Chương 13: Thuyền Bay và những người bản địa
Richmond L Huynh
29/01/2022
028:00:00
Tám giờ sáng, đám người trong nhà thờ chia nhau lương thực và nước uống, chủ yếu là Katie chia cho những người thợ săn, đội thợ săn sinh tồn một ngày một đêm ngoài vùng hoang dã “Davias” vốn cũng chuẩn bị nhiều thức ăn, thậm chí có cả lều bạt, nhưng đều bị bỏ lại vào sáng hôm trước để tiện di chuyển và chiến đấu với đám “Hound”.
Phạm Nhã cũng ngủ một đêm để lấy lại sức, đến ngày cuối cùng của đợt dịch chuyển lần này, y cần phải bảo tồn thể lực, cần phải có một tinh thần thoải mái nhất, thế là cũng bớt “khắc nghiệt” với vai diễn của mình, sáng y cũng bước ra ngoài nhà thờ đi vệ sinh, hút thuốc lá, cũng ăn chút lương khô.
Chỉ là, Phạm Nhã làm những việc này một cách âm thầm, đám người trong nhà thờ chỉ thấy gã quái nhân thỉnh thoảng mở cửa bước ra ngoài, cũng không biết gã làm gì. Vào trong nhà thờ, quái nhân cũng chỉ im lặng ngồi xếp bằng, nhắm mắt như nhập định.
Một người ngồi xếp bằng nửa ngày sẽ có cảm giác gì? Phạm Nhã chợt nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp, trong đó các cao thủ khi luyện công cũng phải ngồi xếp bằng rất lâu, có người còn nhập định “đả tọa” mấy ngày liền.
Phạm Nhã tất nhiên không biết thiền hay nhập định, mọi hành vi của gã quái nhân đều chỉ là một vở diễn, vì vở diễn này y phải chịu đựng cảm giác đói bụng, cảm giác đôi chân tê rần đến mất cả tri giác.
Nhớ tới đêm hôm qua, Phạm Nhã thấy hơi buồn cười, y cũng không ngờ đám người này lại nghĩ ra biện pháp xếp thành hàng dọc để bịt mắt bịt miệng cho nhau, thế là y liền tự giác “phối hợp” với “nghi thức” của bọn họ bằng cách tạo thêm vài “hiệu ứng”.
Đêm qua Phạm Nhã làm gì? Rất đơn giản, sau khi Katie tắt đèn, y liền bò dậy Massage hai chân để thông máu, sau đó mở đèn pin kiểm tra tình huống của đám người, nhận thấy bọn họ rất “phối hợp” với y, thế là Phạm Nhã cũng an tâm sử dụng “vũ khí bí mật” của mình.
Tiếng mở cửa và đóng cửa đầu tiên bọn họ nghe được là âm thanh mà Phạm Nhã mở hé cửa ném bả chó ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Âm thanh rít gào của “Hound” và tiếng va chạm “rầm rầm” đám người nghe được là khi lũ quái vật dính bả, bị ngấm độc Xyanua, khác với lần khi Phạm Nhã “bả chó” vào buổi sáng, lũ “Hound” ban đêm ăn phải bả cũng không có chui xuống đất mà ở liền trên mặt tuyết gào thét, lăn lộn, tấn công như bị phát điên vào cánh cửa nhà thờ lớn.
Tiếng mở cửa thứ hai và cảm giác có gió lùa vào trong nhà thờ là khi Phạm Nhã xác định bọn quái vật đã chết, y mở cửa đi ra ngoài để cắt mấy bộ “càng” của chúng, đồng thời cũng đâm thọc và chém xác, tạo hiện trường giả...
Sau đó, y lại đi vào trong nhà thờ, không có đóng cửa ngay mà “trình diễn” tiết mục “âm binh quỷ quái hiện ra trong đêm” bằng cách chạy chỗ này, đi chỗ nọ tạo ra mấy điệu cười “ghê rợn, lạnh lẽo”...
Cuối cùng, Phạm Nhã mới đóng cửa lại và vỗ tay ra hiệu bọn họ mở mắt.
