Chương 63
Tiểu Trúc Tử Quân
30/05/2022
Edit: Hane | Beta: Lâm
-
Lục Thừa Vũ nắm chặt tay, đôi môi dần mím lại. Hắn thực sự không có cách nào để che giấu cảm xúc của mình, nhưng hắn lại không thể nói những điều bất an cho Thẩm Mặc nghe được. Hắn lộ ra nụ cười đau khổ xong lại gật đầu như thừa nhận rồi nói một cách bất lực: "Anh đã không đi làm ở công ty hai tháng rồi, công ty bị cấp dưới quấy phá... Nên tâm trạng của anh không được tốt lắm."
"Chờ giải quyết xong chuyện công ty là ổn rồi..." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm của cậu rồi cười với vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Hắn là một người luôn được lòng nhân viên công ty mà gặp chuyện như vậy thì Thẩm Mặc cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng nghĩ đến việc hắn đã bận tâm lo cho Thẩm Trạch Hiên suốt hai tháng thì cậu lại nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, ngược lại cảm thấy có hơi áy náy.
"À... Về chuyện của Trạch Hiên, cảm ơn anh." Lông mày và mắt cậu cong lên, cậu có thể cảm nhận được chuyện tìm tim vốn không dễ chút nào, thế nên tình cảm chất chứa trong mắt vô cùng chân thành. Thẩm Mặc cảm ơn hắn một lần nữa, sau đó đi đến bên giường rồi lấy khăn lau tóc.
"Vậy ngày mai anh phải đến công ty sao? Tôi định ở nhà với Trạch Hiên. Sắp đến khai giảng rồi. Tôi phải mua cho thằng bé một số thứ..." Cậu nghĩ đến những thứ cần chuẩn bị khi vào đại học rồi nhìn Lục Thừa Vũ bên cạnh mình, sau đó tiến đến gần nắm lấy tay hắn dưới chăn bông.
"Nếu bận thì cứ đến công ty đi. Hai tháng này thật là..."
"Không sao, sẽ không sao đâu." Cậu cười nhẹ, sau đó nắm chặt bàn tay đang duỗi ra. Thẩm Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng một hồi rồi tiến lại gần. Trên mặt nổi lên tầng đo đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ lên. Cậu khẽ mím môi, có lẽ đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cậu muốn như vậy, rõ ràng là hai người đã quen nhau đến mức thân thuộc luôn rồi nhưng cậu vẫn còn ngại ngùng.
"Lục Thừa Vũ..." Giọng nói của cậu trở nên mềm mại, cậu từ từ dựa đầu vào vai hắn.
Cậu hôn hắn mà cảm giác như từng lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều giãn ra. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ được hưng phấn như vậy, hai tay càng ôm chặt lấy nhau, mặc kệ những lời hắn nói. Cơn hưng phấn dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút bỏ, cậu quấn chặt lấy Lục Thừa Vũ cho đến khi cả hai đều mất sức rồi mới dừng lại.
Sau đó, Thẩm Mặc rúc vào lòng người kia, nhẹ nhàng vén tóc.
Cơ thể cậu vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, mặc dù không có quần áo hay mền nhưng vẫn cảm thấy nóng. Lòng bàn tay ấm áp quen thuộc ấy không ngừng vuốt ve lưng cậu, dường như đong đầy lưu luyến từ trong xương tủy. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Trong phòng ngủ chỉ có hai người đang thở dốc, cậu đang nghịch mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, cùng với đôi mắt lơ đễnh.
Tuy nhiên, khi bất ngờ nhìn thấy một cọng tóc bạc trên đầu hắn, Thẩm Mặc đột nhiên tỉnh táo. Những ngón tay của cậu cứng đờ trong giây lát, cậu ngay lập tức mở to mắt, như thể không tin được. Sau đó vội vàng chống người dậy rồi lại gần nhìn thử.
Vẻ mặt Lục Thừa Vũ vẫn đầy mãn nguyện, hắn hơi khó hiểu khi thấy cậu đứng dậy, nhưng vẫn dịu dàng nhìn cậu.
"Có chuyện gì vậy...?"
Sau khi thấy đúng là một sợi tóc bạc, trái tim đang yên lặng bỗng đập nhanh.
