Chương 14: Em Gái Tôi
Cửu Mạch Ly
18/08/2021
“Em vẫn ổn, các bạn học đối xử với em khá tốt, những chương trình học ở đó đối với em mà nói cũng không phải là khó.” Ở trước mặt Sở Giang Trì, Mộ Vân Hi luôn có bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Giang Trì đương nhiên tin lời cô nói, nhìn thoáng qua chiếc đồng, cũng đã đến giờ trưa rồi: “Có đói bụng không, đi ăn bữa cơm trưa với anh?”
Kỳ thật Mộ Vân Hi vẫn chưa ăn uống gì. Buổi sáng đột nhiên nhìn thấy Sở Giang Trì, bị anh dọa cho hoảng sợ, rồi lại bị anh dẫn vào văn phòng, cả một đường lo lắng thấp thỏm, có thể có khẩu vị mới là lạ.
Nhưng cô thật sự không muốn từ bỏ khoảng thời gian một mình hiếm hoi này, vì thế ngoan ngoãn gật đầu: “Đói rồi.”
Sở Giang Trì buồn cười lắc đầu, cầm lấy chiếc áo vest được treo ở một bên, vắt lên khuỷu tay mình: “Vậy đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
Mộ Vân Hi theo sau Sở Giang Trì ra khỏi văn phòng, nhưng không đi theo anh xuống dưới mà dừng lại.
Sở Giang Trì nhận thấy tiếng bước chân đằng sau bỗng dưng biến mất, cũng dừng lại rồi xoay người nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Mộ Vân Hi do dự một chút, xấu hổ mở miệng: “Anh Giang Trì, chi bằng anh đi trước đi, đợi chút nữa em xuống tìm anh.”
Chỗ này là khuôn viên trường, Sở Giang Trì còn đẹp trai đến mức dễ nhận biết như thế, nếu cứ tiếp tục đi qua toàn bộ khuôn viên trường, không biết chừng ngày mai sẽ bàn ra tán vào rất nhiều đây. Mộ Vân Hi vừa mới quay về, kế hoạch còn chưa kịp triển khai, nếu không nghĩ cho anh, chắc chắn cô sẽ rước phiền phức cho mình.
Sở Giang Trì là một người thông minh, vừa đảo mắt đã hiểu ngay cô đang kiêng kỵ điều gì, không khỏi bật cười. Quả đúng là đã trưởng thành, cũng nhiều lo lắng thật đấy.
“Được, anh đợi em ở cổng trường, biển số xe 668668.”
Mộ Vân Hi gật gật đầu, nhìn bóng lưng Sở Giang Trì dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này thứ tình cảm trong mắt bị kìm nén mới dám tràn ra.
Tay cô đặt ở vị trí trái tim, từ từ siết chặt.
Sở Giang Trì, cuối cùng thì em cũng đã đến thành phố có anh rồi, lại lần nữa được gặp anh. Ba năm lẻ năm tháng, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng có thể tới gần anh thêm lần nữa, thật tốt.
Mộ Vân Hi ước tính thời gian rồi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Diệc Dao, Cố Diệc Dao cũng đang chuẩn bị gọi điện cho Mộ Vân Hi.
“Vân Hi, thầy Sở gọi một mình cậu đi có chuyện gì vậy?” Cố Diệc Dao quan tâm hỏi.
Mộ Vân Hi cười cười, tùy tiện tìm một cái cớ: “Không có chuyện gì đâu, thầy Sở biết tớ là sinh viên trao đổi, nên muốn hỏi về mấy vấn đề ở trường học cũ ấy mà, chắc hỏi giúp người thân trong nhà hay là bạn bè gì đấy thôi.”
Cố Diệc Dao không nghi ngờ có lý do khác, chỉ nói thầm một câu: “Sao thầy ấy lại biết cậu là sinh viên trao đổi nhỉ, tin tức cũng nhanh thật đấy.”
Khóe miệng Mộ Vân Hi hơi cứng lại, có điều Cố Diệc Dao cũng không chú ý quá nhiều đến cái vấn đề rối rắm này lắm, biết Mộ Vân Hi không sao là cô yên tâm rồi.
“Vân Hi, xin lỗi nha, đáng lẽ đã bàn xong buổi trưa ăn cơm với cậu, nhưng mà bây giờ bạn trai tớ lại về, nên tớ muốn đi ăn cùng anh ấy trước đã, cơm chiều tớ với cậu đi ăn sau nhé.”
