp, chỉ bán cho một người một lần duy nhất trong cuộc đời họ.
...
030:00:00
Lorencia Đệ Tam Vệ Thành
Khác với Thành Trì Trung Tâm Davias, Lorencia Đệ Tam Vệ Thành là một Vệ Thành giáp biển thuộc vùng lãnh thổ Lorencia, nơi này nằm kẹp giữa hai loại khí hậu khác nhau, một nửa chịu sự ảnh hưởng của vùng Davias gió tuyết nên lạnh và có tuyết rơi, một nửa lại chịu sự ảnh hưởng của khí hậu nhiệt đới nóng ẩm mưa nhiều của vùng Lorencia.
MU Continel là một vùng đất kỳ diệu, hai loại khí hậu trái ngược nhau lại có thể tồn tại song song với nhau, vùng tiếp giáp của hai loại khí hậu này là một tòa thành, Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, người dân nơi này có thể nhìn thấy gió tuyết ở một đầu bên kia, đầu còn lại là những cơn mưa và sự oi bức của vùng nhiệt đới.
Phạm Nhã và Margaret Matha bước xuống thuyền bay, đi vào bến cảng của Đệ Tam Vệ Thành, Leonidovich Hopner cuối cùng vẫn cảm thấy không yên tâm với cuộc thám hiểm đầu tiên của y nên đã cắt cử bà ta đi cùng.
Khác với ở Thành Trì Trung Tâm Davias, khi bước vào địa phận vùng Lorencia, Margaret Matha cũng mang mặt nạ vàng nửa mặt để che giấu danh tính, bà ta quay sang nói với Phạm Nhã: “Lúc Quân Chủ còn chưa lên ngôi, ngài ấy thường đến nơi này để ăn hải sản và chơi lướt sóng ngoài biển Atlans, ta vẫn thường đi theo bên cạnh ngài ấy, giờ đã là chuyện của mấy chục năm về trước.”
Phạm Nhã rất muốn hỏi Leonidovich Hopner và Margaret Martha đã bao nhiêu tuổi rồi nhưng nhịn lại được.
Còn sáu giờ mới đến thời điểm tập hợp với nhóm As00071647, Margaret Matha đã lâu không tới Đệ Tam Vệ Thành nên dẫn Phạm Nhã đi thăm quan, vừa đi vừa giới thiệu từng chỗ một.
Khác với ở Thành Trì Trung Tâm Davias, kiến trúc của Lorencia Đệ Tam Vệ Thành có khuynh hướng tối giản, phong cách kiến trúc kiểu thực dụng, nhà cửa và các công trình được xây dựng từ đá tảng, mái bằng chứ không được vuốt nhọn, có nét khá tương đồng với kiến trúc ở Địa Cầu.
Margaret Martha dẫn Phạm Nhã vào một nhà hàng hải sản lớn, cao như một cái building, bên ngoài có khắc hoa văn màu đỏ thẫm tạo hình thành một con ốc mượn hồn rất lớn.
Đi vào trong nhà hàng, mấy người nhân viên bản địa mặc lễ phục dẫn hai người thực khách vào thang máy rồi lên thẳng tầng trên cùng, Phạm Nhã đứng trên “thang máy”, thực chất là một cái bục tròn có thể bay xuyên qua một cái hang thẳng đứng để lên xuống giữa các tầng.
Lên tầng thượng, Margaret Martha chọn một chỗ ngồi có dù che đặt sát lan can để Phạm Nhã có thể vừa ăn vừa nhìn ngắm phong cảnh, ở trên này có thể nhìn được hết phong cảnh của Lorencia Đệ Tam Vệ Thành.
Không có các Tòa Tháp, tất nhiên không có những quả cầu lửa Mana vĩ đại và cũng không có quy tắc tự nhiên nên khí hậu bên ngoài gây ảnh hưởng trực tiếp vào bên trong Đệ Tam Vệ Thành, ở đầu phía Bắc người dân thường phải cào tuyết, phá tuyết đọng còn ở cực Nam thì lại thường bị ngập bởi những cơn mưa, rất kỳ lạ.