"Anh... Có một sợi tóc trắng." Ngón tay vẫn còn đang thả lỏng, cậu sững sờ một lúc rồi vội vàng vén mớ tóc kia ra xem, quả nhiên tìm được thêm vài sợi. Thực ra cũng không có nhiều lắm, do chúng nằm ẩn bên trong nên không thể nhìn thấy, một số cọng chỉ bị trắng ở chân tóc.
Môi cậu hơi mím lại, ban nãy còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng mà lúc này chỉ cảm thấy tay chân thoáng lạnh lẽo, cậu cắn chặt môi, buông một thở dài rồi tách ra khỏi người hắn.
Lục Thừa Vũ cũng không để ý lắm, chỉ tiếp tục vỗ nhẹ vào người Thẩm Mặc.
"Cũng đã từng này tuổi rồi mà." Thấy cậu lo lắng cho hắn như vậy làm hắn cảm thấy vui sướng nên lập tức ngẩng đầu hôn lên chóp mũi cậu.
"Anh mới ba mươi bảy..." Cậu không thích hắn nói như vậy, trong mắt hiện lên một tia xót xa. Cậu vùi mình vào ngực hắn, giống như làm vậy mới có thể khiến cậu an tâm hơn. Cậu thở dài rồi tự lẩm bẩm: "Có phải lúc trước anh mệt mỏi quá không... Anh phải ăn uống bồi bổ đi, ngày mai tôi sẽ đi kiếm đồ ăn giúp anh mọc tóc. Như là bột mè đen chẳng hạn... "
"Tôi nghe nói dầu gội Bá Vương dùng cũng rất tốt đó. Tôi cũng vừa xài hết ở nhà. Ngày mai nếu được thì có thể mua thêm một ít..."
"Không cần phải phiền vậy đâu." Nghe người yêu quan tâm mình, Lục Thừa Vũ bỗng không còn hối hận vì những gì hắn đã làm cho gia đình này. Ánh mắt hắn dịu dàng hơn, dịu dàng nói: "Hồi còn học cấp 3, trong lớp nhiều người tóc đã bạc trắng rồi, cả nam và nữ luôn... Bây giờ xung quanh toàn là người bận làm ăn, mấy việc này xảy ra sớm hơn một chút so với tuổi thường là cũng khó tránh khỏi..."
"Chỉ bạc một vài cọng thôi, không già nhanh vậy đâu."
"Nhưng..." Thẩm Mặc có lẽ muốn nói gì đó, nhưng môi cậu đã bị chặn lại, cơ thể trở nên mềm nhũn rúc chặt vào lòng hắn. Họ không làm tình nữa, chỉ ôm và hôn nhẹ nhàng, như một cặp đôi mới yêu. Hai đôi môi mềm mại áp vào nhau, một lát sau đã thở hồng hộc. Dù vậy, Lục Thừa Vũ lại không chịu kết thúc, mà cứ tiếp tục nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của cậu.
Đôi má cậu đỏ ửng, mắt vẫn còn đang rưng rưng. Ôm cơ thể mềm mại ấm áp đó trong vòng tay, hắn cảm thấy thỏa mãn, không còn đòi hỏi gì nữa.
"Thẩm Mặc..." Lục Thừa Vũ thấp giọng nói.
"Hửm?"
"Anh yêu em."
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói ra ba chữ này, nhưng lần này là lần tỏ tình ngại ngùng nhất. Bọn họ yêu nhau đã gần chục năm, nhưng sau khi được tỏ tình như thế này, cậu chỉ biết vùi mặt vào chăn bông, một lúc lâu sau mới khẽ kêu lên một tiếng "Ừm".
Không còn câu trả lời nào nữa, hắn cũng không hề thấy hối hận mà sau đó,vươn tay ôm lấy cậu đang thẹn thùng nằm sang một bên.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh Thẩm Mặc đã trống trơn, trên gối vẫn còn dấu vết nhưng hắn đã không còn trong phòng ngủ. Tâm trạng cậu trở nên vui vẻ, vì dù sao đây cũng là ngày thứ hai sau khi Thẩm Trạch Hiên hồi phục, nhưng cậu cảm thấy có một sự bất an từ trong tim mà cậu không thể lý giải được.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng gấp chăn bông ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng.