Giọng điệu Cố Diệc Dao lộ vẻ nịnh nọt và hối lỗi, sâu trong lòng cảm thấy hành vi này của mình chính là trọng sắc khinh bạn, quả thực không thể tha thứ. Nhưng biết làm sao bây giờ, lần trước Tiêu Nhất Hàm phải tham gia thi đấu, vừa mới đi đã trôi qua hơn một tuần, cô cũng nhớ lắm chứ.
Đương nhiên Mộ Vân Hi có thể hiểu tâm trạng tiểu biệt thắng tân hôn này của Cố Diệc Dao rồi, hơn nữa bản thân cô cũng có việc, vậy nên cứ thế mà vui vẻ đồng ý thôi.
“Buổi tối tớ phải về nhà chị rồi, sẽ không về ký túc xá đâu, chủ nhật mới quay lại.”
Cố Diệc Dao biết ở bên này Mộ Vân Hi có một người chị, nên cũng không nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả, chỉ dặn dò Mộ Vân Hi chú ý an toàn xong rồi treo điện thoại.
Mộ Vân Hi ra đến cổng trường, tiến về phía trước thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên vệ đường, biển số xe bắt mắt khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó.
Dường như Sở Giang Trì đang gọi điện thoại, một tay gác lên thành cửa sổ xe, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh.
Không biết người ở đầu dây bên kia là ai, mà biểu cảm của anh có chút nghiêm túc, môi mím lại thành đường thẳng, lông mày lộ rõ vẻ không hài lòng.
Mộ Vân Hi đứng ở bên này, cũng không qua đường ngay lập tức, cứ đứng cách phố như vậy ngắm nhìn anh, ánh mắt vừa quyến luyến lại vừa ôn nhu.
Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, Sở Giang Trì quay mặt qua, Mộ Vân Hi hơi giật mình, tình ý trong đáy mắt cũng nhanh chóng biến mất, khi nhìn về phía anh thêm lần nữa, đã không còn gì khác biệt so với ngày thường.
Sở Giang Trì ra hiệu, ý bảo cô lại đây.
Mộ Vân Hi gật đầu, quay sang nhìn đường thấy không có xe mới nhanh chóng chạy qua rồi mở cửa ghế phụ.
Sở Giang Trì cúp điện thoại, chờ cô thắt dây an toàn xong, lúc này mới mở miệng hỏi: “Muốn ăn gì đây?”
“Em thế nào cũng được.”
“Buổi chiều có tiết không?”
“Không ạ.”
Sở Giang Trì không nói gì, trực tiếp đưa ra quyết định.
Được nửa đường, Sở Giang Trì nhận một cuộc điện thoại.
“Cho người đem đến Vân Thủy Nhã Trúc đi.”
Mộ Vân Hi tưởng là điện thoại công việc nên cũng không mấy để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cửa sổ xe bên phía cô đã đóng kín, phản chiếu hình bóng của Sở Giang Trì, ánh mắt cô dừng lại trên người Sở Giang Trì ở cửa sổ xe lộ ra một chút dịu dàng.
“Buổi chiều ăn cơm xong cũng chuẩn bị về ký túc xá hả?” Sở Giang Trì nhàn nhạt hỏi.
Mộ Vân Hi theo bản năng ừ một tiếng, sau khi phản ứng được mình vừa nói gì, cô lại lắc đầu và giải thích: “Không phải, buổi chiều em về nhà chị Vi, chị ấy mua một căn hộ ở gần đại học Vân Thành, cuối tuần em sẽ về nhà chị ấy.”
Sở Giang Trì khẽ hừ một tiếng: “Ai cũng biết em sẽ trở về, chỉ giấu một mình anh thôi phải không? Vân Hi, ở trong mắt em, anh chính là cái dạng người không nói đạo lý như vậy sao?”
Trong lòng Mộ Vân Hi vô cùng hoảng hốt, có chút hụt hẫng: “Không phải, anh Giang Trì, em......” Cô không biết nên giải thích thế nào, vì lúc trước khi quyết định sẽ về, quả thật cô chỉ giấu một mình anh.
Sở Giang Trì cũng chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, nhìn thấy cô như vậy, nỡ lòng nào trách móc.
