Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 8: Thế giới 1: Đại thiếu gia hoa tâm 8
Siêu Nhân Đóng Băng
11/12/2023
Không phải nói chứ Nhạc Thiên đúng có số chó thật, đến bệnh viện khám, viêm dạ dày cấp tính, Nhạc Thiên thật sự rất mừng, “Ây, tao đúng là cậu bé pha lê đáng yêu động lòng người mà.” Chỉ ăn nhiều thêm một bát, mà còn bệnh được nữa.
Hệ thống: “Ây, chắc là cơ thể đại thiếu gia này không chịu nổi lượng cơm của một con voi rồi.”
Ban đầu Nhạc Thiên còn định giả bộ bệnh nếu như không bị gì, bây giờ có bệnh thật rồi, Nhạc Thiên lại bắt đầu làm trò hơn nữa, nằm giường cao gối mềm trong phòng VVIP, một lúc thì kêu bụng khó chịu, một lúc lại nói tay lạnh, kiểu gì cũng không thấy thoải mái.
Thẩm Lập Hành ngoảnh mặt làm thinh, bỗng nhiên lên tiếng nói trúng tim đen: “Cậu thật sự không muốn hủy đính hôn?”
Nhạc Thiên không than thở nữa, khuôn mặt nho nhỏ trắng bệch hiện lên nỗi tủi thân, oan ức.
Thẩm Lập Hành lập tức hiểu ngay, sầm mặt nói: “Không nỡ cô minh tinh kia, nên cố tình giày vò mình?”
Nhạc Thiên vội vàng há miệng giải thích: “Con không có, con không có cố tình.” Dưới cái nhìn sắc bén ngay kế bên của Thẩm Lập Hành, giọng nói của Nhạc Thiên càng lúc càng nhỏ lại, yếu ớt nói: “Chỉ là trong lòng con thấy không vui, trong lúc vô ý mới…” Ăn nhiều hơn một bát cơm.
Thẩm Lập Hành đoán là trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới cậu sẽ không dám dùng sức khỏe của mình để uy hiếp hắn thêm lần nữa.
“Con xin lỗi chú út.” Quả nhiên, Nhạc Thiên rất nhanh đã nhận lỗi, chậm rãi duỗi tay ra từng chút một, khó khăn lay lay cánh tay Thẩm Lập Hành, “Sau này con nhất định sẽ cẩn thận.”
“Sao tay lại lạnh thế này?” Thẩm Lập Hành trở tay phủ lên tay Nhạc Thiên, bàn tay hắn khô ráo ấm ái, thoáng chốc đã làm Nhạc Thiên dễ chịu đến nheo mắt.
Thẩm Lập Hành lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng chỉ cảm thấy Nhạc Thiên vẫn còn nhỏ, loại dễ dãi không thể nói rõ mà hắn dành cho Nhạc Thiên cuối cùng cũng đã có lời giải thích.
Người lớn đối với trẻ con, vẫn luôn không nhịn được mềm lòng chiều chuộng, Thẩm Lập Hành biện giải cho chính mình.
“Mấy ngày nay ở yên đó chăm sóc mình cho tốt, chờ cậu khỏe rồi, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.” Thẩm Lập hành hơi dùng sức nắm chặt tay Nhạc Thiên, còn cẩn thận chú ý tránh kim truyền, vừa có thể ủ ấm cho Nhạc Thiên, lại không khiến Nhạc Thiên cảm thấy khó chịu.
Nhạc Thiên không biết rằng nội tâm Thẩm Lập Hành đang dùng lòng từ ái để đối xử với cậu, chỉ là thấy vui khi Thẩm Lập Hành chịu thỏa hiệp với mình, ngoan ngoãn gật đầu, “Con nghe chú út.”
Thẩm Lập Hành thích nhất là Nhạc Thiên chịu nghe lời mình, sắc mặt căng cứng cũng thả lỏng không ít, hắn có hơi hối hận vì trước đó đã dọa Nhạc Thiên.
Cậu chỉ là một đứa trẻ không chịu nổi mưa gió thôi mà, cần gì phải xối vào mặt mũi cậu như thế, Thẩm Lập Hành thầm nói với mình.
Thẩm Lập Hành không ở lại bệnh viện quá lâu, công ty lâm thời có việc, hắn lại vội vã chạy về.
Chân trước Thẩm Lập Hành vừa đi, chân sau Từ Đào đã vào đến ngay.
