Chương 41
Tiểu Trúc Tử Quân
08/01/2022
Edit: Bỉ Ngạn | Beta: Mina
-
Phiếu báo cáo tình trạng sức khỏe đã được gửi tới trường học, mặc dù bệnh tật rất đáng sợ nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc lên lớp thường ngày, chỉ là không được vận động mạnh, môn thể dục và các lớp học buổi sáng không có cách nào tham gia được nữa. Về phía trường học cũng hết sức thông cảm, vẫn chưa hề có ý định từ chối, ngược lại còn tỏ vẻ sẽ càng chú ý thêm một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Lục Thừa Vũ và Thẩm Mặc cùng nhau đưa Thẩm Trạch Hiên tới trường.
Hai vị phụ huynh cũng không đi vào, chỉ là ở bên ngoài phòng học im lặng quan sát, cho đến khi thiếu niên được sắp xếp ngồi xuống chỗ ngồi mới lặng lẽ đi ra ngoài. Mặc dù sáng sớm cậu đều cố tình lảng tránh vấn đề, giả vờ vui vẻ chuẩn bị bữa sáng, thu dọn cặp sách cùng đồ ăn vặt đưa cho Thẩm Trạch Hiên mang đi chia cho các bạn học mới; nhưng sau khi tiễn Thẩm Trạch Hiên, ý cười trên mặt Thẩm Mặc dần dần phai nhạt. Thậm chí còn không quan tâm đến tâm trạng người đàn ông kia, dù cho đối phương có nói cái gì, từ đầu đến cuối cậu đều nhắm mắt tựa vào ghế trên xe.
Vừa mới sốt xong, hơn nữa cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục sau phẫu thuật, cho nên lúc vừa trở về căn hộ, Thẩm Mặc đi thẳng đến phòng ngủ. Lục Thừa Vũ biết hành vi lỗ mãng của mình lúc trước đã làm đối phương khó chịu, vậy nên cũng không dám nói cái gì, sau khi đưa qua một cái túi chườm nóng vừa được ngâm thì vội vàng đến công ty. Trường cấp hai tan học sớm, khoảng năm giờ chiều đã có học sinh lần lượt đi ra. Người đàn ông kia vốn dự định sau khi tan làm sẽ tiện đường tới đón, tránh cho Thẩm Mặc đi ra một lần nữa lại trúng gió, nhưng Thẩm Mặc lại kiên quyết muốn tự mình phụ trách chuyện đưa đón.
Trường học ở vào khu vực trung tâm thành phố, ngồi xe buýt đi tới cũng không mất nhiều thời gian lắm. Mỗi ngày cậu ở căn hộ nghỉ ngơi hồi phục, cũng không có chuyện gì làm. Đồng nghiệp ngày xưa cũng có cuộc sống riêng, sau khi gửi lời hỏi thăm qua loa thì cũng im hơi lặng tiếng. Ngay cả Trịnh Văn Duệ cũng rất lâu rồi không có bất cứ liên hệ gì. Cậu cũng không phải là người thích giao du nhiều, cho dù lúc còn trong nhóm làm việc, cậu cũng chưa từng tham dự bất cứ cái gì. Vậy nên có thể nhân cơ hội đưa đón Thẩm Trạch Hiên ra ngoài đi dạo một chút, cũng coi như là một chuyện tốt.
Cậu xuất phát sớm, khi tới nơi tuy rằng đã có không ít phụ huynh vây quanh trước cửa, nhưng vẫn chưa có học sinh nào đi ra. Ngay trước cửa trường, cửa hàng trà sữa đã chuẩn bị sẵn các loại thức ăn như gà rán, thịt nướng, ngoài ra còn có không ít người bán hàng rong đẩy xe bán bánh rán. Cảm giác lần đầu tiên đến đón con khiến Thẩm Mặc không khỏi cảm thấy mới lạ, cậu chỉ tùy ý nhìn ngó xung quanh, đã có phụ huynh nhiệt tình lại gần nói chuyện phiếm.
Tính cách cậu rất tốt, nghe đối phương không ngừng khen ngợi con họ, cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn lắng nghe rất nghiêm túc. Bị hỏi đến con của mình, Thẩm Mặc cũng lộ ra một chút ý cười. Bỗng nhiên cảm thấy thời gian cũng không nghiêm trọng như vậy, cậu chỉ là cùng đối phương tán gẫu trong chốc lát, thì đã có một đám học sinh xuôi ngược vọt ra tới cổng trường.
Những phụ huynh nhiều lời lúc nãy cũng không hàn huyên nữa mà từng người một duỗi dài cổ nhìn về phía trong, không ngừng tìm kiếm con mình trong đám người. Học sinh trung học đều là tuổi còn nhỏ, vài đứa trẻ vẫn còn để tóc củ cải, bổ nhào vào lòng ngực cha mẹ cười khúc khích, sau đó lại ném cặp sách xuống chạy đến quán ăn vặt, dáng vẻ như sợ người khác dành trước vậy.
Tất cả những thứ này đối với Thẩm Mặc đều hết sức xa lạ.
Có lẽ cậu cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng nó thật sự là quá lâu rồi. Khi nhớ tới thời gian khi cha mẹ còn sống, lại cảm thấy giống như chuyện cả một đời người vậy. Mắt Thẩm Mặc hơi rũ xuống một chút, tâm tình cũng hơi có chút phiền muộn, cậu khẽ lắc đầu ném những suy nghĩ nặng nề đó đi. Khi ngước mắt lên lần nữa đã thấy Thẩm Trạch Hiên đứng ở trước mặt.