Một người phục vụ đi đến, Margaret Martha chọn rất nhiều món ăn, còn mua thêm hai chai rượu, hai người chờ gần năm phút thì thức ăn đã được mang lên, người phục vụ dỡ mấy cái lồng giữ nhiệt, Phạm Nhã nhìn xuống thấy toàn là các loại hải sản kỳ lạ mà y không biết tên.
Có loại hải sản nhìn như con ốc mượn hồn khổng lồ hình như là đặc sản của nhà hàng này; có loại trông như con tôm nhưng tứ chi lại phát triển giống linh trưởng, hai chi sau đứng thẳng, hai chi trước là hai cái càng, đầu thì là đầu tôm, cao cỡ hai phân; có loại còn kỳ lạ hơn, giống hệt một con Hound thu nhỏ nhưng chi sau không phải của chó mà là của hải cẩu với lớp da trơn; cuối cùng là các loại cá.
Margaret Martha thị phạm tại chỗ cho Phạm Nhã bắt chước, y học theo bà ta, đeo một cái tạp dề trắng rồi kéo phần thân con ốc mượn hồn ra khỏi vỏ, đuôi ốc mềm mại được cắt ra, phần thân có lớp vỏ cứng như vỏ cua thì bóp vỡ rồi thưởng thức phần thịt thơm phức ở bên trong.
Rất ngon!
Phạm Nhã ăn một cách say mê, đuôi ốc béo ngậy, thịt giống thịt cua, có dạng sợi mềm, chấm cùng với một thứ sốt chua cay mặn ngọt đủ vị thật là quyến rũ vị giác, khiến mỗi lần y ăn đều phải nhắm mắt lại vì quá ngon.
Margaret Martha mở nắp chai rượu, đổ đầy ly cho cả hai người, bà ta nói: “Thứ này là các tạo vật được đánh bắt từ biển Atlans, rời khỏi vùng biển đó chúng chỉ có thể sống được một ngày, khi chết rồi vị sẽ không được tươi ngon nữa, nên khách sành ăn đều sẽ ăn vào sáng sớm như giờ này, khi chúng mới được mang lên bờ.”
Phạm Nhã gật gù, y học theo Margaret Martha nâng ly, uống một ngụm rượu chát có màu đỏ rực.
Hai người ăn uống no say, cũng chiến hết hai chai rượu mới tính tiền rồi đi đến chỗ hẹn với nhóm As00071547, lúc này cũng gần đến giờ hẹn.
Vừa đến bến cảng, Phạm Nhã đã trông thấy nhóm Walker, bọn họ kéo theo những cái rương kim loại rất lớn, nhìn như cái quan tài, xem ra để chứa vũ khí và áo giáp. Ngoài ba người As00071647, Shen Long và Chien the Great, còn có một người lạ mà Phạm Nhã chưa gặp, hẳn là Anubis.
Anubis cũng đeo mặt nạ nửa mặt, đây là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm, cô ta có nước da ngăm đen, mái tóc màu đen rất dài xõa phía sau lưng, khác với mọi người, Anubis mặc váy Kalasiris màu vàng của phụ nữ Ai Cập cổ đại, đây là một loại váy bó sát cơ thể có thêu hoa văn hình zig zag, kéo dài từ trên mắt cá nhân cho đến hết phần ngực, nối với hai sợi dây để giữ trên vai.
Bộ váy Kalasiris bó rất sát, tôn lên những đường cong hoàn hảo trên cơ thể Anubis khiến cho tên Chien the Great luôn phải liếc nhìn cô ta, kể cả những tên đàn ông bản địa đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Margaret Martha tò mò: “Phụ nữ bên thế giới của cậu đều ăn mặc thế này à?”
Phạm Nhã lắc đầu: “Cũng không hẳn, sao thế, bà thấy phản cảm à?”
“Không, phản cảm cái gì chứ, ta thấy rất là đẹp, chỉ là không tiện để chiến đấu thôi.” Margaret Martha nhận xét: “Nếu Quân Chủ ở đây hẳn cũng sẽ rất thích.”
Phạm Nhã hít thật sâu để đè trí tưởng tượng của mình xuống...