Bệnh viện này là của nhà Từ Đào, hôm nay Từ Đạo đại diện cha mình chủ trì cuộc họp của hội đồng quản trì, trong lúc nghỉ ngơi trên lầu trông thấy xe Thẩm gia từ đằng xa, hắn hơi sợ Thẩm Lập Hành, cho nên phải chờ đến khi Thẩm Lập Hành đi rồi mới dám lén lút sang đây thăm Nhạc Thiên.
“Cậu làm sao thế? Lại đánh nhau với chú Thẩm à?” Từ Đào vừa ngồi xuống giường bệnh vừa nói.
Nhạc Thiên ủ rũ nói: “Xàm, chú út làm sao nỡ đánh tôi?”
Thật ra, sau khi Từ Đào tỉnh rượu thì lý trí cũng quay về, hỏi thăm giám đốc nhà, quả nhiên hay được tin Thẩm Lập Hành đã thu hồi đặc quyền của Nhạc Thiên.
Thân nhân với nhau thì cũng như xương gãy vẫn còn liền gân, nhất là đối với những người sống trong hào môn như bọn họ, còn xen lẫn gút mắc lợi ích cá nhân, mặc dù bình thường nhìn nhau thấy ghét, nhưng rất khó đến mức phải cắt đứt quan hệ.
Nên Từ Đào mới đoán là Thẩm Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành đang cãi nhau rất to, bèn mượn cớ đi đưa quần để thử thăm dò, kết quả đúng như dự đoán, bị đuổi ngay.
Ban đầu Từ Đào còn tưởng là quan hệ của Thẩm Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành đã đến báo nguy rồi, không ngờ hôm nay gặp vẫn thấy hai người thân thiết với nhau như trước.
Từ đào mỉm cười nói: “Chú Thẩm trong nóng ngoài lạnh, chú ấy chỉ có một người cháu là cậu thôi, cho dù cậu có chọc ổng giận đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần cậu chịu cúi đầu, thì ổng cũng không nổi giận với cậu thật đâu.”
Nhạc Thiên rất tán thành, nhưng không phải là vì lý do mà Từ Đào nói, mà thật ra cái con người mang tên Thẩm Lập Hành đó vốn lạnh nhạt từ trong xương rồi, còn lâu mới có chuyện hắn quan tâm đến máu mủ ruột rà như lời Từ Đào nói, hắn đối xử tốt với Nhạc Thiên, chủ yếu là bởi vì Nhạc Thiên hợp với gu của hắn, khiến hắn thấy thích thật.
Bao tử Nhạc Thiên vẫn còn thấy khó chịu, hỏi Từ Đào: “Đồ ăn trong bệnh viện nhà cậu thế nào? Ngon không?”
Hệ thống cạn lời rồi, “Cậu muốn ăn nữa?”
Nhạc Thiên: “Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói tới run người luôn đó, mày là hệ thống, không biết cảm giác bị đói, không hiểu đâu.”
Từ Đào rất ngay thẳng đáp, “Cơm bệnh viện thì ngon kiểu nào được, cậu muốn ăn cái gì, tôi kêu người đi mua.”
Nhạc Thiên rầm rì trong miệng, thần bí nói: “Đừng kêu người bên ngoài.”
Ý muốn chỉ người làm và vệ sĩ mà Thẩm Lập Hành để lại.
Từ Đào vừa nghe cậu nói vậy, lập tức hiểu là Thẩm Lập Hành không cho Nhạc Thiên ăn đồ ăn ngoài, bỗng nhiên chuyển đổi chủ đề, “Hay là thôi đi, đã trễ thế này rồi, để mai nói.”
Nhạc Thiên rất là không vui, gương mặt tái nhợt ửng lên một màu hồng nhạt phẫn nộ.
“Ây, sao không thấy hôn thê của cậu tới thăm?” Từ Đào sờ sờ mũi, chột dạ nói sang chuyện khác.
Sắc hồng trên mặt Nhạc Thiên dần dần phai đi, chép miệng hai cái, đáp: “Haizz, đừng chuyển chủ đề ngay thế chứ, hai ngày nay tôi không tiện, cậu giúp tôi chăm sóc cho cô ấy chút nhé.”
Từ Đào kinh ngạc thốt lên: “Tôi?”
“Cậu đấy, nhưng mà đừng có âm mưu làm chuyện xấu đó.” Nhạc Thiên nguýt cảnh cáo một cái, thầm nghĩ mấy người không đẹp trai bằng tui, nữ chính không tới phiên mấy người đâu.