"Ba..." Cậu bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, Thẩm Mặc duỗi tay cầm lấy cặp sách cậu ta khoác lên lưng mình: "Ừm, ba tới đón con về nhà."
Hai cha con nắm chặt tay nhau, thiếu niên không ngừng nói về những chuyện xảy ra trong trường học, Thẩm Mặc vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Khi đi ngang qua tiệm trà sữa, cậu cố ý dừng lại mua cho cậu ta hai cây xúc xích nướng, còn thêm một ly trà sữa trân châu bánh pudding. Ống hút được cắm vào ly, Thẩm Trạch Hiên giơ lên mời Thẩm Mặc uống hai ngụm đầu tiên, sau đó mới bưng trên tay hút từng ngụm từng ngụm.
Thoáng cái cuộc sống dường như trở nên bình yên hơn rất nhiều.
Cậu có thể dùng toàn bộ tâm sức dồn trên người Thẩm Trạch Hiên, buổi sáng đưa cậu ta đi học, buổi chiều đón cậu ta về, ngoài ra còn có thể nghiên cứu một số món ăn bồi bổ dinh dưỡng cho trẻ đang trong thời kỳ phát triển, buổi tối lại cùng cậu ta học tập. Nói chung là thời gian phải chú ý đến Lục Thừa Vũ ít đi, tuy rằng vẫn ngủ chung một giường, nhưng cũng không cảm thấy dày vò như lúc trước. Cậu có thể trực tiếp nằm xuống ngủ, mà người đàn ông bên cạnh cũng sẽ không dám có hành động gì.
Thậm chí Thẩm Mặc còn cho rằng, cuộc sống của mình chính là như thế này.
Ngày thường cậu rất hiếm khi liên lạc cùng bạn bè, dù sao thì thanh danh bản thân cũng bị hủy từ lâu do tai nạn y tế đó, hơn hết bệnh tình của cha cậu còn gây ra rất nhiều phiền toái cho bệnh viện. Cho dù lúc trước Trịnh Văn Duệ giúp cậu rất nhiều, nhưng cuối cùng ai cũng sẽ có cuộc sống riêng của họ. Cậu cũng không lựa chọn đi quấy rầy, cho nên cũng không có liên hệ gì nữa.
Nhưng mà bỗng nhiên có một ngày, Thẩm Mặc lại nhận được cuộc gọi từ đối phương.
Ngay khi cậu vừa tiễn Thẩm Trạch Hiên vào cổng trường, di động trong túi chợt rung lên. Bởi vì lúc trước thẻ điện thoại bị hủy bỏ, cho nên nhìn thấy dãy số kia cũng không quen thuộc, thậm chí cậu còn cho là khuyến mãi - tiếp thị - lừa đảo - gian lận gọi tới. Do dự một lúc, cuối cùng Thẩm Mặc vẫn ấn xuống phím kết nối, đưa điện thoại tới bên tai, nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.
"Thẩm Mặc?" Giọng nói của Trịnh Văn Duệ ở đầu bên kia vô cùng yếu ớt, thậm chí còn mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ. Hắn có vẻ như không chắc chắn, lại hỏi dồn dập: "Là cậu phải không? Thẩm Mặc?"
"Trịnh Văn Duệ à...?" Đã lâu không liên lạc, cậu cảm thấy giọng nói của đối phương có chút xa lạ.
"Phải, là tôi... Là tôi... Thẩm Mặc, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu... Lúc trước tôi gửi cho cậu rất nhiều thư với tin nhắn, cậu không nhìn thấy sao?", hắn vội vàng nói, giống như không thở nổi, kể cả tiếng thở dốc cũng nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Mặc chau mày nghi hoặc, cực kì bối rối chớp chớp mắt: "Có sao? Hình như tôi không nhận được... Số điện thoại của tôi cũng vẫn giữ nguyên như cũ mà."
"Nhưng mà tôi gọi cho cậu rất nhiều... Đều không kết nối..." Trịnh Văn Duệ đột nhiên phản ứng dữ dội, chửi thầm một câu: "Mẹ nó! Tôi biết rồi! Chắc chắn là hắn đã động tay động chân!"
"Hả...?"
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu đối phương đang nói cái gì, trong mắt lại càng trở nên mê mang. Mà Trịnh Văn Duệ dường như cảnh giác hơn, hắn hít sâu một hơi đọc ra một chuỗi địa chỉ.
"Thẩm Mặc, bây giờ cậu có rảnh không? Nếu bây giờ không rảnh thì sau đó cũng được... Tôi có chuyện muốn nói với cậu, không thể nói trong điện thoại, sẽ bị hắn phát hiện... Gặp tôi ở khu số 2, giường số 28. Cậu cứ việc đến tìm tôi bất cứ lúc nào..."
"Khoan đã... Tại sao cậu lại ở trong phòng bệnh..." Trong đầu rối rắm, cậu còn muốn hỏi thêm vài câu, Trịnh Văn Duệ lại thúc giục cậu đến càng sớm càng tốt. Thẩm Mặc cảm thấy có vẻ cũng không thể hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn đồng ý, sau đó trực tiếp đổi xe buýt.
Bệnh viện cũng nằm ngay trung tâm thành phố, thậm chí còn gần hơn đường quay về chung cư một chút. Cậu đi lên lầu theo địa chỉ mà đối phương đưa, sau khi vào khu bệnh số 2 rồi nhìn theo bảng chỉ dẫn tìm được giường bệnh số 28. Cậu đoán có lẽ Trịnh Văn Duệ chỉ là bị bệnh, nhưng mà khi nhìn thấy người trên giường đang băng thạch cao, treo thiết bị đo lường sinh mệnh, một bên vành mắt còn thâm đen, Thẩm Mặc hoàn toàn sững sờ.
