Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh
Chương 29
MyNguyen120
22/08/2017
Nhận thấy mình lỡ lời, người áo đen vội che miệng, anh ta cảm thấy bản thân bắt đầu nhiều chuyện rồi đây...! Tất cả đều tại cái tin đồn trong Hắc Dạ dạo gần đây, bang phó Minh Hạo là người tung tin sau một lần gọi điện về tổ chức, tin tức bang chủ yêu một người phụ nữ đã làm xáo động cả Hắc Dạ chỉ trong một đêm. Chỉ là không có ai xác nhận cái tin tức này là đúng hay sai, bọn họ không có gan không tin bang phó Minh Hạo, càng không có gan tra hỏi bang chủ Hàn Dạ Thần. Nay được thấy tận mắt người thật là cô gái trẻ xinh đẹp này, họ mới thật sự tin! Bởi lẽ từ trước đến nay, Hắc Dạ đều lưu truyền một câu nói rằng
“Có thể tin Boss Hắc Dạ không giết người nhưng không thể tin Boss Hắc Dạ yêu một người phụ nữ”
Hàn Dạ Thần nhếch môi, chăm chú nhìn biểu cảm lúng túng đáng yêu của cô. Anh lườm tên thuộc hạ mới vừa “lỡ miệng” kia làm anh ta run rẩy cúi đầu. Hàn Dạ Thần nói với Mạc Vi Như “Em không cần để ý, cậu ta có một người anh trai chưa có bạn gái nên muốn tìm một cô gái tốt để giới thiệu cho anh trai mình, cậu ta rất khát khao có một người chị dâu!” Lời nói này không phải quá thuyết phục người nghe đi. Tên thuộc hạ nghe ông chủ mình nói vậy, khóc ròng ròng trong lòng, anh ta là con một, ở đâu ra có thêm một người anh trai!? Với lại anh ta chưa bao giờ khát khao một người “chị dâu“. Ông chủ nói dối cũng thật khôi hài. Ba tên thuộc hạ còn lại phải kìm nén sự buồn cười đến vai rung rung nhưng không dám để lộ cảm xúc.
Mạc Vi Như “Oh...” một tiếng, cô gật gù rồi bỗng hỏi người áo đen có “Anh trai chưa có bạn gái” và “rất khát khao muốn có một người chị dâu“.
- Anh muốn tôi giới thiệu cho anh trai anh vài người không?
- .... - Tên thuộc hạ chỉ biết im lặng, nghe tiếng cười khe khẽ đằng sau lưng mình cùng cái nhìn lạnh lùng của ông chủ, anh ta đành phải leo theo - Dạ, không cần đâu ạ
- Đừng ngại, mấy cô gái tôi giới thiệu cho anh trai cậu tuyệt đối đều là người đẹp và còn tốt hơn tôi ấy chứ! với lại cứ gặp nhau đi đã rồi xem có hợp hay không thì mới kết hôn được, anh cũng không cần vội vàng, thương anh trai mình là rất tốt nhưng về chuyện đời thì phải cẩn thận. Để tôi hỏi ý họ rồi chuyển số cho anh sau nhé! - Mạc Vi Như niềm nở nói, cô rất hứng thú với vai trò làm bà mối.
- Được ạ... - đằng sau vang lên tiếng cười lớn của đồng bọn. Anh ta thật sự cạn lời, một sát thủ của Hắc Dạ cũng bị bại trận dưới người phụ nữ của Boss về khoản nói, anh thấy cũng thật xứng đáng đi...
Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, anh vỗ vai Mạc Vi Như “Thôi, việc này để sau đi, tôi sẽ giúp em, bây giờ chúng ta đi picnic” Mạc Vi Như nhìn anh gật đầu cười.
Hai người lại lên xe đi thẳng đến khu dã ngoại trên núi, bốn tên thuộc hạ cũng lên chiếc xe của mình đi theo sau. Hàn Dạ Thần ấn nút hạ mui xe xuống, Mạc Vi Như thích thú nhắm mắt hưởng làn gió trời mát mẻ, hôm nay đúng là thời tiết rất thích hợp. Hàn Dạ Thần mắt đeo kính râm, cực soái một tay chống thành xe, đầu hơi nghiêng nhìn cô, một tay cầm vô lăng, đôi môi bạc mỏng khẽ cười. Đuôi tóc buộc gọn của cô bay phấp phới đằng sau, Mạc Vi Như đưa tay ra sau kéo dây buộc tóc ra, lập tức mái tóc dài mềm mại thơm dịu mùi hương dầu gội lòa xòa buông dài.Hàn Dạ Thần đôi mắt hơi nheo lại, môi bật cười, nhân lúc cô đang nhắm mắt không để ý, vội chuyển tay lái vô lăng, cánh tay phải giơ về phía cô, ngón tay lướt nhẹ qua từng kẽ tóc cô. Thoải mãn cảm nhận sự mềm mại của những sợi tóc ấy.