Từ Đào cười, đầu tiên là nhỏ giọng cười, sau đó không nhịn được cười lên thành tiếng, nghe Nhạc Thiên nói vậy thì lên tiếng bình luận cậu: “Tính cậu thế này, cứ như trẻ con ấy, tôi với cậu là anh em, vợ bạn không thể trêu, tôi vẫn phải hiểu chút nguyên tắc đó chút.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, lại bổ sung: “Nếu như có thằng nào đẹp trai hơn tôi tiếp cận cô ấy, thì kệ đó đi.”
Chênh lệch ở phương diện tiền bạc, cậu có thể thông qua việc từ bỏ thân phận Thẩm thiếu gia để bù vào.
Nụ cười trên mặt Từ Đào cứng lại rồi, nhất thời không hiểu Nhạc Thiên đang có ý gì, chờ một lúc mới bỗng nhiên ngộ ra, nói: “Cậu đang muốn thử cô ta.” Trong lòng lại rất không đồng tình với suy nghĩ đó của Nhạc Thiên, cho là quan niệm yêu đương của cậu hơi ấu trĩ, nhưng ngoài miệng không nói gì, híp mắt cười đáp: “Được rồi, không có vấn đề.”
Hai người lại đánh trống lảng nói chuyện phiếm trong chốc lát, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người gõ gõ, một cô y tá tươi ngon mọng nước thông qua khe cửa nháy mắt ra hiệu với Từ Đào: “Giám đốc Từ, người đó đã trở lại rồi.”
Từ Đào vội vàng đứng dậy, nói với Nhạc Thiên đang hào hứng nói chuyện: “Chú út của cậu về rồi, tôi phải đi đây.”
Nhạc Thiên thả Từ Đào đi, thở dài với hệ thống: “Mày có nghe thấy không? Cô y tá đó gọi cậu là giám đốc Từ, hay hơn gọi là thiếu gia nhiều.”
Hệ thống ngầm hiểu, bảo đảm với cậu: “Cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp hết rồi, thế giới sau cậu quyền cao chức trọng, người khác gặp cậu còn phải quỳ xuống.”
Nhạc Thiên mở cờ trong bụng, “Cho tao làm hoàng đế?”
Hệ thống: “Nếu cậu làm hoàng đế, cậu định tìm ai cắm sừng mình?”
Nhạc Thiên cẩn thận ngẩm lại, đúng là có hơi khó thật, “Thôi được rồi, làm vương gia cũng không tệ.”
Hệ thống không đáp lại, chỉ nhắc nhở: “Thẩm Lập Hành sắp lên đến nơi rồi.”
Nhạc Thiên lại bắt đầu rầm rì, làm ra vẻ như đang khó chịu lắm, trong miệng lầm bầm ỉ ôi nức nở, mặt mày nhăn nhó.
Lần này bệnh, Nhạc Thiên nằm liệt ba ngày, đúng nghĩa là tĩnh dưỡng thật sự, ngày nào cũng cháo hoa, đồ luộc sống qua ngày, đến khi sắp khỏi hẳn thì Nhạc Thiên ngỡ là mình đã biến thành một gốc cải trắng trong veo như nước.
Trong thư phòng, Thẩm Lập Hành và Nhạc Thiên chính thức mặt đối mặt ngồi xuống “bình đẳng”trò chuyện.
Nhạc Thiên ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm chỉnh, gọng kính màu bạc hơi lấp lóe dưới đáy mắt to tròn, cẩn thận nhìn Thẩm Lập Hành.
Phong thái của Thẩm Lập Hành thong dong, để Nhạc Thiên chờ nửa buổi, mới không nhanh không chậm nói: “Nghĩ kỹ chưa?”
Nhạc Thiên run lên, nhẹ giọng nói: “Chú út, con không muốn phải lựa chọn.”
“Không muốn lựa chọn, thì phải chăm chỉ, chuyện đính hôn, tôi đã suy nghĩ rồi,” Thẩm Lập Hành dừng một chút, đưa mắt quan sát sắc mặt Nhạc Thiên, quả nhiên nhìn thấy Nhạc Thiên vừa nghe hai chữ “đính hôn” lập tức căng thẳng, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại thấy không vui, giọng điệu cũng chìm mấy phần, “Tạm thời hoãn lại, xem biểu hiện của cậu.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu không ngừng, “Chú út yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng.”
Thế là sang hôm sau, Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành cùng đến công ty đi làm.
