Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính
Chương 130: Thế giới 9: Sư tôn “chiến” quá 8
Siêu Nhân Đóng Băng
16/12/2023
Nhạc Thiên nhanh chóng gọi mấy món ăn, trong mấy món canh thì chọn một món mà tiểu nhị nói là được ưa chuộng nhất, cậu cứ nhớ mãi không quên món canh nọ, Văn Chiêu Dương nói ngày nào cũng hầm cho cậu ăn, vừa chuyển mắt cái đã không thấy người đâu, đàn ông đúng là không thể tin cậy được. Nhìn lên Huyền Kỳ trước mặt đang dùng thuật pháp lau bàn, Nhạc Thiên nghĩ thầm, vẫn là cún nhà mình đáng tin hơn.
Dưới lầu đã đến giai đoạn xả tiếng lóng, không có gì mới mẻ, nói chung thì dịch ra là “ngươi là cái thá gì mà dám đánh người của Bạch Thương môn chúng ta”, “ông đây muốn đánh là đánh không chịu phục nữa thì nhào hết lên đây đi” này nọ.
Vị trí của Nhạc Thiên ngay sát cửa sổ, cậu thò đầu ra thấy đám người Bạch Thương môn khí thế hung hăng chuẩn bị rút kiếm, tưởng như được nhìn thấy Bách Nhạc Thiên năm đó.
“Sư tôn, ngài nói xem Đỗ Cửu Trọng đánh thắng được bọn chúng không?” Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi.
Mí mắt Huyền Kỳ không buồn nhấc lên, “Một đám ô hợp, không đỡ nổi một đòn.”
Nhạc Thiên cầm đầu trong đám ô hợp tiếp tục say sưa xem, bên dưới vẫn còn đang bận hù dọa, chưa chịu động thủ, Nhạc Thiên lại quay đầu nhìn Huyền Kỳ, “Sư tôn, sao bọn họ chưa đánh?”
Huyền Kỳ chẳng muốn giải thích với cậu, tiện tay bấm một cái pháp quyết, ngón tay run lên, bắn thẳng vào đùi tên đệ tử Bạch Thương môn đang chửi người, đệ tử đó kêu lên một tiếng thảm thiết ngã quỵ ở mặt đất. Người của Bạch Thương môn đứng cạnh đó thấy Đỗ Cửu Trọng động thủ trước, bất chấp tất cả vội vàng rút kiếm, Đỗ Cửu Trọng cũng lập tức bước lên nghênh tiếp, trên phố lập tức loạn hết cả lên.
Huyền Kỳ: “Đánh rồi.”
Nhạc Thiên: …
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên nhìn thấy tu sĩ đánh nhau tập thể, phát hiện ra không có gì thú vị, hiệu ứng không được đẹp lắm, kiếm thuật của Đỗ Cửu Trọng cũng tàm tạm, giống với Huyền Kỳ, kiếm khí rót vào đầu ngón tay, vô cùng đẹp trai. Kiếm của Bạch Thương môn thì toàn là mang trên người, vừa nhìn là thấy đẳng cấp thấp hơn hẳn.
Một bên chà đạp thì không có gì hay ho, Nhạc Thiên không mấy hứng thú chuyển mắt đi, hỏi Huyền Kỳ: “Sư tôn, Đỗ Cửu Trọng trong kiếm tu có tính là mạnh không?”
Huyền Kỳ mở mắt ra nhìn cậu một cái, “Mạnh?”
Hai tay Nhạc Thiên lót dưới cằm, gục xuống bàn chớp chớp mắt nói: “Tất nhiên là không phải so với sư tôn, ví dụ như so với Văn sư huynh, thì Đỗ Cửu Trọng với huynh ấy ai mạnh hơn?”
Huyền Kỳ suy tư một chút, “Đỗ Cửu Trọng.”
Vậy thì Đỗ Cửu Trọng đúng là mạnh thật, lúc trước Bách Nhạc Thiên chịu đòn không lỗ, có điều là Đỗ Cửu Trọng mạnh như vậy, mà Bạch Thương môn cũng dám khiêu khích, cậu cũng thật lòng không hiểu nổi được.
“Hai vị khách quan, đồ ăn đến rồi.” Tiểu nhị bưng đồ ăn lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vội rướn người lên, hít một hơi thật sâu mùi đồ ăn trước mặt, bàn tay phe phẩy, thèm thuồng nói: “Thơm, thơm quá đi.”
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói: “Quý khách khách khí, hai vị từ từ dùng.” Dưới lầu đánh đến khí thế ngất trời, mà hai vị này còn bình tĩnh như thế, e cũng không phải là người bình thường.
Huyền Kỳ ôm tay lẳng lặng ngồi đối diện với Nhạc Thiên, thấy cậu vùi đầu tập trung ăn, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem vừa ăn cơm vừa song tu thì tu luyện như thế nào?”
Nhạc Thiên suýt chút nữa không phọt hết ra ngoài, ho hai tiếng kịch liệt tí thì lòi đuôi rồi, đối mặt với Huyền Kỳ bình tĩnh không lay động, nói: “Con đói quá, suýt quên mất.”
Huyền Kỳ lẳng lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên đổi sang một cái muỗng khác, múc một muỗng canh ngô, tay đưa về phía trước, “Sư tôn, xích lại.”
