Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 111: Thế giới 8: Huynh đệ tốt 5
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Đến ngày chính thức dọn nhà, Đỗ Vân Đường rất tự giác đến giúp đỡ, bởi sức mình hắn có hạn, nên còn dẫn theo người hầu của Đỗ gia, người hầu của Đỗ gia cũng muốn sớm gặp được con hát khiến cậu Ba phải ngẩn ngơ trong lời Đỗ lão gia. Khi thật sự được nhìn thấy Trình Nhạc Thiên rồi, phát hiện cậu không chỉ xinh đẹp, mà còn là một vẻ đẹp rất đoan trang sạch sẽ, không phải là kiểu diêm dúa như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhạc Thiên ôm một con mèo nhỏ đứng ngay cửa ra vào, mắt cười nhìn dòng người ra ra vào vào, vẻ mặt rất cảm kích, cậu không không chỉ đơn thuần cảm kích một mình vị công tử Đỗ Vân Đường, mà còn rất cảm kích người làm của Đỗ gia.
Người hầu của Đỗ gia cũng thấy rất vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy cậu Ba vì một đào kép như vậy mà vỗ bàn trợn mắt với ông chủ cũng không phải là không đáng.
“Cái hộp đồ đó, phiền mọi người cẩn thận một chút.” Nhạc Thiên bước lên trước một bước dặn dò.
Đỗ Vân Đường vội vàng đi theo báo một tiếng, “Trong đó là gì?”
“Là một vài món đồ trang sức cũ, không đáng giá, chỉ là cứ canh cánh trong lòng.” Nhạc Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mèo, thở ra từng hơi, “Mùa đông năm nay lạnh quá.”
“Đúng là lạnh thật,” Đỗ Vân Đường nói, “Trong biệt thự của cậu có lò sưởi âm tường, đốt lên sẽ ấm hơn.”
Nhạc Thiên gật đầu cười, “Hôm nay còn phiền anh làm ấm phòng cho tôi đó.”
Đỗ Vân Đường đón nhận ánh mắt cười rực rỡ của cậu: “Đó là tất nhiên rồi.”
Hai người đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói chuyện, đám người hầu ra ra vào vào nhìn hết trong mắt, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Đỗ Vân Đường ở nhà cứ hở một chút là diễn toàn vũ hành (1) với Đỗ lão gia, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng tâm bình khí hòa như thế, rất hiếm khi người làm của Đỗ gia được nhìn thấy.
Đến nơi rồi, đám người hầu càng im lặng, chỗ này cách dinh thự Đỗ gia rất gần, gan của cậu Ba còn lớn hơn cậu Tư nữa.
Đám người hầu chuyển đồ xong, thì trở về dinh thự Đỗ gia hết.
Cho dù trong vẫn còn hơi lộn xộn, Nhạc Thiên đã thấy rất hài lòng, ôm Bé Mèo Con ngồi trên ghế salon, “Công tử, mau tới đây thử xem, anh mua đấy.”
Đỗ Vân Đường mang theo một tâm trạng kiêu ngạo kỳ lạ ngồi xuống.
“Thế nào?” Nhạc Thiên nghiêng mặt hỏi hắn.
Đỗ Vân Đường thoả mãn gật gật đầu, “Rất mềm,” Hắn thoáng ngồi dậy lại ngồi xuống, “Độ co dãn cũng đủ.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ anh thích là tốt rồi, dù sao thì sau này cũng là hai ta dùng chung mà.
Hai người lại lên lầu xem hết nội thất mới được thay một lượt, đương nhiên là cũng phải xem cả bồn tắm nữa, sau khi Đỗ Vân Đường xem xong, trong lòng cứ lâng lâng, cảm thấy rất thoải mái, vừa xuống cầu thang vừa nói: “Cậu còn thiếu gì thì cứ nói với tôi, mấy ngày nay tôi rảnh, đi mua với cậu luôn, cậu không hiểu mấy cái này, tùy tiện đi mua, người ta chỉ cần xoẹt xoẹt một đao, là giết người không thấy máu.”
“Được rồi, tôi sẽ không đi một mình đâu.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Đỗ Vân Đường vẫn còn chưa nhận ra, trong lúc bất tri bất giác hắn đã bắt đầu đối xử với Nhạc Thiên như Nhạc Thiên đối xử hắn, bắt đầu “để tâm” Nhạc Thiên hơn, vì cậu nghĩ trước nghĩ sau, cứ như Trình Nhạc Thiên là một đứa trẻ không biết gì cả.
Cho dù xuất phát từ một loại cảm giác muốn bù đắp cho “tình cảm” của Trình Nhạc Thiên hay là gì đi nữa. Chính Đỗ Vân Đường cũng không hiểu vì sao, hắn chỉ biết mình đối xử với Trình Nhạc Thiên tốt hơn chút nào, lòng hắn cũng thấy dễ chịu chút ấy, không thì cứ luôn thấy có lỗi với Trình Nhạc Thiên.
Đã nói muốn ấm phòng, cho nên buổi tối Đỗ Vân Đường ngủ lại đây, hắn ngủ trong phòng khách, nằm ngủ trên chiếc giường mình mua, đắp trên người là cái chăn mà Trình Nhạc Thiên mang từ ngõ Song Ngọc đến, vì lò sưởi âm tường đã được đốt, nên không lạnh chút nào, còn có thấy hơi khô, ngủ không được.