Nhạc Thiên mặt mày hớn hở ngồi bên cạnh Thẩm Lập Hành, chọc cho Thẩm Lập Hành phải liếc mắt nhìn sang, “Đi làm nên vui à?” Hắn còn tưởng là Nhạc Thiên không thích đến công ty.
Nhạc Thiên híp mắt gật đầu, “Có thể giúp được cho chú út, đương nhiên là con thấy vui rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Lập Hành hơi thoáng giãn ra.
Hệ thống đoán chắc là do Nhạc Thiên nghĩ mình sắp được gọi là “giám đốc Thẩm” nên thấy sướng, âm thầm thay Thẩm Lập Hành cảm thấy không đáng.
Quả nhiên, khi Thẩm Lập Hành mang theo Nhạc Theo xuất hiện ở công ty, tất cả mọi người kêu một tiếng “Thẩm tiên sinh” trước, sau đó mới gọi, “Tiểu Thẩm tiên sinh.”
Nhạc Thiên không được nghe gọi “giám đốc Thẩm”, chỉ nghe thấy “Tiểu Thẩm tiên sinh”, tâm trạng nhất thời tệ đi, gương mặt trẻ con nghiêm lại, mắt nhìn về phía thẳng trước đi ngang qua đám người.
Đến khi cả hai vừa đi khuất, mọi người lập tức bàn luận về vị “Tiểu Thẩm tiên sinh”, Thẩm Nhạc Thiên.
“Mặt của Tiểu Thẩm tiên sinh trông còn non hơn trên tạp chí nữa.”
“Hoàn toàn không có gì là giống với Thẩm tiên sinh,” Cô nhân viên cười hì hì, “Dễ thương ghê.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau mau tản ra đi.”
…
Nói là đi làm, nhưng Nhạc Thiên cảm thấy mình như một cậu tùy tùng đi theo.
Thẩm Lập Hành cho đặt thêm một cái bàn làm việc kế bên mình, cho Nhạc Thiên ngồi đó đọc tài liệu, ngoài mặt Nhạc Thiên không đổi sắc, trong lòng đã sớm gào lên mắng chửi, nhìn một đống giấy trắng mực đen đặt trước mặt mình, cậu nhìn mà hoàn toàn bó tay bó chân, âm thầm thương lượng với hệ thống: “Mày mở một bộ phim nào đó lên cho tao coi được không?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên thúc giục: “Nhanh lên.”
Hệ thống: “Tôi chỉ hỏi để phòng ngừa trước thôi nhé, cậu còn nhớ thân phận của mình là gì không?”
Nhạc Thiên thong dong nói: “Là đối tác chiến lược của hệ thống đệ nhất vũ trụ.”
Mẹ nó, mặc dù biết rõ kẻ này là loại mặt hàng gì, nhưng hệ thống vẫn bị cậu tâng bốc sướng hết cả người, cuối cùng vẫn thiếu kiên định: “Chỉ được coi mười phút thôi đó.”
Nhạc Thiên không trêu nó, “Được được được.”
Nhạc Thiên vừa xem phim vừa bàn tình tiết với hệ thống, hệ thống bất tri bất giác bị cậu dụ, mới nói là chỉ coi mười phút, được một hồi lại thả mình theo.
Thẩm Lập Hành đang rất bận, nhân lúc tạm nghỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thiên một cái, phát hiện ra Nhạc Thiên đang nhìn chằm chằm vào giấy tờ trước mặt, tròng mắt không thèm đảo, trông như đang thả hồn bay lên trời vậy.
Thẩm Lập Hành nhíu mày, gõ nhẹ bàn một cái.
Nhạc Thiên: “Đậu đậu, sao cô ta chết thế?! Cô ta không phải nữ chính à?!”
Hệ thống say sưa nói: “Sau đó cổ vẫn được sống nữa, biến thành zombie.”
Nhạc Thiên: “Uầy, kịch liệt thế.”
Tờ giấy trong bỗng nhiên bị rút đi, Nhạc Thiên theo động tác đó ngửa đầu, khẽ nhếch môi, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Lập Hành sắc mặt đang rất khó coi.
Thẩm Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy bất lực, lúc này hắn không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù hắn có thích Nhạc Thiên hơn nữa, Nhạc Thiên thật sự là một tên phế vật vô dụng.
Một thằng nhóc như vậy mà tại sao mình lại không thể buông được? Tim Thẩm Lập Hành đập lên thình thịch, cơn giận chậm rãi gom góp lại từng chút một, nhằm vào Nhạc Thiên, nhưng hơn cả là với đối với chính mình.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy nói với hệ thống: “Sao mày không nhắc tao?”
