Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 22: Thế giới 2: Đốc chủ thiên tuế 5
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Cỗ kiệu được nhấc lên, người Nhạc Thiên cũng theo đó khẽ run lên một chút rồi mới kịp hồi thần lại, cả kinh nói: “Hắn… hắn… hắn chỉnh dung rồi?” Trong trí nhớ của Lâm Nhạc Thiên hoàn toàn không có người đó.
Hệ thống: “Lúc cậu sai người đuổi giết hắn thì hắn cũng chỉ lớn hơn Tông Diễn bây giờ hai tuổi.”
Hàn Tề trông cũng phải trên dưới mười tám, nói cách khác là đã qua tầm năm sáu năm rồi, tướng mạo khác với lúc nhỏ cũng không có gì là lạ.
Nhạc Thiên không biết nói gì một lúc lâu, trầm ngâm một hồi, mới đau lòng nói: “Vậy chẳng phải là tao có hai đứa con trai sao?!”
Hệ thống: “…cậu nói gì cũng đúng hết.”
Lâm Nhạc Thiên vì giúp Tông Diễn thượng vị, có thể nói là đốc hết tâm huyết, hai tay nhuộm đầy máu tanh, huynh đệ của Tông Diễn bị hắn giết sạch, vị Thất điện hạ Hàn Tề này hẳn là đã xảy ra sự cố gì, mới thành cá lọt lưới.
Mẹ ruột của Thất điện hạ mất sớm, không có quyền thế trong triều, Lâm Nhạc Thiên liên hợp với Khâm Thiên Giám lừa tiên đế nói mệnh Thất điện hạ là mệnh dữ khắc cha khắc mẹ, thế là tiên đế bèn tùy tiện ban cho Thất điện hạ mảnh đất phong ở nơi xó xỉnh đấy, đuổi hắn ra khỏi kinh thành.
Nhưng Lâm Nhạc Thiên lòng dạ độc ác nào chịu bỏ qua, để tuyệt hậu hoạn, còn phái người đuổi giết Thất điện hạ đang trên đường rời kinh.
Không ngờ là vị Thất điện hạ đó vẫn còn sống, thay tên đổi họ biến thành Hàn Tề ẩn mình bên cạnh cậu.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy, “Có phải là hắn ta muốn tìm tao để báo thù không?”
Hệ thống: “Đoán xem?”
“Trời đất ơi!” Nhạc Thiên ngồi trong chiếc kiệu ấm áp, đưa tay ôm chặt thân thể gầy yếu của mình. “Thế này… thế này chẳng phải chính là motip kinh điển trong thế giới ngôn tình hay sao?!”
Ở thế giới trước, Nhạc Thiên đã từng tổng kết cho hệ thống nghe, tự cổ chí kim nam nữ chính muốn yêu nhau thì thứ không thể thiếu nhất là cừu oán.
“Ngược, luyến, tình, thâm!” Nhạc Thiên vô cùng xúc động, đỡ tim như Tây Tử (1), “Hàn Tề sẽ trả thù tao, mà giam cầm tao, lấy roi quất tao, tàn nhẫn chà đạp tao, ngược thân ngược tâm tao, cuối cùng khiến cho cơ thế yếu đuối của tao biến thành một tấm vải rách!”
Hệ thống: “== xin cậu tỉnh táo, cậu là nam, hắn cũng là nam, thế giới của hai người không phải là thế giới ngôn tình.”
Nhạc Thiên trở mặt ngay trong nháy mắt, trên mặt nở nụ cười xấu xa nói: “Cuối cùng thì mày cũng chịu thừa nhận thế giới của bọn tao là đam mỹ.”
Hệ thống: “…”
“Tôi cần phải nhắc cho cậu nhớ, Lâm Nhạc Thiên chết là do Hàn Tề.” Hệ thống nhấn mạnh hai chữ “Hàn Tề”, mong là Nhạc Thiên có thể tỉnh táo.