Huyền Kỳ bất động, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên sáng như đuốc, Nhạc Thiên thầm nghĩ càng lúc càng khó dụ, xoay tay đút thìa canh ngô vào miệng mình ngậm lại, nháy nháy mắt trái với Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ di chuyển, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, hôn lên môi Huyền Kỳ, Huyền Kỳ hơi hé miệng. Canh ngô sền sệt thơm ngọt từ trên lưỡi Nhạc Thiên chuyển sang, hắn theo bản năng nuốt xuống, ôm vòng eo thon của Nhạc Thiên, liếm hết sạch sẽ mùi vị trong miệng cậu rồi mới chịu buông ra.
Nhạc Thiên cười hì hì, hỏi: “Sư tôn, thấy sao ạ?”
Huyền Kỳ cảm nhận tình trạng của kiếm ý và Mang trong đan điền, “Rất tốt.”
Nhạc Thiên lại ghé lên hôn Huyền Kỳ một cái, “Sư tôn, con chỉ cho ngài nhé, mùi vị ban nãy gọi là ngọt.”
“Ngọt?” Huyền Kỳ vẻ mặt không hiểu.
Nhạc Thiên uống một ngụm nước lê, ngậm trong miệng đút cho Huyền Kỳ nữa, “Cái này cũng gọi là ngọt.”
Huyền Kỳ trở về chỗ, “Hình như không tệ lắm.”
Vì thực khách trên lầu đã chạy trốn sạch sẽ hết rồi, nên Nhạc Thiên và Huyền Kỳ cứ ngươi một miếng ta một miếng, cứ đút qua đút lại đút tới đút lui như vậy cũng không có vấn đề gì cả. Sau khi cho ăn được một lúc thì Nhạc Thiên bị Huyền Kỳ hôn đến hơi nóng người rồi, bèn từ từ đưa tay chui vào pháp bào Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ không ngăn cản, “Song tu ở đây luôn?”
Nhạc Thiên liếc nhìn sang khúc quanh chỗ cửa thang gác, nghĩ thấy bên dưới đang lộn xộn vậy rồi, nhất thời nửa khắc chắc không ai lên đâu, chỉ có điều là lần nào Huyền Kỳ cũng làm rất lâu, cậu nhẹ giọng nói: “Sư tôn, chỉ một lần, nửa canh giờ kết thúc, được không?”
Chuyện tu luyện được đưa tới cửa, không có lý nào Huyền Kỳ nói không, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhạc Thiên không kiêng dè, sờ Huyền Kỳ mấy cái, chờ Huyền Kỳ vào thế xong, thì ghé đến bên tay Huyền Kỳ dạy hắn dùng ngón tay trước rồi dùng kiếm sau, Huyền Kỳ nhướng mày, “Được.”
Băng ghế trong quán ăn hẹp dài, Nhạc Thiên nằm nhoài đó cũng chỉ miễn cưỡng không ngã xuống, Huyền Kỳ rất tập trung tu luyện, vén pháp bào của Nhạc Thiên lên khai thác đúng như ý của Nhạc Thiên. Phía dưới là tiếng hô “giết” rung trời kèm theo cả âm thanh hung hăng của phù chú, Nhạc Thiên không giữ tiếng kêu của mình lại, theo ngón tay dần đi sâu vào của Huyền Kỳ, khẽ rên rỉ.
“Được, được rồi… sư tôn…” Nhạc Thiên run rẩy nói.
Huyền Kỳ không do dự, nhấc kiếm lên là đâm, Nhạc Thiên bị tấn công bất ngờ, suýt tí thì bay ra ngoài, quay đầu lại giận trách: “Sư tôn, ngài phải kéo con chứ.”
Huyền Kỳ rất biết nghe lời, hai tay giữ Nhạc Thiên lại, kéo cậu gần mình lại để hành động dứt khoát thoải mái hơn. Vì tiếng động bên ngoài đủ để che lấp tiếng rên của cậu, nên Nhạc Thiên cũng không lo có ai nghe thấy, ư ư a a lớn tiếng kêu, mà có lẽ vì thật sự đang ở bên ngoài, nên Nhạc Thiên vừa thấy căng thẳng lại vừa thấy hưng phấn, phản ứng hết sức kịch liệt.
Phản ứng của cậu nhạy cảm, tặng lại cho Huyền Kỳ là tiêu hồn thực cốt.
Vỏ kiếm dù có thể chứa đựng bảo kiếm, nhưng mỗi một lần rút kiếm ra đều do quá chặt mà sinh ra ma sát khó chịu nổi với bốn vách của vỏ kiếm, dường như không nỡ để bảo kiếm rời đi, nhưng bảo kiếm vào vỏ thì trơn trượt rất dễ dàng, như có một sức hút nào đó kéo mũi kiếm vào.
Huyền Kỳ được sâu sắc thưởng thức niềm vui trong song tu, chỉ cảm thấy rung động vô cùng, cuối cùng tiết vào thật sâu vào bên trong thì nghe Nhạc Thiên thở dốc kêu lên một tiếng cao vút. Huyền Kỳ buông tay, hai cánh tay cậu lập tức mềm mại rũ xuống.
