Chương 43: Đại hôn có biến [1]
Bạc Hà
03/08/2019
Mụ già chống gậy đưa tay chỉ thẳng vào mặt của cô. Cái gì chứ? Tân nương?
Cả sống lưng của cô buốt lạnh. Cô lập tức ném quả cầu đỏ trả lại cho Nguyên Khải. Nhưng không hiểu vì sao mà tất cả mọi ánh mắt ghen ghét xung quanh lại chĩa vào người cô. Là của Nguyên Khải!
Thoắt cái vài tên chó săn từ đâu đi đến bao vây xung quanh cô, khi bọn chúng bước đến. Nguyên Khải cảm thấy có mùi nguy hiểm liền đi lên trước chặn bọn chúng lại. Nhưng bọn chó săn vẫn ung dung hất anh ngã sang một bên. Cô hoảng sợ hơi lùi lại phía sau. Cả một khu vực nhộn nhạo đến ing tai.
- Tôi... tôi không phải là người chạm vào quả cầu đầu tiên...
Cô hướng đến lão bà chống gậy trúc thanh minh. Nhưng bà ta ngoài việc cười ra thì chẳng hề hứng gì. Mãi về sau, bà ta mới cất giọng
- Chỉ cần mắt ta nhìn thấy cô chạm tay vào quả cầu là được rồi. Con trai ta mãi mới đồng ý thành thân. Cơ hội ngàn vàng như vậy... cô nên ngoan ngoãn chút...
Đám chó săn tiến về phía cô gần hơn bao giờ hết. Bọn chúng với bản mặt hung tợn đến đáng sợ. Một bàn tay từ phía sau bất ngờ đẩy cô lại phía trước. Cô hốt hoảng nhưng không kịp. Cả người nghiêng về một bên trực chờ sắp ngã xuống đất.
Bỗng đâu, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của cô. Diêm La xuất hiện tự bao giờ. Nó hơi dùng sức kéo cô trở lại. Ánh mắt đen sâu không thấy đáy hơi nhíu lại. Bản chất bên trong con người Diêm La không ai đoán ra được. Nó thoắt ẩn thoắt hiện làm cho người khá thấy quá tò mò.
- Đi thôi!
Diêm La vừa dứt lời, một làn khói đen bao phủ xung quanh hất văng mất tên chó săn lại phía sau. Nhã Nương bị sức mạnh làm cho hơi lùi lại. Bà ta nhíu mày, đập mạnh cây gậy trúc xuống đất vẻ tức giận. Ánh mắt quay lại nhìn về phía nam nhân áo đen đang đứng trên thanh lâu. Thấy hắn quay người trở vào trong, Nhã Nương tức giận vội vàng định rượt theo nhưng lại dừng bước. Diêm La, cô và Nguyên Khải đã biến mất từ bao giờ.
- Truyền lệnh ta. Trao 300 linh lực cho ai bắt được cô gái vừa rồi tới Đế Phủ.
Nhã Nương nói xong thì biến mất. Bà ta phải mau đuổi theo đứa con trai bảo bối của mình. Ai mà biết được con tiện nhân dám từ chối con trai bảo bối của bà ta. Nhất định đại hôn phải tổ chức!
Tin tức Nhã Nương trao thưởng 300 linh lực cho ai bắt được tân nương đem giao nộp cho Đế Phủ lan rộng toàn yêu giới. Không may tin tức lọt đến tai của Yêu Vương. Hắn ta cũng khá ngạc nhiên.
Nhã Nương cũng là rắn tinh tu luyện hơn 50 ngàn năm. Bà ta có tu vi cao thâm, hắn cũng phải nể mặt ba phần. Bất giác, chén trà trên tay Yêu Vương rơi xuống đất. Là hắn cố tình buông tay.
Hoa tinh từ đâu xuất hiện. Cô ta thấy Yêu Vương như vậy thì hốt hoảng chạy lại dọn dẹp những mảnh vỡ chén trà trên mặt thảm đỏ.
