Chương 44
Lạc Lạc
10/03/2020
" Phải đưa cô ấy chơi những trò mạo hiểm một chút, lúc đấy anh sẽ ra tay
làm người hùng che chở cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ...."
"Ngã vào lòng anh sau đó chu.... chu...."
"Azz... cái tên này.... đúng là... ý kiến hay đấy lần sau có thưởng cho cậu"
"Đa tạ... đa tạ... chúc vui vẻ nha..."
[....]
"Thế Minh.... anh sao vậy cười kiểu đó đang nghĩ gì đó?"
"À.... à... không có gì... đi thôi anh đưa em đi chơi trò chơi"
Hắn dắt tay cô đến khu nhà ma, từ ngoài nhìn vào thì không có gì nhưng vẫn nghe được âm thanh ghê rợn trong đó.
Hoàng Ngọc Niệm hơi run, vì đó giờ cô chưa từng vào đây thử nhưng cho dù cô có làm bác sĩ có thấy qua những bộ xương hay máu cũng là chuyện bình thường nhưng lần này lại có thêm âm thanh rùng rợn nên......
"Phải.... phải vào đây sao??"
"Ừm, em sợ sao? "
"Ai... ai... mà sợ chứ đi thôi"
Mặc dù mạnh miệng vậy đấy chứ cô vẫn níu lấy vạt áo của hắn bỗng một con ma từ phía sau nắm chặc chân cô, thế là cô tung cho con ma đó một cước sau đó chạy thẳng ra ngoài để hắn ở đó cười khổ, tội cho người giả ma đó nằm đau đớn quằn quại.
Chạy một lát thì cô phát hiện Dương Thế Minh không có chạy theo cô, mà cô chạy đến đâu rồi?, không có ai hết vậy Hoàng Ngọc Niệm vô tình chạy vào một hẻm gần đấy mà không để ý.
"Không xong rồi, Thế Minh anh đâu rồi?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy điện thoại ra gọi cho hắn bỗng bị một đám thanh niên chặn lại ép vào tường.
"Em gái.... làm gì ở đây vậy.... ở đây vắng lắm coi chừng gặp biến thái đó, hay đi với tụi anh đi, tụi anh bảo vệ em...."
"Bỏ tôi ra.... Thế Minh.... anh ở đâu vậy.... mau đến cứu em...."
"Vui vẻ chút đi em...thơm thật đó..." tên đó bước tới ngửi mùi hương trên cổ cô.
"Tránh ra..." cô tát vào mặt tên đó làm hắn nóng lên bóp chặc cổ cô.
"Con điếm.... dám đánh tao.... để xem hôm nay tụi tao xử mày ra sao...."
"Bỏ tôi ra... Thế Minh.... cứu em....."
"La thoải mái đi em gái... không ai tới đây cứu em đâu..."
Tên đó lập tức xé bỏ áo của cô để lộ ra làn da trắng mịn và cơ thể của cô cũng lộ ra, có thể khiến cho bất kì người đàn ông nào trước mặt không kìm được mình. Chứ đừng nói chi bọn lưu manh biến thái đang thèm thuồng nhìn cơ thể của cô.
"Mau thả cô ấy ra!!!"Một giọng nói đằng sau chúng vang lên.
"Là thằng nào?? Mau ra đây"
Người đó từ từ bước tới, Hoàng Ngọc Niệm cố ngước mặt lên nhìn chỉ mong đó là hắn không phải là Dương Thế Minh.... mà là Vũ Hạo Văn.
Tại sao? Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao người cứu cô không phải là Dương Thế Minh?
"Thả cô ấy ra, tao không nói lần thứ ba...."
"Thằng này láo, lên tụi bây"
Chỉ trong chớp mắt tụi lưu manh đã bị đánh một cách tơi tả, chạy đi mất. Hoàng Ngọc Niệm nhìn người đang ở phía trước mình, tại sao hắn lại cứu cô?
"Em không sao chứ?" Cô khẽ lắc đầu,Vũ Hạo Văn bước tới cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô đỡ cô dậy đưa cô ra khỏi nơi đó.
Đi đến nơi đông người hơn để cô ngồi ở ghế đá gần đấy sau đó đi mua nước cho cô uống, hành động này thật giống năm năm trước lúc hắn và cô đang yêu nhau. Sau đó vội lắc đầu xua tan ý nghĩ của cô.
Vừa nghĩ gì chứ? Làm sao cô có thể còn tình cảm với anh ta chứ? Một người đàn ông chỉ biết thân thể phụ nữ thì mãi mãi là tên đểu, nhưng dù sao hắn cũng đã giúp đỡ thì cũng nên cảm ơn.
"Niệm Nhi... tại sao em lại đi vào đấy để cho bọn đó...."
"Lạc đường thôi... cám ơn anh... hôm nay đã cứu tôi"
"Không có gì đâu, mà.... em... vẫn còn giận anh?"
"Tôi không để bụng đâu, chuyện gì qua rồi cứ cho qua đi, có cơ hội tôi sẽ trả ơn cho anh vì tôi không muốn mắc nợ ai cả, tôi đi đây"
"Niệm Nhi.... chúng ta... thật sự không thể quay lại sao?"