Sau khi Huyền Kỳ rút ra, Nhạc Thiên nằm sấp trên băng ghế suýt ngã xuống, Huyền Kỳ đã kịp thời ôm cậu lại, Nhạc Thiên ngả mình trong cánh tay Huyền Kỳ. Đôi môi mềm mại đối điện với Huyền Kỳ giống như đang cầu hôn, Huyền Kỳ không chút do dự ôm hôn cậu, Nhạc Thiên vừa mới qua cơn hưng phấn, vừa bị tay Huyền Kỳ kéo, cơ thể đã nhũn ra run lên, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, tạm ngừng đã, bọn họ, bọn họ sẽ đi lên.”
Tiếng đánh nhau bên dưới đã từ từ nhỏ lại, hình như đã có kết quả.
Huyền Kỳ bấm quyết, y phục một lần nữa khoác lên hai người, “Về thôi.”
Nhạc Thiên “dạ” một tiếng nho nhỏ, sướng thì sướng thật, nhưng mà vẫn chưa đã, thể chất của Bách Nhạc Thiên không tệ, càng làm càng có cảm giác.
Huyền Kỳ nửa đỡ Nhạc Thiên ra tiệm cơm, ném một nén bạc vào cái quầy không người, Nhạc Thiên dựa vào lồng ngực Huyền Kỳ thấy người đang nằm dưới đất là Đỗ Cửu Trọng, vội dừng bước lại, giật mình hỏi: “Sư tôn, sao lại là Đỗ Cửu Trọng thua? !”
Huyền Kỳ liếc nhìn một cái, “Bàng môn tà đạo thắng.” Rồi đỡ Nhạc Thiên định đi.
Nhạc Thiên kéo hắn lại, “Sư tôn, ngài giúp Đỗ Cửu Trọng một chút đi ạ.”
Huyền Kỳ dừng lại, cúi đầu ngắm nhìn hai gò má ửng đỏ của cậu, “Vì sao?” Huyền Kỳ cũng biết ân oán giữa Đỗ Cửu Trọng và Bách Nhạc Thiên.
Người của Bạch Thương môn đã bắt đầu dùng quyền cước chào hỏi với cơ thể Đỗ Cửu Trọng, Nhạc Thiên nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Hắn mời chúng ta ăn cơm.” Cho cơm thì là ban ân, đã nhận ân thì phải hồi báo lại, đó là nguyên tắc của Nhạc Thiên.
Dù Huyền Kỳ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng càng lười lời qua tiếng lại mất thời gian với Nhạc Thiên, không chừng cậu lại quậy lên không chịu song tu, nên thôi cứ làm theo ý cậu.
Người Bạch Thương môn đang vui vẻ đá, bỗng nhiên như có một ánh kiếm đỏ cao vút như một bàn tay từ trên trời giáng xuống ngang ngược hất bọn chúng ra. Mấy chục tên đồng loạt bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, kiếm trong tay tân nát nát tan, pháp bảo bản mệnh bị hủy, nhất thời miệng mồm mỗi tên ọc máu tươi, sống dở chết dở.
Nhạc Thiên không ngờ là Huyền Kỳ ra tay thô bạo như vậy, phút chốc ngây ra không biết làm gì. Một đạo kiếm khí màu đỏ tươi tụ lại ở đầu ngón tay Huyền Kỳ cuốn lấy Đỗ Cửu Trọng đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, tay ôm Nhạc Thiên ngự kiếm bay thẳng lên mây xanh trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Tranh thủ trước khi Nhạc Thiên gào lên Huyền Kỳ đã nhanh tay dùng tay áo bọc cậu lại.
Nhạc Thiên ôm chầm cánh tay Huyền Kỳ, “Sư tôn, ngài giết hết bọn chúng sao?”
“Chỉ là phế bỏ kiếm thuật của bọn chúng thôi.” Huyền Kỳ lạnh nhạt đáp.
Sư tôn đúng là ác thật đấy… Nhạc Thiên nghĩ mà thấy rén rén. Dường như Huyền Kỳ cảm nhận được cậu đang sợ, hiếm khi chịu giải thích: “Tu sĩ mà không có thực lực lại còn đi ngang ngược hống hách sớm muộn gì cũng chết, không bằng phế luôn kiếm thuật, làm phàm nhân còn sống lâu thêm chút.”
Nhạc Thiên: …sao có cảm giác cứ như đang chửi mình vậy.
Nhạc Thiên cho rằng Huyền Kỳ đang kháy mình, đồng thời thì trong lòng cũng đã có bằng chứng, theo tay áo Huyền Kỳ luồn tay vào bên trong áo bào của hắn, nắm hắn.
Huyền Kỳ hừm khẽ một tiếng, “Ngươi không sợ độ cao?”
“Sợ chứ, cho nên sư tôn ngài ngàn vạn lần phải bao bọc con đó nha.” Pháp bào Huyền Kỳ có thể dài đến mấy mét, bên trong có càn khôn, thậm chí Nhạc Thiên có thể theo tay áo của hắn chui vào, đi tới chỗ đan điền của Huyền Kỳ, hôn một cái lên Đại Kỳ Kỳ trong tay mình, sau đó nuốt vào.
Mày Huyền Kỳ đột nhiên co rụt lại, ngự kiếm cũng không yên, nói bằng giọng khàn khàn: “Đó cũng là song tu?”
