Chương 1: Lựa chọn (I)
Cố Ngôn Chủ
25/01/2022
Hứa Mộ Châu đang tự hỏi, làm thế nào mà anh xuất hiện ở đây.
Anh nhớ rõ ràng, bản thân bởi vì tăng ca suốt một tuần mệt đến quay cuồng, sau khi xong việc lập tức lao ra khỏi văn phòng, bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về nhà. Bước qua những người ngồi trên ghế đầu, anh tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ tại hàng thứ hai từ dưới đếm lên rồi ngồi xuống.
Điện thoại di động còn 13% pin, màn hình điện thoại hiện thông báo nhắc nhở người dùng phải sạc. Mí mắt anh sắp mở không nổi, buồn ngủ đến mức cục sạc dự phòng trong túi cũng lười lấy ra. Mở vòng bạn bè trên Weibo một cách máy móc, thậm chí anh chẳng nhớ được là mình ấn vào màn hình hay chưa, một giây sau đã dựa vào thành cửa sổ bất tỉnh nhân sự.
Thế nhưng bây giờ, anh lại tỉnh táo đứng ở sân ga tàu cao tốc rất hiện đại. Cạnh bên sân ga gắn đèn chiếu sáng công suất cao, hơn phân nửa nơi đây được chiếu sáng như ban ngày. Trên màn hình LED giữa không trung đang chuyển động mấy chữ lớn đỏ rực.
Dường như màn hình LED hiển thị dữ liệu sai, tên sân ga biến thành một đống ký tự linh tinh, chỉ có dòng số hiệu xe và thời gian khởi hành may mắn còn bình thường.
[D3769, cách giờ khởi hành còn 45 phút.]
Đầu Hứa Mộ Châu đau như búa bổ, anh siết chặt dây đeo balo trên lưng, ôm trán dựa vào cây cột lạnh buốt một lúc. Cả người anh như bị chia làm hai nửa. Một phần là bản thân anh, phần còn lại là một đoạn ký ức bị ngoại lực mạnh bạo nhét vào.
Đoạn ký ức lạ lẫm xuất hiện trong đầu anh. Nơi này là một sân chơi hoàn toàn mới, còn anh thì đã tham gia trò chơi này vô số lần. Nội dung của những lần chơi không giống nhau, nhưng muốn rời khỏi hoàn cảnh này chỉ có cách nghĩ biện pháp hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mà trò chơi đề ra. Hoàn thành mục tiêu trò chơi là đường tắt duy nhất để sống sót.
Mà, ký ức này làm ẩu đến mức như chỉ đang qua loa cho có lệ, chưa tính tới chuyện không có đầu đuôi sự việc, ngay cả khi Hứa Mộ Châu nghiêm túc suy nghĩ thì trong nhận thức của anh, không hề nhớ được chút ký ức nào tương ứng với việc anh "từng trải qua" các loại trò chơi này.
Đoạn ký ức này hệt như CG đối thoại được thiết lập cho một game cùi bắp nào đó, đơn giản nhồi nhét mọi thứ vào đầu anh, chẳng có chút xíu tin tưởng hay hy vọng nào cả.
Cái này giống như một suy luận logic không thể nào giao hoà với giấc mộng mà bản thân tưởng tượng ra, Hứa Mộ Châu tự cấu vào tay mình, phát hiện cơ thể vẫn cảm nhận được đau đớn. Ngoài ra, đầu óc anh cũng còn bình tĩnh, đang nhớ lại rõ ràng ký ức và mạch suy nghĩ ban đầu của mình.
Cảm giác này thật sự kỳ diệu, mọi thứ xung quanh Hứa Mộ Châu đều nói với anh rằng nơi này là thế giới giả lập, không phải hoàn cảnh kỳ lạ ở thực tế, ý thức và suy nghĩ của anh rất tỉnh táo.
Hứa Mộ Châu nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, khiến cơn đau đầu nhanh chóng qua đi.
Cơn đau theo thời gian chậm rãi đỡ hơn, Hứa Mộ Châu thở phào một hơi, bây giờ mới quyết định quan sát tình hình xung quanh mình.
