Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 683
B6
04/12/2021
Dịch Bách vô thức nhìn đi chỗ khác, tự hỏi làm thế nào mà vị bồ tát Hứa Nhân Nhân làm thế nào mà lại chọc giận tổng giám đốc Mộ.
Mộ Bắc Thâm tức giận, một thân mặc áo sơ mi đen thẳng tắp không có chút nếp gấp, mày lạnh lùng nhíu lại, lẩm bẩm như đang đắm chìm trong tâm tư: “Làm sao có thể là hai chuyện khác nhau? Chuyện của tôi luôn luôn liên quan đến cô ấy”
Và câu nói khiến Mộ Bắc Ngật đau đớn nhất chính là “Chị Tiểu Mộ, cô ấy sẽ không quay lại”, tại sao cô ấy sẽ không quay lại?
Câu nói này giống như một cái ngòi nổ trực tiếp thổi bùng lên lửa giận sâu trong lòng anh, Mộ Bắc Ngật có thể chờ đợi mãi, nhưng cô nhất định phải quay lại, chỉ có quay lại, mới là điều mà anh mong đợi!
Khi Dịch Bách đưa Mộ Bắc Ngật trở lại căn hộ, trái tim anh ta vô cùng lo lăng, sợ rằng tổng giám đốc Mộ sẽ nhảy luôn xuống xe tự tử.
Bầu không khí quá kỳ lạ và tiếp tục kéo dài cho đến bình minh.
Ở Hải Thành, nước biển dâng nhẹ vào buổi sáng, mặt trời mọc chiếu những ánh nắng vàng ươm lên mặt đất.
Sau nửa năm hồi phục, tình trạng của Cố Tiểu Mạch đã được kiểm soát ổn định, ở Hải Thành không có sự gian dối, lừa lọc như người Kinh Đô, cuộc sống của Cố Tiểu Mạch đã được khôi phục lại yên bình và thoải mái.
Chỉ có điều nơi sâu thẳm nhất của trái tim cô vẫn còn trống rỗng, dường như một khoảng trống đó không gì có thể lấp đầy được.
Vì chỗ trống này, Cố Tiểu Mạch không biết ai mới là người mình không thể quên, dù muốn lấp đầy cũng không tìm ai người như vậy, họ không phải là người kia.
Sự hồi phục của Cố Tiểu Mạch, đi theo Ngu Sâm thực hiện lý tưởng ở Anh quốc, thiết kế của cô rất có cảm xúc, cô ấy đã trở thành nhà thiết kế được Ngu Sâm o bế nhất chỉ sau sáu tháng.
CK biết Ngu Sâm rất yêu thích một nhà thiết kế, nhưng trong sáu tháng qua, ngay cả nhân viên của công ty cũng hiếm khi thấy Cố Tiểu Mạch xuất hiện nhưng mỗi khi thiết kế ra mắt đều rất bắt mắt, ngay cả thế giới bên ngoài cũng nói Ngu Sâm đang “Kim ốc tàng kiều” khiến cho giới kiến trúc sư cũng rất hứng thú.
Một số doanh nghiệp cùng thương hiệu đã thuyết phục bên tai Ngu Sâm rất lâu, cuối cùng anh ta cũng thả ra câu nói: “ Tôi đi hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy muốn đi, tôi sẽ mang cô ấy đi”
Những công ty xí nghiệp đó đều biết Ngu Sâm có phương pháp kinh doanh mạnh mẽ, khôn khéo và có năng lực, là thiên tài kinh doanh, lần này anh hứa sẽ đến Kinh Đô thật sự rất hãnh diện, các xí nghiệp cùng thảo luận kích động anh một chút.
“Nghe nói nhà thiết kế người Trung Quốc Hứa Nhân Nhân đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế. Đây không phải là điều chúng ta chùn bước, cô ta lại có mối quan hệ với dòng họ Mộ ở Kinh Đô. Bây giờ cô ấy rất nổi tiếng và có thế lực rất lớn, tôi chỉ sợ người đoạt giải thưởng kế tiết không nghi ngờ gì nữa, chín phần giải Mai Vàng chắc chắn thuộc về tay cô ta”
Không phải Ngu Sâm chưa từng biết đến Hứa Nhân Nhân, nhưng so với học vấn và bằng cấp cao, nền tảng vững chãi của Hứa Nhân Nhân, Ngu Sâm đánh giá cao cảm xúc trong thiết kế của Cố Tiểu Mạch hơn.
Trong mắt Ngu Sâm, bao bì bên ngoài lộng lẫy bao nhiêu thì đều cũng chỉ là hình dáng bên ngoài, nếu bóc tách cảm xúc, nội hàm và kỹ năng bên trong, thực lực có thể không tỷ lệ thuận với hình dáng bên ngoài.