Nhạc Thiên dùng một cái hút mạnh để đáp lại, Huyền Kỳ hơi khom người một cái, tăng nhanh tốc độ ngự kiếm phi hành, vừa đáp xuống hàn đàm bên ngoài nhà, Huyền Kỳ đã lập tức thu hồi Mang trói Đỗ Cửu Trọng lại, không kịp chờ nắm mái tóc dài của Nhạc Thiên.
Trên lý thuyết thì cũng tương tự bảo kiếm vào vỏ, chỉ vỏ kiếm này thì còn chặt hơn nữa, cũng được chia thành hai đoạn, đoạn đầu thì trơn mềm ướt át, đoạn sau thì vừa dài vừa hẹp, mang đến khoái cảm cực kỳ khác biệt. Cảm giác khống chế nắm tất cả trong tay càng dữ dội hơn, nhìn thấy Bách Nhạc Thiên chớp loạn cánh mi, đôi môi đỏ tươi, đâu đâu cũng chứa tình, sau cùng thì Huyền Kỳ không thể kiềm chế được mà kết thúc trong đoạn vỏ kiếm chặt hẹp thứ hai.
Nhạc Thiên đổ người ra sau, trong miệng vẫn chưa nuốt xuống hết, trên môi lấm tấm vệt trắng, mị nhãn như tơ liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, “Sư tôn…”
Đây đã không phải là lần đầu Huyền Kỳ song tu, ôm Bách Nhạc Thiên vào phòng rất chuyên nghiệp.
Đỗ Cửu Trọng bị Mang trói đã tỉnh từ sớm, dù mắt hắn đang nhắm, nhưng ngũ giác của người tu chân vốn nhạy bén hơn người, từ tiếng “sư tôn” triền miên quyến luyến đó, hắn đã ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Bách Nhạc Thiên.
Mà sư tôn của Bách Nhạc Thiên thì hẳn là Huyền Kỳ chân nhân Quy Nhất tông, là thần trong mắt tất cả các kiếm tu.
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu chói tai của Bách Nhạc Thiên và một vài âm thanh làm cho Đỗ Cửu Trọng mặt đỏ tim đập, ngũ giác của hắn thật sự rất nhạy cảm, hắn chỉ hận không thể lập tức biến mình thành kẻ điếc, vì như vậy thì những tiếng thở dốc, tiếng va chạm và… tiếng nước sẽ không truyền vào trong tai hắn một cách rõ ràng chi tiết như thế. Hơn cả là điều khiến cho nỗi tuyệt vọng của hắn càng thêm sâu sắc là hắn còn ngửi được một mùi hương cực kỳ ngọt ngào, mùi hương đó khó mà hình dung được, nhưng nói tóm lại là làm cho bảo kiếm của hắn gần như muốn nổ tung.
Đỗ Cửu Trọng đã sớm nghe nói Bách Nhạc Thiên là lô đỉnh thuần khiết ngàn năm khó gặp, hắn cũng không khó tưởng tượng việc mà Huyền Kỳ đang làm với Bách Nhạc Thiên, chỉ là kiếm tu đều rất bài xích song tu. Nên hắn không nghĩ là Huyền Kỳ sẽ như thế, càng không có nghĩ đến trong đầu hắn lại sinh ra một ý muốn mãnh liệt —— nếu như người đang song tu với Bách Nhạc Thiên trong đó là hắn thì tốt rồi.
Huyền Kỳ và Nhạc Thiên lăn từ cửa phòng thẳng đến giường ngọc, thêm hai phát trên giường ngọc, rồi lại vào trong dục thất (phòng tắm), so với lần trước đó, sức bền của Nhạc Thiên rõ ràng là cao hơn một chút. Nét quyến rũ trong nước vẫn như cũ, không thấy mỏi mệt, cuối cùng kêu lên một tiếng thật dài, cằm vuốt ve hõm vai Huyền Kỳ, hôn vành tai mềm mềm của Huyền Kỳ nói: “Sư tôn, ngài tuyệt quá, con yêu ngài chết mất.”
Trên người Huyền Kỳ toàn là vết thương to to nhỏ nhỏ do Nhạc Thiên cắn, ngay cả trên mặt cũng có dấu răng của Nhạc Thiên, bế Nhạc Thiên lên bình tĩnh hỏi: “Đó là khẩu quyết mới?”
“Không phải…” Nhạc Thiên hôn chụt lên mũi Huyền Kỳ, mềm mại đáp, “Là đang khen sư tôn đúng là một nam nhân đích thực, con rất thích.”
Huyền Kỳ cũng hé mồm cắn cắn mũi Nhạc Thiên, “Còn bốn mươi ba canh giờ.”
Nhạc Thiên há hốc mồm, “Dạ?”
“Ngươi hứa với ta, bốn ngày, bốn mươi tám canh giờ, ” Huyền Kỳ thản nhiên nói, “Giờ còn bốn mươi ba canh giờ.”
Nhạc Thiên: …cậu sợ mình là tu sĩ đầu tiên bán muối trên giường.
Huyền Kỳ cúi người tiếp tục đè xuống.
Lại có tiếng rên rỉ quyến rũ truyền vào trong tai Đỗ Cửu Trọng, ban nãy hắn cũng nghe thấy rất rõ, còn bốn mươi ba canh giờ, một nỗi tuyệt vọng dâng tràn trong tim Đỗ Cửu Trọng.