Thanh niên Hoàng lê bước đi theo những người khác, anh ta đã thấm mệt, mồ hôi cũng đổ như tắm, những người bản địa xung quanh anh có thể lực vượt trội hơn con người ở Địa Cầu, bọn họ tuy cũng mệt nhưng chưa đến nỗi như Hoàng.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hoàng trong phương tiện vận chuyển cũng trụ lại được, ngoài cô ta và Hoàng ra, ba người kia lần lượt là cậu thiếu niên có biểu hiện nổi bật, cười với con rồng, một anh chàng có đôi tai nhọn thuộc chủng tộc Vermont và một gã tóc xoăn cao lớn như con gấu.
Người phụ nữ nhìn thấy Hoàng liền chạy tới bắt chuyện với anh nhưng anh ta nghe không hiểu, phải lôi thần chú ra đáp lại, người sau nghe vậy chỉ đành cúi gằm mặt lập lại thần chú.
Vào trong lâu đài nham thạch, họ được tập trung tại một cái sảnh lớn, chính giữa sảnh có một bức tượng rồng ngẩng cao đầu cao tới hai chục mét, ngoài bức tượng lớn nhất này, trong sảnh còn đặt nhiều tượng rồng nhỏ khác, cạnh những bức tượng là những tay kỵ sĩ mặc giáp kín mít đứng im lìm.
Ngoài năm người vừa thông qua thử thách, còn có mấy chục người nữa cũng được tập trung trong sảnh, có vẻ đợt ngàn người bọn Hoàng là đợt cuối cùng, năm người bọn họ cũng là nhóm cuối cho nên khi họ bước vào cái sảnh, những tay kỵ sĩ mặc giáp cũng đi ra đóng sầm cửa lại.
Một người phụ nữ có nét đẹp vô thực, tóc dài màu đỏ hung đẩy một cái xe lăn đi ngoài sảnh, trên xe lăn là một lão già bị cụt hai chân, phần cụt tới tận đầu gối, lão già này rất ốm yếu, cơ thể gầy teo đến mức đáng báo động.
Khi người phụ nữ đẩy lão già cụt chân này vào, tất cả kỵ sĩ mặc giáp đang đi lại trong lâu đài đều quỳ một gối xuống, kể cả những người đứng im lìm cạnh những bức tượng rồng cũng vậy. Chỉ có mấy chục người bản địa đang chờ ban ân là vẫn còn đứng.
Cũng không phải họ cao quý hơn những kỵ sĩ mà giống như họ vẫn chưa có tư cách để quỳ một gối trước lão già này.
Người phụ nữ tóc đỏ đẩy lão già này đến trước tượng rồng ở giữa sảnh rồi dừng lại, cô ta ra hiệu cho những người kỵ sĩ đứng dậy rồi nói điều gì đó với tất cả những người bản địa.
Những người bản địa xôn xao lên, sau đó một người đàn ông cao to bước ra khỏi nhóm người đi tới trước mặt lão già rồi quỳ một gối xuống.
Lão già run rẩy, đặt tay lên đầu người đàn ông!
Trong cái nhìn kinh hãi của thanh niên Hoàng, anh nhìn thấy cả người gã phát sáng như bóng đèn dây tóc, khi độ sáng đạt tới cực đại, gã ta biến thành một người làm từ dung nham rồi chảy tràn xuống đất, hóa thành một bãi dung nham lỏng, bãi dung nham cũng bị nguội rất nhanh, biến thành nham thạch.
Một tay kỵ sĩ bước lên cạy đống nham thạch ra rồi cho vào một cái hộp lớn...
Đây là cái chết do được ban ân sao? Thật khủng khiếp.
Thanh niên Hoàng hít thật sâu để mình tỉnh táo trở lại nhưng người anh ta thì run lên bần bật.
Sau đó, một người đàn ông khác cũng bước lên, quỳ một gối trước mặt lão già, lão già cũng đặt tay lên đầu người này rồi biến anh ta thành một bãi dung nham. Lần lượt, từng người bước lên, hơn hai mươi người đều hóa thành những bãi dung nham lỏng rồi nguội thành nham thạch, được những kỵ sĩ mặc giáp cho vào những chiếc hộp.
