Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 49: Thế giới 3: Quốc vương bệ hạ của ta 10
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Nhạc Thiên không hề hay biết trong lúc mình đang ngủ, vợ bé đã bỏ chạy, cũng may là có hệ thống báo cho cậu biết, bảo là Helena đã bị Rand đuổi trở về nước.
“Ngươi tránh ra!” Nhạc Thiên đứng trên giường, nói với Rand đang cản đường mình.
Rand dụng tâm hiểm ác, quyết tâm làm cho Helena phải cút đi, đã thừa lúc Nhạc Thiên ngủ, phái sứ giả Giáo hội hộ tống Helena trở về Hungary, cho nên hắn rất bình tĩnh nói: “Cô ta đã đi rồi, bây giờ em muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp đâu,” Sau đó lại sâu xa liếc nhìn Nhạc Thiên một cái, “Nếu như em vẫn còn sức.”
Nhạc Thiên nghe hắn nói vậy, chân vô thức mềm nhũn.
Cái tên con trai của thần này ngoại trừ có thể chăm sóc sắc đẹp với có thánh quang vạn năng ra thì, thứ vượt trội nhất của hắn là thể lực và sức bền, quả thực không phải là người.
Nhạc Thiên hơi ho một tiếng, nghĩ thầm hẳn Cyril là sẽ không sợ, bèn mạnh miệng nói: “Bây giờ thì ta không còn khí lực, nhưng đợi lát nữa là sẽ có sức lại.”
Rand bật cười, híp híp mắt, “Ta sẽ cố gắng.”
Nhạc Thiên: …
Quốc vương anh tuấn lúc tức giận cũng đặc biệt phong tình, Rand càng nhìn càng thích, dang ra hai tay với Nhạc Thiên, “Ta ôm em đuổi theo.”
Nhạc Thiên: …
Cái quái gì thế này, sao lại có cảm giác như bất cứ nam chính nào sau khi chà đạp cậu cuối cùng cũng sẽ mở thêm kỹ năng nói chuyện cợt nhã vậy, quá là rung động lòng người luôn á.
Nhạc Thiên cắn răng nói: “Cho dù ngươi giữ ta lại hôm nay thì cũng có ích gì?” Là đàn ông thì mau giam giữ tui lại.
Rand vẫn dang hai tay như trước, tay áo trường bào màu bạc rộng lớn bồng bềnh, vẻ mặt dịu dàng nói: “Ta chỉ là muốn ôm em một cái thôi.”
Lòng dạ Nhạc Thiên run lên, nhưng vẫn vô cùng tàn nhẫn vòng qua hắn nhảy xuống giường, chân trần đi ra ngoài, đội hộ vệ của cậu còn đang ở trong Giáo hội, nếu như thật sự muốn tông ra ngoài, thì đám sứ giả tế ti quen sống trong nhung lụa kia cũng chưa chắc là đối thôi, ngoại trừ Rand ra, thậm chí coi như Rand có mạnh hơn nữa, cũng là hai quyền khó địch bốn tay.
Nhạc Thiên tự tin hai bên ít nhất cũng có thể chia năm năm ra solo.
Rand đi theo phía sau Nhạc Thiên, thấy cậu càng chạy càng nhanh, không nhịn được tiến lên trước kéo cậu lại, hơi dùng sức một chút kéo cậu vào lòng mình, Nhạc Thiên bất ngờ bị xoay một vòng chuyển lên bả vai Rand… nhìn thấy gương mặt kìm nén tức giận của Rand, Nhạc Thiên lập tức cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch vũ lực giữa hai người.
E là Rand không cần dùng đến thần lực, một tay thôi là đã đủ đánh gục cậu rồi.
Sáu múi cơ bụng của ngoại trừ hít đất trên giường ra thì không hề có đất dụng võ.
Nhạc Thiên khô cằn nói: “Ngươi làm gì thế?”
Rand nỗ lực bình phục nỗi lòng, bình tĩnh nói: “Ta nói là ta chỉ muốn ôm em.”
Nhạc Thiên nhất thời nói không ra lời, nghẹn trong chốc lát mới nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn giữ ta lại Giáo hội cả đời?” Người anh em, anh nhất định phải làm vậy.
Rand rất tập trung suy tư một chút, “Ta sẽ tôn trọng suy nghĩ của em.”
Nhạc Thiên: “…” Đừng, tui không cần cái sự tôn trọng.
Rand nói: “Nếu như em không đồng ý, ta sẽ không miễn cưỡng em.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi, mấy người không hiểu tui gì hết.
Rand nói tránh đi: “Sắp đến ngày nghị sự liên hợp rồi, tạm thời em ở lại đi, đừng nghĩ đến đó nữa, được không?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ bộ mấy người cho tui bậc thang là tui leo xuống liền hả? Sau đó gật gật đầu, “Được rồi, đến lúc lại nói.”
Rand biết muốn cho Cyril đồng ý ở lại thì tuyệt đối không thể sốt ruột, hắn quyết định xài chiêu nước ấm luộc ếch, trong lòng tính toán mấy trăm cái cớ để giữ Cyril ở lại, hắn nghĩ: Ở lại chừng một năm nửa năm, là Cyril sẽ tiếp nhận đề nghị của hắn, còn về phần Oran thì hoàn toàn không nằm trong lo nghĩ của hắn, dù sao thì Cyril cũng không phải một quốc vương say mê quốc sự, hơn nữa có hắn ở đây, ai dám động một ngón tay đến Oran?
Vì để cho Cyril hết hy vọng một cách triệt để, Rand lén lút cho gọi sứ giả đến, “Ngươi đến Hungary một chuyến, thăm dò cho rõ ràng nội tình của công chúa.”
Sứ giả vẻ mặt ngơ ngác, “Công chúa Helena?” Cô công chúa đó không phải chạy trốn tới Giáo hồi, rồi lại bị Giáo hoàng đưa về đó sao.
Rand gật đầu, “Điều tra rõ ràng, xem xem bình thường cô ta thích giao du với hạng người gì.”
Sứ giả vẫn còn không rõ ý của Rand, trên mặt viết đầy nghi hoặc.
Rand cau mày nói: “Nếu có đối tượng nào thích hợp, thì tác hợp giúp cô ta đi.”