Anh mở mắt, thấy cách đó không xa có một đoàn tàu dài đang đậu dưới sân ga, bùn còn dính khắp nơi trên thân xe. Màn hình LED cạnh mỗi toa tàu hiện ra tin tức thời tiết và số hiệu, nhìn y như một đoàn tàu bình thường.
Tám toa xe lửa tạo thành một đường sắt tốc độ cao tiêu chuẩn, nhưng dường như trước mặt đây là một đường sắt tốc độ cao chạy đường dài, hai toa tàu liên tiếp với nhau không hề có khớp nối.
Hứa Mộ Châu đứng lên từ sau cây cột, nơi này không chỉ có một mình anh. Trên sân ga dài, người rải rác khắp nơi, hầu hết những người này đứng gần cửa toa, không khác gì hành khách bình thường. Hứa Mộ Châu lấy đám người trước cửa toa làm mốc, đếm sơ qua một chút, phát hiện ở đây có ít nhất 180 người. Đa phần mọi người đều đứng một mình, chỉ lẻ tẻ mấy nhóm tụm ba tụm năm lại cùng nhau.
Cảnh tượng này trông không khác gì sân ga ngày thường cả. Có lẽ chính vì vậy, Hứa Mộ Châu không cảm thấy khủng hoảng hay bất an.
Khung cảnh quen thuộc và đoạn ký ức lạ lẫm đè lên nhau đã làm dịu đi phần nào tâm trạng nôn nóng của anh. Hứa Mộ Châu yên lặng quan sát đám người, mới nhận ra chỗ anh đứng dường như không giống với mấy người kia.
Cách anh khoảng hai toa tàu, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang chửi ầm lên, giọng nói mang theo khẩu âm nồng đậm từ nơi khác đến. Hứa Mộ Châu nghe không rõ, chỉ có thể hiểu được vài câu, hình như đang la hét bảo mau thả ông ta ra, nếu không ông ta sẽ báo cảnh sát.
Cảm xúc của người nọ hết sức kích động, hai cô gái khuyên can đều bị ông hất ra, suýt nữa thì rớt xuống đường ray.
Điều này rất kỳ quái, Hứa Mộ Châu nghĩ. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp trường hợp này, mà ký ức bị nhét vào đầu không thể sử dụng được nhiều. Ít nhất cũng chỉ miễn cưỡng có thể cho anh chắp vá tình cảnh hiện tại, không khiến anh tay chân luống cuống mà hành xử ngu ngốc mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, không phải ai cũng có thể bình thản như vậy.
—— Mọi người ở đây đều là mỗi cá thể riêng biệt.
Nhận thức này khiến Hứa Mộ Châu đột nhiên thận trọng.
Nơi ban đầu anh tỉnh dậy là đằng sau cây cột phía trước gần đoàn tàu, ánh đèn không chiếu tới nên chỗ tốt nhất che giấu anh là bóng tối ở đây. Khoảng mười mấy mét bên tay phải anh là lối ra của trạm tàu cao tốc, bên ngoài tối om, chỉ có vài nơi được ánh đèn tô điểm.
Anh cách đầu tàu rất gần, Hứa Mộ Châu trầm tư một lúc, đi ra từ phía sau cây cột.
Vừa rồi khi đứng đằng sau cột đại khái đã che một nửa tầm mắt anh. Tận đến khi anh bước hẳn ra, Hứa Mộ Châu mới phát hiện, mỗi toa tàu ngoài đó có ít nhất trên dưới mười người, nhưng chỗ anh đứng lại khá thưa thớt.
Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa toa tàu đang quay lưng lại với anh, mặc áo khoác da màu đen, tóc cắt ngắn, trên vai đeo một cái túi giản dị không phù hợp với quần áo.
Nếu một toa tàu được tính là một tiêu chuẩn phân loại, thì người đàn ông này là người duy nhất cùng tổ với Hứa Mộ Châu.
Hứa Mộ Châu dời tầm mắt xuống, rơi xuống một dòng chữ nhỏ màu lam trên cửa toa.
Toa thứ nhất.
Hứa Mộ Châu giật mình, nghiêng người vô thức nhìn về phía mấy toa khác. Ánh mắt anh lần lượt lướt qua khe hở giữa các toa tàu, sau đó phát hiện nơi anh đang đứng là toa đầu trong cả tám toa.
