Chương 44: Đấu tập nhưng không nghiêm túc
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Sau khi ban/pick kết thúc. Đội hình của cả hai đội cũng đã được xác định.
Eagle Gaming ra sân với đội hình late game: AD - Violet, SP - Alice, Mid - Liliana, TOP - Tachi và Jungle - Ngộ Không. Trong khi đó bên phía D
Team lại lựa chọn đội hình đầu game: AD - Elsu, SP - Arum, Mid - Zata,
TOP - Omen và Jungle - Florentino.
Có thể nói ở trận thi đấu này, cả hai đội đã chọn cho mình những chiến thuật khác nhau. Một bên chọn đội hình thiên về đầu game, đội còn lại là late game. Nếu như D Team không có sát thương ở đầu game, hoàn thành ván đầu sớm thì đến cuối game họ sẽ gặp khó khăn rất lớn với những tướng có sức sát thương, chống chịu, rỉa máu cực khó chịu bên phía Eagle Gaming. Và ngược lại, vai trò của Alice và Liliana giai đoạn đầu game vô cùng quan trọng, họ phải đảm bảo được an toàn cho AD team mình, đồng thời ngăn chặn những pha sốc sát thương đến từ AD đội bạn. Trong khi đó AD và Jungle phải làm sao gây được sát thương, lên đồ nhanh chóng trước khi bị 9team bạn combat.
Đây chính là một trận thi đấu đòi hỏi người tuyển thủ có bản lĩnh, kĩ năng và khả năng phối hợp với đồng đội tốt.
Vừa vào màn hình đấu, cả đội đã chia ra về lane của mình bắt đầu fame lính.
Hải An hôm nay không đấu mà chỉ ngồi xem và rút kinh nghiệm. Cầm gói bim bim trên tay, anh không ngừng hét mỗi pha combat lỗi của Đình Dũng. Quá nhức đầu với tiếng hét này, Tuấn Dương chẳng ngần ngại đuổi cổ Hải An ra phòng khách. Trái ngược với người 'tiền bối' Doãn Hải An, hai thành viên dự bị Xiao và MA đứng yên quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn cẩn thận ghi chép lại thao tác chiêu thức của các anh.
Với lối chơi câu kéo late game, không khó để Eagle Gaming dành chiến thắng trong ván đấu đầu tiên này. Đến ván đấu thứ hai, đội hình của Eagle Gaming lại thiên về đỡ đòn, chịu sát thương nhiều hơn.
Đình Nam tay vẫn thao tác đi theo Tuấn Anh, lên tiếng "Mạnh, em không nhìn thấy rừng bạn"
"Không sao, anh sẽ để ý"
Nhưng lời vừa nói ra thì Đức Mạnh có một pha di chuyển vào thẳng bụi cỏ nơi mà Jungle đội bạn đã ẩn nấp, không kịp trở tay Đức Mạnh đã ngang nhiên giúp đội bạn chiếm được cái first blood.
"Lỗi em, lỗi em!"
Đối với pha di chuyển này người ta gọi là 'gà bằng thực lực', SP vừa nhắc khỏi miệng đã lên bảng điểm số thì chẳng gọi là gà.
Nếu ở ván thi đấu trước Eagle Gaming thể hiện được khả năng phối hợp thần sầu của mình thì đến ván đấu này họ như đang tấu hài.
Thân là một SP, Đình Dũng lại mặc cho AD team mình vùng vẫy với team địch còn bản thân thì tốc biến bỏ chạy "Em sắp hết máu, em chuồn trước đây!"
Tuấn Anh với Tel'Annas trong tay lập tức bật chiêu ulti bắn thẳng vào đội bạn rồi nhanh chóng bật tốc biến bỏ chạy.
[Liang, đội cậu bị sao vậy?]
Tin nhắn vừa đến, mặt Tuấn Anh đen như đít nồi. Cái đội hình này, chắc sớm phải thay người thôi. Đấu tập mà không nghiêm túc chút nào.
[Không có gì, tại không tập trung thôi]
[Cố lên!]