Năm mươi sáu người thông qua thử thách của con rồng giờ chỉ còn một nửa, có mấy người vì sợ hãi mà cũng từ bỏ sự ban ân.
Hoàng nhìn hết người này tới người khác đi lên phía trước, tới trước mặt lão già để nhận sự ban ân rồi biến thành dung nham, chết đi. Lòng của anh ta trập trùng, do dự.
Anh ta nhớ lại quá khứ của mình, gia đình anh cũng không phải có gốc miền Nam mà là những người từ Bắc vào Nam làm ăn đầu thập kỷ năm mươi, họ sống mấy chục năm trong Sài Gòn, tiếng nói cũng pha lấy giọng nam bộ.
Hoàng không phải là người có học thức, anh ta chỉ học hết lớp chín thì đi bụi đời, làm giang hồ, sau đó lại sang Anh lao động chui theo một đường dây “cò” vận chuyển người lao động bất hợp pháp.
Ở Anh làm công việc tay chân mấy năm, Hoàng lại tìm về đường cũ, anh theo một băng nhóm đường phố làm chuyện phạm pháp, bắn súng giành địa bàn, cuối cùng bị bắt rồi trả về nước.
Về Việt Nam, Hoàng cũng chỉ làm giang hồ, bảo kê sòng bài, quán bar, cuối cùng nhờ tài bắn súng học từ bên Anh mà Hoàng gặp Khoa và Phát, được công ty chủ quản tuyển dụng, lúc đó anh cũng đã là một người xuyên không.
Hoàng nhớ lại quá khứ của mình, cả đời anh ta hầu như chỉ làm mấy việc không đâu, không phải bắn nhau thì là đánh nhau, anh cũng chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào.
Ba mẹ thì đã sớm từ mặt Hoàng, người thân duy nhất mà anh còn liên lạc được là thằng em trai, khác với Hoàng, thằng em học rất giỏi, đỗ vào Bách Khoa, còn mấy năm nữa là tốt nghiệp, là niềm tự hào của gia đình.
Lại thêm một người nữa bước lên nhận ban ân rồi chết đi, hóa thành một bãi dung nham lỏng. Hoàng đột nhiên không do dự nữa, cũng không muốn chờ đợi nữa, anh ta đợi tay kỵ sĩ dọn đống nham thạch rồi bước lên phía trước.
Dấu tích của những người đã chết vẫn còn in lên sàn tòa lâu đài, thành những vết cháy sém. Hoàng quỳ một gối lên trên những vệt cháy sém, ngước đầu nhìn lão già cụt chân.
Đôi mắt của lão già có màu đỏ rực, quanh con ngươi có một vòng dung nham đang cuộn trào, chảy theo vòng tròn, vừa kỳ bí vừa ma mị.
Lão già cũng nhìn vào mắt Hoàng, trong đôi mắt của người thanh niên có mái tóc dài lãng tử này, ông ta nhìn thấy một điều, giống như điều mà Leonidovich Hopner nhìn thấy trong đôi mắt của Phạm Nhã.
Đó là sự khát vọng!
Sự khát vọng đối với Vinh Quang, với một tương lai, một cuộc sống mới đặc sắc hơn, cũng tốt đẹp hơn cuộc sống cũ.
Lão già run tay đặt lên đầu Hoàng.
Anh ta nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay của lão già từ từ nóng lên như cái bàn ủi, rồi những luồng nước ấm rót xuống từ lòng bàn tay, chảy vào não, vào tim, vào các cơ quan nội tạng, vào tứ chi, vào từng đoạn xương, từng thớ thịt.
Cuối cùng, máu của Hoàng như bị đun sôi lên, anh ta cảm nhận một cơn đau thấu trời như bị luộc tươi, bị thiêu sống!
Hoàng không thể mở được mắt, anh ta muốn nhìn xem mình đã bị hóa thành một bãi dung nham hay chưa nhưng đôi mắt anh không mở ra được.
“Hmm”
Lão già kinh ngạc, khác với những người trước, cậu thanh niên này khi nhận ban ân không phát sáng như bọn họ, đây là một dấu hiệu rất tốt. Ông ta đẩy nhanh tốc độ cải tạo, dòng Mana như dòng suối rót vào người Hoàng cũng nhiều hơn.
