Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 84: Thế giới 6: Chú chân dài 2
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Khi Nhạc Thiên tỉnh lại, Lữ Ung Hành đã không thấy đâu, cậu rất có lý do để nghi là Lữ Ung Hành đi ra ngoài chém người.
Hệ thống: “…cũng không phải thế.” Lữ Ung Hành đã làm lớn như vậy, không còn thằng du côn bán mạng năm đó nữa rồi.
Nhạc Thiên xuống giường, quan sát phòng ngủ của Lữ Ung Hành, tuổi Lữ Ung Hành không lớn, nhưng nội thất trong phòng toàn bộ là kiểu Trung, trông già dặn đứng tuổi.
“Đúng là giàu ghê.” Nhạc Thiên thở dài than, lưu luyến sờ sờ cái ghế gỗ tử đàn mà Lữ Ung Hành ngồi tối qua, “Bình bịch trên ghế này chắc sướng gấp đôi luôn.”
Hệ thống: “…” Đầu óc lúc nào cũng chỉ có chịch với xoạc thôi, nó mệt mỏi, thật sự.
Hệ thống: “Nếu như Lữ Ung Hành biết cậu có suy nghĩ này với hắn, chắc chắn cậu nhất định sẽ biến thành một đống sốt cà chua.”
Nhạc Thiên: “…” Hức.
Lữ Ung Hành không ở nhà cả ngày, Nhạc Thiên ngồi chơi game nguyên một ngày, buổi chiều người đại diện gọi điện thoại cho cậu hối cậu đến đi quay.
Nhạc Thiên: “Aizz, tao đã giàu như vậy rồi, sao còn phải đi làm nữa chứ?”
Hệ thống: “Vì giấc mơ.”
Nhạc Thiên nghĩ đến danh tiếng lại thấy giá trị cuộc đời mình đang phải gánh vác trên người lại nặng nề hơn rất nhiều, hoặc có lẽ đây chính là gánh nặng phải vươn mình về phía trước mà người ta hay nói chăng…
Chương trình sắp phải quay tên là Khúc hát vàng, kiểu tuyển chọn thí sinh, An Nhạc Thiên đóng vai khách mới, lại còn là khách mời hỗ trợ hát cùng.
Nhạc Thiên: …ai mà may mắn đến mức được cậu chọn thế kia?
Người cậu kết hợp là một thiếu niên, hiền hiền ngoan ngoan, hỏi mới biết năm nay mới 16 tuổi.
Nhạc Thiên: “…” Cậu có cảm giác mình đang hãm hại vị thành niên.
Thiếu niên: “Tiền bối chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”
Nhạc Thiên: “…ờm, cố lên.” Cá khóc nước biết, cậu khóc ai hay?
“Nhóm của Đào tiền bối cũng rất mạnh, anh đừng nhường đó.” Thiếu niên đáng yêu nói.
Người trong giới ai cũng biết An Nhạc Thiên và Đào Nguyệt Tâm là người yêu tin đồn, An Nhạc Thiên rất thích nghe mọi người cue hai người, nên cậu thiếu niên cũng cue nhẹ một chút.
Nhạc Thiên vẻ mặt bình tĩnh, “Anh sẽ dùng hết toàn lực.” Thua trận PK.
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, truyền đến tiếng giày cao gót, Nhạc Thiên quay đầu nhìn sang, tròng mắt suýt chút nữa không lọt ra.
Thiếu niên đã đứng lên
Thiếu niên đã đứng lên, “Em chào chị Đào.”
Nhạc Thiên: “Đào Nguyệt Tâm là đây à, mặt học sinh thân hình phụ huynh, lạy chúa tôi.” Gương mặt trẻ con má lúm đồng tiền, người cao quá lắm là 1m55, mà tâm hồn gợn lên hai làn sóng mãnh liệt, ầm ầm cuộn trào.
Nhạc Thiên thấy choáng cả người, Đào Tâm Nguyệt ghét bỏ nhìn lướt qua An Nhạc Thiên một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói nghe rất yểu điệu, ngữ điệu có không thân thiện hơn nữa, thì nghe vào tai cũng có cảm giác như đang làm nũng, trong lòng Nhạc Thiên ngũ vị tạp trần, im lặng quay mặt qua.
Đào Tâm Nguyệt hừ một tiếng, ngồi xuống vị trí cách An Nhạc Thiên một ghế.
Nhạc Thiên: “Thì ra gu của An Nhạc Thiên là thế này.”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành cũng vậy.”
Nhạc Thiên: “…giờ tao bay qua Thái Lan một chuyến còn kịp sao?”