Nhạc Thiên cười hì hì, “Lâm Nhạc Thiên chết trong tay Hàn Tề thì có liên quan gì đến Nhạc Thiên nhỉ?”
Hệ thống: “Hông không đau?”
Cảm giác đau nhói bị bỏ lơ bên hông bắt đầu bộc phát, eo nhỏ như bị một cây khoan sắc đâm chọc nhiều lần, Nhạc Thiên đau đến hoa dung thất sắc, hệ thống mừng đến loạn cả số liệu
Đông Hán cách hoàng cung không xa, Hàn Tề đi từng bước một, càng ngày càng tiếp cận tòa cung điện nơi hắn đã từng ở kia, tay đang cầm đèn lồng cũng càng lúc càng nắm chặt, trong bóng tối nét lạnh lùng nặng nề lại thêm phần đáng sợ.
Nhác trông thấy kiệu của Lâm Nhạc Thiên đến, đám cung tỳ đừng đằng xa đã yểu điệu hành lễ, kẻ nào cũng trông nơm nớp lo sợ, phản ửng kinh hãi của bọn họ kéo lý trí của Hàn Tề quay về.
Là căm ghét là căm hận, con người đang ngồi trong cỗ kiệu sau lưng hắn là tên ác nhân không thể tha thứ, hắn hao tâm tổn trí giả mạo thân phận lẻn vào bên cạnh Lâm Nhạc Thiên, tuyệt đối không thể manh động ngay lúc này được, hắn nhất định phải bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì chỉ một sơ suất nhỏ thôi sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhạc Thiên đang ngồi trong kiệu nhe răng trợn mắt đỡ eo, nén tiếng kêu đau, sợ phát ra động tĩnh để người ngoài nghe thấy.
Có đánh chết Hàn Tề cũng không tưởng tượng ra được là vị Cửu thiên tuế mà hắn vô cùng kiêng kị là loại mặt hàng như vậy.
“Thiên tuế gia, tới Tử Thần điện rồi.”
Nhạc Thiên nhanh chóng ngồi thẳng, duỗi tay vuốt phẳng lại y phục nhăn nhep, hỏi hệ thống: “Không có gì khác thường chứ?”
Hệ thống: “Rất tốt, rất con mẹ nó nội liễm.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi.
Hàn Tề lui về phía sau nửa bước, nhấc màn kiệu lên cho Nhạc Thiên, có lẽ trong kiệu được hun rất ấm, nên trên đôi gò má tái nhợt của Lâm Nhạc Thiên ửng lên hồng hồng, chợt bừng lên dưới ánh đèn lồng tưởng chừng như quốc sắc thiên hương, Hàn Tề chỉ nhìn lướt qua, rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng hung hăng chửi: Yêu nhan họa quốc.
Tông Diễn vừa nghe nói Lâm Nhạc Thiên hồi cung, vui đến mức cơm cũng không ăn, vứt đũa ngọc chạy ra ngoài, Chu Sở Sở chạy hùng hục đuổi theo.
“Tiểu Lâm tử!”
Nghe thấy một tiêng kêu trong trẻo, Hàn Tề quay đầu lại, trông thấy vị huynh đệ cuối cùng còn sót lại trên đời của mình —— hoàng đế đương triều Tông Diễn.
Trên mặt Tông Diễn là nụ cười tươi như hoa nở, bất ngờ đâm đầu vào trong lòng Nhạc Thiên.
Eo Nhạc Thiên bị thương, khẽ hừm một tiếng, nhịn đau, trên mặt vẫn là nét cười hoà nhã vui vẻ, “Bệ hạ, quy củ.”
“Tiểu Lâm tử, chẳng phải ngươi nói mệt mỏi, không hồi cung sao?” Tông Diễn ôm lNhạc Thiên, vui đến mức chiếc đuôi vô hình đằng sau lắc như muốn bay lên, hai mắt long lanh rực rỡ như sao nhìn Lâm Nhạc Thiên chăm chú, cứ như là niềm vui của một ngày gom hết vào thời khắc này.