Vì Eagle Gaming trong ván đấu này có những 'diễn viên' hàng đầu, vô cùng tâm huyết với nghề nên bộ phim "gà bằng thực lực" được lên sóng để kết quả cuối cùng là Eagle Gaming chẳng ngoại dự đoán khi thua sấp mặt.
Vừa kết thúc buổi tập Tuấn Anh tức giận ném thẳng chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy ghế đi thẳng ra ngoài. Trước khi ra anh còn đóng cửa cái rầm khiến mọi người trong phòng bị giật mình.
Hải Đăng là người ván đầu vừa rồi chơi vô cùng nghiêm túc và cũng là người dành MVP ván đấu. Anh chàng chỉ ngồi đó, đưa tay chống cắm khẽ nói "Và thế là toang!" Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài bật máy tính chuẩn bị livestream, dù git cũng cuối tháng rồi mà.
Tuấn Anh sau khi rời khỏi phòng tập, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Ngồi lên xe hơi của mình, khởi động xe và phóng đi mất.
Đến tối khi Ánh Dương về nhà, bật đèn lên thấy Tuấn Anh đang ngồi khoanh chân trên ghế sopha, khuôn mặt lạnh tanh. Cô lắc đầu, cởi giày cất vào tủ, miệng hỏi "Có chuyện gì vậy? Sao anh không bật đèn lên?"
"Bực mình!"
"Chuyện ở căn cứ?"
"Ừ! Anh đã nói rõ là đấu tập cũng như đấu chính thức! Phải nghiêm túc, phải nghiêm túc! Ấy vậy mà thằng Dũng, thằng Mạnh rồi thêm cả thằng Nam nữa. Không một đứa nào chịu nghiêm túc cả"
"Em đoán anh giận họ thì ít, lo lắng thì nhiều đúng không?"
"Phải, bốn năm rồi. Eagle Gaming chưa từng dành vô địch, kể từ sau khi anh Dương rời đội, phong độ tụt đi không ít"
"Hết cách rồi, anh, Mạnh với Đăng đã thi đấu ngay từ đầu rồi nên kinh nghiệm tất nhiên sẽ tốt hơn. Trong khi đó Dũng, Nam rồi Xiao với MA đều là người mới mà"
Tuấn Anh ngả người dựa lên ghế sopha, miệng thở dài "Cứ tình hình này thì trừng nào mới được kết hôn đây?!"
Ánh Dương cô vốn đang lo lắng cho cảm xúc của anh, vậy mà... xem ra cô lo lắng thừa rồi...
Cô chẳng nói gì, lườm anh một cái rồi đi thẳng vào phòng.
Tuấn Anh nhìn theo bóng lưng cô đến cười khổ, anh đứng dậy đi vào bếp nấu hai bát mì. Khi anh nấu xong vừa hay cũng là lúc cô tắm xong ra ngoài. Ngồi vào bàn ăn, cả hai bắt đầu dùng bữa tối. Đối với tình yêu của người trưởng thành, họ không cãi cọ, không phải lúc nào cũng kè kè bên nhau, hạnh phúc của họ đơn giản chỉ là được ngồi cùng với nhau, ăn một bữa cơm, nói về công việc hàng ngày của đối phương. Như vậy là đã quá tốt rồi.
"Ăn xong em có muốn ra ngoài hóng gió không?"
"Cũng được, em muốn lên phố đi bộ. Từ hôm về nước đến giờ bận bịu vẫn chưa đi đâu được"
Tuấn Anh gật đầu đồng ý. Ăn xong bữa tối, cả hai lại rục rịch thay đồ đi hẹn hò. Tuấn Anh hôm nay đơn giản chỉ mặc một chiếc áo polo trắng, quần ngố đen, vuốt vuốt mái tóc một chút, cầm theo khẩu trang là hoàn thành. Ánh Dương từ trước cũng vốn là người đơn giản nên cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với chân váy đen, mái tóc dài được cô búi gọn trên đỉnh đầu, cầm theo khẩu trang ra ngoài.
