Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 97: Thế giới 7: Cưỡng chế đánh dấu 1
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Thượng tướng Đế quốc, ba năm liên tục là Alpha muốn được hắn đánh dấu nhất, tinh thần lực cấp S, thể chất cấp S, là niềm tự hào của cả Đế quốc, là vinh quang của cả tinh tế, với sức mạnh vô tức và tính cách nghiêm khắc, gương mặt đại diện cho hệ cấm dục, vũ khí đi lại hình người —— Tề Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…tao đúng là ngầu con mẹ nó lòi mà…”
Hệ thống: “Sắp xếp cho cậu đó.”
Cho đến tận bây giờ thì đây là một nhân vật có thực lực tổng hợp cá nhân mạnh nhất mà Nhạc Thiên từng gặp. Tề Nhạc Thiên trong gương mặc quân phục màu bạc, cúc áo trên cổ áo lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, gương mặt của hắn tuấn mỹ vơ cùng, khóe môi mím thật chặt như bị bôi keo dán cường lực, dù chỉ là một ánh mắt nghiêm nghị của hắn nhẹ nhàng lướt qua, cũng khiến người ta sinh ra kích động muốn quỳ xuống.
Nhạc Thiên sờ sờ mặt mình, sâu sắc hoài nghi Tề Nhạc Thiên là một bệnh nhân mặt đơ.
Nhưng mà… “Há há há, hệ thống, cơ bụng của tao đã về rồi!”
Hệ thống: “…” Cơ thể Tề Nhạc Thiên bẩm sinh là cơ thể của chiến sĩ, cho dù Nhạc Thiên có sống không ra con người cỡ nào đi nữa, thì cơ bụng vẫn sẽ không mất đi.
Nhạc Thiên đắc ý trong lòng đứng trước gương săm soi ngắm nghía mấy lần, tuy tâm trạng cậu đang rất tốt, nhưng vẻ mặt của người đàn ông trong gương vẫn không mảy may thay đổi.
Nhạc Thiên hưng phấn nói: “Rốt cuộc thì tao cũng có cơ hội được trải nghiệm uy lực của tinh thần lực cấp S rồi, vui thật sự luôn á!”
Nhạc Thiên: … giờ thì cậu thật sự có thể khẳng định Tề Nhạc Thiên là một tên bệnh mặt đơ.
Hệ thống: “Ôi, linh hồn cấp B, nhân vật cấp S, tên gọi tắt là SB (đồ đần).”
Nhạc Thiên: “…” Hệ thống bây giờ càng ngày càng biết móc mỉa, học nhanh thật đấy.
“Thượng tướng.” Có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, Nhạc Thiên quay mặt sang.
Lính cảnh vệ bên ngoài nhìn thấy mặt Tề Nhạc Thiên lập tức dùng hết sức mạnh từ trong ra ngoài thẳng người đứng nghiêm, “Báo cáo thượng tướng, diễn tập chuẩn bị sẵn sàng, mời ngài đến dự!”
Nhạc Thiên gật đầu, đứng trước gương chỉnh sửa thắt lưng của mình lại, đội mũ quân đội màu đen tuyền lên, mặt không thay đổi bước ra ngoài.
Khi cậu đi ngang qua, lính cảnh vệ không khỏi nín thở, áp lực của thượng tượng thật sự quá mạnh, thậm chí ngài ấy còn chẳng cần cố tình làm gì cả, chỉ cần ngài ấy xuất hiện ở gần mình, loại sức mạnh áp bức kinh khủng đó gần như đánh tan tâm trí của người khác.
Đây chính là đệ nhất thượng tướng của Đế quốc, vị vua tối cao, lính cảnh vệ ngưỡng mộ nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa của Tề Nhạc Thiên.
Lần diễn tập quân sự này, vai trò Tề Nhạc Thiên đảm nhiệm chủ yếu là làm linh vật, nhìn xong là hết việc.
Nhưng Nhạc Thiên nhìn hai cơ giáp chiến đấu kẻ đi người tới bên dưới mà có chút háo hức, cậu rất muốn thử xem sức chiến đấu của Tề Nhạc Thiên cấp S cuối cùng là mạnh đến bao nhiêu.
Bên dưới đã định ra được người chiến thắng, là một Alpha cấp S giống cậu, tên Cao Chấn.
Cấp S với nhau nhưng vẫn có điềm khác, mà điểm khác biệt này không thể xác định được bằng một con số cụ thể được, muốn so thì phải đánh một trận.
Nhạc Thiên chậm rãi bước xuống từ khán đài, cả sân đấu cùng im lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên đi tới trước mặt Cao Chấn, Cao Chấn cũng rất tuấn tú, da dẻ ngăm đen vóc người cao lớn, trong đôi mắt sáng ngời lên ánh nhìn không chịu khuất phục.
“Là người chiến thắng, tôi đồng ý cho cậu một phần thưởng,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Được làm đối thủ của tôi.”
Sân đấu vẫn yên tĩnh một cách chết chóc như cũ, Cao Chấn đã hưng phấn đến phát run lên, “Vâng!”
Cao Chấn lui về sau một bước, dùng tinh thần lực gọi cơ giáp của mình ra, khoa học kỹ thuật của hành tinh này đã phát triển vô cùng xuất sắc, cơ giáp đỏ rực như lửa từ bắp tay của Cao Chấn bắt đầu nhanh chóng bao bọc hắn, tạo thành một vỏ giáp hơi to lớn hơn cơ thể ban đầu một chút.
