Chương 22: Sóng gió bắt đầu
Hoàng PhươngAnh
05/05/2023
Khoảng thời gian hai tháng huấn luyện tại Singapore cuối cùng đã kết thúc. Hôm nay là ngày mà Tuấn Anh lên máy bay quay trở lại Việt Nam tiếp tục hành trình thi đấu của mình. Trong hai tháng ở đất nước này, Tuấn Anh quen
được thêm rất nhiều người bạn mới, những người cũng giống như Tuấn Anh
luôn mang theo trong mình khát khao dành được vinh quang cho nền thể
thao điện tử nước nhà.
Sân bay quốc tế Changi.
"Em đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Đừng làm việc quá sức, nếu có gì khó khăn cứ điện thoại cho người này. Hồi trước anh ấy từng là cấp trên của anh"
"Steven, em lớn rồi. Em có thể tự chăm sóc được cho bản thân mình mà"
"Anh biết điều đó nhưng anh vẫn rất lo. Kể từ sau khi em tỉnh lại đây là lần thứ hai em đi xa như vậy mà"
"Anh đứng nói thêm chút nữa là muộn giờ lên máy bay luôn đó"
"Được rồi, đi cẩn thận"
Ánh Dương tạm biệt Steven xong liền đi vào bên trong khu vực chờ mà không hề hay biết là toàn bộ những hành động vừa rồi đã bị Tuấn Anh - người cũng có chuyến bay về nước hôm nay nhìn thấy.
"Làm như kiểu không bao giờ gặp lại nữa không bằng. Đúng là cái bọn yêu nhau mà, lúc nào cũng thích làm lố không"
Bản thân Tuấn Anh không thể hiểu nổi mình bị làm sao nữa, cứ nhìn thấy con nhỏ đấy thân thiết với người đàn ông nào cũng khó chịu, bức bối trong người, thậm chí còn muốn đánh nhau nữa.
Chuyến bay vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. Ánh Dương cảm thấy vô cùng mệt, đúng là cô không hề thích hợp để đi xa mà. Về đến khách sạn, cô liền đi tắm rồi lăn ra ngủ mặc kệ chuyện đời.
Trong khi đó Tuấn Anh cũng vừa mới về đến nhà. Vừa thấy anh, mọi người liền quay lưng ai về phòng người đấy.
Tuấn Anh mặc dù thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng chẳng hiểu cái gì. Những lần trước khi anh đi công tác về thì mọi người đều vô cùng vui mừng chào đón nhưng sao lần này nó lạ lắm...
Tắm xong, Tuấn Anh nằm trên giường lướt tin thì thấy trang fanpage của câu lạc bộ mới share một bài viết của Liên đoàn thể thao điện tử Đông Nam Á về việc thành lập Liên đoàn của Việt Nam, cùng dòng cap "Mong rằng rất cả sẽ thuận lợi"
Đang mải suy nghĩ vu vơ điều gì đó thì Tuấn Anh nhận được điện thoại của chị Diệp
"Em nghe đây chị... dạ vâng... sáng mai em sẽ lên đúng giờ ạ"
Sáng hôm sau Tuấn Anh đã có mặt tại một toà nhà cao tầng nằm ngay trung tâm Hà Nội.
Vừa thấy anh đến thì một người phụ nữ độ khoảng ngoài ba mươi bước đến
"Chị Diệp"
"Chào mừng đến với trụ sở của Liên đoàn thể thao điện tử Việt Nam"
(Phạm Thu Diệp: 32 tuổi, chủ tịch Liên đoàn thể thao điện tử Việt Nam. Là một người phụ nữ hiện đại, cô cũng chính là người đã giúp đỡ Tuấn Anh rất nhiều trong suốt khoảng thời gian anh đi nước ngoài. Đồng thời cô cũng chính là vợ của quản lí đội tuyển Eagle Gaming Vũ Minh Hiếu)
"Có quyết định rồi sao chị?"