Đổi lại, Hoàng càng cảm nhận sự đau đớn dữ dội, kinh khủng hơn!
Anh ta như chìm vào trong một địa ngục, Hỏa Ngục, chỉ có thể cảm nhận thấy cơn đau, không thể nhìn thấy, cũng không cử động hay hét lên được.
Hoàng cố không để cảm giác đau đớn đánh gục anh, để chống lại cảm giác đó, Hoàng chỉ có cách lục lọi ký của mình, nhưng cảm giác đau cũng giống như xé vụn trí nhớ của anh.
Hoàng chỉ có thể nhớ về những người đồng đội, về đội trưởng Khoa trọc tính cách thẳng thắn cương trực, khi chiến đấu thì rất dũng cảm; về tên quân sư quạt mo gầy, lùn xủn da đen nhẻm tên Phát, tuy Hoàng không thích Phát nhưng anh cũng phải thừa nhận trí tuệ của Phát; cuối cùng là người đồng đội nữ tên Trang, cô nàng có đôi mắt buồn trĩu nặng mê chơi game, ít nói chuyện, chỉ hay lên tiếng bật lại mình.
Hoàng cắn răng chịu đựng, cơn đau cũng cuốn và xéo nát hình ảnh của những người đồng đội, cuối cùng người mà Hoàng còn nhớ rõ lại là Trang, anh cũng không biết vì sao mà anh lại hay ghẹo cô ta như vậy.
“Con Trang hâm dở à, con Trang hâm dở ơi, tao sẽ không chết đâu!”
Giống như khi Phạm Nhã được Leonidovich Hopner ban ân, Hoàng lúc này cũng mất khái niệm thời gian, cơn đau khiến mỗi một mili giây trôi qua đều bị kéo dài như vô tận.
Hoàng cũng không biết đã qua bao lâu, anh chỉ thấy bàn tay đặt trên đầu mình biến mất, những dòng nước ấm cũng rút hết vào trong hai con mắt.
“Chúc mừng ngươi, chàng trai trẻ, đã trở thành người đồng hành của chúng ta.”
Hoàng nghe thấy tiếng của lão già cụt chân, đó là một giọng nói già nua, nghe rất yếu, như của người đã gần đất xa trời rồi.
Anh ta ngạc nhiên vì mình đã hiểu được ngôn ngữ của lão già!
“Chúc mừng ngươi!”
Người phụ nữ tóc đỏ đẩy xe cho lão già cũng nói.
Hoàng mở to mắt, anh ta không thấy được đôi mắt của mình đã chuyển sang màu đỏ rực, quanh con ngươi cũng có một dòng dung nham nhỏ xíu đang chảy.
Từ từ, có những giọt nước mắt chảy xuống đôi mắt đỏ của Hoàng, anh ta khóc nhưng lại ngồi ngã ngữa ra sau và cười phá lên.
...
Năm mươi sáu người vượt qua thử thách của con rồng từ hơn mười ngàn người, bảy người từ bỏ sự ban ân, bốn mươi bốn người chết, chỉ còn năm người thành công, nhận được đặc ân của một bậc thầy kỵ sĩ.
Năm người bao gồm Hoàng, cậu thiếu niên có thể mỉm cười trước con rồng, một người phụ nữ tóc ngắn dáng người rất cao, một người đàn ông tóc rối bù xù và một thiếu nữ, chỉ lớn hơn cậu thiếu niên kia một chút.
Nếu như Phạm Nhã ở đây, hẳn có thể nhận ra thiếu nữ này chính là một trong ba người đã chạy song song với mình ở công viên.
Người phụ nữ ngồi cạnh Hoàng trong phương tiện vận chuyển vì sợ hãi nên cũng đã từ bỏ sự ban ân, cô ta đi theo sáu người khác trở về đỉnh tháp, quay về nhà mình, cuộc đời này cũng không còn cách nào quay về lại các Tòa Tháp nữa.