Điều này dường như chứng minh, mọi người ở đây đều đứng trong một không gian riêng biệt.
Kể từ lúc Hứa Mộ Châu tỉnh dậy, cảnh tượng này luôn luôn nhắc nhở anh, đây là thế giới không tồn tại giao thoa với thế giới thật, mà cần phải phân tích những chi tiết bình thường để tìm được những thông tin bị che giấu.
Hứa Mộ Châu rất khó hình dung cảm xúc của mình. Nếu lấy đoạn ký ức quỷ dị kia của mình làm tiêu chuẩn so sánh, thì theo định nghĩa "trò chơi" mà nói như hiện giờ, thì những cảm giác không khỏe này chắc là thiết lập bình thường cho nhân vật trong trò chơi, để người chơi được đặt trong một chủ tuyến tương đối chính xác. Hướng dẫn người chơi không đi đường vòng mà đạt được kết quả cuối cùng.
Nhưng cái này lại trở thành một phần "không khoẻ." Theo hiểu biết của Hứa Mộ Châu về hạn chế trò chơi, trò chơi này cực kỳ nguy hiểm, ít nhất sẽ có nguy cơ tổn thương đến tính mạng. Vì vậy, nếu mục tiêu cuối cùng là xóa sổ hết người chơi, thì loại hiểu biết này sẽ giúp anh lẩn tránh được nguy hiểm, về cơ bản sẽ làm trái với mục đích cuối cùng của trò chơi.
Hứa Mộ Châu nhíu mày. Anh không biết điều này là tốt hay xấu, hiện tại anh giống như đang cầm quyển sách có nội dung cơ bản mà tiến vào game vậy. Rốt cuộc đây là ưu đãi hay là một bug có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, Hứa Mộ Châu không thể biết được.
Anh thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên từ phẫn nộ chuyển sang hoảng loạn cách đó không xa, cũng chẳng cảm thấy tình cảnh lúc này khiến người khác khó tiếp thu. Ít ra anh vẫn bình tĩnh suy nghĩ được, không cần tốn thời gian để tiếp thu một khái niệm hoàn toàn mới như người nọ.
Nếu đây là giấc mơ, vậy thì sớm muộn gì anh cũng tỉnh giấc.
Nhưng nếu đây thực sự là một trò chơi hoang đường kỳ quái, bây giờ anh mới bắt đầu hoảng sợ thì đã chậm.
Hứa Mộ Châu mím môi, hạ quyết tâm nhấc chân đi về phía cửa toa. Theo tình huống hiện tại, người đàn ông đứng chung toa tàu với anh hẳn là người mới giống anh. Nếu anh muốn biết được nhiều tin tức hơn thì phải đánh cược một phen.
Còn chưa kịp tới gần, phía sau bỗng nhiên truyền đến một lực kéo anh lại. Hứa Mộ Châu bất ngờ quay đầu, mới thấy một cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi đang nắm chặt dây đeo ba lô của anh, sắc mặt tái nhợt. Đôi môi cô hé mở, ngập ngừng nhìn anh.
Cô gái này ban đầu đứng trước toa tàu bên cạnh. Cô đeo một túi đeo chéo có hình vịt vàng nhỏ. Hứa Mộ Châu vội vàng liếc một cái, khá có ấn tượng.
Anh tỉnh bơ đánh giá cô, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt cô gái cực nhanh mà quét qua bóng lưng của người đàn ông đứng cách đó không xa, do dự hỏi anh: "Làm sao anh đến được đây thế?"
Hứa Mộ Châu nhẹ nhàng nhướn mày, chọn câu trả lời ổn thỏa nhất: "Tôi không biết."
"Anh đừng hiểu lầm."
Tâm tư cô gái rõ ràng rất nhạy cảm, cô vẫy vẫy tay về phía Hứa Mộ Châu: "Tôi đến đây không phải để thăm dò anh, tôi... lúc đầu tôi ở trong nhà, nhưng khi thức dậy tôi đã đứng đây. Điện thoại không có tín hiệu, chỉ còn lại chiếc túi lạ hoắc này."