Cuối cùng sứ giả cũng coi như nghe hiểu, con ngươi chấn động kịch liệt, nhiệm vụ này đối với một sứ giả thuần khiết cấm dục của Giáo hội quá là khó khăn.
Rand không chỉ không phát hiện ra điểm khó xử của sứ giả, mà còn tiếp tục dặn dò: “Nếu như nhiệm vụ này ngươi không làm xong, thì không cần quay về Giáo đình.”
Sứ giả phảng phất như chứng kiến sét đánh giữa trời quang, run run rẩy rẩy lui xuống.
Nhạc Thiên không biết Rand không chỉ đuổi Helena về nước, còn lén lập kề hoạch gả Helena đi sau lưng cậu, nếu như Rand nói cho cậu biết, thì cậu nhất định sẽ nói là ngàn vạn lần đừng làm vậy, mấy người làm vậy chẳng khác nào kêu tui chết đâu.
Cậu vẫn chưa chán chơi với Rand mà.
Đáng tiếc Nhạc Thiên không hề hay biết gì cả, vẫn giữ hình tượng quốc vương kiêu ngạo chơi trò chơi tình ái với Rand, ngày nào cũng anh đuổi em chạy vô cùng thú vị, nhất là sau khi phòng tắm dán xong gương.
Hệ thống quả thực sống không bằng chết, thậm chí nó còn bắt đầu hối hận tự hỏi mình tại sao lại sắp xếp cho Nhạc Thiên một thế giới như vậy?
Sau khi Nhạc Thiên chơi tới sung sướng với Rand trong phòng tắm rồi thành kẻ tàn phế, ngồi phịch trên người Rand, lòng thầm nghĩ cuối cùng thì nguyện vọng của mình cũng đã đạt thành, quả nhiên là dán gương trong phòng tắm là ý kiến sáng suốt mà.
Rand múc một bầu nước ấm, gội đầu cho Nhạc Thiên đang nằm úp sấp trên người mình, hắn phát hiện ra so với tắm rửa bằng thánh quang, thì tắm rửa trong phòng tắm vẫn lạc thú hơn nhiều.
Tỷ như lúc này đây, quãng thời gian yên tĩnh sau khi hành sự xong ngọt ngào đến mức khiến Rand phải tan chảy, Nhạc Thiên đã rất mệt mỏi, dựa vào bả vai Rand nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được ngón tay thon dài của Rand luồn vào mái tóc vàng ướt sũng của cậu, mát xa da đầu cho cậu, rất thoải mái.
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Người anh em, tay nghề chăm sóc của anh chắc chắn là đẳng cấp thầy Tony (1) rồi, đỉnh nhất xóm luôn.
Thấy Nhạc Thiên thoải mái nheo nheo mắt, Rand lại nhân cơ hội bắt đầu bán Amway (2), “Ở lại đi, được không?”
Nhạc Thiên thoải mái là thoải mái, nhưng hình tượng tra nam cũng không bao giờ bỏ, rầm rì nói: “Nói sau.”
Cho dù chỉ là ‘nói sau’, Rand cũng đã rất hài lòng, ít nhất Cyril không còn kháng cự như lúc đầu nữa, mấy ngày nay lại càng không nhắc đến Helena.
Ngày mai hoàng thất của các nước khác sẽ đến tham dự hội nghị liên hợp, khi đó Rand sẽ để xem thử, xem xem có thành viên hoàng tộc nào không tệ lắm, gán ghép cho Helena làm chồng, hoàn toàn chặt đứt suy tính của Cyril.
Rand nâng mặt Cyril lên, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi cậu, thầm nghĩ: Chẳng mấy chốc nữa thôi, em sẽ thuộc về một mình ta.
…
Đây là lần đầu tiên Cyril tham gia hội nghị liên hợp, Nhạc Thiên hơi sốt sắng, mấy ngày nay cậu toàn dính chung một chỗ với Rand, bị gương mặt thiên sứ đó của hắn nuôi đến kén ăn, cảm giác như gu thẩm mỹ và bệnh sạch sẽ của mình lại càng tăng thêm một bậc.
Rand săn sóc nói: “Nếu em không muốn đi thì có thể không đi.”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Chẳng phải ngươi nói muốn ta ở lại tham gia hội nghị đó sao?”
Rand hoàn toàn không có chút chột dạ nào khi bị cậu vạch trần, thoải mái nói: “Chỉ là cái cớ để giữ em lại thôi.”
Nhạc Thiên thật sự yêu chết cái tính có gì nói đó của Rand, bóng thẳng (3) là ngọt vậy đó, cậu vẫn còn chưa hay chuyện tốt mà Rand đã làm sau lưng mình, nếu như biết, thì nhất định sẽ ngăn Rand làm loại chuyện vô cùng ngu ngốc như là mưu sát “chồng” đó.
Mặc dù rất không muốn ngồi nói khoác chung với một đám vớ va vớ vẩn, nhưng Nhạc Thiên vẫn phải miễn cưỡng ló mặt ra, cậu sĩ diện mà, ai cũng đến hết, cậu sẽ làm người nổi bật nhất trong đó luôn.
Quốc vương của các đế quốc đều có quen biết lẫn nhau, vừa đến phòng nghị sự đã vào vị trí cũ của mình ngồi xuống, còn nói đùa với nhau, chủ đề chung của họ chính là — lúc này Victor điên rồi.
“Các ngươi đã đọc tập thơ đó hết chưa?” Doug cười nhạo, “Ta suýt nữa đã ói luôn.”
Cả đám cùng bật cười, Victor cho xuất bản một tập thơ —— ca ngợi Cyril, còn biếu tặng người ngoài miễn phí nữa, cho mời rất nhiều kẻ hát rong đi hát, bây giờ gần như là đã lan truyền khắp đại lục.
Abraham trầm tính hơn nhiều, một tay chống trên bàn lắc lắc ly rượu, nhíu mày nói: “Các ngươi chỉ mới đọc thơ thôi, xem vở kịch hắn viết rồi, các ngươi sẽ không còn nói vậy nữa.”
Enos nghe vậy thì phụt nước, “Kịch?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn phía Abraham.
Abraham và Victor là quan hệ nước láng giềng, đương nhiên càng rõ hơn, hắn lắc đầu nói: “Các ngươi nên thấy may vì mình chưa được xem, còn buồn nôn hơn tập thơ đó một vạn lần.”