Cậu dường như không nhận ra bộ dáng của Trịnh Văn Duệ.
"Cậu... Cậu làm sao vậy... Sao lại biến thành như thế này?" Hai tròng mắt của Thẩm Mặc trừng lớn, cậu thật sự khó có thể tin được, ngay cả đôi môi cũng khẽ run. Hai chân mềm nhũn bước đến giường bệnh, cậu hẳn là muốn chạm vào má đối phương, nhưng khi nhìn thấy những vết thương vẫn còn chưa tan, thật sự lại không có cách nào mà đưa tay chạm lên.
"Trịnh Văn Duệ... Rốt cuộc là tại sao lại thế này...?"
"Cậu ngồi trước đi." Người đàn ông nằm trên giường bệnh dường như đã quen với vẻ nhếch nhác của mình, hắn chỉ chỉ ghế dựa bên mép giường, rồi lại ngồi dậy rót nước cho Thẩm Mặc. Khóe miệng giơ lên một nụ cười khổ, hắn chậm rãi lắc đầu, nhét ly nước vào trong tay đối phương, thở dài nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới... Là tôi quá ngu ngốc, còn nghĩ rằng cậu bận..."
"Cuối cùng... Là có chuyện gì?" Trong lòng nổi lên bất an, cậu không có tâm tình để uống chén nước kia, ánh mắt lo lắng không yên nhìn đối phương.
"Thẩm Mặc, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, rất nhiều. Trước tiên, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt... Phải rồi, cậu làm phẫu thuật chưa đấy? Tôi thấy tinh thần của cậu tốt hơn rất nhiều" Đến lúc thật sự muốn nói rõ hết tất cả, Trịnh Văn Duệ lại không có vẻ gấp gáp. Đã lâu chưa từng có bất kỳ liên hệ gì với đối phương, hắn gần như mải mê ngắm nhìn Thẩm Mặc, ngay cả dáng vẻ của sợi tóc cũng muốn khắc sâu vào trong lòng.
"Ừ, đã làm, xuất viện rồi. Chỉ là ung thư giai đoạn đầu, không cần lo lắng." Thẩm Mặc nâng ly nước lên, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lại đặt lên tủ đầu giường. Đôi mắt bình tĩnh nhìn đối phương, cậu dường như cảm thấy có chuyện gì đó khủng khiếp sắp đến, ngay cả cơ thể cũng căng lên một chút.
"Vậy là tốt rồi..." Khóe môi Trịnh Văn Duệ hơi nhếch lên. Hắn muốn duỗi tay sờ sờ Thẩm Mặc, nhưng bàn tay chỉ nâng lên được một ít lại không có sức lực mà thả xuống. Nhìn Thẩm Mặc ở trước mặt vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy, thậm chí hắn có chút không đành lòng nói cái sự thật tàn khốc đó cho đối phương. Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy tội ác của Lục Thừa Vũ, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.
"Thẩm Mặc... Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt"
Bên kia ngồi thẳng lên một chút, khẽ gật đầu.
"... Chuyện lúc trước, đều là do Lục Thừa Vũ làm"
"Cậu cũng biết, bệnh viện chúng ta cũng đã nhiều lần xảy ra tai nạn y khoa, thậm chí không ít lần hoàn toàn là do chúng ta phạm sai lầm... Nhưng chưa từng có chuyện bắt tạm giam bác sĩ về cục Cảnh sát để thẩm vấn như kẻ trộm đúng không?"
"Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao cục Cảnh sát lại tích cực tới bắt cậu như vậy... Sau đó lại cứ như vậy mà thả ra... Chuyện này căn bản không giống quy trình bình thường chút nào, phải vậy không?"
"Lúc ấy tôi chỉ suy đoán mà thôi, ngoài ra còn có truyền thông trắng trợn đưa tin bôi nhọ... Rõ ràng chỉ là một tai nạn y tế nhỏ, tuy rằng làm chết người, nhưng người đầu tiên chịu trách nhiệm cũng không nên là cậu..."
Hai tay hắn nắm chặt, có lẽ do cảm xúc bắt đầu kích động, hắn lại hít sâu một hơi nỗ lực khiến giọng điệu của mình bình tĩnh lại một ít: "Sau khi cậu đi rồi, tôi đã đi tìm Lục Thừa Vũ."
"Chuyện này chính là do hắn làm! Thẩm Mặc, căn bản cậu không cần phải bị bắt vào đó! Vốn dĩ không cần! Là hắn kêu người bắt cậu và cục Cảnh sát, làm hại bác gái đột ngột bị nhồi máu cơ tim... Thế nhưng mà cậu có biết sau đó hắn đã nói cái gì không? Hắn nói... Hắn nói..."
Hiện tại hắn đã phẫn nộ đến mức phổi đang bị thương cũng nhịn không được phải thở dốc lên, thậm chí còn ho khan dữ dội một lúc.
"Tên súc sinh đó nói... Hắn nể tình bác gái đã chết mới buông tay cậu! Rõ ràng là hắn hại cậu phải vào cục Cảnh sát, vậy mà tên súc sinh đó có thể nói ra được loại lời nói như vậy! Nếu cậu không bị bắt vào đó... Bác gái vốn dĩ sẽ không chết! Cậu không biết lúc cảnh sát gọi điện tới hung hăng như thế nào đâu... Bác gái, bác gái là đang sống mà bị tức chết!"
