Vinh Quang Là Em

Chương 12: Chuẩn bị thi đấu.

Hoàng PhươngAnh

05/05/2023

Sáng hôm sau, mới hơn sáu giờ sáng cả hai đã lên xe rời đi. Bởi Tuấn Anh không biết đường còn Ánh Dương mới chỉ đến đó có một hai lần mà thôi. Nơi chôn cất bố mẹ Ánh Dương chính là mảnh đất nơi hai ông bà sinh ra và lớn lên, đó chính là quê hương của Ánh Dương – thành phố N.

Vừa đến trước khu mộ của bố mẹ Ánh Dương, Tuấn Anh liền đứng lại rồi lên tiếng hỏi “Em muốn vào đó một mình hay anh cùng vào”

Tuấn Anh sợ khi anh vào cô sẽ cảm thấy có bộc lộ được hết những điều thầm kín bên trong cô nên anh đã hỏi ý cô ra sao trước.

“Em muốn vào đó một mình” Ánh Dương nói rồi nhận lấy túi đồ lễ từ tay Tuấn Anh bước thẳng vào bên trong".

Tuấn Anh không nói gì mà chỉ đứng từ xa nhìn từng nhất động nhất cử của Ánh Dương mà thôi.

Trong khi đó tại văn phòng của Corba Squad

“Cậu làm ăn kiểu gì thế hả Steven? Tôi đã bảo cậu chú ý mọi lịch trình di chuyển của Công Chúa, vậy mà sáng nay cô ấy đi đâu cậu cũng không biết là sao? Nếu để cô ấy xảy ra chuyện thì tôi biết ăn nói thế nào với thầy cô đây?” Alvis vô cùng tức giận trước thái độ làm việc của Steven hôm nay, lúc này anh thực sự chỉ muốn lao vào đấm cho cậu ta một trận mà thôi.

“Đội trưởng, em thực sự xin lỗi vì sơ suất lần này. Em thực sự không ngờ rằng Ánh Dương lại ra ngoài cùng Tuấn Anh mà không ai hay biết”

“Vậy anh em nhà Tuấn Anh thì sao? Chẳng nhẽ ngay cả Tuấn Thành, Tuấn Dương cũng không ai hay biết hả?”

“Tuấn Dương nói là Tuấn Anh đưa Ánh Dương đến thăm mộ bố mẹ em ấy nhưng ở đâu thì không biết nữa”

“Sao không nói ngay từ đầu? Chuyện còn lại đến tôi xử lí, cậu quay về trước đi!”

Steven đưa tay hành lễ với Alvis rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Kiểu này Steven thể nào cũng sẽ bị trừ tiền thưởng cuối năm cho mà xem nhưng kể ra cũng may, nếu mà gặp phải người khác chắc chắn chuyện này sẽ bị báo cáo lên trên rồi...

Tuấn Anh cùng Ánh Dương trở về căn cứ cũng đã hơn ba giờ chiều rồi. Cả hai mới chỉ rời nhà gần mười tiếng đồng hồ thôi nhưng trong lòng Steven vô cùng nóng, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm ra hai con người đó càng sớm càng tốt. Nếu Công Chúa mà sứt mẻ dù chỉ một chút chắc Alvis sẽ điều động hết tổ chức san bằng Eagle Gaming luôn quá.

Vừa thấy Ánh Dương và Tuấn Anh bước vào nhà, Steven vội bật dậy đi đến trước mặt cả hai, anh cầm tay Ánh Dương xoay cô vòng vòng kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không. Sau khi xác nhận là vẫn vẹn toàn thì thở phào nhẹ nhõng “Hai đứa đi đâu mà giờ mới về? Đi cũng không biết báo cho quản lí một tiếng hả?”

“Lịch trình cá nhân cũng phải thông báo ạ?” Tuấn Anh khá bất ngờ khi Steven lo lắng nhưng cũng lên tiếng nói nỗi lòng của mình. Anh thân là đội trưởng nhưng không hề biết gì về việc phải thông báo lịch trình cá nhân hết

“Cái gì cũng phải thông báo hết!”



Ánh Dương đưa tay lên xin phép được nói “Anh Steven, em đi vệ sinh chút có được không?”

“Không được!”

“Nhưng em thực sự không chịu nổi rồi” Dứt lời Ánh Dương liền trực tiếp lao vào nhà vệ sinh.