Khu dã ngoại trên núi này là dành cho các gia đình khá giả hoặc giàu có hay nói chung là có tiền. Mạc Vi Như không thích gắn cái mác có tiền hay gì nhưng Hàn Dạ Thần là chủ định, cô cũng không có ý kiến. Hàn Dạ Thần cầm giúp cô túi đồ, anh còn lấy thêm chiếc máy ảnh Cannon đeo trên cổ. Bốn thuộc hạ theo sau cũng lấy đồ picnic trong túi xe mà Hàn Dạ Thần đã yêu cầu. Một khoảng đất cỏ thiên nhiên rộng lớn dành riêng cho Hàn Dạ Thần. Ông chủ khu dã ngoại đã biết tin từ trước nên đã đứng sẵn ở cửa chào đón vị chủ tịch quyền lực này.
- Hàn chủ tịch, tiểu thư! Mời hai người... - Đưa cánh tay ra, ông chủ khu dã ngoại cung kính nói
Hàn Dạ Thần đi vào, Mạc Vi Như ngại ngùng đi sau, đi cùng với nhân vật lớn thế này, đúng là chuyện mơ mà cũng không được nhưng được trải nghiệm thì đúng là cô quá may mắn rồi!
Trải đồ, bày biện xong xuôi. Hàn Dạ Thần ra hiệu đuổi người, ông chủ khu dã ngoại cười cười đi ra ngoài, bốn người áo đen thì đứng canh cách một khoảng. Hàn Dạ Thần không quen ngồi xuống đất bởi từ trước đến nat anh không muốn bị xem là ngang hàng mới mấy kẻ tầm thường, luôn phải đứng và ngồi trên cao như một đế vương. Nhưng lúc này đây, bảo bối của anh đã từ lúc nào đứng trên anh một nấc cao rồi, Hàn Dạ Thần chit có thể cắn răng ngồi xuống.
Mạc Vi Như sắp xếp đồ ra khỏi túi, Hàn Dạ Thần phụ cô bỏ đồ. Hai người trên tay là một cái sandwiches thơm ngon đơn giản ngồi trò chuyện.
- Tôi đã nghĩ thành phố A sẽ không có những nơi rộng và thanh bình như thế này - Mạc Vi Như
- Khi nào rảnh tôi sẽ đưa em đi hết mọi chỗ, em thích kiểu nào cũng có
- Hì, Hàn chủ tịch, tôi không dám làm phiền ngài đâu, với lại tôi đến đây cũng là tìm việc làm kiếm tiền chứ không thể dùng thời gian rảnh để đi chơi được.
- Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chủ tịch, nơi đây không phải là tập đoàn và tôi cũng không thấy phiền phức gì cả! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, sao cô cứ luôn như vậy? Vạch rõ ranh giới với anh?
- Haizzz...Hàn Dạ Thần, anh đừng để ý lời tôi nói đi ha - Mạc Vi Như cười ngọt ngào, cô đưa ngón trỏ và ngisn cái lên xoa xoa chỗ nhíu mày của anh - Nhíu mày nhiều quá sẽ mau thành ông già đó, ông chủ của tôi.
- Hừ... - Hàn Dạ Thần trong lòng nở hoa, tìm đập rộn ràng, sướng thì sướng như vậy nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, lườm cô gái nhỏ một cái, anh quay mặt đi cắn miếng sandwiches.
Mạc Vi Như bật cười, hoàn toàn không nghĩ tới hành động và lời nói vừa rồi của mình có chút thân mật và mờ ám bởi tâm trí cô đã bay xa với cảnh vật xung quanh từ bao giờ.
Không gian chìm vào yên tĩnh, hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng mà cảm nhận sự thoải mái ở nơi thiên nhiên bao trùm này.
- Xây dựng khu dã ngoại này là ý tưởng của ai vậy? - Mạc Vi Như hỏi
- Là tôi! - Hàn Dạ Thần
- Thật sao? Wow... - Mạc Vi Như chỉ hơi bất ngờ vì bình thường Hàn Dạ Thần đã là người giỏi của giỏi rồi, anh luôn sáng tạo và đầy ắp ý tưởng tuyệt vời mang tầm vóc lớn mà không ai có thể nghĩ được - Nguồn cảm hứng nào khiến anh nghĩ ra ý tưởng này vậy? Anh không giống là thích những thứ bên ngoài các lĩnh vực kinh doanh của mình.
- Chỉ cần kiếm ra tiền là được - Hàn Dạ Thần cười giễu nói, Mạc Vi Như chỉ biết tò mò nhìn anh, không dám hỏi thêm - Còn nói nguồn cảm hứng ở đâu ra thì...đó là mẹ tôi
- Mẹ anh!?
- Phải, bà ấy trước khi mất đã từng nói với tôi về ước mơ của bà ấy “Thần nhi, con biết không? Ước mơ của mẹ chỉ là muốn được hòa vào với cuộc sống thiên nhiên yên bình, một nơi không có những tranh chấp, giả dối, lừa gạt, tiền tài và danh vọng... mẹ muốn gia đình chúng ta sẽ sống ở một nơi như vậy đấy!” Nhưng làm con dâu của Hàn gia thì ước mơ của mẹ tôi khi ấy thật viển vông và thiếu suy nghĩ. Hàn gia là nơi không tồn tại những gì mẹ tôi muốn mà nó chỉ tồn tại những gì mẹ tôi không muốn. Mẹ tôi đã rất đau khổ, bà yếu đuối và đơn giản. Khi bà mất đi, tôi đã hứa là sẽ hoàn thành ước nguyện của bà, xây dựng một khu dã ngoại và để mộ của cả ba mẹ tôi ở một nơi chỉ có thiên nhiên.
- Ba mẹ anh...
- Họ đã mất sau một tai nạn máy bay khi đang trên đường từ Pa-ri về đây tổ chức sinh nhật cho tôi, khi biết tin tôi...
Mạc Vi Như bỗng nắm chặt lấy tai Hàn Dạ Thần, anh ngưng lại nhìn cô. Mạc Vi Như nhìn thẳng sâu vào trong mắt anh “Hàn Dạ Thần, tôi không biết nói gì cho đúng nhưng tôu chỉ muốn nói là anh không hề cô đơn” hai mắt Hàn Dạ Thần mở to đầy vẻ ngỡ ngàng nhìn cô. Đăng bởi: admin
“Có thể tin Boss Hắc Dạ không giết người nhưng không thể tin Boss Hắc Dạ yêu một người phụ nữ”
Hàn Dạ Thần nhếch môi, chăm chú nhìn biểu cảm lúng túng đáng yêu của cô. Anh lườm tên thuộc hạ mới vừa “lỡ miệng” kia làm anh ta run rẩy cúi đầu. Hàn Dạ Thần nói với Mạc Vi Như “Em không cần để ý, cậu ta có một người anh trai chưa có bạn gái nên muốn tìm một cô gái tốt để giới thiệu cho anh trai mình, cậu ta rất khát khao có một người chị dâu!” Lời nói này không phải quá thuyết phục người nghe đi. Tên thuộc hạ nghe ông chủ mình nói vậy, khóc ròng ròng trong lòng, anh ta là con một, ở đâu ra có thêm một người anh trai!? Với lại anh ta chưa bao giờ khát khao một người “chị dâu“. Ông chủ nói dối cũng thật khôi hài. Ba tên thuộc hạ còn lại phải kìm nén sự buồn cười đến vai rung rung nhưng không dám để lộ cảm xúc.
Mạc Vi Như “Oh...” một tiếng, cô gật gù rồi bỗng hỏi người áo đen có “Anh trai chưa có bạn gái” và “rất khát khao muốn có một người chị dâu“.
- Anh muốn tôi giới thiệu cho anh trai anh vài người không?
