Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 133: Thế giới 9: Sư tôn “chiến” quá 11
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên đến Tàng Thư Các của Quy Nhất tông, Huyền Kỳ đặt cậu trên cái bàn ngọc, rồi chui vào trong tìm tư liệu giải chú.
Nhạc Thiên: “Tao có bốn cái chân é.”
Hệ thống: “Thì?”
Nhạc Thiên: “Không đúng, phải là năm cái chân.”
Hệ thống: “…” Muốn đập gãy một chân trong đó ghê.
Nhạc Thiên duỗi chân ra, chuẩn bị tự tin bước bước chân đầu tiên, kết quả là không giữ được thăng bằng “éc éc” ngã một cú ngay chính diện, rơi vào trong đống sách sổ quẫy đuôi ào ào, “Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!”
Hệ thống: “…” Uổng ghê, không biến thành ba ba.
Huyền Kỳ nghe thấy, quay đầu nhìn lướt qua, Mang rất tự giác hóa thành một dải lụa đỏ kéo Nhạc Thiên ra khỏi đống sách, tai Nhạc Thiên được rút ra khỏi kẽ hở giữa các trang giấy bật ra một tiếng “chít”, Mang rung lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Nhạc Thiên đứng vững, vẫn chưa quen với cơ thể mới của mình, lắc lắc đầu, nói với Mang cạnh mình, “Cảm ơn nha.”
Nhạc Thiên tiện đó mở một quyển sách ra, chữ trong sách bắt đầu bay lơ lửng, hình ảnh cũng nhảy nhót theo, Nhạc Thiên lật hết cuốn bên đông rồi lại sang cuốn bên tây, xem chả hiểu gì, lật mệt rồi thì ngồi bệt trên sách nghịch vuốt của mình, “Đập đập tay.”
Hệ thống: “Cậu đừng có làm trò nữa được không? Như thiểu năng ấy.”
Nhạc Thiên: “Hứ, mày gato với măng cụt của tao thì có.”
Mang hơi lóe lên, đáp xuống trước mặt Nhạc Thiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chân trước của cậu, Nhạc Thiên ngẩng khuôn mặt hồ ly ỏng ẹo của mình lên, “Mày cũng chơi hả?” Rồi thử duỗi chân ra, Mang nhích về phía trước, vỗ nhẹ vào lòng bàn chân mũm mĩm của cậu.
Thế là một người một kiếm bắt đầu vui vẻ đập tay.
Hệ thống: “…” Cái con người này biến thành hồ ly vẫn mắc mệt như vậy.
Huyền Kỳ tìm cả buổi cũng không tìm được tư liệu có liên quan đến việc biến hình, hễ có dính đến là đều bị xé hết, tức là Huyền Đa đã nghiên cứu thuật pháp đó từ lâu.
Huyền Kỳ sầm mặt bước ra, lập tức nhìn thấy tiểu hồ ly đang ngay ngắn gọn gàng ngồi chơi tập tầm vông tay không tay có (1) với Mang, vui vẻ kêu “chít chít chít” ầm cả lên.
Huyền Kỳ: …
Nhạc Thiên đột nhiên bị Huyền Kỳ xách phần da lông sau gáy nhấc đến trước mặt hắn, Huyền Kỳ hỏi: “Ngươi vui lắm sao?”
Nhạc Thiên: “…chít chít?” Hồ ly đẻ ra đã có mặt cười rồi không thể nói tui được, mặc dù đúng là tui đang vui thiệt khà khà khà.
Huyền Kỳ biết việc này không thể trách Bách Nhạc Thiên, mặt tối xuống ném Bách Nhạc Thiên lên vai, Nhạc Thiên nằm nhoài trên vai hắn, ghé đến gần dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vào cần cổ cao cao của hắn. Huyền Kỳ cứng ngắc giơ tay vuốt vuốt sống lưng mềm nhũn của hồ ly, Cực Quảng Sơn vẫn phải đi, kỳ ngộ khó được, chỉ có thể đánh cược một lần.
Ôm tiểu hồ ly trở lại, tâm trạng tuột dốc của Huyền Kỳ mắt trần cũng có thể thấy được, trên mặt hắn tuy vẫn không lộ vẻ gì, chỉ tỏa ra khí tức ủ dột, ngồi bên hàn đàm đả tọa.
Kỳ thực Nhạc Thiên rất có thể hiểu được Huyền Kỳ, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu và Huyền Kỳ giống nhau, cùng làm phản lại liên minh, chỉ là Huyền Kỳ vẫn chưa thành công.
Được thiết lập thành nhân vật là một thiên tài trong mắt chỉ có trở nên mạnh hơn lại bởi vì nữ chính chưa phi thăng mà phải chịu nỗi khổ bị liên minh cắn trả áp chế, Huyền Kỳ đúng là số nhọ.