Đỗ Vân Đường lăn qua lộn lại rất lâu, chợt thoáng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, hắn vội vàng nhắm hai mắt lại.
Đỗ Vân Đường không nghe được tiếng bước chân của Trình Nhạc Thiên, bởi Trình Nhạc Thiên đã từng tập luyện, bước chân của cậu không có tiếng động như mèo đi. Mãi đến khi có một mùi thơm mát lạnh đến gần chóp mũi, Đỗ Vân Đường mới biết Trình Nhạc Thiên đã đứng ngay bên giường, nhanh chóng nín thở.
Trong lòng Đỗ Vân Đường cứ miên man nghĩ suy, nửa đêm Trình Nhạc Thiên đến làm gì, đến xem hắn? Không kiềm chế được tình yêu dành cho mình nữa sao? Hoặc là…trong đầu Đỗ Vân Đường đã hiện ra hình ảnh Trình Nhạc Thiên lén lút hôn mình, sống lưng vừa rờn rợn vừa tê rần, thật sự không biết là buồn hay vui.
Nếu như Trình Nhạc Thiên thật sự hôn mình, chỉ cần không làm gì quá đáng, nếu không hôn lên môi, thì hắn sẽ coi như là mình đã ngủ rồi không hay biết gì, nếu như Trình Nhạc Thiên nhất định muốn hôn môi… Đỗ Vân Đường vừa lúng túng nghĩ đến đó, đã cảm thấy cái chăn trên người bị ai đó kéo kéo.
Trong lòng Đỗ Vân Đường kinh hãi, không ngờ là Trình Nhạc Thiên trông thanh thuần như thế, vậy mà gan lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều! Đã quyết định trực tiếp chơi tới luôn rồi!
Chăn mền trên người bị kéo đi rồi, Đỗ Vân Đường không nhịn được nữa mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Nhạc Thiên… là cậu sao?” Hắn làm bộ như vừa bị đánh thức ngồi dậy.
Nhạc Thiên tìm tòi ngọn đèn bên tường, cậu mặc một cái áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng bạc, tay cầm một tấm chăn mỏng, xin lỗi nói: “Đánh thức anh rồi?”
Đỗ Vân Đường nói: “Không có chuyện gì, làm sao vậy?”
“Lò sưởi âm tường nóng qua tôi nằm trong phòng không ngủ được, đổi sang một cái chăn mỏng mới dễ chịu hơn một chút,” Gò má Nhạc Thiên ửng đỏ, tay đưa tấm chăn mỏng cho Đỗ Vân Đường đang sững sờ, “Tôi nghĩ mình ngủ không ngon, chắc anh cũng không ngủ được, nên mới đến đổi cho anh cái chăn mỏng hơn.”
Sắc mặt Đỗ Vân Đường nhất thời lúc trắng lúc xanh, ôm cái chăn mỏng trong lòng một hồi lâu không biết nói cái gì.
“Không ngờ là lại đánh thức anh, tôi còn tưởng tay chân mình nhẹ lắm rồi,” Nhạc Thiên ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Đỗ Vân Đường cúi đầu, lắp bắp nói: “Ngủ ngon.”
Nhạc Thiên đóng cửa lại, Đỗ Vân Đường dằn cảm xúc muốn nắm đầu mình đập mạnh xuống giường, Đỗ Vân Đường! Mày đang nghĩ cái gì vậy!
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Vân Đường đi xuống lầu thì bước chân phù phiếm vành mắt bầm đen, cứ như là hít thuốc phiện, làm Nhạc Thiên đang chờ dưới lầu giật mình hết hồn, “Vân Đường anh làm sao vậy? Lạ giường sao?”
“Không sao cả.” Đỗ Vân Đường khoát tay áo một cái, mặt mày uể oải.
Nhạc Thiên vội vàng bưng ly cà phê cho hắn, “Uống ngụm cà phê cho lên tinh thần, chẳng phải anh nói hôm nay còn phải đến ngân hàng sao?”
Đỗ Vân Đường nhận cà phê uống một hớp, độ ngọt vừa đúng với ý của hắn, cũng không nóng miệng, Trình Nhạc Thiên ôm mèo lo âu nhìn hắn, bởi vì trong nhà không lạnh, nên cậu chỉ mặc một bộ trường sam lá trúc màu xanh lơ, một tay vuốt ve cái bụng của Bé Mèo Con, “Tôi vừa làm bữa sáng, anh ăn một miếng rồi hẵng đi.”
Hình ảnh này thật sự rất ấm áp, Đỗ Vân Đường hoảng hốt trong thoáng chốc, Bé Mèo Con có vẻ như là không quen hắn lắm, “meo meo” hai tiếng với hắn, tiếng kêu không hề hữu hảo.
“Bé Mèo Con cũng đói bụng rồi,” Nhạc Thiên gãi gãi mèo con, Bé Mèo Con cọ cọ vào lồng ngức cậu, Nhạc Thiên ôm mèo vừa đi vừa nói, “Anh tự ăn đi, ở ngay trên bàn đó, tôi không hầu anh đâu.”
