Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 423
B6
23/08/2021
Lúc hôn nhau, Cố Lan Tâm hình như suy nghĩ điều gì đó, cô ta bỗng nhiên đẩy người đàn ông trước mặt ra, ánh mắt sáng lên.
Người đàn ông chưa thỏa mãn, hắn lên tiếng: “Sao thế?”
“Anh yêu tôi không?” Có Lan Tâm nói với giọng nói dịu dàng càng khiến người đàn ông muốn bảo vệ che chở.
Chủ blog chỉ cảm tháy máu nóng trong người đang gào thét: “Yêu, anh đương nhiên yêu em rồi! Anh chỉ muốn em là của một mình anh!”
“Vậy được, vậy anh làm giúp tôi một việc.”
Cố Lan Tâm nhéch miệng cười nham hiểm, cô ta nói thầm vào tai chủ blog điều gì đó, hắn nhanh chóng đồng ý rồi ôm Có Lan Tâm lăn lộn trên giường.
Một đêm tình ái.
Ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh lại, trong phòng không có bóng dáng của Mộ Bắc Ngật, chiếc váy đỏ trên ghé sofa cũng biến mắt.
Có Tiểu Mạch chớp mắt, hình như Mộ Bắc Ngật lên cơ ghen với chiếc váy đỏ đó rồi sao?
“Hey hey, Nắm ơi, mẹ dậy rồi à?” Nám Nám ngồi ở trên giường, một tay vẫn đang truyền nước, một tay chống cằm nhìn Có Tiểu Mạch với khuôn mặt ngây thơ.
Có Tiểu Mạch kinh ngạc, cô vui mừng nhảy xuống giường, bước đến bên cạnh Nám Nám, “Nám Nám, con tỉnh rồi à, còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Đương nhiên!”
Tim của Có Tiểu Mạch nhảy lên tận cổ họng, Nám Nám cười xảo quyệt, “Nám Nám đói bụng lắm, Nám Nám thật sự không muốn truyền nước nữa!”
Nám Nám chỉ vào mu bàn tay, Có Tiểu Mạch mãi mới phản ứng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, “Mami đi mua cơm cho con ngay đây, con ngoan ngoãn ở đây nhé, mẹ đi gọi y tá đến!”
“Nắm ơi, tối hôm qua có người ngủ ở kia sao?”
Ngón tay nhỏ bé của Nám Nám chỉ về phía chiếc ghé sofa, Có Tiểu Mạch ngây người, muồn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nám Nám vô cùng thông minh, con bé cười: “Con biết rồi, nhát định là ông chú lợi hại, đúng không Nắm?”
Có những lúc Có Tiểu Mạch có cảm giác Nám Nám và Mộ Bắc Ngật là hai bố con, rất tâm đầu ý hợp.
Có Tiểu Mạch cũng không giấu giếm, cô bát lực gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy con có thể gọi điện thoại bảo ông chú lợi hại đến đây với con, có ông chú lợi hại bảo vệ, con sẽ không sợ nữa!”
Nám Nám lập tức nghiêng đâu về phía chiếc balo của mình định lấy mầu giấy nhỏ bên trong, bỗng nhiên con bé nhớ ra, Mami đáng yêu vẫn đang nhìn chằm chằm mình, con bé không thẻ để lộ được!
Nám Nám lập tức kéo balo ra phía sau, con bé nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt đề phòng: “Nắm không được nhìn, Nám Nám muốn ăn sáng.”
Có Tiểu Mạch không làm trái mong muốn của Nám Nám, cô gật đầu đồng ý, quay người đi ra bên ngoài.
Cô chỉ cầm mỗi chiếc điện thoại rồi ra khỏi bệnh viện, cô tìm kiếm những quán bán đồ ăn sáng gần bệnh viện, cô đi trong con ngõ nhỏ, tay cằm cốc cháo, Nám Nám vừa mới tỉnh lại nên phải ăn nhưng thứ dễ nuốt một chút.
Một chiếc xe dừng ở phía sau từ rất lâu, con đường nhỏ này không phải đường chính, không có nhiều camera, là nơi thích hợp.
để bắt người.
Có Tiểu Mạch cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, nhưng tiếng bước chân đó như hồi chuông cảnh báo khiến Có Tiểu Mạch trở nên lo lắng.
Có Tiểu Mạch chau mày, cô dừng bước, lặng lẽ quay người về phía sau, ba bốn người mặc đồ đen đứng thành một hàng nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt hung dữ, giống như đang bắt con cừu non.
Mắt Có Tiểu Mạch tối sầm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại muốn dùng thủ đoạn này?
“Có Tiểu Mạch, đi cùng chúng tôi một chuyền!”
Người đàn ông đứng đầu nhếch miệng cười lạnh, lời vừa mới dứt hắn đã búng tay một cái với người bên cạnh, bọn chúng lao về phía Có Tiểu Mạch như những con sói đói ăn.
Người đàn ông chưa thỏa mãn, hắn lên tiếng: “Sao thế?”
“Anh yêu tôi không?” Có Lan Tâm nói với giọng nói dịu dàng càng khiến người đàn ông muốn bảo vệ che chở.
Chủ blog chỉ cảm tháy máu nóng trong người đang gào thét: “Yêu, anh đương nhiên yêu em rồi! Anh chỉ muốn em là của một mình anh!”
“Vậy được, vậy anh làm giúp tôi một việc.”
Cố Lan Tâm nhéch miệng cười nham hiểm, cô ta nói thầm vào tai chủ blog điều gì đó, hắn nhanh chóng đồng ý rồi ôm Có Lan Tâm lăn lộn trên giường.
Một đêm tình ái.
Ngày hôm sau, lúc Cố Tiểu Mạch tỉnh lại, trong phòng không có bóng dáng của Mộ Bắc Ngật, chiếc váy đỏ trên ghé sofa cũng biến mắt.
Có Tiểu Mạch chớp mắt, hình như Mộ Bắc Ngật lên cơ ghen với chiếc váy đỏ đó rồi sao?
“Hey hey, Nắm ơi, mẹ dậy rồi à?” Nám Nám ngồi ở trên giường, một tay vẫn đang truyền nước, một tay chống cằm nhìn Có Tiểu Mạch với khuôn mặt ngây thơ.
Có Tiểu Mạch kinh ngạc, cô vui mừng nhảy xuống giường, bước đến bên cạnh Nám Nám, “Nám Nám, con tỉnh rồi à, còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Đương nhiên!”
Tim của Có Tiểu Mạch nhảy lên tận cổ họng, Nám Nám cười xảo quyệt, “Nám Nám đói bụng lắm, Nám Nám thật sự không muốn truyền nước nữa!”
Nám Nám chỉ vào mu bàn tay, Có Tiểu Mạch mãi mới phản ứng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, “Mami đi mua cơm cho con ngay đây, con ngoan ngoãn ở đây nhé, mẹ đi gọi y tá đến!”
“Nắm ơi, tối hôm qua có người ngủ ở kia sao?”
Ngón tay nhỏ bé của Nám Nám chỉ về phía chiếc ghé sofa, Có Tiểu Mạch ngây người, muồn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nám Nám vô cùng thông minh, con bé cười: “Con biết rồi, nhát định là ông chú lợi hại, đúng không Nắm?”
Có những lúc Có Tiểu Mạch có cảm giác Nám Nám và Mộ Bắc Ngật là hai bố con, rất tâm đầu ý hợp.
Có Tiểu Mạch cũng không giấu giếm, cô bát lực gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy con có thể gọi điện thoại bảo ông chú lợi hại đến đây với con, có ông chú lợi hại bảo vệ, con sẽ không sợ nữa!”
Nám Nám lập tức nghiêng đâu về phía chiếc balo của mình định lấy mầu giấy nhỏ bên trong, bỗng nhiên con bé nhớ ra, Mami đáng yêu vẫn đang nhìn chằm chằm mình, con bé không thẻ để lộ được!
Nám Nám lập tức kéo balo ra phía sau, con bé nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt đề phòng: “Nắm không được nhìn, Nám Nám muốn ăn sáng.”
Có Tiểu Mạch không làm trái mong muốn của Nám Nám, cô gật đầu đồng ý, quay người đi ra bên ngoài.
Cô chỉ cầm mỗi chiếc điện thoại rồi ra khỏi bệnh viện, cô tìm kiếm những quán bán đồ ăn sáng gần bệnh viện, cô đi trong con ngõ nhỏ, tay cằm cốc cháo, Nám Nám vừa mới tỉnh lại nên phải ăn nhưng thứ dễ nuốt một chút.
Một chiếc xe dừng ở phía sau từ rất lâu, con đường nhỏ này không phải đường chính, không có nhiều camera, là nơi thích hợp.
để bắt người.
Có Tiểu Mạch cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, nhưng tiếng bước chân đó như hồi chuông cảnh báo khiến Có Tiểu Mạch trở nên lo lắng.
Có Tiểu Mạch chau mày, cô dừng bước, lặng lẽ quay người về phía sau, ba bốn người mặc đồ đen đứng thành một hàng nhìn Có Tiểu Mạch với ánh mắt hung dữ, giống như đang bắt con cừu non.
Mắt Có Tiểu Mạch tối sầm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại muốn dùng thủ đoạn này?
“Có Tiểu Mạch, đi cùng chúng tôi một chuyền!”
Người đàn ông đứng đầu nhếch miệng cười lạnh, lời vừa mới dứt hắn đã búng tay một cái với người bên cạnh, bọn chúng lao về phía Có Tiểu Mạch như những con sói đói ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.