Cô ấy không nói, Hứa Mộ Châu cũng không để ý. Mọi người ở đây đều mang một cái ba lô khác nhau.
Thấy Hứa Mộ Châu không trả lời, cô rụt cổ lấy hết can đảm nói tiếp: "Lúc đầu tôi tưởng mình đang nằm mơ, sau đó mới nhận ra không phải... Tôi còn nghi ngờ liệu đây có phải là chương trình thực tế ngẫu nhiên không, cái loại mà tạo dựng một cảnh nào đó để lừa gạt người ta, để quay lại phản ứng của mọi người..."
Cô càng nói thì giọng càng nhỏ lại.
Hứa Mộ Châu bình tĩnh nhìn cô, những người này không có nhận thức lúc đầu về hoàn cảnh như anh, sẽ theo bản năng dùng chính thế giới mình quen biết để suy luận.
Đèn lớn trên đỉnh đầu bất chợt lóe lên hai lần, loa thông báo phát ra âm thanh rè rè, Hứa Mộ Châu nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên. Trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một màn hình màu xanh nhạt trong suốt.
"Thông báo đến các hành khách: tàu đã vào sân ga, mời các hành khách lên tàu số D3796 đang đi về ga."
Hứa Mộ Châu nhìn thoáng qua tin tức trên màn hình, đã mười lăm phút trôi qua kể từ lần cuối anh nhìn lên, cách thời gian tàu chuyển bánh còn ba mươi phút —— đây là thời gian bán vé của trạm khởi hành.
Dường như xác nhận phỏng đoán của anh, loa phóng thanh hạ xuống, màn hình LED trên đỉnh đầu mọi người lấp lóe hai lần, số tàu màu đỏ trở thành màu xanh lá cây, mấy ký tự loạn xạ ban đầu đã chuyển thành đang soát vé.
Cùng lúc đó, màn hình xanh nhạt trước mặt Hứa Mộ Châu chầm chậm nổi lên hàng chữ nhỏ.
【Mục tiêu trò chơi: Xin mời đi tàu cao tốc để đến đích.】
Anh nhớ rõ ràng, bản thân bởi vì tăng ca suốt một tuần mệt đến quay cuồng, sau khi xong việc lập tức lao ra khỏi văn phòng, bắt chuyến xe buýt cuối cùng trở về nhà. Bước qua những người ngồi trên ghế đầu, anh tìm được một chỗ ngồi gần cửa sổ tại hàng thứ hai từ dưới đếm lên rồi ngồi xuống.
Điện thoại di động còn 13% pin, màn hình điện thoại hiện thông báo nhắc nhở người dùng phải sạc. Mí mắt anh sắp mở không nổi, buồn ngủ đến mức cục sạc dự phòng trong túi cũng lười lấy ra. Mở vòng bạn bè trên Weibo một cách máy móc, thậm chí anh chẳng nhớ được là mình ấn vào màn hình hay chưa, một giây sau đã dựa vào thành cửa sổ bất tỉnh nhân sự.
Thế nhưng bây giờ, anh lại tỉnh táo đứng ở sân ga tàu cao tốc rất hiện đại. Cạnh bên sân ga gắn đèn chiếu sáng công suất cao, hơn phân nửa nơi đây được chiếu sáng như ban ngày. Trên màn hình LED giữa không trung đang chuyển động mấy chữ lớn đỏ rực.
Dường như màn hình LED hiển thị dữ liệu sai, tên sân ga biến thành một đống ký tự linh tinh, chỉ có dòng số hiệu xe và thời gian khởi hành may mắn còn bình thường.
[D3769, cách giờ khởi hành còn 45 phút.]
Đầu Hứa Mộ Châu đau như búa bổ, anh siết chặt dây đeo balo trên lưng, ôm trán dựa vào cây cột lạnh buốt một lúc. Cả người anh như bị chia làm hai nửa. Một phần là bản thân anh, phần còn lại là một đoạn ký ức bị ngoại lực mạnh bạo nhét vào.
