Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 82: Thế giới 5: Tỷ phu thật đẹp trai 14 (end)

Siêu Nhân Đóng Băng

16/12/2023

Hôm sau thức dậy cả người vô lực, Nhạc Thiên phóng đãng một ngày chính thức thành tàn phế, cùng là què chân như nhau nhưng Triệu Tân vẫn sinh long hoạt hổ như thường, mặc xong xiêm y đứng dậy hôn hôn lên mặt Nhạc Thiên, “Mệt không? Mệt thì ngủ tiếp đi.”

“Ưm…” Cổ họng Nhạc Thiên khô ran, nhẹ giọng nói, “Nhưng mà người bẩn.” Cả người dinh dính nhớp nhớp, trên giường cũng thế, hai người làm loạn đến quên trời quên đất, trên giường đâu đâu cũng có lấm tấm dấu vết.

Triệu Tân nhíu mày, một tay ôm Nhạc Thiên lên, một chân nhảy nhảy bế Nhạc Thiên đặt lên tháp nhỏ, Nhạc Thiên nghiêng ngả nằm tựa vào ngực hắn, cười không ngừng, sẵng giọng: “Chảy ra mất rồi.”

Triệu Tân đỏ mặt, “Ta đi gọi nước, gọi hạ nhân đến đổi chăn cho đệ.”

Nhạc Thiên kéo tay hắn lại nói: “Huynh điên rồi, lỡ lộ, huynh cho huynh ra khỏi Hầu phủ được sao?”

“Không có chuyện gì, ” Triệu Tân vỗ vỗ tay cậu, “Tin tỷ phu.”

Triệu Tân chống gậy, khập khễnh đi ra ngoài.

Nhạc Thiên sung sướng thở dài một hơi, “Mẹ, con làm được, con thật sự làm được rồi, dài như thế, to như vậy…”

Hệ thống: “…năn nỉ cậu câm miệng đi.”

Nhạc Thiên chép miệng, “Không nỡ Triệu Tân quá hà.”

Hệ thống: “Thật sao?” Sao nó thấy không đáng tin chút nào vậy.

Nhạc Thiên phiền muộn nói: “Không biết sau này còn được gặp ai dài như thế không nữa.”

Hệ thống: “…” Nó biết ngay mà.

Nhạc Thiên: “Mẹ, con tin tưởng mẹ, khẩu hiệu của chúng mình là —— ”

Hệ thống: “…con mẹ nó tôi không phải tú ông.”

Nhạc Thiên: “Mẹ không phải, mẹ là tiểu sứ giả tình gay~ nào, hô chung với con nào, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn!”

Hệ thống: “…” Nó sắp tức tới khóc luôn rồi, cuối cùng là tại sao mà nam chính của thế giới ngôn tình mà người this còn gãy hơn người that nữa vậy! Triệu Tân đã có thể gọi là thẳng nam sắt thép rồi mà vẫn bị tên cờ hó Nhạc Thiên dụ dỗ, giận tím người!

Triệu Tân khập khễnh đi ra nội đường, Hầu lão phu nhân đang cùng Cao Đan Toàn dùng bữa sáng, thấy Triệu Tân đến, mặt mày hớn hở nói: “Dậy rồi? Con khỉ con kia tối qua có làm phiền ngươi không? Xuân hàn se lạnh, đừng để bị cảm.”

Trên mặt Triệu Tân hiện lên lúng túng, nói với Hầu lão phu nhân: “Lão phu nhân, ta có lời muốn nói riêng với ngài.”

Lão phu nhân hơi kinh ngạc, liếc nhìn sang Cao Đan Toàn, Cao Đan Toàn lập tức đứng dậy dẫn người đi ra ngoài.

Hầu lão phu nhân thấy sắc mặt Triệu Tân nghiêm túc, không khỏi căng thẳng theo, “Sao vậy, có phải Nhạc Thiên đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Triệu Tân ném gậy qua một, “phịch” một tiếng quỳ xuống, lão phu nhân giật mình, vội vàng đứng dậy đỡ hắn, “Ngươi làm gì vậy?!”