Phạm Nhã cảm thấy rất là hài lòng với màn biểu diễn của mình, cũng không biết đám thợ săn vũ trang đầy đủ đã trải qua huấn luyện, có khả năng va chạm trực tiếp với bầy “Hound” kia nếu biết mình bị một thằng nhóc học cấp ba cực kỳ vô hại dọa cho són đái ra quần sẽ có cảm tưởng gì? Phạm Nhã nghĩ, hẳn là giận lắm, có khi “xử” y tại chỗ luôn cho bõ ghét.
...
Katie và đám thợ săn ăn uống no nê, đám người rất tự giác giữ không khí yên tĩnh không ồn ào như đang ở trong thư viện, có nói chuyện cũng chỉ chui trong góc thầm thì với nhau, sợ làm phiền tới gã quái nhân.
Cô nàng Trang có đôi mắt buồn đang bận chơi game trên Smartphone, thanh niên Hoàng ngồi một bên nhìn ké cho đỡ ghiền, điện thoại của hắn sớm đã sạch pin, mấy cái sác dự phòng cả đội mang theo cũng bị bỏ lại cùng với lều bạt.
Phát ngồi trầm tư không biết đang nghĩ gì, gã gầy gò tóc húi cua thỉnh thoảng lại lấy ngón tay vạch vạch lên đất, giống như đang tính toán cái gì đó.
Gã đội trưởng đầu trọc thì đang tháo mấy cây súng ra vệ sinh, bảo trì, kiểm kê lại đạn dược, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía gã quái nhân đang ngồi xếp bằng.
Katie lúc này đã chạy về ngồi kế bên Phạm Nhã, người phụ cứ ngước mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ như bị thất thần.
...
024:00:00
Mặt trời treo cao chiếu rọi thế giới tuyết trắng, gió tuyết gào thét, tuyết rơi trên vùng đất “Davias” như vĩnh viễn không ngừng, giống như có ai đã bắt lấy một khoảnh khắc, sau đó để cho khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Từ phương xa, có từng hồi tù và vang lên nghe như âm thanh hút qua họng núi, tiếng tù và rất lớn át cả tiếng gió tuyết, giống như phương xa có một đội quân đang chuẩn bị xông ra chiến trường, tiếng tù và váng óc đám người trong nhà thờ, Phạm Nhã đi đầu, Katie và những người thợ săn theo sau bước ra ngoài.
Chỉ thấy ở phía xa tít chân trời có một điểm đen đang bay tới giữa từng hồi tù và, trong cái nhìn sững sờ của những con người đứng trước cửa nhà thờ, điểm đen từ từ phóng đại lên giữa gió tuyết, hiện ra hình dáng của một con thuyền buồm khổng lồ.
Thuyền buồm rất lớn, rất lớn, đám người chưa từng thấy con thuyền nào to lớn như vậy, bọn thợ săn ngơ ngác, Katie và Phạm Nhã cũng trừng to mắt như con la nhìn cái thuyền bay tới cách nhà thờ không xa sau đó hạ độ cao xuống cách mặt đất chừng mười mét rồi mới dừng lại.
Tiếng tù và im bặt, từ trên thuyền có ai đó thả xuống một cái thang dây giống như ra hiệu cho mọi người leo lên thuyền, đám người nhìn nhau, sau đó cả bọn nhìn về phía gã quái nhân đeo mặt nạ, chỉ thấy gã không nói không rằng trở vào trong nhà thờ, đeo ba lô ra ngoài rồi chạy tới chỗ chiếc thuyền, từ từ leo lên thang dây.
Katie và những người thợ săn ngơ ngác nhìn gã quái nhân leo lên thang dây, giống như một con kiến bò lên thuyền của người khổng lồ. Bọn họ hồi thần lại rồi cũng lục tục chạy ra chỗ thang dây, đi ngang qua những cái xác của lũ “Hound”, cả bọn cảm thấy tiếc nhưng cũng không dám đi “trộm” thịt của gã quái nhân vứt bên ngoài nhà thờ.