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao ngả người về sau.
Hai nhân vật chính trong câu chuyện là Victor và Cyril vẫn chưa xuất hiện.
Victor nghe nói Cyril đang ở Giáo hội, bèn đứng chờ ngoài cung điện của Rand mãi, tim hắn đập rất nhanh, vô cùng gấp gáp, đứng ngoài cửa, đá một hòn đá nhỏ lăn qua lăn lại.
Nhạc Thiên mặc giáp bạc đi ra, Victor lập tức bước lên nghênh đón, làm Nhạc Thiên giật hết cả mình, “Là ngươi à.” Smart.
Victor mừng tít cả mắt, “Ngài còn nhớ ta?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ, người gọi tui là papa không nhiều lằm, đương nhiên là tui nhớ anh rồi, cậu rụt rè hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Victor cẩn thận từng li từng tí một, moi từ sau lưng ra một quyển vở rất mỏng, không nói một lời hai tay dâng lên.
Nhạc Thiên nghi ngờ tiếp nhận, mở ra xem suýt chút nữa quăng, trên đó viết —— dâng hiến cho quân phụ Cyril chí mỹ chí cao (đẹp đến không thể với tới).
Nhạc Thiên liếc nhìn Victor đang khúm núm, trong lòng dâng lên một luồng bi thương nhàn nhạt, nói với hệ thống: “Đáng tiếc là nhan sắc của hắn chỉ kém một tí tẹo như thế, nếu không thì…”
Hệ thống: “Nếu không thì thế nào? Cưới luôn ba người?”
Nhạc Thiên: “Khà khà.”
Hệ thống phát hiện ra một sự thật là mình càng ngày càng hiểu sự vô liêm sỉ của Nhạc Thiên.
Tập thơ lại còn là viết tay, không biết là do công nghệ của thời đại này chưa phát triển hay là Victor để tâm.
Nhạc Thiên lật vài tờ, bị câu chữ trong đó rung động thật sâu, “Đây là đánh rắm cũng thành cầu vồng của người có văn hóa sao?”
Hệ thống cũng bị ép đọc theo, nó cảm thấy rất khó chịu, sắp không nhịn được ói ra.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày công năng có chụp ảnh chứ? Quyển thơ nhất định phải lưu lại.”
Hệ thống: “…bộ nhớ không đủ dùng .”
Nhạc Thiên: “Dọn bớt đi.”
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Dọn cậu được không?”
Nhạc Thiên không nói.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi thế này đi, tao học thuộc đi.” Nhạc Thiên tràn đầy tự tin, “Sáng trưa tối mỗi ngày tao đọc một lần, nhất định có thể thuộc thật kĩ.”
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, quả thực là dằn vặt tinh thần… đau dài không bằng đau ngắn, hệ thống chịu nhục nói: “Hình như bộ nhớ còn một xíu.”
Nhạc Thiên vui vẻ nói: “Cảm ơn cảm ơn.”
Hệ thống hận không thể thịt Victor, khi không rảnh rỗi văn với thơ làm gì, bệnh thần kinh!
Victor thấy Nhạc Thiên đọc rất cẩn thận, trong lòng cảm thấy cố gắng của mình không phí công, kích động nói: “Ta còn dựng một vở kịch cho ngài nữa, ngài có muốn giám thưởng một chút không?”
Hệ thống: …mẹ, có ai không, mau lôi hắn xuống đi.
May là Nhạc Thiên từ chối, kịch thì miễn đi, cậu nhìn người vẫn cảm thấy rất là chán.
Victor có hơi thất vọng, “Vốn muốn mời người vẽ mấy bức chân dung của ngài, đáng tiếc là tìm rất nhiều người cũng không vẽ ra được thần vận của ngài.”
Nhạc Thiên an ủi: “Mỹ mạo của ta không thuộc về thời đại này.” Cái thời đại này không có điện thoại thật sự là quá đáng tiếc.
Victor rất tán thành, “Ngài nói đúng.”
Hai người còn định tiếp tục tán gẫu, Rand đã qua tới, Victor vừa nhìn thấy Giáo hoàng sáng lấp lánh, lập tức nghiêm chỉnh lại, một tay đặt lên vai hơi khom lưng, “Giáo hoàng đại nhân.”
Rand ừ một tiếng, ôn nhu nói với Nhạc Thiên: “Đi cùng?”
Nhạc Thiên gật đầu, khoát tay áo một cái ý nói gặp sau với Victor, Victor đứng tại chỗ cười khúc khích, chờ hai người đã đi xa mới sực nhớ ra mình cũng phải đến phòng nghị sự, vội vàng đi theo.
Rand mặc lễ phục trang trọng nhất của Giáo hoàng áo màu trắng bả vai đỏ thẫm, Nhạc Thiên nhìn trong mắt ngứa trong lòng, đã sớm lột sạch Rand trong đầu, ngoài mặt thì vẫn rất nghiêm túc.
Rand hỏi: “Hắn vừa mới nói gì với em?”
Nhạc Thiên nói: “Không có gì, hắn viết tập thơ cho ta, cũng không tệ lắm.”
Rand nói: “Cho ta xem thử.”
Nhạc Thiên đưa tập thơ cho hắn, Rand lật qua lật lại, khịt mũi coi thường, “Nói hươu nói vượn.” Không đợi Nhạc Thiên phản ứng, trên tay chợt lóe lên, quyển sách đã bị đốt thành bột.
Nhạc Thiên: …may là đã cho hệ thống ghi lại.
Thấy Nhạc Thiên rất bình tĩnh không có vẻ tức giận, tâm tình của Rand hơi bình ổn trở lại, “Một lát nữa em sẽ biết, người tốt nhất vẫn là ta.”
Đám quốc vương vẫn còn đang nói đùa, sứ giả đi vào nói Giáo hoàng sắp đến, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tuy vị Giáo hoàng trẻ tuổi này không nhiều lời, tính khí cũng rất ôn hòa, nhưng thần lực mạnh mẽ vẫn khiến cho phàm nhân thấy sợ hãi.
Toàn thể các vị quốc vương đứng lên, chờ Giáo hoàng bước vào.
Ngay sau đó, bóng người Rand ra hiện trước mặt bọn họ, nhưng điều làm họ không ngờ đến là bên cạnh hắn còn có một người mang mặt nạ mặc lễ phục quốc vương, tất cả đã kịp phản ứng lại rất nhanh—— đó chính là Cyril.