Hệ thống: “…” Phim hay quá, nó bận mê coi rồi…
------oOo------
Hệ thống: “Ây, chắc là cơ thể đại thiếu gia này không chịu nổi lượng cơm của một con voi rồi.”
Ban đầu Nhạc Thiên còn định giả bộ bệnh nếu như không bị gì, bây giờ có bệnh thật rồi, Nhạc Thiên lại bắt đầu làm trò hơn nữa, nằm giường cao gối mềm trong phòng VVIP, một lúc thì kêu bụng khó chịu, một lúc lại nói tay lạnh, kiểu gì cũng không thấy thoải mái.
Thẩm Lập Hành ngoảnh mặt làm thinh, bỗng nhiên lên tiếng nói trúng tim đen: “Cậu thật sự không muốn hủy đính hôn?”
Nhạc Thiên không than thở nữa, khuôn mặt nho nhỏ trắng bệch hiện lên nỗi tủi thân, oan ức.
Thẩm Lập Hành lập tức hiểu ngay, sầm mặt nói: “Không nỡ cô minh tinh kia, nên cố tình giày vò mình?”
Nhạc Thiên vội vàng há miệng giải thích: “Con không có, con không có cố tình.” Dưới cái nhìn sắc bén ngay kế bên của Thẩm Lập Hành, giọng nói của Nhạc Thiên càng lúc càng nhỏ lại, yếu ớt nói: “Chỉ là trong lòng con thấy không vui, trong lúc vô ý mới…” Ăn nhiều hơn một bát cơm.
Thẩm Lập Hành đoán là trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới cậu sẽ không dám dùng sức khỏe của mình để uy hiếp hắn thêm lần nữa.
“Con xin lỗi chú út.” Quả nhiên, Nhạc Thiên rất nhanh đã nhận lỗi, chậm rãi duỗi tay ra từng chút một, khó khăn lay lay cánh tay Thẩm Lập Hành, “Sau này con nhất định sẽ cẩn thận.”
“Sao tay lại lạnh thế này?” Thẩm Lập Hành trở tay phủ lên tay Nhạc Thiên, bàn tay hắn khô ráo ấm ái, thoáng chốc đã làm Nhạc Thiên dễ chịu đến nheo mắt.
Thẩm Lập Hành lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng chỉ cảm thấy Nhạc Thiên vẫn còn nhỏ, loại dễ dãi không thể nói rõ mà hắn dành cho Nhạc Thiên cuối cùng cũng đã có lời giải thích.
Người lớn đối với trẻ con, vẫn luôn không nhịn được mềm lòng chiều chuộng, Thẩm Lập Hành biện giải cho chính mình.
“Mấy ngày nay ở yên đó chăm sóc mình cho tốt, chờ cậu khỏe rồi, tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với cậu.” Thẩm Lập hành hơi dùng sức nắm chặt tay Nhạc Thiên, còn cẩn thận chú ý tránh kim truyền, vừa có thể ủ ấm cho Nhạc Thiên, lại không khiến Nhạc Thiên cảm thấy khó chịu.
Nhạc Thiên không biết rằng nội tâm Thẩm Lập Hành đang dùng lòng từ ái để đối xử với cậu, chỉ là thấy vui khi Thẩm Lập Hành chịu thỏa hiệp với mình, ngoan ngoãn gật đầu, “Con nghe chú út.”
Thẩm Lập Hành thích nhất là Nhạc Thiên chịu nghe lời mình, sắc mặt căng cứng cũng thả lỏng không ít, hắn có hơi hối hận vì trước đó đã dọa Nhạc Thiên.
Cậu chỉ là một đứa trẻ không chịu nổi mưa gió thôi mà, cần gì phải xối vào mặt mũi cậu như thế, Thẩm Lập Hành thầm nói với mình.
Thẩm Lập Hành không ở lại bệnh viện quá lâu, công ty lâm thời có việc, hắn lại vội vã chạy về.
Chân trước Thẩm Lập Hành vừa đi, chân sau Từ Đào đã vào đến ngay.
Bệnh viện này là của nhà Từ Đào, hôm nay Từ Đạo đại diện cha mình chủ trì cuộc họp của hội đồng quản trì, trong lúc nghỉ ngơi trên lầu trông thấy xe Thẩm gia từ đằng xa, hắn hơi sợ Thẩm Lập Hành, cho nên phải chờ đến khi Thẩm Lập Hành đi rồi mới dám lén lút sang đây thăm Nhạc Thiên.