Đồng xu, chiếc vé đến những Tòa Tháp, chỉ bán cho một người một lần duy nhất trong cuộc đời họ.
...
030:00:00
Lorencia Đệ Tam Vệ Thành
Khác với Thành Trì Trung Tâm Davias, Lorencia Đệ Tam Vệ Thành là một Vệ Thành giáp biển thuộc vùng lãnh thổ Lorencia, nơi này nằm kẹp giữa hai loại khí hậu khác nhau, một nửa chịu sự ảnh hưởng của vùng Davias gió tuyết nên lạnh và có tuyết rơi, một nửa lại chịu sự ảnh hưởng của khí hậu nhiệt đới nóng ẩm mưa nhiều của vùng Lorencia.
MU Continel là một vùng đất kỳ diệu, hai loại khí hậu trái ngược nhau lại có thể tồn tại song song với nhau, vùng tiếp giáp của hai loại khí hậu này là một tòa thành, Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, người dân nơi này có thể nhìn thấy gió tuyết ở một đầu bên kia, đầu còn lại là những cơn mưa và sự oi bức của vùng nhiệt đới.
Phạm Nhã và Margaret Matha bước xuống thuyền bay, đi vào bến cảng của Đệ Tam Vệ Thành, Leonidovich Hopner cuối cùng vẫn cảm thấy không yên tâm với cuộc thám hiểm đầu tiên của y nên đã cắt cử bà ta đi cùng.
Khác với ở Thành Trì Trung Tâm Davias, khi bước vào địa phận vùng Lorencia, Margaret Matha cũng mang mặt nạ vàng nửa mặt để che giấu danh tính, bà ta quay sang nói với Phạm Nhã: “Lúc Quân Chủ còn chưa lên ngôi, ngài ấy thường đến nơi này để ăn hải sản và chơi lướt sóng ngoài biển Atlans, ta vẫn thường đi theo bên cạnh ngài ấy, giờ đã là chuyện của mấy chục năm về trước.”
Phạm Nhã rất muốn hỏi Leonidovich Hopner và Margaret Martha đã bao nhiêu tuổi rồi nhưng nhịn lại được.
Còn sáu giờ mới đến thời điểm tập hợp với nhóm As00071647, Margaret Matha đã lâu không tới Đệ Tam Vệ Thành nên dẫn Phạm Nhã đi thăm quan, vừa đi vừa giới thiệu từng chỗ một.
Khác với ở Thành Trì Trung Tâm Davias, kiến trúc của Lorencia Đệ Tam Vệ Thành có khuynh hướng tối giản, phong cách kiến trúc kiểu thực dụng, nhà cửa và các công trình được xây dựng từ đá tảng, mái bằng chứ không được vuốt nhọn, có nét khá tương đồng với kiến trúc ở Địa Cầu.
Margaret Martha dẫn Phạm Nhã vào một nhà hàng hải sản lớn, cao như một cái building, bên ngoài có khắc hoa văn màu đỏ thẫm tạo hình thành một con ốc mượn hồn rất lớn.
Đi vào trong nhà hàng, mấy người nhân viên bản địa mặc lễ phục dẫn hai người thực khách vào thang máy rồi lên thẳng tầng trên cùng, Phạm Nhã đứng trên “thang máy”, thực chất là một cái bục tròn có thể bay xuyên qua một cái hang thẳng đứng để lên xuống giữa các tầng.
Lên tầng thượng, Margaret Martha chọn một chỗ ngồi có dù che đặt sát lan can để Phạm Nhã có thể vừa ăn vừa nhìn ngắm phong cảnh, ở trên này có thể nhìn được hết phong cảnh của Lorencia Đệ Tam Vệ Thành.
Không có các Tòa Tháp, tất nhiên không có những quả cầu lửa Mana vĩ đại và cũng không có quy tắc tự nhiên nên khí hậu bên ngoài gây ảnh hưởng trực tiếp vào bên trong Đệ Tam Vệ Thành, ở đầu phía Bắc người dân thường phải cào tuyết, phá tuyết đọng còn ở cực Nam thì lại thường bị ngập bởi những cơn mưa, rất kỳ lạ.