Chiếc xe hơi trắng quen thuộc của anh từ từ rời khỏi bãi đỗ xe chung cư tiến thẳng về khu phố đi bộ. Gửi xe xong, cả hai liền đi dạo trong phố đi bộ. Nhìn các nhóm nhảy đường phố đang ghi hình, Ánh Dương bất giác nhớ lại lúc cô còn ở Singapore. Cuối tuần nào trên phố đi bộ, Ánh Dương cũng cùng với bạn bè của mình nhảy như vậy. Giờ nghĩ lại cảm thấy trong lòng có cảm xúc khó tả.
"Sao vậy, muốn vào nhảy à?"
"Già rồi, nhảy không nổi"
Câu nói vừa dứt, Tuấn Anh cũng phải bật cười. Mới hai mươi tư tuổi đầu mà kêu già, thế anh thì sao?
Ánh Dương thấy anh cười mình liền quay sang trừng mắt "Không được cười em"
"Rồi, rồi, không cười"
Cả hai lại tiếp tục lượn lờ trên phố đi bộ. Đột nhiên có hai bạn trẻ độ tầm mười lăm, mười sáu tuổi chạy đến trước mặt cả hai.
"Anh là thành viên đội tuyển Esports Eagle Gaming Lương Tuấn Anh đúng không?"
"Đúng vậy, hai em biết anh sao?"
"Đương nhiên rồi, anh chính là nam thần của LQM Việt Nam mà. Năm nay anh nhất định phải giành chức vô địch đấy. Phải đánh cho Đài Bắc Trung Hoa thua trận thì thôi"
Tuấn Anh chỉ gật đầu rồi cảm ơn hai bạn sau đó cùng Ánh Dương rời đi. Vừa đi được vài bước, cả hai đã gặp lại một người. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Đức Mạnh cùng cô bạn gái đang tay trong tay.
"Ghê ta, không ở căn cứ tập luyện mà chạy ra ngoài hẹn hò thế này à?" Tuấn Anh nắm tay Ánh Dương từ từ bước đến chỗ Đức Mạnh
"Anh thì được về nhà với chị dâu, tại sao em không được đi hẹn hò. Công lý ở đâu?"
"Ở chỗ anh là người trả lương cho em"
Nghe đến đây Đức Mạnh chỉ biết câm nín, người ta nói quả không sai, người ác thường sống thảnh thơi mà người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác.
Tuấn Anh nhìn bộ dạng của Đức Mạnh mà cũng phải bật cười "Thế không tính giới thiệu à?" anh nói, mắt nhìn về phía cô bạn gái đang đứng cạnh Đức Mạnh.
Nhìn cô bé trước mặt xem ra cũng chỉ độ khoảng hai mươi tuổi đổ lại mà thôi. Vóc dáng nhỏ nhắn, có phần hơi rụt rè.
"Hà Trang, bạn gái em" Đức Mạnh nói rồi quay sang chỉ vào hai người trước mặt "Anh Tuấn Anh, đội trưởng kiêm ông chủ của anh. Bên cạnh là Ánh Dương, vợ chưa cưới của anh Tuấn Anh"
Hà Trang mỉm cười chào hỏi. Trước giờ Hà Trang cũng có theo dõi fanpage của Eagle Gaming, cũng có biết Tuấn Anh từng dính tin đồn hẹn hò với một cô gái cách đây sáu năm, thời điểm đó cả hai thường xuyên đồng hành trong các sự kiện do Liên Quân Mobile Việt Nam tổ chức nhưng kể từ sau khi Tuấn Anh bị tai nạn giao thông thì cô gái ấy cũng biến mất. Kề từ đó không còn ai thấy Tuấn Anh nhắc đến người con gái ấy nữa, cứ tưởng rằng họ đã chia tay nhưng giờ đây nhìn họ tay trong tay, còn chuẩn bị kết hôn nữa. Hà Trang dám khẳng định rằng lời đồn trên mạng chỉ là thất thiệt mà thôi.