Năm người leo lên thang dây, bọn họ liếc mắt nhìn hai bên hầu như không thấy hết được chiều dài con thuyền, từng đường vân gỗ to ngang người uốn lượn như những bức tranh trừu tượng cực kỳ hùng vĩ trải dọc khắp mạn thuyền, đám người lầm lũi leo thang, vừa leo vừa than thở, thán phục, trong lòng bọn họ cũng hồi hộp vô cùng, không biết mình sẽ nhìn thấy những gì trên boong thuyền.
Phạm Nhã leo lên boong thuyền, y chống gối thở hào hển, dù thể lực y rất tốt nhưng trèo lên một cái thang dây dài gần nửa cây số cũng vắt gần hết sức của y, y ngẩng đầu nhìn xung quanh, sàn thuyền lớn như bốn cái sân bóng đá ghép lại, bốn cột buồm cao vút trong mây như bốn tòa tháp, mỗi cột buồm treo lấy bốn cánh buồm, từng cánh buồm đều có diện tích mấy trăm mét căng ra che khuất ánh mặt trời, những sợi dây nối liền mấy cánh buồn và cột buồm trông như những con rồng đang giắt mình trên cao.
Trên thuyền đang đứng hơn ngàn người, sàn thuyền quá lớn, hơn ngàn người đứng cũng tỏ ra thưa thớt vô cùng, chỉ thấy bọn họ ăn mặc không đồng nhất, chia làm mấy phe phái đứng tụm lại với nhau, trong đó một phe gồm toàn những người thân hình cao lớn mặc giáp nặng cồng kềnh bọc kín toàn thân, đeo sau lưng những thanh kiếm còn lớn hơn cơ thể của họ, những người này chỉ đứng im đó thôi cũng khiến người ta thấy nghẹt thở, cảm giác như cả chiến trường gươm đao sát phạt đều bị bọn họ mang lên boong thuyền.
Một phe khác, gồm những người có đôi tai rất dài vuốt nhọn lên trên, mang trên mình những bộ giáp nhẹ đẹp đẽ ôm sát lấy cơ thể, tay cầm những cây cung lớn, tinh xảo như hàng mỹ nghệ, Phạm Nhã để ý kỹ, những người này, ngoài đôi tai ra thì đều có đặc điểm chung khác là đẹp, bọn họ đẹp như vẽ, như tượng tạc, đẹp từ trang phục, áo giáp trên người cho đến vũ khí, cả nam lẫn nữ, bất kỳ người nào xuất hiện ở Địa Cầu đều có thể trở thành minh tinh màn bạc.
Một phe khác, ít hơn hai phe kia, chỉ có mười mấy người, bọn họ mang áo trùm đầu màu đen thấy không rõ mặt mũi tóc tai, những người này cầm quyền trượng dài quá đầu, một tay khác cầm những quyển sách dày cộm, bìa sách có những hoa văn đủ màu đang sáng nhấp nhấy, cái bóng dưới chân những người này trông rất kỳ dị, thỉnh thoảng có từng đôi mắt mở ra rồi khép lại, giống như có vô số quái vật từ chiều không gian khác đang ẩn nấp dưới cái bóng của họ, những người này tuy ít nhưng lại chiếm cứ vị trí gần mũi thuyền nhất.
Phạm Nhã nhìn bọn họ, nhất là những người mặc giáp, y thầm so sánh những người này với “Hion”, dù không có căn cứ gì, y vẫn cảm thấy “Hion” mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều lắm. Cũng không biết bọn họ có thể “mọc” cánh bay lên trời như “Hion” không? . ngôn tình hoàn
Ngoài ba phe phái này, còn có lác đác rất nhiều người đứng rải rác trên sàn thuyền, mọi người đều tự giác nhường không gian cho ba phe phái lớn này, Phạm Nhã nhìn quanh một lượt phát hiện thấy rất nhiều “đồng hương” đứng tụm năm tụm ba, tất cả đều là người Châu Á tóc đen mắt đen, tất nhiên trừ một số huynh đệ tỉ muội nhuộm tóc năm bảy màu. Bọn họ đứng “khép nép” ở những góc ngoài bìa, số lượng lên đến vài trăm, phần lớn đều có đeo khẩu trang, hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ trỏ mấy người của ba phe phái lớn, giống như nhà quê mới lên tỉnh.