"Vừa đi vừa nói đi. Hiện tại vẫn chưa có nhưng chắc sẽ ổn thôi, dù gì thanh tra lần này cũng là Ánh Dương mà"
"Ánh Dương? Đừng bảo là con nhỏ Triệu Ánh Dương đó nha"
"Đúng rồi, mà gọi vợ là con thì không ổn lắm đâu"
"Em có quen nó đâu chị"
"Không phải là không quen mà chỉ là em đã quên mất con bé thôi. Với lại chị nghĩ là nếu em không yêu nó thì hai năm trước đã không đón nó về trong sự phản đối của Tuấn Thành rồi"
Hai năm trước... Tại phòng khách của câu lạc bộ Eagle Gaming
"Em nói cái gì cơ? Em muốn đưa con bé đấy về đây sống á?"
"Vâng, bây giờ bố mẹ Dương đã mất hết rồi. Để em ấy ở ngoài như vậy em không yên tâm"
"Tuấn Anh à, anh biết em đã từng có lời hứa với Dương thủa còn bé. Có thể đối với em thì vô cùng quan trọng nhưng với con bé đấy thì sao? Lỡ đâu đối với nó chỉ là lời nói trêu đùa thôi thì sao? Anh không đồng ý đâu"
"Anh không đồng ý hay không cũng được nhưng em nhất định sẽ đón Dương về đây sống"
"Em... em bị điên rồi!"
...
Quay trở lại hiện tại, sau khi nghe chị Diệp nói xong Tuấn Anh cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Tại sao anh lại muốn đón Ánh Dương về sống cơ chứ?
Vào bên trong trụ sở của Liên đoàn xong, anh liền xin đi vệ sinh trước khi vào họp. Tuấn Anh điện thoại cho một người bạn đại học nhờ tìm kiếm thông tin về hai năm trước. Sau hơn một tiếng đồng hồ, Tuấn Anh đang ngồi họp thì nhận được tin nhắn của người bạn đó. Đọc xong anh đứng bật dậy nhìn về phía Ánh Dương với ánh mắt vô cùng hoang mang.
[Tin nóng trong ngày! Tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng Liên Quân Mobile - Lương Tuấn Anh vừa gặp tai nạn khi đang đỗ xe trên đường. Theo một số nguồn tin cho biết thì người gây ra tai nạn có thủ với Triệu Ánh Dương, người yêu tin đồn của anh chàng]
"Tuấn Anh à, có chuyện gì sao em"
"Chị Diệp... em cảm thấy không được khỏe nên xin phép về sớm"
Dứt lời anh liền cầm điện thoại rời khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ánh Dương nhìn theo Tuấn Anh đầy khó hiểu, chẳng lẽ...
Kết thúc buổi họp, Ánh Dương liền bắt xe đi lên trên quán cà phê ngồi. Vừa bước vào bên trong, cô liền bước đến ngồi xuống một chiếc bàn đang có một người đàn ông ngồi.
"Anh chờ em lâu không?"
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn cô rồi mỉm cười nói "Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ Ánh Dương?"
Phải! Người đàn ông đó không phải ai xa lạ mà chính là Tuấn Thành. Vừa rồi khi Tuấn Thành đang ngồi ở văn phòng thì nhận được điện thoại từ Ánh Dương hẹn ra gặp mặt.
"Em vẫn khỏe"
"Mà em nhớ ra hết mọi chuyện rồi sao?"
"Đúng vậy ạ. Mà hình như anh Tuấn Anh cũng ngờ ngợ ra mọi chuyện rồi"
"Thằng Tuấn Anh á?"
"Vâng, lúc nãy khi đang họp thì mặt anh ấy trở nên biến sắc rồi nhìn em đầy hoang mang. Chắc anh ấy đã điều tra được vụ tai nạn hai năm trước rồi"
"Vậy em tính thế nào? Tiếp tục quay trở lại Singapore sống với Steven sao?"