Khi người cậu đi ngang qua Đỗ Vân Đường thì mang theo một làn hương ấm áp thơm ngát, tâm thần Đỗ Vân Đường gần như sắp say rồi, một buổi sáng thư thả như thế này không thể nào xuất hiện ở Đỗ gia. Bóng người dịu dàng xinh đẹp động lòng ngồi khụy dưới đất cẩn thật đút cho mèo ăn, Đỗ Vân Đường đi về phía trước một bước, trên bàn đã bày sẵn trứng tráng bánh mì nướng, còn có một bát cháo và một ít dưa muối.
Nhạc Thiên rót một chén nước cho Bé Mèo Con, cất cao giọng nói: “Ăn cháo trước cho ấm bụng.”
Đỗ Vân Đường từ nước ngoài về, Nhạc Thiên biết hắn quen ăn sáng kiểu Tây, nên chuẩn bị cà phê bánh mì, nhưng lại muốn dưỡng dạ dày cho hắn, cũng chuẩn bị cả cháo loãng luôn.
Đỗ Vân Đường cầm đũa, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy hổ thẹn, một người vừa tốt bụng vừa cẩn thận như Trình Nhạc Thiên, cuối cùng là tối ngày hôm qua hắn đã nghĩ gì chứ, không cần phải nói, tất cả các món món nào cũng hợp với khẩu vị của hắn.
Bé Mèo Con ngày nào cũng có cá ăn, ăn mãi sinh kén, cứ “meo meo” như đang chê cá hôm nay không đủ tươi, Nhạc Thiên vuốt ve đầu của nó, “Bé Mèo Con, hôm nay bận quá, tối mua cá tươi cho con nhé.”
Bé Mèo Con nhẹ nhàng “meo” một tiếng, liếm nước uống.
Nhạc Thiên đứng dậy đi tới trước bàn ăn, nói với Đỗ Vân Đường: “Khi nào về nhà, nếu như lão gia tử có nói anh, thì anh cũng đừng cãi nhau với ông ấy, lần trước em tư của anh đến, tôi cứ thấy sắc mặt cậu ta không ổn, ông ấy có nói gì thì anh cứ nhịn một chút.”
Đỗ Vân Đường nói: “Nghe lời cậu.”
Nhạc Thiên mỉm cười, Bé Mèo Con không thích ăn cá không tươi, chạy vài bước rồi nhảy lên bàn ăn, nhìn nhìn cái trứng tráng trong đĩa của Đỗ Vân Đường rồi bắt đầu “meo meo meo”.
Đỗ Vân Đường sầm mặt không nói gì, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Bé Mèo Con, không chịu cho nó.
Nhạc Thiên nở nụ cười, đứng ra làm hòa, ôm con mèo con hôn lên mặt nó, “Ngoan nào, đừng xin ăn, cái đó không ngon, lát nữa mua cá cho con.”
“Đừng nuông chiều nó quá, ” Đỗ Vân Đường cắt trứng tráng, phê bình, “Làm gì có con mèo nào ăn cá mỗi ngày, người nước ngoài chỉ cho mèo ăn thức ăn cho mèo thôi, để tôi về cho người mang đến cho cậu.”
Nhạc Thiên lườm khẽ hắn, nhẹ nhàng khéo léo nói: “Nó còn không thèm quan tâm đến anh, anh cấm cản nó làm gì, ăn cũng là ăn của tôi, không cho nói.”
Đỗ Vân Đường nhất thời bị nghẹn họng, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Ít nhất tôi cũng không kén chọn.”
Ăn sáng xong, Đỗ Vân Đường chính thức từ biệt với Nhạc Thiên, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng, hơn một nửa đồ trong này là tác phẩm xuất phát từ tay hắn, mênh mông chất thành đống, vui nhà vui cửa đúng như lời hắn nói. Con người Trình Nhạc Thiên quá lạnh nhạt, nhà thế này mới thêm chút hơi người, “Rất tốt.”
“Tốt thì tốt, mà sống có một mình, cái biệt thự này có vẻ hơi lớn.” Nhạc Thiên cúi đầu, giọng nói trầm thấp hơn.
Đỗ Vân Đường thầm nghĩ: Cậu ấy nói rõ ràng thế rồi, mình nên đáp lại thế nào đây? Hắn đè mũ trên đầu xuống, vành nón che khuất khuôn mặt và mắt mũi anh tuấn của hắn, hắn giấu mình sau mũ nặng nề nói: “Tôi sẽ đến thăm cậu.”
“Nói sau đi,” Nhạc Thiên đứng thẳng như dòng nước trong sâu thẳm, gầy yếu như tờ giấy, nhếch môi nở nụ cười mờ mịt, “Qua hai năm nữa anh lập gia đình bận bịu rồi, sao còn bận lo được nữa.”
Đỗ Vân Đường gần như là chạy trối chết.
Trình Nhạc Thiên là thanh đao dịu dàng, trông thì mềm mại đến vô cùng, khi lưỡi đao bật lại là lấy mạng người, trong lòng Đỗ Vân Đường rất bối rối, đến ngân hàng đi làm rồi mà vẫn để hồn trên mây.
