Chương 7: Hôm nay anh khác thường.
My mập
04/01/2021
Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt cô khiến cô nhíu mắt tỉnh dậy. Cô ngồi dậy, thấy bên cạnh không có ai. Cô đi ra khỏi phòng anh xuống phòng mình xem giờ thì đã 7h rồi. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, định xuống nấu đồ ăn sáng nhưng vào phòng bếp thấy anh đã ngồi ăn. Cô không nói gì lẳng lặng đi ra ngoài. Anh nói:
\- Lại đây.
Cô quay đầu nói:
\- Anh gọi tôi à?
\- Trong đây ngoài tôi và cô thì còn có ai nữa.
Anh đáp.
Cô đến cạnh anh nói:
\- Anh gọi tôi có việc gì?
Anh chỉ tay sang ghế bên cạnh, cô thấy còn có một bữa sáng để chỗ đấy. Cô đến ngồi bên cạnh anh. Anh nói:
\- Ăn đi.
Cô không dám ăn trong đầu nghĩ trong thức ăn này bỏ thuốc độc. Anh như biết được ý nghĩ của cô nói:
\- Yên tâm trong này không bỏ thuốc độc.
Cô càng sợ hơn nên đành cầm ăn nếu không anh tức giận thì sao. Nhắm mặt ăn một miếng rồi đợi vài phút cô thấy không sao nên thả lỏng người ăn hết bữa sáng.
Ăn xong anh nói với cô:
\- Đến công ty cùng tôi, tôi cần cô dọn dẹp phòng làm việc.
Cô nói:
\- Tôi biết rồi
Rồi anh chở cô đến công ty Lăng Thị. Bước vào công ty, ai cũng choáng ngợp khi đi bên cạnh giám đốc là một cô gái gương mặt ưa nhìn, cũng trắng trẻo. Bọn họ chưa từng thấy giám đốc có một cô gái nào bên cạnh.
Phòng làm việc của anh ở riêng một tầng cao nhất, căn phòng màu tối, rộng rãi tạo thoải mái cho người vào đây. Anh nói:
\- Từ giờ tôi bảo gì cô làm theo. Ngồi bàn bên cạnh tôi đây.
Cô không nói gì, đến ngồi cái bàn nhỏ bên cạnh bàn anh.
Anh nói:
\- Đi pha cà phê cho tôi, nhớ chỉ 1 đường. Rẽ trái đi thẳng là tới.
Cô trả lời:
Vâng thưa giám đốc.
Cô gọi anh như vậy vì anh nói ở công ty phải kêu anh là giám đốc. Rồi cô đi theo chỉ dẫn của anh. Có một khu nhỏ để nấu ăn, có máy pha cà phê nên cô pha theo cách anh dặn. Cô không dám bỏ thêm gì cái gì vào vì giờ phải ngoãn nghe theo lời anh thì anh mới không nổi điên lên. Pha xong cô bê vào phòng làm việc, nói:
\- Cà phê của anh đây.
Cô đặt cạnh bàn rồi quay trở về chỗ ngồi. Anh tập trung làm việc, còn cô không có việc gì làm rất chán. Từ nãy tới giờ cô ngáp dài ngáp ngắn 3\-4 lần rồi.
Anh lúc này mới để ý tới cô nói:
\- Cô đi đọc hết chỗ sách trên kệ này.
Cô nhìn đống sách trên kệ mà hoảng hốt. Rất rất nhiều sách, toàn những quyển dày cộp. Cô nói:
\- Cái này sao nhiều vậy? Tôi sợ mất 1 năm mới đọc xong.
Anh lạnh lùng nói:
\- Vậy cô cứ dành 1 năm đọc đi, khi nào hết thì bảo tôi.
Cô không nói gì nữa, đến lấy một vài quyển đặt lên bàn. Bắt đầu đọc từng dòng một. Càng đọc lại càng thấy hay. Bởi vì lần trước ông Bạch cũng bắt cô đọc những sách như này, nên cô đọc cũng rất nhanh.
3 tiếng trôi qua, đến giờ ăn trưa, cô thấy hơi đói lại mỏi cổ nên gặp sách không đọc nữa. Quay sang thấy anh vẫn tập trung làm việc. Cô nói:
\- Giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi. Anh không ăn à.
\- Không tôi không ăn, cô ăn trước đi.
Anh nói.
\- Cô đứng dậy ra ngoài thở nhẹ một cái. Cô nói thầm:
"Trời ơi, ngồi trong phòng với anh ta mà thấy căng như dây đàn."