"Dạ không, em được bổ nhiệm về làm giám sát viên ở Việt Nam rồi. Còn chuyện của em với Steven vốn dĩ chẳng có gì cả"
"Tuấn Anh nó quên đi em nhưng tình cảm của nó dành cho em vốn không thay đổi"
"Em cũng không biết nữa anh nhưng chắc chắn sóng gió sắp đến rồi"
Nhìn "bà cụ non" trước mặt Tuấn Thành chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Chợt anh nghĩ đến điều gì đấy rồi nói với Ánh Dương "Em cũng nên xem xét chuyển về căn cứ Eagle Gaming ở với bọn anh chứ nhỉ?"
"Em nghĩ không nên thì hơn, nếu một ngày nào đó anh ấy nhớ ra mọi chuyện rồi không tha thứ cho em thì biết phải làm thế nào?"
"Vậy em tính mang theo sự hối lỗi cả đời sao? Chạy trốn ra nước ngoài mãi mãi à?"
Nghe anh nói vậy, cô không biết phải nói gì cả. Bởi từ sâu trong thâm tâm Ánh Dương, cô biết mình nợ Tuấn Anh rất nhiều. Đó không chỉ là tiền bạc, tình cảm mà... còn là cả một đời người.
"Ánh Dương à, anh Thành từ trước đến nay chưa từng xin em bất cứ điều gì cả phải không? Em có thể cho anh Thành xin một điều duy nhất được không? Chuyển về ở cùng bọn anh nhé!"
Quả thực đúng như Tuấn Thành nói, kể từ những ngày đầu tiên cô chuyển đến sống cùng họ thì Tuấn Thành hay tất cả mọi người đều chưa xin cô một điều gì cả. Những thứ cô nhận được là tình yêu thương, sự chăm sóc tận tình, những cái ôm chia sẻ của các anh ấy. Thậm chí mọi người còn không quản nguy hiểm nhiều lần cứu cô khỏi nguy hiểm, vào cái thời khắc cô bị người khác truy đuổi cũng là các anh đã tìm cách bảo vệ cô. Thực sự rằng đến bây giờ cô vẫn chưa làm được gì để có thể báo đáp cho họ được...
"Anh không bắt em phải ở cả đời với bọn anh đâu, chỉ cần em ở với bọn anh đến khi nào em được điều trở về Singapore thôi nhé!"
Dưới sức ép của Tuấn Thành, cuối cùng cô cũng phải gật đầu đồng ý đến sống ở Eagle Gaming. Mặc dù cô không biết tương lai của mình sẽ như thế nào nữa nhưng thôi thì cứ để cho thời gian quyết định tất cả đi.
Trong khi đó tại nhà họ Lương. Một người phụ nữ ngoài tám mươi đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, đó không ai khác chính là Văn Thanh Thanh bà nội của Tuấn Anh, người phụ nữ quyền lực bậc nhất thành phố Thanh Đảo. Bên cạnh còn có một cô gái độ tuổi Tuấn Anh đang ngồi, cô gái ấy là Vương San, con gái của một người quen ở bên Thanh Đảo. Từ bé mỗi khi có dịp về Trung Quốc chơi, Tuấn Hoàng, Tuấn Thành, Tuấn Dương và Tuấn Anh đều sẽ chơi chung cùng với cô bé này.
Tuấn Anh từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy bà nội "Bà nội, cháu nhớ bà nhiều lắm đó"
"Thằng chó con của bà, cháu vẫn khỏe đó chứ?"
Tuấn Anh nào có dám nói cách đây hai tháng anh từng phải đi cấp cứu cho bà nghe cơ chứ "Đương nhiên rồi, cháu vẫn rất khỏe"
"Tất cả là tại con nhỏ đấy, nếu không vì nó cháu đã không bị thương nặng như vậy rồi"
"Bà nội à, chúng ta đừng có nhắc đến người ngoài được không? Bà với San San vừa đi một quãng đường dài như vậy chắc cũng mệt rồi. Cháu thấy bà nên đi nghỉ ngơi trước thì hơn"
"Được, được, được nhưng cháu phải thay bà tiếp đón San San cho tốt đấy. Con bé rất muốn đi thăm quan chỗ tập luyện của bọn cháu đấy"
Sau khi chắc chắn bà nội đã đi nghỉ ngơi rồi, Tuấn Anh liền lái xe đưa San San đến căn cứ của Eagle Gaming chơi. Nhưng vừa tới nơi thì anh đã đụng mặt với...