Dứt lời, Trịnh Văn Duệ đột nhiên ho ra một ngụm máu đờm. Hắn há miệng thở hổn hển, như thể không có cách nào hấp thụ được dưỡng khí. Thẩm Mặc ngồi ở một bên giống như đã hoàn toàn ngơ ngẩn, đôi mắt cậu mở to hết cỡ, ngay cả môi cũng hơi hé mở.
Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, cậu chậm rãi lắc đầu, dường như không thể nào tiếp nhận. Tiếng thở dốc nặng nề không ngừng phát ra từ trong cổ họng, Thẩm Mặc cứng đờ đứng tại chỗ, tầm mắt cũng không có tiêu cự.
Qua một lúc lâu, dường như cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình——
"Cậu nói cái gì...? Cậu nói... Là hắn khiến tôi vào cục Cảnh sát..."
"Cho nên tôi vốn dĩ... Sẽ không... Sẽ không cần phải đi vào đó..."
"Mẹ tôi... Vốn dĩ... Cũng sẽ không chết... Đúng không...?"
Khi nhắc đến mẹ, trong mắt Thẩm Mặc đều hiện ra nước mắt, cánh môi cậu run run, cứng hết cả người. Thậm chí cậu cũng không rảnh để nghe người kia nói bất cứ cái gì nữa, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm không ngừng: "Tôi đã cầu xin hắn... Tôi cũng cầu xin cảnh sát... Tôi đã cầu xin hắn... Tôi cầu xin hắn đừng nói với mẹ tôi..."
"Tôi cũng đã nói với hắn... Mẹ tôi bị bệnh tim... Không thể chịu được kích thích..."
Trịnh Văn Duệ thở lại bình thường, chậm rãi lau đi tơ máu trên khóe môi, cắn răng gằn từng chữ một: "Chi phí phẫu thuật của bác trai có phải do tên súc sinh Lục Thừa Vũ đó chi hay không? Đó là do hắn có tật giật mình! Hắn cho rằng bỏ tiền ra là có thể mua một mạng của bác gái, hắn nghĩ bỏ tiền ra là có thể ép buộc cậu tiếp tục ở bên cạnh hắn!"
"Hắn hại cậu không thể gặp mặt bác trai một lần cuối, cậu biết hắn nói cái gì không? Hắn nói bác trai vốn dĩ nhất định là sẽ chết! Tên súc sinh đó đã phủi sạch sẽ trách nhiệm... Thẩm Mặc, cậu mau đi đi, đi càng xa càng tốt..."
"Cậu xem bộ dạng của tôi..." Trịnh Văn Duệ vẫn đang thở hổn hển dữ dội, hắn xốc cái chăn trên người lên, cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân lỏng lẻo xuống, lộ ra miệng vết thương nhìn dữ tợn như lưỡi hái: "Hắn cũng bắt tôi vào đó... Tất cả những chuyện này, đều là do hắn làm... Thậm chí tôi còn cho rằng mình sẽ chết ở trong đó..."
"Thẩm Mặc, hắn chính là tên cặn bã! Súc sinh! Cậu mau đi... Mau rời đi!"
Thẩm Mặc ngồi ở trên ghế dường như đã hoàn toàn cứng đờ, đầu óc cậu không có cách nào tiêu hóa được nhiều chuyện như vậy. Mặc dù Trịnh Văn Duệ đã nói xong hết tất cả, nhưng bên tai cậu giống như vẫn còn âm thanh đang không ngừng vang vọng. Đầu cậu như bị va đập mạnh mẽ, khiến cậu thậm chí cũng không thể tỉnh táo mà suy nghĩ kĩ càng.
Nước mắt trong hốc mắt cũng không rơi xuống, có lẽ do nhận phải kích thích quá lớn, cậu không khóc rống lên, cũng không cuồng loạn, ngược lại lại hết sức bình tĩnh.
Chẳng qua là vẻ mặt kia thật sự đã chết lặng.
"Được rồi... Cảm ơn cậu đã nói cho tôi những chuyện này..."
"Cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt... Tôi, đi trước đây..."
Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt không có một tia huyết sắc, nhìn cậu đi ra phòng bệnh giống như rất bình thường, nhưng trên thực tế hai chân đều mềm nhũn. Rõ ràng đôi mắt vẫn đang nhìn về phía trước, nhưng Thẩm Mặc lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, ngay cả đụng trúng người khác cũng không có phản ứng lại, mà vẫn cứ tiếp tục cứng nhắc đi về phía trước.
Là Lục Thừa Vũ, hại chết mẹ của cậu...
Là Lục Thừa Vũ...
Vậy mà bản thân cậu không chỉ không ý thức được, vẫn cùng kẻ thù ngủ trên một cái giường... Thậm chí sau khi mẹ bị đột tử... Chính mình lại còn bò lên giường người kia...
Trong ngực giống như bị dao khoét, đau đến cả người đều phát run, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào. Cậu ngẩn ngơ đi ra bệnh viện như người mất hồn, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không biết rốt cuộc mình nên đi về hướng nào, dường như chỉ chết lặng lặp lại động tác ban đầu mà thôi.
Không biết từ lúc nào, thế nhưng Thẩm Mặc đã đứng trước cửa chung cư. Trên tay tựa hồ cầm thứ gì đó, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thì ra là một con dao.
Một con dao mới tinh được mua ở cửa hàng tiện lợi.