Ngược lại, người của ba phe dù cũng nhận thấy sự có mặt của rất nhiều “người lạ” với đủ thứ trang phục quái dị lạ lẫm xuất hiện trên thuyền nhưng vẫn ngó lơ, dường như không thèm để ý tới.
Lúc này, đám mấy người Katie và những tay thợ săn cũng đã trèo lên sàn thuyền, bắt đầu thở hào hển, gã đội trưởng đầu trọc vừa thở dốc vừa ôm bụng, trán nhăn như khỉ, mồ hôi lạnh đổ xuống thành từng hột nhìn rất đau đớn.
“Tìm một chỗ ngồi đi, đừng lại gần những người kia.” Phạm Nhã chỉ về hướng mấy phe phái lớn trên thuyền, nói với Katie: “Đặc biệt là những người mặc áo choàng, cầm quyền trượng.”
Nói đoạn, y cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Thuyền Bay khổng lồ giống như được vận hành tự động, sau khi đám người leo lên, thang dây cũng tự động cuốn lên rút vào trong sàn thuyền, từ đầu tới cuối không thấy có bất kỳ thuyền viên nào, chỉ có những “hành khách” đứng trên thuyền, những người trên thuyền giống như đã quá quen với việc chiếc Thuyền Bay này sẽ liên tục dừng lại, hạ xuống “trạm” đón khách ở các Nhà Thờ, cho nên dù nhìn thấy đám người Phạm Nhã leo lên, trừ mấy người “đồng hương” cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Thuyền Bay chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lại dâng lên cao,, chiếc thuyền chở theo cả ngàn hành khách bay vút vào trong màn mây...
Tám giờ sáng, đám người trong nhà thờ chia nhau lương thực và nước uống, chủ yếu là Katie chia cho những người thợ săn, đội thợ săn sinh tồn một ngày một đêm ngoài vùng hoang dã “Davias” vốn cũng chuẩn bị nhiều thức ăn, thậm chí có cả lều bạt, nhưng đều bị bỏ lại vào sáng hôm trước để tiện di chuyển và chiến đấu với đám “Hound”.
Phạm Nhã cũng ngủ một đêm để lấy lại sức, đến ngày cuối cùng của đợt dịch chuyển lần này, y cần phải bảo tồn thể lực, cần phải có một tinh thần thoải mái nhất, thế là cũng bớt “khắc nghiệt” với vai diễn của mình, sáng y cũng bước ra ngoài nhà thờ đi vệ sinh, hút thuốc lá, cũng ăn chút lương khô.
Chỉ là, Phạm Nhã làm những việc này một cách âm thầm, đám người trong nhà thờ chỉ thấy gã quái nhân thỉnh thoảng mở cửa bước ra ngoài, cũng không biết gã làm gì. Vào trong nhà thờ, quái nhân cũng chỉ im lặng ngồi xếp bằng, nhắm mắt như nhập định.
Một người ngồi xếp bằng nửa ngày sẽ có cảm giác gì? Phạm Nhã chợt nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp, trong đó các cao thủ khi luyện công cũng phải ngồi xếp bằng rất lâu, có người còn nhập định “đả tọa” mấy ngày liền.
Phạm Nhã tất nhiên không biết thiền hay nhập định, mọi hành vi của gã quái nhân đều chỉ là một vở diễn, vì vở diễn này y phải chịu đựng cảm giác đói bụng, cảm giác đôi chân tê rần đến mất cả tri giác.
Nhớ tới đêm hôm qua, Phạm Nhã thấy hơi buồn cười, y cũng không ngờ đám người này lại nghĩ ra biện pháp xếp thành hàng dọc để bịt mắt bịt miệng cho nhau, thế là y liền tự giác “phối hợp” với “nghi thức” của bọn họ bằng cách tạo thêm vài “hiệu ứng”.