Sân bay quốc tế Changi.
"Em đi nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Đừng làm việc quá sức, nếu có gì khó khăn cứ điện thoại cho người này. Hồi trước anh ấy từng là cấp trên của anh"
"Steven, em lớn rồi. Em có thể tự chăm sóc được cho bản thân mình mà"
"Anh biết điều đó nhưng anh vẫn rất lo. Kể từ sau khi em tỉnh lại đây là lần thứ hai em đi xa như vậy mà"
"Anh đứng nói thêm chút nữa là muộn giờ lên máy bay luôn đó"
"Được rồi, đi cẩn thận"
Ánh Dương tạm biệt Steven xong liền đi vào bên trong khu vực chờ mà không hề hay biết là toàn bộ những hành động vừa rồi đã bị Tuấn Anh - người cũng có chuyến bay về nước hôm nay nhìn thấy.
"Làm như kiểu không bao giờ gặp lại nữa không bằng. Đúng là cái bọn yêu nhau mà, lúc nào cũng thích làm lố không"
Bản thân Tuấn Anh không thể hiểu nổi mình bị làm sao nữa, cứ nhìn thấy con nhỏ đấy thân thiết với người đàn ông nào cũng khó chịu, bức bối trong người, thậm chí còn muốn đánh nhau nữa.
Chuyến bay vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. Ánh Dương cảm thấy vô cùng mệt, đúng là cô không hề thích hợp để đi xa mà. Về đến khách sạn, cô liền đi tắm rồi lăn ra ngủ mặc kệ chuyện đời.
Trong khi đó Tuấn Anh cũng vừa mới về đến nhà. Vừa thấy anh, mọi người liền quay lưng ai về phòng người đấy.
Tuấn Anh mặc dù thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng chẳng hiểu cái gì. Những lần trước khi anh đi công tác về thì mọi người đều vô cùng vui mừng chào đón nhưng sao lần này nó lạ lắm...
Tắm xong, Tuấn Anh nằm trên giường lướt tin thì thấy trang fanpage của câu lạc bộ mới share một bài viết của Liên đoàn thể thao điện tử Đông Nam Á về việc thành lập Liên đoàn của Việt Nam, cùng dòng cap "Mong rằng rất cả sẽ thuận lợi"
Đang mải suy nghĩ vu vơ điều gì đó thì Tuấn Anh nhận được điện thoại của chị Diệp
"Em nghe đây chị... dạ vâng... sáng mai em sẽ lên đúng giờ ạ"
Sáng hôm sau Tuấn Anh đã có mặt tại một toà nhà cao tầng nằm ngay trung tâm Hà Nội.
Vừa thấy anh đến thì một người phụ nữ độ khoảng ngoài ba mươi bước đến
"Chị Diệp"
"Chào mừng đến với trụ sở của Liên đoàn thể thao điện tử Việt Nam"
(Phạm Thu Diệp: 32 tuổi, chủ tịch Liên đoàn thể thao điện tử Việt Nam. Là một người phụ nữ hiện đại, cô cũng chính là người đã giúp đỡ Tuấn Anh rất nhiều trong suốt khoảng thời gian anh đi nước ngoài. Đồng thời cô cũng chính là vợ của quản lí đội tuyển Eagle Gaming Vũ Minh Hiếu)
"Có quyết định rồi sao chị?"
"Vừa đi vừa nói đi. Hiện tại vẫn chưa có nhưng chắc sẽ ổn thôi, dù gì thanh tra lần này cũng là Ánh Dương mà"
"Ánh Dương? Đừng bảo là con nhỏ Triệu Ánh Dương đó nha"
"Đúng rồi, mà gọi vợ là con thì không ổn lắm đâu"
"Em có quen nó đâu chị"
"Không phải là không quen mà chỉ là em đã quên mất con bé thôi. Với lại chị nghĩ là nếu em không yêu nó thì hai năm trước đã không đón nó về trong sự phản đối của Tuấn Thành rồi"
Hai năm trước... Tại phòng khách của câu lạc bộ Eagle Gaming
"Em nói cái gì cơ? Em muốn đưa con bé đấy về đây sống á?"