Đoạn ký ức lạ lẫm xuất hiện trong đầu anh. Nơi này là một sân chơi hoàn toàn mới, còn anh thì đã tham gia trò chơi này vô số lần. Nội dung của những lần chơi không giống nhau, nhưng muốn rời khỏi hoàn cảnh này chỉ có cách nghĩ biện pháp hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mà trò chơi đề ra. Hoàn thành mục tiêu trò chơi là đường tắt duy nhất để sống sót.
Mà, ký ức này làm ẩu đến mức như chỉ đang qua loa cho có lệ, chưa tính tới chuyện không có đầu đuôi sự việc, ngay cả khi Hứa Mộ Châu nghiêm túc suy nghĩ thì trong nhận thức của anh, không hề nhớ được chút ký ức nào tương ứng với việc anh "từng trải qua" các loại trò chơi này.
Đoạn ký ức này hệt như CG đối thoại được thiết lập cho một game cùi bắp nào đó, đơn giản nhồi nhét mọi thứ vào đầu anh, chẳng có chút xíu tin tưởng hay hy vọng nào cả.
Cái này giống như một suy luận logic không thể nào giao hoà với giấc mộng mà bản thân tưởng tượng ra, Hứa Mộ Châu tự cấu vào tay mình, phát hiện cơ thể vẫn cảm nhận được đau đớn. Ngoài ra, đầu óc anh cũng còn bình tĩnh, đang nhớ lại rõ ràng ký ức và mạch suy nghĩ ban đầu của mình.
Cảm giác này thật sự kỳ diệu, mọi thứ xung quanh Hứa Mộ Châu đều nói với anh rằng nơi này là thế giới giả lập, không phải hoàn cảnh kỳ lạ ở thực tế, ý thức và suy nghĩ của anh rất tỉnh táo.
Hứa Mộ Châu nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, khiến cơn đau đầu nhanh chóng qua đi.
Cơn đau theo thời gian chậm rãi đỡ hơn, Hứa Mộ Châu thở phào một hơi, bây giờ mới quyết định quan sát tình hình xung quanh mình.
Anh mở mắt, thấy cách đó không xa có một đoàn tàu dài đang đậu dưới sân ga, bùn còn dính khắp nơi trên thân xe. Màn hình LED cạnh mỗi toa tàu hiện ra tin tức thời tiết và số hiệu, nhìn y như một đoàn tàu bình thường.
Tám toa xe lửa tạo thành một đường sắt tốc độ cao tiêu chuẩn, nhưng dường như trước mặt đây là một đường sắt tốc độ cao chạy đường dài, hai toa tàu liên tiếp với nhau không hề có khớp nối.
Hứa Mộ Châu đứng lên từ sau cây cột, nơi này không chỉ có một mình anh. Trên sân ga dài, người rải rác khắp nơi, hầu hết những người này đứng gần cửa toa, không khác gì hành khách bình thường. Hứa Mộ Châu lấy đám người trước cửa toa làm mốc, đếm sơ qua một chút, phát hiện ở đây có ít nhất 180 người. Đa phần mọi người đều đứng một mình, chỉ lẻ tẻ mấy nhóm tụm ba tụm năm lại cùng nhau.
Cảnh tượng này trông không khác gì sân ga ngày thường cả. Có lẽ chính vì vậy, Hứa Mộ Châu không cảm thấy khủng hoảng hay bất an.
Khung cảnh quen thuộc và đoạn ký ức lạ lẫm đè lên nhau đã làm dịu đi phần nào tâm trạng nôn nóng của anh. Hứa Mộ Châu yên lặng quan sát đám người, mới nhận ra chỗ anh đứng dường như không giống với mấy người kia.
Cách anh khoảng hai toa tàu, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đang chửi ầm lên, giọng nói mang theo khẩu âm nồng đậm từ nơi khác đến. Hứa Mộ Châu nghe không rõ, chỉ có thể hiểu được vài câu, hình như đang la hét bảo mau thả ông ta ra, nếu không ông ta sẽ báo cảnh sát.
Cảm xúc của người nọ hết sức kích động, hai cô gái khuyên can đều bị ông hất ra, suýt nữa thì rớt xuống đường ray.