Thư ký cầm lại văn kiện đã được ký tên, ngạc nhiên hỏi: “Đỗ tiên sinh, Trình Nhạc Thiên là ai vậy?”
“Có thể có ai? Cậu ấy là bạn tôi!” Đỗ Vân Đường cảnh giác nói, chẳng lẽ quan hệ của hắn và Trình Nhạc Thiên đã lan truyền đến mức ngay cả thư ký của hắn cũng đã biết?
Thư ký không biết nói gì trả văn kiện lại cho cho hắn, chỉ chỉ chữ ký phía dưới, nét chữ viết đẹp đẽ, thình lình viết ba chữ “Trình Nhạc Thiên”.
Đỗ Vân Đường nhất thời hoa mắt váng đầu, nhắm mắt nói: “Xin lỗi, cô Ngô, tôi mất tập trung, cô đóng dấu một bản khác lại từ đầu.”
“À, được,” Thư ký khép văn kiện lại, thử dò hỏi, “Đỗ tiên sinh, có phải anh mệt mỏi quá không? Tôi pha cho anh ly cà phê nhé?”
“Làm phiền.” Đỗ Vân Đường bóp bóp huyệt thái dương, ngả lưng mình ra sau, thầm nghĩ chắc tại tối hôm qua không ngủ được nên hôm nay mới ngơ ngơ ngác ngác thế này, nhưng cẩn thận nghĩ đến lý do tại sao lại không ngủ được, thì ngẫm đi ngẫm lại vẫn là vì một chuyện.
Nhạc Thiên ôm Bé Mèo Con đến tiệm may, bảo là sắp sang năm mới rồi, làm bộ quần áo mới cho Bé Mèo Con.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có muốn không?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Không thể bên trọng bên khinh được, phải làm cho mày luôn chứ.”
Thợ may đo kích thước cho Bé Mèo Con, Nhạc Thiên lại đòi thêm một cái yếm cho con nít, “Màu vàng, màu vàng non.”
Hệ thống: “…” Cút con mẹ mày đi.
Yếm là hàng có sẵn, quần áo của Bé Mèo Con thì lại phải đợi thêm ba ngày, Nhạc Thiên để lại địa chỉ cho tiệm may, đang chuẩn bị ôm mèo đi về, vừa mới quay người lại đã đụng mặt với Đỗ Thịnh Minh, đành phải đứng lại, “Cậu Tư.”
Đỗ Thịnh Minh cũng cảm thấy rất khéo, bà vợ nhỏ đang mang bầu của hắn mấy ngày nay cứ mỗi ngày một cỡ áo, sườn xám mới làm đã không thể mặc, cứ nhõng nhẽo đòi hắn mua mới, không ngờ chạm mặt Trình Nhạc Thiên ở đây.
Đỗ Thịnh Minh không mấy hứng thú với Trình Nhạc Thiên, bởi vì Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên từng có một quãng thời gian phong ba bão táp rất ồn ào. Đỗ Thịnh Minh cũng tò mò muốn biết con hát mà anh ba mình nâng đỡ là loại người gì, bèn lén đi xem hai vở hí của Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên diễn hoa đán, vừa thấy cậu lên sân khấu, Đỗ Thịnh Minh hoàn toàn không nhìn thấy chút nét đàn ông nào trên người cậu, dáng vẻ thật sự đúng là nghiêng nước nghiêng thành. Sau khi cậu xuống sân khấu, Đỗ Thịnh Minh cũng không thấy cậu có một chút nét nữ tính nào, là một cậu thanh niên rất xinh đẹp, quan hệ với Đỗ Vân Đường hình như cũng rất thuần khiết.
Cho nên Đỗ Thịnh Minh mất hứng thú với Trình Nhạc Thiên.
“Ông chủ Trình, đến may quần áo?”
Nhạc Thiên không muốn nhiều lời giải thích với hắn, “ừm” một tiếng trầm thấp, “Vậy thì cậu Tư, tôi xin phép đi trước.”
“Chờ đã, ” Đỗ Thịnh Minh theo bản năng nói, “Ông chủ Trình, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Nhạc Thiên hỏi: “Việc gì?”
“Ông chủ Trình là chuyên gia trong nghề, cô vợ nhỏ nhà tôi đòi tôi mua cho một cái nhẫn, tôi đã mua rất nhiều rồi, cô ta cứ kén ba chọn bốn, mà bảo mấy bà vợ khác chọn giúp tôi, thì không được hay lắm, không bằng ông chủ Trình đi cùng với tôi?” Đỗ Thịnh Minh một hơi nói hết.
Nhạc Thiên thầm nói trong lòng, sao tự nhiên bảo anh đây chuyên gia, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười, “Đi thì đi, chỉ sợ chọn không tốt thôi.”
“Ông chủ Trình từng thấy đầy thứ tốt, sẽ không có chuyện không lựa được đâu.” Đỗ Thịnh Minh cười hì hì nói, thái độ đối xử với Trình Nhạc Thiên bắt đầu trả nên hơi ngả ngớn.
Nhạc Thiên nhìn ra, “Chỉ bằng quả đầu đậu hũ này mà tính được đà lấn tới hả, ông đây sẽ cho cậu ta lên bàn thờ ngồi hồi nào không hay luôn.”
