Chương 56
Lạc Lạc
11/03/2020
Tô Nhan thật sự không thể kìm được cơn giận nữa bước đến gõ cửa, Hoàng
Ngọc Niệm lúc này trong tình huống quần áo đã bị xộc xệt cả hắn cũng
vậy.
Vội ngồi dậy chỉnh lại quần áo sau đó ra mở cửa, Tô Nhan thấy cô bước ra có phần không vui nhưng đập vào mắt Tô Nhan là vô vàng vết hôn trên cổ của Hoàng Ngọc Niệm.
Nhưng Tô Nhan vẫn cố kìm lại cơn giận của mình tay nắm chắc lại, sau đó giả vờ còn ngáy ngủ dụi dụi mắt bước đến.
"Chị.... em ngủ không được, anh Minh đâu rồi em vào ngủ với anh ấy được không?" Không ngờ Tô Nhan lại có thể nói ra lời này Dương Thế Minh bật dậy đi ra cửa.
"Không thể được, Tô Nhan em đã lớn rồi không còn nhỏ nữa mà đòi ngủ chung với anh"
"Vậy.... chị ngủ với tôi đi!!" Thấy Dương Thế Minh đi ra trong bộ dạng vô cùng quyến rũ khiến Tô Nhan khẽ nuốt nước bọt.
Chiếc áo sơmi đã bung vài cúc tóc hơi rối lúc này hắn dựa vào tường vuốt tóc, hắn thật sự rất ghét người phá chuyện tốt của hắn nhưng lần này là Tô Nhan nên hắn bỏ qua.
"Không được em ngủ một mình đi!! Cô ấy ngủ với anh quen rồi" Dương Thế Minh kéo cô vào lòng ngay trước mắt Tô Nhan.
"Kìm xuống phải kìm xuống" Tô Nhan tự nhủ với mình.
"Ai nói là ngủ với anh quen chứ?anh đó con bé mới về lạ chổ mà... để em ngủ với em ấy" Sau đó Hoàng Ngọc Niệm vào phòng ôm chăn của mình đi qua phòng Tô Nhan ngủ.
Dương Thế Minh đứng đấy bị cô phũ như vậy, đành ngậm ngùi đêm nay ngủ một mình vậy....
Sang nằm cùng Tô Nhan, cô định nằm ở sôfa nhưng Tô Nhan lại bảo cô lên nằm cùng, Hoàng Ngọc Niệm khẽ cười vì Tô Nhan quan tâm cô sợ cô nằm đau lưng.
Lúc cô đã lim dim ngủ thì Tô Nhan chợt lên tiếng làm cô giật mình mở mắt ra.
"Chị .... ngủ chưa?"
"Hả... a... chưa.... "
"Vậy... nói chuyện với tôi được không?"
"Được, có gì cứ tâm sự đi chị nghe"
"Thật ra tôi rất yêu Thế Minh, nhưng... anh ấy lúc nào cũng chỉ xem tôi như là đứa em gái không hơn không kém.. tôi thật ngưỡng mộ chị, được anh ấy yêu thương chiều chuộng lúc nào cũng nhắc tên chị"
"Tô Nhan em vẫn còn nhỏ, chị nghe Thế Minh kể Xuân Lăng rất yêu thương em nhưng tại sao em lại không đáp lại?"
"Tôi không yêu anh ấy, tuy anh ấy thương tôi nhiều hơn Thế Minh nhưng... tình cảm của tôi chỉ dành cho Thế Minh, tôi chỉ yêu anh ấy"
"Tình cảm của Xuân Lăng dành cho em cũng như tình cảm của em dành cho Thế Minh vậy, em thử nghĩ cho tình cảm của Xuân Lăng đi chị thấy cậu ấy rât tội nghiệp"
"Chị không hiểu đâu, chị không ở trong tình trạng như tôi thì mãi không hiểu đâu"
"Thôi chị ngủ đi...."
Tô Nhan quay qua chổ khác kéo chăn lên phủ người, nhìn dáng lưng của cô thật đáng thương nhưng thật ra không ai biết được sau sự đáng thương đó là một con cừu ngày nào đã thành con cáo vô cùng hiểm ác.
Hoàng Ngọc Niệm do mệt mõi cả ngày hôm nay vừa đi làm về là đưa Tô Nhan đi chơi nên khá là mệt mõi cô cũng từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau... Hoàng Ngọc Niệm vừa dậy đã không thấy Tô Nhan đâu vào vệ sinh cá nhân sau đó bước xuống nhà, sẵn tiện ghé vào phòng hắn thấy hắn vẫn còn ngủ, do vẫn còn sớm nên giờ này hắn vẫn chưa dậy.
Vừa xuống gần tới thì đã nghe tiếng của Tô Nhan và Tống Xuân Lăng.
"Anh đến đây làm gì? Mau về đi"
"Anh đến để đưa bà xã của anh về biệt thự của anh không được sao?" Tống Xuân Lăng ép cô vào tường lúc này mặt cả hai chỉ gần trong gang tấc.
"Ưm"
Chưa kịp để Tô Nhan phản ứng Xuân Lăng đã cúi người xuống phũ lên môi nhỏ bé hé mở của Tô Nhan,Tô Nhan trợn tròn mắt cố đẩy Xuân Lăng ra nhưng không được cô đành buông xuôi để cho anh muốn làm gì làm.
Hoàng Ngọc Niệm không dám đi xuống nữa để cho họ có khoảng riêng tư sau đó đi lên phòng.
Vội ngồi dậy chỉnh lại quần áo sau đó ra mở cửa, Tô Nhan thấy cô bước ra có phần không vui nhưng đập vào mắt Tô Nhan là vô vàng vết hôn trên cổ của Hoàng Ngọc Niệm.
Nhưng Tô Nhan vẫn cố kìm lại cơn giận của mình tay nắm chắc lại, sau đó giả vờ còn ngáy ngủ dụi dụi mắt bước đến.
"Chị.... em ngủ không được, anh Minh đâu rồi em vào ngủ với anh ấy được không?" Không ngờ Tô Nhan lại có thể nói ra lời này Dương Thế Minh bật dậy đi ra cửa.
"Không thể được, Tô Nhan em đã lớn rồi không còn nhỏ nữa mà đòi ngủ chung với anh"
"Vậy.... chị ngủ với tôi đi!!" Thấy Dương Thế Minh đi ra trong bộ dạng vô cùng quyến rũ khiến Tô Nhan khẽ nuốt nước bọt.
Chiếc áo sơmi đã bung vài cúc tóc hơi rối lúc này hắn dựa vào tường vuốt tóc, hắn thật sự rất ghét người phá chuyện tốt của hắn nhưng lần này là Tô Nhan nên hắn bỏ qua.
"Không được em ngủ một mình đi!! Cô ấy ngủ với anh quen rồi" Dương Thế Minh kéo cô vào lòng ngay trước mắt Tô Nhan.
"Kìm xuống phải kìm xuống" Tô Nhan tự nhủ với mình.
"Ai nói là ngủ với anh quen chứ?anh đó con bé mới về lạ chổ mà... để em ngủ với em ấy" Sau đó Hoàng Ngọc Niệm vào phòng ôm chăn của mình đi qua phòng Tô Nhan ngủ.
Dương Thế Minh đứng đấy bị cô phũ như vậy, đành ngậm ngùi đêm nay ngủ một mình vậy....
Sang nằm cùng Tô Nhan, cô định nằm ở sôfa nhưng Tô Nhan lại bảo cô lên nằm cùng, Hoàng Ngọc Niệm khẽ cười vì Tô Nhan quan tâm cô sợ cô nằm đau lưng.
Lúc cô đã lim dim ngủ thì Tô Nhan chợt lên tiếng làm cô giật mình mở mắt ra.
"Chị .... ngủ chưa?"
"Hả... a... chưa.... "
"Vậy... nói chuyện với tôi được không?"
"Được, có gì cứ tâm sự đi chị nghe"
"Thật ra tôi rất yêu Thế Minh, nhưng... anh ấy lúc nào cũng chỉ xem tôi như là đứa em gái không hơn không kém.. tôi thật ngưỡng mộ chị, được anh ấy yêu thương chiều chuộng lúc nào cũng nhắc tên chị"
"Tô Nhan em vẫn còn nhỏ, chị nghe Thế Minh kể Xuân Lăng rất yêu thương em nhưng tại sao em lại không đáp lại?"
"Tôi không yêu anh ấy, tuy anh ấy thương tôi nhiều hơn Thế Minh nhưng... tình cảm của tôi chỉ dành cho Thế Minh, tôi chỉ yêu anh ấy"
"Tình cảm của Xuân Lăng dành cho em cũng như tình cảm của em dành cho Thế Minh vậy, em thử nghĩ cho tình cảm của Xuân Lăng đi chị thấy cậu ấy rât tội nghiệp"
"Chị không hiểu đâu, chị không ở trong tình trạng như tôi thì mãi không hiểu đâu"
"Thôi chị ngủ đi...."
Tô Nhan quay qua chổ khác kéo chăn lên phủ người, nhìn dáng lưng của cô thật đáng thương nhưng thật ra không ai biết được sau sự đáng thương đó là một con cừu ngày nào đã thành con cáo vô cùng hiểm ác.
Hoàng Ngọc Niệm do mệt mõi cả ngày hôm nay vừa đi làm về là đưa Tô Nhan đi chơi nên khá là mệt mõi cô cũng từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau... Hoàng Ngọc Niệm vừa dậy đã không thấy Tô Nhan đâu vào vệ sinh cá nhân sau đó bước xuống nhà, sẵn tiện ghé vào phòng hắn thấy hắn vẫn còn ngủ, do vẫn còn sớm nên giờ này hắn vẫn chưa dậy.
Vừa xuống gần tới thì đã nghe tiếng của Tô Nhan và Tống Xuân Lăng.
"Anh đến đây làm gì? Mau về đi"
"Anh đến để đưa bà xã của anh về biệt thự của anh không được sao?" Tống Xuân Lăng ép cô vào tường lúc này mặt cả hai chỉ gần trong gang tấc.
"Ưm"
Chưa kịp để Tô Nhan phản ứng Xuân Lăng đã cúi người xuống phũ lên môi nhỏ bé hé mở của Tô Nhan,Tô Nhan trợn tròn mắt cố đẩy Xuân Lăng ra nhưng không được cô đành buông xuôi để cho anh muốn làm gì làm.
Hoàng Ngọc Niệm không dám đi xuống nữa để cho họ có khoảng riêng tư sau đó đi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.