Sau khi Ánh Dương rời đi, Tuấn Anh lúc này mới nói rõ ràng “Steven à, thực sự Eagle Gaming trước giờ không hề gò bó tuyển thủ của mình đâu. Mọi người có thể tự do yêu đương, vui chơi, ra ngoài, đi du lịch, nghỉ phép. Anh là quản lí mới, có thể anh vẫn đang quen với việc quản lí bọn em như với đội tuyển cũ nhưng Eagle Gaming tụi em khá thoải mái trong mọi vẫn đề của tuyển thủ. Anh hãy theo anh Hiếu học hỏi thêm đi!” Nói một tràn rồi Tuấn Anh đi thẳng lên lầu

Steven đúng là đã quen với cách quản lí ở nơi cũ nhưng nó không phải là đội tuyển thể thao điện tử mà nó là một đơn vị đặc chiến tinh nhuệ được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt.

Steven buồn rầu đi về phòng báo cáo thông tin với Alvis rồi nhìn tấm bảng ghi chú trước mắt. Nó là một tấm bảng tổng hợp toàn bộ các mối liên quan đến Ánh Dương.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc "Đấu trường danh vọng" cuối cùng cũng được bắt đầu. Chín giờ sáng hôm nay mọi người sẽ phải xuất phát đến nhà thi đấu để chuẩn bị mọi thứ nhưng mười hai giờ đêm tất cả đều vẫn còn đang thức để xem điểm thi tốt nghiệp của Ánh Dương và Hải An. Tuấn Dương và Tuấn Anh được giao nhiệm vụ cao cả đó là nhập số báo danh của cả hai vào trang web trong khi đó ở bên này Ánh Dương và Hải An đang không ngừng nhắm mắt cầu nguyện.

Sau khi điểm của cả hai, Tuấn Anh quay sang hỏi Tuấn Dương “Anh đọc trước hay em đọc trước”

“Anh đọc của Dương, em đọc của An trước đi”

Tuấn Anh gật đầu rồi bắt đầu đọc lớn “Số báo danh 20404214, Doãn Hải An, Toán: 7.20, Ngữ Văn 7.75, Lịch Sử 9.0, Địa lí 8.0, GDCD 8.5, KHXH 8.5, Tiếng Anh 8.5”

Vừa nghe điểm của mình xong Hải An không giấu khỏi sự vui mừng liền nhảy cẫng lên nắm lấy tay Ánh Dương nhảy tưng tưng miệng không ngừng hò hét “Dương ơi! Tôi đỗ rồi, chắc chắn sẽ đỗ đại học đó!”

Ánh Dương trong lòng đang thấp thỏm lo lắng đã thế còn bị tên ‘điên’ Doãn Hải An này phá đám nữa, cô không ngần ngại đẩy cậu ta ra tiện chân đạp cho thêm một phát “Tránh ra! Đồ điên!”

Mọi người thấy vậy vừa buồn cười vừa lo lắng hàng xóm ra chửi cho một trận mất.

“Tiếp nào, số báo danh 20405372, Triệu Ánh Dương, Toán:9.2, Ngữ Văn 9.25, Vật lý 9.5, Hóa Học 9.0, Sinh Học 8.25, KHTN 8.92, Tiếng Anh 9.5”

“Doãn Hải An, tôi đỗ rồi nè. Điểm còn cao hơn cậu luôn đó” Ánh Dương trẻ con nhìn Hải An trêu chọc cậu

Minh Hiếu nhìn khoảnh khắc này âm thầm ghi lại rồi đăng lên fanpage của Eagle Gaming “Trước giờ thi đấu, chúc mừng hai sĩ tử của Eagle Gaming đã chiến thắng vang dội. Giờ thì đi ngủ để sáng còn ra trận nữa”

[Hóng điểm của Kelo nha!]



[Chúc mừng Kelo, mong trận thi đấu ra mắt thuận lợi]



Cũng bởi vì đêm qua vui quá nên hôm nay Kelo và Ánh Dương vô cùng mệt, vừa lên xe mỗi đứa đã chiếm một hàng ghế mà lăn ra ngủ. Tuấn Anh vừa bước lên xe thấy chỗ ngồi yêu thích của mình bị cướp thì đành ngồi sang một bên cạnh dãy ghế. Anh đưa mắt nhìn về phía Ánh Dương đang say giấc với dáng ngủ không thể nào xấu hơn được nữa.

Tuấn Anh mặc kệ rồi đeo tai nghe vào dựa vào ghế lướt điện thoại giết thời gian.