Hệ thống: “…” Thôi xong rồi, đắc tội cái con voi này, cậu Tư đi mạnh giỏi…
__
(1) toàn vũ hành: 全武行, đánh võ quy mô lớn trong hát hí khúc.
------oOo------
Nhạc Thiên ôm một con mèo nhỏ đứng ngay cửa ra vào, mắt cười nhìn dòng người ra ra vào vào, vẻ mặt rất cảm kích, cậu không không chỉ đơn thuần cảm kích một mình vị công tử Đỗ Vân Đường, mà còn rất cảm kích người làm của Đỗ gia.
Người hầu của Đỗ gia cũng thấy rất vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy cậu Ba vì một đào kép như vậy mà vỗ bàn trợn mắt với ông chủ cũng không phải là không đáng.
“Cái hộp đồ đó, phiền mọi người cẩn thận một chút.” Nhạc Thiên bước lên trước một bước dặn dò.
Đỗ Vân Đường vội vàng đi theo báo một tiếng, “Trong đó là gì?”
“Là một vài món đồ trang sức cũ, không đáng giá, chỉ là cứ canh cánh trong lòng.” Nhạc Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mèo, thở ra từng hơi, “Mùa đông năm nay lạnh quá.”
“Đúng là lạnh thật,” Đỗ Vân Đường nói, “Trong biệt thự của cậu có lò sưởi âm tường, đốt lên sẽ ấm hơn.”
Nhạc Thiên gật đầu cười, “Hôm nay còn phiền anh làm ấm phòng cho tôi đó.”
Đỗ Vân Đường đón nhận ánh mắt cười rực rỡ của cậu: “Đó là tất nhiên rồi.”
Hai người đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói chuyện, đám người hầu ra ra vào vào nhìn hết trong mắt, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì Đỗ Vân Đường ở nhà cứ hở một chút là diễn toàn vũ hành (1) với Đỗ lão gia, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng tâm bình khí hòa như thế, rất hiếm khi người làm của Đỗ gia được nhìn thấy.
Đến nơi rồi, đám người hầu càng im lặng, chỗ này cách dinh thự Đỗ gia rất gần, gan của cậu Ba còn lớn hơn cậu Tư nữa.
Đám người hầu chuyển đồ xong, thì trở về dinh thự Đỗ gia hết.
Cho dù trong vẫn còn hơi lộn xộn, Nhạc Thiên đã thấy rất hài lòng, ôm Bé Mèo Con ngồi trên ghế salon, “Công tử, mau tới đây thử xem, anh mua đấy.”
Đỗ Vân Đường mang theo một tâm trạng kiêu ngạo kỳ lạ ngồi xuống.
“Thế nào?” Nhạc Thiên nghiêng mặt hỏi hắn.
Đỗ Vân Đường thoả mãn gật gật đầu, “Rất mềm,” Hắn thoáng ngồi dậy lại ngồi xuống, “Độ co dãn cũng đủ.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ anh thích là tốt rồi, dù sao thì sau này cũng là hai ta dùng chung mà.
Hai người lại lên lầu xem hết nội thất mới được thay một lượt, đương nhiên là cũng phải xem cả bồn tắm nữa, sau khi Đỗ Vân Đường xem xong, trong lòng cứ lâng lâng, cảm thấy rất thoải mái, vừa xuống cầu thang vừa nói: “Cậu còn thiếu gì thì cứ nói với tôi, mấy ngày nay tôi rảnh, đi mua với cậu luôn, cậu không hiểu mấy cái này, tùy tiện đi mua, người ta chỉ cần xoẹt xoẹt một đao, là giết người không thấy máu.”
“Được rồi, tôi sẽ không đi một mình đâu.” Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Đỗ Vân Đường vẫn còn chưa nhận ra, trong lúc bất tri bất giác hắn đã bắt đầu đối xử với Nhạc Thiên như Nhạc Thiên đối xử hắn, bắt đầu “để tâm” Nhạc Thiên hơn, vì cậu nghĩ trước nghĩ sau, cứ như Trình Nhạc Thiên là một đứa trẻ không biết gì cả.
Cho dù xuất phát từ một loại cảm giác muốn bù đắp cho “tình cảm” của Trình Nhạc Thiên hay là gì đi nữa. Chính Đỗ Vân Đường cũng không hiểu vì sao, hắn chỉ biết mình đối xử với Trình Nhạc Thiên tốt hơn chút nào, lòng hắn cũng thấy dễ chịu chút ấy, không thì cứ luôn thấy có lỗi với Trình Nhạc Thiên.
Đã nói muốn ấm phòng, cho nên buổi tối Đỗ Vân Đường ngủ lại đây, hắn ngủ trong phòng khách, nằm ngủ trên chiếc giường mình mua, đắp trên người là cái chăn mà Trình Nhạc Thiên mang từ ngõ Song Ngọc đến, vì lò sưởi âm tường đã được đốt, nên không lạnh chút nào, còn có thấy hơi khô, ngủ không được.
Đỗ Vân Đường lăn qua lộn lại rất lâu, chợt thoáng nghe ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, hắn vội vàng nhắm hai mắt lại.