“Lão phu nhân, ta có lỗi ngài.” Triệu Tân bình tĩnh nói.

Hầu lão phu nhân đầu óc mơ hồ, lại kéo Triệu Tân, “Sao vậy? Ngươi đứng lên trước đi rồi nói.”

Triệu Tân bất động, hít sâu một hơi, “Lão phu nhân, ta muốn cưới cháu của ngài.”

Hầu lão phu nhân ngây ngẩn, nghi là tai của mình có vấn đề, “Ngươi nói cái gì? Cháu của ta? Thiên Sương nó đã không còn…”

“Lão phu nhân, không phải Vân tiểu thư,” Triệu Tân ngẩng đầu, “Là tiểu hầu gia.”

Lão phu nhân càng không hiểu được, “Triệu Tân, ngươi đang nói lời mê sảng gì vậy, ngươi nói Nhạc Thiên, nó là nam tử, cho dù ta già rồi hồ đồ rồi, cũng không đến mức không phân biệt được nam nữ.”

Triệu Tân mím mím môi, “Đúng là tiểu hầu gia Vân Nhạc Thiên, ta muốn lấy đệ ấy làm thê tử, xin lão phu nhân tác thành.” Hắn cúi người dập đầu một cái “bốp”.

Tiếng dập đầu đó vang giòn như tiếng sấm trong nội đường, cơ thể lão phu nhân lảo đảo, run run rẩy rẩy ngồi xuống ghế, bà đã sáu mươi tư tuổi rồi, Hầu phủ đã trải qua nhiều năm mưa gió như vậy rồi, tình cảnh nào chưa từng được thấy, bà đã hiều ý của Triệu Tân, hai tay run run rẩy rẩy cầm chén trà, nhẹ giọng nói: “Triệu Tân, ngươi bệnh đến hồ đồ rồi, trở về đi.”

“Triệu Tân không hồ đồ,” Triệu Tân cúi thấp đầu trầm giọng nói, “Ta và tiểu hầu gia thật lòng yêu nhau, tiểu hầu gia chính là chân ái duy nhất trong đời của Triệu Tân, xin lão phu nhân tác thành, sau này Triệu Tân nhất định sẽ bảo vệ tiểu hầu gia bằng hết khả năng mình, ta sẽ dùng cả đời mình để chăm sóc cho đệ ấy, làm đệ ấy hạnh phúc.”

Lão phu nhân run run rẩy rẩy bưng chén trà lên định uống, tay lại run bắn lên một cái, chén ngọc vỡ vụn, bà ngẩng đầu nói với Triệu Tân nói: “Triệu Tân, phủ Định Viền Hầu ta chưa từng xử tệ với ngươi! Ngươi đang muốn xẻo thịt ta sao, ngươi biết rõ Nhạc Thiên là hi vọng duy nhất của Hầu phủ mà, người đừng nói lời nào nữa, lập tức ra khỏi Hầu phủ! Thì còn giữ lại được chút thể diện cuối cùng cho ta và ngươi!”

Triệu Tân ngẩng đầu lên, trên trán loang lổ vết máu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Xin thứ cho Triệu Tân không thể theo lệnh, Triệu Tân nhất định phải lấy tiểu hầu gia.”

“Nhãi ranh ngươi dám!” Lão phu nhân cuối cùng cũng nổi giận, chụp chén trà ném về phía Triệu Tân, Triệu Tân không tránh không né, chén trà đập lên vết thương giữa trán, nhất thời máu me đầm đìa.

“Tổ mẫu!” Nhạc Thiên chạy đến, nhào lên người Triệu Tân, khóc lóc với lão phu nhân: “Ngài làm gì vậy, đầu óc huynh ấy còn đang bị thương đó.”