“Về sau nếu muốn làm việc gì, nhớ nói trước anh biết một tiếng, đừng khiến anh lo lắng.”
Trái tim Mộ Vân Hi bỗng nóng lên một chút, nơi đáy mắt phát ra từng đợt ánh sáng, lông mày không khỏi cong lên: “Vâng.”
Khi xuống xe, nhìn thấy tên nhà hàng —— Vân Thủy Nhã Trúc, Mộ Vân Hi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi theo Sở Giang Trì vào bên trong.
Hẳn Sở Giang Trì là khách quen của nơi này, vì vừa đến đã thấy có phục vụ bước ra nghênh đón: “Trì thiếu, anh tới rồi. Vẫn là chỗ ngồi cũ sao ạ?”
Sở Giang Trì gật đầu, thấy tầm mắt người phục vụ dừng ở phía Mộ Vân Hi, giải thích một câu: “Đây là em gái tôi, cô ấy không ăn được cay, khẩu vị hôm nay làm thanh đạm chút.”
Lần đầu tiên nhân viên phục vụ thấy Sở Giang Trì đưa một người phụ nữ đến đấy nên tò mò liếc qua nhìn Mộ Vân Hi một cái, sau khi nghe thấy lời giải thích của Sở Giang Trì mới bừng tỉnh, nghĩ bụng chắc là người thân nên cũng không quá để ý, đưa người tới chỗ ngồi xong thì rời đi.
Nhưng tuy nhiên khi Mộ Vân Hi nghe được tiếng em gái kia, trong lòng có chút không thoải mái, ý cười trên khóe miệng cũng chứa thêm vài phần chua xót.
Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cửa phòng đã có người gõ. Một người đàn ông với dáng người cao lớn bước vào, gọi một tiếng “Trì thiếu” xong, tầm mắt đảo qua một vòng trên người Mộ Vân Hi, sau đó đi đến bên cạnh Sở Giang Trì đưa cho anh một xấp văn kiện rồi ngay lập tức rời đi.
Mộ Vân Hi không mấy để ý, cúi đầu nghịch điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị giao diện của Anipop. Tuy ngón tay cô đang di chuyển trên màn hình nhưng tầm mắt lại không có tiêu cự.
Sở Giang Trì đương nhiên tin lời cô nói, nhìn thoáng qua chiếc đồng, cũng đã đến giờ trưa rồi: “Có đói bụng không, đi ăn bữa cơm trưa với anh?”
Kỳ thật Mộ Vân Hi vẫn chưa ăn uống gì. Buổi sáng đột nhiên nhìn thấy Sở Giang Trì, bị anh dọa cho hoảng sợ, rồi lại bị anh dẫn vào văn phòng, cả một đường lo lắng thấp thỏm, có thể có khẩu vị mới là lạ.
Nhưng cô thật sự không muốn từ bỏ khoảng thời gian một mình hiếm hoi này, vì thế ngoan ngoãn gật đầu: “Đói rồi.”
Sở Giang Trì buồn cười lắc đầu, cầm lấy chiếc áo vest được treo ở một bên, vắt lên khuỷu tay mình: “Vậy đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
Mộ Vân Hi theo sau Sở Giang Trì ra khỏi văn phòng, nhưng không đi theo anh xuống dưới mà dừng lại.
Sở Giang Trì nhận thấy tiếng bước chân đằng sau bỗng dưng biến mất, cũng dừng lại rồi xoay người nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Mộ Vân Hi do dự một chút, xấu hổ mở miệng: “Anh Giang Trì, chi bằng anh đi trước đi, đợi chút nữa em xuống tìm anh.”
Chỗ này là khuôn viên trường, Sở Giang Trì còn đẹp trai đến mức dễ nhận biết như thế, nếu cứ tiếp tục đi qua toàn bộ khuôn viên trường, không biết chừng ngày mai sẽ bàn ra tán vào rất nhiều đây. Mộ Vân Hi vừa mới quay về, kế hoạch còn chưa kịp triển khai, nếu không nghĩ cho anh, chắc chắn cô sẽ rước phiền phức cho mình.
Sở Giang Trì là một người thông minh, vừa đảo mắt đã hiểu ngay cô đang kiêng kỵ điều gì, không khỏi bật cười. Quả đúng là đã trưởng thành, cũng nhiều lo lắng thật đấy.