- .... - Tên thuộc hạ chỉ biết im lặng, nghe tiếng cười khe khẽ đằng sau lưng mình cùng cái nhìn lạnh lùng của ông chủ, anh ta đành phải leo theo - Dạ, không cần đâu ạ
- Đừng ngại, mấy cô gái tôi giới thiệu cho anh trai cậu tuyệt đối đều là người đẹp và còn tốt hơn tôi ấy chứ! với lại cứ gặp nhau đi đã rồi xem có hợp hay không thì mới kết hôn được, anh cũng không cần vội vàng, thương anh trai mình là rất tốt nhưng về chuyện đời thì phải cẩn thận. Để tôi hỏi ý họ rồi chuyển số cho anh sau nhé! - Mạc Vi Như niềm nở nói, cô rất hứng thú với vai trò làm bà mối.
- Được ạ... - đằng sau vang lên tiếng cười lớn của đồng bọn. Anh ta thật sự cạn lời, một sát thủ của Hắc Dạ cũng bị bại trận dưới người phụ nữ của Boss về khoản nói, anh thấy cũng thật xứng đáng đi...
Hàn Dạ Thần nhếch môi cười, anh vỗ vai Mạc Vi Như “Thôi, việc này để sau đi, tôi sẽ giúp em, bây giờ chúng ta đi picnic” Mạc Vi Như nhìn anh gật đầu cười.
Hai người lại lên xe đi thẳng đến khu dã ngoại trên núi, bốn tên thuộc hạ cũng lên chiếc xe của mình đi theo sau. Hàn Dạ Thần ấn nút hạ mui xe xuống, Mạc Vi Như thích thú nhắm mắt hưởng làn gió trời mát mẻ, hôm nay đúng là thời tiết rất thích hợp. Hàn Dạ Thần mắt đeo kính râm, cực soái một tay chống thành xe, đầu hơi nghiêng nhìn cô, một tay cầm vô lăng, đôi môi bạc mỏng khẽ cười. Đuôi tóc buộc gọn của cô bay phấp phới đằng sau, Mạc Vi Như đưa tay ra sau kéo dây buộc tóc ra, lập tức mái tóc dài mềm mại thơm dịu mùi hương dầu gội lòa xòa buông dài.Hàn Dạ Thần đôi mắt hơi nheo lại, môi bật cười, nhân lúc cô đang nhắm mắt không để ý, vội chuyển tay lái vô lăng, cánh tay phải giơ về phía cô, ngón tay lướt nhẹ qua từng kẽ tóc cô. Thoải mãn cảm nhận sự mềm mại của những sợi tóc ấy.
Khu dã ngoại trên núi này là dành cho các gia đình khá giả hoặc giàu có hay nói chung là có tiền. Mạc Vi Như không thích gắn cái mác có tiền hay gì nhưng Hàn Dạ Thần là chủ định, cô cũng không có ý kiến. Hàn Dạ Thần cầm giúp cô túi đồ, anh còn lấy thêm chiếc máy ảnh Cannon đeo trên cổ. Bốn thuộc hạ theo sau cũng lấy đồ picnic trong túi xe mà Hàn Dạ Thần đã yêu cầu. Một khoảng đất cỏ thiên nhiên rộng lớn dành riêng cho Hàn Dạ Thần. Ông chủ khu dã ngoại đã biết tin từ trước nên đã đứng sẵn ở cửa chào đón vị chủ tịch quyền lực này.
- Hàn chủ tịch, tiểu thư! Mời hai người... - Đưa cánh tay ra, ông chủ khu dã ngoại cung kính nói
Hàn Dạ Thần đi vào, Mạc Vi Như ngại ngùng đi sau, đi cùng với nhân vật lớn thế này, đúng là chuyện mơ mà cũng không được nhưng được trải nghiệm thì đúng là cô quá may mắn rồi!
Trải đồ, bày biện xong xuôi. Hàn Dạ Thần ra hiệu đuổi người, ông chủ khu dã ngoại cười cười đi ra ngoài, bốn người áo đen thì đứng canh cách một khoảng. Hàn Dạ Thần không quen ngồi xuống đất bởi từ trước đến nat anh không muốn bị xem là ngang hàng mới mấy kẻ tầm thường, luôn phải đứng và ngồi trên cao như một đế vương. Nhưng lúc này đây, bảo bối của anh đã từ lúc nào đứng trên anh một nấc cao rồi, Hàn Dạ Thần chit có thể cắn răng ngồi xuống.
Mạc Vi Như sắp xếp đồ ra khỏi túi, Hàn Dạ Thần phụ cô bỏ đồ. Hai người trên tay là một cái sandwiches thơm ngon đơn giản ngồi trò chuyện.
