Chương 17: Kỳ lạ , rất kỳ lạ
Mộc Tâm Hàn
17/10/2013
Nghiêm Túc về nhà , phát hiện ông Nghiêm cười đến đáng sợ .
“ Ông nội …… ông có chuyện gì vui thế?”
Ông Nghiêm cười nói : “ Nghe nói hôm nay có người đến náo loạn công ty … Còn giống như là người bảo vệ trung thành của cháu dâu ?” Tiểu Túc à , tình địch của con không ít đấy!”
Mặt Nghiêm Túc không chút thay đổi , hừ lạnh một tiếng : “ Tình địch ? Con không có tình địch .”
“ Cũng đúng , so với bọn họ , cháu đích tôn của ta thông minh hơn , đương nhiên con không thèm để ý tới bọn họ . Cháu trai ngoan , rất tự tin ! Tranh thủ đoạt lấy Tiểu Đan Thuần đi , sau đó sớm sinh ra bé cưng cho ta bế.”
Anh đối với người xấu xí kia một chút hứng thú cũng không có .
“ Cháu trai à , không phải ta đã nói với con là , nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài , huống hồ , cháu chưa nhìn kỹ Đan Thuần …” Ông Nghiêm ngầm gợi ý , đáng tiếc Nghiêm Túc không chịu hiểu !
“ Con đã về!” Trữ Đan Thuần đẩy cửa đi vào , thấy Nghiêm Túc cùng Ông Nghiêm ngồi ở ghế , ánh mắt nghịch ngợm chớp chớp , nảy ra ý hay .
Cô yên phận đi đến trước mặt Nghiêm Túc : “ Thiếu gia , tôi về muộn …”
Nghiêm Túc ngẩn ra , cô ta uống nhầm thuốc gì à?
Ông Nghiêm hung hăng trừng mắt Nghiêm Túc : “ Nó là vợ cháu , cháu bắt nạt nó làm gì ! Còn bảo nó gọi cháu là thiếu gia?”
Nghiêm Túc hiểu được cái này , cô ta muốn hãm hại anh !
Shit !
Trữ Đan Thuần đạt được mục đích , vui hớn hở nhìn người nào đó giận mà bộ dáng không thể giậm : “ Đến giờ ăn cơm , con đi giúp vú Lâm một tay .”
Nếu cô không chạy nhanh , sớm muộn bị người nào đó dùng ánh mắt giết chết !
Trên bàn cơm , ông Nghiêm ngồi ở giữa , hai người ngồi mặt đối mặt với nhau . Trữ Đan Thuần ăn mấy miếng cơm , liền rũ tóc xuống chán vài cái , bởi vì muốn chắn tầm mắt kia …
Vú Lâm tiếp thu ánh mắt ý bảo của ông Nghiêm , cầm khăn mặt ẩm ướt đi đến trước mặt Đan Thuần : “ Tiểu Thuần , con xem , đồ ăn dính ở trên miệng .” Nói xong , còn ‘ Hảo tâm’ lau chùi cho cô .
Trữ Đan Thuần đang cố gắng ăn hết món tôm chiên , cho nên á khẩu .
Nghiêm Túc lại ngây ngẩn cả người , anh … anh … quả thực không thể tin được , cô ta ….
So với phẫu thuật thẩm mỹ còn nhanh hơn …..
Trữ Đan Thuần cảm giác được có ánh mắt dừng lại trên người mình , ngẩng đầu lại phát hiện Nghiêm Túc mở lớn miệng , trêu ghẹo nói : “ Anh muốn ăn ruồi bọ à?”
“ Hả? …” Nghiêm Túc không rõ , trong nhà làm sao có ruồi bọ được , huống chi anh làm sao có thể ăn , lưỡi anh cũng đầu có dài như lưỡi ếch !
“ Miệng anh mở lớn như vậy , tôi nghĩ anh muốn ăn ruồi bọ.”
Nghiêm Túc hung hăng trừng mắt cô , lại phát hiện làn da chỗ bị lau thật trắng .