Aizz, Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhảy lên đùi Huyền Kỳ, cái đầu lông xù ủi ủi vào cánh tay hắn, Huyền Kỳ hơi nhấc cánh tay lên, để năm ngón tay vùi sâu vào bộ lông mềm mại của Nhạc Thiên, như những khi vuốt ve mái tóc dài của cậu sau mỗi lần song tu.
Nhạc Thiên nằm nhoài trên đùi Huyền Kỳ, bị hắn vuốt vuốt đến lim dim, con ngươi đen láy chậm rãi chớp chớp, dịu ngoan nhắm mắt lại.
Hiện giờ thì ngày nào Huyền Kỳ cũng đêm song tu với Nhạc Thiên sáng thì đả tọa, tối nay đối diện với một con hồ ly nhỏ xíu hắn cũng hết cánh, nằm trên giường sắc khó coi. Tiểu hồ ly ngủ ngay phía dưới cánh tay hắn, cái bụng phồng rồi phồng lên say sưa ngủ, hơi ấm áp sát bên phần hông gầy của Huyền Kỳ, Huyền Kỳ nhẹ nhàng vuốt lông cậy, im lặng niệm khẩu quyết, trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Mãi cho đến cùng Huyền Kỳ ra khỏi Quy Nhất tông, Nhạc Thiên vẫn chưa thấy mặt mũi của nữ chính, nhưng cậu không quá lo lắng, cho dù không có cậu, nữ chính hẳn vẩn sẽ chuyển nguy thành an, trái lại tên Huyền Kỳ này có nổ hay không thì Nhạc Thiên khó mà trả lời được.
Huyền Kỳ một mình ngự kiếm mang theo Nhạc Thiên bay đến Cực Quảng Sơn, Nhạc Thiên trốn ở trong tay áo Huyền Kỳ ôm trái cây gặm, biến thành hồ ly được một điểm tốt, là sức ăn giảm mạnh, Huyền Kỳ hái ít tiên quả cất trong tay áo, là đủ cho Nhạc Thiên gặm.
Cực Quảng Sơn nằm ở phương Bắc, nơi quanh năm tuyết phủ, hiểm cảnh cùng hung cực ác, yêu vật hoành hành, người thường không dám đi thử mạng, còn đối với Huyền Kỳ mà nói thì là cơ hội tốt để tu luyện, mấy ngày nữa Cực Quảng Sơn sẽ có đại yêu xuất thế, Huyền Kỳ bèn đến đánh quái thăng cấp.
Nhạc Thiên đã biết rõ chân tướng vẫn cảm thấy Huyền Kỳ thật đáng thương, cho dù hắn có cố gắng trở nên mạnh hơn để được phi thăng cỡ nào đi nữa, thì liên minh cũng sẽ không cho hắn có cơ hội, mà trái lại hắn càng mạnh hơn, thì phản phệ phải chịu càng nặng thêm.
Huyền Kỳ mang theo Nhạc Thiên tiến vào một hang núi để nghỉ ngơi một hồi, may Nhạc Thiên bây giờ là hồ ly, có lông rồi không sợ lạnh, cuộn mình trong lồng ngực Huyền Kỳ gặm trái cây.
Tiên quả ngọt ngào mọng nước, Nhạc Thiên ôm tiên quả cắn từng ngụm nhỏ một, Huyền Kỳ nhắm mắt đả tọa.
Hệ thống: “Đừng ăn nữa, hắn có chuyện rồi.”
Nhạc Thiên: “Chuyện gì?”
Nhạc Thiên ôm trái cây mới cạp được một nửa quay đầu lại liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, thấy hắn mặt mày trầm tĩnh, dáng vẻ đả tọa trông rất bình tĩnh, “Không có chuyện gì mà, rất tốt.”
Hệ thống: “Bên trong xảy ra vấn đề, cậu lột đồ hắn ra đi.”
Nhạc Thiên không là có một ngày được nghe hệ thống kêu mình lột đồ nam chính, hí ha hí hửng nhét trái cây vào trong miệng, hai cái vuốt nho nhỏ gạt pháp y trước ngực Huyền Kỳ ra, quả nhiên nhìn thấy dưới vân da trắng trẻo là mũi kiếm đỏ đang phun trào.
Nhạc Thiên: “Làm sao giờ?” Giờ cậu chỉ to chừng hai nắm tay Huyền Kỳ, không thể bảo cậu đi song tu với Huyền Kỳ chứ.
Hệ thống: “Cậu nói chuyện với hắn?”
Nhạc Thiên: “…chít? Nói như vậy sao?”
Hệ thống: “…thử một chút xem sao.” Nó cũng hết cách rồi, nhưng không thể nhìn Huyền Kỳ trốn tránh, thế giới này sẽ vỡ, Nhạc Thiên cũng xong đời theo. Tuy rằng ngoài miệng nó nói có thể thoát được Nhạc Thiên là thoát ngay lập tức, nhưng nó thân là hệ thống, nếu đã trói chặt kí chủ rồi, thì nhất định sẽ lấy kiên trì hoàn thành nhiệm vụ làm mục tiêu tiến bước.
