Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 26: Thế giới 2: Đốc chủ thiên tuế 9

Siêu Nhân Đóng Băng

16/12/2023

Nghe tấu chương đến giữa trưa, Nhạc Thiên chỉ có gật đầu thôi mà đã mệt đến mất hết tinh thần, mắt mũi choáng váng, vốn là một mỹ nhân yếu đuối nhu nhược, bây giờ tựa như được khoác thêm một màn sương, xác xơ tàn tạ trông thấy mà thương, phảng phất một loại phong vị khác, Trương viện phán nhìn mà đau lòng vô cùng, gương mặt tròn trịa nhăn lại thành nếp nhăn trên bánh bao.

Nhạc Thiên nhìn Trương viện phán rồi nhìn bát cháo loãng để ăn sáng của mình càng thấy khó nuốt, “Hệ thống, tao thèm ăn bánh bao nhân thịt.”

Cơ thể của Lâm Nhạc Thiên mảnh mai từ trong ra ngoài, không được ăn đồ ăn mặn, nếu không thì sẽ bị tiêu chảy một cách kịch liệt.

Hệ thống tất nhiên không phải là một hệ thống tốt lành gì, giựt dây nói: “Cậu ăn đi, kêu Ngự Thiện Phòng làm cho cậu ăn, cậu đã ngồi lên vị trí này rồi, muốn ăn gì thì ăn nấy thôi.”

Nhưng mà giống với hầu hết những người thích tranh cãi, một khi đối phương đồng ý với ý kiến của mình thì bạn sẽ lập tức cảm thấy do dự, Nhạc Thiên quyết định rất nhanh, “Không ăn.”

Hệ thống rất là hài lòng, đối với nó thì kết quả như thế nào thì cũng tốt hết,

Nếu như Nhạc Thiên lựa chọn không thèm quan tâm bao tử của mình mãnh liệt ăn một bữa cho sướng, thì tất nhiên là sau đó sẽ phải hứng chịu cảnh mất nước mệt đừ người rồi (1), mà như vậy thì hệ thống sẽ rất hả giận, mà nếu Nhạc Thiên chọn không ăn như bây giờ thì nó đã tìm được một vài kỹ xảo khi giao lưu với Nhạc Thiên rồi.

Nó đoán là cái tên Nhạc Thiên này có hơi hơi tiện, không thể thuận theo cậu được, phải đối nghịch với cậu, thì mới đạt được mục đích của mình.

Nhạc Thiên trong trạng thái ăn mà không biết mùi vị được tiểu thái giám bánh bèo đáng yêu đút cho ăn, cậu há mồm là ăn, không kiêng không kén, vì bất cứ món nào làm bằng bất cứ thứ nguyên liệu gì thì cũng chung một điểm là nhạt nhẽo không có mùi vị gì cả, làm tiểu thái giám hầu ăn cảm thấy lòng mình vô cùng an ổn, dạo gần đây Cửu thiên tuế không còn âm trầm như trước nữa, có vẻ thân thiện hơn rất nhiều.

“Thiên tuế gia, Trương viện phán, Hàn đại nhân đến rồi.”

Nhạc Thiên đang nhai một miếng đậu hũ non vô vị, mơ hồ hỏi: “Hắn đến làm gì?”

Trương viện phán vác hòm thuốc đứng đó, khẩn thiết nói: “Thiên tuế gia, vết thương của ngài quá nặng, ngày nào cũng phải thay thuốc hai lần, Hàn đại nhân là người tập võ, lực tay mạnh, có thể giúp ngài đẩy dược lực ra.”

Nhạc Thiên: “…” Muốn khóc mà không thể khóc.

Loại thuốc đó cũng rất đáng kinh ngạc, ngoại trừ lúc thay thuốc hơi đau một chút ra, thì khi thay xong cả người mất cảm giác, không còn thấy đau nữa, chỉ cảm thấy người cứng đờ như cương thi.

Hàn Tề đến rất nhanh, bên trong vừa dứt lời, hắn đã khom người bước vào, bây giờ Nhạc Thiên nhìn hắn đã không còn thèm nhỏ nước dãi như lúc trước nữa, tên Hàn Tề này xuống tay quá tàn nhẫn, làm cho Nhạc Thiên vừa nhìn thấy hắn thôi mà eo đã bắt đầu rồi.

“Cửu thiên tuế.”