-
Phiếu báo cáo tình trạng sức khỏe đã được gửi tới trường học, mặc dù bệnh tật rất đáng sợ nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc lên lớp thường ngày, chỉ là không được vận động mạnh, môn thể dục và các lớp học buổi sáng không có cách nào tham gia được nữa. Về phía trường học cũng hết sức thông cảm, vẫn chưa hề có ý định từ chối, ngược lại còn tỏ vẻ sẽ càng chú ý thêm một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người Lục Thừa Vũ và Thẩm Mặc cùng nhau đưa Thẩm Trạch Hiên tới trường.
Hai vị phụ huynh cũng không đi vào, chỉ là ở bên ngoài phòng học im lặng quan sát, cho đến khi thiếu niên được sắp xếp ngồi xuống chỗ ngồi mới lặng lẽ đi ra ngoài. Mặc dù sáng sớm cậu đều cố tình lảng tránh vấn đề, giả vờ vui vẻ chuẩn bị bữa sáng, thu dọn cặp sách cùng đồ ăn vặt đưa cho Thẩm Trạch Hiên mang đi chia cho các bạn học mới; nhưng sau khi tiễn Thẩm Trạch Hiên, ý cười trên mặt Thẩm Mặc dần dần phai nhạt. Thậm chí còn không quan tâm đến tâm trạng người đàn ông kia, dù cho đối phương có nói cái gì, từ đầu đến cuối cậu đều nhắm mắt tựa vào ghế trên xe.
Vừa mới sốt xong, hơn nữa cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục sau phẫu thuật, cho nên lúc vừa trở về căn hộ, Thẩm Mặc đi thẳng đến phòng ngủ. Lục Thừa Vũ biết hành vi lỗ mãng của mình lúc trước đã làm đối phương khó chịu, vậy nên cũng không dám nói cái gì, sau khi đưa qua một cái túi chườm nóng vừa được ngâm thì vội vàng đến công ty. Trường cấp hai tan học sớm, khoảng năm giờ chiều đã có học sinh lần lượt đi ra. Người đàn ông kia vốn dự định sau khi tan làm sẽ tiện đường tới đón, tránh cho Thẩm Mặc đi ra một lần nữa lại trúng gió, nhưng Thẩm Mặc lại kiên quyết muốn tự mình phụ trách chuyện đưa đón.
Trường học ở vào khu vực trung tâm thành phố, ngồi xe buýt đi tới cũng không mất nhiều thời gian lắm. Mỗi ngày cậu ở căn hộ nghỉ ngơi hồi phục, cũng không có chuyện gì làm. Đồng nghiệp ngày xưa cũng có cuộc sống riêng, sau khi gửi lời hỏi thăm qua loa thì cũng im hơi lặng tiếng. Ngay cả Trịnh Văn Duệ cũng rất lâu rồi không có bất cứ liên hệ gì. Cậu cũng không phải là người thích giao du nhiều, cho dù lúc còn trong nhóm làm việc, cậu cũng chưa từng tham dự bất cứ cái gì. Vậy nên có thể nhân cơ hội đưa đón Thẩm Trạch Hiên ra ngoài đi dạo một chút, cũng coi như là một chuyện tốt.
Cậu xuất phát sớm, khi tới nơi tuy rằng đã có không ít phụ huynh vây quanh trước cửa, nhưng vẫn chưa có học sinh nào đi ra. Ngay trước cửa trường, cửa hàng trà sữa đã chuẩn bị sẵn các loại thức ăn như gà rán, thịt nướng, ngoài ra còn có không ít người bán hàng rong đẩy xe bán bánh rán. Cảm giác lần đầu tiên đến đón con khiến Thẩm Mặc không khỏi cảm thấy mới lạ, cậu chỉ tùy ý nhìn ngó xung quanh, đã có phụ huynh nhiệt tình lại gần nói chuyện phiếm.
Tính cách cậu rất tốt, nghe đối phương không ngừng khen ngợi con họ, cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn lắng nghe rất nghiêm túc. Bị hỏi đến con của mình, Thẩm Mặc cũng lộ ra một chút ý cười. Bỗng nhiên cảm thấy thời gian cũng không nghiêm trọng như vậy, cậu chỉ là cùng đối phương tán gẫu trong chốc lát, thì đã có một đám học sinh xuôi ngược vọt ra tới cổng trường.
Những phụ huynh nhiều lời lúc nãy cũng không hàn huyên nữa mà từng người một duỗi dài cổ nhìn về phía trong, không ngừng tìm kiếm con mình trong đám người. Học sinh trung học đều là tuổi còn nhỏ, vài đứa trẻ vẫn còn để tóc củ cải, bổ nhào vào lòng ngực cha mẹ cười khúc khích, sau đó lại ném cặp sách xuống chạy đến quán ăn vặt, dáng vẻ như sợ người khác dành trước vậy.
Tất cả những thứ này đối với Thẩm Mặc đều hết sức xa lạ.
Có lẽ cậu cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng nó thật sự là quá lâu rồi. Khi nhớ tới thời gian khi cha mẹ còn sống, lại cảm thấy giống như chuyện cả một đời người vậy. Mắt Thẩm Mặc hơi rũ xuống một chút, tâm tình cũng hơi có chút phiền muộn, cậu khẽ lắc đầu ném những suy nghĩ nặng nề đó đi. Khi ngước mắt lên lần nữa đã thấy Thẩm Trạch Hiên đứng ở trước mặt.
"Ba..." Cậu bé nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, Thẩm Mặc duỗi tay cầm lấy cặp sách cậu ta khoác lên lưng mình: "Ừm, ba tới đón con về nhà."