Nhạc Thiên cũng bó tay, nhả trái cây trong miệng mình ra, hai ba cái trèo từ ngực Huyền Kỳ bò lên bả vai hắn, ghé bên tai hắn kêu hai tiếng, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền không phản ứng gì, bèn lè lưỡi liếm liếm vành tai Huyền Kỳ, rốt cuộc Huyền Kỳ cũng chịu mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt, Nhạc Thiên ngỡ ngàng, trong mắt Huyền Kỳ đã bắt đầu vằn vện tơ máu, không thể nào, nghiêm trọng thế sao…
Huyền Kỳ từ trên vai đỡ Nhạc Thiên xuống, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao vậy?” Giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
Nhạc Thiên bị hắn dùng hai tay bế lên trước mặt, “chít” một tiếng, nhích đến liếm nhẹ lên mặt hắn.
Huyền Kỳ nói: “Vô dụng.” Biển máu bốc lên trong cơ thể, kiếm ý tàn phá, hắn dùng hết tất cả tu vi đễ áp chế mới có thể miễn cưỡng không phát điên, nếu như trước mặt hắn là Bách Nhạc Thiên bình thường, sớm đã bị hắn lột sạch làm một trận quyết liệt rồi.
Nhưng tiểu hồ ly Bách Nhạc Thiên thì không được.
Mang không chỉ một lần biểu hiện nghe lời Nhạc Thiên, nên Nhạc Thiên vẫn không nhụt chí, liếm mặt Huyền Kỳ trong lòng thử gọi “Mang”, “Mang, mày yên tĩnh chút đi.”
Huyền Kỳ bỗng nhiên cảm giác kiếm ý cuồn cuộn trong cơ thể chợt giảm tốc độ lại, cau mày nhìn tiểu hồ ly trước mắt, Nhạc Thiên liếm liếm miệng môi của hắn, kêu “chít chít” hai tiếng, Huyền Kỳ choáng váng, lợi ích mà Bách Nhạc Thiên mang đến cho hắn lớn thế sao?
Huyền Kỳ ôm tiểu hồ ly trải qua một đêm, dưới sự trấn an của cậu, kiếm ý trong cơ thể cuối cùng không còn cuộn trào mãnh liệt thế nữa.
Sáng sớm, gió tuyết ngừng thổi, mây tía đầy trời, báo hiệu đại yêu sắp xuất thế, Huyền Kỳ nhét tiểu hồ ly vào trong ngực che lại, nói với cậu: “Một lát nữa bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được đi ra.”
Nhạc Thiên “chít” một tiếng để đáp lại, hắt xì một cái, cậu không ngủ cả đêm, đang lúc buồn ngủ, trong ngực Huyền Kỳ ấm áp quá đáng, làm Nhạc Thiên bất tri bất giác thiếp đi.
Lúc hệ thống đánh thức cậu, cậu lại hắt xì một cái, chậm rãi xoay người trong lồng ngực Huyền Kỳ, “Đánh xong rồi?”
Hệ thống: “Xong rồi, người cũng sắp xong luôn.”
Nhạc Thiên giật mình, lập tức từ trong lồng ngực Huyền Kỳ chui ra, lúc này mới phát hiện Huyền Kỳ đang nằm trong tuyết, bên dưới toàn là vết máu đỏ sẫm màu, vội nhào đến tát hắn một cái, “Này! Huyền cờ hó! Ngươi chết chưa!”
Hệ thống: “… Không chết, không phải máu của hắn.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không sao, lại tát vào mặt Huyền Kỳ một vuốt nữa, dù sao cũng không có chuyện gì, đánh thêm mấy cái chẳng chết được.
Hệ thống: “…” Nó quên mất thứ này không phải người, mà súc sinh.
Trạng thái của Huyền Kỳ rất nguy kịch, kiếm ý đỏ như máu đã lan lên đến trên mặt hắn, tên ngốc này tưởng là do mình chưa đủ mạnh nên mới thành ra như vậy, nhưng thật ra là vì hắn quá mạnh mẽ, càng mạnh sẽ càng đau đón.
Nhạc Thiên thở dài, lại đi gọi Mang, nhưng hình như Mang cũng đang phát điên, không nghe lọt lời Nhạc Thiên nói.
Nhạc Thiên: “Làm sao bây giờ? Tao có cảm giác hắn không chịu nổi.”
Hệ thống: “Hắn giết đại yêu, cậu đi tìm đi, có yêu đan.”
Nhạc Thiên từ Huyền Kỳ trên lồng ngực nhảy xuống, căn cứ theo chỉ điểm của hệ thống tìm thấy một viên yêu đan to bằng nắm tay, vàng chói lọi trông cũng đẹp phết.
Nhạc Thiên: “Tìm thấy rồi, sau đó thì sao?”
Hệ thống: “Cậu ăn đi.”
Nhạc Thiên: “Hả?”