Giọng điệu Hàn Tề rất bình tĩnh, Nhạc Thiên trừng mắt nhìn, tiểu thái giám rất hiểu ý lau sạch khóe miệng cho Nhạc Thiên, khoanh tay đi qua một bên, lặng lẽ quan sát Hàn Tề.

Dung mạo của vị đại nhân Bách hộ Cẩm Y Vệ này thật sự rất anh tuấn, cũng rất có khí khái nam tử, bình thường khó mà gặp được người nào như vậy, tiểu thái giám vừa sùng bái vừa hâm mộ nhìn hắn, thầm nghĩ, thì ra khí chất của một nam nhân chân chính là như thế.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Hình như tâm trạng của tên nhóc khốn nạn này đang rất tốt.”

Hệ thống giả ngu, “Có sao?”

Nhạc Thiên: “Tao nghi là hắn ta muốn bóp eo tao nên mới cố ý đâm tao.”

Hệ thống: “Có thể lắm, cậu đẹp thế cơ mà.”



Vừa nghe thấy hệ thống hùa theo mình, Nhạc Thiên lập tức cảnh giác, “Không đúng, chắc chắn là do hắn ta cố ý muốn đả kích trả thù ý đồ mưu hại tao!”

Hệ thống: “Vậy sao? Theo lý mà nói, thì hai người sẽ ngược thân ngược tâm cuối cùng trở thành một đôi chân ái vô cùng mẫu mực.”

Lời của hệ thống chính là lý luận của Nhạc Thiên, làm cho Nhạc Thiên đột nhiên có cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình, chậm rãi nói với Trương viện phán đứng gần đó: “Ta không muốn hắn làm.”

Trong suy nghĩ của Trương viện phán, Lâm Nhạc Thiên đang giở chứng tùy hứng như trẻ con, kiên trì giải thích: “Nếu như không đẩy dược lực ra, sợ là bảy ngày cũng không thể khỏi hẳn.”

Nhạc Thiên giận dữ, nhưng bởi vì hình tượng và lời thoại bị hạn chế, cậu không mắng to thành tiếng, rất trầm ổn mắng một câu, “Chó chết.”

Không biết là đang mắng Trương viện phán hay là Hàn Tề nữa.

Cuối cùng, Nhạc Thiên vẫn phải khuất phục, lại bị Hàn Tề ôm trên đùi ấn đến chết đi sống lại, dường như Hàn Tề tìm được lạc thú, còn ra sức hơn lần trước nữa, Trương viện phán rất tri kỷ chuẩn bị sẵn khăn mềm cho Nhạc Thiên cắn, Nhạc Thiên đành phải nằm yên cho hắn xoa bóp một lúc, lại không mảy may làm gì được Hàn Tề.

Sau khi xong xuôi, Nhạc Thiên thật sự rất tức, hơi thở mong manh nói với Hàn Tề: “Ngươi cúi đầu xuống.”

Hàn Tề biết cậu lại muốn tát mình nữa, đương nhiên là cái tát đó không đau, nhưng đặt vào hoàn cảnh là bạt tai của tên hoạn quan Lâm Nhạc Thiên này, lại khiến Hàn Tề khó chịu vô cùng.

Có lẽ là do lần này Hàn Tề dùng sức quá, tay Nhạc Thiên run run rẩy rẩy lần tiến đến bên mặt Hàn Tề, chỉ sượt nhẹ một cái, rồi vô lực lướt qua gò má Hàn Tề, rơi xuống.

Hàn Tề mơ mơ hồ hồ bị Nhạc Thiên xoa một cái như đùa bỡn, hơn cả là, Nhạc Thiên nằm tựa trong ngực hắn tỏa ra mùi thơm nức mũi, làm mặt hắn bất ngờ đỏ lên, không biết là do tức giận hay là xấu hổ.

Nhạc Thiên nghiêng mắt nhìn thấy nét đỏ ửng trên mặt hắn, rất sợ hãi, “Hắn thật sự sẽ không vì hận sinh yêu, ngược thân ngược tâm rồi oanh oanh liệt liệt yêu tao đó chứ?”

Vẻ hoảng sợ của cậu không giống như là diễn, hệ thống nghi hoặc: “Cậu không muốn?”

“Tao không muốn, tao sợ đau chết mất.” Nhạc Thiên nghiêm túc nói, bằng vào mối thù của Hàn Tề và Lâm Nhạc Thiên, nếu như Hàn Tề thật sự có ý định dùng thân mình để báo thù, chắc chắn sẽ là level cực kỳ giới hạn độ tuổi, thân thể yêu kiều như hoa này của Lâm Nhạc Thiên nhất định không qua khỏi.