Đêm qua Phạm Nhã làm gì? Rất đơn giản, sau khi Katie tắt đèn, y liền bò dậy Massage hai chân để thông máu, sau đó mở đèn pin kiểm tra tình huống của đám người, nhận thấy bọn họ rất “phối hợp” với y, thế là Phạm Nhã cũng an tâm sử dụng “vũ khí bí mật” của mình.
Tiếng mở cửa và đóng cửa đầu tiên bọn họ nghe được là âm thanh mà Phạm Nhã mở hé cửa ném bả chó ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
Âm thanh rít gào của “Hound” và tiếng va chạm “rầm rầm” đám người nghe được là khi lũ quái vật dính bả, bị ngấm độc Xyanua, khác với lần khi Phạm Nhã “bả chó” vào buổi sáng, lũ “Hound” ban đêm ăn phải bả cũng không có chui xuống đất mà ở liền trên mặt tuyết gào thét, lăn lộn, tấn công như bị phát điên vào cánh cửa nhà thờ lớn.
Tiếng mở cửa thứ hai và cảm giác có gió lùa vào trong nhà thờ là khi Phạm Nhã xác định bọn quái vật đã chết, y mở cửa đi ra ngoài để cắt mấy bộ “càng” của chúng, đồng thời cũng đâm thọc và chém xác, tạo hiện trường giả...
Sau đó, y lại đi vào trong nhà thờ, không có đóng cửa ngay mà “trình diễn” tiết mục “âm binh quỷ quái hiện ra trong đêm” bằng cách chạy chỗ này, đi chỗ nọ tạo ra mấy điệu cười “ghê rợn, lạnh lẽo”...
Cuối cùng, Phạm Nhã mới đóng cửa lại và vỗ tay ra hiệu bọn họ mở mắt.
Phạm Nhã cảm thấy rất là hài lòng với màn biểu diễn của mình, cũng không biết đám thợ săn vũ trang đầy đủ đã trải qua huấn luyện, có khả năng va chạm trực tiếp với bầy “Hound” kia nếu biết mình bị một thằng nhóc học cấp ba cực kỳ vô hại dọa cho són đái ra quần sẽ có cảm tưởng gì? Phạm Nhã nghĩ, hẳn là giận lắm, có khi “xử” y tại chỗ luôn cho bõ ghét.
...
Katie và đám thợ săn ăn uống no nê, đám người rất tự giác giữ không khí yên tĩnh không ồn ào như đang ở trong thư viện, có nói chuyện cũng chỉ chui trong góc thầm thì với nhau, sợ làm phiền tới gã quái nhân.
Cô nàng Trang có đôi mắt buồn đang bận chơi game trên Smartphone, thanh niên Hoàng ngồi một bên nhìn ké cho đỡ ghiền, điện thoại của hắn sớm đã sạch pin, mấy cái sác dự phòng cả đội mang theo cũng bị bỏ lại cùng với lều bạt.
Phát ngồi trầm tư không biết đang nghĩ gì, gã gầy gò tóc húi cua thỉnh thoảng lại lấy ngón tay vạch vạch lên đất, giống như đang tính toán cái gì đó.
Gã đội trưởng đầu trọc thì đang tháo mấy cây súng ra vệ sinh, bảo trì, kiểm kê lại đạn dược, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía gã quái nhân đang ngồi xếp bằng.
Katie lúc này đã chạy về ngồi kế bên Phạm Nhã, người phụ cứ ngước mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ như bị thất thần.
...
024:00:00
Mặt trời treo cao chiếu rọi thế giới tuyết trắng, gió tuyết gào thét, tuyết rơi trên vùng đất “Davias” như vĩnh viễn không ngừng, giống như có ai đã bắt lấy một khoảnh khắc, sau đó để cho khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.