Kỳ lạ , thật kỳ lạ .(HNN:da chị vốn trắng mà)
“ Ông nội …… ông có chuyện gì vui thế?”
Ông Nghiêm cười nói : “ Nghe nói hôm nay có người đến náo loạn công ty … Còn giống như là người bảo vệ trung thành của cháu dâu ?” Tiểu Túc à , tình địch của con không ít đấy!”
Mặt Nghiêm Túc không chút thay đổi , hừ lạnh một tiếng : “ Tình địch ? Con không có tình địch .”
“ Cũng đúng , so với bọn họ , cháu đích tôn của ta thông minh hơn , đương nhiên con không thèm để ý tới bọn họ . Cháu trai ngoan , rất tự tin ! Tranh thủ đoạt lấy Tiểu Đan Thuần đi , sau đó sớm sinh ra bé cưng cho ta bế.”
Anh đối với người xấu xí kia một chút hứng thú cũng không có .
“ Cháu trai à , không phải ta đã nói với con là , nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài , huống hồ , cháu chưa nhìn kỹ Đan Thuần …” Ông Nghiêm ngầm gợi ý , đáng tiếc Nghiêm Túc không chịu hiểu !
“ Con đã về!” Trữ Đan Thuần đẩy cửa đi vào , thấy Nghiêm Túc cùng Ông Nghiêm ngồi ở ghế , ánh mắt nghịch ngợm chớp chớp , nảy ra ý hay .
Cô yên phận đi đến trước mặt Nghiêm Túc : “ Thiếu gia , tôi về muộn …”
Nghiêm Túc ngẩn ra , cô ta uống nhầm thuốc gì à?
Ông Nghiêm hung hăng trừng mắt Nghiêm Túc : “ Nó là vợ cháu , cháu bắt nạt nó làm gì ! Còn bảo nó gọi cháu là thiếu gia?”
Nghiêm Túc hiểu được cái này , cô ta muốn hãm hại anh !
Shit !
Trữ Đan Thuần đạt được mục đích , vui hớn hở nhìn người nào đó giận mà bộ dáng không thể giậm : “ Đến giờ ăn cơm , con đi giúp vú Lâm một tay .”
Nếu cô không chạy nhanh , sớm muộn bị người nào đó dùng ánh mắt giết chết !
Trên bàn cơm , ông Nghiêm ngồi ở giữa , hai người ngồi mặt đối mặt với nhau . Trữ Đan Thuần ăn mấy miếng cơm , liền rũ tóc xuống chán vài cái , bởi vì muốn chắn tầm mắt kia …
Vú Lâm tiếp thu ánh mắt ý bảo của ông Nghiêm , cầm khăn mặt ẩm ướt đi đến trước mặt Đan Thuần : “ Tiểu Thuần , con xem , đồ ăn dính ở trên miệng .” Nói xong , còn ‘ Hảo tâm’ lau chùi cho cô .
Trữ Đan Thuần đang cố gắng ăn hết món tôm chiên , cho nên á khẩu .
Nghiêm Túc lại ngây ngẩn cả người , anh … anh … quả thực không thể tin được , cô ta ….
So với phẫu thuật thẩm mỹ còn nhanh hơn …..
Trữ Đan Thuần cảm giác được có ánh mắt dừng lại trên người mình , ngẩng đầu lại phát hiện Nghiêm Túc mở lớn miệng , trêu ghẹo nói : “ Anh muốn ăn ruồi bọ à?”
“ Hả? …” Nghiêm Túc không rõ , trong nhà làm sao có ruồi bọ được , huống chi anh làm sao có thể ăn , lưỡi anh cũng đầu có dài như lưỡi ếch !
“ Miệng anh mở lớn như vậy , tôi nghĩ anh muốn ăn ruồi bọ.”
Nghiêm Túc hung hăng trừng mắt cô , lại phát hiện làn da chỗ bị lau thật trắng .
Kỳ lạ , thật kỳ lạ .(HNN:da chị vốn trắng mà)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.