Nhạc Thiên cũng cho gọi cơ giáp từ trong tinh thần lực của mình.
Cơ giáp màu bạc thoáng cái đã bao trùm cậu như vảy, tốc độ triệu hoán cơ giáp cũng là một phần để thể nghiệm mức mạnh yếu của tinh thần lực.
Tất cả mọi người ở đây gần như là chỉ thấy mắt mình hoa, khi nhìn lại thì đã thấy cơ giáp của Tề Nhạc Thiên vào trạng thái.
Cơ giáp màu bạc mang vầng hào quang lấp lánh như ánh trăng, khán giả ngồi xem không khỏi rùng mình trong lòng.
Đây là cơ giáp của Tề Nhạc Thiên —— Huy, xuất hiện như ánh sao, rực rỡ như trăng như trời (1).
Cao Chấn chỉ vừa nhìn thấy trạng thái cơ giáp của Tề Nhạc Thiên là biết mình đã thua, quá kinh khủng, tinh thần lực mạnh mẽ ẩn chứa trong cái cơ giáp đó liên tục không ngừng áp sát về phía hắn, hắn cố hết sực cũng chỉ có thể không đầu hàng ngay lập tức, nhưng đối với hắn mà nói thì đây cũng là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội để đo xem sau cùng thì hắn còn cách người mạnh nhất là bao xa.
Cao Chấn điều chỉnh tâm trạng mình lại, hít sâu một hơi, bay lên trời, dồn hết tất cả sức mạnh của bắn về phía cơ giáp màu bạc như đạn như pháo, đây là chiêu mạnh nhất của hắn!
“Má ơi! Tên này biết bay!” Nhạc Thiên không hề nghĩ ngợi hất tay chào đón cơ giáp màu đỏ từ trên trời giáng xuống.
Một tiếng nổ thật lờn vang lên, Cao Chấn đang được cơ giáp màu đỏ bao bọc ngã lăn ra, cơ giáp trên người hắn nhanh chóng tróc ra, trở về tinh thần lực của Cao Chấn như là đang bỏ trốn, Cao Chấn nằm trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả mọi người đang xem cùng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Tề Nhạc Thiên, sức mạnh thế này, kinh khủng khiếp như vậy!
Nhạc Thiên: “…” Không khống chế được, lỡ nặng quá rồi.
Để tinh thần lực thu hồi cơ giáp vào, Nhạc Thiên chỉnh lại cái mũ quân đội hoàn toàn không bị xê dịch, lạnh nhạt nói: “Quá yếu.”
Mọi người: …tại ngài mạnh quá đó!
Nhạc Thiên act cool xong rồi bỏ chạy, trên đường đi hưng phấn nói với hệ thống: “Tao mạnh thật ấy, cảm giác có thể một mình địch một trăm!”
Hệ thống: “Trong tư liệu có nói Tề Nhạc Thiên đã từng một người một ngựa một người một giáp cho nổ tung đội quân một vạn người của phe địch.”
Nhạc Thiên: …trình gà còi làm hạn chế khả năng tưởng tượng của tui.
Hệ thống thấy dáng vẻ hí hửng không chút buồn phiền nào của Nhạc Thiên, không khỏi nghi ngờ nói: “Cậu là Alpha, cậu hiểu ý nghĩa của Alpha không?”
Nhạc Thiên nói: “Tất nhiên.” Đi qua thế giới nhỏ nhiều như vậy, có gì mà cậu không hiểu.
Hệ thống: “Được rồi, vậy cậu yên tâm làm nhiệm vụ đi.” Nam chính của thế giới này coi như an toàn, nó cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Nhạc Thiên: “Tao là Alpha, thì cũng chả có ảnh hưởng gì.”
Hệ thống: “Cậu phải biết Alpha là bên đi săn.”
Nhạc Thiên: “Tao phát hiện bọn liên minh có vấn đề, tao là nam thì không liên quan gì đến chuyện tao thích nam, tao là Alpha thì cũng không liên quan gì đến chuyện tao thích Alpha cả.”
Hệ thống: “…” Logic chặt chẽ, không biết cãi kiểu gì luôn.
Nhạc Thiên đã bắt đầu mong đợi, “Tao đã mạnh như vậy rồi, thì nam chính còn mạnh đến cỡ nào nữa.”
Hệ thống: “Cho dù cậu có thích đi nữa, thì chưa chắc nam chính đã thích, sức hấp dẫn giữa A và O vô cùng mạnh.”
Nhạc Thiên: “Hồi trước mày bảo lão Lữ thích gái ngực to.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Trong lòng Triệu Tân chỉ có ánh trăng sáng?”
Hệ thống: “… đừng nói nữa, cậu muốn làm thì làm.”
Nhạc Thiên: “Ngoan, bé cưng của tao ~ ”
Hệ thống: Cái tốt không học, học toàn cái xấu thôi!
Nữ chính trong thế giới này là Mạc Tiêu, một Omega vô cùng xinh đẹp, vì độ xứng trong gien với nguyên chủ Tề Nhạc Thiên cao tới 85% nên bị tinh tế sắp xếp ghép thành đôi với Tề Nhạc Thiên.
