Chương 32
Lạc Lạc
10/03/2020
"Đúng, là anh đang ghen đó!!!" Tuy cô nói rất nhỏ mà hắn không mở mắt ra nhìn nhưng vẫn nghe và biết được cô đang nhìn hắn.
"Ơ... anh... anh.. chưa ngủ sao?" Giọng nói của hắn cất lên làm cô giật mình.
"Không ngủ được"
"Không có em nên không ngủ được à?" Mạnh miệng hỏi.
"Tự đa tình đấy à?"
"Em.... em... chỉ hỏi thử thôi mà ,hay là anh giận chuyện lúc nãy sao?"
[....]
"Thật ra, tên đó cứ gửi hoa đến chỗ em hoài và tặng cả chiếc nhẫn nữa còn viết thư bảo ra quán gần đấy để biết hắn, em tò mò rất muốn biết đó là ai nên... mới đi, không ngờ lại là hắn.... do không phòng bị nên bị hắn ôm chặc như vậy, chứ... em không có hẹn hò với hắn đâu".
Hoàng Ngọc Niệm cố giải thích chắc hắn hiểu lầm cô định nối lại tình xưa với tên Hạo Văn đó nên mới như vậy.
"Nè, anh nghe em nói gì không đấy? " do nãy giờ tập trung kể nên không để ý , hắn đã quay sang chỗ khác lúc nào không hay.
"Anh.... vừa phải thôi chứ, em giải thích mà không tôn trọng em à?"
"Còn giận nữa.... tên Dương Tổng bá đạo đâu rồi?, già rồi mà như con nít vậy"
"Vậy nằm đó mà giận đi mặc kệ anh"
Thấy hắn không động tĩnh gì cô đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại cảm thấy mình hình như là hơi nặng lời thì phải, đứng đấy một lát sau đó lại nghĩ ra một cách.
"Đúng rồi, thử xem anh còn giận được không?"
Lần này cô mở cửa lén lút đi vào, từ từ bước tới giường hắn, sau đó trèo lên người hắn vuốt ve vùng bụng hắn rồi dần lên ngực. Dương Thế Minh cảm nhận được bàn tay của cô đang nghịch cơ thể hắn " tiểu yêu tinh này lại làm mình sắp không kìm được rồi".
Dương Thế Minh hé mắt lén lén nhìn cô, thấy cô từ từ nhắm mắt dựa vào bờ ngực rắn chắc của mình, hàng mi cong thỉnh thoảng lay động, đôi môi đỏ thắm cong lên, tỏ ra đang giận vì hắn lạnh nhạt với cô, gương mặt trắng noãn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, dáng vẻ quyến rũ khẽ kéo áo sơmi của mình xuống ngang vai, lúc này càng làm hắn không nhịn được mà muốn ăn ngay lập tức.
"Thật là... mình đã gáng làm thế này rồi mà không động tĩnh gì sao?" Cô nhìn lên thấy Dương Thế Minh vẫn nhắm mắt không cử động gì.
Lần này Hoàng Ngọc Niệm lại càng ra sức uốn đi ưỡn lại trong ngực hắn,Cứ làm như vậy vài phút, Dương Thế Minh hết kìm nổi liền ngay lập tực nắm chặc lại đôi tay đang vuốt ve ngực hắn kéo đè xuống từ bị động thành chủ động nằm trên người cô, trực tiếp đem cô lột sạch sẽ.
"Chịu động tĩnh rồi sao? Anh có biết làm vậy em rất muốn đào cái hố để chui xuống không?" Cô dùng tay che lại mặt đã đỏ ửng nãy giờ của mình.
"Đang cố quyến rũ anh? Thật ra định giả vờ giận em thôi, nhưng em lại làm anh không kìm chế được rồi"
"A... anh... lưu manh.." đấm vào ngực hắn.
"Hahaha chịu khó làm bữa tối của anh đi " Dương Thế Minh xấu xa nói.
Hôm sau trong khi Hoàng Ngọc Niệm vẫn còn đang say giấc nồng , hắn đã dậy và chuẩn bị xong rồi nhưng không định đánh thức cô vì thấy cô còn khá mệt mõi vì chuyện đêm qua.
Trong lúc đang ngắm cô ngủ thì điện thoại cô phát sáng lên, là tin nhắn đến Dương Thế Minh vốn tò mò nên mở tin ra xem dòng số khá lạ vì cô không có lưu vào danh bạ.
"Niệm Nhi..."
"Là anh đây, Hạo Văn đây"
"Em đang làm gì đấy?"
"Đã dậy chưa?"
"Anh đón em đi ăn nhé!"
"Giờ này theo anh nghĩ chắc như thường lệ em vẫn chưa ăn gì đúng không?"
"Niệm Nhi!!"
Dương Thế Minh vẫn nằm đấy kéo từng tin nhắn một lên xem bật cười nhếch miệng.
"Niệm Nhi, em vẫn còn ngủ à? Hay em không muốn trả lời anh?"