Triệu Tân: “…”

Lão phu nhân thấy Vân Nhạc Thiên sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt ngậm xuân, bà là người từng trải, lập tức hiểu rõ đêm qua Triệu Tân ở lại làm gì, không biết bà hận đến bao nhiêu, đau lòng nói: “Con, tên tiểu súc sinh, con bị nó lừa rồi!”

“Huynh ấy không lừa con, là con muốn ở cùng với anh ấy, là con cam tâm tình nguyện,” Nhạc Thiên ôm Triệu Tân lớn tiếng nói, “Cho không có tỷ phu, thì con vẫn thích nam nhân, nếu ngài nhìn Triệu Tân không lọt mắt, thì con đi tìm người khác!”

Triệu Tân: “…” Đâu phải nói như vậy đâu.

Lão phu nhân tức muốn chết, cả giận nói: “Cái thói hư tật xấu này con lây nhiễm từ hồi nào, giấu ta lâu như vậy, sớm biết thế này, đáng lẽ ta phải bóp chết con ngay từ con mới sinh ra rồi!

Bà vừa dứt lời, Triệu Tân ban đầu là chấn động sau đó vội che tai Nhạc Thiên, “Lão phu nhân, ngài không thể nói như vậy.”

Nhạc Thiên kéo tay Triệu Tân ra, từ trong mắt chảy xuống hai dòng nước mắt, “Được, vậy thì cứ coi như chưa từng sinh ra nghiệt chủng này!” Xoay người nâng Triệu Tân dậy, “Tỷ phu, chúng ta đi.”

Triệu Tân nhìn trước nhìn sau, thấy lão phu nhân ngồi ở đó rơi lệ, nói Nhạc Thiên: “Nhạc Thiên, không nên như thế…”

“Huynh có đi hay không?” Nhạc Thiên trừng mắt lên, “Huynh không đi, ta lấy người khác!”

Triệu Tân hoảng hốt vội vàng đứng dậy, thi lễ với lão phu nhân, “Lão phu nhân, xin lỗi.”

Hầu lão phu nhân oán hận nói: “Cút! Đi rồi thì đừng trở về nữa, coi như Hầu phủ đã đoạn tử tuyệt tôn!”

Nét mặt Triệu Tân lại là đau xót, che tai Nhạc Thiên, cùng cậu đi ra ngoài.

Triệu Tân nắm tay Nhạc Thiên đi ra ngoài, cau mày nói: “Đột ngột quá, ắt là lão phu nhân rất khó tiếp nhận, đệ đừng đau lòng, trong lòng bà ấy vẫn rất thương đệ, những lời đó chỉ là nói lẫy mà thôi.”



“Ta không khó chịu.” Nhạc Thiên lau nước mắt, thành công thoát khỏi thân phận tiểu hầu gia, cậu cười còn không kịp nữa, “Ta vẫn còn tỷ phu mà.”

Triệu Tân vuốt ve đỉnh đầu Nhạc Thiên, “Tỷ phu thương đệ.”

Sau đó đến Quan lễ của Nhạc Thiên, Hầu lão phu nhân lại loan tin khắp nơi là đã xóa của Nhạc Thiên ra khỏi gia phả, đây là một hình phạt vô cùng nặng nề, đồng nghĩa với việc Vân Nhạc Thiên đã không còn là người của Vân gia nữa, đến chết cũng không được vào mộ tỗ của Vân gia.

Nhạc Thiên lại vẫn rất dửng dưng: “Ta chết tất nhiên là phải vào mộ Triệu gia.”

Triệu Tân lại thấy đau lòng hổ thẹn, hai hàng mày kiếm cau chặt lại, Nhạc Thiên an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Nếu như huynh nhớ lại thì sẽ hiểu thôi, là ta cưỡng ép huynh.”

Triệu Tân: “…không lẽ ta là loại người không có tiền đồ như thế chứ?”

Nhạc Thiên nghiêm túc gật đầu, “Huynh đúng là vậy đấy.”

Triệu Tân: “…” Không dám cãi.

Không có trưởng bối, Triệu Tân dốc hết sức gánh vác, làm Lễ đội mũ của Nhạc Thiên ở trong phủ tướng quân, chỉ có hai người với nhau, Nhạc Thiên mang ngọc quan nghiêng đầu hỏi Triệu Tân: “Đẹp không?”

Triệu Tân mỉm cười, “Đẹp.”

Nhạc Thiên cười câu cổ Triệu Tân, “Tỷ phu cũng đẹp.”

“Cùng đẹp.” Triệu Tân ôm eo Nhạc Thiên, ngậm môi của cậu liếm liếm, hai mắt lấp lánh nhìn cậu.

Nhạc Thiên cúi đầu đỏ mặt, Triệu Tân cũng cúi đầu theo, “Có muốn không?”

Giọng của Nhạc Thiên nhỏ như muỗi kêu: “…muốn.”

Hai người lên giường giữa ban ngày, thiếu niên dưới thân là người mà mình vừa chính tay đội mũ cho, Triệu Tân kích động không thôi, dường như đang làm một chuyện cấm kỵ gì đó, giường lắc lư rất mãnh liệt, Nhạc Thiên cũng rên rỉ rất mãnh liệt, tiếng này cao hơn tiếng kia, cậu vẫn gọi Triệu Tân là “tỷ phu”, Triệu Tân mặt đỏ tới mang tai, cắn cắn vành tai Nhạc Thiên bảo cậu gọi mình là tướng công.

Thế là Nhạc Thiên kêu hắn một tiếng như mèo kêu —— “tỷ phu tướng công”.

Triệu Tân suýt chút nữa đã buông kiếm đầu hàng ngay tại chỗ, đúng là yêu tinh mà.

Hôm sau, Triệu Tân tiến cung cầu Lý Lương, xin một đạo hôn chỉ, nhưng bị Lý Lương mắng cho một trận máu chó ngập đầu, “Triệu Tân ngươi bị váng đầu rồi sau, thân phận của ngươi là gì, của Vân Nhạc Thiên là gì, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Ngươi để mặt mũi của Hầu phủ ở đâu? Trẫm thấy ngươi bị điên rồi!”

Triệu Tân quỳ bên dưới, giọng nặng nề nói: “Hoàng thượng, thần không cầu gì hơn.”

“Không được,” Lý Lương nói từ chối thẳng thừng, “Các triều đại của nước ta, nam tử có quan hệ bất chính chỉ dám lén lén lút lút, loại chuyện không thể đưa ra ánh sáng như thế, mà bảo trẫm tứ hôn cho ngươi, mệt cho ngươi dám nghĩ ra, có phải là trẫm dễ dãi với ngươi quá rồi không.”

Triệu Tân kiên trì, vẫn nói: “Thần không cầu gì hơn.”

Lý Lương tức muốn chết, hít sâu một hơi, “Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ đang lúc đầu óc không được bình thường, trẫm không khuyên giải ngươi, nhưng trẫm muốn nói cho ngươi biết, lúc này ngươi thấy Vân Nhạc Thiên đang thiếu niên phong thái mỹ lệ xinh đẹp, đến khi nó lớn rồi, nét nam tử sẽ càng rõ hơn, ngươi vẫn còn thương được sao? Thiếu niên luyến đồng là như thế đó, Triệu Tân, ngươi đừng hồ đồ.”

Triệu Tân ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng, “Hoàng thượng, Nhạc Thiên không phải là luyến đồng, thần cũng chưa từng đối xử với đệ ấy như vậy, thần coi đệ ấy như thê tử kết tóc, xin hoàng thượng đừng vũ nhục Nhạc Thiên.”

“Ngươi cút! Mau, mau cút liền!” Lý Lương cả giận, “Trẫm thấy ngươi là đau đầu, ma xui quỷ khiến mà, mau cút đi!”

Triệu Tân đứng dậy, “Thần xin cáo lui.” Không đợi Lý Lương mắng nữa, lại trầm giọng nói: “Hạ thần lần sau trở lại.”

“Cút đi!” Lý Lương tức giận đến mức cầm tấu chương ném hắn.

