Chương 54
Tùng Lam
11/01/2021
Ngẩng lên nhìn cô từ đầu đến chân anh bĩu môi
- Chẳng phải cô đang mặc sao
- Anh! Cô càng tức càng đỏ mặt hơn. Vậy làm sao tôi về nhà được.
- Trời đang mưa, đây đang là ở trên núi chúng ta chưa thể về được. Chắc phải sáng mai khi tạnh mưa chúng ta mới có thể về. Nếu cô muốn tôi có thể gọi về bảo quản gia sai người chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cũng phải mai mới mang tới được.
- Tôi ! tôi
Biết có nói cũng chẳng được gì cô cầm quần áo lên vắt nước hi vọng có thể mặc tạm nhưng quần áo quá ướt thật sự nếu mặc sẽ rất khó chịu. Cô đành thở dài bỏ xuống đưa tay kéo lại chiếc chăn thật chặt nhìn kỹ xem có chỗ nào hớ hênh không. Mới yên tâm.
Ngẩng lên nhìn anh đang ăn ngon lành cô liếm môi một cái, thật sự cô đang rất đói.
Anh liếc thấy cô đang nhìn mình ăn, anh chỉ chỉ đĩa thức ăn.
- Cô không muốn ăn sao, ăn thì lại ngồi ăn đi
Cô không từ chối đi lại ngồi xuống ăn. Không khí giữa hai người khá tĩnh lặng. Cô lên tiếng mở lời.
- Căn nhà này là.....
- Là một căn nhà gỗ nằm trong rừng, cạnh con suối.
Bữa ăn nhanh chóng qua đi. Cô ăn xong thì vào phòng trong. Trời càng về khuya mưa càng to, sấm chớp ầm ầm. Không khí càng trở lạnh. Vốn sợ sấm chớp nhưng biết có anh đang ở ngoài nên cô cũng an tâm hơn. Cô kéo kín chăn nằm trên giường lăn đi lăn lại mãi không ngủ được. Nghĩ đến anh ở ngoài kia cũng không có chỗ nằm, thời tiết lạnh ở đây lại là khu rừng . Cô đắn đo mãi cũng quyết định ra gọi anh.
- À ! uh! Anh chưa ngủ sao.
- Tôi không buồn ngủ, cô cứ ngủ đi.
- Cái này ! cái này... ở ngoài này lạnh lắm lại không có chỗ nằm. Anh cứ vào đây ngả lưng đi.
Anh ngẩng lên nhìn cô.
Ờ .... ý tôi là giường cũng còn khá rộng chúng ta mỗi người một bên là được. Anh ! anh cứ vào ngủ đi.
Cảnh Hàn không nói qua nói lại nhún vai đứng lên.
- Được thôi, đi ngủ.
Hai người nằm không ai nói với ai câu nào. Cô xoay qua xoay lại.
- Cô đừng xoay qua xoay lại nữa được không tôi bị cô làm mất ngủ đó
- Uh xin lỗi anh
Cô loay hoay nằm dịch xa anh hơn chút nữa vì đang cuốn chiếc chăn khiến cô khó cựa quậy cả người cô suýt rơi xuống đất. Anh tóm được cô kéo sát cô gần với với mình nói.
- Cô không thể nằm yên sao
- à ờ xin lỗi anh.
- Cô cuốn cả cái chăn cục đống như vậy chen làm tôi khó chịu
- Vậy sao, vâng để tôi nằm nhích ra chút
Cô định nhích người thì anh giơ tay dùng lực kéo một cái chiếc chăn tuột khỏi người cô tung lên rồi đắp cả lên hai người.
- Không được
Cô hốt hoảng kéo lại chăn. Cả hai cùng nằm trong chăn khoảng cách rất gần cô lại không mặc đồ cảm giác trống trải khiến cô đỏ mặt nhắm tịt mắt kéo chăn chùm kín tận tai. Nằm một lúc nghe tiếng anh thở đều đều nghĩ anh đã ngủ cô cố nằm im sợ làm anh tỉnh. Dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ánh sáng bình minh làm sáng dần cả căn phòng, sau cơn mưa khung cảnh núi rừng càng trở nên huyền ảo.
Trên giường hai người ôm nhau ngủ ngon lành cảm giác như mọi thứ xung quanh không thể làm ảnh hưởng đến họ.
Trong giấc mơ Y Lan mơ thấy mình đang chạy chơi cùng chú chó Red mà cô nuôi từ bé. Cô cùng chú chó chạy tung tăng trên thảm cỏ. Red còn chồm lên ôm lấy cô khiến cô ngã nằm xuống thảm cỏ cô ôm chú chó cưng của mình cười khách khách.
- Chẳng phải cô đang mặc sao
- Anh! Cô càng tức càng đỏ mặt hơn. Vậy làm sao tôi về nhà được.
- Trời đang mưa, đây đang là ở trên núi chúng ta chưa thể về được. Chắc phải sáng mai khi tạnh mưa chúng ta mới có thể về. Nếu cô muốn tôi có thể gọi về bảo quản gia sai người chuẩn bị quần áo cho cô, nhưng cũng phải mai mới mang tới được.
- Tôi ! tôi
Biết có nói cũng chẳng được gì cô cầm quần áo lên vắt nước hi vọng có thể mặc tạm nhưng quần áo quá ướt thật sự nếu mặc sẽ rất khó chịu. Cô đành thở dài bỏ xuống đưa tay kéo lại chiếc chăn thật chặt nhìn kỹ xem có chỗ nào hớ hênh không. Mới yên tâm.
Ngẩng lên nhìn anh đang ăn ngon lành cô liếm môi một cái, thật sự cô đang rất đói.
Anh liếc thấy cô đang nhìn mình ăn, anh chỉ chỉ đĩa thức ăn.
- Cô không muốn ăn sao, ăn thì lại ngồi ăn đi
Cô không từ chối đi lại ngồi xuống ăn. Không khí giữa hai người khá tĩnh lặng. Cô lên tiếng mở lời.
- Căn nhà này là.....
- Là một căn nhà gỗ nằm trong rừng, cạnh con suối.
Bữa ăn nhanh chóng qua đi. Cô ăn xong thì vào phòng trong. Trời càng về khuya mưa càng to, sấm chớp ầm ầm. Không khí càng trở lạnh. Vốn sợ sấm chớp nhưng biết có anh đang ở ngoài nên cô cũng an tâm hơn. Cô kéo kín chăn nằm trên giường lăn đi lăn lại mãi không ngủ được. Nghĩ đến anh ở ngoài kia cũng không có chỗ nằm, thời tiết lạnh ở đây lại là khu rừng . Cô đắn đo mãi cũng quyết định ra gọi anh.
- À ! uh! Anh chưa ngủ sao.
- Tôi không buồn ngủ, cô cứ ngủ đi.
- Cái này ! cái này... ở ngoài này lạnh lắm lại không có chỗ nằm. Anh cứ vào đây ngả lưng đi.
Anh ngẩng lên nhìn cô.
Ờ .... ý tôi là giường cũng còn khá rộng chúng ta mỗi người một bên là được. Anh ! anh cứ vào ngủ đi.
Cảnh Hàn không nói qua nói lại nhún vai đứng lên.
- Được thôi, đi ngủ.
Hai người nằm không ai nói với ai câu nào. Cô xoay qua xoay lại.
- Cô đừng xoay qua xoay lại nữa được không tôi bị cô làm mất ngủ đó
- Uh xin lỗi anh
Cô loay hoay nằm dịch xa anh hơn chút nữa vì đang cuốn chiếc chăn khiến cô khó cựa quậy cả người cô suýt rơi xuống đất. Anh tóm được cô kéo sát cô gần với với mình nói.
- Cô không thể nằm yên sao
- à ờ xin lỗi anh.
- Cô cuốn cả cái chăn cục đống như vậy chen làm tôi khó chịu
- Vậy sao, vâng để tôi nằm nhích ra chút
Cô định nhích người thì anh giơ tay dùng lực kéo một cái chiếc chăn tuột khỏi người cô tung lên rồi đắp cả lên hai người.
- Không được
Cô hốt hoảng kéo lại chăn. Cả hai cùng nằm trong chăn khoảng cách rất gần cô lại không mặc đồ cảm giác trống trải khiến cô đỏ mặt nhắm tịt mắt kéo chăn chùm kín tận tai. Nằm một lúc nghe tiếng anh thở đều đều nghĩ anh đã ngủ cô cố nằm im sợ làm anh tỉnh. Dần cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ánh sáng bình minh làm sáng dần cả căn phòng, sau cơn mưa khung cảnh núi rừng càng trở nên huyền ảo.
Trên giường hai người ôm nhau ngủ ngon lành cảm giác như mọi thứ xung quanh không thể làm ảnh hưởng đến họ.
Trong giấc mơ Y Lan mơ thấy mình đang chạy chơi cùng chú chó Red mà cô nuôi từ bé. Cô cùng chú chó chạy tung tăng trên thảm cỏ. Red còn chồm lên ôm lấy cô khiến cô ngã nằm xuống thảm cỏ cô ôm chú chó cưng của mình cười khách khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.