Tuy Tề Nhạc Thiên là Alpha trong mơ của tất cả mọi Omega, nhưng lại cứ cố tình không phải là mẫu người mà Mạc Tiêu thích, vì thế Mạc Tiêu không tiếc nguy hiểm đến tính mạng liều mình đào hôn. Mà Tề Nhạc Thiên thì lại càng là một tên quái thai, hắn e ngại thanh danh của O, nên từng phát biểu một câu quá khích: Mỗi tên Alpha động dục với Omega chẳng qua chỉ là thứ cầm thú không có tự chủ mà thôi.
Nhạc Thiên: “…thế chẳng phải đắc tội hết hơn một nửa người trong liên minh rồi sao?”
Hệ thống: “Tề Nhạc Thiên không quan tâm.”
Đúng thật, ai không phục thì có thể ra solo với Tề Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Nhưng mà mấy người hay nói đạo như thế thì thường sẽ bị vả mặt.” Lúc trước hùng hổ vang dội bao nhiêu, sau này sẽ thảm thương bấy nhiêu.
Hệ thống không thể không thừa nhận Nhạc Thiên thật sự là thuộc nằm lòng motif của liên minh, đúng là Tề Nhạc Thiên bị vả mặt, con người luôn luôn lạnh lùng vô cảm như hắn trong một lần Mạc Tiêu phóng ra pheromone lại phải đỏ mắt, bị người khác chính mắt trông thấy hắn phát rồ lên dồn Mạc Tiêu vào tường hôn, lên trang nhất của Đế quốc.
Nhạc Thiên: “…quá đáng rồi nha.” Motif, toàn là motif.
Càng tệ hơn nữa là, sau đó Tề Nhạc Thiên ngược vợ thê thảm sướng được một lúc, theo đuổi vợ sấp mặt, chạy theo sau Mạc Tiêu mặt nóng dán mông lạnh, còn dán mãi đến cuối cùng không còn gì cả, nữ chính Mạc Tiêu vẫn tìm đến vòng tay của nam chính thực thụ.
Nhạc Thiên: “…sao tao thảm thế!”
Hệ thống: “Số nam phụ thì chỉ đến thế thôi, đừng có tham con đỏ, bỏ con đen (2).”
Nhạc Thiên: “Chỉ có nam chính mới có thể an ủi con tim tổn thương của người ta thôi, hức hức hức.”
Hệ thống: “Tuy cậu nghe không lọt, nhưng mà tôi vẫn phải muốn nói cho cậu biết, độ xứng của nữ chính và nam chính là 99,99%.”
Nhạc Thiên: “Khỏi nghĩ nhiều, sự tồn tại của tao là cái 0,01% đó đấy.”
Hệ thống: “…” Tự tin gớm.
“Thượng tướng,” Cận vệ bước lên nghênh tiếp, “Huấn luyện đã được chuẩn bị xong.”
Nhạc Thiên gật đầu một cái nhẹ đến không thể nhận ra, đi theo bước chân của cận vệ đến chỗ huấn luyện viên dành riêng cho mình.
Tề Nhạc Thiên không phải loại người chỉ biết nói, vì để thực hiện lời nói của mình, ngày nào hắn cũng sẽ tiến hành huấn luyện kháng pheromone một tiếng đồng hồ, trong căn phòng huấn luyện khép kín, có máy móc đặc biệt phóng ra các pheromone Omega đã thu thập được, còn Tề Nhạc Thiên sẽ đứng yên trong đó như một ngọn núi, vẻ mặt không cảm xúc không nhúc nhích.
Nhạc Thiên mới vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Nhạc Thiên: “Tao nghe thấy mùi sườn chiên tỏi.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Trời ơi, thơm quá.”
Sau đó, máy phóng pheromone lại phóng đủ các loại mùi đồ ăn —— vịt quay, cà ri, lòng nướng, bún cay thập cẩm, sủi cảo rán, cá nướng ngũ vị hương… thậm chí còn có mùi que cay nữa.
Nhạc Thiên: …cuối cùng thì cũng biết vì sao Alpha ngửi thấy pheromone Omega là nuốt nước miếng rồi, ai mà chịu cho nổi?!
Nhạc Thiên: “Tao đói thiệt sự.”
Hệ thống: “…”
Cuối cùng, thì một tiếng dài cũng qua, Tề Nhạc Thiên bước chân bất loạn từ trong phòng huấn luyện đi ra, cận vệ thấy nét mặt cậu bất biến, đến cả hơi thở cũng không có chút dấu hiệu nào là loạn, không khỏi nổi lòng tôn kính.
Nhạc Thiên vừa mới đi ra căn cứ, nhanh chóng gọi máy bay của mình ra, đói lắm rồi, ăn một miếng đã!
Đến nhà hàng rồi, Nhạc Thiên mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Nhà hàng ở đây cái nào cũng có dạng khoang buồng, sau khi thanh toán xong xuôi thì chui vào trong khoang nằm hấp thụ dịch dinh dưỡng là xong. Nhạc Thiên mang tâm trạng phức tạp nhìn phần giới thiệu các loại dịch dinh dưỡng trên màn hình, cái thể loại hấp với chả thụ trời ơi đất hỡi gì thế này, không có cái nào nhìn không thấy nản cả.
Phắn đi!