Cô xuống căng tin ăn, mọi người cứ nhìn nhìn cô. Lúc đầu cô thấy sợ sợ, sao họ cứ nhìn cô như thế. Cô cũng chả hiểu nên mặc kệ họ, ngồi một bàn riêng ăn một mình. Cô đang xem phim và ăn cơm thì có một chàng trai có dáng người cao, khuôn mặt tươi cười, nhìn có vẻ hiền lành đến nói:
\- Chào cô, cô có thể cho tôi ngồi đây được không.
Cô ngước mắt lên nói:
\- À được, anh cứ ngồi.
Anh ta bắt chuyện với cô, cô cũng lịch sự trả lời. Từ bên ngoài anh bước vào khiến cho mọi người ai cũng hoảng sợ, tất cả im lặng. Bọn họ đều nghĩ trong đầu: " Sao hôm nay giám đốc lại đến căng tin ăn cơm cùng nhân viên"
Cô ăn cũng xong định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy anh đang đi về phía mình. Cô nhìn thoáng hình như anh đang lườm cô thì phải. Anh không nói gì tiến đến, cầm tay cô kéo đi ra khỏi đây. Mọi người được phen hú hồn, giám đốc vì cô gái kia mà xuống căng tin, còn lôi kéo nhau nữa.
Anh kéo cô lên đến phòng làm việc, rồi mới bỏ tay cô ra. Tay cô bị nắm chặt bị hằn đỏ lên. Cô nhìn anh nói:
\- Anh làm cái gì thế? Không ăn cơm mà lôi tôi lên đây làm gì?
Anh ép cô vào sát tường nói:
\- Tên đó là ai?
\- Ai cơ?
Cô hỏi
Anh nói to:
\- Tôi hỏi tên ngồi cạnh cô là ai?
Cô giờ mới hiểu trả lời:
\- Tôi chả biết, anh ta xin ngồi cùng bàn với tôi thôi. Tôi không quan tâm đến anh ta. Anh hỏi làm gì?
Anh buông cô ra nói:
\- Từ giờ bổ sung thêm một điều kiện vào hợp đồng. Cô không được cười nói, tiếp xúc thân mật với ai khác ngoài tôi ra.
Cô không hiểu anh ta đang làm cái gì. Cô nói:
\- Sao lại có điều kiện này nữa?
\- Đúng vậy từ giờ trở đi có thêm cái này, giờ cô không cần phải làm gì nữa cứ ngồi chơi trong phòng cho tôi. Không được đi đâu hết.
Anh ra lệnh.
\- Lại đây.
Cô quay đầu nói:
\- Anh gọi tôi à?
\- Trong đây ngoài tôi và cô thì còn có ai nữa.
Anh đáp.
Cô đến cạnh anh nói:
\- Anh gọi tôi có việc gì?
Anh chỉ tay sang ghế bên cạnh, cô thấy còn có một bữa sáng để chỗ đấy. Cô đến ngồi bên cạnh anh. Anh nói:
\- Ăn đi.
Cô không dám ăn trong đầu nghĩ trong thức ăn này bỏ thuốc độc. Anh như biết được ý nghĩ của cô nói:
\- Yên tâm trong này không bỏ thuốc độc.
Cô càng sợ hơn nên đành cầm ăn nếu không anh tức giận thì sao. Nhắm mặt ăn một miếng rồi đợi vài phút cô thấy không sao nên thả lỏng người ăn hết bữa sáng.
Ăn xong anh nói với cô:
\- Đến công ty cùng tôi, tôi cần cô dọn dẹp phòng làm việc.
Cô nói:
\- Tôi biết rồi
Rồi anh chở cô đến công ty Lăng Thị. Bước vào công ty, ai cũng choáng ngợp khi đi bên cạnh giám đốc là một cô gái gương mặt ưa nhìn, cũng trắng trẻo. Bọn họ chưa từng thấy giám đốc có một cô gái nào bên cạnh.
Phòng làm việc của anh ở riêng một tầng cao nhất, căn phòng màu tối, rộng rãi tạo thoải mái cho người vào đây. Anh nói:
\- Từ giờ tôi bảo gì cô làm theo. Ngồi bàn bên cạnh tôi đây.
Cô không nói gì, đến ngồi cái bàn nhỏ bên cạnh bàn anh.
Anh nói:
\- Đi pha cà phê cho tôi, nhớ chỉ 1 đường. Rẽ trái đi thẳng là tới.
Cô trả lời:
Vâng thưa giám đốc.