Quy trình làm việc rất đơn giản, bởi vì là ghi hình, người đại diện Amy đã giao cho Nhạc Thiên, “Có thể xử lý hậu kỳ, cậu cứ yên tâm.”
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Chị đang nghi vấn thực lực của tôi hả?”
Amy: “…không có, chỉ là công nghệ sẽ giúp cho thực lực của cậu thể hiện với khán giả càng tốt hơn thôi.”
Sau khi lên sân khấu, quả nhiên Nhạc Thiên hát vô cùng tệ nát, cậu thiếu niên song ca cùng trái lại rất bình tĩnh, hát xong còn nói với An Nhạc Thiên: “An tiền bối, anh không cần vì nâng em mà cố ý làm như vậy, cứ phát huy khả năng thật sự của anh đi, không sao cả.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ trong bụng, em trai, con người đầy tình thương như cưng sau này nhất định sẽ thành thiên vương siêu sao, thế là bèn khích lệ cậu nhóc mấy câu, thiếu niên vui đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.
Sau khi kết thúc, Đào Nguyệt Tâm đã chuồn, xem ra là thật sự thấy An Nhạc Thiên phiền, Nhạc Thiên lại không cảm thấy có gì, vẫn rất bình tĩnh mà lên xe bảo mẫu.
Người đại diện Amy thấy sắc mặt cậu như thường, an ủi: “Nếu thấy đau lòng thì cứ nói ra đi.”
Nhạc Thiên: “…” Đúng là tui hơi đau lòng thật, nhưng mà bởi vì tui không có cặp vếu to được như vậy.
Trở về Lữ trạch Nhạc Thiên vẫn chưa thấy Lữ Ung Hành về, cậu không nhịn được đi hỏi bảo tiêu, “Chú Lữ đâu rồi?”
Vệ sĩ vẫn rất cung kính với Nhạc Thiên, “Tiên sinh đi dự tụ họp.”
“À, tụ họp.” Nhạc Thiên gật đầu, bỗng nhiên trừng to mắt, “Tụ họp nào?!”
Sau khi biết địa điểm, Nhạc Thiên suýt chút nữa tái cả mặt rồi, đó không phải là cái phòng tổng thống mà Lữ Ung Hành gặp gỡ Đào Nguyệt Tâm sao? Không ngờ là vai diễn của cậu thế mà ngắn quá, cậu lập tức lo lắng cho người chuẩn bị xe, vừa gào lên với hệ thống: “Sao mày không nói cho tao biết!”
Hệ thống: “…” Đừng hỏi, hỏi thì cũng là toàn tâm toàn ý nghĩ đến nhiệm vụ, kết thúc sớm được chút nào giữ thế giới này sạch sẽ được chút ấy.
Nhạc Thiên thầm tự hỏi, đại ca xã hội đen như Lữ Ung Hành mà tại sao lại chọn cái nơi quang minh chính đại như thế để mở tụ họp, không sợ bị tận diệt à?
Nhạc Thiên vừa hối tài xế chạy nhanh, vừa gọi điện thoại cho Đào Nguyệt Tâm, cậu gọi ba lần, Đào Nguyệt Tâm từ chối không nhận ba lần, Nhạc Thiên phút chốc cảm giác được nỗi bi ai của kẻ la liếm, thế là gửi wechat cho Đào Nguyệt Tâm —— đừng uống rượu.
Đào Nguyệt Tâm không để ý đến, Nhạc Thiên cảm giác mình càng một thằng dại gái…
Trong khách sạn ở trong thành phố, đến lúc đó, Nhạc Thiên vội vàng lo lắng xuống xe, đi thẳng lên tầng cao nhất, quả nhiên nhìn thấy hàng vệ sĩ áo đen quen thuộc.
“Cậu An.” Vệ sĩ chào hỏi cậu.
Nhạc Thiên liếc nhìn qua, gần như cách mỗi một mét là có một mãnh nam, thật sự không thể nào hiểu được, sao Đào Nguyệt Tâm có thể đột phá hàng hàng vệ sĩ đi được vào phòng của Lữ Ung Hành.
“Chú Lữ có ở đây không?” Nhạc Thiên thở ra một hơi.
Vệ sĩ gật đầu, “Lữ tiên sinh đang bàn chuyện.”
“Tôi chờ chú ấy.” Nhạc Thiên ngồi xuống ghế sofa ở ngã rẽ, đứng trông cửa, để phòng ngừa Đào Nguyệt Tâm đột nhiên xuất hiện.
Qua chừng nửa tiếng, một cánh cửa trong hành lang mở ra, Nhạc Thiên trơ mắt nhìn hai vệ sĩ kéo một người có hai lỗ máu trên ngực đi ra.
Lữ Ung Hành cũng đi ra, mặc đường trang màu đen như bình thường, hắn vừa đảo mắt qua đã thấy quả đầu xám của Nhạc Thiên, đi tới, “Sao con lại tới đây?”
Nhạc Thiên nhìn thoáng qua nhười đang bị kéo đi sau lưng hắn, Lữ Ung Hành bình tĩnh nói: “Diễn viên quần chúng.”
Nhạc Thiên: “…” Có lẽ là trong chú, tui thật sự là một đứa ngu X.
“Con nhớ chú Lữ, tới thăm chú một lúc.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Lữ Ung Hành: “À.”
Nhạc Thiên lần đầu không biết nên nói tiếp như thế nào, cậu nhắm mắt nói: “Chú Lữ tới đây để… ?”
Lữ Ung Hành: “Thực hiện đam mê.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi.
“Còn có một lúc nữa chú mới về, con cứ về trước đi, hay là muốn ở đây đợi chú.” Lữ Ung Hành hòa ái nói.
Nhạc Thiên: “Con chờ chú trong phòng.”
Lữ Ung Hành đồng ý, vừa định cho người dẫn Nhạc Thiên đến phòng của hắn, nhưng lại sửa miệng, “Qua phòng bên đi.”
Còi báo động của Nhạc Thiên réo lên mãnh liệt, “Không muốn, con muốn đến phòng của chú Lữ!”
Lữ Ung Hành ôn hòa nói: “Phòng chú có con cún vào tè bậy, hôi lắm.”
Khả năng mở mắt nói bậy của Lữ Ung Hành đúng là dày công tôi luyện, gì mà cún con, chắc chắn là hắn vừa mới xử lý người ban nãy trong phòng mình, vẫn còn vết máu chưa dọn.
Thế là Nhạc Thiên nói: “Vậy chốc nữa chú Lữ nhớ đến tìm con đó, đừng đi nhầm.”
Lữ Ung Hành không biết vì sao An Nhạc Thiên đột nhiên trở nên dính người như vậy, càng muốn vứt bỏ cậu, hắn cười nói: “Được.” Chỉ là từ thái độ của hắn, hoàn toàn không thể nhìn ra chút mất kiên nhẫn nào đối với An Nhạc Thiên.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảu, Nhạc Thiên đi vào cái phòng mà Lữ Ung Hành chỉ mình, lập tức bắt đầu xả nước ngâm mình.
Nhạc Thiên: “…sóng to gió lớn đêm nay hãy cứ để tao gòng gánh!”
Hệ thống: “…” Thế này thì không giống với tốc chiến tốc thắng mau chóng pass thế giới này trong tưởng tượng của nó gì cả.
Khách sạn cao cấp đúng là khách sạn cao cấp, trong phòng tắm không thiếu gì cả, vệ sĩ vừa nãy đã nói rồi, cả tầng này đã bị Lữ Ung Hành bao trọn rồi, nên không cần lo lắng những vấn đề khác.
Nhạc Thiên rửa mình thơm ngát trơn bóng mướt rượt, cởi quần áo chui vào trong chăn, hả hê chờ Lữ Ung Hành uống say đến.
Trong khoảng thời gian chờ đợi Lữ Ung Hành, còn bảo hệ thống lấy sách báo trong bộ nhớ ra ôn lại một lần, chợt nghe âm thanh cửa mở, vội nằm xuống nhắm mắt giả chết.
Nhạc Thiên nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, màng tai rung lên “thịch thịch”, sau đó giường rìa giường bị trọng lượng đè xuống, có người đã ngồi lên giường, Nhạc Thiên nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, không nhịn được mở mắt ra xem thẳng, không nhìn không biết gì, vừa hé mắt đã giật mình, Lữ Ung Hành đang lẳng lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên vội lắp ba lắp bắp kêu: “Chú, chú Lữ…”
Lữ Ung Hành: “Ừm.”
Nhạc Thiên không nghĩ là Lữ Ung Hành còn có vẻ như là rất tỉnh táo, tình huống nhất thời lúng túng, cậu ngượng ngùng nói: “Chú về rồi, cần đi tắm không?”
Lữ Ung Hành: “Không cần.”
Lữ Ung Hành: “Muốn làm cậu.”
Nhạc Thiên: …đây là ngạc nhiên trời ban gì thế này!
Nhạc Thiên quan sát Lữ Ung Hành tỉ mỉ rồi mới phát hiện ra vẻ mặt của hắn hơi ngơ ngác, hai mắt cũng đăm đăm, là trạng thái say rượu điển hình, nhưng mùi rượu trên người hắn lại không đậm, chẳng lẽ tửu lượng của hắn rất tệ sao?
Nhạc Thiên tâm trạng phức tạp nói: “Chú biết con là ai không?”
Lữ Ung Hành: “Không biết.”
…quả nhiên là say rồi.
Nhạc Thiên nói: “Con là An Nhạc Thiên.”
Lữ Ung Hành cười cười, “À, đã nuôi con lớn thế này rồi thì nên báo hiếu cho chú nhỉ.”
Nhạc Thiên: “…” Lươn chúa.
Hệ thống: “…” Cứu mạng, nó lại chọn sai thế giới nữa rồi.
Nhạc Thiên không biết Lữ Ung Hành khi tỉnh rượu có nhớ được chuyện lúc say không, không dám sỗ sàng quá, khuyên lơn: “Chú đi tắm đi, ngày nào chú cũng phải tắm mà.”
Vẻ mặt của Lữ Ung Hành sầm xuống, “Làm con xong rồi tắm.”
Nhạc Thiên: …chú tính làm gì!
Thấy Nhạc Thiên im lặng, Lữ Ung Hành đưa tay vén tấm chăn trên người Nhạc Thiên lên, liếc nhìn rồi đậy lại, “Con không có ngực.”
Nhạc Thiên: “…” Quả nhiên là mình nên đến Thái Lan một chuyến sao?
Lữ Ung Hành ngồi bên giường suy tư một chút, quay mặt sang, nét mặt có chút gì đó oan ức, “Quên đi, tạm vậy cũng được.”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên chưa bao giờ nổi giận đến này thầm thét lên, cút con mẹ mày đi chứ tạm, mặc xác chuyện hôm sau Lữ Ung Hành có thể nhớ được, thẳng tay tát lên mặt Lữ Ung Hành.
Lữ Ung Hành bị Nhạc Thiên tát đến hơi nghiêng mặt qua, hai phút sau, mới từ tốn quay đầu lại, chậm rì rì nói: “Con đánh chú…”
Sau đó chăn của Nhạc Thiên bị xốc, Nhạc Thiên hét lên một tiếng, lập tức bị Lữ Ung Hành áp chế, cánh tay của Lữ Ung Hành như làm bằng sắt vậy, Nhạc Thiên hoàn toàn không tránh được, Lữ Ung Hành dửng dưng nói: “Con đánh chú, vậy thì chú cũng phải đánh con.” Đùi hắn đè lên tấm lưng trần của Nhạc Thiên, dùng một tay giữ hai tay của Nhạc Thiên sau lưng, tay còn lại giơ lên đánh một cái, một tiếng chát lanh lảnh phát ra từ mông Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, Lữ Ung Hành không dùng sức quá mạnh, gần như bằng với cái tát khi nãy của Nhạc Thiên, trả thù rất công bằng.
Sau đó Nhạc Thiên cảm thấy lưng mình hơi lạnh, khó khăn quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lữ Ung Hành đã cởi quần ra rồi, nơi đó của hắn đã có phản ứng.
Mắt của Lữ Ung Hành đảo qua Nhạc Thiên, thấy cậu chăm chú nhìn không chớp mắt, hỏi: “Muốn ăn không?”
Nhạc Thiên: …chưa từng thấy ai có tốc độ lái xe (1) nhanh hơn tui thế này…
Lữ Ung Hành thấy Nhạc Thiên không trả lời, ngồi quỳ đến trước mặt Nhạc Thiên, nắm được tóc xám Nhạc Thiên, “Ăn đi.”
Nhạc Thiên “bị ép” ăn trong sung sướng, cuối cùng đến cả nhả cũng không nhả được, cậu ngàn lần không nghĩ là thế giới này đối xử với mình tốt như thế, vừa đến đã giúp cậu thực hiện ước mơ, “Hệ thống, cảm ơn mày, mày tốt quá.”
Hệ thống: “…” Rất muốn tự bạo.
Sau khi Lữ Ung Hành sướng một hồi, lại sắp đến nữa, rất dứt khoát nằm sấp trên người Nhạc Thiên, cả người Nhạc Thiên lập tức căng thẳng.
Lữ Ung Hành: “Ồ, không tìm được.”
Nhạc Thiên: “…”
Lữ Ung Hành tỉ mỉ cẩn thận quan sát một lúc, bỗng nhiên sáng mắt lên, “Tìm thấy rồi.”
__
(1) lái xe: 开车, là từ lóng chỉ chuyện bình bịch, tốc độ lái xe thì hiểu đại khái là lên giường sớm.
------oOo------
Hệ thống: “…cũng không phải thế.” Lữ Ung Hành đã làm lớn như vậy, không còn thằng du côn bán mạng năm đó nữa rồi.
Nhạc Thiên xuống giường, quan sát phòng ngủ của Lữ Ung Hành, tuổi Lữ Ung Hành không lớn, nhưng nội thất trong phòng toàn bộ là kiểu Trung, trông già dặn đứng tuổi.
“Đúng là giàu ghê.” Nhạc Thiên thở dài than, lưu luyến sờ sờ cái ghế gỗ tử đàn mà Lữ Ung Hành ngồi tối qua, “Bình bịch trên ghế này chắc sướng gấp đôi luôn.”
Hệ thống: “…” Đầu óc lúc nào cũng chỉ có chịch với xoạc thôi, nó mệt mỏi, thật sự.
Hệ thống: “Nếu như Lữ Ung Hành biết cậu có suy nghĩ này với hắn, chắc chắn cậu nhất định sẽ biến thành một đống sốt cà chua.”
Nhạc Thiên: “…” Hức.
Lữ Ung Hành không ở nhà cả ngày, Nhạc Thiên ngồi chơi game nguyên một ngày, buổi chiều người đại diện gọi điện thoại cho cậu hối cậu đến đi quay.
Nhạc Thiên: “Aizz, tao đã giàu như vậy rồi, sao còn phải đi làm nữa chứ?”
Hệ thống: “Vì giấc mơ.”
Nhạc Thiên nghĩ đến danh tiếng lại thấy giá trị cuộc đời mình đang phải gánh vác trên người lại nặng nề hơn rất nhiều, hoặc có lẽ đây chính là gánh nặng phải vươn mình về phía trước mà người ta hay nói chăng…
Chương trình sắp phải quay tên là Khúc hát vàng, kiểu tuyển chọn thí sinh, An Nhạc Thiên đóng vai khách mới, lại còn là khách mời hỗ trợ hát cùng.
Nhạc Thiên: …ai mà may mắn đến mức được cậu chọn thế kia?
Người cậu kết hợp là một thiếu niên, hiền hiền ngoan ngoan, hỏi mới biết năm nay mới 16 tuổi.
Nhạc Thiên: “…” Cậu có cảm giác mình đang hãm hại vị thành niên.
Thiếu niên: “Tiền bối chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!”
Nhạc Thiên: “…ờm, cố lên.” Cá khóc nước biết, cậu khóc ai hay?
“Nhóm của Đào tiền bối cũng rất mạnh, anh đừng nhường đó.” Thiếu niên đáng yêu nói.
Người trong giới ai cũng biết An Nhạc Thiên và Đào Nguyệt Tâm là người yêu tin đồn, An Nhạc Thiên rất thích nghe mọi người cue hai người, nên cậu thiếu niên cũng cue nhẹ một chút.
Nhạc Thiên vẻ mặt bình tĩnh, “Anh sẽ dùng hết toàn lực.” Thua trận PK.
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, truyền đến tiếng giày cao gót, Nhạc Thiên quay đầu nhìn sang, tròng mắt suýt chút nữa không lọt ra.
Thiếu niên đã đứng lên
Thiếu niên đã đứng lên, “Em chào chị Đào.”
Nhạc Thiên: “Đào Nguyệt Tâm là đây à, mặt học sinh thân hình phụ huynh, lạy chúa tôi.” Gương mặt trẻ con má lúm đồng tiền, người cao quá lắm là 1m55, mà tâm hồn gợn lên hai làn sóng mãnh liệt, ầm ầm cuộn trào.
Nhạc Thiên thấy choáng cả người, Đào Tâm Nguyệt ghét bỏ nhìn lướt qua An Nhạc Thiên một cái, lạnh lùng nói: “Nhìn đủ chưa?”
Giọng nói nghe rất yểu điệu, ngữ điệu có không thân thiện hơn nữa, thì nghe vào tai cũng có cảm giác như đang làm nũng, trong lòng Nhạc Thiên ngũ vị tạp trần, im lặng quay mặt qua.
Đào Tâm Nguyệt hừ một tiếng, ngồi xuống vị trí cách An Nhạc Thiên một ghế.
Nhạc Thiên: “Thì ra gu của An Nhạc Thiên là thế này.”
Hệ thống: “Lữ Ung Hành cũng vậy.”
Nhạc Thiên: “…giờ tao bay qua Thái Lan một chuyến còn kịp sao?”
Quy trình làm việc rất đơn giản, bởi vì là ghi hình, người đại diện Amy đã giao cho Nhạc Thiên, “Có thể xử lý hậu kỳ, cậu cứ yên tâm.”
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Chị đang nghi vấn thực lực của tôi hả?”
Amy: “…không có, chỉ là công nghệ sẽ giúp cho thực lực của cậu thể hiện với khán giả càng tốt hơn thôi.”
Sau khi lên sân khấu, quả nhiên Nhạc Thiên hát vô cùng tệ nát, cậu thiếu niên song ca cùng trái lại rất bình tĩnh, hát xong còn nói với An Nhạc Thiên: “An tiền bối, anh không cần vì nâng em mà cố ý làm như vậy, cứ phát huy khả năng thật sự của anh đi, không sao cả.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ trong bụng, em trai, con người đầy tình thương như cưng sau này nhất định sẽ thành thiên vương siêu sao, thế là bèn khích lệ cậu nhóc mấy câu, thiếu niên vui đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt.
Sau khi kết thúc, Đào Nguyệt Tâm đã chuồn, xem ra là thật sự thấy An Nhạc Thiên phiền, Nhạc Thiên lại không cảm thấy có gì, vẫn rất bình tĩnh mà lên xe bảo mẫu.
Người đại diện Amy thấy sắc mặt cậu như thường, an ủi: “Nếu thấy đau lòng thì cứ nói ra đi.”
Nhạc Thiên: “…” Đúng là tui hơi đau lòng thật, nhưng mà bởi vì tui không có cặp vếu to được như vậy.
Trở về Lữ trạch Nhạc Thiên vẫn chưa thấy Lữ Ung Hành về, cậu không nhịn được đi hỏi bảo tiêu, “Chú Lữ đâu rồi?”
Vệ sĩ vẫn rất cung kính với Nhạc Thiên, “Tiên sinh đi dự tụ họp.”
“À, tụ họp.” Nhạc Thiên gật đầu, bỗng nhiên trừng to mắt, “Tụ họp nào?!”
Sau khi biết địa điểm, Nhạc Thiên suýt chút nữa tái cả mặt rồi, đó không phải là cái phòng tổng thống mà Lữ Ung Hành gặp gỡ Đào Nguyệt Tâm sao? Không ngờ là vai diễn của cậu thế mà ngắn quá, cậu lập tức lo lắng cho người chuẩn bị xe, vừa gào lên với hệ thống: “Sao mày không nói cho tao biết!”
Hệ thống: “…” Đừng hỏi, hỏi thì cũng là toàn tâm toàn ý nghĩ đến nhiệm vụ, kết thúc sớm được chút nào giữ thế giới này sạch sẽ được chút ấy.
Nhạc Thiên thầm tự hỏi, đại ca xã hội đen như Lữ Ung Hành mà tại sao lại chọn cái nơi quang minh chính đại như thế để mở tụ họp, không sợ bị tận diệt à?
Nhạc Thiên vừa hối tài xế chạy nhanh, vừa gọi điện thoại cho Đào Nguyệt Tâm, cậu gọi ba lần, Đào Nguyệt Tâm từ chối không nhận ba lần, Nhạc Thiên phút chốc cảm giác được nỗi bi ai của kẻ la liếm, thế là gửi wechat cho Đào Nguyệt Tâm —— đừng uống rượu.
Đào Nguyệt Tâm không để ý đến, Nhạc Thiên cảm giác mình càng một thằng dại gái…
Trong khách sạn ở trong thành phố, đến lúc đó, Nhạc Thiên vội vàng lo lắng xuống xe, đi thẳng lên tầng cao nhất, quả nhiên nhìn thấy hàng vệ sĩ áo đen quen thuộc.
“Cậu An.” Vệ sĩ chào hỏi cậu.
Nhạc Thiên liếc nhìn qua, gần như cách mỗi một mét là có một mãnh nam, thật sự không thể nào hiểu được, sao Đào Nguyệt Tâm có thể đột phá hàng hàng vệ sĩ đi được vào phòng của Lữ Ung Hành.
“Chú Lữ có ở đây không?” Nhạc Thiên thở ra một hơi.
Vệ sĩ gật đầu, “Lữ tiên sinh đang bàn chuyện.”
“Tôi chờ chú ấy.” Nhạc Thiên ngồi xuống ghế sofa ở ngã rẽ, đứng trông cửa, để phòng ngừa Đào Nguyệt Tâm đột nhiên xuất hiện.
Qua chừng nửa tiếng, một cánh cửa trong hành lang mở ra, Nhạc Thiên trơ mắt nhìn hai vệ sĩ kéo một người có hai lỗ máu trên ngực đi ra.
Lữ Ung Hành cũng đi ra, mặc đường trang màu đen như bình thường, hắn vừa đảo mắt qua đã thấy quả đầu xám của Nhạc Thiên, đi tới, “Sao con lại tới đây?”
Nhạc Thiên nhìn thoáng qua nhười đang bị kéo đi sau lưng hắn, Lữ Ung Hành bình tĩnh nói: “Diễn viên quần chúng.”
Nhạc Thiên: “…” Có lẽ là trong chú, tui thật sự là một đứa ngu X.
“Con nhớ chú Lữ, tới thăm chú một lúc.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Lữ Ung Hành: “À.”
Nhạc Thiên lần đầu không biết nên nói tiếp như thế nào, cậu nhắm mắt nói: “Chú Lữ tới đây để… ?”
Lữ Ung Hành: “Thực hiện đam mê.”
Nhạc Thiên: “…” Được rồi.
“Còn có một lúc nữa chú mới về, con cứ về trước đi, hay là muốn ở đây đợi chú.” Lữ Ung Hành hòa ái nói.
Nhạc Thiên: “Con chờ chú trong phòng.”
Lữ Ung Hành đồng ý, vừa định cho người dẫn Nhạc Thiên đến phòng của hắn, nhưng lại sửa miệng, “Qua phòng bên đi.”
Còi báo động của Nhạc Thiên réo lên mãnh liệt, “Không muốn, con muốn đến phòng của chú Lữ!”
Lữ Ung Hành ôn hòa nói: “Phòng chú có con cún vào tè bậy, hôi lắm.”
Khả năng mở mắt nói bậy của Lữ Ung Hành đúng là dày công tôi luyện, gì mà cún con, chắc chắn là hắn vừa mới xử lý người ban nãy trong phòng mình, vẫn còn vết máu chưa dọn.
Thế là Nhạc Thiên nói: “Vậy chốc nữa chú Lữ nhớ đến tìm con đó, đừng đi nhầm.”
Lữ Ung Hành không biết vì sao An Nhạc Thiên đột nhiên trở nên dính người như vậy, càng muốn vứt bỏ cậu, hắn cười nói: “Được.” Chỉ là từ thái độ của hắn, hoàn toàn không thể nhìn ra chút mất kiên nhẫn nào đối với An Nhạc Thiên.
Chuẩn bị xong xuôi hết thảu, Nhạc Thiên đi vào cái phòng mà Lữ Ung Hành chỉ mình, lập tức bắt đầu xả nước ngâm mình.
Nhạc Thiên: “…sóng to gió lớn đêm nay hãy cứ để tao gòng gánh!”
Hệ thống: “…” Thế này thì không giống với tốc chiến tốc thắng mau chóng pass thế giới này trong tưởng tượng của nó gì cả.
Khách sạn cao cấp đúng là khách sạn cao cấp, trong phòng tắm không thiếu gì cả, vệ sĩ vừa nãy đã nói rồi, cả tầng này đã bị Lữ Ung Hành bao trọn rồi, nên không cần lo lắng những vấn đề khác.
Nhạc Thiên rửa mình thơm ngát trơn bóng mướt rượt, cởi quần áo chui vào trong chăn, hả hê chờ Lữ Ung Hành uống say đến.
Trong khoảng thời gian chờ đợi Lữ Ung Hành, còn bảo hệ thống lấy sách báo trong bộ nhớ ra ôn lại một lần, chợt nghe âm thanh cửa mở, vội nằm xuống nhắm mắt giả chết.
Nhạc Thiên nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, màng tai rung lên “thịch thịch”, sau đó giường rìa giường bị trọng lượng đè xuống, có người đã ngồi lên giường, Nhạc Thiên nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, không nhịn được mở mắt ra xem thẳng, không nhìn không biết gì, vừa hé mắt đã giật mình, Lữ Ung Hành đang lẳng lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên vội lắp ba lắp bắp kêu: “Chú, chú Lữ…”
Lữ Ung Hành: “Ừm.”
Nhạc Thiên không nghĩ là Lữ Ung Hành còn có vẻ như là rất tỉnh táo, tình huống nhất thời lúng túng, cậu ngượng ngùng nói: “Chú về rồi, cần đi tắm không?”
Lữ Ung Hành: “Không cần.”
Lữ Ung Hành: “Muốn làm cậu.”
Nhạc Thiên: …đây là ngạc nhiên trời ban gì thế này!
Nhạc Thiên quan sát Lữ Ung Hành tỉ mỉ rồi mới phát hiện ra vẻ mặt của hắn hơi ngơ ngác, hai mắt cũng đăm đăm, là trạng thái say rượu điển hình, nhưng mùi rượu trên người hắn lại không đậm, chẳng lẽ tửu lượng của hắn rất tệ sao?
Nhạc Thiên tâm trạng phức tạp nói: “Chú biết con là ai không?”
Lữ Ung Hành: “Không biết.”
…quả nhiên là say rồi.
Nhạc Thiên nói: “Con là An Nhạc Thiên.”
Lữ Ung Hành cười cười, “À, đã nuôi con lớn thế này rồi thì nên báo hiếu cho chú nhỉ.”
Nhạc Thiên: “…” Lươn chúa.
Hệ thống: “…” Cứu mạng, nó lại chọn sai thế giới nữa rồi.
Nhạc Thiên không biết Lữ Ung Hành khi tỉnh rượu có nhớ được chuyện lúc say không, không dám sỗ sàng quá, khuyên lơn: “Chú đi tắm đi, ngày nào chú cũng phải tắm mà.”
Vẻ mặt của Lữ Ung Hành sầm xuống, “Làm con xong rồi tắm.”
Nhạc Thiên: …chú tính làm gì!
Thấy Nhạc Thiên im lặng, Lữ Ung Hành đưa tay vén tấm chăn trên người Nhạc Thiên lên, liếc nhìn rồi đậy lại, “Con không có ngực.”
Nhạc Thiên: “…” Quả nhiên là mình nên đến Thái Lan một chuyến sao?
Lữ Ung Hành ngồi bên giường suy tư một chút, quay mặt sang, nét mặt có chút gì đó oan ức, “Quên đi, tạm vậy cũng được.”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên chưa bao giờ nổi giận đến này thầm thét lên, cút con mẹ mày đi chứ tạm, mặc xác chuyện hôm sau Lữ Ung Hành có thể nhớ được, thẳng tay tát lên mặt Lữ Ung Hành.
Lữ Ung Hành bị Nhạc Thiên tát đến hơi nghiêng mặt qua, hai phút sau, mới từ tốn quay đầu lại, chậm rì rì nói: “Con đánh chú…”
Sau đó chăn của Nhạc Thiên bị xốc, Nhạc Thiên hét lên một tiếng, lập tức bị Lữ Ung Hành áp chế, cánh tay của Lữ Ung Hành như làm bằng sắt vậy, Nhạc Thiên hoàn toàn không tránh được, Lữ Ung Hành dửng dưng nói: “Con đánh chú, vậy thì chú cũng phải đánh con.” Đùi hắn đè lên tấm lưng trần của Nhạc Thiên, dùng một tay giữ hai tay của Nhạc Thiên sau lưng, tay còn lại giơ lên đánh một cái, một tiếng chát lanh lảnh phát ra từ mông Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, Lữ Ung Hành không dùng sức quá mạnh, gần như bằng với cái tát khi nãy của Nhạc Thiên, trả thù rất công bằng.
Sau đó Nhạc Thiên cảm thấy lưng mình hơi lạnh, khó khăn quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lữ Ung Hành đã cởi quần ra rồi, nơi đó của hắn đã có phản ứng.
Mắt của Lữ Ung Hành đảo qua Nhạc Thiên, thấy cậu chăm chú nhìn không chớp mắt, hỏi: “Muốn ăn không?”
Nhạc Thiên: …chưa từng thấy ai có tốc độ lái xe (1) nhanh hơn tui thế này…
Lữ Ung Hành thấy Nhạc Thiên không trả lời, ngồi quỳ đến trước mặt Nhạc Thiên, nắm được tóc xám Nhạc Thiên, “Ăn đi.”
Nhạc Thiên “bị ép” ăn trong sung sướng, cuối cùng đến cả nhả cũng không nhả được, cậu ngàn lần không nghĩ là thế giới này đối xử với mình tốt như thế, vừa đến đã giúp cậu thực hiện ước mơ, “Hệ thống, cảm ơn mày, mày tốt quá.”
Hệ thống: “…” Rất muốn tự bạo.
Sau khi Lữ Ung Hành sướng một hồi, lại sắp đến nữa, rất dứt khoát nằm sấp trên người Nhạc Thiên, cả người Nhạc Thiên lập tức căng thẳng.
Lữ Ung Hành: “Ồ, không tìm được.”
Nhạc Thiên: “…”
Lữ Ung Hành tỉ mỉ cẩn thận quan sát một lúc, bỗng nhiên sáng mắt lên, “Tìm thấy rồi.”
__
(1) lái xe: 开车, là từ lóng chỉ chuyện bình bịch, tốc độ lái xe thì hiểu đại khái là lên giường sớm.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.