Bởi vì trong thơ của Victor đã từng nhắc “Mặt nạ màu đen che đi dung nhan rực rỡ hơn vầng thái dương”.
Trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần nhìn Cyril một đường đi theo Rand đi tới ghế chủ tọa, sau đó Rand cho người lấy ghế, để Cyril ngồi ngang hàng với hắn.
Nhạc Thiên không hề có chút áp lực nào ngồi xuống, Rand cũng ngồi, nói với những còn đang đứng: “Ngồi xuống hết đi.”
Tất cả ngơ ngác ngồi xuống.
Rand phất phất trường bào, lạnh nhạt nói: “Hội nghị lần này chuyện đầu tiên là cần phải thông qua một mệnh lệnh mới.”
Các vị quốc vương lập tức sốt sắng lên, lần này quốc vương Hungary không có đến, nghe nói là bị Giáo hoàng ra lệnh cưỡng chế ở nhà cho tỉnh táo lại, lần đầu tiên bọn họ thấy Giáo hoàng phát uy, nên có phần sợ lửa cháy lan đến mình.
“Từ hôm nay trở đi, nhận lệnh bổ nhiệm Cyril bệ hạ quốc vương Oran là là “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”.” Rand trầm giọng nói.
Victor vừa bước vào phòng nghị sự nghe được câu này, vội vàng vỗ tay nói: “Được, ta đồng ý!”
Các quốc vương đồng loạt nhìn về phía Victor, “Sư tử đỏ”… thật sự ngu người… còn có Giáo hoàng của bọn họ…
Trên mặt mọi người lúc xanh lúc trắng, cảm thấy nghị sự gì mà như trò đùa thế này, có người đưa ra ý kiến phản đối, “Giáo hoàng đại nhân, đó mà là mệnh lệnh gì chứ?”
Victor vừa ngồi xuống vừa mắng: “Sao mà không tính là lệnh hả? Ngươi không hiểu tiếng người à, “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục” khó hiểu lắm sao?” Nhìn một vòng người đang ngồi, rồi nói tiếp, “Ta nói cho các ngươi biết, sau này có ai gọi ta là đệ nhất mỹ nam tử nữa, ta cạch mặt với kẻ đó, đến làm thị vệ cho Cyril ta còn không xứng!”
Hệ thống: … đây chính là fan cuồng đó sao? Khủng bố như vậy…
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, thậm chí muốn lấy gương ra soi.
Rand chậm rãi nói: “Nếu như ai có dị nghị, có thể lui khỏi liên hợp.”
Mọi người im lặng lại.
Rand gật gật đầu, “Rất tốt, xem ra ai cũng đồng ý.”
Mọi người: …
Chỉ có Victor lẩm bẩm: ““Mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”, tên này rất hay, ta phải cho vào tập thơ mới mới được.”
Còn lại chỉ là đôi ba chuyện lương thực mậu dịch này nọ, bình thường thì khi nói đến mấy chuyện này tranh cãi rất kịch liệt, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều rất ủ dột, bọn họ đã bị “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục” đánh cho choáng váng.
Hệ thống: A, giờ mới có bao nhiêu đâu cơ chứ, chút tấn công tinh thần đó thôi còn không chịu nổi, sớm muộn gì cũng mất nước.
Sau khi hội nghị kết thúc, Victor còn định đến nói chuyện với Cyril, nhưng bị Rand khoác vai Cyril ngăn lại, Rand lạnh lùng nói: “Bệ hạ có thể đi về rồi.”
“Vậy thì Cyril thì sao?” Victor kích động háo hức nói, “Cyril, chúng ta tiện đường, đi chung đi.”
Hệ thống: Thằng nam đứa bắc, tiện cái rắm.
Nhạc Thiên cũng từ chối, xin lỗi người anh em, anh không đủ soái, muốn trách thì trách anh sinh không gặp thời.
Rand khoác vai Nhạc Thiên đi qua ngã ra, chắc chắn tầm mắt của mọi người không thể nhìn thấy, mới không kịp chờ nữa, cúi người hôn Nhạc Thiên thật sâu, “Cục cưng, thích không?”
Nhạc Thiên liếm môi một cái, “Thích cái gì?”
Rand cười cười, vẻ mặt ngọt ngào, “Thật ra lúc nãy ta rất muốn tuyên bố một mệnh lệnh khác.”
Nhạc Thiên đã đoán được đôi phần, nhưng vẫn rất nể mặt, hỏi: “Lệnh gì?”
Rand nhỏ giọng nói: “Tình nhân Giáo hoàng.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ chí hướng của mấy người không nhỏ, đã nói là làm vợ tui rồi, sao giờ tui lại thành tình nhân của mấy người, nhưng mà Nhạc Thiên không phải một người quá so đo chuyện danh phận, vỗ nhẹ hông của Rand, “Tình nhân thì nên có dáng vẻ của tình nhân.”
Mắt Rand sáng lên, Nhạc Thiên tiếp tục sâu xa nói: “Ví dụ như cưới vương hậu này nọ.”
Rand sụ mặt xuống, khẽ hừ một tiếng, “E sợ là không chờ em cưới cô ta, cô ta đã gả cho người khác rồi.”
“Ngươi nói cái gì?!” Nhạc Thiên kinh ngạc.
__
(1) thầy Tony: Tony老师 hoặc 托尼老, 师ngôn ngữ mạng, là cách cư dân mạng gọi thợ cắt tóc, mấy anh thợ mà “vừa có kĩ năng vừa có tài hoa”, trên mặt chữ thì là “anh nhớ cắt cho em đẹp đẹp chút nha”.
Bởi vì thợ cắt tóc không gọi là Kevin thì cũng là Tony, nghe rất là sang xịn mịn, nhưng mà xác suất tên Tony cao hơn, nên thành ra viral luôn.
Nguồn: lược từ
(2) bán Amway: đại loại là đi đa cấp.
(3) bóng thẳng: 直球, hay fast ball, một trong các loại ném bóng trong bóng chày, bóng được ném thẳng, tốc độ cao. Trong câu này thì chắc là chỉ sự thẳng thắn.