“Cậu làm sao thế? Lại đánh nhau với chú Thẩm à?” Từ Đào vừa ngồi xuống giường bệnh vừa nói.
Nhạc Thiên ủ rũ nói: “Xàm, chú út làm sao nỡ đánh tôi?”
Thật ra, sau khi Từ Đào tỉnh rượu thì lý trí cũng quay về, hỏi thăm giám đốc nhà, quả nhiên hay được tin Thẩm Lập Hành đã thu hồi đặc quyền của Nhạc Thiên.
Thân nhân với nhau thì cũng như xương gãy vẫn còn liền gân, nhất là đối với những người sống trong hào môn như bọn họ, còn xen lẫn gút mắc lợi ích cá nhân, mặc dù bình thường nhìn nhau thấy ghét, nhưng rất khó đến mức phải cắt đứt quan hệ.
Nên Từ Đào mới đoán là Thẩm Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành đang cãi nhau rất to, bèn mượn cớ đi đưa quần để thử thăm dò, kết quả đúng như dự đoán, bị đuổi ngay.
Ban đầu Từ Đào còn tưởng là quan hệ của Thẩm Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành đã đến báo nguy rồi, không ngờ hôm nay gặp vẫn thấy hai người thân thiết với nhau như trước.
Từ đào mỉm cười nói: “Chú Thẩm trong nóng ngoài lạnh, chú ấy chỉ có một người cháu là cậu thôi, cho dù cậu có chọc ổng giận đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần cậu chịu cúi đầu, thì ổng cũng không nổi giận với cậu thật đâu.”
Nhạc Thiên rất tán thành, nhưng không phải là vì lý do mà Từ Đào nói, mà thật ra cái con người mang tên Thẩm Lập Hành đó vốn lạnh nhạt từ trong xương rồi, còn lâu mới có chuyện hắn quan tâm đến máu mủ ruột rà như lời Từ Đào nói, hắn đối xử tốt với Nhạc Thiên, chủ yếu là bởi vì Nhạc Thiên hợp với gu của hắn, khiến hắn thấy thích thật.
Bao tử Nhạc Thiên vẫn còn thấy khó chịu, hỏi Từ Đào: “Đồ ăn trong bệnh viện nhà cậu thế nào? Ngon không?”
Hệ thống cạn lời rồi, “Cậu muốn ăn nữa?”
Nhạc Thiên: “Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói tới run người luôn đó, mày là hệ thống, không biết cảm giác bị đói, không hiểu đâu.”
Từ Đào rất ngay thẳng đáp, “Cơm bệnh viện thì ngon kiểu nào được, cậu muốn ăn cái gì, tôi kêu người đi mua.”
Nhạc Thiên rầm rì trong miệng, thần bí nói: “Đừng kêu người bên ngoài.”
Ý muốn chỉ người làm và vệ sĩ mà Thẩm Lập Hành để lại.
Từ Đào vừa nghe cậu nói vậy, lập tức hiểu là Thẩm Lập Hành không cho Nhạc Thiên ăn đồ ăn ngoài, bỗng nhiên chuyển đổi chủ đề, “Hay là thôi đi, đã trễ thế này rồi, để mai nói.”
Nhạc Thiên rất là không vui, gương mặt tái nhợt ửng lên một màu hồng nhạt phẫn nộ.
“Ây, sao không thấy hôn thê của cậu tới thăm?” Từ Đào sờ sờ mũi, chột dạ nói sang chuyện khác.
Sắc hồng trên mặt Nhạc Thiên dần dần phai đi, chép miệng hai cái, đáp: “Haizz, đừng chuyển chủ đề ngay thế chứ, hai ngày nay tôi không tiện, cậu giúp tôi chăm sóc cho cô ấy chút nhé.”
Từ Đào kinh ngạc thốt lên: “Tôi?”
“Cậu đấy, nhưng mà đừng có âm mưu làm chuyện xấu đó.” Nhạc Thiên nguýt cảnh cáo một cái, thầm nghĩ mấy người không đẹp trai bằng tui, nữ chính không tới phiên mấy người đâu.
Từ Đào cười, đầu tiên là nhỏ giọng cười, sau đó không nhịn được cười lên thành tiếng, nghe Nhạc Thiên nói vậy thì lên tiếng bình luận cậu: “Tính cậu thế này, cứ như trẻ con ấy, tôi với cậu là anh em, vợ bạn không thể trêu, tôi vẫn phải hiểu chút nguyên tắc đó chút.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, lại bổ sung: “Nếu như có thằng nào đẹp trai hơn tôi tiếp cận cô ấy, thì kệ đó đi.”
