Chương 57: END
Lạc Lạc
23/09/2023
Hôm nay là ngày quan trọng nhất của cả hai Lãnh Tĩnh vẫn còn đang trong phòng make up một lúc sau có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đến thay áo cưới lộng lẫy khác cho cô.
Mái tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô làm cho mọi người không nhịn được tán thưởng.
Lúc này mọi người mới để ý tới hắn đứng bên trong lễ đường, mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đêm qua, cả đêm tuy không ngủ, nhưng nhìn hắn dường như đêm qua đã ngủ rất ngon. Chẳng có dấu hiệu mất ngủ.
Tại lễ đường....
Những quan khách được mời sôi nổi đi vào, toàn là nhân vật có tiếng tâm trong giới thượng lưu, trên bãi cỏ bên ngoài lễ đường, cửa xe mở ra, Lãnh Tân mặc một bộ Tây trang màu đen kéo Tiêu Châu vào lòng khoác tay mĩm cười cùng đi vào lễ đường.
Lãnh Tĩnh vừa đi ra ngay lập tức cô vui mừng chạy đến ôm lấy anh.
"Anh hai sao em gọi anh không được.... em nhớ anh lắm, em định thôn gbao cho anh rằng em sắp kết hôn nhưng gọi mãi không được em lo lắm"
"Anh xin lỗi, máy anh bị hư, Tĩnh Tĩnh... chúc mừng em" tuy là câu chúc mừng gượng gạo nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười để chúc phúc cho cô.
"Ba mẹ nuôi... không đến hả anh?"
"Họ không đến được nhưng họ có gửi lời chúc đến em và nhắn em phải về thăm họ đấy"
"Vâng...."
"Anh.... và chị Tiêu Châu đang yêu nhau?"
"Ừm, tụi anh yêu nhau cũng lâu rồi xin lỗi không nói cho em biết"
"Vậy... chị Tiêu Châu là cho dâu của em á? Em vui quá hai người cũng phải nhanh chóng kết hôn nhé".
Tô Nhan nắm lấy tay cô nhẹ mĩm cười"Con gái... con đẹp lắm, hạnh phúc nhé con".
"Con cám ơn mẹ" Lãnh Tĩnh ôm lấy Tô Nhan.
Tiêu Châu bước tới cùng cô từng bước từng bước đi vào tiếng nhạc cưới bắt đầu vang lên trên khán đài Dương Thế Bào đang nở nụ cười hạnh phúc đợi cô.
Khi cô đã tới gần nhẹ nhàng kéo lấy tay cô còn Tiêu Châu quay về chỗ ngồi, trên khán đài lúc này cả hai đứng đối diện với cha sứ, cha sứ nhìn sang cô.
"Tống Nguyệt Hàn,con nguyện ý lấy Dương Thế Bảo làm chồng không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Lãnh Tĩnh khẽ đáp.
Sau đó cha sứ lại lập lại lần nữa với Dương Thế Bảo.
"Dương Thế Bảo con nguyện ý lấy Tống Nguyệt Hàn làm vợ không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Dương Thế Baoi quay sang mĩm cười nhìn cô.
"Vậy ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau"
Sau khi trao nhẫn xong Dương Thế Bảo nhìn Lãnh Tĩnh một cách say đắm, mọi người phía dưới khán đài hô lớn.
"Hôn đi!!! Hôn Đi!! "
Dương Thế Bảo kéo cô tới sau đó ôm lấy eo cô khẽ cúi xuống đặt môi mình lên môi cô nhẹ nhàng không thô bạo như những lần trước nữa, dưới khán đài lại một tiếng "ồh.." và màn vỗ tay lớn vang lên.
"Chúc mừng nhé"
"Thả hoa đi cô dâu ơi!!" Cả khán đài hô lớn.
"Chuẩn bị....1...2....3...." bó hoa trên tay Lãnh Tĩnh rơi trong không trung bay vào tay cũa Lãnh Tân.
"Tới lượt hai người đó em rất chờ đợi" Lãnh Tĩnh hô to.
Cứ thế cả khán đài cười lớn cùng nhau chúc phúc cho cặp đôi tiếp theo, Lãnh Tĩnh vô cùng hạnh phúc trong ngày hôm nay tuy cha mẹ nuôi không đến được cô rất hụt hẫn nhưng không sao cô sẽ gìanh thời gian nhiều để về thăm họ vì họ là những người cô mang ơn trọn đời này không bao giờ quên.
"Bã xã.... em chính thức là của anh rồi, từ này không sợ mất em nữa"
"Em yêu anh Thế Bảo".