Hệ thống: “Ăn đi, không phải ngày nào cậu cũng lo ăn sao.”
Nhạc Thiên ôm yêu đan to bằng nắm tay mặt cạn lời, “Tao ăn nó làm gì, cái này cho người ăn được sao?”
“Ăn rồi sẽ biến thành yêu quái, cầu có thể hoá hình cứu Huyền Kỳ, ủa mà, cậu lka2 con người à?” Hệ thống nói.
Nhạc Thiên: …tao là tool con mẹ nó man cao cấp được chưa.
Nhạc Thiên buồn bực cúi đầu ngoạm một cái, “Oẹ… khó ăn quá…”
Yêu đan nhìn thì đẹp, mà vào mồm lại có mùi ngai ngái, Nhạc Thiên ói miếng vừa cạp ra.
Hệ thống: “…có phải để ăn cho ngon đâu mà, cậu ăn đi, không nhất thiết phải ăn hết, đủ hoá hình là được.”
Nhạc Thiên dùng móng vuốt nhỏ móc một nắm tuyết, yêu đan trộn với nước tuyết, bi thương nuốt xuống, “Tiểu Nhạc Nhạc hức, cục trắng giữa đất hức, mới hai ba tuổi hức, không có mẹ thương hức…”
Nhai chưa được mấy cái, quả nhiên Nhạc Thiên cảm thấy trong bụng có một dòng chảy ấm áp, “ọc” một tiếng trong nháy mắt cảm thấy cơ thể của mình vọt lên gấp mấy lần, móng vuốt nho nhỏ trắng như tuyết biến trở về cánh tay thon dài, thật sự đã hóa hình, sau đó lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, “Oe oe oe lạnh quá!”
Hệ thống: “Đừng có kêu nữa, mau đi cứu người.”
Nhạc Thiên: “…” Tool man không có human (nhân) quyền.
Nhạc Thiên đi sang kéo Huyền Kỳ, phát hiện sức mạnh của mình tăng thêm không ít, chắc là do đã ăn yêu đan, tay lôi một phát các Huyền Kỳ lên lưng, chạy thật nhanh, lúc cậu chạy không nhịn được dùng cả tay cả chân, “Áu áu áu, theo cơn gió chạy về phía tự do!”
Hệ thống: “…” Thấy vui quá ha.
Nhạc Thiên cõng Huyền Kỳ chui vào sơn động lúc đầu, vừa vào hang núi lập tức thả Huyền Kỳ xuống đất không kịp chờ đợi nhanh tay lột đồ hắn, mặt cậu đỏ tới mang tai nói: “Yêu đan đó là cái thứ đồ gì thế, sao tao cứ thấy nóng nóng.”
Hệ thống: “Tuyết Xà… tính dâm.”
Nhạc Thiên: “Mày có chấp nhận với tao đây là truyện sếch chưa.”
Hệ thống: …nó từ chối, cho dù là truyện sếch thì cũng là thể loại ngôn tình!
Huyền Kỳ tỉnh lại trong xúc cảm ấm nóng, thiếu niên trắng như trứng gà bóc ngồi trên người hắn khoác trường bào màu đỏ thẫm của hắn, sắc mặt đỏ ửng, đong đưa trước sau, thấy hắn mở mắt, cắn môi nói: “Sư tôn, ngài tỉnh rồi.”
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực Huyền Kỳ, giơ tay vuốt vuốt cái tai trắng như tuyết của thiếu niên, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?” Hắn nhớ là sau khi chém chết yêu thú xong đã ngất đi, sao tự nhiên tỉnh lại thấy phù chú trên người Bách Nhạc Thiên đã được giải trừ?
Nhạc Thiên hoá hình không trọn vẹn, lỗ tai vẫn còn, yêu đan khó ăn, cậu không muốn ăn nữa nên tùy nó luôn, mà tai cũng đẹp mặc xác vậy, Nhạc Thiên nâng mặt Huyền Kỳ lên hôn một cái vào môi hắn, “Sư tôn, bây giờ không phải là lúc nói, mà là… lúc làm.”
Con ngươi Huyền Kỳ lóe lên, trở mình đè xuống, rơi vào làn sóng song tu quen thuộc, hai người ở trong sơn động dứt khoát làm hai lần. Kiếm ý trong cơ thể Huyền Kỳ tiêu tan rồi, hắn mới bắt mạch cho Bách Nhạc Thiên, bắt xong nét mặt chợt nghiêm, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi thành yêu?”
Nhạc Thiên kể lại chuyện nuốt yêu đan cho hắn nghe, sau khi Huyền Kỳ nghe xong thì thật lâu không nói gì, một hồi lâu sua mới kéo cậu vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của cậu, “Chúng ta trở lại.”
__
(1) tập tầm vông tay không tay có: gốc là 你拍我一下我拍你一下, mày đập tay tao một cái tao đập lại một cái. Nhưng để tập tầm vông thì dễ hiểu hơn.