"Ngã vào lòng anh sau đó chu.... chu...."
"Azz... cái tên này.... đúng là... ý kiến hay đấy lần sau có thưởng cho cậu"
"Đa tạ... đa tạ... chúc vui vẻ nha..."
[....]
"Thế Minh.... anh sao vậy cười kiểu đó đang nghĩ gì đó?"
"À.... à... không có gì... đi thôi anh đưa em đi chơi trò chơi"
Hắn dắt tay cô đến khu nhà ma, từ ngoài nhìn vào thì không có gì nhưng vẫn nghe được âm thanh ghê rợn trong đó.
Hoàng Ngọc Niệm hơi run, vì đó giờ cô chưa từng vào đây thử nhưng cho dù cô có làm bác sĩ có thấy qua những bộ xương hay máu cũng là chuyện bình thường nhưng lần này lại có thêm âm thanh rùng rợn nên......
"Phải.... phải vào đây sao??"
"Ừm, em sợ sao? "
"Ai... ai... mà sợ chứ đi thôi"
Mặc dù mạnh miệng vậy đấy chứ cô vẫn níu lấy vạt áo của hắn bỗng một con ma từ phía sau nắm chặc chân cô, thế là cô tung cho con ma đó một cước sau đó chạy thẳng ra ngoài để hắn ở đó cười khổ, tội cho người giả ma đó nằm đau đớn quằn quại.
Chạy một lát thì cô phát hiện Dương Thế Minh không có chạy theo cô, mà cô chạy đến đâu rồi?, không có ai hết vậy Hoàng Ngọc Niệm vô tình chạy vào một hẻm gần đấy mà không để ý.
"Không xong rồi, Thế Minh anh đâu rồi?"
Hoàng Ngọc Niệm lấy điện thoại ra gọi cho hắn bỗng bị một đám thanh niên chặn lại ép vào tường.
"Em gái.... làm gì ở đây vậy.... ở đây vắng lắm coi chừng gặp biến thái đó, hay đi với tụi anh đi, tụi anh bảo vệ em...."
"Bỏ tôi ra.... Thế Minh.... anh ở đâu vậy.... mau đến cứu em...."
"Vui vẻ chút đi em...thơm thật đó..." tên đó bước tới ngửi mùi hương trên cổ cô.
"Tránh ra..." cô tát vào mặt tên đó làm hắn nóng lên bóp chặc cổ cô.
"Con điếm.... dám đánh tao.... để xem hôm nay tụi tao xử mày ra sao...."
"Bỏ tôi ra... Thế Minh.... cứu em....."
"La thoải mái đi em gái... không ai tới đây cứu em đâu..."
Tên đó lập tức xé bỏ áo của cô để lộ ra làn da trắng mịn và cơ thể của cô cũng lộ ra, có thể khiến cho bất kì người đàn ông nào trước mặt không kìm được mình. Chứ đừng nói chi bọn lưu manh biến thái đang thèm thuồng nhìn cơ thể của cô.
"Mau thả cô ấy ra!!!"Một giọng nói đằng sau chúng vang lên.
"Là thằng nào?? Mau ra đây"
Người đó từ từ bước tới, Hoàng Ngọc Niệm cố ngước mặt lên nhìn chỉ mong đó là hắn không phải là Dương Thế Minh.... mà là Vũ Hạo Văn.
Tại sao? Tại sao anh ta lại ở đây? Tại sao người cứu cô không phải là Dương Thế Minh?
"Thả cô ấy ra, tao không nói lần thứ ba...."
"Thằng này láo, lên tụi bây"
Chỉ trong chớp mắt tụi lưu manh đã bị đánh một cách tơi tả, chạy đi mất. Hoàng Ngọc Niệm nhìn người đang ở phía trước mình, tại sao hắn lại cứu cô?
"Em không sao chứ?" Cô khẽ lắc đầu,Vũ Hạo Văn bước tới cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô đỡ cô dậy đưa cô ra khỏi nơi đó.
Đi đến nơi đông người hơn để cô ngồi ở ghế đá gần đấy sau đó đi mua nước cho cô uống, hành động này thật giống năm năm trước lúc hắn và cô đang yêu nhau. Sau đó vội lắc đầu xua tan ý nghĩ của cô.
Vừa nghĩ gì chứ? Làm sao cô có thể còn tình cảm với anh ta chứ? Một người đàn ông chỉ biết thân thể phụ nữ thì mãi mãi là tên đểu, nhưng dù sao hắn cũng đã giúp đỡ thì cũng nên cảm ơn.
"Niệm Nhi... tại sao em lại đi vào đấy để cho bọn đó...."
"Lạc đường thôi... cám ơn anh... hôm nay đã cứu tôi"
"Không có gì đâu, mà.... em... vẫn còn giận anh?"
"Tôi không để bụng đâu, chuyện gì qua rồi cứ cho qua đi, có cơ hội tôi sẽ trả ơn cho anh vì tôi không muốn mắc nợ ai cả, tôi đi đây"
"Niệm Nhi.... chúng ta... thật sự không thể quay lại sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.