_______________________ Hết______________
Mái tóc dài được vấn lên, khuôn mặt trang điểm vô cùng tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô làm cho mọi người không nhịn được tán thưởng.
Lúc này mọi người mới để ý tới hắn đứng bên trong lễ đường, mặc bộ lễ phục màu trắng, giống như một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đêm qua, cả đêm tuy không ngủ, nhưng nhìn hắn dường như đêm qua đã ngủ rất ngon. Chẳng có dấu hiệu mất ngủ.
Tại lễ đường....
Những quan khách được mời sôi nổi đi vào, toàn là nhân vật có tiếng tâm trong giới thượng lưu, trên bãi cỏ bên ngoài lễ đường, cửa xe mở ra, Lãnh Tân mặc một bộ Tây trang màu đen kéo Tiêu Châu vào lòng khoác tay mĩm cười cùng đi vào lễ đường.
Lãnh Tĩnh vừa đi ra ngay lập tức cô vui mừng chạy đến ôm lấy anh.
"Anh hai sao em gọi anh không được.... em nhớ anh lắm, em định thôn gbao cho anh rằng em sắp kết hôn nhưng gọi mãi không được em lo lắm"
"Anh xin lỗi, máy anh bị hư, Tĩnh Tĩnh... chúc mừng em" tuy là câu chúc mừng gượng gạo nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười để chúc phúc cho cô.
"Ba mẹ nuôi... không đến hả anh?"
"Họ không đến được nhưng họ có gửi lời chúc đến em và nhắn em phải về thăm họ đấy"
"Vâng...."
"Anh.... và chị Tiêu Châu đang yêu nhau?"
"Ừm, tụi anh yêu nhau cũng lâu rồi xin lỗi không nói cho em biết"
"Vậy... chị Tiêu Châu là cho dâu của em á? Em vui quá hai người cũng phải nhanh chóng kết hôn nhé".
Tô Nhan nắm lấy tay cô nhẹ mĩm cười"Con gái... con đẹp lắm, hạnh phúc nhé con".
"Con cám ơn mẹ" Lãnh Tĩnh ôm lấy Tô Nhan.
Tiêu Châu bước tới cùng cô từng bước từng bước đi vào tiếng nhạc cưới bắt đầu vang lên trên khán đài Dương Thế Bào đang nở nụ cười hạnh phúc đợi cô.
Khi cô đã tới gần nhẹ nhàng kéo lấy tay cô còn Tiêu Châu quay về chỗ ngồi, trên khán đài lúc này cả hai đứng đối diện với cha sứ, cha sứ nhìn sang cô.
"Tống Nguyệt Hàn,con nguyện ý lấy Dương Thế Bảo làm chồng không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Lãnh Tĩnh khẽ đáp.
Sau đó cha sứ lại lập lại lần nữa với Dương Thế Bảo.
"Dương Thế Bảo con nguyện ý lấy Tống Nguyệt Hàn làm vợ không? bất luận nghèo khổ hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, cũng đều không rời bỏ, bên nhau cả đời, con nguyện ý không?"
"Con nguyện ý" Dương Thế Baoi quay sang mĩm cười nhìn cô.
"Vậy ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng, cả hai cùng trao nhẫn cho nhau"
Sau khi trao nhẫn xong Dương Thế Bảo nhìn Lãnh Tĩnh một cách say đắm, mọi người phía dưới khán đài hô lớn.
"Hôn đi!!! Hôn Đi!! "
Dương Thế Bảo kéo cô tới sau đó ôm lấy eo cô khẽ cúi xuống đặt môi mình lên môi cô nhẹ nhàng không thô bạo như những lần trước nữa, dưới khán đài lại một tiếng "ồh.." và màn vỗ tay lớn vang lên.
"Chúc mừng nhé"
"Thả hoa đi cô dâu ơi!!" Cả khán đài hô lớn.
"Chuẩn bị....1...2....3...." bó hoa trên tay Lãnh Tĩnh rơi trong không trung bay vào tay cũa Lãnh Tân.
"Tới lượt hai người đó em rất chờ đợi" Lãnh Tĩnh hô to.
Cứ thế cả khán đài cười lớn cùng nhau chúc phúc cho cặp đôi tiếp theo, Lãnh Tĩnh vô cùng hạnh phúc trong ngày hôm nay tuy cha mẹ nuôi không đến được cô rất hụt hẫn nhưng không sao cô sẽ gìanh thời gian nhiều để về thăm họ vì họ là những người cô mang ơn trọn đời này không bao giờ quên.
"Bã xã.... em chính thức là của anh rồi, từ này không sợ mất em nữa"
"Em yêu anh Thế Bảo".
_______________________ Hết______________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.