Ngu Sâm có chút ngứa ngáy, muốn để cho Cố Tiểu Mạch của mình và nhà thiết kế Hứa Nhân Nhân này chơi một phen.
Ngu Sâm lười biếng gọi Tiểu Bất Điểm: “Cố Tiểu Mạch đi đâu rồi?”
“Sáng sớm Cố Tiểu Mạch đã đi ra ngoài rồi. Hôm qua ba người chúng ta đi ăn tối, không phải Cố Tiểu Mạch đã được một người đàn ông đẹp trai hỏi thông tin liên lạc sao? Sáng sớm đã bị gọi đến rồi!” Tiểu Bất Điểm âm dương quái khí nói, trong lòng nhịn không được oán thầm, một người tuyệt thế nhân gian như Lão Đại vậy mà không rung động, lại đi xiêu lòng cái tên mặt trắng kia.
Sở dĩ Cố Tiểu Mạch đồng ý ra ngoài gặp mặt là bởi vì cô cảm thấy khuôn mặt trắng bệch của tiểu tử kia có chút quen mắt, cũng không thể nói cụ thể cái gì.
Nhưng bác sĩ tâm lý khuyến khích và ủng hộ cô theo đuổi tình yêu, cô có nên tìm kiếm nó không?
Tuy nhiên, cậu Tiểu Bạch Kiểm này chỉ có vẻ ngoài và trong lòng thì đơn giản, thậm chí còn không có một chút văn thơ nào trong bụng, ngồi giảng giải cả nửa ngày tự nhận nhà mình có điều kiện có thế lực, sau đó mới ngượng ngùng nhìn c‹ ô Cố, tôi rất vui khi cô đồng ý ra ngoài gặp tôi, cô có ý kiến gì với tôi không?”
Cố Tiểu Mạch tinh tế đánh giá đôi mắt của cậu ta, sau đó cô rốt cục cắt đứt khả năng, cho dù có điểm giống nhau nhưng cuối cùng cũng không phải người đó, hiện tại đã xác định, nên cô không cần tiếp tục trò chuyện nữa, lúc này tình cờ nghe được câu nói ném qua…
Cố Tiểu Mạch nhất thời không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: “Trái tim trống rỗng không có cảm giác gì, sau này giao tiếp sẽ có vấn đề lớn”
Lời nói sắc bén, một câu động lòng người, ngay nghe khi lời nói không chừa chút mặt mũi nào đó của cô, vốn khuôn mặt trắng nõn nghe xong câu này sắc mặt càng trắng hơn mấy lần, cảm giác tức giận xúc phạm dâng trào.
Mộ Bắc Thâm tức giận, một thân mặc áo sơ mi đen thẳng tắp không có chút nếp gấp, mày lạnh lùng nhíu lại, lẩm bẩm như đang đắm chìm trong tâm tư: “Làm sao có thể là hai chuyện khác nhau? Chuyện của tôi luôn luôn liên quan đến cô ấy”
Và câu nói khiến Mộ Bắc Ngật đau đớn nhất chính là “Chị Tiểu Mộ, cô ấy sẽ không quay lại”, tại sao cô ấy sẽ không quay lại?
Câu nói này giống như một cái ngòi nổ trực tiếp thổi bùng lên lửa giận sâu trong lòng anh, Mộ Bắc Ngật có thể chờ đợi mãi, nhưng cô nhất định phải quay lại, chỉ có quay lại, mới là điều mà anh mong đợi!
Khi Dịch Bách đưa Mộ Bắc Ngật trở lại căn hộ, trái tim anh ta vô cùng lo lăng, sợ rằng tổng giám đốc Mộ sẽ nhảy luôn xuống xe tự tử.
Bầu không khí quá kỳ lạ và tiếp tục kéo dài cho đến bình minh.
Ở Hải Thành, nước biển dâng nhẹ vào buổi sáng, mặt trời mọc chiếu những ánh nắng vàng ươm lên mặt đất.
Sau nửa năm hồi phục, tình trạng của Cố Tiểu Mạch đã được kiểm soát ổn định, ở Hải Thành không có sự gian dối, lừa lọc như người Kinh Đô, cuộc sống của Cố Tiểu Mạch đã được khôi phục lại yên bình và thoải mái.
Chỉ có điều nơi sâu thẳm nhất của trái tim cô vẫn còn trống rỗng, dường như một khoảng trống đó không gì có thể lấp đầy được.
Vì chỗ trống này, Cố Tiểu Mạch không biết ai mới là người mình không thể quên, dù muốn lấp đầy cũng không tìm ai người như vậy, họ không phải là người kia.
Sự hồi phục của Cố Tiểu Mạch, đi theo Ngu Sâm thực hiện lý tưởng ở Anh quốc, thiết kế của cô rất có cảm xúc, cô ấy đã trở thành nhà thiết kế được Ngu Sâm o bế nhất chỉ sau sáu tháng.