------oOo------
Nhạc Thiên: “Tao có bốn cái chân é.”
Hệ thống: “Thì?”
Nhạc Thiên: “Không đúng, phải là năm cái chân.”
Hệ thống: “…” Muốn đập gãy một chân trong đó ghê.
Nhạc Thiên duỗi chân ra, chuẩn bị tự tin bước bước chân đầu tiên, kết quả là không giữ được thăng bằng “éc éc” ngã một cú ngay chính diện, rơi vào trong đống sách sổ quẫy đuôi ào ào, “Cứu mạng cứu mạng cứu mạng!”
Hệ thống: “…” Uổng ghê, không biến thành ba ba.
Huyền Kỳ nghe thấy, quay đầu nhìn lướt qua, Mang rất tự giác hóa thành một dải lụa đỏ kéo Nhạc Thiên ra khỏi đống sách, tai Nhạc Thiên được rút ra khỏi kẽ hở giữa các trang giấy bật ra một tiếng “chít”, Mang rung lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu.
Nhạc Thiên đứng vững, vẫn chưa quen với cơ thể mới của mình, lắc lắc đầu, nói với Mang cạnh mình, “Cảm ơn nha.”
Nhạc Thiên tiện đó mở một quyển sách ra, chữ trong sách bắt đầu bay lơ lửng, hình ảnh cũng nhảy nhót theo, Nhạc Thiên lật hết cuốn bên đông rồi lại sang cuốn bên tây, xem chả hiểu gì, lật mệt rồi thì ngồi bệt trên sách nghịch vuốt của mình, “Đập đập tay.”
Hệ thống: “Cậu đừng có làm trò nữa được không? Như thiểu năng ấy.”
Nhạc Thiên: “Hứ, mày gato với măng cụt của tao thì có.”
Mang hơi lóe lên, đáp xuống trước mặt Nhạc Thiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chân trước của cậu, Nhạc Thiên ngẩng khuôn mặt hồ ly ỏng ẹo của mình lên, “Mày cũng chơi hả?” Rồi thử duỗi chân ra, Mang nhích về phía trước, vỗ nhẹ vào lòng bàn chân mũm mĩm của cậu.
Thế là một người một kiếm bắt đầu vui vẻ đập tay.
Hệ thống: “…” Cái con người này biến thành hồ ly vẫn mắc mệt như vậy.
Huyền Kỳ tìm cả buổi cũng không tìm được tư liệu có liên quan đến việc biến hình, hễ có dính đến là đều bị xé hết, tức là Huyền Đa đã nghiên cứu thuật pháp đó từ lâu.
Huyền Kỳ sầm mặt bước ra, lập tức nhìn thấy tiểu hồ ly đang ngay ngắn gọn gàng ngồi chơi tập tầm vông tay không tay có (1) với Mang, vui vẻ kêu “chít chít chít” ầm cả lên.
Huyền Kỳ: …
Nhạc Thiên đột nhiên bị Huyền Kỳ xách phần da lông sau gáy nhấc đến trước mặt hắn, Huyền Kỳ hỏi: “Ngươi vui lắm sao?”
Nhạc Thiên: “…chít chít?” Hồ ly đẻ ra đã có mặt cười rồi không thể nói tui được, mặc dù đúng là tui đang vui thiệt khà khà khà.
Huyền Kỳ biết việc này không thể trách Bách Nhạc Thiên, mặt tối xuống ném Bách Nhạc Thiên lên vai, Nhạc Thiên nằm nhoài trên vai hắn, ghé đến gần dùng cái mũi ướt nhẹp cọ cọ vào cần cổ cao cao của hắn. Huyền Kỳ cứng ngắc giơ tay vuốt vuốt sống lưng mềm nhũn của hồ ly, Cực Quảng Sơn vẫn phải đi, kỳ ngộ khó được, chỉ có thể đánh cược một lần.
Ôm tiểu hồ ly trở lại, tâm trạng tuột dốc của Huyền Kỳ mắt trần cũng có thể thấy được, trên mặt hắn tuy vẫn không lộ vẻ gì, chỉ tỏa ra khí tức ủ dột, ngồi bên hàn đàm đả tọa.
Kỳ thực Nhạc Thiên rất có thể hiểu được Huyền Kỳ, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu và Huyền Kỳ giống nhau, cùng làm phản lại liên minh, chỉ là Huyền Kỳ vẫn chưa thành công.
Được thiết lập thành nhân vật là một thiên tài trong mắt chỉ có trở nên mạnh hơn lại bởi vì nữ chính chưa phi thăng mà phải chịu nỗi khổ bị liên minh cắn trả áp chế, Huyền Kỳ đúng là số nhọ.
Aizz, Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhảy lên đùi Huyền Kỳ, cái đầu lông xù ủi ủi vào cánh tay hắn, Huyền Kỳ hơi nhấc cánh tay lên, để năm ngón tay vùi sâu vào bộ lông mềm mại của Nhạc Thiên, như những khi vuốt ve mái tóc dài của cậu sau mỗi lần song tu.