Nhạc Thiên: “Đột nhiên không đói bụng nữa.”
Nhạc Thiên: “Nói! Nam chính của tao đang ở đâu!”
Hệ thống: “…” Sao lại biến thành của cậu rồi?
Thiết bị thông tin trong ốc tai Nhạc Thiên đột nhiên vang lên, cậu vội vàng nhận liên lạc, đối diện là khuôn mặt nóng nảy của cận vệ trong nhà, “Báo cáo thượng tướng, có tình huống khẩn cấp, Mạc tiểu thư Mạc Tiêu mất tích!”
Nhạc Thiên mặt không cảm xúc: “…” Cô ta đào hôn không phải mất tích.
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Tôi lập tức trở về.”
Tề Nhạc Thiên sở hữu một trang viên rộng lớn tại tinh tế, Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng, “Tao giàu thật.” Hơn nữa còn là loại giàu mà không ai có thể chọt tay vào.
Nhạc Thiên mang theo tâm trạng hài lòng, vẻ mặt nặng nề đi vào phòng, nhanh chóng cởi mũ quân đội xuống, nhìn thẳng vào cận vệ, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Cận vệ mở màn hình 3D lên, ở bến tàu, một cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài bị một vòng huỳnh quang khoanh lại, dễ dàng nhận ra đó chính là Mạc Tiêu, đang kinh hoảng nhìn xung quanh, rồi đột nhiên biến mất không chút dấu vết trong camera theo dõi, chỉ có bước chân bên dưới còn để lại một ký hiệu hình ngôi sao (3) đang lóe sáng —— là ký hiệu của cướp biển vũ trụ Lộ Tinh.
Trên mặt Nhạc Thiên hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt, mặc dù cậu không có ý muốn cưới Mạc Tiêu, nhưng Mạc Tiêu là vị hôn thê của cậu, ai dám bắt cóc vị hôn thê của cậu, thì là đang khiêu chiến với uy nghiêm của cậu, “Truyền lệnh, truy nã Lộ Tinh trên toàn tinh tế.”
“Vâng.” Cậu vệ lập tức lui ra.
Trong vũ trụ rộng lớn bao la, một chiếc phi thuyền rách rưới vá chằng vá đụp đang nhàn nhã bay lung tung không có mục đích. Bên trong buồng lái của phi thuyền, một đôi chân dài mạnh mẽ đang tùy ý vắt vẻo trên bàn điều khiển, cách ăn mặc của hắn cũng rất tùy ý, áo phông sặc sỡ rộng rãi, quần thụng thoải mái, một tay đang cầm bộ đàm nói chuyện với người khác, từ máy truyền tin chiếu ra gương mặt xinh đẹp trông rất vô hại của hắn, miệng khẽ cười để lộ hai chiếc răng khểnh, “Bắt cóc vợ anh ta? Tôi thà bắt anh ta còn hơn.”
__
(1) Huy, xuất hiện như ánh sao, rực rỡ như trăng như trời: gốc 辉, 与日月同光, 与星球同源, Hán Việt “Huy, dữ nhật nguyệt đồng quang, dữ tinh cầu đồng nguyên”. Chữ Huy 辉 có nghĩa là sáng sủa, rực rỡ. Mặc dù tui đã vặn hết óc văn thơ ra rồi mà nó vẫn chuối kiểu gì =))))
(2) đừng có tham con đỏ, bỏ con đen: gốc “要啥自行车”, muốn cái xe đạp gì nữa.
Câu nói này xuất phát từ tiểu phẩm “Lừa bán” 卖拐 của Triệu Bản Sơn 赵本山, ẩn ý ban đầu là đã muốn rồi mà còn cố tình đùn đẩy, ép đối phương phải chủ động tặng cho mình. Nhưng được ứng dụng dần vào thực tế thì lệch khỏi ý nghĩa ban đầu. Ví dụ như có một người cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, thì có thể nói người đó là: “Muốn cái xe đạp gì nữa!”. Đại loại là đừng nên quá tham lam, có xài là may rồi.
Lược từ:
Tui thấy câu “Tham con đỏ, bỏ con đen” có nghĩa cũng tương đương nên để vậy cho mọi người dễ hiểu, thật ra câu gốc là ngôn ngữ mạng nên tui cũng muốn tìm câu ngôn ngữ mạng đồng nghĩa bên mình, mà chả nhớ được câu nào hết, tự nhiên lướt mạng thấy câu ca dao này lạ mà hay hay, táp vô luôn.
(3) hình ngôi sao: gốc là 芒星, mang tinh.
Theo định nghĩa trên , thì mang tinh là là một hình phẳng bao gồm một vài tam giác cân (đôi khi là tam giác đều) và một đa giác đều. Số tam giác cân bằng số cạnh của một đa giác đều.
Ví dụ như:
三芒星, tam mang tinh:
四芒星, tứ mang tinh:
五芒星, ngũ mang tinh hay còn gọi là ngôi sao năm cánh (này khỏi minh họa, ai cũng biết)
Vì tác giả không để chính xác là sao mấy cánh nên tui cũng không biết edit sao nữa, phân vân mãi nên để “hình ngôi sao” mọi người thích nghĩ nó 8 9 10 100 cánh gì cũng được.