Từ căn cứ Eagle Gaming đến nhà thi đấu Thanh Trì mất ba mươi phút di chuyển vì là ở ngoại thành nên có vài đoạn đường do đã xây dựng lâu và bị xuống cấp nên vô cùng xóc. Đầu của Ánh Dương cũng vì vậy mà lắc qua lắc lại rồi dần dần trượt xuống khỏi ghế. Cũng may Tuấn Anh nhìn thấy và kịp thời đỡ lấy đầu cô nên Ánh Dương mới không bị lăn xuống khỏi ghế. Chỉnh lại tư thế ngủ cho cô xong, anh liền lấy chiếc chăn mong vốn đang được đắp trên người Hải Đăng trực tiếp đắp lên người cô. Sau khi mãn nguyện trước thành quả của mình, Tuấn Anh liền trở về ghế của mình ngồi lướt điện thoại tiếp.

Khi đến nơi, Tuấn Anh vỗ nhẹ Ánh Dương gọi cô dậy. Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, mặt cô vô cùng phụng phịu... bất lực Tuấn Anh đành phải lên tiếng dỗ dành “Vào bên trong phòng nghỉ, anh cho em ngủ tiếp có được không?”

Ánh Dương gật đầu rồi trực tiếp dựt cái mũ từ trên đầu Tuấn Anh xuống đội lên đầu mình và đeo khẩu trang lên chuẩn bị cùng mọi người bước xuống khỏi xe.

Cũng bởi hôm nay là ngày đầu tiên giải thi đấu diễn ra nên có rất nhiều người hâm mộ đến cổ vũ. Mặc dù hai giờ chiều nay trận thi đấu đầu tiên mới chính thức mở màn nhưng các fan hâm mộ của các đội tuyển có lịch thi đấu hôm nay đều có mặt mong gặp được thần tượng của mình.

Các thành viên Eagle Gaming trong bộ trang phục thi đấu áo trắng kết hợp màu cam cháy cùng quần âu đen lần lượt bước xuống. Đi đầu là Minh Hiếu, Hải Đăng, Tuấn Thành, Tuấn Dương, Hải An, Đức Mạnh, Ánh Dương, Tuấn Anh và cuối cùng là Steven. Mọi người chào hỏi người hâm mộ nhanh rồi khẩn trương di chuyển vào phòng nghỉ cho các đội tuyển khác đến. Vừa đến phòng nghỉ, Ánh Dương không kiêng nể điều gì mà trực tiếp nhảy lên ghế sopha chính giữa phòng tiếp tục giấc ngủ đang dở dang của mình.

Minh Hiếu ngồi đối diện sopha của Ánh Dương trầm ngâm suy nghĩ rồi lên tiếng “Rồi rốt cuộc con bé đến đây để xem thi đấu hay đổi chỗ ngủ vậy?”

“Kệ nó đi anh, tí nó dậy ý mà. Giờ bắt đầu bàn chiến thuật tiếp thôi” Tuấn Dương nhìn Ánh Dương đang say giấc trên ghế rồi nhìn sang con người đang 'say tình' Lương Tuấn Anh...trả lời đồng thời bắt đầu bàn chiến thuật trước giờ đấu. Nhưng xét cho cùng thì hôm nay cũng khá may khi không có người của bên ban tổ chức đến ghi hình trước trận đấu... chứ nếu không với cái dáng ngủ gác cả chân lên ghế của Ánh Dương thể nào cũng bị ghi lại hết cho mà xem.

Hai giờ chiều là trận thi đấu đầu tiên sẽ bắt đầu cũng là trận thi đấu của Eagle Gaming ngày hôm nay. Một rưỡi chiều chưa để ai gọi dậy, Ánh Dương mở mắt ra, vươn vai một cái rồi nói “Tuấn Anh, em đói”

“Ê Dương, cậu là heo à? Ngủ xong lại ăn, ăn xong rồi lại ngủ”

Nghe vậy cô liền quay sang lườm muốn cháy cả mặt người nào đó.

Steven ôn nhu đưa hộp cơm cho Ánh Dương rồi nói “Em đi rửa mặt đi rồi vào ăn, mọi người lúc nãy ăn xong hết rồi”

“Vẫn là anh Steven tốt với em nhất! Moa!” Ánh Dương nói rồi đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh rửa mặt sau đó vào đánh chiến bữa sáng kiêm bữa trưa muộn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vinh Quang Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook