Chương 18
Lạc Lạc
09/03/2020
Tối đến vẫn như cũ Dương Thế Minh vẫn đến đón cô như mọi khi, bước ra khỏi
cửa bệnh viện đi một quãng từ cửa bệnh viện ra tới cổng khá vắng vào
buổi tối cô cảm thấy như có ai đó đang đi theo phía sau mình quay lại
thì chả có ai. Rùng mình cảm giác ớn lạnh cô chạy thật nhanh ra đến cổng thấy Dương Thế Minh đã đợi cô ở đó , cảm thấy an toàn rồi Hoàng Ngọc
Niệm vuốt ngực thở phào.
"Chắc mình tự hù mình thôi bây giờ ổn rồi"
Sau khi cô chạy đi người đi theo cô lúc nãy luyến tiếc nhìn cô rời đi nở một nụ cười không biết trong nụ cười đó đang muốn giở trò gì đây.
"Sao ra trễ thế tôi định vào tìm em rồi đấy" giọng Dương Thế Minh lo lắng bước ra mở cửa xe cho cô.
"Tôi không có trốn đâu anh đừng có lo" cô tuy lúc nãy sợ xanh mặt nhưng khi gặp hắn lại tươi tắn trở lại cảm giác rất an toàn.
"Tuy hắn có chút biến thái nhưng thấy hắn cũng được đấy chứ, điển trai, phong độ, lịch lãm, cũng biết nấu ăn, công nghiệp ổn định, bây giờ mà tìm người như anh ta cũng khó, mẹ mình chắc thích mình chọn kiểu người như anh ta" cô suy nghĩ đơ trong vài lát lúc này hắn cuối đầu xuống nhìn cô chằm chằm.
"Ngắm đã chưa? Mau lên xe đi tôi biết là tôi đẹp rồi về em muốn ngắm đến sáng cũng được"
"Xí ,ai... thèm...." cô bước vào xe quay mặt đi chổ khác không để hắn nhìn gương mặt đang đỏ như trái cà chua của cô.
Nhìn biểu hiện của cô " đáng yêu thật" bước vào xe sau đó lái về nhà. Trên đường đi Hoàng Ngọc Niệm rất muốn nhờ hắn chuyện làm bạn trai giả về để ra mắt mẹ nhưng khó nói quá cô cứ nhìn hắn sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cứ thế nhìn rồi quay đi, lúc này hắn thấy cô như muốn nói gì đó mới quay qua nhìn biểu hiện của cô.
"Em muốn nói gì à?"
"Tôi... tôi.... muốn..... muốn..... "
"Hửm, muốn gì?" Lúc này mặt hắn biến thái vô cùng.
"Đừng nghĩ bậy, tôi muốn nhờ anh.... một chuyện thôi"
"À... haha vậy làm tôi cứ tưởng"
"Anh suy nghĩ đen tối gì đúng không?"
"Haha có sao"
"Nghiêm túc nè, tôi muốn nhờ anh giả làm bạn trai tôi để về ra mắt mẹ tôi"
Két.....
"Tại sao lại là giả mà không phải là thật" hắn dừng lại một cách đột ngột làm đầu cô đập vào kính.
"A.... anh muốn giết tôi à?" Cô xoa xoa caiy đầu tội nghiệp bị đỏ lên.
"Tôi nói cho em biết không có chuyện giả thật ở đây với tôi, vì em là của tôi, là vợ tôi " lúc này có lẽ Dương Thế Minh rất tức giận bao nhiêu tình cảm yêu thương chiều chuộng cô mà cô không hề nghĩ những điều đó là vì cô hay sao? Vậy mà cô không từng xem hắn là bạn trai cô sao
"Là vợ ư? Bằng chứng nào tôi là vợ anh? không đám cưới, không giấy kết hôn, không có sự đồng ý của tôi nữa"
"Bằng chứng là lần đầu của em thuộc về tôi,nếu em muốn tôi lấy em thì lập tức cùng tôi về ra mắt mẹ em tôi sẽ hỏi cưới em "
"Anh không yêu tôi? Vậy lấy tôi để làm.."
"Ưm...." chưa kịp nói thì môi cô đã bị môi hắn phũ lên hơi thở nam tính của hắn bủa vây xung quanh cô, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng tràn ngập hơi thở mùi trà xanh của cô, hấp thu hương vị ngọt ngào, khiến cho trái tim cô đập loạn.