Thẩm Trạch Hiên còn đang ngủ trong phòng, hiếm khi Thẩm Mặc không gọi cậu dậy mà là đi thẳng đến bàn ăn trong phòng khách. Cháo trắng trên bàn đã nguội hẳn, bên cạnh có một tờ giấy ghi chú. Cậu cầm lên xem, là lời dặn dò của Lục Thừa Vũ—
"Bánh bao ở trong nồi hấp, sữa bò ở tủ lạnh. Nếu không đủ em có thể nấu thêm ít mì. Có thịt trong tủ đông."
Có thể nhìn thấy nét dịu dàng của hắn thông qua những dòng ghi chú giản dị như vậy. Thẩm Mặc cầm trong tay nhìn liên tục vào hàng chữ viết ấy, môi khẽ nhếch lên cười, cậu cẩn thận gấp tờ giấy lại đặt ở tủ đầu giường trong phòng ngủ, sau đó đi hâm nóng cháo trắng và bánh bao, đơn giản giải quyết bữa sáng.
Hình như là tiếng bước chân của Thẩm Trạch Hiên, cậu vừa ăn xong thì cậu ta cũng từ phòng ngủ đi ra, mắt nhắm mắt mở nói với cậu: "Chào buổi sáng." vừa dứt lời thì cậu ta mới đi rửa mặt. Trên bàn đặt một ly sữa còn ấm, Thẩm Trạch Hiên ngoan ngoãn uống sữa, rồi ăn một bát cháo lớn và hai quả trứng gà.
Thẩm Mặc vốn định đợi cậu ta ăn xong sẽ cùng nhau tắm rửa, nhưng cậu ấy chủ động dọn dẹp bàn ăn xong còn nhất quyết bắt Thẩm Mặc lên ghế sô pha nghỉ ngơi. Trong lòng dâng lên chút ấm áp, cậu không để ý nhiều đến sự bất an mơ hồ lúc trước mà nhấc điện thoại lên chụp ảnh Thẩm Trạch Hiên đang bận rộn trong bếp rồi gửi cho Lục Thừa Vũ trên WeChat.
"Thẩm Trạch Hiên đang rửa chén à?"
Hắn trả lời ngay tắp lự.
"Ừm."
"Đúng là đứa con ngoan, nhớ dặn thằng bé nghỉ ngơi nhiều hơn nha, ha ha. [Cười]"
Hắn thực sự là một người rất nhàm chán, thậm chí còn chẳng bao giờ sử dụng biểu tượng cảm xúc. Hầu hết những người xung quanh hắn đều là người trạc tuổi 40 50, lúc đầu hắn luôn trưng ra nụ cười giễu cợt với mọi người. Thẩm Mặc không phải là người chạy theo xu hướng, mặc dù biết ý nghĩa của nó, nhưng có lẽ vì cậu đã ở cùng Lục Thừa Vũ lâu rồi nên cậu đáp lại bằng một vài emoji [Nụ cười] để nhấn mạnh sự vui vẻ của mình.
Khi cậu cất điện thoại đi, Thẩm Trạch Hiên đã sắp xếp xong bát đĩa, lau khô tay rồi bước tới.
Kỳ nghỉ hè cấp ba thực sự không có gì cả, cũng không có bài tập về nhà như trước. Thẩm Mặc im lặng ngồi bên cạnh cậu ta, sau khi trò chuyện được một lúc thì cậu ta cầm điện thoại lên nói chuyện với bạn học, vẻ mặt trông rất nghiêm túc. Thẩm Mặc cũng dựa vào rồi nhìn cậu nhóc, nhưng biểu tượng cảm xúc trên màn hình thực sự rất chói mắt. Thấy dáng vẻ hơi nghiêm túc của cậu ta, cậu cũng không bận tâm nữa mà bật TV tìm phim xem.
Buổi chiều cậu đi siêu thị một mình, mua dầu gội đầu mới và mè. Chè mè đen làm bằng tay đương nhiên chắc và thơm hơn mua sẵn, chưa kể cậu còn cho thêm ít đậu phộng giã nhỏ vào nữa. Đầu tiên cậu tự mình ăn thử một bát nhỏ, thấy cũng ngon nên sau đó múc cho Thẩm Trạch Hiên ăn thử một ít, rồi cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc phần còn lại cất vô tủ lạnh, chờ Lục Thừa Vũ về nhà thì đưa cho hắn nếm thử.
- Hết chương 63 -
Tác giả có điều muốn nói:
Rắc một ít đường.
-
Lục Thừa Vũ nắm chặt tay, đôi môi dần mím lại. Hắn thực sự không có cách nào để che giấu cảm xúc của mình, nhưng hắn lại không thể nói những điều bất an cho Thẩm Mặc nghe được. Hắn lộ ra nụ cười đau khổ xong lại gật đầu như thừa nhận rồi nói một cách bất lực: "Anh đã không đi làm ở công ty hai tháng rồi, công ty bị cấp dưới quấy phá... Nên tâm trạng của anh không được tốt lắm."
"Chờ giải quyết xong chuyện công ty là ổn rồi..." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt đẫm của cậu rồi cười với vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Hắn là một người luôn được lòng nhân viên công ty mà gặp chuyện như vậy thì Thẩm Mặc cảm thấy thật khó hiểu. Nhưng nghĩ đến việc hắn đã bận tâm lo cho Thẩm Trạch Hiên suốt hai tháng thì cậu lại nhanh chóng bỏ qua vấn đề này, ngược lại cảm thấy có hơi áy náy.
"À... Về chuyện của Trạch Hiên, cảm ơn anh." Lông mày và mắt cậu cong lên, cậu có thể cảm nhận được chuyện tìm tim vốn không dễ chút nào, thế nên tình cảm chất chứa trong mắt vô cùng chân thành. Thẩm Mặc cảm ơn hắn một lần nữa, sau đó đi đến bên giường rồi lấy khăn lau tóc.
"Vậy ngày mai anh phải đến công ty sao? Tôi định ở nhà với Trạch Hiên. Sắp đến khai giảng rồi. Tôi phải mua cho thằng bé một số thứ..." Cậu nghĩ đến những thứ cần chuẩn bị khi vào đại học rồi nhìn Lục Thừa Vũ bên cạnh mình, sau đó tiến đến gần nắm lấy tay hắn dưới chăn bông.
"Nếu bận thì cứ đến công ty đi. Hai tháng này thật là..."
"Không sao, sẽ không sao đâu." Cậu cười nhẹ, sau đó nắm chặt bàn tay đang duỗi ra. Thẩm Mặc nghiêng đầu nhìn hắn, im lặng một hồi rồi tiến lại gần. Trên mặt nổi lên tầng đo đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ lên. Cậu khẽ mím môi, có lẽ đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm cậu muốn như vậy, rõ ràng là hai người đã quen nhau đến mức thân thuộc luôn rồi nhưng cậu vẫn còn ngại ngùng.
"Lục Thừa Vũ..." Giọng nói của cậu trở nên mềm mại, cậu từ từ dựa đầu vào vai hắn.
Cậu hôn hắn mà cảm giác như từng lỗ chân lông trên khắp cơ thể đều giãn ra. Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ được hưng phấn như vậy, hai tay càng ôm chặt lấy nhau, mặc kệ những lời hắn nói. Cơn hưng phấn dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút bỏ, cậu quấn chặt lấy Lục Thừa Vũ cho đến khi cả hai đều mất sức rồi mới dừng lại.
Sau đó, Thẩm Mặc rúc vào lòng người kia, nhẹ nhàng vén tóc.
Cơ thể cậu vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, mặc dù không có quần áo hay mền nhưng vẫn cảm thấy nóng. Lòng bàn tay ấm áp quen thuộc ấy không ngừng vuốt ve lưng cậu, dường như đong đầy lưu luyến từ trong xương tủy. Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt mờ mịt, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Trong phòng ngủ chỉ có hai người đang thở dốc, cậu đang nghịch mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, cùng với đôi mắt lơ đễnh.
Tuy nhiên, khi bất ngờ nhìn thấy một cọng tóc bạc trên đầu hắn, Thẩm Mặc đột nhiên tỉnh táo. Những ngón tay của cậu cứng đờ trong giây lát, cậu ngay lập tức mở to mắt, như thể không tin được. Sau đó vội vàng chống người dậy rồi lại gần nhìn thử.
Vẻ mặt Lục Thừa Vũ vẫn đầy mãn nguyện, hắn hơi khó hiểu khi thấy cậu đứng dậy, nhưng vẫn dịu dàng nhìn cậu.
"Có chuyện gì vậy...?"
Sau khi thấy đúng là một sợi tóc bạc, trái tim đang yên lặng bỗng đập nhanh.