Hai cha con nắm chặt tay nhau, thiếu niên không ngừng nói về những chuyện xảy ra trong trường học, Thẩm Mặc vẫn luôn mỉm cười lắng nghe. Khi đi ngang qua tiệm trà sữa, cậu cố ý dừng lại mua cho cậu ta hai cây xúc xích nướng, còn thêm một ly trà sữa trân châu bánh pudding. Ống hút được cắm vào ly, Thẩm Trạch Hiên giơ lên mời Thẩm Mặc uống hai ngụm đầu tiên, sau đó mới bưng trên tay hút từng ngụm từng ngụm.
Thoáng cái cuộc sống dường như trở nên bình yên hơn rất nhiều.
Cậu có thể dùng toàn bộ tâm sức dồn trên người Thẩm Trạch Hiên, buổi sáng đưa cậu ta đi học, buổi chiều đón cậu ta về, ngoài ra còn có thể nghiên cứu một số món ăn bồi bổ dinh dưỡng cho trẻ đang trong thời kỳ phát triển, buổi tối lại cùng cậu ta học tập. Nói chung là thời gian phải chú ý đến Lục Thừa Vũ ít đi, tuy rằng vẫn ngủ chung một giường, nhưng cũng không cảm thấy dày vò như lúc trước. Cậu có thể trực tiếp nằm xuống ngủ, mà người đàn ông bên cạnh cũng sẽ không dám có hành động gì.
Thậm chí Thẩm Mặc còn cho rằng, cuộc sống của mình chính là như thế này.
Ngày thường cậu rất hiếm khi liên lạc cùng bạn bè, dù sao thì thanh danh bản thân cũng bị hủy từ lâu do tai nạn y tế đó, hơn hết bệnh tình của cha cậu còn gây ra rất nhiều phiền toái cho bệnh viện. Cho dù lúc trước Trịnh Văn Duệ giúp cậu rất nhiều, nhưng cuối cùng ai cũng sẽ có cuộc sống riêng của họ. Cậu cũng không lựa chọn đi quấy rầy, cho nên cũng không có liên hệ gì nữa.
Nhưng mà bỗng nhiên có một ngày, Thẩm Mặc lại nhận được cuộc gọi từ đối phương.
Ngay khi cậu vừa tiễn Thẩm Trạch Hiên vào cổng trường, di động trong túi chợt rung lên. Bởi vì lúc trước thẻ điện thoại bị hủy bỏ, cho nên nhìn thấy dãy số kia cũng không quen thuộc, thậm chí cậu còn cho là khuyến mãi - tiếp thị - lừa đảo - gian lận gọi tới. Do dự một lúc, cuối cùng Thẩm Mặc vẫn ấn xuống phím kết nối, đưa điện thoại tới bên tai, nhẹ nhàng "Alo" một tiếng.
"Thẩm Mặc?" Giọng nói của Trịnh Văn Duệ ở đầu bên kia vô cùng yếu ớt, thậm chí còn mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ. Hắn có vẻ như không chắc chắn, lại hỏi dồn dập: "Là cậu phải không? Thẩm Mặc?"
"Trịnh Văn Duệ à...?" Đã lâu không liên lạc, cậu cảm thấy giọng nói của đối phương có chút xa lạ.
"Phải, là tôi... Là tôi... Thẩm Mặc, cuối cùng cũng liên lạc được với cậu... Lúc trước tôi gửi cho cậu rất nhiều thư với tin nhắn, cậu không nhìn thấy sao?", hắn vội vàng nói, giống như không thở nổi, kể cả tiếng thở dốc cũng nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Mặc chau mày nghi hoặc, cực kì bối rối chớp chớp mắt: "Có sao? Hình như tôi không nhận được... Số điện thoại của tôi cũng vẫn giữ nguyên như cũ mà."
"Nhưng mà tôi gọi cho cậu rất nhiều... Đều không kết nối..." Trịnh Văn Duệ đột nhiên phản ứng dữ dội, chửi thầm một câu: "Mẹ nó! Tôi biết rồi! Chắc chắn là hắn đã động tay động chân!"
"Hả...?"
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không hiểu đối phương đang nói cái gì, trong mắt lại càng trở nên mê mang. Mà Trịnh Văn Duệ dường như cảnh giác hơn, hắn hít sâu một hơi đọc ra một chuỗi địa chỉ.
"Thẩm Mặc, bây giờ cậu có rảnh không? Nếu bây giờ không rảnh thì sau đó cũng được... Tôi có chuyện muốn nói với cậu, không thể nói trong điện thoại, sẽ bị hắn phát hiện... Gặp tôi ở khu số 2, giường số 28. Cậu cứ việc đến tìm tôi bất cứ lúc nào..."
"Khoan đã... Tại sao cậu lại ở trong phòng bệnh..." Trong đầu rối rắm, cậu còn muốn hỏi thêm vài câu, Trịnh Văn Duệ lại thúc giục cậu đến càng sớm càng tốt. Thẩm Mặc cảm thấy có vẻ cũng không thể hỏi nhiều, đành ngoan ngoãn đồng ý, sau đó trực tiếp đổi xe buýt.
Bệnh viện cũng nằm ngay trung tâm thành phố, thậm chí còn gần hơn đường quay về chung cư một chút. Cậu đi lên lầu theo địa chỉ mà đối phương đưa, sau khi vào khu bệnh số 2 rồi nhìn theo bảng chỉ dẫn tìm được giường bệnh số 28. Cậu đoán có lẽ Trịnh Văn Duệ chỉ là bị bệnh, nhưng mà khi nhìn thấy người trên giường đang băng thạch cao, treo thiết bị đo lường sinh mệnh, một bên vành mắt còn thâm đen, Thẩm Mặc hoàn toàn sững sờ.
Cậu dường như không nhận ra bộ dáng của Trịnh Văn Duệ.
"Cậu... Cậu làm sao vậy... Sao lại biến thành như thế này?" Hai tròng mắt của Thẩm Mặc trừng lớn, cậu thật sự khó có thể tin được, ngay cả đôi môi cũng khẽ run. Hai chân mềm nhũn bước đến giường bệnh, cậu hẳn là muốn chạm vào má đối phương, nhưng khi nhìn thấy những vết thương vẫn còn chưa tan, thật sự lại không có cách nào mà đưa tay chạm lên.
"Trịnh Văn Duệ... Rốt cuộc là tại sao lại thế này...?"
"Cậu ngồi trước đi." Người đàn ông nằm trên giường bệnh dường như đã quen với vẻ nhếch nhác của mình, hắn chỉ chỉ ghế dựa bên mép giường, rồi lại ngồi dậy rót nước cho Thẩm Mặc. Khóe miệng giơ lên một nụ cười khổ, hắn chậm rãi lắc đầu, nhét ly nước vào trong tay đối phương, thở dài nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới... Là tôi quá ngu ngốc, còn nghĩ rằng cậu bận..."
"Cuối cùng... Là có chuyện gì?" Trong lòng nổi lên bất an, cậu không có tâm tình để uống chén nước kia, ánh mắt lo lắng không yên nhìn đối phương.
"Thẩm Mặc, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, rất nhiều. Trước tiên, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt... Phải rồi, cậu làm phẫu thuật chưa đấy? Tôi thấy tinh thần của cậu tốt hơn rất nhiều" Đến lúc thật sự muốn nói rõ hết tất cả, Trịnh Văn Duệ lại không có vẻ gấp gáp. Đã lâu chưa từng có bất kỳ liên hệ gì với đối phương, hắn gần như mải mê ngắm nhìn Thẩm Mặc, ngay cả dáng vẻ của sợi tóc cũng muốn khắc sâu vào trong lòng.
"Ừ, đã làm, xuất viện rồi. Chỉ là ung thư giai đoạn đầu, không cần lo lắng." Thẩm Mặc nâng ly nước lên, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó lại đặt lên tủ đầu giường. Đôi mắt bình tĩnh nhìn đối phương, cậu dường như cảm thấy có chuyện gì đó khủng khiếp sắp đến, ngay cả cơ thể cũng căng lên một chút.
"Vậy là tốt rồi..." Khóe môi Trịnh Văn Duệ hơi nhếch lên. Hắn muốn duỗi tay sờ sờ Thẩm Mặc, nhưng bàn tay chỉ nâng lên được một ít lại không có sức lực mà thả xuống. Nhìn Thẩm Mặc ở trước mặt vẫn còn ngây thơ hồn nhiên như vậy, thậm chí hắn có chút không đành lòng nói cái sự thật tàn khốc đó cho đối phương. Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt tràn đầy tội ác của Lục Thừa Vũ, hắn hít sâu một hơi, sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.
"Thẩm Mặc... Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt"
Bên kia ngồi thẳng lên một chút, khẽ gật đầu.
"... Chuyện lúc trước, đều là do Lục Thừa Vũ làm"
"Cậu cũng biết, bệnh viện chúng ta cũng đã nhiều lần xảy ra tai nạn y khoa, thậm chí không ít lần hoàn toàn là do chúng ta phạm sai lầm... Nhưng chưa từng có chuyện bắt tạm giam bác sĩ về cục Cảnh sát để thẩm vấn như kẻ trộm đúng không?"
"Tôi vẫn luôn không hiểu tại sao cục Cảnh sát lại tích cực tới bắt cậu như vậy... Sau đó lại cứ như vậy mà thả ra... Chuyện này căn bản không giống quy trình bình thường chút nào, phải vậy không?"
"Lúc ấy tôi chỉ suy đoán mà thôi, ngoài ra còn có truyền thông trắng trợn đưa tin bôi nhọ... Rõ ràng chỉ là một tai nạn y tế nhỏ, tuy rằng làm chết người, nhưng người đầu tiên chịu trách nhiệm cũng không nên là cậu..."
Hai tay hắn nắm chặt, có lẽ do cảm xúc bắt đầu kích động, hắn lại hít sâu một hơi nỗ lực khiến giọng điệu của mình bình tĩnh lại một ít: "Sau khi cậu đi rồi, tôi đã đi tìm Lục Thừa Vũ."
"Chuyện này chính là do hắn làm! Thẩm Mặc, căn bản cậu không cần phải bị bắt vào đó! Vốn dĩ không cần! Là hắn kêu người bắt cậu và cục Cảnh sát, làm hại bác gái đột ngột bị nhồi máu cơ tim... Thế nhưng mà cậu có biết sau đó hắn đã nói cái gì không? Hắn nói... Hắn nói..."
Hiện tại hắn đã phẫn nộ đến mức phổi đang bị thương cũng nhịn không được phải thở dốc lên, thậm chí còn ho khan dữ dội một lúc.
"Tên súc sinh đó nói... Hắn nể tình bác gái đã chết mới buông tay cậu! Rõ ràng là hắn hại cậu phải vào cục Cảnh sát, vậy mà tên súc sinh đó có thể nói ra được loại lời nói như vậy! Nếu cậu không bị bắt vào đó... Bác gái vốn dĩ sẽ không chết! Cậu không biết lúc cảnh sát gọi điện tới hung hăng như thế nào đâu... Bác gái, bác gái là đang sống mà bị tức chết!"