__
Số lượng truyện tinh tế và ABO mà tui đọc siêu ít, ABO còn đỡ chứ tinh tế là chưa đủ một bàn tay luôn ấy, nên có đoạn nào tối nghĩa mọi người nhắc tui nha, để tui sửa~~~
------oOo------
Nhạc Thiên: “…tao đúng là ngầu con mẹ nó lòi mà…”
Hệ thống: “Sắp xếp cho cậu đó.”
Cho đến tận bây giờ thì đây là một nhân vật có thực lực tổng hợp cá nhân mạnh nhất mà Nhạc Thiên từng gặp. Tề Nhạc Thiên trong gương mặc quân phục màu bạc, cúc áo trên cổ áo lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, gương mặt của hắn tuấn mỹ vơ cùng, khóe môi mím thật chặt như bị bôi keo dán cường lực, dù chỉ là một ánh mắt nghiêm nghị của hắn nhẹ nhàng lướt qua, cũng khiến người ta sinh ra kích động muốn quỳ xuống.
Nhạc Thiên sờ sờ mặt mình, sâu sắc hoài nghi Tề Nhạc Thiên là một bệnh nhân mặt đơ.
Nhưng mà… “Há há há, hệ thống, cơ bụng của tao đã về rồi!”
Hệ thống: “…” Cơ thể Tề Nhạc Thiên bẩm sinh là cơ thể của chiến sĩ, cho dù Nhạc Thiên có sống không ra con người cỡ nào đi nữa, thì cơ bụng vẫn sẽ không mất đi.
Nhạc Thiên đắc ý trong lòng đứng trước gương săm soi ngắm nghía mấy lần, tuy tâm trạng cậu đang rất tốt, nhưng vẻ mặt của người đàn ông trong gương vẫn không mảy may thay đổi.
Nhạc Thiên hưng phấn nói: “Rốt cuộc thì tao cũng có cơ hội được trải nghiệm uy lực của tinh thần lực cấp S rồi, vui thật sự luôn á!”
Nhạc Thiên: … giờ thì cậu thật sự có thể khẳng định Tề Nhạc Thiên là một tên bệnh mặt đơ.
Hệ thống: “Ôi, linh hồn cấp B, nhân vật cấp S, tên gọi tắt là SB (đồ đần).”
Nhạc Thiên: “…” Hệ thống bây giờ càng ngày càng biết móc mỉa, học nhanh thật đấy.
“Thượng tướng.” Có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, Nhạc Thiên quay mặt sang.
Lính cảnh vệ bên ngoài nhìn thấy mặt Tề Nhạc Thiên lập tức dùng hết sức mạnh từ trong ra ngoài thẳng người đứng nghiêm, “Báo cáo thượng tướng, diễn tập chuẩn bị sẵn sàng, mời ngài đến dự!”
Nhạc Thiên gật đầu, đứng trước gương chỉnh sửa thắt lưng của mình lại, đội mũ quân đội màu đen tuyền lên, mặt không thay đổi bước ra ngoài.
Khi cậu đi ngang qua, lính cảnh vệ không khỏi nín thở, áp lực của thượng tượng thật sự quá mạnh, thậm chí ngài ấy còn chẳng cần cố tình làm gì cả, chỉ cần ngài ấy xuất hiện ở gần mình, loại sức mạnh áp bức kinh khủng đó gần như đánh tan tâm trí của người khác.
Đây chính là đệ nhất thượng tướng của Đế quốc, vị vua tối cao, lính cảnh vệ ngưỡng mộ nhìn bóng lưng chậm rãi đi xa của Tề Nhạc Thiên.
Lần diễn tập quân sự này, vai trò Tề Nhạc Thiên đảm nhiệm chủ yếu là làm linh vật, nhìn xong là hết việc.
Nhưng Nhạc Thiên nhìn hai cơ giáp chiến đấu kẻ đi người tới bên dưới mà có chút háo hức, cậu rất muốn thử xem sức chiến đấu của Tề Nhạc Thiên cấp S cuối cùng là mạnh đến bao nhiêu.
Bên dưới đã định ra được người chiến thắng, là một Alpha cấp S giống cậu, tên Cao Chấn.
Cấp S với nhau nhưng vẫn có điềm khác, mà điểm khác biệt này không thể xác định được bằng một con số cụ thể được, muốn so thì phải đánh một trận.
Nhạc Thiên chậm rãi bước xuống từ khán đài, cả sân đấu cùng im lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên đi tới trước mặt Cao Chấn, Cao Chấn cũng rất tuấn tú, da dẻ ngăm đen vóc người cao lớn, trong đôi mắt sáng ngời lên ánh nhìn không chịu khuất phục.
“Là người chiến thắng, tôi đồng ý cho cậu một phần thưởng,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Được làm đối thủ của tôi.”
Sân đấu vẫn yên tĩnh một cách chết chóc như cũ, Cao Chấn đã hưng phấn đến phát run lên, “Vâng!”
Cao Chấn lui về sau một bước, dùng tinh thần lực gọi cơ giáp của mình ra, khoa học kỹ thuật của hành tinh này đã phát triển vô cùng xuất sắc, cơ giáp đỏ rực như lửa từ bắp tay của Cao Chấn bắt đầu nhanh chóng bao bọc hắn, tạo thành một vỏ giáp hơi to lớn hơn cơ thể ban đầu một chút.
Nhạc Thiên cũng cho gọi cơ giáp từ trong tinh thần lực của mình.
Cơ giáp màu bạc thoáng cái đã bao trùm cậu như vảy, tốc độ triệu hoán cơ giáp cũng là một phần để thể nghiệm mức mạnh yếu của tinh thần lực.
Tất cả mọi người ở đây gần như là chỉ thấy mắt mình hoa, khi nhìn lại thì đã thấy cơ giáp của Tề Nhạc Thiên vào trạng thái.
Cơ giáp màu bạc mang vầng hào quang lấp lánh như ánh trăng, khán giả ngồi xem không khỏi rùng mình trong lòng.
Đây là cơ giáp của Tề Nhạc Thiên —— Huy, xuất hiện như ánh sao, rực rỡ như trăng như trời (1).
Cao Chấn chỉ vừa nhìn thấy trạng thái cơ giáp của Tề Nhạc Thiên là biết mình đã thua, quá kinh khủng, tinh thần lực mạnh mẽ ẩn chứa trong cái cơ giáp đó liên tục không ngừng áp sát về phía hắn, hắn cố hết sực cũng chỉ có thể không đầu hàng ngay lập tức, nhưng đối với hắn mà nói thì đây cũng là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội để đo xem sau cùng thì hắn còn cách người mạnh nhất là bao xa.
Cao Chấn điều chỉnh tâm trạng mình lại, hít sâu một hơi, bay lên trời, dồn hết tất cả sức mạnh của bắn về phía cơ giáp màu bạc như đạn như pháo, đây là chiêu mạnh nhất của hắn!
“Má ơi! Tên này biết bay!” Nhạc Thiên không hề nghĩ ngợi hất tay chào đón cơ giáp màu đỏ từ trên trời giáng xuống.
Một tiếng nổ thật lờn vang lên, Cao Chấn đang được cơ giáp màu đỏ bao bọc ngã lăn ra, cơ giáp trên người hắn nhanh chóng tróc ra, trở về tinh thần lực của Cao Chấn như là đang bỏ trốn, Cao Chấn nằm trên đất, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả mọi người đang xem cùng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Tề Nhạc Thiên, sức mạnh thế này, kinh khủng khiếp như vậy!
Nhạc Thiên: “…” Không khống chế được, lỡ nặng quá rồi.
Để tinh thần lực thu hồi cơ giáp vào, Nhạc Thiên chỉnh lại cái mũ quân đội hoàn toàn không bị xê dịch, lạnh nhạt nói: “Quá yếu.”
Mọi người: …tại ngài mạnh quá đó!
Nhạc Thiên act cool xong rồi bỏ chạy, trên đường đi hưng phấn nói với hệ thống: “Tao mạnh thật ấy, cảm giác có thể một mình địch một trăm!”
Hệ thống: “Trong tư liệu có nói Tề Nhạc Thiên đã từng một người một ngựa một người một giáp cho nổ tung đội quân một vạn người của phe địch.”
Nhạc Thiên: …trình gà còi làm hạn chế khả năng tưởng tượng của tui.
Hệ thống thấy dáng vẻ hí hửng không chút buồn phiền nào của Nhạc Thiên, không khỏi nghi ngờ nói: “Cậu là Alpha, cậu hiểu ý nghĩa của Alpha không?”
Nhạc Thiên nói: “Tất nhiên.” Đi qua thế giới nhỏ nhiều như vậy, có gì mà cậu không hiểu.
Hệ thống: “Được rồi, vậy cậu yên tâm làm nhiệm vụ đi.” Nam chính của thế giới này coi như an toàn, nó cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi.
Nhạc Thiên: “Tao là Alpha, thì cũng chả có ảnh hưởng gì.”
Hệ thống: “Cậu phải biết Alpha là bên đi săn.”
Nhạc Thiên: “Tao phát hiện bọn liên minh có vấn đề, tao là nam thì không liên quan gì đến chuyện tao thích nam, tao là Alpha thì cũng không liên quan gì đến chuyện tao thích Alpha cả.”
Hệ thống: “…” Logic chặt chẽ, không biết cãi kiểu gì luôn.
Nhạc Thiên đã bắt đầu mong đợi, “Tao đã mạnh như vậy rồi, thì nam chính còn mạnh đến cỡ nào nữa.”
Hệ thống: “Cho dù cậu có thích đi nữa, thì chưa chắc nam chính đã thích, sức hấp dẫn giữa A và O vô cùng mạnh.”
Nhạc Thiên: “Hồi trước mày bảo lão Lữ thích gái ngực to.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Trong lòng Triệu Tân chỉ có ánh trăng sáng?”
Hệ thống: “… đừng nói nữa, cậu muốn làm thì làm.”
Nhạc Thiên: “Ngoan, bé cưng của tao ~ ”
Hệ thống: Cái tốt không học, học toàn cái xấu thôi!
Nữ chính trong thế giới này là Mạc Tiêu, một Omega vô cùng xinh đẹp, vì độ xứng trong gien với nguyên chủ Tề Nhạc Thiên cao tới 85% nên bị tinh tế sắp xếp ghép thành đôi với Tề Nhạc Thiên.