"Không nói gì coi như là em đồng ý đi ăn cùng anh rồi đấy, anh sẽ qua đón em"
"Ơ... anh... anh.. chưa ngủ sao?" Giọng nói của hắn cất lên làm cô giật mình.
"Không ngủ được"
"Không có em nên không ngủ được à?" Mạnh miệng hỏi.
"Tự đa tình đấy à?"
"Em.... em... chỉ hỏi thử thôi mà ,hay là anh giận chuyện lúc nãy sao?"
[....]
"Thật ra, tên đó cứ gửi hoa đến chỗ em hoài và tặng cả chiếc nhẫn nữa còn viết thư bảo ra quán gần đấy để biết hắn, em tò mò rất muốn biết đó là ai nên... mới đi, không ngờ lại là hắn.... do không phòng bị nên bị hắn ôm chặc như vậy, chứ... em không có hẹn hò với hắn đâu".
Hoàng Ngọc Niệm cố giải thích chắc hắn hiểu lầm cô định nối lại tình xưa với tên Hạo Văn đó nên mới như vậy.
"Nè, anh nghe em nói gì không đấy? " do nãy giờ tập trung kể nên không để ý , hắn đã quay sang chỗ khác lúc nào không hay.
"Anh.... vừa phải thôi chứ, em giải thích mà không tôn trọng em à?"
"Còn giận nữa.... tên Dương Tổng bá đạo đâu rồi?, già rồi mà như con nít vậy"
"Vậy nằm đó mà giận đi mặc kệ anh"
Thấy hắn không động tĩnh gì cô đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại cảm thấy mình hình như là hơi nặng lời thì phải, đứng đấy một lát sau đó lại nghĩ ra một cách.
"Đúng rồi, thử xem anh còn giận được không?"
Lần này cô mở cửa lén lút đi vào, từ từ bước tới giường hắn, sau đó trèo lên người hắn vuốt ve vùng bụng hắn rồi dần lên ngực. Dương Thế Minh cảm nhận được bàn tay của cô đang nghịch cơ thể hắn " tiểu yêu tinh này lại làm mình sắp không kìm được rồi".
Dương Thế Minh hé mắt lén lén nhìn cô, thấy cô từ từ nhắm mắt dựa vào bờ ngực rắn chắc của mình, hàng mi cong thỉnh thoảng lay động, đôi môi đỏ thắm cong lên, tỏ ra đang giận vì hắn lạnh nhạt với cô, gương mặt trắng noãn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, dáng vẻ quyến rũ khẽ kéo áo sơmi của mình xuống ngang vai, lúc này càng làm hắn không nhịn được mà muốn ăn ngay lập tức.
"Thật là... mình đã gáng làm thế này rồi mà không động tĩnh gì sao?" Cô nhìn lên thấy Dương Thế Minh vẫn nhắm mắt không cử động gì.
Lần này Hoàng Ngọc Niệm lại càng ra sức uốn đi ưỡn lại trong ngực hắn,Cứ làm như vậy vài phút, Dương Thế Minh hết kìm nổi liền ngay lập tực nắm chặc lại đôi tay đang vuốt ve ngực hắn kéo đè xuống từ bị động thành chủ động nằm trên người cô, trực tiếp đem cô lột sạch sẽ.
"Chịu động tĩnh rồi sao? Anh có biết làm vậy em rất muốn đào cái hố để chui xuống không?" Cô dùng tay che lại mặt đã đỏ ửng nãy giờ của mình.
"Đang cố quyến rũ anh? Thật ra định giả vờ giận em thôi, nhưng em lại làm anh không kìm chế được rồi"
"A... anh... lưu manh.." đấm vào ngực hắn.
"Hahaha chịu khó làm bữa tối của anh đi " Dương Thế Minh xấu xa nói.
Hôm sau trong khi Hoàng Ngọc Niệm vẫn còn đang say giấc nồng , hắn đã dậy và chuẩn bị xong rồi nhưng không định đánh thức cô vì thấy cô còn khá mệt mõi vì chuyện đêm qua.
Trong lúc đang ngắm cô ngủ thì điện thoại cô phát sáng lên, là tin nhắn đến Dương Thế Minh vốn tò mò nên mở tin ra xem dòng số khá lạ vì cô không có lưu vào danh bạ.
"Niệm Nhi..."
"Là anh đây, Hạo Văn đây"
"Em đang làm gì đấy?"
"Đã dậy chưa?"
"Anh đón em đi ăn nhé!"
"Giờ này theo anh nghĩ chắc như thường lệ em vẫn chưa ăn gì đúng không?"
"Niệm Nhi!!"
Dương Thế Minh vẫn nằm đấy kéo từng tin nhắn một lên xem bật cười nhếch miệng.
"Niệm Nhi, em vẫn còn ngủ à? Hay em không muốn trả lời anh?"
"Không nói gì coi như là em đồng ý đi ăn cùng anh rồi đấy, anh sẽ qua đón em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.