Bóng là bóng chứ không phải bóng nha =)))))
------oOo------
“Ngươi tránh ra!” Nhạc Thiên đứng trên giường, nói với Rand đang cản đường mình.
Rand dụng tâm hiểm ác, quyết tâm làm cho Helena phải cút đi, đã thừa lúc Nhạc Thiên ngủ, phái sứ giả Giáo hội hộ tống Helena trở về Hungary, cho nên hắn rất bình tĩnh nói: “Cô ta đã đi rồi, bây giờ em muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp đâu,” Sau đó lại sâu xa liếc nhìn Nhạc Thiên một cái, “Nếu như em vẫn còn sức.”
Nhạc Thiên nghe hắn nói vậy, chân vô thức mềm nhũn.
Cái tên con trai của thần này ngoại trừ có thể chăm sóc sắc đẹp với có thánh quang vạn năng ra thì, thứ vượt trội nhất của hắn là thể lực và sức bền, quả thực không phải là người.
Nhạc Thiên hơi ho một tiếng, nghĩ thầm hẳn Cyril là sẽ không sợ, bèn mạnh miệng nói: “Bây giờ thì ta không còn khí lực, nhưng đợi lát nữa là sẽ có sức lại.”
Rand bật cười, híp híp mắt, “Ta sẽ cố gắng.”
Nhạc Thiên: …
Quốc vương anh tuấn lúc tức giận cũng đặc biệt phong tình, Rand càng nhìn càng thích, dang ra hai tay với Nhạc Thiên, “Ta ôm em đuổi theo.”
Nhạc Thiên: …
Cái quái gì thế này, sao lại có cảm giác như bất cứ nam chính nào sau khi chà đạp cậu cuối cùng cũng sẽ mở thêm kỹ năng nói chuyện cợt nhã vậy, quá là rung động lòng người luôn á.
Nhạc Thiên cắn răng nói: “Cho dù ngươi giữ ta lại hôm nay thì cũng có ích gì?” Là đàn ông thì mau giam giữ tui lại.
Rand vẫn dang hai tay như trước, tay áo trường bào màu bạc rộng lớn bồng bềnh, vẻ mặt dịu dàng nói: “Ta chỉ là muốn ôm em một cái thôi.”
Lòng dạ Nhạc Thiên run lên, nhưng vẫn vô cùng tàn nhẫn vòng qua hắn nhảy xuống giường, chân trần đi ra ngoài, đội hộ vệ của cậu còn đang ở trong Giáo hội, nếu như thật sự muốn tông ra ngoài, thì đám sứ giả tế ti quen sống trong nhung lụa kia cũng chưa chắc là đối thôi, ngoại trừ Rand ra, thậm chí coi như Rand có mạnh hơn nữa, cũng là hai quyền khó địch bốn tay.
Nhạc Thiên tự tin hai bên ít nhất cũng có thể chia năm năm ra solo.
Rand đi theo phía sau Nhạc Thiên, thấy cậu càng chạy càng nhanh, không nhịn được tiến lên trước kéo cậu lại, hơi dùng sức một chút kéo cậu vào lòng mình, Nhạc Thiên bất ngờ bị xoay một vòng chuyển lên bả vai Rand… nhìn thấy gương mặt kìm nén tức giận của Rand, Nhạc Thiên lập tức cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch vũ lực giữa hai người.
E là Rand không cần dùng đến thần lực, một tay thôi là đã đủ đánh gục cậu rồi.
Sáu múi cơ bụng của ngoại trừ hít đất trên giường ra thì không hề có đất dụng võ.
Nhạc Thiên khô cằn nói: “Ngươi làm gì thế?”
Rand nỗ lực bình phục nỗi lòng, bình tĩnh nói: “Ta nói là ta chỉ muốn ôm em.”
Nhạc Thiên nhất thời nói không ra lời, nghẹn trong chốc lát mới nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn giữ ta lại Giáo hội cả đời?” Người anh em, anh nhất định phải làm vậy.
Rand rất tập trung suy tư một chút, “Ta sẽ tôn trọng suy nghĩ của em.”
Nhạc Thiên: “…” Đừng, tui không cần cái sự tôn trọng.
Rand nói: “Nếu như em không đồng ý, ta sẽ không miễn cưỡng em.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi, mấy người không hiểu tui gì hết.
Rand nói tránh đi: “Sắp đến ngày nghị sự liên hợp rồi, tạm thời em ở lại đi, đừng nghĩ đến đó nữa, được không?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ bộ mấy người cho tui bậc thang là tui leo xuống liền hả? Sau đó gật gật đầu, “Được rồi, đến lúc lại nói.”
Rand biết muốn cho Cyril đồng ý ở lại thì tuyệt đối không thể sốt ruột, hắn quyết định xài chiêu nước ấm luộc ếch, trong lòng tính toán mấy trăm cái cớ để giữ Cyril ở lại, hắn nghĩ: Ở lại chừng một năm nửa năm, là Cyril sẽ tiếp nhận đề nghị của hắn, còn về phần Oran thì hoàn toàn không nằm trong lo nghĩ của hắn, dù sao thì Cyril cũng không phải một quốc vương say mê quốc sự, hơn nữa có hắn ở đây, ai dám động một ngón tay đến Oran?
Vì để cho Cyril hết hy vọng một cách triệt để, Rand lén lút cho gọi sứ giả đến, “Ngươi đến Hungary một chuyến, thăm dò cho rõ ràng nội tình của công chúa.”
Sứ giả vẻ mặt ngơ ngác, “Công chúa Helena?” Cô công chúa đó không phải chạy trốn tới Giáo hồi, rồi lại bị Giáo hoàng đưa về đó sao.
Rand gật đầu, “Điều tra rõ ràng, xem xem bình thường cô ta thích giao du với hạng người gì.”
Sứ giả vẫn còn không rõ ý của Rand, trên mặt viết đầy nghi hoặc.
Rand cau mày nói: “Nếu có đối tượng nào thích hợp, thì tác hợp giúp cô ta đi.”
Cuối cùng sứ giả cũng coi như nghe hiểu, con ngươi chấn động kịch liệt, nhiệm vụ này đối với một sứ giả thuần khiết cấm dục của Giáo hội quá là khó khăn.
Rand không chỉ không phát hiện ra điểm khó xử của sứ giả, mà còn tiếp tục dặn dò: “Nếu như nhiệm vụ này ngươi không làm xong, thì không cần quay về Giáo đình.”