Tuy Tề Nhạc Thiên là Alpha trong mơ của tất cả mọi Omega, nhưng lại cứ cố tình không phải là mẫu người mà Mạc Tiêu thích, vì thế Mạc Tiêu không tiếc nguy hiểm đến tính mạng liều mình đào hôn. Mà Tề Nhạc Thiên thì lại càng là một tên quái thai, hắn e ngại thanh danh của O, nên từng phát biểu một câu quá khích: Mỗi tên Alpha động dục với Omega chẳng qua chỉ là thứ cầm thú không có tự chủ mà thôi.
Nhạc Thiên: “…thế chẳng phải đắc tội hết hơn một nửa người trong liên minh rồi sao?”
Hệ thống: “Tề Nhạc Thiên không quan tâm.”
Đúng thật, ai không phục thì có thể ra solo với Tề Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Nhưng mà mấy người hay nói đạo như thế thì thường sẽ bị vả mặt.” Lúc trước hùng hổ vang dội bao nhiêu, sau này sẽ thảm thương bấy nhiêu.
Hệ thống không thể không thừa nhận Nhạc Thiên thật sự là thuộc nằm lòng motif của liên minh, đúng là Tề Nhạc Thiên bị vả mặt, con người luôn luôn lạnh lùng vô cảm như hắn trong một lần Mạc Tiêu phóng ra pheromone lại phải đỏ mắt, bị người khác chính mắt trông thấy hắn phát rồ lên dồn Mạc Tiêu vào tường hôn, lên trang nhất của Đế quốc.
Nhạc Thiên: “…quá đáng rồi nha.” Motif, toàn là motif.
Càng tệ hơn nữa là, sau đó Tề Nhạc Thiên ngược vợ thê thảm sướng được một lúc, theo đuổi vợ sấp mặt, chạy theo sau Mạc Tiêu mặt nóng dán mông lạnh, còn dán mãi đến cuối cùng không còn gì cả, nữ chính Mạc Tiêu vẫn tìm đến vòng tay của nam chính thực thụ.
Nhạc Thiên: “…sao tao thảm thế!”
Hệ thống: “Số nam phụ thì chỉ đến thế thôi, đừng có tham con đỏ, bỏ con đen (2).”
Nhạc Thiên: “Chỉ có nam chính mới có thể an ủi con tim tổn thương của người ta thôi, hức hức hức.”
Hệ thống: “Tuy cậu nghe không lọt, nhưng mà tôi vẫn phải muốn nói cho cậu biết, độ xứng của nữ chính và nam chính là 99,99%.”
Nhạc Thiên: “Khỏi nghĩ nhiều, sự tồn tại của tao là cái 0,01% đó đấy.”
Hệ thống: “…” Tự tin gớm.
“Thượng tướng,” Cận vệ bước lên nghênh tiếp, “Huấn luyện đã được chuẩn bị xong.”
Nhạc Thiên gật đầu một cái nhẹ đến không thể nhận ra, đi theo bước chân của cận vệ đến chỗ huấn luyện viên dành riêng cho mình.
Tề Nhạc Thiên không phải loại người chỉ biết nói, vì để thực hiện lời nói của mình, ngày nào hắn cũng sẽ tiến hành huấn luyện kháng pheromone một tiếng đồng hồ, trong căn phòng huấn luyện khép kín, có máy móc đặc biệt phóng ra các pheromone Omega đã thu thập được, còn Tề Nhạc Thiên sẽ đứng yên trong đó như một ngọn núi, vẻ mặt không cảm xúc không nhúc nhích.
Nhạc Thiên mới vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Nhạc Thiên: “Tao nghe thấy mùi sườn chiên tỏi.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Trời ơi, thơm quá.”
Sau đó, máy phóng pheromone lại phóng đủ các loại mùi đồ ăn —— vịt quay, cà ri, lòng nướng, bún cay thập cẩm, sủi cảo rán, cá nướng ngũ vị hương… thậm chí còn có mùi que cay nữa.
Nhạc Thiên: …cuối cùng thì cũng biết vì sao Alpha ngửi thấy pheromone Omega là nuốt nước miếng rồi, ai mà chịu cho nổi?!
Nhạc Thiên: “Tao đói thiệt sự.”
Hệ thống: “…”
Cuối cùng, thì một tiếng dài cũng qua, Tề Nhạc Thiên bước chân bất loạn từ trong phòng huấn luyện đi ra, cận vệ thấy nét mặt cậu bất biến, đến cả hơi thở cũng không có chút dấu hiệu nào là loạn, không khỏi nổi lòng tôn kính.
Nhạc Thiên vừa mới đi ra căn cứ, nhanh chóng gọi máy bay của mình ra, đói lắm rồi, ăn một miếng đã!
Đến nhà hàng rồi, Nhạc Thiên mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Nhà hàng ở đây cái nào cũng có dạng khoang buồng, sau khi thanh toán xong xuôi thì chui vào trong khoang nằm hấp thụ dịch dinh dưỡng là xong. Nhạc Thiên mang tâm trạng phức tạp nhìn phần giới thiệu các loại dịch dinh dưỡng trên màn hình, cái thể loại hấp với chả thụ trời ơi đất hỡi gì thế này, không có cái nào nhìn không thấy nản cả.
Phắn đi!
Nhạc Thiên: “Đột nhiên không đói bụng nữa.”
Nhạc Thiên: “Nói! Nam chính của tao đang ở đâu!”
Hệ thống: “…” Sao lại biến thành của cậu rồi?