Từ phương xa, có từng hồi tù và vang lên nghe như âm thanh hút qua họng núi, tiếng tù và rất lớn át cả tiếng gió tuyết, giống như phương xa có một đội quân đang chuẩn bị xông ra chiến trường, tiếng tù và váng óc đám người trong nhà thờ, Phạm Nhã đi đầu, Katie và những người thợ săn theo sau bước ra ngoài.
Chỉ thấy ở phía xa tít chân trời có một điểm đen đang bay tới giữa từng hồi tù và, trong cái nhìn sững sờ của những con người đứng trước cửa nhà thờ, điểm đen từ từ phóng đại lên giữa gió tuyết, hiện ra hình dáng của một con thuyền buồm khổng lồ.
Thuyền buồm rất lớn, rất lớn, đám người chưa từng thấy con thuyền nào to lớn như vậy, bọn thợ săn ngơ ngác, Katie và Phạm Nhã cũng trừng to mắt như con la nhìn cái thuyền bay tới cách nhà thờ không xa sau đó hạ độ cao xuống cách mặt đất chừng mười mét rồi mới dừng lại.
Tiếng tù và im bặt, từ trên thuyền có ai đó thả xuống một cái thang dây giống như ra hiệu cho mọi người leo lên thuyền, đám người nhìn nhau, sau đó cả bọn nhìn về phía gã quái nhân đeo mặt nạ, chỉ thấy gã không nói không rằng trở vào trong nhà thờ, đeo ba lô ra ngoài rồi chạy tới chỗ chiếc thuyền, từ từ leo lên thang dây.
Katie và những người thợ săn ngơ ngác nhìn gã quái nhân leo lên thang dây, giống như một con kiến bò lên thuyền của người khổng lồ. Bọn họ hồi thần lại rồi cũng lục tục chạy ra chỗ thang dây, đi ngang qua những cái xác của lũ “Hound”, cả bọn cảm thấy tiếc nhưng cũng không dám đi “trộm” thịt của gã quái nhân vứt bên ngoài nhà thờ.
Năm người leo lên thang dây, bọn họ liếc mắt nhìn hai bên hầu như không thấy hết được chiều dài con thuyền, từng đường vân gỗ to ngang người uốn lượn như những bức tranh trừu tượng cực kỳ hùng vĩ trải dọc khắp mạn thuyền, đám người lầm lũi leo thang, vừa leo vừa than thở, thán phục, trong lòng bọn họ cũng hồi hộp vô cùng, không biết mình sẽ nhìn thấy những gì trên boong thuyền.
Phạm Nhã leo lên boong thuyền, y chống gối thở hào hển, dù thể lực y rất tốt nhưng trèo lên một cái thang dây dài gần nửa cây số cũng vắt gần hết sức của y, y ngẩng đầu nhìn xung quanh, sàn thuyền lớn như bốn cái sân bóng đá ghép lại, bốn cột buồm cao vút trong mây như bốn tòa tháp, mỗi cột buồm treo lấy bốn cánh buồm, từng cánh buồm đều có diện tích mấy trăm mét căng ra che khuất ánh mặt trời, những sợi dây nối liền mấy cánh buồn và cột buồm trông như những con rồng đang giắt mình trên cao.
Trên thuyền đang đứng hơn ngàn người, sàn thuyền quá lớn, hơn ngàn người đứng cũng tỏ ra thưa thớt vô cùng, chỉ thấy bọn họ ăn mặc không đồng nhất, chia làm mấy phe phái đứng tụm lại với nhau, trong đó một phe gồm toàn những người thân hình cao lớn mặc giáp nặng cồng kềnh bọc kín toàn thân, đeo sau lưng những thanh kiếm còn lớn hơn cơ thể của họ, những người này chỉ đứng im đó thôi cũng khiến người ta thấy nghẹt thở, cảm giác như cả chiến trường gươm đao sát phạt đều bị bọn họ mang lên boong thuyền.