Dứt lời, Trịnh Văn Duệ đột nhiên ho ra một ngụm máu đờm. Hắn há miệng thở hổn hển, như thể không có cách nào hấp thụ được dưỡng khí. Thẩm Mặc ngồi ở một bên giống như đã hoàn toàn ngơ ngẩn, đôi mắt cậu mở to hết cỡ, ngay cả môi cũng hơi hé mở.
Trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi, cậu chậm rãi lắc đầu, dường như không thể nào tiếp nhận. Tiếng thở dốc nặng nề không ngừng phát ra từ trong cổ họng, Thẩm Mặc cứng đờ đứng tại chỗ, tầm mắt cũng không có tiêu cự.
Qua một lúc lâu, dường như cậu mới tìm lại được giọng nói của chính mình——
"Cậu nói cái gì...? Cậu nói... Là hắn khiến tôi vào cục Cảnh sát..."
"Cho nên tôi vốn dĩ... Sẽ không... Sẽ không cần phải đi vào đó..."
"Mẹ tôi... Vốn dĩ... Cũng sẽ không chết... Đúng không...?"
Khi nhắc đến mẹ, trong mắt Thẩm Mặc đều hiện ra nước mắt, cánh môi cậu run run, cứng hết cả người. Thậm chí cậu cũng không rảnh để nghe người kia nói bất cứ cái gì nữa, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước, nhẹ giọng lẩm bẩm không ngừng: "Tôi đã cầu xin hắn... Tôi cũng cầu xin cảnh sát... Tôi đã cầu xin hắn... Tôi cầu xin hắn đừng nói với mẹ tôi..."
"Tôi cũng đã nói với hắn... Mẹ tôi bị bệnh tim... Không thể chịu được kích thích..."
Trịnh Văn Duệ thở lại bình thường, chậm rãi lau đi tơ máu trên khóe môi, cắn răng gằn từng chữ một: "Chi phí phẫu thuật của bác trai có phải do tên súc sinh Lục Thừa Vũ đó chi hay không? Đó là do hắn có tật giật mình! Hắn cho rằng bỏ tiền ra là có thể mua một mạng của bác gái, hắn nghĩ bỏ tiền ra là có thể ép buộc cậu tiếp tục ở bên cạnh hắn!"
"Hắn hại cậu không thể gặp mặt bác trai một lần cuối, cậu biết hắn nói cái gì không? Hắn nói bác trai vốn dĩ nhất định là sẽ chết! Tên súc sinh đó đã phủi sạch sẽ trách nhiệm... Thẩm Mặc, cậu mau đi đi, đi càng xa càng tốt..."
"Cậu xem bộ dạng của tôi..." Trịnh Văn Duệ vẫn đang thở hổn hển dữ dội, hắn xốc cái chăn trên người lên, cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân lỏng lẻo xuống, lộ ra miệng vết thương nhìn dữ tợn như lưỡi hái: "Hắn cũng bắt tôi vào đó... Tất cả những chuyện này, đều là do hắn làm... Thậm chí tôi còn cho rằng mình sẽ chết ở trong đó..."
"Thẩm Mặc, hắn chính là tên cặn bã! Súc sinh! Cậu mau đi... Mau rời đi!"
Thẩm Mặc ngồi ở trên ghế dường như đã hoàn toàn cứng đờ, đầu óc cậu không có cách nào tiêu hóa được nhiều chuyện như vậy. Mặc dù Trịnh Văn Duệ đã nói xong hết tất cả, nhưng bên tai cậu giống như vẫn còn âm thanh đang không ngừng vang vọng. Đầu cậu như bị va đập mạnh mẽ, khiến cậu thậm chí cũng không thể tỉnh táo mà suy nghĩ kĩ càng.
Nước mắt trong hốc mắt cũng không rơi xuống, có lẽ do nhận phải kích thích quá lớn, cậu không khóc rống lên, cũng không cuồng loạn, ngược lại lại hết sức bình tĩnh.
Chẳng qua là vẻ mặt kia thật sự đã chết lặng.
"Được rồi... Cảm ơn cậu đã nói cho tôi những chuyện này..."
"Cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt... Tôi, đi trước đây..."
Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt không có một tia huyết sắc, nhìn cậu đi ra phòng bệnh giống như rất bình thường, nhưng trên thực tế hai chân đều mềm nhũn. Rõ ràng đôi mắt vẫn đang nhìn về phía trước, nhưng Thẩm Mặc lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, ngay cả đụng trúng người khác cũng không có phản ứng lại, mà vẫn cứ tiếp tục cứng nhắc đi về phía trước.
Là Lục Thừa Vũ, hại chết mẹ của cậu...
Là Lục Thừa Vũ...
Vậy mà bản thân cậu không chỉ không ý thức được, vẫn cùng kẻ thù ngủ trên một cái giường... Thậm chí sau khi mẹ bị đột tử... Chính mình lại còn bò lên giường người kia...
Trong ngực giống như bị dao khoét, đau đến cả người đều phát run, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt nào. Cậu ngẩn ngơ đi ra bệnh viện như người mất hồn, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không biết rốt cuộc mình nên đi về hướng nào, dường như chỉ chết lặng lặp lại động tác ban đầu mà thôi.
Không biết từ lúc nào, thế nhưng Thẩm Mặc đã đứng trước cửa chung cư. Trên tay tựa hồ cầm thứ gì đó, cậu cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, thì ra là một con dao.
Một con dao mới tinh được mua ở cửa hàng tiện lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.