Điều này rất kỳ quái, Hứa Mộ Châu nghĩ. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp trường hợp này, mà ký ức bị nhét vào đầu không thể sử dụng được nhiều. Ít nhất cũng chỉ miễn cưỡng có thể cho anh chắp vá tình cảnh hiện tại, không khiến anh tay chân luống cuống mà hành xử ngu ngốc mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, không phải ai cũng có thể bình thản như vậy.
—— Mọi người ở đây đều là mỗi cá thể riêng biệt.
Nhận thức này khiến Hứa Mộ Châu đột nhiên thận trọng.
Nơi ban đầu anh tỉnh dậy là đằng sau cây cột phía trước gần đoàn tàu, ánh đèn không chiếu tới nên chỗ tốt nhất che giấu anh là bóng tối ở đây. Khoảng mười mấy mét bên tay phải anh là lối ra của trạm tàu cao tốc, bên ngoài tối om, chỉ có vài nơi được ánh đèn tô điểm.
Anh cách đầu tàu rất gần, Hứa Mộ Châu trầm tư một lúc, đi ra từ phía sau cây cột.
Vừa rồi khi đứng đằng sau cột đại khái đã che một nửa tầm mắt anh. Tận đến khi anh bước hẳn ra, Hứa Mộ Châu mới phát hiện, mỗi toa tàu ngoài đó có ít nhất trên dưới mười người, nhưng chỗ anh đứng lại khá thưa thớt.
Một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa toa tàu đang quay lưng lại với anh, mặc áo khoác da màu đen, tóc cắt ngắn, trên vai đeo một cái túi giản dị không phù hợp với quần áo.
Nếu một toa tàu được tính là một tiêu chuẩn phân loại, thì người đàn ông này là người duy nhất cùng tổ với Hứa Mộ Châu.
Hứa Mộ Châu dời tầm mắt xuống, rơi xuống một dòng chữ nhỏ màu lam trên cửa toa.
Toa thứ nhất.
Hứa Mộ Châu giật mình, nghiêng người vô thức nhìn về phía mấy toa khác. Ánh mắt anh lần lượt lướt qua khe hở giữa các toa tàu, sau đó phát hiện nơi anh đang đứng là toa đầu trong cả tám toa.
Điều này dường như chứng minh, mọi người ở đây đều đứng trong một không gian riêng biệt.
Kể từ lúc Hứa Mộ Châu tỉnh dậy, cảnh tượng này luôn luôn nhắc nhở anh, đây là thế giới không tồn tại giao thoa với thế giới thật, mà cần phải phân tích những chi tiết bình thường để tìm được những thông tin bị che giấu.
Hứa Mộ Châu rất khó hình dung cảm xúc của mình. Nếu lấy đoạn ký ức quỷ dị kia của mình làm tiêu chuẩn so sánh, thì theo định nghĩa "trò chơi" mà nói như hiện giờ, thì những cảm giác không khỏe này chắc là thiết lập bình thường cho nhân vật trong trò chơi, để người chơi được đặt trong một chủ tuyến tương đối chính xác. Hướng dẫn người chơi không đi đường vòng mà đạt được kết quả cuối cùng.
Nhưng cái này lại trở thành một phần "không khoẻ." Theo hiểu biết của Hứa Mộ Châu về hạn chế trò chơi, trò chơi này cực kỳ nguy hiểm, ít nhất sẽ có nguy cơ tổn thương đến tính mạng. Vì vậy, nếu mục tiêu cuối cùng là xóa sổ hết người chơi, thì loại hiểu biết này sẽ giúp anh lẩn tránh được nguy hiểm, về cơ bản sẽ làm trái với mục đích cuối cùng của trò chơi.
Hứa Mộ Châu nhíu mày. Anh không biết điều này là tốt hay xấu, hiện tại anh giống như đang cầm quyển sách có nội dung cơ bản mà tiến vào game vậy. Rốt cuộc đây là ưu đãi hay là một bug có thể sửa chữa bất cứ lúc nào, Hứa Mộ Châu không thể biết được.
Anh thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên từ phẫn nộ chuyển sang hoảng loạn cách đó không xa, cũng chẳng cảm thấy tình cảnh lúc này khiến người khác khó tiếp thu. Ít ra anh vẫn bình tĩnh suy nghĩ được, không cần tốn thời gian để tiếp thu một khái niệm hoàn toàn mới như người nọ.