Hệ thống: “Cậu nói thật chứ?”

Nhạc Thiên: “Còn thật hơn tình cảm đôi ta.”

Hệ thống:…vậy thì không được thật cho lắm.

Mặc dù như thế, hệ thống vẫn đoán là Nhạc Thiên không nói dối mình, Nhạc Thiên thích hưởng thụ, cơ thể này thật sự rất hạn chế Nhạc Thiên trên hành trình khai phá con đường hưởng lạc, thế là nó yên lòng nói chân tướng, “Thật ra Hàn Tề mới là nam chính của thế giới này, sau này hắn ta sẽ đăng cơ làm hoàng đế.”

Nhạc Thiên vô cùng khiếp sợ cực kỳ, cậu mở to đôi mắt phượng hơi xếch đối diện với Hàn Tề, bởi tính cách nham hiểm mà bình thường cậu vẫn thường híp mắt nhìn người, trợn tròn mắt như vậy thật sự rất giống một con mèo, chỉ là con mèo này cực kỳ xấu xa, Hàn Tề tránh mắt đi, “Nếu như Cửu thiên tuế không có gì phân phó, thuộc hạ xin phép cáo lui.”

“Hàn Tề,” Đầu lưỡi Nhạc Thiên cuộn lên bật ra tên hắn, nửa mang uy hiếp nói, “Bệ hạ tuổi còn nhỏ, ngươi cẩn thận chút, nếu như làm bệ hạ chịu chút thương tổn nào, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Cho dù Lâm Nhạc Thiên có độc ác đến mức nào, cậu bảo vệ Tông Diễn cũng là sự thật, vấn đề này Hàn Tề có muốn phủ nhận cũng không được, chỉ là ý nghĩa đằng sau sự chở che đó, hắn và Lâm Nhạc Thiên đều rõ ràng trong lòng, Hàn Tề chắp tay, “Cửu thiên tuế yên tâm.”



Hàn Tề đi rồi, Nhạc Thiên mới buồn bã nói: “Hắn sẽ soán ngôi con trai tao à?”

Hệ thống: “Thật ra kẻ soán vị chính là cậu, hắn là thanh quân trắc.”

Nhạc Thiên: “Vậy thì con gái tao làm sao bây giờ? Ghép con bé với Hàn Tề à?”

Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ không có hạn chế đối tượng, chỉ cần thoả mãn điều kiện là được.”

Nhạc Thiên hiểu ý, Tông Diễn cũng có thể, chỉ là Tông Diễn phải được ngồi vững ngôi vị hoàng đế mới được.

Nhạc Thiên thở dài một hơi thật sâu, rất là u buồn, loại kịch bản như thế này, thì nhân vật của cậu thường sẽ không được chết tử tế.

Tập võ cần mặc kình trang (2), trong cung đã chuẩn bị sẵn từ sớm, Hàn Tề chắp tay sau lưng đứng chờ bên ngoài, tâm trạng hết sức phức tạp, cẩn thận cảm nhận, thì phần nhiều vẫn là vui mừng.

Tông Diễn mặc một bộ kình trang trắng tinh, nghênh ngang hung hăng vô cùng, hoàn toàn quên mất những đau khổ với Dương Khiêm Ích lúc sáng, giơ nắm tay nho nhỏ của mình lên, “Ê tên kia, luyện thế nào hả?”

Hàn Tề vừa quay đầu lại định hành lễ, trông thấy dáng vẻ của Tông Diễn, bàn tay vừa giơ lên định chắp lại chợt ngừng.

Vốn dĩ bình thường thấy Tông Diễn mặc long bào nên không nhận ra, đổi sang đai lưng của kình trang rồi mới thấy, cái bụng nhỏ tròn vo và cơ thể đầy thịt mỡ mềm mại hiện ra, cộng thêm ngọc quan xanh xanh biếc biếc trên đỉnh đầu, trông chẳng khác gì cây củ cải trắng thành tinh.

Vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng không đổi của Hàn Tề cuối cùng cũng không giữ được nữa, xuất hiện một vết nứt.

__

(1) ở trên Nhạc Thiên có nói là ăn đồ mặn là bị tiêu chảy, mà tiêu chảy thì làm người mất nước.

(2) kình trang: 劲装

Là bộ đồ này này:

 

 

__

Mọi người thích mỗi ngày mỗi chương mới hay là dồn nhiều chương lại một lần?

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook