Chương 1
Lạc Lạc
23/09/2023
Trong một khu vườn của gia đình nhà Dương Thế Minh, trong khi hai vợ chồng còn trong bếp nấu nướng thì ngoài vườn hai đứa trẻ đáng yêu đang rược đuổi nhau.
Tiếng cười đùa giòn tan của chúng, cậu nhóc lanh lợi này là Dương Thế Bảo ba mẹ hay gọi là Tiểu Bảo còn cô bé có nụ cười tỏa nắng này là Tống Nguyệt Hàn là cô con gái bé bỏng của Tống Xuân Lăng và Tô Nhan.
Tiểu Bảo năm nay đã được mười tuổi ba mẹ của cậu rất muốn sinh thêm cho cậu một người em nhưng có lẽ số phận nên mãi vẫn chưa thể sinh được.
Tiểu Bảo thường ngày loay hoay ở nhà chơi với ba mẹ đến trường vẫn có nhiều bạn bè nhưng cậu lại cảm thấy tủi thân vì không có em như những bạn khác.
Từ khi Nguyệt Hàn được sinh ra cậu mừng đến nỗi xuýt nhảy bổ vào người của cô bé rồi, cứ thế Nguyệt Hàn lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và có cả Tiểu Bảo nữa.
Nguyệt Hàn có hai má phúng phính đáng yêu, môi đo đỏ như quả chery nhìn mà muốn cắn thừa hưởng nét đẹp của ba lẫn mẹ cứ như một thiên thần nhỏ vậy.
Ngày ngày Nguyệt Hàn thường được Xuân Lăng đưa đến nhà của Dương Thế Minh cho có người làm bạn với Tiểu Bảo hai đứa thân nhau vô cùng đùa giỡn nghịch ngợm rồi lại giận nhau rồi cũng làm hòa nhau, đúng là trẻ con.
"Anh Tiểu Bảo đố anh hái được bông hoa lấp lánh trên bầu trời đó"
"Hàn Nhi à... đó không phải hoa mà là mặt trời, rất nóng chúng ta không thể đến gần không thể chạm vào đâu vì khoảng cách nó rất xa, nóng đến nỗi có thể bị thiêu cháy đó"
"Vậy sao? Em muốn có một thứ lấp lánh như thế, thật là đẹp"
"Con muốn thứ lấp lánh sao?"
Hoàng Ngọc Niệm từ xa mang đến đĩa bánh gato thơm ngon mà cả hai rất thích, làm Tiểu Bảo và Nguyệt Hàn chạy đến mừng rỡ.
"Bánh gato con cám ơn bác gái"
"Ăn từ từ thôi anh có giành với em đâu mà ăn lắm thế?"
"Tại bánh ngon quá" trên miệng cô bé dính một ít bánh thế là Tiểu Bảo lấy khăn lau vết bánh trên miệng Nguyệt Hàn.
"Nghe nói con thích thứ lấp lánh?"
"Dạ con muốn có thứ như thế" Nguyệt Hàn chỉ tay lên bầu trời ý nói mặt trời đang lấp lánh chiếu sáng kia.
"Hàn Nhi con nhìn xem, thích không?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy ra hai sợi dây chuyền vô cùng lấp lánh hình như là một đôi, một viên ngọc màu lục khi đưa ra ngoài ánh nắng nó bắt đầu chiếu sáng vô cùng đẹp.
"Woa đẹp quá"
"Đây là dây chuyền cặp được thiết kế riêng cho hai đứa đấy chỉ có hai sợi duy nhất"
"Tuyệt quá mẹ ơi" Tiểu Bảo chạy đến bên Hoàng Ngọc Niệm, cả hai mắt sáng lên nhìn hai sợi dây chuyền sáng lên khi để cạnh nhau.
"Cái này hai đứa nhớ không được tháo ra nghe không?"
"Dạ" cả hai cùng đồng thanh.
Hoàng Ngọc Niệm đeo vào cho Tiểu Bảo và Nguyệt Hàn, Dương Thế Minh đi ra mang theo một chiếc bánh khác để cho cả hai cùng ăn kéo Hoàng Ngọc Niệm vào lòng nhìn Tiểu Bảo và Hàn Nhi vui vẻ.
"Nói không chừng sau này nó là con dâu của mình đấy!!!"
"Em cũng nghĩ vậy"
Trong lúc hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, thì đột nhiên không biết Tiểu Bảo đã làm gì mà cô bé Nguyệt Hàn dỗi bĩu môi trông cực kì đáng yêu.
"Em giận anh Tiểu Bảo rồi"
"Thôi mà, đừng giận mai anh đưa Hàn Nhi đi khu vui chơi mua kem cho Hàn Nhi ăn chịu không?"
"Hứa nha..."
"Được, mà không giận anh nữa sao?"
"Hết rồi, thương anh Tiểu Bảo nhất"
Đúng là trẻ con dễ giận lại dễ quên là vậy chỉ cần có đi chơi hoặc ăn uống hay có đồ chơi là dỗ được liền, Tiểu Bảo đúng là biết ý của Hàn Nhi .
"Hàn Nhi, sau này lấy anh nha"
"Lấy là sao vậy anh?"
"Nghĩa là sau này em sẽ là của anh, khi lớn anh với em sẽ sống chung một nhà như ba mẹ anh vậy đấy"
"Vậy hả? Em thương anh Tiểu Bảo lắm nên em cũng muốn lớn lên ở chung với anh"
"Vậy em đồng ý rồi nha"
"Ừ, em đồng ý" Nguyệt Hàn ôm lấy Tiểu Bảo cười, cậu cũng không kém rất vui vậy là cậu sẽ không cô đơn nữa.
Nguyệt Hàn đưa tay lên ngéo tay với Tiểu Bảo như một lời hứa.
Tiếng cười đùa giòn tan của chúng, cậu nhóc lanh lợi này là Dương Thế Bảo ba mẹ hay gọi là Tiểu Bảo còn cô bé có nụ cười tỏa nắng này là Tống Nguyệt Hàn là cô con gái bé bỏng của Tống Xuân Lăng và Tô Nhan.
Tiểu Bảo năm nay đã được mười tuổi ba mẹ của cậu rất muốn sinh thêm cho cậu một người em nhưng có lẽ số phận nên mãi vẫn chưa thể sinh được.
Tiểu Bảo thường ngày loay hoay ở nhà chơi với ba mẹ đến trường vẫn có nhiều bạn bè nhưng cậu lại cảm thấy tủi thân vì không có em như những bạn khác.
Từ khi Nguyệt Hàn được sinh ra cậu mừng đến nỗi xuýt nhảy bổ vào người của cô bé rồi, cứ thế Nguyệt Hàn lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ và có cả Tiểu Bảo nữa.
Nguyệt Hàn có hai má phúng phính đáng yêu, môi đo đỏ như quả chery nhìn mà muốn cắn thừa hưởng nét đẹp của ba lẫn mẹ cứ như một thiên thần nhỏ vậy.
Ngày ngày Nguyệt Hàn thường được Xuân Lăng đưa đến nhà của Dương Thế Minh cho có người làm bạn với Tiểu Bảo hai đứa thân nhau vô cùng đùa giỡn nghịch ngợm rồi lại giận nhau rồi cũng làm hòa nhau, đúng là trẻ con.
"Anh Tiểu Bảo đố anh hái được bông hoa lấp lánh trên bầu trời đó"
"Hàn Nhi à... đó không phải hoa mà là mặt trời, rất nóng chúng ta không thể đến gần không thể chạm vào đâu vì khoảng cách nó rất xa, nóng đến nỗi có thể bị thiêu cháy đó"
"Vậy sao? Em muốn có một thứ lấp lánh như thế, thật là đẹp"
"Con muốn thứ lấp lánh sao?"
Hoàng Ngọc Niệm từ xa mang đến đĩa bánh gato thơm ngon mà cả hai rất thích, làm Tiểu Bảo và Nguyệt Hàn chạy đến mừng rỡ.
"Bánh gato con cám ơn bác gái"
"Ăn từ từ thôi anh có giành với em đâu mà ăn lắm thế?"
"Tại bánh ngon quá" trên miệng cô bé dính một ít bánh thế là Tiểu Bảo lấy khăn lau vết bánh trên miệng Nguyệt Hàn.
"Nghe nói con thích thứ lấp lánh?"
"Dạ con muốn có thứ như thế" Nguyệt Hàn chỉ tay lên bầu trời ý nói mặt trời đang lấp lánh chiếu sáng kia.
"Hàn Nhi con nhìn xem, thích không?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy ra hai sợi dây chuyền vô cùng lấp lánh hình như là một đôi, một viên ngọc màu lục khi đưa ra ngoài ánh nắng nó bắt đầu chiếu sáng vô cùng đẹp.
"Woa đẹp quá"
"Đây là dây chuyền cặp được thiết kế riêng cho hai đứa đấy chỉ có hai sợi duy nhất"
"Tuyệt quá mẹ ơi" Tiểu Bảo chạy đến bên Hoàng Ngọc Niệm, cả hai mắt sáng lên nhìn hai sợi dây chuyền sáng lên khi để cạnh nhau.
"Cái này hai đứa nhớ không được tháo ra nghe không?"
"Dạ" cả hai cùng đồng thanh.
Hoàng Ngọc Niệm đeo vào cho Tiểu Bảo và Nguyệt Hàn, Dương Thế Minh đi ra mang theo một chiếc bánh khác để cho cả hai cùng ăn kéo Hoàng Ngọc Niệm vào lòng nhìn Tiểu Bảo và Hàn Nhi vui vẻ.
"Nói không chừng sau này nó là con dâu của mình đấy!!!"
"Em cũng nghĩ vậy"
Trong lúc hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, thì đột nhiên không biết Tiểu Bảo đã làm gì mà cô bé Nguyệt Hàn dỗi bĩu môi trông cực kì đáng yêu.
"Em giận anh Tiểu Bảo rồi"
"Thôi mà, đừng giận mai anh đưa Hàn Nhi đi khu vui chơi mua kem cho Hàn Nhi ăn chịu không?"
"Hứa nha..."
"Được, mà không giận anh nữa sao?"
"Hết rồi, thương anh Tiểu Bảo nhất"
Đúng là trẻ con dễ giận lại dễ quên là vậy chỉ cần có đi chơi hoặc ăn uống hay có đồ chơi là dỗ được liền, Tiểu Bảo đúng là biết ý của Hàn Nhi .
"Hàn Nhi, sau này lấy anh nha"
"Lấy là sao vậy anh?"
"Nghĩa là sau này em sẽ là của anh, khi lớn anh với em sẽ sống chung một nhà như ba mẹ anh vậy đấy"
"Vậy hả? Em thương anh Tiểu Bảo lắm nên em cũng muốn lớn lên ở chung với anh"
"Vậy em đồng ý rồi nha"
"Ừ, em đồng ý" Nguyệt Hàn ôm lấy Tiểu Bảo cười, cậu cũng không kém rất vui vậy là cậu sẽ không cô đơn nữa.
Nguyệt Hàn đưa tay lên ngéo tay với Tiểu Bảo như một lời hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.