Triệu Tân tiu nghỉu trở về phủ, Nhạc Thiên đang nằm trên giường nhìn Triệu Tân lục lọi sách, thấy Triệu Tân cúi đầu ủ rũ, không khỏi bật cười, “Lên gặp hoàng thượng bị mắng rồi à?”

Triệu Tân ngồi trước giường, gật đầu, trông rất ảo não.

“Chuyện nào có dễ dàng như huynh nghĩ vậy, ” Nhạc Thiên ngả ngớn nâng cằm hắn, “Nào, tiểu nương tử, cười một cái cho gia xem.”

Triệu Tân nở một nụ cười khổ, “Ta cứ ngỡ là cái gì nên cho đệ thì có thể cho đệ hết.”

Nhạc Thiên thầm nói, mấy người cho hết rồi, vừa dài vừa lớn lại còn lâu nữa, tui siêu vui luôn.

“Ta không để ý chuyện đó, chỉ cần huynh thích ta, ta cũng thích huynh, chúng ta bên nhau là đủ rồi, ” Nhạc Thiên bóp cằm Triệu Tân, đưa quyển sách trên tay sang cho Triệu Tân nhìn, “Chúng ta thử tư thế trên này xem?”

Triệu Tân nhìn lướt qua, đỏ mặt, “Cái này… đệ đứng không vững…”

“Ai nói? Huynh coi thường ta? Không thử làm sao biết?” Nhạc Thiên không phục.

Hai người lập tức thử, quả nhiên là Nhạc Thiên không đứng vững, cả người nhũn thành một nắm bùn, Triệu Tân đành phải trở lại tư thế ôm cậu về giường tiếp tục, sau khi kết thúc còn bị Nhạc Thiên chê, “Huynh dài thế làm gì, muốn đâm chết ta à?”

Triệu Tân đỏ mặt không nói lời nào, tính của hắn chính là như vậy, lúc làm thì liều mạng lắm, cứ như hận không thể chết trên người Nhạc Thiên, sau đó lại thích đỏ mặt thẹn thùng.

Nhạc Thiên hôn một cái lên mặt hắn, dịu dàng nói: “Nhưng mà ta thích.”

Mặt Triệu Tân càng đỏ hơn, thấp giọng nói: “Thích…thì làm nhiều hơn chút.”

Nhạc Thiên cười đến lăn lộn.

Đến ngày xuân hè giao mùa, thương tích của Triệu Tân dưỡng cũng gần hết rồi, biên cảnh lại bắt đầu nổi lên chiến sự, Lý Lương triệu hắn đi, Triệu Tân nhận lệnh, rồi nói với Lý Lương: “Hoàng thượng, thần chưa bao giờ xin thưởng bất cứ thứ gì, nếu như lần này…”

“Ngươi câm miệng!” Lý Lương thấy hắn mở miệng là biết ngay hắn muốn nói gì, đau đầu nói, “Được được được, trẫm theo ngươi, chịu chưa?!”

Triệu Tân vui tít cả mắt, “Long ân của hoàng thượng mênh mông cuồn cuộn, thần hứa sẽ mời ngài uống một chén rượu mừng.” Nếu như có hoàng thượng đến dự, trong hôn lễ ắt sẽ không người dám làm Vân Nhạc Thiên khó chịu.

Lý Lương trợn mắt nhìn hắn, “Tên tiểu tử nhà ngươi, tưởng là trẫm không nhìn thấu suy nghĩ của ngươi hả, mau cút đi, trẫm đã nói theo ý ngươi thì là theo ý ngươi, sao còn nói nhiều quá vậy!”

Triệu Tân cười nói: “Tạ ơn hoàng thượng.”

“Ngươi ấy,” Lý Lương thiên vị Triệu Tân, không chỉ bởi vì hắn dũng mãnh thiện chiến mà tính tình còn thuần thiện trung thành, bây giờ hắn lại đoạn tụ, Lý Lương lại càng không còn chút nghi kỵ nào với hắn, chỉ coi hắn thành một nửa con trai, Lý Lương vỗ vỗ vai Triệu Tân, “Chỉ mong ngươi sau này không hối hận.”

Triệu Tân cười, “Thần không hối hận.”

Sau khi trở về, Triệu Tân nói muốn rời kinh đánh trận, Nhạc Thiên lập tức đòi ra chiến trường với hắn.

“Chuyện đó sao được, đao kiếm không có mắt, ta tuyệt không đồng ý, còn nữa, đệ đã là thê tử của ta, đánh trận sao có thể mang theo gia quyến, không được.” Triệu Tân không đồng ý.

Nhạc Thiên đỏ mắt nói: “Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì làm sao đây? Lỡ mà khi ấy ta không ở bên cạnh ngươi, chẳng phải là ngay cả lần cuối cùng cũng không được thấy sao?”



Triệu Tân dịu dàng ôm cậu, hạ giọng nói: “Không đâu, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu, ở nhà có đệ chờ, sao ta dám chứ?”

“Nếu huynh mà có chuyện gì, ta sẽ không thủ tiết cho huynh, lập tức tìm mười tám mỹ nam tử, chơi đến mức mộ huynh bốc khói xanh lè luôn.” Nhạc Thiên oán trách nói.

Triệu Tân bật cười, “Đệ yên tâm, hoàng thượng đã đồng ý rồi, sau khi ta thắng trận trở về chúng ta sẽ thành thân, ta cũng nghĩ kỹ, trước thành gia sau lập nghiệp, thành thân rồi, đệ thích làm gì, làm quan cũng được, buôn bán cũng tốt, tìm chuyện mình thích mà làm. Đệ là thê tử của ta, ta không muốn để người khác coi thường đệ, hơn nữa đệ thông minh thanh tú, tài trí hơn người, làm gì cũng tốt hết, để cho người ta biết mắt nhìn người của Triệu Tân tốt thế nào.”

“Phi, cứ như toàn là bản lĩnh cùa ngươi không vậy,” Nhạc Thiên “xì” một tiếng, ngẩng đầu lên cắn cằm Triệu Tân một cái, “Huynh nhớ về sớm nha, một trai một gái của chúng ta vẫn còn chưa hoài được đâu.”

Triệu Tân đầu tiên là cười, sau đó nụ cười lại biến mất, nhẹ giọng thủ thỉ: “Ta xuất chinh rồi, đệ hãy về lại Hầu phủ, cứ thử một chút xem, lão phu nhân lớn tuổi, đệ cũng nên quan tâm bà ấy hơn, nếu như lão phu nhân có nói gì đệ, đệ cũng đừng tức giận, trong lòng bà ấy chắc chắn vẫn luôn nhớ đệ. Mà nếu có cơ hội cũng nên đến chi thứ của của Hầu phủ thử, hỏi thử vài đứa trẻ tốt, gánh vác Hầu phủ, vậy cũng không tính quá có lỗi với lão Hầu gia.”

“Huynh cần gì dong dài,” Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Sau này ta không gọi huynh là tỷ phu nữa, kêu huynh là cha luôn cho rồi, nói nhiều như vậy.”

Mặt Triệu Tân đỏ lên, “Lại nói bậy.”

Nhạc Thiên nói được làm được, buổi tối lên giường nhỏ gọi Triệu Tân là “cha”, Triệu Tân không có cách nào nào với cậu, đành phải dùng miệng mình bịt miệng Nhạc Thiên.

Đêm trước ngày Triệu Tân xuất chinh, hắn lừa Nhạc Thiên, thừa dịp Nhạc Thiên đang ngủ thì trộm đi, không muốn để Nhạc Thiên thương tâm rơi lệ vì chia ly.

Thật ra lúc hắn vừa đi, Nhạc Thiên đã tỉnh rồi, “Hệ thống, mày nói xem lần này hắn có rớt vực mất tích gì nữa không.”

Hệ thống: “Chắc là không, mỗi thế giới chỉ xuất hiện một lần cản trở thôi.”

Nhạc Thiên yên tâm, “Tao cứ có cảm giác là hắn lập flag nữa.” Cái gì mà thắng rồi là về cưới ngay, loại flag này trăm phát trăm trúng, cực kì độc.

Hệ thống: “Cậu sợ cái gì, hắn là nam chính, không chết được.”

Nhạc Thiên thở dài thăm thẳm, “Tao sợ người tiếp theo không to như vậy, dài như thế.”

Kết quả, Triệu Tân là nam chính đích thị là không chết được, Nhạc Thiên thì không giống, một ngày trời thu hệ thống nhắc cậu, Cao Đan Toàn đã có hôn phối.

Lão phu nhân vì chuyện của Vân Nhạc Thiên, thấy hổ thẹn không thôi với Cao Đan Toàn, vẫn luôn tìm một người đàng hoàng, Cao Đan Toàn chọn người con thứ ba của Phó Đại học sĩ, người đó cũng được xếp vào hàng mỹ nam tử trong kinh, vì Nhạc Thiên bị thọt nênkém hơn một chút.

Nhạc Thiên: “…tao đã dặn là nhớ tập trung vào sự nghiệp…”

Hệ thống: “…” Bảo nữ chính gây dựng sự nghiệp, còn mình thì đi chơi gay, tính toán cũng hay thật đấy.

Nhạc Thiên thở dài một cái, Triệu Tân ít nhất cũng còn một tháng nữa mới hồi kinh.

Gió thu hiu quạnh, Nhạc Thiên dựa vào đầu giường, vuốt ve quyển sách và đồ vật Triệu Tân để lại cho mình, hai mắt rưng rưng, run run rẩy rẩy kêu: “Hệ thống…”

Hệ thống: “…khỏi hỏi, có hỏi nữa thì cũng hết bộ nhớ rồi.”

Nhạc Thiên: “Đừng phản kháng làm gì, cứ ép tao phải xài chiêu cuối, kẻ bị tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác thế sao?”

Hệ thống do do dự dự, sau đó Nhạc Thiên —— “A, tỷ phu, nhanh lên, a, sướng quá…”

“Dừng lại!” Hệ thống rít gào, lòng như tro nguội, “Vẫn còn.” Nó không nên tin con lươn tên Nhạc Thiên này, gì mà sẽ không bao giờ đối xử với nó như vậy nữa, toàn là lừa đảo hết.

Nhạc Thiên vẫn chờ, chờ đến thời khắc cuối cùng vẫn không thể đợi được Triệu Tân, cậu thở dài một hơi, đáng tiếc, lại là thế giới một không bắn pháo chia tay, khó chịu, hẹn gặp lại, Triệu siêu dài.

Triệu Tân chiến thắng trở về, trận chiến lần này đánh rất thuận lợi, có lẽ là vì trong lòng hắn có mục tiêu rõ ràng, đích thực là thần cản giết thần phật cản giết phật, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Chiến Thần hạ phàm cũng chỉ đến thế, các nước nhỏ xung quanh nghe tiếng đã sợ mất mật, vội vàng lùi ra khỏi biên cảnh mấy trăm dặm, tâm phục khẩu phục.

“Tướng quân, sắp đến kinh thành rồi, ý cười trên mặt ngài chưa từng ngơi,” Triệu Nguyên Thành trêu, “Có phải là nhớ tiểu hầu gia rồi không?”

Triệu Tân liếc hắn một cái, “Ngươi không nhớ vợ con của ngươi à?”

Triệu Nguyên Thành cười hì hì, “Tất nhiên là nhớ, nằm mơ cũng nhớ.”

Triệu Tân không phải là không, hắn nhớ Vân Nhạc Thiên nhớ đến cõi lòng đau đớn, nên cố gắng phóng ngựa đi thật nhanh, chỉ vì để được nhìn thấy Nhạc Thiên sớm hơn. Chờ, chờ hắn mang kiệu tám người khiêng danh chính ngôn thuận cưới Nhạc Thiên về nhà, khi đó có thánh chỉ, lão phu nhân sẽ không lập trường gì để phản đối nữa.

“Nhạc Thiên! Tỷ phu về rồi!” Triệu Tân hào hứng đẩy cửa phủ ra, áo choàng màu đen phần phật bồng bềnh sau lưng.

Bầu không khí trong phủ che kín mây đen ảm đạm, đám người hầu vừa thấy Triệu Tân, lập tức khóc lóc ngã quỵ trên mặt đất, “Tướng, tướng quân, tiểu hầu gia… không còn nữa rồi!”

Không còn… không còn là có ý gì? Sắc mặt Triệu Tân đột ngột tối sầm xuống, cứng đờ bước về phía trước, trong tiếng khóc đi vào nội đường, một cái quan tài lẳng lặng nằm ngay chính giữa nội đường.

“Tướng, tướng quân, tiểu hầu gia đã đi hai ngày rồi… bọn hạ nhân kín tiếng, không dám hạ táng, báo cho Hầu phủ, nhưng Hầu phủ không ai đến.”

Triệu Tân không nghe thấy âm thanh vo ve bên tai, trong mắt của hắn chỉ có thiếu niên tuấn mỹ đang nằm, bạch ngọc quan, tố bào thanh lam, giày đen, hắn bình tĩnh nói: “Sao lại mặc thế này, không phải đệ ấy luôn thích mặc đẹp sao?” Nhìn lại người hầu đang khóc không thành tiếng, bình tĩnh nói: “Đi lấy cẩm bào thêu tiên hạc màu son của tiểu hầu gia tới đây.”

Người hầu muốn nói gì đó, thấy vẻ mặt Triệu Tân rất bình tĩnh, nhất thời khóc đến gần như sắp ngất đi, lảo đảo chạy ra ngoài.

Triệu Tân cúi người ôm lấy Vân Nhạc Thiên nằm trong quan tài ra, rất lạnh lẽo, không có nhiệt độ, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng mất đi sắc màu đỏ tươi ngày xưa, Triệu Tân nhìn ngắm hồi lâu, “Tỷ phu về muộn, đệ giận phải không, nên mới không quan tâm đến.”

Người hầu mang cẩm bào tới, run rẩy trình lên.

Triệu Tân nhận áo choàng, bỗng nhiên nói: “Cái này không được, không phải ta đã đặt may giá y rồi sao, mang giá ý đến đây.”

Người hầu rốt cuộc không nhịn được nói: “Tướng quân, ngài nén bi thương, tiểu hầu gia đã qua…”

“Đi lấy giá y, ” Triệu Tân nói như đinh chém sắt, “Ta đã nói là sẽ thành thân với đệ ấy.”

Quan tài trong nội đường bị kéo đi, đám người hầu đang khóc nức nở cũng bị đuổi đi, Triệu Tân ôm Nhạc Thiên, hai người mũ phượng khăn quàng vai đỏ thắm vui tươi, Triệu Tân ôm Nhạc Thiên quỳ xuống, thấp giọng nói: “Phụ mẫu ta mất sớm, đệ cũng thế, chúng ta đã bái thiên địa rồi, thì coi như đã thành phu thê rồi, được không?”

Nội đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nến đỏ “lách tách” cháy.

Triệu Tân ôm Nhạc Thiên trịnh trọng lạy một cái.

“Lễ đã xong rồi, kể từ hôm nay đệ chính là con dâu của Triệu gia ta.” Triệu Tân nhếch miệng cười, nhưng lại có một giọt nước mắt từ trong hốc mắt lướt xuống, hắn khẽ khàng kề mặt cọ cọ lên mặt Nhạc Thiên, bóng người cao lớn khụy xuống, chậm rãi nói, “Đệ ấy, lại nghịch ngợm rồi, chúng ta… vẫn chưa kịp nhi nữ song toàn mà…”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook