Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 387
B6
13/08/2021
Đôi mắt của Có Tiểu Mạch khẽ run lên, và Mộ Bắc Ngật nhanh chóng nhận ra phản ứng bát thường của Có Tiểu Mạch.
“Có Tiểu Mạch, em bị sao vậy?”
“Giám đốc Mộ, tôi xin nghỉ nửa ngày, có được không?”
Có Tiểu Mạch cúi đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Mộ Bắc Ngật biết cô đang sợ hãi, sắc mặt cô tái nhọt, may mà trên người cô không bị thương ở đâu, anh vô thức ôm lây Có Tiểu Mạch, “Để anh đưa em về nghỉ ngơi.”
“Không cân đâu.” Có Tiểu Mạch lạnh lùng từ chối.
Trực tiếp xoay người đi về hướng thang máy, cơ thể có chút không thể đứng vững.
Mộ Bắc Ngật nhìn bóng lưng gây guộc của cô, những ngón tay dần siết chặt, trực tiếp bước lên trước, lầy chìa khóa xe từ tay Dịch Bách, đuổi kịp Cố Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch nhắn thang máy rất nhanh, trước khi Mộ Bắc Ngật lao tới thì cánh cửa thang máy đã kịp thời đóng lại, bỏ lại Mộ Bắc Ngật ở bên ngoài với dáng vẻ bắt lực.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt vừa rồi của Có Tiểu Mạch không đúng chút nào, chẳng lẽ ba tên áo đen khi nãy có cái gì kỳ lạ?
Ông nội!
Mộ Bắc Ngật ghì giọng mắng một tiếng, bực bội đắm mạnh vào tường, các khớp ngón tay đập vào tường đau đớn vô cùng.
Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đi đến một thang máy khác, còn Có Tiểu Mạch thì đang thát thần dựa vào thang máy, tắm kính kim loại soi rõ khuôn mặt cay đắng của Có Tiểu Mạch.
Ò, đúng thật là một trò đùa.
Cô ấy rót cuộc là đã làm gì sai? Tắt cả mọi người đều phải đối đầu gay gắt với cô, hận không thể đuồi cô rời khỏi Kinh Đô này.
thì mới được sao?
Đôi môi của Cố Tiểu Mạch run lên, bàn tay trong vô thức nắm chặt lan can.
Cho đến khi bước ra khỏi công ty Mộ Thị, trước mặt đang đỗ một chiếc xe thì Có Tiểu Mạch mới trần tĩnh lại, nhìn chằm chằm qua đó, “Anh Nam…”
Bóng dáng của Có Tiểu Mạch khẽ chao đảo, khoảnh khắc cô nhìn tháy anh, dường như mọi sự kiên trì của cô đều sụp đồ, đầu đau đớn dữ dội và hai mắt như muốn tách ra.
Có Tiểu Mạch lập tức ôm đầu nhắm chặt mắt, đau, thật sự rất đau.”
Cô đau đến nghẹt thở, bức tranh tối đen vụt qua đôi mắt hỗn loạn của cô và cả nụ cười nhếch môi của tên mặc đồ đen dường như đang gửi cho cô một tín hiệu mới.
Nam Thần An hoảng sợ vừa chuẩn bị chạy tới đỡ Có Tiểu Mạch.
Thì có một bóng người xuất hiện còn nhanh hơn anh ta, Mộ Bắc Ngật với những bước chân dài lai nhanh đến bên cạnh Có Tiểu Mạch, ôm Có Tiểu Mạch vào lòng một cách vững chãi, sau đó gương mặt tuần tú lạnh lùng cúi xuống nhìn cô, giọng nói có chút căng thẳng, “Có Tiểu Mạch?”
Đầu Có Tiểu Mạch đau kinh khủng, ánh mắt hỗn loạn lóe lên, không nén nồi gợn sóng từ tận đáy lòng.
Cô từ từ ngắng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, trái tim run lên không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Có Tiểu Mạch chồng cự, cố gắng đầy anh ra, “Anh buông tôi ra.”
“Em sao vậy.” Mộ Bắc Ngật nhận tháy Có Tiểu Mạch có điều gì đó không ồn, lông mày của anh ấy nhuộm lên một tằng khói mịt mù.
Nám Thần An biết được căn nguyên của chuyện này nên vừa nhìn thoáng qua thì có thể nhận ra sự bắt thường của Có Tiểu Mạch.
Anh duỗi thẳng tay, “Giao Tiểu Mạch cho tôi.”
“Có Tiểu Mạch vẫn còn đang trong giờ làm việc, cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ quan tâm đền, thưa giám đốc Nam.” Mộ Bắc Ngật khẽ đưa mắt lên nhìn, đem theo sự lạnh lùng nhìn Nam Thân An, nói từng chữ một.
Nam Thần An thì lại có sự chắc chắn, rồi nở nụ cười chế nhạo: “Anh cảm tháy là Có Tiểu Mạch sẽ đi theo anh không?”
“Tiểu Mạch, đi theo anh, nều không thì em sẽ rất khó chịu.”
Nội tâm của Có Tiểu Mạch đang có gắng kiềm nén, cô thực sự không thẻ để Mộ Bắc Ngật nhìn thấy bệnh tình của mình được, cô dùng hết sức đẩy Mộ Bắc Ngật ra, một lúc sau Mộ Bắc Ngật mới buông tay, sắc mặt hằn học đứng sang một bên.