Một người phục vụ đi đến, Margaret Martha chọn rất nhiều món ăn, còn mua thêm hai chai rượu, hai người chờ gần năm phút thì thức ăn đã được mang lên, người phục vụ dỡ mấy cái lồng giữ nhiệt, Phạm Nhã nhìn xuống thấy toàn là các loại hải sản kỳ lạ mà y không biết tên.
Có loại hải sản nhìn như con ốc mượn hồn khổng lồ hình như là đặc sản của nhà hàng này; có loại trông như con tôm nhưng tứ chi lại phát triển giống linh trưởng, hai chi sau đứng thẳng, hai chi trước là hai cái càng, đầu thì là đầu tôm, cao cỡ hai phân; có loại còn kỳ lạ hơn, giống hệt một con Hound thu nhỏ nhưng chi sau không phải của chó mà là của hải cẩu với lớp da trơn; cuối cùng là các loại cá.
Margaret Martha thị phạm tại chỗ cho Phạm Nhã bắt chước, y học theo bà ta, đeo một cái tạp dề trắng rồi kéo phần thân con ốc mượn hồn ra khỏi vỏ, đuôi ốc mềm mại được cắt ra, phần thân có lớp vỏ cứng như vỏ cua thì bóp vỡ rồi thưởng thức phần thịt thơm phức ở bên trong.
Rất ngon!
Phạm Nhã ăn một cách say mê, đuôi ốc béo ngậy, thịt giống thịt cua, có dạng sợi mềm, chấm cùng với một thứ sốt chua cay mặn ngọt đủ vị thật là quyến rũ vị giác, khiến mỗi lần y ăn đều phải nhắm mắt lại vì quá ngon.
Margaret Martha mở nắp chai rượu, đổ đầy ly cho cả hai người, bà ta nói: “Thứ này là các tạo vật được đánh bắt từ biển Atlans, rời khỏi vùng biển đó chúng chỉ có thể sống được một ngày, khi chết rồi vị sẽ không được tươi ngon nữa, nên khách sành ăn đều sẽ ăn vào sáng sớm như giờ này, khi chúng mới được mang lên bờ.”
Phạm Nhã gật gù, y học theo Margaret Martha nâng ly, uống một ngụm rượu chát có màu đỏ rực.
Hai người ăn uống no say, cũng chiến hết hai chai rượu mới tính tiền rồi đi đến chỗ hẹn với nhóm As00071547, lúc này cũng gần đến giờ hẹn.
Vừa đến bến cảng, Phạm Nhã đã trông thấy nhóm Walker, bọn họ kéo theo những cái rương kim loại rất lớn, nhìn như cái quan tài, xem ra để chứa vũ khí và áo giáp. Ngoài ba người As00071647, Shen Long và Chien the Great, còn có một người lạ mà Phạm Nhã chưa gặp, hẳn là Anubis.
Anubis cũng đeo mặt nạ nửa mặt, đây là một người phụ nữ cực kỳ gợi cảm, cô ta có nước da ngăm đen, mái tóc màu đen rất dài xõa phía sau lưng, khác với mọi người, Anubis mặc váy Kalasiris màu vàng của phụ nữ Ai Cập cổ đại, đây là một loại váy bó sát cơ thể có thêu hoa văn hình zig zag, kéo dài từ trên mắt cá nhân cho đến hết phần ngực, nối với hai sợi dây để giữ trên vai.
Bộ váy Kalasiris bó rất sát, tôn lên những đường cong hoàn hảo trên cơ thể Anubis khiến cho tên Chien the Great luôn phải liếc nhìn cô ta, kể cả những tên đàn ông bản địa đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Margaret Martha tò mò: “Phụ nữ bên thế giới của cậu đều ăn mặc thế này à?”
Phạm Nhã lắc đầu: “Cũng không hẳn, sao thế, bà thấy phản cảm à?”
“Không, phản cảm cái gì chứ, ta thấy rất là đẹp, chỉ là không tiện để chiến đấu thôi.” Margaret Martha nhận xét: “Nếu Quân Chủ ở đây hẳn cũng sẽ rất thích.”
Phạm Nhã hít thật sâu để đè trí tưởng tượng của mình xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.