Cùng tuyệt vọng với hắn còn có hệ thống đang trong che đậy: …nó, hận, tu, chân.
__
------oOo------
Dưới lầu đã đến giai đoạn xả tiếng lóng, không có gì mới mẻ, nói chung thì dịch ra là “ngươi là cái thá gì mà dám đánh người của Bạch Thương môn chúng ta”, “ông đây muốn đánh là đánh không chịu phục nữa thì nhào hết lên đây đi” này nọ.
Vị trí của Nhạc Thiên ngay sát cửa sổ, cậu thò đầu ra thấy đám người Bạch Thương môn khí thế hung hăng chuẩn bị rút kiếm, tưởng như được nhìn thấy Bách Nhạc Thiên năm đó.
“Sư tôn, ngài nói xem Đỗ Cửu Trọng đánh thắng được bọn chúng không?” Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi.
Mí mắt Huyền Kỳ không buồn nhấc lên, “Một đám ô hợp, không đỡ nổi một đòn.”
Nhạc Thiên cầm đầu trong đám ô hợp tiếp tục say sưa xem, bên dưới vẫn còn đang bận hù dọa, chưa chịu động thủ, Nhạc Thiên lại quay đầu nhìn Huyền Kỳ, “Sư tôn, sao bọn họ chưa đánh?”
Huyền Kỳ chẳng muốn giải thích với cậu, tiện tay bấm một cái pháp quyết, ngón tay run lên, bắn thẳng vào đùi tên đệ tử Bạch Thương môn đang chửi người, đệ tử đó kêu lên một tiếng thảm thiết ngã quỵ ở mặt đất. Người của Bạch Thương môn đứng cạnh đó thấy Đỗ Cửu Trọng động thủ trước, bất chấp tất cả vội vàng rút kiếm, Đỗ Cửu Trọng cũng lập tức bước lên nghênh tiếp, trên phố lập tức loạn hết cả lên.
Huyền Kỳ: “Đánh rồi.”
Nhạc Thiên: …
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên nhìn thấy tu sĩ đánh nhau tập thể, phát hiện ra không có gì thú vị, hiệu ứng không được đẹp lắm, kiếm thuật của Đỗ Cửu Trọng cũng tàm tạm, giống với Huyền Kỳ, kiếm khí rót vào đầu ngón tay, vô cùng đẹp trai. Kiếm của Bạch Thương môn thì toàn là mang trên người, vừa nhìn là thấy đẳng cấp thấp hơn hẳn.
Một bên chà đạp thì không có gì hay ho, Nhạc Thiên không mấy hứng thú chuyển mắt đi, hỏi Huyền Kỳ: “Sư tôn, Đỗ Cửu Trọng trong kiếm tu có tính là mạnh không?”
Huyền Kỳ mở mắt ra nhìn cậu một cái, “Mạnh?”
Hai tay Nhạc Thiên lót dưới cằm, gục xuống bàn chớp chớp mắt nói: “Tất nhiên là không phải so với sư tôn, ví dụ như so với Văn sư huynh, thì Đỗ Cửu Trọng với huynh ấy ai mạnh hơn?”
Huyền Kỳ suy tư một chút, “Đỗ Cửu Trọng.”
Vậy thì Đỗ Cửu Trọng đúng là mạnh thật, lúc trước Bách Nhạc Thiên chịu đòn không lỗ, có điều là Đỗ Cửu Trọng mạnh như vậy, mà Bạch Thương môn cũng dám khiêu khích, cậu cũng thật lòng không hiểu nổi được.
“Hai vị khách quan, đồ ăn đến rồi.” Tiểu nhị bưng đồ ăn lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vội rướn người lên, hít một hơi thật sâu mùi đồ ăn trước mặt, bàn tay phe phẩy, thèm thuồng nói: “Thơm, thơm quá đi.”
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói: “Quý khách khách khí, hai vị từ từ dùng.” Dưới lầu đánh đến khí thế ngất trời, mà hai vị này còn bình tĩnh như thế, e cũng không phải là người bình thường.
Huyền Kỳ ôm tay lẳng lặng ngồi đối diện với Nhạc Thiên, thấy cậu vùi đầu tập trung ăn, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem vừa ăn cơm vừa song tu thì tu luyện như thế nào?”
Nhạc Thiên suýt chút nữa không phọt hết ra ngoài, ho hai tiếng kịch liệt tí thì lòi đuôi rồi, đối mặt với Huyền Kỳ bình tĩnh không lay động, nói: “Con đói quá, suýt quên mất.”
Huyền Kỳ lẳng lặng nhìn cậu.
Nhạc Thiên đổi sang một cái muỗng khác, múc một muỗng canh ngô, tay đưa về phía trước, “Sư tôn, xích lại.”
Huyền Kỳ bất động, ánh mắt nhìn Nhạc Thiên sáng như đuốc, Nhạc Thiên thầm nghĩ càng lúc càng khó dụ, xoay tay đút thìa canh ngô vào miệng mình ngậm lại, nháy nháy mắt trái với Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ di chuyển, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, hôn lên môi Huyền Kỳ, Huyền Kỳ hơi hé miệng. Canh ngô sền sệt thơm ngọt từ trên lưỡi Nhạc Thiên chuyển sang, hắn theo bản năng nuốt xuống, ôm vòng eo thon của Nhạc Thiên, liếm hết sạch sẽ mùi vị trong miệng cậu rồi mới chịu buông ra.