- Vương, ngài không sao chứ?
- Không!
Hoa tinh nghe những lời như vậy thì cũng chẳng dám lên tiếng nữa. Cô ta theo Vương rất lâu rồi, cô ta cũng hiểu tính tình của ngài. Cô ta im lặng chấp nhận tất cả, kể cả... đứa con để được bên cạnh Yêu Vương. Phải chi, một lần yêu vương có thể chấp nhận một chút thì tốt.
- Nghe nói Nhã Nương truy bắt một cô gái? Ngươi đi xem sao.
- Nhã Nương là mụ già tùy hứng. Chúng ta không nên nhúng tay vào thì hơn..
Hoa tinh nhẹ giọng lo lắng. Yêu vương nhếch mép, lại rót thêm một chén trà hoa thơm đưa lên miệng.
- Làm theo lời ta!
- Dạ!
Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng hoa tinh vẫn làm theo. Cô ta luôn nghe lời như vậy.
Diêm La đưa cô và Nguyên Khải tới một khu thôn vắng vẻ. Xung quanh nhà nợp ngói cổ xưa yên tĩnh. Ống khói nhà nào cũng nghi ngút chứng tỏ bên trong nhà lúc nào cũng có người. Cả ba người đang đi, bỗng nghe thấy gì đó. Diêm La đen mặt ra hiệu cho cô nấp vào bụi cây ven đường lẩn trốn.
Hoa tinh chợt xuất hiện cùng vài tên áo đen, cô ta bỏ mũ choàng ra. Quay sang dặn dò thuộc hạ.
- Điều tra sao rồi?
- Dạ bẩm các chủ, chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm thấy bọn chúng...
Diêm La hơi hé đầu. Nó nhìn chằm vào hoa tinh. Ánh mắt lộ lên tia tức giận. Nó nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ rực. Cô còn đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hoa tinh. Quay sang bên cạnh phát hiện Diêm La lại biến mất tiêu...
Phía bên kia vang lên giọng nói căm hận
- Khốn kiếp! Tôi hận bà!
Cả sống lưng của cô buốt lạnh. Cô lập tức ném quả cầu đỏ trả lại cho Nguyên Khải. Nhưng không hiểu vì sao mà tất cả mọi ánh mắt ghen ghét xung quanh lại chĩa vào người cô. Là của Nguyên Khải!
Thoắt cái vài tên chó săn từ đâu đi đến bao vây xung quanh cô, khi bọn chúng bước đến. Nguyên Khải cảm thấy có mùi nguy hiểm liền đi lên trước chặn bọn chúng lại. Nhưng bọn chó săn vẫn ung dung hất anh ngã sang một bên. Cô hoảng sợ hơi lùi lại phía sau. Cả một khu vực nhộn nhạo đến ing tai.
- Tôi... tôi không phải là người chạm vào quả cầu đầu tiên...
Cô hướng đến lão bà chống gậy trúc thanh minh. Nhưng bà ta ngoài việc cười ra thì chẳng hề hứng gì. Mãi về sau, bà ta mới cất giọng
- Chỉ cần mắt ta nhìn thấy cô chạm tay vào quả cầu là được rồi. Con trai ta mãi mới đồng ý thành thân. Cơ hội ngàn vàng như vậy... cô nên ngoan ngoãn chút...
Đám chó săn tiến về phía cô gần hơn bao giờ hết. Bọn chúng với bản mặt hung tợn đến đáng sợ. Một bàn tay từ phía sau bất ngờ đẩy cô lại phía trước. Cô hốt hoảng nhưng không kịp. Cả người nghiêng về một bên trực chờ sắp ngã xuống đất.
Bỗng đâu, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay của cô. Diêm La xuất hiện tự bao giờ. Nó hơi dùng sức kéo cô trở lại. Ánh mắt đen sâu không thấy đáy hơi nhíu lại. Bản chất bên trong con người Diêm La không ai đoán ra được. Nó thoắt ẩn thoắt hiện làm cho người khá thấy quá tò mò.