- Tôi đã nghĩ thành phố A sẽ không có những nơi rộng và thanh bình như thế này - Mạc Vi Như
- Khi nào rảnh tôi sẽ đưa em đi hết mọi chỗ, em thích kiểu nào cũng có
- Hì, Hàn chủ tịch, tôi không dám làm phiền ngài đâu, với lại tôi đến đây cũng là tìm việc làm kiếm tiền chứ không thể dùng thời gian rảnh để đi chơi được.
- Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chủ tịch, nơi đây không phải là tập đoàn và tôi cũng không thấy phiền phức gì cả! - Hàn Dạ Thần nhíu mày, sao cô cứ luôn như vậy? Vạch rõ ranh giới với anh?
- Haizzz...Hàn Dạ Thần, anh đừng để ý lời tôi nói đi ha - Mạc Vi Như cười ngọt ngào, cô đưa ngón trỏ và ngisn cái lên xoa xoa chỗ nhíu mày của anh - Nhíu mày nhiều quá sẽ mau thành ông già đó, ông chủ của tôi.
- Hừ... - Hàn Dạ Thần trong lòng nở hoa, tìm đập rộn ràng, sướng thì sướng như vậy nhưng anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng, lườm cô gái nhỏ một cái, anh quay mặt đi cắn miếng sandwiches.
Mạc Vi Như bật cười, hoàn toàn không nghĩ tới hành động và lời nói vừa rồi của mình có chút thân mật và mờ ám bởi tâm trí cô đã bay xa với cảnh vật xung quanh từ bao giờ.
Không gian chìm vào yên tĩnh, hai người không nói lời nào, chỉ yên lặng mà cảm nhận sự thoải mái ở nơi thiên nhiên bao trùm này.
- Xây dựng khu dã ngoại này là ý tưởng của ai vậy? - Mạc Vi Như hỏi
- Là tôi! - Hàn Dạ Thần
- Thật sao? Wow... - Mạc Vi Như chỉ hơi bất ngờ vì bình thường Hàn Dạ Thần đã là người giỏi của giỏi rồi, anh luôn sáng tạo và đầy ắp ý tưởng tuyệt vời mang tầm vóc lớn mà không ai có thể nghĩ được - Nguồn cảm hứng nào khiến anh nghĩ ra ý tưởng này vậy? Anh không giống là thích những thứ bên ngoài các lĩnh vực kinh doanh của mình.
- Chỉ cần kiếm ra tiền là được - Hàn Dạ Thần cười giễu nói, Mạc Vi Như chỉ biết tò mò nhìn anh, không dám hỏi thêm - Còn nói nguồn cảm hứng ở đâu ra thì...đó là mẹ tôi
- Mẹ anh!?
- Phải, bà ấy trước khi mất đã từng nói với tôi về ước mơ của bà ấy “Thần nhi, con biết không? Ước mơ của mẹ chỉ là muốn được hòa vào với cuộc sống thiên nhiên yên bình, một nơi không có những tranh chấp, giả dối, lừa gạt, tiền tài và danh vọng... mẹ muốn gia đình chúng ta sẽ sống ở một nơi như vậy đấy!” Nhưng làm con dâu của Hàn gia thì ước mơ của mẹ tôi khi ấy thật viển vông và thiếu suy nghĩ. Hàn gia là nơi không tồn tại những gì mẹ tôi muốn mà nó chỉ tồn tại những gì mẹ tôi không muốn. Mẹ tôi đã rất đau khổ, bà yếu đuối và đơn giản. Khi bà mất đi, tôi đã hứa là sẽ hoàn thành ước nguyện của bà, xây dựng một khu dã ngoại và để mộ của cả ba mẹ tôi ở một nơi chỉ có thiên nhiên.
- Ba mẹ anh...
- Họ đã mất sau một tai nạn máy bay khi đang trên đường từ Pa-ri về đây tổ chức sinh nhật cho tôi, khi biết tin tôi...
Mạc Vi Như bỗng nắm chặt lấy tai Hàn Dạ Thần, anh ngưng lại nhìn cô. Mạc Vi Như nhìn thẳng sâu vào trong mắt anh “Hàn Dạ Thần, tôi không biết nói gì cho đúng nhưng tôu chỉ muốn nói là anh không hề cô đơn” hai mắt Hàn Dạ Thần mở to đầy vẻ ngỡ ngàng nhìn cô. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.