Má, dễ thương quá.
Bây giờ thì Nhạc Thiên đã có thể hoàn toàn thấu hiểu tấm lòng của những người cha mẹ thích cưng chiều con rồi, con nít quá cute, không nỡ lòng mắng.
Cậu hơi cúi người, dịu dàng vuốt khẽ thái dương Tông Diễn, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ, nô tài nghe nói ngài đuổi hai vị đại nhân Dương Ngạc đi, thật không?”
“Trẫm chê bọn họ phiền, vô vị,” Tông Diễn nắm tay Lâm Nhạc Thiên, muốn dẫn cậu đi vào trong điện, “Tiểu Lâm tử, ngươi hầu hạ trẫm dùng bữa đi, Sở Sở tay chân vụng về.”
Chu Sở Sở đứng bên cạnh đáng thương nhìn Lâm Nhạc Thiên, Tông Diễn tính cách thất thường, hôm nay cô phải chịu không ít soi mói quở trách.
Lâm Nhạc Thiên bất động, Tông Diễn kéo người không đi, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Nhạc Thiên.
Trong lòng Nhạc Thiên thầm thở dài, là một con thú con bị Lâm Nhạc Thiên nuôi hỏng.
Hàn Tề đứng sau nhìn thấy hành vi cử chỉ của hai người, mối hận trong lòng gần như muốn nhỏ máu, nhận giặc làm cha cũng chỉ đến thế, tên hoạn quan Lâm Nhạc Thiên này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ngàn đao bầm thây!
“Bệ hạ,” Lâm Nhạc Thiên đứng dưới ngọn đèn lồng, vóc người gầy người yếu được bọc trong chiếc áo choàng lông hồ rộng rãi trông như một bức họa, cậu khẽ mỉm cười, trong mắt chứa tình sâu thâm thẳm, “Ngài đã lớn rồi, không nên tuỳ hứng như thế.”
Tông Diễn cắn môi, dường như không hiểu, cậu ta ngẩng đầu nói: “Tiểu Lâm tử, không phải ngươi nói với trẫm, sau này trẫm đăng cơ làm hoàng đế rồi, là muốn làm gì cũng được sao, không ai nói gì được trẫm sao?”
Nhạc Thiên: Lời thoại hôn quân gì thế hả! Con trai, con ngậm miệng lại!
Ý cười trong ánh mắt Nhạc Thiên hơi nhạt đi, “Không có lòng Nghiêu Thuấn, chỉ là cụ quân, không có lòng Y Doãn Chu Công, chỉ là cụ thần, bệ hạ, ngài muốn sau này nô tài lưu lại bêu danh trong sách sử sao?”
Lời vừa dứt, Tông Diễn hiểu biết nông cạn không hiểu, nhưng Hàn Tề lại chấn động cả người, hắn lại một lần nữa quan sát Lâm Nhạc Thiên cẩn thận, trông thấy vẻ mặt Lâm Nhạc Thiên đoan chính, ánh mắt bình lặng, hoàn toàn không giống với hình ảnh của một kẻ gian thần nịnh bợ tàn nhẫn độc ác trong lòng Hàn Tề, Hàn Tề cúi đầu, nghĩ thầm, tên hoạn quan đúng là quả biết giả vờ giả vịt, quả nhiên không thể khinh thường.
Tông Diễn không hiểu rõ ý của Lâm Nhạc Thiên, chỉ biết là Lâm Nhạc Thiên đang nổi giận, tính Tiểu Lâm tử của cậu ta là tốt nhất, chẳng mấy khi đỏ mặt tức giận với cậu ta, Tông Diễn lại vội vàng dúi đầu vào trong ngực Lâm Nhạc Thiên, dùng đầu cọ cọ vào người Lâm Nhạc Thiên, “Tiểu Lâm tử, ngươi đừng giận mà, trẫm biết sai rồi.”