Cô gọi anh như vậy vì anh nói ở công ty phải kêu anh là giám đốc. Rồi cô đi theo chỉ dẫn của anh. Có một khu nhỏ để nấu ăn, có máy pha cà phê nên cô pha theo cách anh dặn. Cô không dám bỏ thêm gì cái gì vào vì giờ phải ngoãn nghe theo lời anh thì anh mới không nổi điên lên. Pha xong cô bê vào phòng làm việc, nói:
\- Cà phê của anh đây.
Cô đặt cạnh bàn rồi quay trở về chỗ ngồi. Anh tập trung làm việc, còn cô không có việc gì làm rất chán. Từ nãy tới giờ cô ngáp dài ngáp ngắn 3\-4 lần rồi.
Anh lúc này mới để ý tới cô nói:
\- Cô đi đọc hết chỗ sách trên kệ này.
Cô nhìn đống sách trên kệ mà hoảng hốt. Rất rất nhiều sách, toàn những quyển dày cộp. Cô nói:
\- Cái này sao nhiều vậy? Tôi sợ mất 1 năm mới đọc xong.
Anh lạnh lùng nói:
\- Vậy cô cứ dành 1 năm đọc đi, khi nào hết thì bảo tôi.
Cô không nói gì nữa, đến lấy một vài quyển đặt lên bàn. Bắt đầu đọc từng dòng một. Càng đọc lại càng thấy hay. Bởi vì lần trước ông Bạch cũng bắt cô đọc những sách như này, nên cô đọc cũng rất nhanh.
3 tiếng trôi qua, đến giờ ăn trưa, cô thấy hơi đói lại mỏi cổ nên gặp sách không đọc nữa. Quay sang thấy anh vẫn tập trung làm việc. Cô nói:
\- Giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi. Anh không ăn à.
\- Không tôi không ăn, cô ăn trước đi.
Anh nói.
\- Cô đứng dậy ra ngoài thở nhẹ một cái. Cô nói thầm:
"Trời ơi, ngồi trong phòng với anh ta mà thấy căng như dây đàn."
Cô xuống căng tin ăn, mọi người cứ nhìn nhìn cô. Lúc đầu cô thấy sợ sợ, sao họ cứ nhìn cô như thế. Cô cũng chả hiểu nên mặc kệ họ, ngồi một bàn riêng ăn một mình. Cô đang xem phim và ăn cơm thì có một chàng trai có dáng người cao, khuôn mặt tươi cười, nhìn có vẻ hiền lành đến nói:
\- Chào cô, cô có thể cho tôi ngồi đây được không.
Cô ngước mắt lên nói:
\- À được, anh cứ ngồi.
Anh ta bắt chuyện với cô, cô cũng lịch sự trả lời. Từ bên ngoài anh bước vào khiến cho mọi người ai cũng hoảng sợ, tất cả im lặng. Bọn họ đều nghĩ trong đầu: " Sao hôm nay giám đốc lại đến căng tin ăn cơm cùng nhân viên"
Cô ăn cũng xong định đứng dậy đi ra ngoài thì thấy anh đang đi về phía mình. Cô nhìn thoáng hình như anh đang lườm cô thì phải. Anh không nói gì tiến đến, cầm tay cô kéo đi ra khỏi đây. Mọi người được phen hú hồn, giám đốc vì cô gái kia mà xuống căng tin, còn lôi kéo nhau nữa.
Anh kéo cô lên đến phòng làm việc, rồi mới bỏ tay cô ra. Tay cô bị nắm chặt bị hằn đỏ lên. Cô nhìn anh nói:
\- Anh làm cái gì thế? Không ăn cơm mà lôi tôi lên đây làm gì?
Anh ép cô vào sát tường nói:
\- Tên đó là ai?
\- Ai cơ?
Cô hỏi
Anh nói to:
\- Tôi hỏi tên ngồi cạnh cô là ai?
Cô giờ mới hiểu trả lời:
\- Tôi chả biết, anh ta xin ngồi cùng bàn với tôi thôi. Tôi không quan tâm đến anh ta. Anh hỏi làm gì?
Anh buông cô ra nói:
\- Từ giờ bổ sung thêm một điều kiện vào hợp đồng. Cô không được cười nói, tiếp xúc thân mật với ai khác ngoài tôi ra.
Cô không hiểu anh ta đang làm cái gì. Cô nói:
\- Sao lại có điều kiện này nữa?
\- Đúng vậy từ giờ trở đi có thêm cái này, giờ cô không cần phải làm gì nữa cứ ngồi chơi trong phòng cho tôi. Không được đi đâu hết.
Anh ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.