Sứ giả phảng phất như chứng kiến sét đánh giữa trời quang, run run rẩy rẩy lui xuống.
Nhạc Thiên không biết Rand không chỉ đuổi Helena về nước, còn lén lập kề hoạch gả Helena đi sau lưng cậu, nếu như Rand nói cho cậu biết, thì cậu nhất định sẽ nói là ngàn vạn lần đừng làm vậy, mấy người làm vậy chẳng khác nào kêu tui chết đâu.
Cậu vẫn chưa chán chơi với Rand mà.
Đáng tiếc Nhạc Thiên không hề hay biết gì cả, vẫn giữ hình tượng quốc vương kiêu ngạo chơi trò chơi tình ái với Rand, ngày nào cũng anh đuổi em chạy vô cùng thú vị, nhất là sau khi phòng tắm dán xong gương.
Hệ thống quả thực sống không bằng chết, thậm chí nó còn bắt đầu hối hận tự hỏi mình tại sao lại sắp xếp cho Nhạc Thiên một thế giới như vậy?
Sau khi Nhạc Thiên chơi tới sung sướng với Rand trong phòng tắm rồi thành kẻ tàn phế, ngồi phịch trên người Rand, lòng thầm nghĩ cuối cùng thì nguyện vọng của mình cũng đã đạt thành, quả nhiên là dán gương trong phòng tắm là ý kiến sáng suốt mà.
Rand múc một bầu nước ấm, gội đầu cho Nhạc Thiên đang nằm úp sấp trên người mình, hắn phát hiện ra so với tắm rửa bằng thánh quang, thì tắm rửa trong phòng tắm vẫn lạc thú hơn nhiều.
Tỷ như lúc này đây, quãng thời gian yên tĩnh sau khi hành sự xong ngọt ngào đến mức khiến Rand phải tan chảy, Nhạc Thiên đã rất mệt mỏi, dựa vào bả vai Rand nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được ngón tay thon dài của Rand luồn vào mái tóc vàng ướt sũng của cậu, mát xa da đầu cho cậu, rất thoải mái.
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Người anh em, tay nghề chăm sóc của anh chắc chắn là đẳng cấp thầy Tony (1) rồi, đỉnh nhất xóm luôn.
Thấy Nhạc Thiên thoải mái nheo nheo mắt, Rand lại nhân cơ hội bắt đầu bán Amway (2), “Ở lại đi, được không?”
Nhạc Thiên thoải mái là thoải mái, nhưng hình tượng tra nam cũng không bao giờ bỏ, rầm rì nói: “Nói sau.”
Cho dù chỉ là ‘nói sau’, Rand cũng đã rất hài lòng, ít nhất Cyril không còn kháng cự như lúc đầu nữa, mấy ngày nay lại càng không nhắc đến Helena.
Ngày mai hoàng thất của các nước khác sẽ đến tham dự hội nghị liên hợp, khi đó Rand sẽ để xem thử, xem xem có thành viên hoàng tộc nào không tệ lắm, gán ghép cho Helena làm chồng, hoàn toàn chặt đứt suy tính của Cyril.
Rand nâng mặt Cyril lên, nhẹ nhàng chạm một cái lên môi cậu, thầm nghĩ: Chẳng mấy chốc nữa thôi, em sẽ thuộc về một mình ta.
…
Đây là lần đầu tiên Cyril tham gia hội nghị liên hợp, Nhạc Thiên hơi sốt sắng, mấy ngày nay cậu toàn dính chung một chỗ với Rand, bị gương mặt thiên sứ đó của hắn nuôi đến kén ăn, cảm giác như gu thẩm mỹ và bệnh sạch sẽ của mình lại càng tăng thêm một bậc.
Rand săn sóc nói: “Nếu em không muốn đi thì có thể không đi.”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Chẳng phải ngươi nói muốn ta ở lại tham gia hội nghị đó sao?”
Rand hoàn toàn không có chút chột dạ nào khi bị cậu vạch trần, thoải mái nói: “Chỉ là cái cớ để giữ em lại thôi.”
Nhạc Thiên thật sự yêu chết cái tính có gì nói đó của Rand, bóng thẳng (3) là ngọt vậy đó, cậu vẫn còn chưa hay chuyện tốt mà Rand đã làm sau lưng mình, nếu như biết, thì nhất định sẽ ngăn Rand làm loại chuyện vô cùng ngu ngốc như là mưu sát “chồng” đó.
Mặc dù rất không muốn ngồi nói khoác chung với một đám vớ va vớ vẩn, nhưng Nhạc Thiên vẫn phải miễn cưỡng ló mặt ra, cậu sĩ diện mà, ai cũng đến hết, cậu sẽ làm người nổi bật nhất trong đó luôn.
Quốc vương của các đế quốc đều có quen biết lẫn nhau, vừa đến phòng nghị sự đã vào vị trí cũ của mình ngồi xuống, còn nói đùa với nhau, chủ đề chung của họ chính là — lúc này Victor điên rồi.
“Các ngươi đã đọc tập thơ đó hết chưa?” Doug cười nhạo, “Ta suýt nữa đã ói luôn.”
Cả đám cùng bật cười, Victor cho xuất bản một tập thơ —— ca ngợi Cyril, còn biếu tặng người ngoài miễn phí nữa, cho mời rất nhiều kẻ hát rong đi hát, bây giờ gần như là đã lan truyền khắp đại lục.
Abraham trầm tính hơn nhiều, một tay chống trên bàn lắc lắc ly rượu, nhíu mày nói: “Các ngươi chỉ mới đọc thơ thôi, xem vở kịch hắn viết rồi, các ngươi sẽ không còn nói vậy nữa.”
Enos nghe vậy thì phụt nước, “Kịch?”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn phía Abraham.
Abraham và Victor là quan hệ nước láng giềng, đương nhiên càng rõ hơn, hắn lắc đầu nói: “Các ngươi nên thấy may vì mình chưa được xem, còn buồn nôn hơn tập thơ đó một vạn lần.”
Mọi người nghe vậy thì nhao nhao ngả người về sau.
Hai nhân vật chính trong câu chuyện là Victor và Cyril vẫn chưa xuất hiện.
Victor nghe nói Cyril đang ở Giáo hội, bèn đứng chờ ngoài cung điện của Rand mãi, tim hắn đập rất nhanh, vô cùng gấp gáp, đứng ngoài cửa, đá một hòn đá nhỏ lăn qua lăn lại.
Nhạc Thiên mặc giáp bạc đi ra, Victor lập tức bước lên nghênh đón, làm Nhạc Thiên giật hết cả mình, “Là ngươi à.” Smart.
Victor mừng tít cả mắt, “Ngài còn nhớ ta?”
Nhạc Thiên thầm nghĩ, người gọi tui là papa không nhiều lằm, đương nhiên là tui nhớ anh rồi, cậu rụt rè hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Victor cẩn thận từng li từng tí một, moi từ sau lưng ra một quyển vở rất mỏng, không nói một lời hai tay dâng lên.
Nhạc Thiên nghi ngờ tiếp nhận, mở ra xem suýt chút nữa quăng, trên đó viết —— dâng hiến cho quân phụ Cyril chí mỹ chí cao (đẹp đến không thể với tới).
Nhạc Thiên liếc nhìn Victor đang khúm núm, trong lòng dâng lên một luồng bi thương nhàn nhạt, nói với hệ thống: “Đáng tiếc là nhan sắc của hắn chỉ kém một tí tẹo như thế, nếu không thì…”
Hệ thống: “Nếu không thì thế nào? Cưới luôn ba người?”
Nhạc Thiên: “Khà khà.”
Hệ thống phát hiện ra một sự thật là mình càng ngày càng hiểu sự vô liêm sỉ của Nhạc Thiên.
Tập thơ lại còn là viết tay, không biết là do công nghệ của thời đại này chưa phát triển hay là Victor để tâm.
Nhạc Thiên lật vài tờ, bị câu chữ trong đó rung động thật sâu, “Đây là đánh rắm cũng thành cầu vồng của người có văn hóa sao?”
Hệ thống cũng bị ép đọc theo, nó cảm thấy rất khó chịu, sắp không nhịn được ói ra.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày công năng có chụp ảnh chứ? Quyển thơ nhất định phải lưu lại.”
Hệ thống: “…bộ nhớ không đủ dùng .”
Nhạc Thiên: “Dọn bớt đi.”
Hệ thống lạnh nhạt nói: “Dọn cậu được không?”
Nhạc Thiên không nói.
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm.
“Thôi thế này đi, tao học thuộc đi.” Nhạc Thiên tràn đầy tự tin, “Sáng trưa tối mỗi ngày tao đọc một lần, nhất định có thể thuộc thật kĩ.”
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, quả thực là dằn vặt tinh thần… đau dài không bằng đau ngắn, hệ thống chịu nhục nói: “Hình như bộ nhớ còn một xíu.”
Nhạc Thiên vui vẻ nói: “Cảm ơn cảm ơn.”
Hệ thống hận không thể thịt Victor, khi không rảnh rỗi văn với thơ làm gì, bệnh thần kinh!
Victor thấy Nhạc Thiên đọc rất cẩn thận, trong lòng cảm thấy cố gắng của mình không phí công, kích động nói: “Ta còn dựng một vở kịch cho ngài nữa, ngài có muốn giám thưởng một chút không?”
Hệ thống: …mẹ, có ai không, mau lôi hắn xuống đi.
May là Nhạc Thiên từ chối, kịch thì miễn đi, cậu nhìn người vẫn cảm thấy rất là chán.
Victor có hơi thất vọng, “Vốn muốn mời người vẽ mấy bức chân dung của ngài, đáng tiếc là tìm rất nhiều người cũng không vẽ ra được thần vận của ngài.”
Nhạc Thiên an ủi: “Mỹ mạo của ta không thuộc về thời đại này.” Cái thời đại này không có điện thoại thật sự là quá đáng tiếc.
Victor rất tán thành, “Ngài nói đúng.”
Hai người còn định tiếp tục tán gẫu, Rand đã qua tới, Victor vừa nhìn thấy Giáo hoàng sáng lấp lánh, lập tức nghiêm chỉnh lại, một tay đặt lên vai hơi khom lưng, “Giáo hoàng đại nhân.”
Rand ừ một tiếng, ôn nhu nói với Nhạc Thiên: “Đi cùng?”
Nhạc Thiên gật đầu, khoát tay áo một cái ý nói gặp sau với Victor, Victor đứng tại chỗ cười khúc khích, chờ hai người đã đi xa mới sực nhớ ra mình cũng phải đến phòng nghị sự, vội vàng đi theo.
Rand mặc lễ phục trang trọng nhất của Giáo hoàng áo màu trắng bả vai đỏ thẫm, Nhạc Thiên nhìn trong mắt ngứa trong lòng, đã sớm lột sạch Rand trong đầu, ngoài mặt thì vẫn rất nghiêm túc.
Rand hỏi: “Hắn vừa mới nói gì với em?”
Nhạc Thiên nói: “Không có gì, hắn viết tập thơ cho ta, cũng không tệ lắm.”
Rand nói: “Cho ta xem thử.”
Nhạc Thiên đưa tập thơ cho hắn, Rand lật qua lật lại, khịt mũi coi thường, “Nói hươu nói vượn.” Không đợi Nhạc Thiên phản ứng, trên tay chợt lóe lên, quyển sách đã bị đốt thành bột.
Nhạc Thiên: …may là đã cho hệ thống ghi lại.
Thấy Nhạc Thiên rất bình tĩnh không có vẻ tức giận, tâm tình của Rand hơi bình ổn trở lại, “Một lát nữa em sẽ biết, người tốt nhất vẫn là ta.”
Đám quốc vương vẫn còn đang nói đùa, sứ giả đi vào nói Giáo hoàng sắp đến, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Tuy vị Giáo hoàng trẻ tuổi này không nhiều lời, tính khí cũng rất ôn hòa, nhưng thần lực mạnh mẽ vẫn khiến cho phàm nhân thấy sợ hãi.
Toàn thể các vị quốc vương đứng lên, chờ Giáo hoàng bước vào.
Ngay sau đó, bóng người Rand ra hiện trước mặt bọn họ, nhưng điều làm họ không ngờ đến là bên cạnh hắn còn có một người mang mặt nạ mặc lễ phục quốc vương, tất cả đã kịp phản ứng lại rất nhanh—— đó chính là Cyril.