Vì đang trong thời gian nghỉ nên Tuấn Anh cũng không làm phiền Đức Mạnh nữa, hai đôi cứ vậy tách nhau ra, ai đi đường của người ấy.
Có thể nói ở trận thi đấu này, cả hai đội đã chọn cho mình những chiến thuật khác nhau. Một bên chọn đội hình thiên về đầu game, đội còn lại là late game. Nếu như D Team không có sát thương ở đầu game, hoàn thành ván đầu sớm thì đến cuối game họ sẽ gặp khó khăn rất lớn với những tướng có sức sát thương, chống chịu, rỉa máu cực khó chịu bên phía Eagle Gaming. Và ngược lại, vai trò của Alice và Liliana giai đoạn đầu game vô cùng quan trọng, họ phải đảm bảo được an toàn cho AD team mình, đồng thời ngăn chặn những pha sốc sát thương đến từ AD đội bạn. Trong khi đó AD và Jungle phải làm sao gây được sát thương, lên đồ nhanh chóng trước khi bị 9team bạn combat.
Đây chính là một trận thi đấu đòi hỏi người tuyển thủ có bản lĩnh, kĩ năng và khả năng phối hợp với đồng đội tốt.
Vừa vào màn hình đấu, cả đội đã chia ra về lane của mình bắt đầu fame lính.
Hải An hôm nay không đấu mà chỉ ngồi xem và rút kinh nghiệm. Cầm gói bim bim trên tay, anh không ngừng hét mỗi pha combat lỗi của Đình Dũng. Quá nhức đầu với tiếng hét này, Tuấn Dương chẳng ngần ngại đuổi cổ Hải An ra phòng khách. Trái ngược với người 'tiền bối' Doãn Hải An, hai thành viên dự bị Xiao và MA đứng yên quan sát tỉ mỉ, thậm chí còn cẩn thận ghi chép lại thao tác chiêu thức của các anh.
Với lối chơi câu kéo late game, không khó để Eagle Gaming dành chiến thắng trong ván đấu đầu tiên này. Đến ván đấu thứ hai, đội hình của Eagle Gaming lại thiên về đỡ đòn, chịu sát thương nhiều hơn.
Đình Nam tay vẫn thao tác đi theo Tuấn Anh, lên tiếng "Mạnh, em không nhìn thấy rừng bạn"
"Không sao, anh sẽ để ý"
Nhưng lời vừa nói ra thì Đức Mạnh có một pha di chuyển vào thẳng bụi cỏ nơi mà Jungle đội bạn đã ẩn nấp, không kịp trở tay Đức Mạnh đã ngang nhiên giúp đội bạn chiếm được cái first blood.
"Lỗi em, lỗi em!"
Đối với pha di chuyển này người ta gọi là 'gà bằng thực lực', SP vừa nhắc khỏi miệng đã lên bảng điểm số thì chẳng gọi là gà.
Nếu ở ván thi đấu trước Eagle Gaming thể hiện được khả năng phối hợp thần sầu của mình thì đến ván đấu này họ như đang tấu hài.
Thân là một SP, Đình Dũng lại mặc cho AD team mình vùng vẫy với team địch còn bản thân thì tốc biến bỏ chạy "Em sắp hết máu, em chuồn trước đây!"
Tuấn Anh với Tel'Annas trong tay lập tức bật chiêu ulti bắn thẳng vào đội bạn rồi nhanh chóng bật tốc biến bỏ chạy.
[Liang, đội cậu bị sao vậy?]
Tin nhắn vừa đến, mặt Tuấn Anh đen như đít nồi. Cái đội hình này, chắc sớm phải thay người thôi. Đấu tập mà không nghiêm túc chút nào.
[Không có gì, tại không tập trung thôi]
[Cố lên!]
Vì Eagle Gaming trong ván đấu này có những 'diễn viên' hàng đầu, vô cùng tâm huyết với nghề nên bộ phim "gà bằng thực lực" được lên sóng để kết quả cuối cùng là Eagle Gaming chẳng ngoại dự đoán khi thua sấp mặt.
