Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 257
B6
27/07/2021
Anh ta hơi cúi người, đôi môi tiến lại gần miệng Cố Tiểu Mạch, cảnh tượng này như con dao cứa vào tim Mộ Bắc Ngật, anh không xuống xe làm loạn như trước đây mà kéo cần xe, chiếc xe lao như bay!
Cố Tiểu Mạch giật mình, cô vội vàng lùi về sau một bước, cô lên tiếng một cách gượng gạo: “Xong, xong rồi.”
Nam Thần An không hôn được cô, anh ta có chút thất vọng nhưng lập tức thu lại cảm xúc đó, Cố Tiểu Mạch đã bắt đầu chào anh ta, “Anh Nam, không còn sớm nữa, anh về trước đi, không phải anh nói ngày mai có việc sao?”
“Mai Nám Nám làm phẫu thuật à?”
Cố Tiểu Mạch gật đầu cái rụp, Nam Thần An an ủi cô: “Xong việc anh sẽ đến bệnh viện với em.”
Chào tạm biệt Nam Thần An xong, Cố Tiểu Mạch xách theo đồ ăn đi vào bệnh viện, lúc gần đi đến phòng bệnh, Cố Lan Tâm nhìn thấy Vương Duệ đang đứng dựa vào tường.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Cố Lan Tâm ở trong phòng bệnh, Cố Lan Tâm với khuôn mặt độc ác, Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt mỉa mai, hắn lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch tôi thật sự đã xem trọng cô rồi, một mình Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa hài lòng, bây giờ còn bám lấy Tổng giám đốc Nam, sợ rằng cả cái Kinh Đô này không tìm được người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô đâu, đúng không?”
“Anh không phải là phụ nữ, thế nên đố kỵ?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai, lúc này cô không muốn cãi nhau với Vương Duệ, cô nói ra một câu chặn miệng Vương Duệ lại.
Vương Duệ đứng lên, “Tôi nói cho cô biết, người phụ nữ như cô không xứng đáng làm mẹ của Nám Nám, đợi Nám Nám làm phẫn thuật xong, tôi sẽ tìm cách để đưa con bé đi.”
Cố Tiểu Mạch đứng thẳng, chau mày, khí thế hừng hực, “Vương Duệ, anh ở đây giả vờ làm người tốt làm gì, Nám Nám đến giờ vẫn chưa tỉnh là tại ai? Anh cho rằng anh làm chuyện tốt à? Anh cho rằng anh đang phân phát lòng tốt, đang bố thí ân huệ sao?”
Cô sắp đơ người vì tư duy của Vương Duệ, tại sao lại có người đàn ông càn quấy như thế này, chẳng có chút thần thái của một người đàn ông!
Vương Duệ tức giận, hắn thốt lên một câu, “Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là đừng có chọc tức tôi, nếu không cô có tin tôi sẽ không ghép tủy cho Nám Nám không?”
Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ không động đậy, lúc này Vương Duệ mới cười khinh bỉ, “Tôi còn cho rằng cô không sợ gì chứ!”
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, nhưng mây đen rất nhanh đã che lấp mặt trời, thời tiết không tốt chút nào.
Cố Tiểu Mạch luôn ở bên cạnh nhìn bác sĩ thay đồ phẫu thuật cho Nám Nám, tim Cố Tiểu Mạch đập rất nhanh, cô lo lắng đi theo bác sĩ.
Thật không ngờ, phía sau bọn họ có một đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm.
Cố Lan Tâm được đưa đến bệnh viện, nằm một đêm, Mộ Bắc Ngật không hề đến thăm cô, nhưng lúc này Cố Lan Tâm không có tâm trạng để ở đó gào thét khóc lóc mà cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta nhếch miệng cười nham hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của Cố Tiểu Mạch, ngón tay xanh xao bấu chặt đến mức trắng bệch.
Lúc này Vương Duệ cũng đã thay xong bộ đồ phẫu thuật, trước khi được đẩy vào trong phòng, lúc trước Cố Tiểu Mạch Vương Duệ chạm mặt là cãi nhau, nhưng bây giờ Cố Tiểu Mạch từ từ bước lên phía trước, ánh mắt nghiêm túc, không hề khó chịu, cô lên tiếng, “Vương Duệ, cảm ơn anh.”
Không biết tại sao, câu nói này lại khiến Vương Duệ cảm thấy chột dạ, hắn cụp mắt xuống, Cố Tiểu Mạch, sau này còn nhiều chuyện lắm!
Đại khái là vì chột dạ hoặc ánh mắt của Cố Tiểu Mạch nghiêm túc quá khiến Vương Duệ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tiểu Mạch, hắn giục bác sĩ đẩy vào phòng.
Cửa phòng từ từ khép lại.
Cố Tiểu Mạch có chết cũng không ngờ, cánh cửa khép lại, muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Cô bước đến ngồi xuống ghế dài đối diện phòng phẫu thuật, hành lang trống trải chỉ có một mình cô, hai tay của Cố Tiểu Mạch nắm chặt, bắt đầu cầu nguyện.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.
Không khí tràn đầy mùi hương kỳ lạ, giống như một sớm bình minh mưa bão, Cố Tiểu Mạch ngồi thất thần trên hành hang, cô hình như nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đi tới, âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang bước về phía cô, Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, “Các anh là… aaaaa!”
Người đàn ông từ từ lại gần, Cố Tiểu Mạch vừa mới nói được vài chữ đã bị bịt miệng lại, chỉ hai giây ngắn ngủi, Cố Tiểu Mạch đã ngất xỉu.
Trước mặt cô là một màu đen tăm tối, cô ngã xuống ghế.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó có hai ba người nữa bước ra, nhanh chóng giải quyết hai y tá và một bác sĩ, sau đó kéo bọn họ đến góc phòng, Nám Nám đang truyền nước, trên người cắm rất nhiều máy móc.
Cố Tiểu Mạch giật mình, cô vội vàng lùi về sau một bước, cô lên tiếng một cách gượng gạo: “Xong, xong rồi.”
Nam Thần An không hôn được cô, anh ta có chút thất vọng nhưng lập tức thu lại cảm xúc đó, Cố Tiểu Mạch đã bắt đầu chào anh ta, “Anh Nam, không còn sớm nữa, anh về trước đi, không phải anh nói ngày mai có việc sao?”
“Mai Nám Nám làm phẫu thuật à?”
Cố Tiểu Mạch gật đầu cái rụp, Nam Thần An an ủi cô: “Xong việc anh sẽ đến bệnh viện với em.”
Chào tạm biệt Nam Thần An xong, Cố Tiểu Mạch xách theo đồ ăn đi vào bệnh viện, lúc gần đi đến phòng bệnh, Cố Lan Tâm nhìn thấy Vương Duệ đang đứng dựa vào tường.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Cố Lan Tâm ở trong phòng bệnh, Cố Lan Tâm với khuôn mặt độc ác, Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt mỉa mai, hắn lên tiếng, “Cố Tiểu Mạch tôi thật sự đã xem trọng cô rồi, một mình Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa hài lòng, bây giờ còn bám lấy Tổng giám đốc Nam, sợ rằng cả cái Kinh Đô này không tìm được người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô đâu, đúng không?”
“Anh không phải là phụ nữ, thế nên đố kỵ?” Cố Tiểu Mạch nghe thấy tiếng ruồi nhặng vo ve bên tai, lúc này cô không muốn cãi nhau với Vương Duệ, cô nói ra một câu chặn miệng Vương Duệ lại.
Vương Duệ đứng lên, “Tôi nói cho cô biết, người phụ nữ như cô không xứng đáng làm mẹ của Nám Nám, đợi Nám Nám làm phẫn thuật xong, tôi sẽ tìm cách để đưa con bé đi.”