Nhạc Thiên nằm nhoài trên đùi Huyền Kỳ, bị hắn vuốt vuốt đến lim dim, con ngươi đen láy chậm rãi chớp chớp, dịu ngoan nhắm mắt lại.
Hiện giờ thì ngày nào Huyền Kỳ cũng đêm song tu với Nhạc Thiên sáng thì đả tọa, tối nay đối diện với một con hồ ly nhỏ xíu hắn cũng hết cánh, nằm trên giường sắc khó coi. Tiểu hồ ly ngủ ngay phía dưới cánh tay hắn, cái bụng phồng rồi phồng lên say sưa ngủ, hơi ấm áp sát bên phần hông gầy của Huyền Kỳ, Huyền Kỳ nhẹ nhàng vuốt lông cậy, im lặng niệm khẩu quyết, trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Mãi cho đến cùng Huyền Kỳ ra khỏi Quy Nhất tông, Nhạc Thiên vẫn chưa thấy mặt mũi của nữ chính, nhưng cậu không quá lo lắng, cho dù không có cậu, nữ chính hẳn vẩn sẽ chuyển nguy thành an, trái lại tên Huyền Kỳ này có nổ hay không thì Nhạc Thiên khó mà trả lời được.
Huyền Kỳ một mình ngự kiếm mang theo Nhạc Thiên bay đến Cực Quảng Sơn, Nhạc Thiên trốn ở trong tay áo Huyền Kỳ ôm trái cây gặm, biến thành hồ ly được một điểm tốt, là sức ăn giảm mạnh, Huyền Kỳ hái ít tiên quả cất trong tay áo, là đủ cho Nhạc Thiên gặm.
Cực Quảng Sơn nằm ở phương Bắc, nơi quanh năm tuyết phủ, hiểm cảnh cùng hung cực ác, yêu vật hoành hành, người thường không dám đi thử mạng, còn đối với Huyền Kỳ mà nói thì là cơ hội tốt để tu luyện, mấy ngày nữa Cực Quảng Sơn sẽ có đại yêu xuất thế, Huyền Kỳ bèn đến đánh quái thăng cấp.
Nhạc Thiên đã biết rõ chân tướng vẫn cảm thấy Huyền Kỳ thật đáng thương, cho dù hắn có cố gắng trở nên mạnh hơn để được phi thăng cỡ nào đi nữa, thì liên minh cũng sẽ không cho hắn có cơ hội, mà trái lại hắn càng mạnh hơn, thì phản phệ phải chịu càng nặng thêm.
Huyền Kỳ mang theo Nhạc Thiên tiến vào một hang núi để nghỉ ngơi một hồi, may Nhạc Thiên bây giờ là hồ ly, có lông rồi không sợ lạnh, cuộn mình trong lồng ngực Huyền Kỳ gặm trái cây.
Tiên quả ngọt ngào mọng nước, Nhạc Thiên ôm tiên quả cắn từng ngụm nhỏ một, Huyền Kỳ nhắm mắt đả tọa.
Hệ thống: “Đừng ăn nữa, hắn có chuyện rồi.”
Nhạc Thiên: “Chuyện gì?”
Nhạc Thiên ôm trái cây mới cạp được một nửa quay đầu lại liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, thấy hắn mặt mày trầm tĩnh, dáng vẻ đả tọa trông rất bình tĩnh, “Không có chuyện gì mà, rất tốt.”
Hệ thống: “Bên trong xảy ra vấn đề, cậu lột đồ hắn ra đi.”
Nhạc Thiên không là có một ngày được nghe hệ thống kêu mình lột đồ nam chính, hí ha hí hửng nhét trái cây vào trong miệng, hai cái vuốt nho nhỏ gạt pháp y trước ngực Huyền Kỳ ra, quả nhiên nhìn thấy dưới vân da trắng trẻo là mũi kiếm đỏ đang phun trào.
Nhạc Thiên: “Làm sao giờ?” Giờ cậu chỉ to chừng hai nắm tay Huyền Kỳ, không thể bảo cậu đi song tu với Huyền Kỳ chứ.
Hệ thống: “Cậu nói chuyện với hắn?”
Nhạc Thiên: “…chít? Nói như vậy sao?”
Hệ thống: “…thử một chút xem sao.” Nó cũng hết cách rồi, nhưng không thể nhìn Huyền Kỳ trốn tránh, thế giới này sẽ vỡ, Nhạc Thiên cũng xong đời theo. Tuy rằng ngoài miệng nó nói có thể thoát được Nhạc Thiên là thoát ngay lập tức, nhưng nó thân là hệ thống, nếu đã trói chặt kí chủ rồi, thì nhất định sẽ lấy kiên trì hoàn thành nhiệm vụ làm mục tiêu tiến bước.