Nhạc Thiên cười hì hì, hỏi: “Sư tôn, thấy sao ạ?”
Huyền Kỳ cảm nhận tình trạng của kiếm ý và Mang trong đan điền, “Rất tốt.”
Nhạc Thiên lại ghé lên hôn Huyền Kỳ một cái, “Sư tôn, con chỉ cho ngài nhé, mùi vị ban nãy gọi là ngọt.”
“Ngọt?” Huyền Kỳ vẻ mặt không hiểu.
Nhạc Thiên uống một ngụm nước lê, ngậm trong miệng đút cho Huyền Kỳ nữa, “Cái này cũng gọi là ngọt.”
Huyền Kỳ trở về chỗ, “Hình như không tệ lắm.”
Vì thực khách trên lầu đã chạy trốn sạch sẽ hết rồi, nên Nhạc Thiên và Huyền Kỳ cứ ngươi một miếng ta một miếng, cứ đút qua đút lại đút tới đút lui như vậy cũng không có vấn đề gì cả. Sau khi cho ăn được một lúc thì Nhạc Thiên bị Huyền Kỳ hôn đến hơi nóng người rồi, bèn từ từ đưa tay chui vào pháp bào Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ không ngăn cản, “Song tu ở đây luôn?”
Nhạc Thiên liếc nhìn sang khúc quanh chỗ cửa thang gác, nghĩ thấy bên dưới đang lộn xộn vậy rồi, nhất thời nửa khắc chắc không ai lên đâu, chỉ có điều là lần nào Huyền Kỳ cũng làm rất lâu, cậu nhẹ giọng nói: “Sư tôn, chỉ một lần, nửa canh giờ kết thúc, được không?”
Chuyện tu luyện được đưa tới cửa, không có lý nào Huyền Kỳ nói không, lập tức gật đầu đồng ý.
Nhạc Thiên không kiêng dè, sờ Huyền Kỳ mấy cái, chờ Huyền Kỳ vào thế xong, thì ghé đến bên tay Huyền Kỳ dạy hắn dùng ngón tay trước rồi dùng kiếm sau, Huyền Kỳ nhướng mày, “Được.”
Băng ghế trong quán ăn hẹp dài, Nhạc Thiên nằm nhoài đó cũng chỉ miễn cưỡng không ngã xuống, Huyền Kỳ rất tập trung tu luyện, vén pháp bào của Nhạc Thiên lên khai thác đúng như ý của Nhạc Thiên. Phía dưới là tiếng hô “giết” rung trời kèm theo cả âm thanh hung hăng của phù chú, Nhạc Thiên không giữ tiếng kêu của mình lại, theo ngón tay dần đi sâu vào của Huyền Kỳ, khẽ rên rỉ.
“Được, được rồi… sư tôn…” Nhạc Thiên run rẩy nói.
Huyền Kỳ không do dự, nhấc kiếm lên là đâm, Nhạc Thiên bị tấn công bất ngờ, suýt tí thì bay ra ngoài, quay đầu lại giận trách: “Sư tôn, ngài phải kéo con chứ.”
Huyền Kỳ rất biết nghe lời, hai tay giữ Nhạc Thiên lại, kéo cậu gần mình lại để hành động dứt khoát thoải mái hơn. Vì tiếng động bên ngoài đủ để che lấp tiếng rên của cậu, nên Nhạc Thiên cũng không lo có ai nghe thấy, ư ư a a lớn tiếng kêu, mà có lẽ vì thật sự đang ở bên ngoài, nên Nhạc Thiên vừa thấy căng thẳng lại vừa thấy hưng phấn, phản ứng hết sức kịch liệt.
Phản ứng của cậu nhạy cảm, tặng lại cho Huyền Kỳ là tiêu hồn thực cốt.
Vỏ kiếm dù có thể chứa đựng bảo kiếm, nhưng mỗi một lần rút kiếm ra đều do quá chặt mà sinh ra ma sát khó chịu nổi với bốn vách của vỏ kiếm, dường như không nỡ để bảo kiếm rời đi, nhưng bảo kiếm vào vỏ thì trơn trượt rất dễ dàng, như có một sức hút nào đó kéo mũi kiếm vào.
Huyền Kỳ được sâu sắc thưởng thức niềm vui trong song tu, chỉ cảm thấy rung động vô cùng, cuối cùng tiết vào thật sâu vào bên trong thì nghe Nhạc Thiên thở dốc kêu lên một tiếng cao vút. Huyền Kỳ buông tay, hai cánh tay cậu lập tức mềm mại rũ xuống.
Sau khi Huyền Kỳ rút ra, Nhạc Thiên nằm sấp trên băng ghế suýt ngã xuống, Huyền Kỳ đã kịp thời ôm cậu lại, Nhạc Thiên ngả mình trong cánh tay Huyền Kỳ. Đôi môi mềm mại đối điện với Huyền Kỳ giống như đang cầu hôn, Huyền Kỳ không chút do dự ôm hôn cậu, Nhạc Thiên vừa mới qua cơn hưng phấn, vừa bị tay Huyền Kỳ kéo, cơ thể đã nhũn ra run lên, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, tạm ngừng đã, bọn họ, bọn họ sẽ đi lên.”