“Giám đốc Mộ, tôi kêu anh Nam đưa tôi về là được, không làm phiền anh nữa.”
“Có Tiểu Mạch, em bị sao vậy?”
“Giám đốc Mộ, tôi xin nghỉ nửa ngày, có được không?”
Có Tiểu Mạch cúi đầu, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Mộ Bắc Ngật biết cô đang sợ hãi, sắc mặt cô tái nhọt, may mà trên người cô không bị thương ở đâu, anh vô thức ôm lây Có Tiểu Mạch, “Để anh đưa em về nghỉ ngơi.”
“Không cân đâu.” Có Tiểu Mạch lạnh lùng từ chối.
Trực tiếp xoay người đi về hướng thang máy, cơ thể có chút không thể đứng vững.
Mộ Bắc Ngật nhìn bóng lưng gây guộc của cô, những ngón tay dần siết chặt, trực tiếp bước lên trước, lầy chìa khóa xe từ tay Dịch Bách, đuổi kịp Cố Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch nhắn thang máy rất nhanh, trước khi Mộ Bắc Ngật lao tới thì cánh cửa thang máy đã kịp thời đóng lại, bỏ lại Mộ Bắc Ngật ở bên ngoài với dáng vẻ bắt lực.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật dần trở nên lạnh lùng, ánh mắt vừa rồi của Có Tiểu Mạch không đúng chút nào, chẳng lẽ ba tên áo đen khi nãy có cái gì kỳ lạ?
Ông nội!
Mộ Bắc Ngật ghì giọng mắng một tiếng, bực bội đắm mạnh vào tường, các khớp ngón tay đập vào tường đau đớn vô cùng.
Mộ Bắc Ngật nhanh chóng đi đến một thang máy khác, còn Có Tiểu Mạch thì đang thát thần dựa vào thang máy, tắm kính kim loại soi rõ khuôn mặt cay đắng của Có Tiểu Mạch.
Ò, đúng thật là một trò đùa.
Cô ấy rót cuộc là đã làm gì sai? Tắt cả mọi người đều phải đối đầu gay gắt với cô, hận không thể đuồi cô rời khỏi Kinh Đô này.
thì mới được sao?
Đôi môi của Cố Tiểu Mạch run lên, bàn tay trong vô thức nắm chặt lan can.
Cho đến khi bước ra khỏi công ty Mộ Thị, trước mặt đang đỗ một chiếc xe thì Có Tiểu Mạch mới trần tĩnh lại, nhìn chằm chằm qua đó, “Anh Nam…”
Bóng dáng của Có Tiểu Mạch khẽ chao đảo, khoảnh khắc cô nhìn tháy anh, dường như mọi sự kiên trì của cô đều sụp đồ, đầu đau đớn dữ dội và hai mắt như muốn tách ra.
Có Tiểu Mạch lập tức ôm đầu nhắm chặt mắt, đau, thật sự rất đau.”
Cô đau đến nghẹt thở, bức tranh tối đen vụt qua đôi mắt hỗn loạn của cô và cả nụ cười nhếch môi của tên mặc đồ đen dường như đang gửi cho cô một tín hiệu mới.
Nam Thần An hoảng sợ vừa chuẩn bị chạy tới đỡ Có Tiểu Mạch.
Thì có một bóng người xuất hiện còn nhanh hơn anh ta, Mộ Bắc Ngật với những bước chân dài lai nhanh đến bên cạnh Có Tiểu Mạch, ôm Có Tiểu Mạch vào lòng một cách vững chãi, sau đó gương mặt tuần tú lạnh lùng cúi xuống nhìn cô, giọng nói có chút căng thẳng, “Có Tiểu Mạch?”
Đầu Có Tiểu Mạch đau kinh khủng, ánh mắt hỗn loạn lóe lên, không nén nồi gợn sóng từ tận đáy lòng.
Cô từ từ ngắng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, trái tim run lên không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Có Tiểu Mạch chồng cự, cố gắng đầy anh ra, “Anh buông tôi ra.”
“Em sao vậy.” Mộ Bắc Ngật nhận tháy Có Tiểu Mạch có điều gì đó không ồn, lông mày của anh ấy nhuộm lên một tằng khói mịt mù.
Nám Thần An biết được căn nguyên của chuyện này nên vừa nhìn thoáng qua thì có thể nhận ra sự bắt thường của Có Tiểu Mạch.
Anh duỗi thẳng tay, “Giao Tiểu Mạch cho tôi.”
“Có Tiểu Mạch vẫn còn đang trong giờ làm việc, cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ quan tâm đền, thưa giám đốc Nam.” Mộ Bắc Ngật khẽ đưa mắt lên nhìn, đem theo sự lạnh lùng nhìn Nam Thân An, nói từng chữ một.
Nam Thần An thì lại có sự chắc chắn, rồi nở nụ cười chế nhạo: “Anh cảm tháy là Có Tiểu Mạch sẽ đi theo anh không?”
“Tiểu Mạch, đi theo anh, nều không thì em sẽ rất khó chịu.”
Nội tâm của Có Tiểu Mạch đang có gắng kiềm nén, cô thực sự không thẻ để Mộ Bắc Ngật nhìn thấy bệnh tình của mình được, cô dùng hết sức đẩy Mộ Bắc Ngật ra, một lúc sau Mộ Bắc Ngật mới buông tay, sắc mặt hằn học đứng sang một bên.
“Giám đốc Mộ, tôi kêu anh Nam đưa tôi về là được, không làm phiền anh nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.