Bởi vì trong thơ của Victor đã từng nhắc “Mặt nạ màu đen che đi dung nhan rực rỡ hơn vầng thái dương”.
Trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần nhìn Cyril một đường đi theo Rand đi tới ghế chủ tọa, sau đó Rand cho người lấy ghế, để Cyril ngồi ngang hàng với hắn.
Nhạc Thiên không hề có chút áp lực nào ngồi xuống, Rand cũng ngồi, nói với những còn đang đứng: “Ngồi xuống hết đi.”
Tất cả ngơ ngác ngồi xuống.
Rand phất phất trường bào, lạnh nhạt nói: “Hội nghị lần này chuyện đầu tiên là cần phải thông qua một mệnh lệnh mới.”
Các vị quốc vương lập tức sốt sắng lên, lần này quốc vương Hungary không có đến, nghe nói là bị Giáo hoàng ra lệnh cưỡng chế ở nhà cho tỉnh táo lại, lần đầu tiên bọn họ thấy Giáo hoàng phát uy, nên có phần sợ lửa cháy lan đến mình.
“Từ hôm nay trở đi, nhận lệnh bổ nhiệm Cyril bệ hạ quốc vương Oran là là “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”.” Rand trầm giọng nói.
Victor vừa bước vào phòng nghị sự nghe được câu này, vội vàng vỗ tay nói: “Được, ta đồng ý!”
Các quốc vương đồng loạt nhìn về phía Victor, “Sư tử đỏ”… thật sự ngu người… còn có Giáo hoàng của bọn họ…
Trên mặt mọi người lúc xanh lúc trắng, cảm thấy nghị sự gì mà như trò đùa thế này, có người đưa ra ý kiến phản đối, “Giáo hoàng đại nhân, đó mà là mệnh lệnh gì chứ?”
Victor vừa ngồi xuống vừa mắng: “Sao mà không tính là lệnh hả? Ngươi không hiểu tiếng người à, “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục” khó hiểu lắm sao?” Nhìn một vòng người đang ngồi, rồi nói tiếp, “Ta nói cho các ngươi biết, sau này có ai gọi ta là đệ nhất mỹ nam tử nữa, ta cạch mặt với kẻ đó, đến làm thị vệ cho Cyril ta còn không xứng!”
Hệ thống: … đây chính là fan cuồng đó sao? Khủng bố như vậy…
Nhạc Thiên rất bình tĩnh, thậm chí muốn lấy gương ra soi.
Rand chậm rãi nói: “Nếu như ai có dị nghị, có thể lui khỏi liên hợp.”
Mọi người im lặng lại.
Rand gật gật đầu, “Rất tốt, xem ra ai cũng đồng ý.”
Mọi người: …
Chỉ có Victor lẩm bẩm: ““Mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục”, tên này rất hay, ta phải cho vào tập thơ mới mới được.”
Còn lại chỉ là đôi ba chuyện lương thực mậu dịch này nọ, bình thường thì khi nói đến mấy chuyện này tranh cãi rất kịch liệt, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều rất ủ dột, bọn họ đã bị “mỹ nam tử duy nhất được chính thức chỉ định trên cả đại lục” đánh cho choáng váng.
Hệ thống: A, giờ mới có bao nhiêu đâu cơ chứ, chút tấn công tinh thần đó thôi còn không chịu nổi, sớm muộn gì cũng mất nước.
Sau khi hội nghị kết thúc, Victor còn định đến nói chuyện với Cyril, nhưng bị Rand khoác vai Cyril ngăn lại, Rand lạnh lùng nói: “Bệ hạ có thể đi về rồi.”
“Vậy thì Cyril thì sao?” Victor kích động háo hức nói, “Cyril, chúng ta tiện đường, đi chung đi.”
Hệ thống: Thằng nam đứa bắc, tiện cái rắm.
Nhạc Thiên cũng từ chối, xin lỗi người anh em, anh không đủ soái, muốn trách thì trách anh sinh không gặp thời.
Rand khoác vai Nhạc Thiên đi qua ngã ra, chắc chắn tầm mắt của mọi người không thể nhìn thấy, mới không kịp chờ nữa, cúi người hôn Nhạc Thiên thật sâu, “Cục cưng, thích không?”
Nhạc Thiên liếm môi một cái, “Thích cái gì?”
Rand cười cười, vẻ mặt ngọt ngào, “Thật ra lúc nãy ta rất muốn tuyên bố một mệnh lệnh khác.”
Nhạc Thiên đã đoán được đôi phần, nhưng vẫn rất nể mặt, hỏi: “Lệnh gì?”
Rand nhỏ giọng nói: “Tình nhân Giáo hoàng.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ chí hướng của mấy người không nhỏ, đã nói là làm vợ tui rồi, sao giờ tui lại thành tình nhân của mấy người, nhưng mà Nhạc Thiên không phải một người quá so đo chuyện danh phận, vỗ nhẹ hông của Rand, “Tình nhân thì nên có dáng vẻ của tình nhân.”
Mắt Rand sáng lên, Nhạc Thiên tiếp tục sâu xa nói: “Ví dụ như cưới vương hậu này nọ.”
Rand sụ mặt xuống, khẽ hừ một tiếng, “E sợ là không chờ em cưới cô ta, cô ta đã gả cho người khác rồi.”
“Ngươi nói cái gì?!” Nhạc Thiên kinh ngạc.
__
(1) thầy Tony: Tony老师 hoặc 托尼老, 师ngôn ngữ mạng, là cách cư dân mạng gọi thợ cắt tóc, mấy anh thợ mà “vừa có kĩ năng vừa có tài hoa”, trên mặt chữ thì là “anh nhớ cắt cho em đẹp đẹp chút nha”.
Bởi vì thợ cắt tóc không gọi là Kevin thì cũng là Tony, nghe rất là sang xịn mịn, nhưng mà xác suất tên Tony cao hơn, nên thành ra viral luôn.
Nguồn: lược từ
(2) bán Amway: đại loại là đi đa cấp.
(3) bóng thẳng: 直球, hay fast ball, một trong các loại ném bóng trong bóng chày, bóng được ném thẳng, tốc độ cao. Trong câu này thì chắc là chỉ sự thẳng thắn.
Bóng là bóng chứ không phải bóng nha =)))))
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.