Một phe khác, gồm những người có đôi tai rất dài vuốt nhọn lên trên, mang trên mình những bộ giáp nhẹ đẹp đẽ ôm sát lấy cơ thể, tay cầm những cây cung lớn, tinh xảo như hàng mỹ nghệ, Phạm Nhã để ý kỹ, những người này, ngoài đôi tai ra thì đều có đặc điểm chung khác là đẹp, bọn họ đẹp như vẽ, như tượng tạc, đẹp từ trang phục, áo giáp trên người cho đến vũ khí, cả nam lẫn nữ, bất kỳ người nào xuất hiện ở Địa Cầu đều có thể trở thành minh tinh màn bạc.
Một phe khác, ít hơn hai phe kia, chỉ có mười mấy người, bọn họ mang áo trùm đầu màu đen thấy không rõ mặt mũi tóc tai, những người này cầm quyền trượng dài quá đầu, một tay khác cầm những quyển sách dày cộm, bìa sách có những hoa văn đủ màu đang sáng nhấp nhấy, cái bóng dưới chân những người này trông rất kỳ dị, thỉnh thoảng có từng đôi mắt mở ra rồi khép lại, giống như có vô số quái vật từ chiều không gian khác đang ẩn nấp dưới cái bóng của họ, những người này tuy ít nhưng lại chiếm cứ vị trí gần mũi thuyền nhất.
Phạm Nhã nhìn bọn họ, nhất là những người mặc giáp, y thầm so sánh những người này với “Hion”, dù không có căn cứ gì, y vẫn cảm thấy “Hion” mạnh mẽ hơn bọn họ nhiều lắm. Cũng không biết bọn họ có thể “mọc” cánh bay lên trời như “Hion” không? . ngôn tình hoàn
Ngoài ba phe phái này, còn có lác đác rất nhiều người đứng rải rác trên sàn thuyền, mọi người đều tự giác nhường không gian cho ba phe phái lớn này, Phạm Nhã nhìn quanh một lượt phát hiện thấy rất nhiều “đồng hương” đứng tụm năm tụm ba, tất cả đều là người Châu Á tóc đen mắt đen, tất nhiên trừ một số huynh đệ tỉ muội nhuộm tóc năm bảy màu. Bọn họ đứng “khép nép” ở những góc ngoài bìa, số lượng lên đến vài trăm, phần lớn đều có đeo khẩu trang, hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ trỏ mấy người của ba phe phái lớn, giống như nhà quê mới lên tỉnh.
Ngược lại, người của ba phe dù cũng nhận thấy sự có mặt của rất nhiều “người lạ” với đủ thứ trang phục quái dị lạ lẫm xuất hiện trên thuyền nhưng vẫn ngó lơ, dường như không thèm để ý tới.
Lúc này, đám mấy người Katie và những tay thợ săn cũng đã trèo lên sàn thuyền, bắt đầu thở hào hển, gã đội trưởng đầu trọc vừa thở dốc vừa ôm bụng, trán nhăn như khỉ, mồ hôi lạnh đổ xuống thành từng hột nhìn rất đau đớn.
“Tìm một chỗ ngồi đi, đừng lại gần những người kia.” Phạm Nhã chỉ về hướng mấy phe phái lớn trên thuyền, nói với Katie: “Đặc biệt là những người mặc áo choàng, cầm quyền trượng.”
Nói đoạn, y cũng tìm một chỗ ngồi xuống.
Thuyền Bay khổng lồ giống như được vận hành tự động, sau khi đám người leo lên, thang dây cũng tự động cuốn lên rút vào trong sàn thuyền, từ đầu tới cuối không thấy có bất kỳ thuyền viên nào, chỉ có những “hành khách” đứng trên thuyền, những người trên thuyền giống như đã quá quen với việc chiếc Thuyền Bay này sẽ liên tục dừng lại, hạ xuống “trạm” đón khách ở các Nhà Thờ, cho nên dù nhìn thấy đám người Phạm Nhã leo lên, trừ mấy người “đồng hương” cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Thuyền Bay chỉ dừng lại trong chốc lát rồi lại dâng lên cao,, chiếc thuyền chở theo cả ngàn hành khách bay vút vào trong màn mây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.