Chênh lệch ở phương diện tiền bạc, cậu có thể thông qua việc từ bỏ thân phận Thẩm thiếu gia để bù vào.
Nụ cười trên mặt Từ Đào cứng lại rồi, nhất thời không hiểu Nhạc Thiên đang có ý gì, chờ một lúc mới bỗng nhiên ngộ ra, nói: “Cậu đang muốn thử cô ta.” Trong lòng lại rất không đồng tình với suy nghĩ đó của Nhạc Thiên, cho là quan niệm yêu đương của cậu hơi ấu trĩ, nhưng ngoài miệng không nói gì, híp mắt cười đáp: “Được rồi, không có vấn đề.”
Hai người lại đánh trống lảng nói chuyện phiếm trong chốc lát, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người gõ gõ, một cô y tá tươi ngon mọng nước thông qua khe cửa nháy mắt ra hiệu với Từ Đào: “Giám đốc Từ, người đó đã trở lại rồi.”
Từ Đào vội vàng đứng dậy, nói với Nhạc Thiên đang hào hứng nói chuyện: “Chú út của cậu về rồi, tôi phải đi đây.”
Nhạc Thiên thả Từ Đào đi, thở dài với hệ thống: “Mày có nghe thấy không? Cô y tá đó gọi cậu là giám đốc Từ, hay hơn gọi là thiếu gia nhiều.”
Hệ thống ngầm hiểu, bảo đảm với cậu: “Cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp hết rồi, thế giới sau cậu quyền cao chức trọng, người khác gặp cậu còn phải quỳ xuống.”
Nhạc Thiên mở cờ trong bụng, “Cho tao làm hoàng đế?”
Hệ thống: “Nếu cậu làm hoàng đế, cậu định tìm ai cắm sừng mình?”
Nhạc Thiên cẩn thận ngẩm lại, đúng là có hơi khó thật, “Thôi được rồi, làm vương gia cũng không tệ.”
Hệ thống không đáp lại, chỉ nhắc nhở: “Thẩm Lập Hành sắp lên đến nơi rồi.”
Nhạc Thiên lại bắt đầu rầm rì, làm ra vẻ như đang khó chịu lắm, trong miệng lầm bầm ỉ ôi nức nở, mặt mày nhăn nhó.
Lần này bệnh, Nhạc Thiên nằm liệt ba ngày, đúng nghĩa là tĩnh dưỡng thật sự, ngày nào cũng cháo hoa, đồ luộc sống qua ngày, đến khi sắp khỏi hẳn thì Nhạc Thiên ngỡ là mình đã biến thành một gốc cải trắng trong veo như nước.
Trong thư phòng, Thẩm Lập Hành và Nhạc Thiên chính thức mặt đối mặt ngồi xuống “bình đẳng”trò chuyện.
Nhạc Thiên ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm chỉnh, gọng kính màu bạc hơi lấp lóe dưới đáy mắt to tròn, cẩn thận nhìn Thẩm Lập Hành.
Phong thái của Thẩm Lập Hành thong dong, để Nhạc Thiên chờ nửa buổi, mới không nhanh không chậm nói: “Nghĩ kỹ chưa?”
Nhạc Thiên run lên, nhẹ giọng nói: “Chú út, con không muốn phải lựa chọn.”
“Không muốn lựa chọn, thì phải chăm chỉ, chuyện đính hôn, tôi đã suy nghĩ rồi,” Thẩm Lập Hành dừng một chút, đưa mắt quan sát sắc mặt Nhạc Thiên, quả nhiên nhìn thấy Nhạc Thiên vừa nghe hai chữ “đính hôn” lập tức căng thẳng, trong lòng hắn không hiểu vì sao lại thấy không vui, giọng điệu cũng chìm mấy phần, “Tạm thời hoãn lại, xem biểu hiện của cậu.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu không ngừng, “Chú út yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng.”
Thế là sang hôm sau, Nhạc Thiên và Thẩm Lập Hành cùng đến công ty đi làm.
Nhạc Thiên mặt mày hớn hở ngồi bên cạnh Thẩm Lập Hành, chọc cho Thẩm Lập Hành phải liếc mắt nhìn sang, “Đi làm nên vui à?” Hắn còn tưởng là Nhạc Thiên không thích đến công ty.