"Vâng, bây giờ bố mẹ Dương đã mất hết rồi. Để em ấy ở ngoài như vậy em không yên tâm"
"Tuấn Anh à, anh biết em đã từng có lời hứa với Dương thủa còn bé. Có thể đối với em thì vô cùng quan trọng nhưng với con bé đấy thì sao? Lỡ đâu đối với nó chỉ là lời nói trêu đùa thôi thì sao? Anh không đồng ý đâu"
"Anh không đồng ý hay không cũng được nhưng em nhất định sẽ đón Dương về đây sống"
"Em... em bị điên rồi!"
...
Quay trở lại hiện tại, sau khi nghe chị Diệp nói xong Tuấn Anh cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng. Tại sao anh lại muốn đón Ánh Dương về sống cơ chứ?
Vào bên trong trụ sở của Liên đoàn xong, anh liền xin đi vệ sinh trước khi vào họp. Tuấn Anh điện thoại cho một người bạn đại học nhờ tìm kiếm thông tin về hai năm trước. Sau hơn một tiếng đồng hồ, Tuấn Anh đang ngồi họp thì nhận được tin nhắn của người bạn đó. Đọc xong anh đứng bật dậy nhìn về phía Ánh Dương với ánh mắt vô cùng hoang mang.
[Tin nóng trong ngày! Tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng Liên Quân Mobile - Lương Tuấn Anh vừa gặp tai nạn khi đang đỗ xe trên đường. Theo một số nguồn tin cho biết thì người gây ra tai nạn có thủ với Triệu Ánh Dương, người yêu tin đồn của anh chàng]
"Tuấn Anh à, có chuyện gì sao em"
"Chị Diệp... em cảm thấy không được khỏe nên xin phép về sớm"
Dứt lời anh liền cầm điện thoại rời khỏi phòng họp trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ánh Dương nhìn theo Tuấn Anh đầy khó hiểu, chẳng lẽ...
Kết thúc buổi họp, Ánh Dương liền bắt xe đi lên trên quán cà phê ngồi. Vừa bước vào bên trong, cô liền bước đến ngồi xuống một chiếc bàn đang có một người đàn ông ngồi.
"Anh chờ em lâu không?"
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn cô rồi mỉm cười nói "Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ Ánh Dương?"
Phải! Người đàn ông đó không phải ai xa lạ mà chính là Tuấn Thành. Vừa rồi khi Tuấn Thành đang ngồi ở văn phòng thì nhận được điện thoại từ Ánh Dương hẹn ra gặp mặt.
"Em vẫn khỏe"
"Mà em nhớ ra hết mọi chuyện rồi sao?"
"Đúng vậy ạ. Mà hình như anh Tuấn Anh cũng ngờ ngợ ra mọi chuyện rồi"
"Thằng Tuấn Anh á?"
"Vâng, lúc nãy khi đang họp thì mặt anh ấy trở nên biến sắc rồi nhìn em đầy hoang mang. Chắc anh ấy đã điều tra được vụ tai nạn hai năm trước rồi"
"Vậy em tính thế nào? Tiếp tục quay trở lại Singapore sống với Steven sao?"
"Dạ không, em được bổ nhiệm về làm giám sát viên ở Việt Nam rồi. Còn chuyện của em với Steven vốn dĩ chẳng có gì cả"
"Tuấn Anh nó quên đi em nhưng tình cảm của nó dành cho em vốn không thay đổi"
"Em cũng không biết nữa anh nhưng chắc chắn sóng gió sắp đến rồi"
Nhìn "bà cụ non" trước mặt Tuấn Thành chỉ lắc đầu ngán ngẩm. Chợt anh nghĩ đến điều gì đấy rồi nói với Ánh Dương "Em cũng nên xem xét chuyển về căn cứ Eagle Gaming ở với bọn anh chứ nhỉ?"