“Bệ hạ, hoàng đế sẽ không bao giờ sai, ” Nhạc Thiên ôn nhu vuốt ve vành tai Tông Diễn, nhẹ giọng nói, “Là hai vị đại nhân Dương Ngạc đó làm cho bệ hạ không hài lòng, nô tài tìm cho ngài một vị sư phụ mới,” Cậu giương mắt nhìn về phía Hàn Tề, dịu dàng trong đôi con ngươi thoáng chốc tiêu tan, lại như đầm nước lạnh lẽo không một con sóng gợn, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Thái độ như hai người khác nhau.
Hàn Tề tiến lên phía trước một bước, kiềm chế kích động nói: “Cẩm Y Vệ bách hộ Hàn Tề bái kiến bệ hạ.”
Tông Diễn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, vẫn ôm Lâm Nhạc Thiên không nỡ rời xa, chờ câu sau của hắn.
“Hàn Tề võ nghệ cao cường, từ ngày mai hắn sẽ ở lại trong cung dạy bệ hạ tập võ, ” Nhạc Thiên hơi ho một tiếng, vẻ mặt Tông Diễn lập tức trở nên khẩn trương, Nhạc Thiên thuận thế nói tiếp: “Đừng làm cho nô tài lo lắng, được không?”
“Được, trẫm theo ngươi, nhưng Tiểu Lâm tử ngươi cũng phải hứa với trẫm một chuyện,” Tông Diễn cười lém lỉnh, “Tối nay ngươi phải ngủ cùng trẫm!”
Hàn Tề bỗng nhiên ngẩng đầu, sát ý đối với Lâm Nhạc Thiên trong mắt gần như muốn tuôn ra.
__
(1) đỡ tim như Tây Tử: nguyên văn 西子捧心, là thành ngữ tiếng Trung, dùng để người con gái đẹp khi bệnh, càng tôn lên vẻ đẹp của mình, bắt nguồn từ “Trang tử – Thiên Vận” 《庄子·天运》.
Nguồn:
(2) Không có lòng Nghiêu Thuấn, chỉ là cụ quân, không có lòng Y Doãn Chu Công, chỉ là cụ thần: nguyên văn 不以尧舜之心为君者, 具君也; 不以伊尹, 周公之心为臣者, 具臣也. Hán Việt, “Bất dĩ nghiêu thuấn chi tâm vi quân giả, cụ quân dã; bất dĩ y doãn, chu công chi tâm vi thần giả, cụ thần dã”.
Là một câu danh ngôn, trong “Lộc Môn Ẩn Thư” (鹿门隐书) của Bì Nhật Hưu (皮日休). Làm vua mà không suy nghĩ được như Nghiêu Thuấn thì không xứng là vua, làm thần tử mà không có suy nghĩ như Y Doãn Chu Công thì không xứng là thần tử.
Nghiêu Thuấn: Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là hai vị vua anh minh thời Thượng cổ.
Cụ quân: Vua cho có, không phải là một vị vua xứng đáng.
Y Doãn: Là đại thần thời kỳ đầu của Thương triều, từng phụ tá Thương Thang chinh phạt Hạ Kiệt. Sau khi Thương Thang qua đời, Tôn Thái Giáp phá hỏng pháp chế của Thương Thang, Y Doãn trục xuất ông, ba năm sau lại đón ông trở lại vị trí cũ.
Chu Công: Tức Cơ Đán, từng phụ tá Chu Vũ vương diệt trừ Thương Trụ. Sau khi Vũ vương qua đời, Thành vương tuổi còn nhỏ, Chu Công nhiếp chính. Quản thúc, Thái thúc, làm loạn, Chu Công dẹp yên. Tương truyền, chế độ lễ nhạc Chu triều là do Chu Công đặt ra.