Tiếng đánh nhau bên dưới đã từ từ nhỏ lại, hình như đã có kết quả.
Huyền Kỳ bấm quyết, y phục một lần nữa khoác lên hai người, “Về thôi.”
Nhạc Thiên “dạ” một tiếng nho nhỏ, sướng thì sướng thật, nhưng mà vẫn chưa đã, thể chất của Bách Nhạc Thiên không tệ, càng làm càng có cảm giác.
Huyền Kỳ nửa đỡ Nhạc Thiên ra tiệm cơm, ném một nén bạc vào cái quầy không người, Nhạc Thiên dựa vào lồng ngực Huyền Kỳ thấy người đang nằm dưới đất là Đỗ Cửu Trọng, vội dừng bước lại, giật mình hỏi: “Sư tôn, sao lại là Đỗ Cửu Trọng thua? !”
Huyền Kỳ liếc nhìn một cái, “Bàng môn tà đạo thắng.” Rồi đỡ Nhạc Thiên định đi.
Nhạc Thiên kéo hắn lại, “Sư tôn, ngài giúp Đỗ Cửu Trọng một chút đi ạ.”
Huyền Kỳ dừng lại, cúi đầu ngắm nhìn hai gò má ửng đỏ của cậu, “Vì sao?” Huyền Kỳ cũng biết ân oán giữa Đỗ Cửu Trọng và Bách Nhạc Thiên.
Người của Bạch Thương môn đã bắt đầu dùng quyền cước chào hỏi với cơ thể Đỗ Cửu Trọng, Nhạc Thiên nhìn thoáng qua, nhẹ giọng nói: “Hắn mời chúng ta ăn cơm.” Cho cơm thì là ban ân, đã nhận ân thì phải hồi báo lại, đó là nguyên tắc của Nhạc Thiên.
Dù Huyền Kỳ chẳng muốn lo chuyện bao đồng, nhưng càng lười lời qua tiếng lại mất thời gian với Nhạc Thiên, không chừng cậu lại quậy lên không chịu song tu, nên thôi cứ làm theo ý cậu.
Người Bạch Thương môn đang vui vẻ đá, bỗng nhiên như có một ánh kiếm đỏ cao vút như một bàn tay từ trên trời giáng xuống ngang ngược hất bọn chúng ra. Mấy chục tên đồng loạt bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, kiếm trong tay tân nát nát tan, pháp bảo bản mệnh bị hủy, nhất thời miệng mồm mỗi tên ọc máu tươi, sống dở chết dở.
Nhạc Thiên không ngờ là Huyền Kỳ ra tay thô bạo như vậy, phút chốc ngây ra không biết làm gì. Một đạo kiếm khí màu đỏ tươi tụ lại ở đầu ngón tay Huyền Kỳ cuốn lấy Đỗ Cửu Trọng đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, tay ôm Nhạc Thiên ngự kiếm bay thẳng lên mây xanh trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Tranh thủ trước khi Nhạc Thiên gào lên Huyền Kỳ đã nhanh tay dùng tay áo bọc cậu lại.
Nhạc Thiên ôm chầm cánh tay Huyền Kỳ, “Sư tôn, ngài giết hết bọn chúng sao?”
“Chỉ là phế bỏ kiếm thuật của bọn chúng thôi.” Huyền Kỳ lạnh nhạt đáp.
Sư tôn đúng là ác thật đấy… Nhạc Thiên nghĩ mà thấy rén rén. Dường như Huyền Kỳ cảm nhận được cậu đang sợ, hiếm khi chịu giải thích: “Tu sĩ mà không có thực lực lại còn đi ngang ngược hống hách sớm muộn gì cũng chết, không bằng phế luôn kiếm thuật, làm phàm nhân còn sống lâu thêm chút.”
Nhạc Thiên: …sao có cảm giác cứ như đang chửi mình vậy.
Nhạc Thiên cho rằng Huyền Kỳ đang kháy mình, đồng thời thì trong lòng cũng đã có bằng chứng, theo tay áo Huyền Kỳ luồn tay vào bên trong áo bào của hắn, nắm hắn.
Huyền Kỳ hừm khẽ một tiếng, “Ngươi không sợ độ cao?”
“Sợ chứ, cho nên sư tôn ngài ngàn vạn lần phải bao bọc con đó nha.” Pháp bào Huyền Kỳ có thể dài đến mấy mét, bên trong có càn khôn, thậm chí Nhạc Thiên có thể theo tay áo của hắn chui vào, đi tới chỗ đan điền của Huyền Kỳ, hôn một cái lên Đại Kỳ Kỳ trong tay mình, sau đó nuốt vào.
Mày Huyền Kỳ đột nhiên co rụt lại, ngự kiếm cũng không yên, nói bằng giọng khàn khàn: “Đó cũng là song tu?”
Nhạc Thiên dùng một cái hút mạnh để đáp lại, Huyền Kỳ hơi khom người một cái, tăng nhanh tốc độ ngự kiếm phi hành, vừa đáp xuống hàn đàm bên ngoài nhà, Huyền Kỳ đã lập tức thu hồi Mang trói Đỗ Cửu Trọng lại, không kịp chờ nắm mái tóc dài của Nhạc Thiên.