CK biết Ngu Sâm rất yêu thích một nhà thiết kế, nhưng trong sáu tháng qua, ngay cả nhân viên của công ty cũng hiếm khi thấy Cố Tiểu Mạch xuất hiện nhưng mỗi khi thiết kế ra mắt đều rất bắt mắt, ngay cả thế giới bên ngoài cũng nói Ngu Sâm đang “Kim ốc tàng kiều” khiến cho giới kiến trúc sư cũng rất hứng thú.
Một số doanh nghiệp cùng thương hiệu đã thuyết phục bên tai Ngu Sâm rất lâu, cuối cùng anh ta cũng thả ra câu nói: “ Tôi đi hỏi cô ấy một chút, nếu cô ấy muốn đi, tôi sẽ mang cô ấy đi”
Những công ty xí nghiệp đó đều biết Ngu Sâm có phương pháp kinh doanh mạnh mẽ, khôn khéo và có năng lực, là thiên tài kinh doanh, lần này anh hứa sẽ đến Kinh Đô thật sự rất hãnh diện, các xí nghiệp cùng thảo luận kích động anh một chút.
“Nghe nói nhà thiết kế người Trung Quốc Hứa Nhân Nhân đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế. Đây không phải là điều chúng ta chùn bước, cô ta lại có mối quan hệ với dòng họ Mộ ở Kinh Đô. Bây giờ cô ấy rất nổi tiếng và có thế lực rất lớn, tôi chỉ sợ người đoạt giải thưởng kế tiết không nghi ngờ gì nữa, chín phần giải Mai Vàng chắc chắn thuộc về tay cô ta”
Không phải Ngu Sâm chưa từng biết đến Hứa Nhân Nhân, nhưng so với học vấn và bằng cấp cao, nền tảng vững chãi của Hứa Nhân Nhân, Ngu Sâm đánh giá cao cảm xúc trong thiết kế của Cố Tiểu Mạch hơn.
Trong mắt Ngu Sâm, bao bì bên ngoài lộng lẫy bao nhiêu thì đều cũng chỉ là hình dáng bên ngoài, nếu bóc tách cảm xúc, nội hàm và kỹ năng bên trong, thực lực có thể không tỷ lệ thuận với hình dáng bên ngoài.
Ngu Sâm có chút ngứa ngáy, muốn để cho Cố Tiểu Mạch của mình và nhà thiết kế Hứa Nhân Nhân này chơi một phen.
Ngu Sâm lười biếng gọi Tiểu Bất Điểm: “Cố Tiểu Mạch đi đâu rồi?”
“Sáng sớm Cố Tiểu Mạch đã đi ra ngoài rồi. Hôm qua ba người chúng ta đi ăn tối, không phải Cố Tiểu Mạch đã được một người đàn ông đẹp trai hỏi thông tin liên lạc sao? Sáng sớm đã bị gọi đến rồi!” Tiểu Bất Điểm âm dương quái khí nói, trong lòng nhịn không được oán thầm, một người tuyệt thế nhân gian như Lão Đại vậy mà không rung động, lại đi xiêu lòng cái tên mặt trắng kia.
Sở dĩ Cố Tiểu Mạch đồng ý ra ngoài gặp mặt là bởi vì cô cảm thấy khuôn mặt trắng bệch của tiểu tử kia có chút quen mắt, cũng không thể nói cụ thể cái gì.
Nhưng bác sĩ tâm lý khuyến khích và ủng hộ cô theo đuổi tình yêu, cô có nên tìm kiếm nó không?
Tuy nhiên, cậu Tiểu Bạch Kiểm này chỉ có vẻ ngoài và trong lòng thì đơn giản, thậm chí còn không có một chút văn thơ nào trong bụng, ngồi giảng giải cả nửa ngày tự nhận nhà mình có điều kiện có thế lực, sau đó mới ngượng ngùng nhìn c‹ ô Cố, tôi rất vui khi cô đồng ý ra ngoài gặp tôi, cô có ý kiến gì với tôi không?”
Cố Tiểu Mạch tinh tế đánh giá đôi mắt của cậu ta, sau đó cô rốt cục cắt đứt khả năng, cho dù có điểm giống nhau nhưng cuối cùng cũng không phải người đó, hiện tại đã xác định, nên cô không cần tiếp tục trò chuyện nữa, lúc này tình cờ nghe được câu nói ném qua…
Cố Tiểu Mạch nhất thời không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: “Trái tim trống rỗng không có cảm giác gì, sau này giao tiếp sẽ có vấn đề lớn”
Lời nói sắc bén, một câu động lòng người, ngay nghe khi lời nói không chừa chút mặt mũi nào đó của cô, vốn khuôn mặt trắng nõn nghe xong câu này sắc mặt càng trắng hơn mấy lần, cảm giác tức giận xúc phạm dâng trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.