Cụ thần: Thần tử cho có, không phải là một thần tử xứng đáng.
Nguồn:
Chi tiết thêm mời mọi người google nhá.
------oOo------
Hệ thống: “Lúc cậu sai người đuổi giết hắn thì hắn cũng chỉ lớn hơn Tông Diễn bây giờ hai tuổi.”
Hàn Tề trông cũng phải trên dưới mười tám, nói cách khác là đã qua tầm năm sáu năm rồi, tướng mạo khác với lúc nhỏ cũng không có gì là lạ.
Nhạc Thiên không biết nói gì một lúc lâu, trầm ngâm một hồi, mới đau lòng nói: “Vậy chẳng phải là tao có hai đứa con trai sao?!”
Hệ thống: “…cậu nói gì cũng đúng hết.”
Lâm Nhạc Thiên vì giúp Tông Diễn thượng vị, có thể nói là đốc hết tâm huyết, hai tay nhuộm đầy máu tanh, huynh đệ của Tông Diễn bị hắn giết sạch, vị Thất điện hạ Hàn Tề này hẳn là đã xảy ra sự cố gì, mới thành cá lọt lưới.
Mẹ ruột của Thất điện hạ mất sớm, không có quyền thế trong triều, Lâm Nhạc Thiên liên hợp với Khâm Thiên Giám lừa tiên đế nói mệnh Thất điện hạ là mệnh dữ khắc cha khắc mẹ, thế là tiên đế bèn tùy tiện ban cho Thất điện hạ mảnh đất phong ở nơi xó xỉnh đấy, đuổi hắn ra khỏi kinh thành.
Nhưng Lâm Nhạc Thiên lòng dạ độc ác nào chịu bỏ qua, để tuyệt hậu hoạn, còn phái người đuổi giết Thất điện hạ đang trên đường rời kinh.
Không ngờ là vị Thất điện hạ đó vẫn còn sống, thay tên đổi họ biến thành Hàn Tề ẩn mình bên cạnh cậu.
Nhạc Thiên run lẩy bẩy, “Có phải là hắn ta muốn tìm tao để báo thù không?”
Hệ thống: “Đoán xem?”
“Trời đất ơi!” Nhạc Thiên ngồi trong chiếc kiệu ấm áp, đưa tay ôm chặt thân thể gầy yếu của mình. “Thế này… thế này chẳng phải chính là motip kinh điển trong thế giới ngôn tình hay sao?!”
Ở thế giới trước, Nhạc Thiên đã từng tổng kết cho hệ thống nghe, tự cổ chí kim nam nữ chính muốn yêu nhau thì thứ không thể thiếu nhất là cừu oán.
“Ngược, luyến, tình, thâm!” Nhạc Thiên vô cùng xúc động, đỡ tim như Tây Tử (1), “Hàn Tề sẽ trả thù tao, mà giam cầm tao, lấy roi quất tao, tàn nhẫn chà đạp tao, ngược thân ngược tâm tao, cuối cùng khiến cho cơ thế yếu đuối của tao biến thành một tấm vải rách!”
Hệ thống: “== xin cậu tỉnh táo, cậu là nam, hắn cũng là nam, thế giới của hai người không phải là thế giới ngôn tình.”
Nhạc Thiên trở mặt ngay trong nháy mắt, trên mặt nở nụ cười xấu xa nói: “Cuối cùng thì mày cũng chịu thừa nhận thế giới của bọn tao là đam mỹ.”
Hệ thống: “…”
“Tôi cần phải nhắc cho cậu nhớ, Lâm Nhạc Thiên chết là do Hàn Tề.” Hệ thống nhấn mạnh hai chữ “Hàn Tề”, mong là Nhạc Thiên có thể tỉnh táo.
Nhạc Thiên cười hì hì, “Lâm Nhạc Thiên chết trong tay Hàn Tề thì có liên quan gì đến Nhạc Thiên nhỉ?”
Hệ thống: “Hông không đau?”