"Anh... Có một sợi tóc trắng." Ngón tay vẫn còn đang thả lỏng, cậu sững sờ một lúc rồi vội vàng vén mớ tóc kia ra xem, quả nhiên tìm được thêm vài sợi. Thực ra cũng không có nhiều lắm, do chúng nằm ẩn bên trong nên không thể nhìn thấy, một số cọng chỉ bị trắng ở chân tóc.
Môi cậu hơi mím lại, ban nãy còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng mà lúc này chỉ cảm thấy tay chân thoáng lạnh lẽo, cậu cắn chặt môi, buông một thở dài rồi tách ra khỏi người hắn.
Lục Thừa Vũ cũng không để ý lắm, chỉ tiếp tục vỗ nhẹ vào người Thẩm Mặc.
"Cũng đã từng này tuổi rồi mà." Thấy cậu lo lắng cho hắn như vậy làm hắn cảm thấy vui sướng nên lập tức ngẩng đầu hôn lên chóp mũi cậu.
"Anh mới ba mươi bảy..." Cậu không thích hắn nói như vậy, trong mắt hiện lên một tia xót xa. Cậu vùi mình vào ngực hắn, giống như làm vậy mới có thể khiến cậu an tâm hơn. Cậu thở dài rồi tự lẩm bẩm: "Có phải lúc trước anh mệt mỏi quá không... Anh phải ăn uống bồi bổ đi, ngày mai tôi sẽ đi kiếm đồ ăn giúp anh mọc tóc. Như là bột mè đen chẳng hạn... "
"Tôi nghe nói dầu gội Bá Vương dùng cũng rất tốt đó. Tôi cũng vừa xài hết ở nhà. Ngày mai nếu được thì có thể mua thêm một ít..."
"Không cần phải phiền vậy đâu." Nghe người yêu quan tâm mình, Lục Thừa Vũ bỗng không còn hối hận vì những gì hắn đã làm cho gia đình này. Ánh mắt hắn dịu dàng hơn, dịu dàng nói: "Hồi còn học cấp 3, trong lớp nhiều người tóc đã bạc trắng rồi, cả nam và nữ luôn... Bây giờ xung quanh toàn là người bận làm ăn, mấy việc này xảy ra sớm hơn một chút so với tuổi thường là cũng khó tránh khỏi..."
"Chỉ bạc một vài cọng thôi, không già nhanh vậy đâu."
"Nhưng..." Thẩm Mặc có lẽ muốn nói gì đó, nhưng môi cậu đã bị chặn lại, cơ thể trở nên mềm nhũn rúc chặt vào lòng hắn. Họ không làm tình nữa, chỉ ôm và hôn nhẹ nhàng, như một cặp đôi mới yêu. Hai đôi môi mềm mại áp vào nhau, một lát sau đã thở hồng hộc. Dù vậy, Lục Thừa Vũ lại không chịu kết thúc, mà cứ tiếp tục nhẹ nhàng cắn lên môi dưới của cậu.
Đôi má cậu đỏ ửng, mắt vẫn còn đang rưng rưng. Ôm cơ thể mềm mại ấm áp đó trong vòng tay, hắn cảm thấy thỏa mãn, không còn đòi hỏi gì nữa.
"Thẩm Mặc..." Lục Thừa Vũ thấp giọng nói.
"Hửm?"
"Anh yêu em."
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói ra ba chữ này, nhưng lần này là lần tỏ tình ngại ngùng nhất. Bọn họ yêu nhau đã gần chục năm, nhưng sau khi được tỏ tình như thế này, cậu chỉ biết vùi mặt vào chăn bông, một lúc lâu sau mới khẽ kêu lên một tiếng "Ừm".
Không còn câu trả lời nào nữa, hắn cũng không hề thấy hối hận mà sau đó,vươn tay ôm lấy cậu đang thẹn thùng nằm sang một bên.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh Thẩm Mặc đã trống trơn, trên gối vẫn còn dấu vết nhưng hắn đã không còn trong phòng ngủ. Tâm trạng cậu trở nên vui vẻ, vì dù sao đây cũng là ngày thứ hai sau khi Thẩm Trạch Hiên hồi phục, nhưng cậu cảm thấy có một sự bất an từ trong tim mà cậu không thể lý giải được.
Cậu chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng gấp chăn bông ngay ngắn rồi đi ra khỏi phòng.