Nhạc Thiên híp mắt gật đầu, “Có thể giúp được cho chú út, đương nhiên là con thấy vui rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Lập Hành hơi thoáng giãn ra.
Hệ thống đoán chắc là do Nhạc Thiên nghĩ mình sắp được gọi là “giám đốc Thẩm” nên thấy sướng, âm thầm thay Thẩm Lập Hành cảm thấy không đáng.
Quả nhiên, khi Thẩm Lập Hành mang theo Nhạc Theo xuất hiện ở công ty, tất cả mọi người kêu một tiếng “Thẩm tiên sinh” trước, sau đó mới gọi, “Tiểu Thẩm tiên sinh.”
Nhạc Thiên không được nghe gọi “giám đốc Thẩm”, chỉ nghe thấy “Tiểu Thẩm tiên sinh”, tâm trạng nhất thời tệ đi, gương mặt trẻ con nghiêm lại, mắt nhìn về phía thẳng trước đi ngang qua đám người.
Đến khi cả hai vừa đi khuất, mọi người lập tức bàn luận về vị “Tiểu Thẩm tiên sinh”, Thẩm Nhạc Thiên.
“Mặt của Tiểu Thẩm tiên sinh trông còn non hơn trên tạp chí nữa.”
“Hoàn toàn không có gì là giống với Thẩm tiên sinh,” Cô nhân viên cười hì hì, “Dễ thương ghê.”
“Đừng nói nhảm nữa, mau mau tản ra đi.”
…
Nói là đi làm, nhưng Nhạc Thiên cảm thấy mình như một cậu tùy tùng đi theo.
Thẩm Lập Hành cho đặt thêm một cái bàn làm việc kế bên mình, cho Nhạc Thiên ngồi đó đọc tài liệu, ngoài mặt Nhạc Thiên không đổi sắc, trong lòng đã sớm gào lên mắng chửi, nhìn một đống giấy trắng mực đen đặt trước mặt mình, cậu nhìn mà hoàn toàn bó tay bó chân, âm thầm thương lượng với hệ thống: “Mày mở một bộ phim nào đó lên cho tao coi được không?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên thúc giục: “Nhanh lên.”
Hệ thống: “Tôi chỉ hỏi để phòng ngừa trước thôi nhé, cậu còn nhớ thân phận của mình là gì không?”
Nhạc Thiên thong dong nói: “Là đối tác chiến lược của hệ thống đệ nhất vũ trụ.”
Mẹ nó, mặc dù biết rõ kẻ này là loại mặt hàng gì, nhưng hệ thống vẫn bị cậu tâng bốc sướng hết cả người, cuối cùng vẫn thiếu kiên định: “Chỉ được coi mười phút thôi đó.”
Nhạc Thiên không trêu nó, “Được được được.”
Nhạc Thiên vừa xem phim vừa bàn tình tiết với hệ thống, hệ thống bất tri bất giác bị cậu dụ, mới nói là chỉ coi mười phút, được một hồi lại thả mình theo.
Thẩm Lập Hành đang rất bận, nhân lúc tạm nghỉ bèn ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Thiên một cái, phát hiện ra Nhạc Thiên đang nhìn chằm chằm vào giấy tờ trước mặt, tròng mắt không thèm đảo, trông như đang thả hồn bay lên trời vậy.
Thẩm Lập Hành nhíu mày, gõ nhẹ bàn một cái.
Nhạc Thiên: “Đậu đậu, sao cô ta chết thế?! Cô ta không phải nữ chính à?!”
Hệ thống say sưa nói: “Sau đó cổ vẫn được sống nữa, biến thành zombie.”
Nhạc Thiên: “Uầy, kịch liệt thế.”
Tờ giấy trong bỗng nhiên bị rút đi, Nhạc Thiên theo động tác đó ngửa đầu, khẽ nhếch môi, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Lập Hành sắc mặt đang rất khó coi.
Thẩm Lập Hành bỗng nhiên cảm thấy bất lực, lúc này hắn không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù hắn có thích Nhạc Thiên hơn nữa, Nhạc Thiên thật sự là một tên phế vật vô dụng.
Một thằng nhóc như vậy mà tại sao mình lại không thể buông được? Tim Thẩm Lập Hành đập lên thình thịch, cơn giận chậm rãi gom góp lại từng chút một, nhằm vào Nhạc Thiên, nhưng hơn cả là với đối với chính mình.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy nói với hệ thống: “Sao mày không nhắc tao?”
Hệ thống: “…” Phim hay quá, nó bận mê coi rồi…
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.