Cảm giác đau nhói bị bỏ lơ bên hông bắt đầu bộc phát, eo nhỏ như bị một cây khoan sắc đâm chọc nhiều lần, Nhạc Thiên đau đến hoa dung thất sắc, hệ thống mừng đến loạn cả số liệu
Đông Hán cách hoàng cung không xa, Hàn Tề đi từng bước một, càng ngày càng tiếp cận tòa cung điện nơi hắn đã từng ở kia, tay đang cầm đèn lồng cũng càng lúc càng nắm chặt, trong bóng tối nét lạnh lùng nặng nề lại thêm phần đáng sợ.
Nhác trông thấy kiệu của Lâm Nhạc Thiên đến, đám cung tỳ đừng đằng xa đã yểu điệu hành lễ, kẻ nào cũng trông nơm nớp lo sợ, phản ửng kinh hãi của bọn họ kéo lý trí của Hàn Tề quay về.
Là căm ghét là căm hận, con người đang ngồi trong cỗ kiệu sau lưng hắn là tên ác nhân không thể tha thứ, hắn hao tâm tổn trí giả mạo thân phận lẻn vào bên cạnh Lâm Nhạc Thiên, tuyệt đối không thể manh động ngay lúc này được, hắn nhất định phải bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nếu không thì chỉ một sơ suất nhỏ thôi sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhạc Thiên đang ngồi trong kiệu nhe răng trợn mắt đỡ eo, nén tiếng kêu đau, sợ phát ra động tĩnh để người ngoài nghe thấy.
Có đánh chết Hàn Tề cũng không tưởng tượng ra được là vị Cửu thiên tuế mà hắn vô cùng kiêng kị là loại mặt hàng như vậy.
“Thiên tuế gia, tới Tử Thần điện rồi.”
Nhạc Thiên nhanh chóng ngồi thẳng, duỗi tay vuốt phẳng lại y phục nhăn nhep, hỏi hệ thống: “Không có gì khác thường chứ?”
Hệ thống: “Rất tốt, rất con mẹ nó nội liễm.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi.
Hàn Tề lui về phía sau nửa bước, nhấc màn kiệu lên cho Nhạc Thiên, có lẽ trong kiệu được hun rất ấm, nên trên đôi gò má tái nhợt của Lâm Nhạc Thiên ửng lên hồng hồng, chợt bừng lên dưới ánh đèn lồng tưởng chừng như quốc sắc thiên hương, Hàn Tề chỉ nhìn lướt qua, rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng hung hăng chửi: Yêu nhan họa quốc.
Tông Diễn vừa nghe nói Lâm Nhạc Thiên hồi cung, vui đến mức cơm cũng không ăn, vứt đũa ngọc chạy ra ngoài, Chu Sở Sở chạy hùng hục đuổi theo.
“Tiểu Lâm tử!”
Nghe thấy một tiêng kêu trong trẻo, Hàn Tề quay đầu lại, trông thấy vị huynh đệ cuối cùng còn sót lại trên đời của mình —— hoàng đế đương triều Tông Diễn.
Trên mặt Tông Diễn là nụ cười tươi như hoa nở, bất ngờ đâm đầu vào trong lòng Nhạc Thiên.
Eo Nhạc Thiên bị thương, khẽ hừm một tiếng, nhịn đau, trên mặt vẫn là nét cười hoà nhã vui vẻ, “Bệ hạ, quy củ.”
“Tiểu Lâm tử, chẳng phải ngươi nói mệt mỏi, không hồi cung sao?” Tông Diễn ôm lNhạc Thiên, vui đến mức chiếc đuôi vô hình đằng sau lắc như muốn bay lên, hai mắt long lanh rực rỡ như sao nhìn Lâm Nhạc Thiên chăm chú, cứ như là niềm vui của một ngày gom hết vào thời khắc này.
Má, dễ thương quá.