- Đi thôi!
Diêm La vừa dứt lời, một làn khói đen bao phủ xung quanh hất văng mất tên chó săn lại phía sau. Nhã Nương bị sức mạnh làm cho hơi lùi lại. Bà ta nhíu mày, đập mạnh cây gậy trúc xuống đất vẻ tức giận. Ánh mắt quay lại nhìn về phía nam nhân áo đen đang đứng trên thanh lâu. Thấy hắn quay người trở vào trong, Nhã Nương tức giận vội vàng định rượt theo nhưng lại dừng bước. Diêm La, cô và Nguyên Khải đã biến mất từ bao giờ.
- Truyền lệnh ta. Trao 300 linh lực cho ai bắt được cô gái vừa rồi tới Đế Phủ.
Nhã Nương nói xong thì biến mất. Bà ta phải mau đuổi theo đứa con trai bảo bối của mình. Ai mà biết được con tiện nhân dám từ chối con trai bảo bối của bà ta. Nhất định đại hôn phải tổ chức!
Tin tức Nhã Nương trao thưởng 300 linh lực cho ai bắt được tân nương đem giao nộp cho Đế Phủ lan rộng toàn yêu giới. Không may tin tức lọt đến tai của Yêu Vương. Hắn ta cũng khá ngạc nhiên.
Nhã Nương cũng là rắn tinh tu luyện hơn 50 ngàn năm. Bà ta có tu vi cao thâm, hắn cũng phải nể mặt ba phần. Bất giác, chén trà trên tay Yêu Vương rơi xuống đất. Là hắn cố tình buông tay.
Hoa tinh từ đâu xuất hiện. Cô ta thấy Yêu Vương như vậy thì hốt hoảng chạy lại dọn dẹp những mảnh vỡ chén trà trên mặt thảm đỏ.
- Vương, ngài không sao chứ?
- Không!
Hoa tinh nghe những lời như vậy thì cũng chẳng dám lên tiếng nữa. Cô ta theo Vương rất lâu rồi, cô ta cũng hiểu tính tình của ngài. Cô ta im lặng chấp nhận tất cả, kể cả... đứa con để được bên cạnh Yêu Vương. Phải chi, một lần yêu vương có thể chấp nhận một chút thì tốt.
- Nghe nói Nhã Nương truy bắt một cô gái? Ngươi đi xem sao.
- Nhã Nương là mụ già tùy hứng. Chúng ta không nên nhúng tay vào thì hơn..
Hoa tinh nhẹ giọng lo lắng. Yêu vương nhếch mép, lại rót thêm một chén trà hoa thơm đưa lên miệng.
- Làm theo lời ta!
- Dạ!
Mặc dù trong lòng thắc mắc nhưng hoa tinh vẫn làm theo. Cô ta luôn nghe lời như vậy.
Diêm La đưa cô và Nguyên Khải tới một khu thôn vắng vẻ. Xung quanh nhà nợp ngói cổ xưa yên tĩnh. Ống khói nhà nào cũng nghi ngút chứng tỏ bên trong nhà lúc nào cũng có người. Cả ba người đang đi, bỗng nghe thấy gì đó. Diêm La đen mặt ra hiệu cho cô nấp vào bụi cây ven đường lẩn trốn.
Hoa tinh chợt xuất hiện cùng vài tên áo đen, cô ta bỏ mũ choàng ra. Quay sang dặn dò thuộc hạ.
- Điều tra sao rồi?
- Dạ bẩm các chủ, chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm thấy bọn chúng...
Diêm La hơi hé đầu. Nó nhìn chằm vào hoa tinh. Ánh mắt lộ lên tia tức giận. Nó nắm chặt tay lại, đôi mắt đỏ rực. Cô còn đang ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hoa tinh. Quay sang bên cạnh phát hiện Diêm La lại biến mất tiêu...
Phía bên kia vang lên giọng nói căm hận
- Khốn kiếp! Tôi hận bà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.