Trên lý thuyết thì cũng tương tự bảo kiếm vào vỏ, chỉ vỏ kiếm này thì còn chặt hơn nữa, cũng được chia thành hai đoạn, đoạn đầu thì trơn mềm ướt át, đoạn sau thì vừa dài vừa hẹp, mang đến khoái cảm cực kỳ khác biệt. Cảm giác khống chế nắm tất cả trong tay càng dữ dội hơn, nhìn thấy Bách Nhạc Thiên chớp loạn cánh mi, đôi môi đỏ tươi, đâu đâu cũng chứa tình, sau cùng thì Huyền Kỳ không thể kiềm chế được mà kết thúc trong đoạn vỏ kiếm chặt hẹp thứ hai.
Nhạc Thiên đổ người ra sau, trong miệng vẫn chưa nuốt xuống hết, trên môi lấm tấm vệt trắng, mị nhãn như tơ liếc nhìn Huyền Kỳ một cái, “Sư tôn…”
Đây đã không phải là lần đầu Huyền Kỳ song tu, ôm Bách Nhạc Thiên vào phòng rất chuyên nghiệp.
Đỗ Cửu Trọng bị Mang trói đã tỉnh từ sớm, dù mắt hắn đang nhắm, nhưng ngũ giác của người tu chân vốn nhạy bén hơn người, từ tiếng “sư tôn” triền miên quyến luyến đó, hắn đã ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Bách Nhạc Thiên.
Mà sư tôn của Bách Nhạc Thiên thì hẳn là Huyền Kỳ chân nhân Quy Nhất tông, là thần trong mắt tất cả các kiếm tu.
Trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu chói tai của Bách Nhạc Thiên và một vài âm thanh làm cho Đỗ Cửu Trọng mặt đỏ tim đập, ngũ giác của hắn thật sự rất nhạy cảm, hắn chỉ hận không thể lập tức biến mình thành kẻ điếc, vì như vậy thì những tiếng thở dốc, tiếng va chạm và… tiếng nước sẽ không truyền vào trong tai hắn một cách rõ ràng chi tiết như thế. Hơn cả là điều khiến cho nỗi tuyệt vọng của hắn càng thêm sâu sắc là hắn còn ngửi được một mùi hương cực kỳ ngọt ngào, mùi hương đó khó mà hình dung được, nhưng nói tóm lại là làm cho bảo kiếm của hắn gần như muốn nổ tung.
Đỗ Cửu Trọng đã sớm nghe nói Bách Nhạc Thiên là lô đỉnh thuần khiết ngàn năm khó gặp, hắn cũng không khó tưởng tượng việc mà Huyền Kỳ đang làm với Bách Nhạc Thiên, chỉ là kiếm tu đều rất bài xích song tu. Nên hắn không nghĩ là Huyền Kỳ sẽ như thế, càng không có nghĩ đến trong đầu hắn lại sinh ra một ý muốn mãnh liệt —— nếu như người đang song tu với Bách Nhạc Thiên trong đó là hắn thì tốt rồi.
Huyền Kỳ và Nhạc Thiên lăn từ cửa phòng thẳng đến giường ngọc, thêm hai phát trên giường ngọc, rồi lại vào trong dục thất (phòng tắm), so với lần trước đó, sức bền của Nhạc Thiên rõ ràng là cao hơn một chút. Nét quyến rũ trong nước vẫn như cũ, không thấy mỏi mệt, cuối cùng kêu lên một tiếng thật dài, cằm vuốt ve hõm vai Huyền Kỳ, hôn vành tai mềm mềm của Huyền Kỳ nói: “Sư tôn, ngài tuyệt quá, con yêu ngài chết mất.”
Trên người Huyền Kỳ toàn là vết thương to to nhỏ nhỏ do Nhạc Thiên cắn, ngay cả trên mặt cũng có dấu răng của Nhạc Thiên, bế Nhạc Thiên lên bình tĩnh hỏi: “Đó là khẩu quyết mới?”
“Không phải…” Nhạc Thiên hôn chụt lên mũi Huyền Kỳ, mềm mại đáp, “Là đang khen sư tôn đúng là một nam nhân đích thực, con rất thích.”
Huyền Kỳ cũng hé mồm cắn cắn mũi Nhạc Thiên, “Còn bốn mươi ba canh giờ.”
Nhạc Thiên há hốc mồm, “Dạ?”
“Ngươi hứa với ta, bốn ngày, bốn mươi tám canh giờ, ” Huyền Kỳ thản nhiên nói, “Giờ còn bốn mươi ba canh giờ.”
Nhạc Thiên: …cậu sợ mình là tu sĩ đầu tiên bán muối trên giường.
Huyền Kỳ cúi người tiếp tục đè xuống.
Lại có tiếng rên rỉ quyến rũ truyền vào trong tai Đỗ Cửu Trọng, ban nãy hắn cũng nghe thấy rất rõ, còn bốn mươi ba canh giờ, một nỗi tuyệt vọng dâng tràn trong tim Đỗ Cửu Trọng.
Cùng tuyệt vọng với hắn còn có hệ thống đang trong che đậy: …nó, hận, tu, chân.
__
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.