Bây giờ thì Nhạc Thiên đã có thể hoàn toàn thấu hiểu tấm lòng của những người cha mẹ thích cưng chiều con rồi, con nít quá cute, không nỡ lòng mắng.
Cậu hơi cúi người, dịu dàng vuốt khẽ thái dương Tông Diễn, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ, nô tài nghe nói ngài đuổi hai vị đại nhân Dương Ngạc đi, thật không?”
“Trẫm chê bọn họ phiền, vô vị,” Tông Diễn nắm tay Lâm Nhạc Thiên, muốn dẫn cậu đi vào trong điện, “Tiểu Lâm tử, ngươi hầu hạ trẫm dùng bữa đi, Sở Sở tay chân vụng về.”
Chu Sở Sở đứng bên cạnh đáng thương nhìn Lâm Nhạc Thiên, Tông Diễn tính cách thất thường, hôm nay cô phải chịu không ít soi mói quở trách.
Lâm Nhạc Thiên bất động, Tông Diễn kéo người không đi, quay đầu nghi hoặc nhìn Lâm Nhạc Thiên.
Trong lòng Nhạc Thiên thầm thở dài, là một con thú con bị Lâm Nhạc Thiên nuôi hỏng.
Hàn Tề đứng sau nhìn thấy hành vi cử chỉ của hai người, mối hận trong lòng gần như muốn nhỏ máu, nhận giặc làm cha cũng chỉ đến thế, tên hoạn quan Lâm Nhạc Thiên này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ngàn đao bầm thây!
“Bệ hạ,” Lâm Nhạc Thiên đứng dưới ngọn đèn lồng, vóc người gầy người yếu được bọc trong chiếc áo choàng lông hồ rộng rãi trông như một bức họa, cậu khẽ mỉm cười, trong mắt chứa tình sâu thâm thẳm, “Ngài đã lớn rồi, không nên tuỳ hứng như thế.”
Tông Diễn cắn môi, dường như không hiểu, cậu ta ngẩng đầu nói: “Tiểu Lâm tử, không phải ngươi nói với trẫm, sau này trẫm đăng cơ làm hoàng đế rồi, là muốn làm gì cũng được sao, không ai nói gì được trẫm sao?”
Nhạc Thiên: Lời thoại hôn quân gì thế hả! Con trai, con ngậm miệng lại!
Ý cười trong ánh mắt Nhạc Thiên hơi nhạt đi, “Không có lòng Nghiêu Thuấn, chỉ là cụ quân, không có lòng Y Doãn Chu Công, chỉ là cụ thần, bệ hạ, ngài muốn sau này nô tài lưu lại bêu danh trong sách sử sao?”
Lời vừa dứt, Tông Diễn hiểu biết nông cạn không hiểu, nhưng Hàn Tề lại chấn động cả người, hắn lại một lần nữa quan sát Lâm Nhạc Thiên cẩn thận, trông thấy vẻ mặt Lâm Nhạc Thiên đoan chính, ánh mắt bình lặng, hoàn toàn không giống với hình ảnh của một kẻ gian thần nịnh bợ tàn nhẫn độc ác trong lòng Hàn Tề, Hàn Tề cúi đầu, nghĩ thầm, tên hoạn quan đúng là quả biết giả vờ giả vịt, quả nhiên không thể khinh thường.
Tông Diễn không hiểu rõ ý của Lâm Nhạc Thiên, chỉ biết là Lâm Nhạc Thiên đang nổi giận, tính Tiểu Lâm tử của cậu ta là tốt nhất, chẳng mấy khi đỏ mặt tức giận với cậu ta, Tông Diễn lại vội vàng dúi đầu vào trong ngực Lâm Nhạc Thiên, dùng đầu cọ cọ vào người Lâm Nhạc Thiên, “Tiểu Lâm tử, ngươi đừng giận mà, trẫm biết sai rồi.”