“Được, anh đợi em ở cổng trường, biển số xe 668668.”
Mộ Vân Hi gật gật đầu, nhìn bóng lưng Sở Giang Trì dần dần biến mất trong tầm mắt, lúc này thứ tình cảm trong mắt bị kìm nén mới dám tràn ra.
Tay cô đặt ở vị trí trái tim, từ từ siết chặt.
Sở Giang Trì, cuối cùng thì em cũng đã đến thành phố có anh rồi, lại lần nữa được gặp anh. Ba năm lẻ năm tháng, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng có thể tới gần anh thêm lần nữa, thật tốt.
Mộ Vân Hi ước tính thời gian rồi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Diệc Dao, Cố Diệc Dao cũng đang chuẩn bị gọi điện cho Mộ Vân Hi.
“Vân Hi, thầy Sở gọi một mình cậu đi có chuyện gì vậy?” Cố Diệc Dao quan tâm hỏi.
Mộ Vân Hi cười cười, tùy tiện tìm một cái cớ: “Không có chuyện gì đâu, thầy Sở biết tớ là sinh viên trao đổi, nên muốn hỏi về mấy vấn đề ở trường học cũ ấy mà, chắc hỏi giúp người thân trong nhà hay là bạn bè gì đấy thôi.”
Cố Diệc Dao không nghi ngờ có lý do khác, chỉ nói thầm một câu: “Sao thầy ấy lại biết cậu là sinh viên trao đổi nhỉ, tin tức cũng nhanh thật đấy.”
Khóe miệng Mộ Vân Hi hơi cứng lại, có điều Cố Diệc Dao cũng không chú ý quá nhiều đến cái vấn đề rối rắm này lắm, biết Mộ Vân Hi không sao là cô yên tâm rồi.
“Vân Hi, xin lỗi nha, đáng lẽ đã bàn xong buổi trưa ăn cơm với cậu, nhưng mà bây giờ bạn trai tớ lại về, nên tớ muốn đi ăn cùng anh ấy trước đã, cơm chiều tớ với cậu đi ăn sau nhé.”
Giọng điệu Cố Diệc Dao lộ vẻ nịnh nọt và hối lỗi, sâu trong lòng cảm thấy hành vi này của mình chính là trọng sắc khinh bạn, quả thực không thể tha thứ. Nhưng biết làm sao bây giờ, lần trước Tiêu Nhất Hàm phải tham gia thi đấu, vừa mới đi đã trôi qua hơn một tuần, cô cũng nhớ lắm chứ.
Đương nhiên Mộ Vân Hi có thể hiểu tâm trạng tiểu biệt thắng tân hôn này của Cố Diệc Dao rồi, hơn nữa bản thân cô cũng có việc, vậy nên cứ thế mà vui vẻ đồng ý thôi.
“Buổi tối tớ phải về nhà chị rồi, sẽ không về ký túc xá đâu, chủ nhật mới quay lại.”
Cố Diệc Dao biết ở bên này Mộ Vân Hi có một người chị, nên cũng không nghi ngờ lời nói của cô là thật hay giả, chỉ dặn dò Mộ Vân Hi chú ý an toàn xong rồi treo điện thoại.
Mộ Vân Hi ra đến cổng trường, tiến về phía trước thêm một đoạn nữa mới nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên vệ đường, biển số xe bắt mắt khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó.
Dường như Sở Giang Trì đang gọi điện thoại, một tay gác lên thành cửa sổ xe, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt anh.
Không biết người ở đầu dây bên kia là ai, mà biểu cảm của anh có chút nghiêm túc, môi mím lại thành đường thẳng, lông mày lộ rõ vẻ không hài lòng.
Mộ Vân Hi đứng ở bên này, cũng không qua đường ngay lập tức, cứ đứng cách phố như vậy ngắm nhìn anh, ánh mắt vừa quyến luyến lại vừa ôn nhu.
Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, Sở Giang Trì quay mặt qua, Mộ Vân Hi hơi giật mình, tình ý trong đáy mắt cũng nhanh chóng biến mất, khi nhìn về phía anh thêm lần nữa, đã không còn gì khác biệt so với ngày thường.
Sở Giang Trì ra hiệu, ý bảo cô lại đây.