Vừa kết thúc buổi tập Tuấn Anh tức giận ném thẳng chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy ghế đi thẳng ra ngoài. Trước khi ra anh còn đóng cửa cái rầm khiến mọi người trong phòng bị giật mình.
Hải Đăng là người ván đầu vừa rồi chơi vô cùng nghiêm túc và cũng là người dành MVP ván đấu. Anh chàng chỉ ngồi đó, đưa tay chống cắm khẽ nói "Và thế là toang!" Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài bật máy tính chuẩn bị livestream, dù git cũng cuối tháng rồi mà.
Tuấn Anh sau khi rời khỏi phòng tập, liền trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Ngồi lên xe hơi của mình, khởi động xe và phóng đi mất.
Đến tối khi Ánh Dương về nhà, bật đèn lên thấy Tuấn Anh đang ngồi khoanh chân trên ghế sopha, khuôn mặt lạnh tanh. Cô lắc đầu, cởi giày cất vào tủ, miệng hỏi "Có chuyện gì vậy? Sao anh không bật đèn lên?"
"Bực mình!"
"Chuyện ở căn cứ?"
"Ừ! Anh đã nói rõ là đấu tập cũng như đấu chính thức! Phải nghiêm túc, phải nghiêm túc! Ấy vậy mà thằng Dũng, thằng Mạnh rồi thêm cả thằng Nam nữa. Không một đứa nào chịu nghiêm túc cả"
"Em đoán anh giận họ thì ít, lo lắng thì nhiều đúng không?"
"Phải, bốn năm rồi. Eagle Gaming chưa từng dành vô địch, kể từ sau khi anh Dương rời đội, phong độ tụt đi không ít"
"Hết cách rồi, anh, Mạnh với Đăng đã thi đấu ngay từ đầu rồi nên kinh nghiệm tất nhiên sẽ tốt hơn. Trong khi đó Dũng, Nam rồi Xiao với MA đều là người mới mà"
Tuấn Anh ngả người dựa lên ghế sopha, miệng thở dài "Cứ tình hình này thì trừng nào mới được kết hôn đây?!"
Ánh Dương cô vốn đang lo lắng cho cảm xúc của anh, vậy mà... xem ra cô lo lắng thừa rồi...
Cô chẳng nói gì, lườm anh một cái rồi đi thẳng vào phòng.
Tuấn Anh nhìn theo bóng lưng cô đến cười khổ, anh đứng dậy đi vào bếp nấu hai bát mì. Khi anh nấu xong vừa hay cũng là lúc cô tắm xong ra ngoài. Ngồi vào bàn ăn, cả hai bắt đầu dùng bữa tối. Đối với tình yêu của người trưởng thành, họ không cãi cọ, không phải lúc nào cũng kè kè bên nhau, hạnh phúc của họ đơn giản chỉ là được ngồi cùng với nhau, ăn một bữa cơm, nói về công việc hàng ngày của đối phương. Như vậy là đã quá tốt rồi.
"Ăn xong em có muốn ra ngoài hóng gió không?"
"Cũng được, em muốn lên phố đi bộ. Từ hôm về nước đến giờ bận bịu vẫn chưa đi đâu được"
Tuấn Anh gật đầu đồng ý. Ăn xong bữa tối, cả hai lại rục rịch thay đồ đi hẹn hò. Tuấn Anh hôm nay đơn giản chỉ mặc một chiếc áo polo trắng, quần ngố đen, vuốt vuốt mái tóc một chút, cầm theo khẩu trang là hoàn thành. Ánh Dương từ trước cũng vốn là người đơn giản nên cô chỉ mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với chân váy đen, mái tóc dài được cô búi gọn trên đỉnh đầu, cầm theo khẩu trang ra ngoài.