“Bệ hạ, hoàng đế sẽ không bao giờ sai, ” Nhạc Thiên ôn nhu vuốt ve vành tai Tông Diễn, nhẹ giọng nói, “Là hai vị đại nhân Dương Ngạc đó làm cho bệ hạ không hài lòng, nô tài tìm cho ngài một vị sư phụ mới,” Cậu giương mắt nhìn về phía Hàn Tề, dịu dàng trong đôi con ngươi thoáng chốc tiêu tan, lại như đầm nước lạnh lẽo không một con sóng gợn, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
Thái độ như hai người khác nhau.
Hàn Tề tiến lên phía trước một bước, kiềm chế kích động nói: “Cẩm Y Vệ bách hộ Hàn Tề bái kiến bệ hạ.”
Tông Diễn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, vẫn ôm Lâm Nhạc Thiên không nỡ rời xa, chờ câu sau của hắn.
“Hàn Tề võ nghệ cao cường, từ ngày mai hắn sẽ ở lại trong cung dạy bệ hạ tập võ, ” Nhạc Thiên hơi ho một tiếng, vẻ mặt Tông Diễn lập tức trở nên khẩn trương, Nhạc Thiên thuận thế nói tiếp: “Đừng làm cho nô tài lo lắng, được không?”
“Được, trẫm theo ngươi, nhưng Tiểu Lâm tử ngươi cũng phải hứa với trẫm một chuyện,” Tông Diễn cười lém lỉnh, “Tối nay ngươi phải ngủ cùng trẫm!”
Hàn Tề bỗng nhiên ngẩng đầu, sát ý đối với Lâm Nhạc Thiên trong mắt gần như muốn tuôn ra.
__
(1) đỡ tim như Tây Tử: nguyên văn 西子捧心, là thành ngữ tiếng Trung, dùng để người con gái đẹp khi bệnh, càng tôn lên vẻ đẹp của mình, bắt nguồn từ “Trang tử – Thiên Vận” 《庄子·天运》.
Nguồn:
(2) Không có lòng Nghiêu Thuấn, chỉ là cụ quân, không có lòng Y Doãn Chu Công, chỉ là cụ thần: nguyên văn 不以尧舜之心为君者, 具君也; 不以伊尹, 周公之心为臣者, 具臣也. Hán Việt, “Bất dĩ nghiêu thuấn chi tâm vi quân giả, cụ quân dã; bất dĩ y doãn, chu công chi tâm vi thần giả, cụ thần dã”.
Là một câu danh ngôn, trong “Lộc Môn Ẩn Thư” (鹿门隐书) của Bì Nhật Hưu (皮日休). Làm vua mà không suy nghĩ được như Nghiêu Thuấn thì không xứng là vua, làm thần tử mà không có suy nghĩ như Y Doãn Chu Công thì không xứng là thần tử.
Nghiêu Thuấn: Đường Nghiêu và Ngu Thuấn, là hai vị vua anh minh thời Thượng cổ.
Cụ quân: Vua cho có, không phải là một vị vua xứng đáng.
Y Doãn: Là đại thần thời kỳ đầu của Thương triều, từng phụ tá Thương Thang chinh phạt Hạ Kiệt. Sau khi Thương Thang qua đời, Tôn Thái Giáp phá hỏng pháp chế của Thương Thang, Y Doãn trục xuất ông, ba năm sau lại đón ông trở lại vị trí cũ.
Chu Công: Tức Cơ Đán, từng phụ tá Chu Vũ vương diệt trừ Thương Trụ. Sau khi Vũ vương qua đời, Thành vương tuổi còn nhỏ, Chu Công nhiếp chính. Quản thúc, Thái thúc, làm loạn, Chu Công dẹp yên. Tương truyền, chế độ lễ nhạc Chu triều là do Chu Công đặt ra.
Cụ thần: Thần tử cho có, không phải là một thần tử xứng đáng.
Nguồn:
Chi tiết thêm mời mọi người google nhá.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.