Nhạc Thiên cũng bó tay, nhả trái cây trong miệng mình ra, hai ba cái trèo từ ngực Huyền Kỳ bò lên bả vai hắn, ghé bên tai hắn kêu hai tiếng, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền không phản ứng gì, bèn lè lưỡi liếm liếm vành tai Huyền Kỳ, rốt cuộc Huyền Kỳ cũng chịu mở mắt ra.
Hắn vừa mở mắt, Nhạc Thiên ngỡ ngàng, trong mắt Huyền Kỳ đã bắt đầu vằn vện tơ máu, không thể nào, nghiêm trọng thế sao…
Huyền Kỳ từ trên vai đỡ Nhạc Thiên xuống, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao vậy?” Giọng điệu vẫn bình thản như cũ.
Nhạc Thiên bị hắn dùng hai tay bế lên trước mặt, “chít” một tiếng, nhích đến liếm nhẹ lên mặt hắn.
Huyền Kỳ nói: “Vô dụng.” Biển máu bốc lên trong cơ thể, kiếm ý tàn phá, hắn dùng hết tất cả tu vi đễ áp chế mới có thể miễn cưỡng không phát điên, nếu như trước mặt hắn là Bách Nhạc Thiên bình thường, sớm đã bị hắn lột sạch làm một trận quyết liệt rồi.
Nhưng tiểu hồ ly Bách Nhạc Thiên thì không được.
Mang không chỉ một lần biểu hiện nghe lời Nhạc Thiên, nên Nhạc Thiên vẫn không nhụt chí, liếm mặt Huyền Kỳ trong lòng thử gọi “Mang”, “Mang, mày yên tĩnh chút đi.”
Huyền Kỳ bỗng nhiên cảm giác kiếm ý cuồn cuộn trong cơ thể chợt giảm tốc độ lại, cau mày nhìn tiểu hồ ly trước mắt, Nhạc Thiên liếm liếm miệng môi của hắn, kêu “chít chít” hai tiếng, Huyền Kỳ choáng váng, lợi ích mà Bách Nhạc Thiên mang đến cho hắn lớn thế sao?
Huyền Kỳ ôm tiểu hồ ly trải qua một đêm, dưới sự trấn an của cậu, kiếm ý trong cơ thể cuối cùng không còn cuộn trào mãnh liệt thế nữa.
Sáng sớm, gió tuyết ngừng thổi, mây tía đầy trời, báo hiệu đại yêu sắp xuất thế, Huyền Kỳ nhét tiểu hồ ly vào trong ngực che lại, nói với cậu: “Một lát nữa bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được đi ra.”
Nhạc Thiên “chít” một tiếng để đáp lại, hắt xì một cái, cậu không ngủ cả đêm, đang lúc buồn ngủ, trong ngực Huyền Kỳ ấm áp quá đáng, làm Nhạc Thiên bất tri bất giác thiếp đi.
Lúc hệ thống đánh thức cậu, cậu lại hắt xì một cái, chậm rãi xoay người trong lồng ngực Huyền Kỳ, “Đánh xong rồi?”
Hệ thống: “Xong rồi, người cũng sắp xong luôn.”
Nhạc Thiên giật mình, lập tức từ trong lồng ngực Huyền Kỳ chui ra, lúc này mới phát hiện Huyền Kỳ đang nằm trong tuyết, bên dưới toàn là vết máu đỏ sẫm màu, vội nhào đến tát hắn một cái, “Này! Huyền cờ hó! Ngươi chết chưa!”
Hệ thống: “… Không chết, không phải máu của hắn.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, vậy thì không sao, lại tát vào mặt Huyền Kỳ một vuốt nữa, dù sao cũng không có chuyện gì, đánh thêm mấy cái chẳng chết được.
Hệ thống: “…” Nó quên mất thứ này không phải người, mà súc sinh.
Trạng thái của Huyền Kỳ rất nguy kịch, kiếm ý đỏ như máu đã lan lên đến trên mặt hắn, tên ngốc này tưởng là do mình chưa đủ mạnh nên mới thành ra như vậy, nhưng thật ra là vì hắn quá mạnh mẽ, càng mạnh sẽ càng đau đón.
Nhạc Thiên thở dài, lại đi gọi Mang, nhưng hình như Mang cũng đang phát điên, không nghe lọt lời Nhạc Thiên nói.
Nhạc Thiên: “Làm sao bây giờ? Tao có cảm giác hắn không chịu nổi.”
Hệ thống: “Hắn giết đại yêu, cậu đi tìm đi, có yêu đan.”
Nhạc Thiên từ Huyền Kỳ trên lồng ngực nhảy xuống, căn cứ theo chỉ điểm của hệ thống tìm thấy một viên yêu đan to bằng nắm tay, vàng chói lọi trông cũng đẹp phết.
Nhạc Thiên: “Tìm thấy rồi, sau đó thì sao?”
Hệ thống: “Cậu ăn đi.”
Nhạc Thiên: “Hả?”
Hệ thống: “Ăn đi, không phải ngày nào cậu cũng lo ăn sao.”
Nhạc Thiên ôm yêu đan to bằng nắm tay mặt cạn lời, “Tao ăn nó làm gì, cái này cho người ăn được sao?”
“Ăn rồi sẽ biến thành yêu quái, cầu có thể hoá hình cứu Huyền Kỳ, ủa mà, cậu lka2 con người à?” Hệ thống nói.
Nhạc Thiên: …tao là tool con mẹ nó man cao cấp được chưa.
Nhạc Thiên buồn bực cúi đầu ngoạm một cái, “Oẹ… khó ăn quá…”
Yêu đan nhìn thì đẹp, mà vào mồm lại có mùi ngai ngái, Nhạc Thiên ói miếng vừa cạp ra.
Hệ thống: “…có phải để ăn cho ngon đâu mà, cậu ăn đi, không nhất thiết phải ăn hết, đủ hoá hình là được.”
Nhạc Thiên dùng móng vuốt nhỏ móc một nắm tuyết, yêu đan trộn với nước tuyết, bi thương nuốt xuống, “Tiểu Nhạc Nhạc hức, cục trắng giữa đất hức, mới hai ba tuổi hức, không có mẹ thương hức…”
Nhai chưa được mấy cái, quả nhiên Nhạc Thiên cảm thấy trong bụng có một dòng chảy ấm áp, “ọc” một tiếng trong nháy mắt cảm thấy cơ thể của mình vọt lên gấp mấy lần, móng vuốt nho nhỏ trắng như tuyết biến trở về cánh tay thon dài, thật sự đã hóa hình, sau đó lập tức nhảy dựng lên tại chỗ, “Oe oe oe lạnh quá!”
Hệ thống: “Đừng có kêu nữa, mau đi cứu người.”
Nhạc Thiên: “…” Tool man không có human (nhân) quyền.
Nhạc Thiên đi sang kéo Huyền Kỳ, phát hiện sức mạnh của mình tăng thêm không ít, chắc là do đã ăn yêu đan, tay lôi một phát các Huyền Kỳ lên lưng, chạy thật nhanh, lúc cậu chạy không nhịn được dùng cả tay cả chân, “Áu áu áu, theo cơn gió chạy về phía tự do!”
Hệ thống: “…” Thấy vui quá ha.
Nhạc Thiên cõng Huyền Kỳ chui vào sơn động lúc đầu, vừa vào hang núi lập tức thả Huyền Kỳ xuống đất không kịp chờ đợi nhanh tay lột đồ hắn, mặt cậu đỏ tới mang tai nói: “Yêu đan đó là cái thứ đồ gì thế, sao tao cứ thấy nóng nóng.”
Hệ thống: “Tuyết Xà… tính dâm.”
Nhạc Thiên: “Mày có chấp nhận với tao đây là truyện sếch chưa.”
Hệ thống: …nó từ chối, cho dù là truyện sếch thì cũng là thể loại ngôn tình!
Huyền Kỳ tỉnh lại trong xúc cảm ấm nóng, thiếu niên trắng như trứng gà bóc ngồi trên người hắn khoác trường bào màu đỏ thẫm của hắn, sắc mặt đỏ ửng, đong đưa trước sau, thấy hắn mở mắt, cắn môi nói: “Sư tôn, ngài tỉnh rồi.”
Khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực Huyền Kỳ, giơ tay vuốt vuốt cái tai trắng như tuyết của thiếu niên, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?” Hắn nhớ là sau khi chém chết yêu thú xong đã ngất đi, sao tự nhiên tỉnh lại thấy phù chú trên người Bách Nhạc Thiên đã được giải trừ?
Nhạc Thiên hoá hình không trọn vẹn, lỗ tai vẫn còn, yêu đan khó ăn, cậu không muốn ăn nữa nên tùy nó luôn, mà tai cũng đẹp mặc xác vậy, Nhạc Thiên nâng mặt Huyền Kỳ lên hôn một cái vào môi hắn, “Sư tôn, bây giờ không phải là lúc nói, mà là… lúc làm.”
Con ngươi Huyền Kỳ lóe lên, trở mình đè xuống, rơi vào làn sóng song tu quen thuộc, hai người ở trong sơn động dứt khoát làm hai lần. Kiếm ý trong cơ thể Huyền Kỳ tiêu tan rồi, hắn mới bắt mạch cho Bách Nhạc Thiên, bắt xong nét mặt chợt nghiêm, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi thành yêu?”
Nhạc Thiên kể lại chuyện nuốt yêu đan cho hắn nghe, sau khi Huyền Kỳ nghe xong thì thật lâu không nói gì, một hồi lâu sua mới kéo cậu vào trong ngực, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của cậu, “Chúng ta trở lại.”
__
(1) tập tầm vông tay không tay có: gốc là 你拍我一下我拍你一下, mày đập tay tao một cái tao đập lại một cái. Nhưng để tập tầm vông thì dễ hiểu hơn.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.