Chiếc xe hơi trắng quen thuộc của anh từ từ rời khỏi bãi đỗ xe chung cư tiến thẳng về khu phố đi bộ. Gửi xe xong, cả hai liền đi dạo trong phố đi bộ. Nhìn các nhóm nhảy đường phố đang ghi hình, Ánh Dương bất giác nhớ lại lúc cô còn ở Singapore. Cuối tuần nào trên phố đi bộ, Ánh Dương cũng cùng với bạn bè của mình nhảy như vậy. Giờ nghĩ lại cảm thấy trong lòng có cảm xúc khó tả.
"Sao vậy, muốn vào nhảy à?"
"Già rồi, nhảy không nổi"
Câu nói vừa dứt, Tuấn Anh cũng phải bật cười. Mới hai mươi tư tuổi đầu mà kêu già, thế anh thì sao?
Ánh Dương thấy anh cười mình liền quay sang trừng mắt "Không được cười em"
"Rồi, rồi, không cười"
Cả hai lại tiếp tục lượn lờ trên phố đi bộ. Đột nhiên có hai bạn trẻ độ tầm mười lăm, mười sáu tuổi chạy đến trước mặt cả hai.
"Anh là thành viên đội tuyển Esports Eagle Gaming Lương Tuấn Anh đúng không?"
"Đúng vậy, hai em biết anh sao?"
"Đương nhiên rồi, anh chính là nam thần của LQM Việt Nam mà. Năm nay anh nhất định phải giành chức vô địch đấy. Phải đánh cho Đài Bắc Trung Hoa thua trận thì thôi"
Tuấn Anh chỉ gật đầu rồi cảm ơn hai bạn sau đó cùng Ánh Dương rời đi. Vừa đi được vài bước, cả hai đã gặp lại một người. Đó không phải ai xa lạ mà chính là Đức Mạnh cùng cô bạn gái đang tay trong tay.
"Ghê ta, không ở căn cứ tập luyện mà chạy ra ngoài hẹn hò thế này à?" Tuấn Anh nắm tay Ánh Dương từ từ bước đến chỗ Đức Mạnh
"Anh thì được về nhà với chị dâu, tại sao em không được đi hẹn hò. Công lý ở đâu?"
"Ở chỗ anh là người trả lương cho em"
Nghe đến đây Đức Mạnh chỉ biết câm nín, người ta nói quả không sai, người ác thường sống thảnh thơi mà người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác.
Tuấn Anh nhìn bộ dạng của Đức Mạnh mà cũng phải bật cười "Thế không tính giới thiệu à?" anh nói, mắt nhìn về phía cô bạn gái đang đứng cạnh Đức Mạnh.
Nhìn cô bé trước mặt xem ra cũng chỉ độ khoảng hai mươi tuổi đổ lại mà thôi. Vóc dáng nhỏ nhắn, có phần hơi rụt rè.
"Hà Trang, bạn gái em" Đức Mạnh nói rồi quay sang chỉ vào hai người trước mặt "Anh Tuấn Anh, đội trưởng kiêm ông chủ của anh. Bên cạnh là Ánh Dương, vợ chưa cưới của anh Tuấn Anh"
Hà Trang mỉm cười chào hỏi. Trước giờ Hà Trang cũng có theo dõi fanpage của Eagle Gaming, cũng có biết Tuấn Anh từng dính tin đồn hẹn hò với một cô gái cách đây sáu năm, thời điểm đó cả hai thường xuyên đồng hành trong các sự kiện do Liên Quân Mobile Việt Nam tổ chức nhưng kể từ sau khi Tuấn Anh bị tai nạn giao thông thì cô gái ấy cũng biến mất. Kề từ đó không còn ai thấy Tuấn Anh nhắc đến người con gái ấy nữa, cứ tưởng rằng họ đã chia tay nhưng giờ đây nhìn họ tay trong tay, còn chuẩn bị kết hôn nữa. Hà Trang dám khẳng định rằng lời đồn trên mạng chỉ là thất thiệt mà thôi.
Vì đang trong thời gian nghỉ nên Tuấn Anh cũng không làm phiền Đức Mạnh nữa, hai đôi cứ vậy tách nhau ra, ai đi đường của người ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.