Mộ Vân Hi gật đầu, quay sang nhìn đường thấy không có xe mới nhanh chóng chạy qua rồi mở cửa ghế phụ.
Sở Giang Trì cúp điện thoại, chờ cô thắt dây an toàn xong, lúc này mới mở miệng hỏi: “Muốn ăn gì đây?”
“Em thế nào cũng được.”
“Buổi chiều có tiết không?”
“Không ạ.”
Sở Giang Trì không nói gì, trực tiếp đưa ra quyết định.
Được nửa đường, Sở Giang Trì nhận một cuộc điện thoại.
“Cho người đem đến Vân Thủy Nhã Trúc đi.”
Mộ Vân Hi tưởng là điện thoại công việc nên cũng không mấy để ý, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cửa sổ xe bên phía cô đã đóng kín, phản chiếu hình bóng của Sở Giang Trì, ánh mắt cô dừng lại trên người Sở Giang Trì ở cửa sổ xe lộ ra một chút dịu dàng.
“Buổi chiều ăn cơm xong cũng chuẩn bị về ký túc xá hả?” Sở Giang Trì nhàn nhạt hỏi.
Mộ Vân Hi theo bản năng ừ một tiếng, sau khi phản ứng được mình vừa nói gì, cô lại lắc đầu và giải thích: “Không phải, buổi chiều em về nhà chị Vi, chị ấy mua một căn hộ ở gần đại học Vân Thành, cuối tuần em sẽ về nhà chị ấy.”
Sở Giang Trì khẽ hừ một tiếng: “Ai cũng biết em sẽ trở về, chỉ giấu một mình anh thôi phải không? Vân Hi, ở trong mắt em, anh chính là cái dạng người không nói đạo lý như vậy sao?”
Trong lòng Mộ Vân Hi vô cùng hoảng hốt, có chút hụt hẫng: “Không phải, anh Giang Trì, em......” Cô không biết nên giải thích thế nào, vì lúc trước khi quyết định sẽ về, quả thật cô chỉ giấu một mình anh.
Sở Giang Trì cũng chỉ tùy tiện nói thế mà thôi, nhìn thấy cô như vậy, nỡ lòng nào trách móc.
“Về sau nếu muốn làm việc gì, nhớ nói trước anh biết một tiếng, đừng khiến anh lo lắng.”
Trái tim Mộ Vân Hi bỗng nóng lên một chút, nơi đáy mắt phát ra từng đợt ánh sáng, lông mày không khỏi cong lên: “Vâng.”
Khi xuống xe, nhìn thấy tên nhà hàng —— Vân Thủy Nhã Trúc, Mộ Vân Hi có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi theo Sở Giang Trì vào bên trong.
Hẳn Sở Giang Trì là khách quen của nơi này, vì vừa đến đã thấy có phục vụ bước ra nghênh đón: “Trì thiếu, anh tới rồi. Vẫn là chỗ ngồi cũ sao ạ?”
Sở Giang Trì gật đầu, thấy tầm mắt người phục vụ dừng ở phía Mộ Vân Hi, giải thích một câu: “Đây là em gái tôi, cô ấy không ăn được cay, khẩu vị hôm nay làm thanh đạm chút.”
Lần đầu tiên nhân viên phục vụ thấy Sở Giang Trì đưa một người phụ nữ đến đấy nên tò mò liếc qua nhìn Mộ Vân Hi một cái, sau khi nghe thấy lời giải thích của Sở Giang Trì mới bừng tỉnh, nghĩ bụng chắc là người thân nên cũng không quá để ý, đưa người tới chỗ ngồi xong thì rời đi.
Nhưng tuy nhiên khi Mộ Vân Hi nghe được tiếng em gái kia, trong lòng có chút không thoải mái, ý cười trên khóe miệng cũng chứa thêm vài phần chua xót.
Mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cửa phòng đã có người gõ. Một người đàn ông với dáng người cao lớn bước vào, gọi một tiếng “Trì thiếu” xong, tầm mắt đảo qua một vòng trên người Mộ Vân Hi, sau đó đi đến bên cạnh Sở Giang Trì đưa cho anh một xấp văn kiện rồi ngay lập tức rời đi.
Mộ Vân Hi không mấy để ý, cúi đầu nghịch điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị giao diện của Anipop. Tuy ngón tay cô đang di chuyển trên màn hình nhưng tầm mắt lại không có tiêu cự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.