Đỗ Vân Đường không nghe được tiếng bước chân của Trình Nhạc Thiên, bởi Trình Nhạc Thiên đã từng tập luyện, bước chân của cậu không có tiếng động như mèo đi. Mãi đến khi có một mùi thơm mát lạnh đến gần chóp mũi, Đỗ Vân Đường mới biết Trình Nhạc Thiên đã đứng ngay bên giường, nhanh chóng nín thở.
Trong lòng Đỗ Vân Đường cứ miên man nghĩ suy, nửa đêm Trình Nhạc Thiên đến làm gì, đến xem hắn? Không kiềm chế được tình yêu dành cho mình nữa sao? Hoặc là…trong đầu Đỗ Vân Đường đã hiện ra hình ảnh Trình Nhạc Thiên lén lút hôn mình, sống lưng vừa rờn rợn vừa tê rần, thật sự không biết là buồn hay vui.
Nếu như Trình Nhạc Thiên thật sự hôn mình, chỉ cần không làm gì quá đáng, nếu không hôn lên môi, thì hắn sẽ coi như là mình đã ngủ rồi không hay biết gì, nếu như Trình Nhạc Thiên nhất định muốn hôn môi… Đỗ Vân Đường vừa lúng túng nghĩ đến đó, đã cảm thấy cái chăn trên người bị ai đó kéo kéo.
Trong lòng Đỗ Vân Đường kinh hãi, không ngờ là Trình Nhạc Thiên trông thanh thuần như thế, vậy mà gan lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều! Đã quyết định trực tiếp chơi tới luôn rồi!
Chăn mền trên người bị kéo đi rồi, Đỗ Vân Đường không nhịn được nữa mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Nhạc Thiên… là cậu sao?” Hắn làm bộ như vừa bị đánh thức ngồi dậy.
Nhạc Thiên tìm tòi ngọn đèn bên tường, cậu mặc một cái áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng bạc, tay cầm một tấm chăn mỏng, xin lỗi nói: “Đánh thức anh rồi?”
Đỗ Vân Đường nói: “Không có chuyện gì, làm sao vậy?”
“Lò sưởi âm tường nóng qua tôi nằm trong phòng không ngủ được, đổi sang một cái chăn mỏng mới dễ chịu hơn một chút,” Gò má Nhạc Thiên ửng đỏ, tay đưa tấm chăn mỏng cho Đỗ Vân Đường đang sững sờ, “Tôi nghĩ mình ngủ không ngon, chắc anh cũng không ngủ được, nên mới đến đổi cho anh cái chăn mỏng hơn.”
Sắc mặt Đỗ Vân Đường nhất thời lúc trắng lúc xanh, ôm cái chăn mỏng trong lòng một hồi lâu không biết nói cái gì.
“Không ngờ là lại đánh thức anh, tôi còn tưởng tay chân mình nhẹ lắm rồi,” Nhạc Thiên ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Đỗ Vân Đường cúi đầu, lắp bắp nói: “Ngủ ngon.”
Nhạc Thiên đóng cửa lại, Đỗ Vân Đường dằn cảm xúc muốn nắm đầu mình đập mạnh xuống giường, Đỗ Vân Đường! Mày đang nghĩ cái gì vậy!
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Vân Đường đi xuống lầu thì bước chân phù phiếm vành mắt bầm đen, cứ như là hít thuốc phiện, làm Nhạc Thiên đang chờ dưới lầu giật mình hết hồn, “Vân Đường anh làm sao vậy? Lạ giường sao?”
“Không sao cả.” Đỗ Vân Đường khoát tay áo một cái, mặt mày uể oải.
Nhạc Thiên vội vàng bưng ly cà phê cho hắn, “Uống ngụm cà phê cho lên tinh thần, chẳng phải anh nói hôm nay còn phải đến ngân hàng sao?”
Đỗ Vân Đường nhận cà phê uống một hớp, độ ngọt vừa đúng với ý của hắn, cũng không nóng miệng, Trình Nhạc Thiên ôm mèo lo âu nhìn hắn, bởi vì trong nhà không lạnh, nên cậu chỉ mặc một bộ trường sam lá trúc màu xanh lơ, một tay vuốt ve cái bụng của Bé Mèo Con, “Tôi vừa làm bữa sáng, anh ăn một miếng rồi hẵng đi.”
Hình ảnh này thật sự rất ấm áp, Đỗ Vân Đường hoảng hốt trong thoáng chốc, Bé Mèo Con có vẻ như là không quen hắn lắm, “meo meo” hai tiếng với hắn, tiếng kêu không hề hữu hảo.
“Bé Mèo Con cũng đói bụng rồi,” Nhạc Thiên gãi gãi mèo con, Bé Mèo Con cọ cọ vào lồng ngức cậu, Nhạc Thiên ôm mèo vừa đi vừa nói, “Anh tự ăn đi, ở ngay trên bàn đó, tôi không hầu anh đâu.”
Khi người cậu đi ngang qua Đỗ Vân Đường thì mang theo một làn hương ấm áp thơm ngát, tâm thần Đỗ Vân Đường gần như sắp say rồi, một buổi sáng thư thả như thế này không thể nào xuất hiện ở Đỗ gia. Bóng người dịu dàng xinh đẹp động lòng ngồi khụy dưới đất cẩn thật đút cho mèo ăn, Đỗ Vân Đường đi về phía trước một bước, trên bàn đã bày sẵn trứng tráng bánh mì nướng, còn có một bát cháo và một ít dưa muối.
Nhạc Thiên rót một chén nước cho Bé Mèo Con, cất cao giọng nói: “Ăn cháo trước cho ấm bụng.”
Đỗ Vân Đường từ nước ngoài về, Nhạc Thiên biết hắn quen ăn sáng kiểu Tây, nên chuẩn bị cà phê bánh mì, nhưng lại muốn dưỡng dạ dày cho hắn, cũng chuẩn bị cả cháo loãng luôn.
Đỗ Vân Đường cầm đũa, trong lòng vừa thấy ấm áp vừa thấy hổ thẹn, một người vừa tốt bụng vừa cẩn thận như Trình Nhạc Thiên, cuối cùng là tối ngày hôm qua hắn đã nghĩ gì chứ, không cần phải nói, tất cả các món món nào cũng hợp với khẩu vị của hắn.
Bé Mèo Con ngày nào cũng có cá ăn, ăn mãi sinh kén, cứ “meo meo” như đang chê cá hôm nay không đủ tươi, Nhạc Thiên vuốt ve đầu của nó, “Bé Mèo Con, hôm nay bận quá, tối mua cá tươi cho con nhé.”
Bé Mèo Con nhẹ nhàng “meo” một tiếng, liếm nước uống.
Nhạc Thiên đứng dậy đi tới trước bàn ăn, nói với Đỗ Vân Đường: “Khi nào về nhà, nếu như lão gia tử có nói anh, thì anh cũng đừng cãi nhau với ông ấy, lần trước em tư của anh đến, tôi cứ thấy sắc mặt cậu ta không ổn, ông ấy có nói gì thì anh cứ nhịn một chút.”
Đỗ Vân Đường nói: “Nghe lời cậu.”
Nhạc Thiên mỉm cười, Bé Mèo Con không thích ăn cá không tươi, chạy vài bước rồi nhảy lên bàn ăn, nhìn nhìn cái trứng tráng trong đĩa của Đỗ Vân Đường rồi bắt đầu “meo meo meo”.
Đỗ Vân Đường sầm mặt không nói gì, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Bé Mèo Con, không chịu cho nó.
Nhạc Thiên nở nụ cười, đứng ra làm hòa, ôm con mèo con hôn lên mặt nó, “Ngoan nào, đừng xin ăn, cái đó không ngon, lát nữa mua cá cho con.”
“Đừng nuông chiều nó quá, ” Đỗ Vân Đường cắt trứng tráng, phê bình, “Làm gì có con mèo nào ăn cá mỗi ngày, người nước ngoài chỉ cho mèo ăn thức ăn cho mèo thôi, để tôi về cho người mang đến cho cậu.”
Nhạc Thiên lườm khẽ hắn, nhẹ nhàng khéo léo nói: “Nó còn không thèm quan tâm đến anh, anh cấm cản nó làm gì, ăn cũng là ăn của tôi, không cho nói.”
Đỗ Vân Đường nhất thời bị nghẹn họng, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Ít nhất tôi cũng không kén chọn.”
Ăn sáng xong, Đỗ Vân Đường chính thức từ biệt với Nhạc Thiên, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng, hơn một nửa đồ trong này là tác phẩm xuất phát từ tay hắn, mênh mông chất thành đống, vui nhà vui cửa đúng như lời hắn nói. Con người Trình Nhạc Thiên quá lạnh nhạt, nhà thế này mới thêm chút hơi người, “Rất tốt.”
“Tốt thì tốt, mà sống có một mình, cái biệt thự này có vẻ hơi lớn.” Nhạc Thiên cúi đầu, giọng nói trầm thấp hơn.
Đỗ Vân Đường thầm nghĩ: Cậu ấy nói rõ ràng thế rồi, mình nên đáp lại thế nào đây? Hắn đè mũ trên đầu xuống, vành nón che khuất khuôn mặt và mắt mũi anh tuấn của hắn, hắn giấu mình sau mũ nặng nề nói: “Tôi sẽ đến thăm cậu.”
“Nói sau đi,” Nhạc Thiên đứng thẳng như dòng nước trong sâu thẳm, gầy yếu như tờ giấy, nhếch môi nở nụ cười mờ mịt, “Qua hai năm nữa anh lập gia đình bận bịu rồi, sao còn bận lo được nữa.”
Đỗ Vân Đường gần như là chạy trối chết.
Trình Nhạc Thiên là thanh đao dịu dàng, trông thì mềm mại đến vô cùng, khi lưỡi đao bật lại là lấy mạng người, trong lòng Đỗ Vân Đường rất bối rối, đến ngân hàng đi làm rồi mà vẫn để hồn trên mây.
Thư ký cầm lại văn kiện đã được ký tên, ngạc nhiên hỏi: “Đỗ tiên sinh, Trình Nhạc Thiên là ai vậy?”
“Có thể có ai? Cậu ấy là bạn tôi!” Đỗ Vân Đường cảnh giác nói, chẳng lẽ quan hệ của hắn và Trình Nhạc Thiên đã lan truyền đến mức ngay cả thư ký của hắn cũng đã biết?