Cố Tiểu Mạch đứng thẳng, chau mày, khí thế hừng hực, “Vương Duệ, anh ở đây giả vờ làm người tốt làm gì, Nám Nám đến giờ vẫn chưa tỉnh là tại ai? Anh cho rằng anh làm chuyện tốt à? Anh cho rằng anh đang phân phát lòng tốt, đang bố thí ân huệ sao?”
Cô sắp đơ người vì tư duy của Vương Duệ, tại sao lại có người đàn ông càn quấy như thế này, chẳng có chút thần thái của một người đàn ông!
Vương Duệ tức giận, hắn thốt lên một câu, “Cố Tiểu Mạch, cô tốt nhất là đừng có chọc tức tôi, nếu không cô có tin tôi sẽ không ghép tủy cho Nám Nám không?”
Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ không động đậy, lúc này Vương Duệ mới cười khinh bỉ, “Tôi còn cho rằng cô không sợ gì chứ!”
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, nhưng mây đen rất nhanh đã che lấp mặt trời, thời tiết không tốt chút nào.
Cố Tiểu Mạch luôn ở bên cạnh nhìn bác sĩ thay đồ phẫu thuật cho Nám Nám, tim Cố Tiểu Mạch đập rất nhanh, cô lo lắng đi theo bác sĩ.
Thật không ngờ, phía sau bọn họ có một đôi mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm.
Cố Lan Tâm được đưa đến bệnh viện, nằm một đêm, Mộ Bắc Ngật không hề đến thăm cô, nhưng lúc này Cố Lan Tâm không có tâm trạng để ở đó gào thét khóc lóc mà cô ta bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô ta nhếch miệng cười nham hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của Cố Tiểu Mạch, ngón tay xanh xao bấu chặt đến mức trắng bệch.
Lúc này Vương Duệ cũng đã thay xong bộ đồ phẫu thuật, trước khi được đẩy vào trong phòng, lúc trước Cố Tiểu Mạch Vương Duệ chạm mặt là cãi nhau, nhưng bây giờ Cố Tiểu Mạch từ từ bước lên phía trước, ánh mắt nghiêm túc, không hề khó chịu, cô lên tiếng, “Vương Duệ, cảm ơn anh.”
Không biết tại sao, câu nói này lại khiến Vương Duệ cảm thấy chột dạ, hắn cụp mắt xuống, Cố Tiểu Mạch, sau này còn nhiều chuyện lắm!
Đại khái là vì chột dạ hoặc ánh mắt của Cố Tiểu Mạch nghiêm túc quá khiến Vương Duệ không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Tiểu Mạch, hắn giục bác sĩ đẩy vào phòng.
Cửa phòng từ từ khép lại.
Cố Tiểu Mạch có chết cũng không ngờ, cánh cửa khép lại, muôn đời muôn kiếp không quay lại được.
Cô bước đến ngồi xuống ghế dài đối diện phòng phẫu thuật, hành lang trống trải chỉ có một mình cô, hai tay của Cố Tiểu Mạch nắm chặt, bắt đầu cầu nguyện.
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng lên.
Không khí tràn đầy mùi hương kỳ lạ, giống như một sớm bình minh mưa bão, Cố Tiểu Mạch ngồi thất thần trên hành hang, cô hình như nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập đi tới, âm thanh giày da ma sát với sàn nhà.
Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đang bước về phía cô, Cố Tiểu Mạch ngạc nhiên, “Các anh là… aaaaa!”
Người đàn ông từ từ lại gần, Cố Tiểu Mạch vừa mới nói được vài chữ đã bị bịt miệng lại, chỉ hai giây ngắn ngủi, Cố Tiểu Mạch đã ngất xỉu.
Trước mặt cô là một màu đen tăm tối, cô ngã xuống ghế.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó có hai ba người nữa bước ra, nhanh chóng giải quyết hai y tá và một bác sĩ, sau đó kéo bọn họ đến góc phòng, Nám Nám đang truyền nước, trên người cắm rất nhiều máy móc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.