Thiết bị thông tin trong ốc tai Nhạc Thiên đột nhiên vang lên, cậu vội vàng nhận liên lạc, đối diện là khuôn mặt nóng nảy của cận vệ trong nhà, “Báo cáo thượng tướng, có tình huống khẩn cấp, Mạc tiểu thư Mạc Tiêu mất tích!”
Nhạc Thiên mặt không cảm xúc: “…” Cô ta đào hôn không phải mất tích.
Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Tôi lập tức trở về.”
Tề Nhạc Thiên sở hữu một trang viên rộng lớn tại tinh tế, Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng, “Tao giàu thật.” Hơn nữa còn là loại giàu mà không ai có thể chọt tay vào.
Nhạc Thiên mang theo tâm trạng hài lòng, vẻ mặt nặng nề đi vào phòng, nhanh chóng cởi mũ quân đội xuống, nhìn thẳng vào cận vệ, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Cận vệ mở màn hình 3D lên, ở bến tàu, một cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài bị một vòng huỳnh quang khoanh lại, dễ dàng nhận ra đó chính là Mạc Tiêu, đang kinh hoảng nhìn xung quanh, rồi đột nhiên biến mất không chút dấu vết trong camera theo dõi, chỉ có bước chân bên dưới còn để lại một ký hiệu hình ngôi sao (3) đang lóe sáng —— là ký hiệu của cướp biển vũ trụ Lộ Tinh.
Trên mặt Nhạc Thiên hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt, mặc dù cậu không có ý muốn cưới Mạc Tiêu, nhưng Mạc Tiêu là vị hôn thê của cậu, ai dám bắt cóc vị hôn thê của cậu, thì là đang khiêu chiến với uy nghiêm của cậu, “Truyền lệnh, truy nã Lộ Tinh trên toàn tinh tế.”
“Vâng.” Cậu vệ lập tức lui ra.
Trong vũ trụ rộng lớn bao la, một chiếc phi thuyền rách rưới vá chằng vá đụp đang nhàn nhã bay lung tung không có mục đích. Bên trong buồng lái của phi thuyền, một đôi chân dài mạnh mẽ đang tùy ý vắt vẻo trên bàn điều khiển, cách ăn mặc của hắn cũng rất tùy ý, áo phông sặc sỡ rộng rãi, quần thụng thoải mái, một tay đang cầm bộ đàm nói chuyện với người khác, từ máy truyền tin chiếu ra gương mặt xinh đẹp trông rất vô hại của hắn, miệng khẽ cười để lộ hai chiếc răng khểnh, “Bắt cóc vợ anh ta? Tôi thà bắt anh ta còn hơn.”
__
(1) Huy, xuất hiện như ánh sao, rực rỡ như trăng như trời: gốc 辉, 与日月同光, 与星球同源, Hán Việt “Huy, dữ nhật nguyệt đồng quang, dữ tinh cầu đồng nguyên”. Chữ Huy 辉 có nghĩa là sáng sủa, rực rỡ. Mặc dù tui đã vặn hết óc văn thơ ra rồi mà nó vẫn chuối kiểu gì =))))
(2) đừng có tham con đỏ, bỏ con đen: gốc “要啥自行车”, muốn cái xe đạp gì nữa.
Câu nói này xuất phát từ tiểu phẩm “Lừa bán” 卖拐 của Triệu Bản Sơn 赵本山, ẩn ý ban đầu là đã muốn rồi mà còn cố tình đùn đẩy, ép đối phương phải chủ động tặng cho mình. Nhưng được ứng dụng dần vào thực tế thì lệch khỏi ý nghĩa ban đầu. Ví dụ như có một người cái này cũng muốn cái kia cũng muốn, thì có thể nói người đó là: “Muốn cái xe đạp gì nữa!”. Đại loại là đừng nên quá tham lam, có xài là may rồi.
Lược từ:
Tui thấy câu “Tham con đỏ, bỏ con đen” có nghĩa cũng tương đương nên để vậy cho mọi người dễ hiểu, thật ra câu gốc là ngôn ngữ mạng nên tui cũng muốn tìm câu ngôn ngữ mạng đồng nghĩa bên mình, mà chả nhớ được câu nào hết, tự nhiên lướt mạng thấy câu ca dao này lạ mà hay hay, táp vô luôn.
(3) hình ngôi sao: gốc là 芒星, mang tinh.
Theo định nghĩa trên , thì mang tinh là là một hình phẳng bao gồm một vài tam giác cân (đôi khi là tam giác đều) và một đa giác đều. Số tam giác cân bằng số cạnh của một đa giác đều.
Ví dụ như:
三芒星, tam mang tinh:
四芒星, tứ mang tinh:
五芒星, ngũ mang tinh hay còn gọi là ngôi sao năm cánh (này khỏi minh họa, ai cũng biết)
Vì tác giả không để chính xác là sao mấy cánh nên tui cũng không biết edit sao nữa, phân vân mãi nên để “hình ngôi sao” mọi người thích nghĩ nó 8 9 10 100 cánh gì cũng được.
__
Số lượng truyện tinh tế và ABO mà tui đọc siêu ít, ABO còn đỡ chứ tinh tế là chưa đủ một bàn tay luôn ấy, nên có đoạn nào tối nghĩa mọi người nhắc tui nha, để tui sửa~~~
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.