Thư ký không biết nói gì trả văn kiện lại cho cho hắn, chỉ chỉ chữ ký phía dưới, nét chữ viết đẹp đẽ, thình lình viết ba chữ “Trình Nhạc Thiên”.
Đỗ Vân Đường nhất thời hoa mắt váng đầu, nhắm mắt nói: “Xin lỗi, cô Ngô, tôi mất tập trung, cô đóng dấu một bản khác lại từ đầu.”
“À, được,” Thư ký khép văn kiện lại, thử dò hỏi, “Đỗ tiên sinh, có phải anh mệt mỏi quá không? Tôi pha cho anh ly cà phê nhé?”
“Làm phiền.” Đỗ Vân Đường bóp bóp huyệt thái dương, ngả lưng mình ra sau, thầm nghĩ chắc tại tối hôm qua không ngủ được nên hôm nay mới ngơ ngơ ngác ngác thế này, nhưng cẩn thận nghĩ đến lý do tại sao lại không ngủ được, thì ngẫm đi ngẫm lại vẫn là vì một chuyện.
Nhạc Thiên ôm Bé Mèo Con đến tiệm may, bảo là sắp sang năm mới rồi, làm bộ quần áo mới cho Bé Mèo Con.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có muốn không?”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Không thể bên trọng bên khinh được, phải làm cho mày luôn chứ.”
Thợ may đo kích thước cho Bé Mèo Con, Nhạc Thiên lại đòi thêm một cái yếm cho con nít, “Màu vàng, màu vàng non.”
Hệ thống: “…” Cút con mẹ mày đi.
Yếm là hàng có sẵn, quần áo của Bé Mèo Con thì lại phải đợi thêm ba ngày, Nhạc Thiên để lại địa chỉ cho tiệm may, đang chuẩn bị ôm mèo đi về, vừa mới quay người lại đã đụng mặt với Đỗ Thịnh Minh, đành phải đứng lại, “Cậu Tư.”
Đỗ Thịnh Minh cũng cảm thấy rất khéo, bà vợ nhỏ đang mang bầu của hắn mấy ngày nay cứ mỗi ngày một cỡ áo, sườn xám mới làm đã không thể mặc, cứ nhõng nhẽo đòi hắn mua mới, không ngờ chạm mặt Trình Nhạc Thiên ở đây.
Đỗ Thịnh Minh không mấy hứng thú với Trình Nhạc Thiên, bởi vì Đỗ Vân Đường và Trình Nhạc Thiên từng có một quãng thời gian phong ba bão táp rất ồn ào. Đỗ Thịnh Minh cũng tò mò muốn biết con hát mà anh ba mình nâng đỡ là loại người gì, bèn lén đi xem hai vở hí của Trình Nhạc Thiên.
Trình Nhạc Thiên diễn hoa đán, vừa thấy cậu lên sân khấu, Đỗ Thịnh Minh hoàn toàn không nhìn thấy chút nét đàn ông nào trên người cậu, dáng vẻ thật sự đúng là nghiêng nước nghiêng thành. Sau khi cậu xuống sân khấu, Đỗ Thịnh Minh cũng không thấy cậu có một chút nét nữ tính nào, là một cậu thanh niên rất xinh đẹp, quan hệ với Đỗ Vân Đường hình như cũng rất thuần khiết.
Cho nên Đỗ Thịnh Minh mất hứng thú với Trình Nhạc Thiên.
“Ông chủ Trình, đến may quần áo?”
Nhạc Thiên không muốn nhiều lời giải thích với hắn, “ừm” một tiếng trầm thấp, “Vậy thì cậu Tư, tôi xin phép đi trước.”
“Chờ đã, ” Đỗ Thịnh Minh theo bản năng nói, “Ông chủ Trình, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Nhạc Thiên hỏi: “Việc gì?”
“Ông chủ Trình là chuyên gia trong nghề, cô vợ nhỏ nhà tôi đòi tôi mua cho một cái nhẫn, tôi đã mua rất nhiều rồi, cô ta cứ kén ba chọn bốn, mà bảo mấy bà vợ khác chọn giúp tôi, thì không được hay lắm, không bằng ông chủ Trình đi cùng với tôi?” Đỗ Thịnh Minh một hơi nói hết.
Nhạc Thiên thầm nói trong lòng, sao tự nhiên bảo anh đây chuyên gia, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười, “Đi thì đi, chỉ sợ chọn không tốt thôi.”
“Ông chủ Trình từng thấy đầy thứ tốt, sẽ không có chuyện không lựa được đâu.” Đỗ Thịnh Minh cười hì hì nói, thái độ đối xử với Trình Nhạc Thiên bắt đầu trả nên hơi ngả ngớn.
Nhạc Thiên nhìn ra, “Chỉ bằng quả đầu đậu hũ này mà tính được đà lấn tới hả, ông đây sẽ cho cậu ta lên bàn thờ ngồi hồi nào không hay luôn.”
Hệ thống: “…” Thôi xong rồi, đắc tội cái con voi này, cậu Tư đi mạnh giỏi…
__
(1) toàn vũ hành: 全武行, đánh võ quy mô lớn trong hát hí khúc.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.