Thẩm Trạch Hiên còn đang ngủ trong phòng, hiếm khi Thẩm Mặc không gọi cậu dậy mà là đi thẳng đến bàn ăn trong phòng khách. Cháo trắng trên bàn đã nguội hẳn, bên cạnh có một tờ giấy ghi chú. Cậu cầm lên xem, là lời dặn dò của Lục Thừa Vũ—
"Bánh bao ở trong nồi hấp, sữa bò ở tủ lạnh. Nếu không đủ em có thể nấu thêm ít mì. Có thịt trong tủ đông."
Có thể nhìn thấy nét dịu dàng của hắn thông qua những dòng ghi chú giản dị như vậy. Thẩm Mặc cầm trong tay nhìn liên tục vào hàng chữ viết ấy, môi khẽ nhếch lên cười, cậu cẩn thận gấp tờ giấy lại đặt ở tủ đầu giường trong phòng ngủ, sau đó đi hâm nóng cháo trắng và bánh bao, đơn giản giải quyết bữa sáng.
Hình như là tiếng bước chân của Thẩm Trạch Hiên, cậu vừa ăn xong thì cậu ta cũng từ phòng ngủ đi ra, mắt nhắm mắt mở nói với cậu: "Chào buổi sáng." vừa dứt lời thì cậu ta mới đi rửa mặt. Trên bàn đặt một ly sữa còn ấm, Thẩm Trạch Hiên ngoan ngoãn uống sữa, rồi ăn một bát cháo lớn và hai quả trứng gà.
Thẩm Mặc vốn định đợi cậu ta ăn xong sẽ cùng nhau tắm rửa, nhưng cậu ấy chủ động dọn dẹp bàn ăn xong còn nhất quyết bắt Thẩm Mặc lên ghế sô pha nghỉ ngơi. Trong lòng dâng lên chút ấm áp, cậu không để ý nhiều đến sự bất an mơ hồ lúc trước mà nhấc điện thoại lên chụp ảnh Thẩm Trạch Hiên đang bận rộn trong bếp rồi gửi cho Lục Thừa Vũ trên WeChat.
"Thẩm Trạch Hiên đang rửa chén à?"
Hắn trả lời ngay tắp lự.
"Ừm."
"Đúng là đứa con ngoan, nhớ dặn thằng bé nghỉ ngơi nhiều hơn nha, ha ha. [Cười]"
Hắn thực sự là một người rất nhàm chán, thậm chí còn chẳng bao giờ sử dụng biểu tượng cảm xúc. Hầu hết những người xung quanh hắn đều là người trạc tuổi 40 50, lúc đầu hắn luôn trưng ra nụ cười giễu cợt với mọi người. Thẩm Mặc không phải là người chạy theo xu hướng, mặc dù biết ý nghĩa của nó, nhưng có lẽ vì cậu đã ở cùng Lục Thừa Vũ lâu rồi nên cậu đáp lại bằng một vài emoji [Nụ cười] để nhấn mạnh sự vui vẻ của mình.
Khi cậu cất điện thoại đi, Thẩm Trạch Hiên đã sắp xếp xong bát đĩa, lau khô tay rồi bước tới.
Kỳ nghỉ hè cấp ba thực sự không có gì cả, cũng không có bài tập về nhà như trước. Thẩm Mặc im lặng ngồi bên cạnh cậu ta, sau khi trò chuyện được một lúc thì cậu ta cầm điện thoại lên nói chuyện với bạn học, vẻ mặt trông rất nghiêm túc. Thẩm Mặc cũng dựa vào rồi nhìn cậu nhóc, nhưng biểu tượng cảm xúc trên màn hình thực sự rất chói mắt. Thấy dáng vẻ hơi nghiêm túc của cậu ta, cậu cũng không bận tâm nữa mà bật TV tìm phim xem.
Buổi chiều cậu đi siêu thị một mình, mua dầu gội đầu mới và mè. Chè mè đen làm bằng tay đương nhiên chắc và thơm hơn mua sẵn, chưa kể cậu còn cho thêm ít đậu phộng giã nhỏ vào nữa. Đầu tiên cậu tự mình ăn thử một bát nhỏ, thấy cũng ngon nên sau đó múc cho Thẩm Trạch Hiên ăn thử một ít, rồi cẩn thận dùng màng bọc thực phẩm bọc phần còn lại cất vô tủ lạnh, chờ Lục Thừa Vũ về nhà thì đưa cho hắn nếm thử.
- Hết chương 63 -
Tác giả có điều muốn nói:
Rắc một ít đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.