Nụ hôn của Dương Thế Minh rất cuồng nhiệt, lại mang theo một chút dịu dàng, khiến lòng cô xao động. "Tôi yêu em"
"Chắc mình tự hù mình thôi bây giờ ổn rồi"
Sau khi cô chạy đi người đi theo cô lúc nãy luyến tiếc nhìn cô rời đi nở một nụ cười không biết trong nụ cười đó đang muốn giở trò gì đây.
"Sao ra trễ thế tôi định vào tìm em rồi đấy" giọng Dương Thế Minh lo lắng bước ra mở cửa xe cho cô.
"Tôi không có trốn đâu anh đừng có lo" cô tuy lúc nãy sợ xanh mặt nhưng khi gặp hắn lại tươi tắn trở lại cảm giác rất an toàn.
"Tuy hắn có chút biến thái nhưng thấy hắn cũng được đấy chứ, điển trai, phong độ, lịch lãm, cũng biết nấu ăn, công nghiệp ổn định, bây giờ mà tìm người như anh ta cũng khó, mẹ mình chắc thích mình chọn kiểu người như anh ta" cô suy nghĩ đơ trong vài lát lúc này hắn cuối đầu xuống nhìn cô chằm chằm.
"Ngắm đã chưa? Mau lên xe đi tôi biết là tôi đẹp rồi về em muốn ngắm đến sáng cũng được"
"Xí ,ai... thèm...." cô bước vào xe quay mặt đi chổ khác không để hắn nhìn gương mặt đang đỏ như trái cà chua của cô.
Nhìn biểu hiện của cô " đáng yêu thật" bước vào xe sau đó lái về nhà. Trên đường đi Hoàng Ngọc Niệm rất muốn nhờ hắn chuyện làm bạn trai giả về để ra mắt mẹ nhưng khó nói quá cô cứ nhìn hắn sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cứ thế nhìn rồi quay đi, lúc này hắn thấy cô như muốn nói gì đó mới quay qua nhìn biểu hiện của cô.
"Em muốn nói gì à?"
"Tôi... tôi.... muốn..... muốn..... "
"Hửm, muốn gì?" Lúc này mặt hắn biến thái vô cùng.
"Đừng nghĩ bậy, tôi muốn nhờ anh.... một chuyện thôi"
"À... haha vậy làm tôi cứ tưởng"
"Anh suy nghĩ đen tối gì đúng không?"
"Haha có sao"
"Nghiêm túc nè, tôi muốn nhờ anh giả làm bạn trai tôi để về ra mắt mẹ tôi"
Két.....
"Tại sao lại là giả mà không phải là thật" hắn dừng lại một cách đột ngột làm đầu cô đập vào kính.
"A.... anh muốn giết tôi à?" Cô xoa xoa caiy đầu tội nghiệp bị đỏ lên.
"Tôi nói cho em biết không có chuyện giả thật ở đây với tôi, vì em là của tôi, là vợ tôi " lúc này có lẽ Dương Thế Minh rất tức giận bao nhiêu tình cảm yêu thương chiều chuộng cô mà cô không hề nghĩ những điều đó là vì cô hay sao? Vậy mà cô không từng xem hắn là bạn trai cô sao
"Là vợ ư? Bằng chứng nào tôi là vợ anh? không đám cưới, không giấy kết hôn, không có sự đồng ý của tôi nữa"
"Bằng chứng là lần đầu của em thuộc về tôi,nếu em muốn tôi lấy em thì lập tức cùng tôi về ra mắt mẹ em tôi sẽ hỏi cưới em "
"Anh không yêu tôi? Vậy lấy tôi để làm.."
"Ưm...." chưa kịp nói thì môi cô đã bị môi hắn phũ lên hơi thở nam tính của hắn bủa vây xung quanh cô, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng tràn ngập hơi thở mùi trà xanh của cô, hấp thu hương vị ngọt ngào, khiến cho trái tim cô đập loạn.
Nụ hôn của Dương Thế Minh rất cuồng nhiệt, lại mang theo một chút dịu dàng, khiến lòng cô xao động. "Tôi yêu em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.