Nếu đây là giấc mơ, vậy thì sớm muộn gì anh cũng tỉnh giấc.
Nhưng nếu đây thực sự là một trò chơi hoang đường kỳ quái, bây giờ anh mới bắt đầu hoảng sợ thì đã chậm.
Hứa Mộ Châu mím môi, hạ quyết tâm nhấc chân đi về phía cửa toa. Theo tình huống hiện tại, người đàn ông đứng chung toa tàu với anh hẳn là người mới giống anh. Nếu anh muốn biết được nhiều tin tức hơn thì phải đánh cược một phen.
Còn chưa kịp tới gần, phía sau bỗng nhiên truyền đến một lực kéo anh lại. Hứa Mộ Châu bất ngờ quay đầu, mới thấy một cô gái thoạt nhìn rất trẻ tuổi đang nắm chặt dây đeo ba lô của anh, sắc mặt tái nhợt. Đôi môi cô hé mở, ngập ngừng nhìn anh.
Cô gái này ban đầu đứng trước toa tàu bên cạnh. Cô đeo một túi đeo chéo có hình vịt vàng nhỏ. Hứa Mộ Châu vội vàng liếc một cái, khá có ấn tượng.
Anh tỉnh bơ đánh giá cô, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Ánh mắt cô gái cực nhanh mà quét qua bóng lưng của người đàn ông đứng cách đó không xa, do dự hỏi anh: "Làm sao anh đến được đây thế?"
Hứa Mộ Châu nhẹ nhàng nhướn mày, chọn câu trả lời ổn thỏa nhất: "Tôi không biết."
"Anh đừng hiểu lầm."
Tâm tư cô gái rõ ràng rất nhạy cảm, cô vẫy vẫy tay về phía Hứa Mộ Châu: "Tôi đến đây không phải để thăm dò anh, tôi... lúc đầu tôi ở trong nhà, nhưng khi thức dậy tôi đã đứng đây. Điện thoại không có tín hiệu, chỉ còn lại chiếc túi lạ hoắc này."
Cô ấy không nói, Hứa Mộ Châu cũng không để ý. Mọi người ở đây đều mang một cái ba lô khác nhau.
Thấy Hứa Mộ Châu không trả lời, cô rụt cổ lấy hết can đảm nói tiếp: "Lúc đầu tôi tưởng mình đang nằm mơ, sau đó mới nhận ra không phải... Tôi còn nghi ngờ liệu đây có phải là chương trình thực tế ngẫu nhiên không, cái loại mà tạo dựng một cảnh nào đó để lừa gạt người ta, để quay lại phản ứng của mọi người..."
Cô càng nói thì giọng càng nhỏ lại.
Hứa Mộ Châu bình tĩnh nhìn cô, những người này không có nhận thức lúc đầu về hoàn cảnh như anh, sẽ theo bản năng dùng chính thế giới mình quen biết để suy luận.
Đèn lớn trên đỉnh đầu bất chợt lóe lên hai lần, loa thông báo phát ra âm thanh rè rè, Hứa Mộ Châu nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên. Trước mặt anh đột nhiên xuất hiện một màn hình màu xanh nhạt trong suốt.
"Thông báo đến các hành khách: tàu đã vào sân ga, mời các hành khách lên tàu số D3796 đang đi về ga."
Hứa Mộ Châu nhìn thoáng qua tin tức trên màn hình, đã mười lăm phút trôi qua kể từ lần cuối anh nhìn lên, cách thời gian tàu chuyển bánh còn ba mươi phút —— đây là thời gian bán vé của trạm khởi hành.
Dường như xác nhận phỏng đoán của anh, loa phóng thanh hạ xuống, màn hình LED trên đỉnh đầu mọi người lấp lóe hai lần, số tàu màu đỏ trở thành màu xanh lá cây, mấy ký tự loạn xạ ban đầu đã chuyển thành đang soát vé.
Cùng lúc đó, màn hình xanh nhạt trước mặt Hứa Mộ Châu chầm chậm nổi lên hàng chữ nhỏ.
【Mục tiêu trò chơi: Xin mời đi tàu cao tốc để đến đích.】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.