"Em nghĩ không nên thì hơn, nếu một ngày nào đó anh ấy nhớ ra mọi chuyện rồi không tha thứ cho em thì biết phải làm thế nào?"
"Vậy em tính mang theo sự hối lỗi cả đời sao? Chạy trốn ra nước ngoài mãi mãi à?"
Nghe anh nói vậy, cô không biết phải nói gì cả. Bởi từ sâu trong thâm tâm Ánh Dương, cô biết mình nợ Tuấn Anh rất nhiều. Đó không chỉ là tiền bạc, tình cảm mà... còn là cả một đời người.
"Ánh Dương à, anh Thành từ trước đến nay chưa từng xin em bất cứ điều gì cả phải không? Em có thể cho anh Thành xin một điều duy nhất được không? Chuyển về ở cùng bọn anh nhé!"
Quả thực đúng như Tuấn Thành nói, kể từ những ngày đầu tiên cô chuyển đến sống cùng họ thì Tuấn Thành hay tất cả mọi người đều chưa xin cô một điều gì cả. Những thứ cô nhận được là tình yêu thương, sự chăm sóc tận tình, những cái ôm chia sẻ của các anh ấy. Thậm chí mọi người còn không quản nguy hiểm nhiều lần cứu cô khỏi nguy hiểm, vào cái thời khắc cô bị người khác truy đuổi cũng là các anh đã tìm cách bảo vệ cô. Thực sự rằng đến bây giờ cô vẫn chưa làm được gì để có thể báo đáp cho họ được...
"Anh không bắt em phải ở cả đời với bọn anh đâu, chỉ cần em ở với bọn anh đến khi nào em được điều trở về Singapore thôi nhé!"
Dưới sức ép của Tuấn Thành, cuối cùng cô cũng phải gật đầu đồng ý đến sống ở Eagle Gaming. Mặc dù cô không biết tương lai của mình sẽ như thế nào nữa nhưng thôi thì cứ để cho thời gian quyết định tất cả đi.
Trong khi đó tại nhà họ Lương. Một người phụ nữ ngoài tám mươi đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, đó không ai khác chính là Văn Thanh Thanh bà nội của Tuấn Anh, người phụ nữ quyền lực bậc nhất thành phố Thanh Đảo. Bên cạnh còn có một cô gái độ tuổi Tuấn Anh đang ngồi, cô gái ấy là Vương San, con gái của một người quen ở bên Thanh Đảo. Từ bé mỗi khi có dịp về Trung Quốc chơi, Tuấn Hoàng, Tuấn Thành, Tuấn Dương và Tuấn Anh đều sẽ chơi chung cùng với cô bé này.
Tuấn Anh từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy bà nội "Bà nội, cháu nhớ bà nhiều lắm đó"
"Thằng chó con của bà, cháu vẫn khỏe đó chứ?"
Tuấn Anh nào có dám nói cách đây hai tháng anh từng phải đi cấp cứu cho bà nghe cơ chứ "Đương nhiên rồi, cháu vẫn rất khỏe"
"Tất cả là tại con nhỏ đấy, nếu không vì nó cháu đã không bị thương nặng như vậy rồi"
"Bà nội à, chúng ta đừng có nhắc đến người ngoài được không? Bà với San San vừa đi một quãng đường dài như vậy chắc cũng mệt rồi. Cháu thấy bà nên đi nghỉ ngơi trước thì hơn"
"Được, được, được nhưng cháu phải thay bà tiếp đón San San cho tốt đấy. Con bé rất muốn đi thăm quan chỗ tập luyện của bọn cháu đấy"
Sau khi chắc chắn bà nội đã đi nghỉ ngơi rồi, Tuấn Anh liền lái xe đưa San San đến căn cứ của Eagle Gaming chơi. Nhưng vừa tới nơi thì anh đã đụng mặt với...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.