Chương 26: Duyên tiền định phu thê giao bái - Mưu giảo hoạt vạch thảo tương lai
Liễu Tàn Dương
21/05/2013
Cùng lọt vào một vũng nước, vì chưa đến mất mạng nên nước lạnh làm mụ Quái Bà tỉnh lại. Để rồi mụ vừa vùng vẫy vừa kêu :
- Mau buông ta ra. La cẩu tặc, mau buông ta ra. Định nhấn nước sát hại ta ư? Mau buông ra.
Gã đang ôm rất chặt quanh thân mụ, cố lên tiếng qua những lần sặc nước :
- Tại hạ không... tinh thông thủy tính. Nếu Thái thái không cứu tại hạ thôi thì... đành chết chung vậy.
Mụ càng vùng vẫy :
- Thì chí ít ngươi cũng nên thả lỏng tay. Ôm chặt thế này nhất định cả hai sẽ cùng chìm đấy. Nhanh lên nào.
Gã suýt ngộp vì thế cứ chực chờ chịu chết vì ngạt :
- Đừng lừa tại hạ, vì nếu tại hạ buông tay, nhất định sẽ bị bỏ rơi. Thôi thì... thà chết chung vậy.
Bất chợt mụ quơ tay nắm được đầu gã. Mụ vừa nện vừa quát liên hồi :
- Ngươi muốn chết cứ chết, sao lại cố ý kéo ta theo? Có buông không nào? Buông tay ra nào.
Bị nện đau, gã từ ngưỡng chờ chết vụt tỉnh hẳn, cũng quật trả lại mụ :
- Muốn đánh hử? Thì đánh này. Thử xem có biết đau không này.
Nhưng vì không am hiểu thủy tính nên gã đương nhiên kém thế hơn, bất ngờ để mụ vùng thoát, đã vậy còn bị mụ giáng cho một kình tối tăm mặt mũi :
- Ngươi muốn chết thì đây. Đỡ!
“Bùng!”
Nhờ vậy mụ thoát cảnh bị gã ôm tiếp đó là có cơ hội thể hiện thủy tính cố bơi thật nhanh vào bờ, nếu như vùng nước này và ở tại vùng không gian hoàn toàn tối đen này thật sự có bờ.
Và đương nhiên bất kỳ vùng sông hồ giang hải nào mà lại không có bờ.
Mụ tuy bơi vào trong bóng tối mịt mù nhưng dù sao cũng nhanh chóng chạm được tay vào bờ. Nào ngờ lúc mụ toan thót người leo lên thì có tiếng đó quát động nộ :
- Muốn đánh hả? Vậy thì đỡ!
“Ào...”
Mụ chập chới chưa kịp phản ứng thì ngọn kình ác hại đó lại hất bay mụ vào giữa vũng nước.
“Bùng!”
Mụ giận dữ thét vang :
- La cẩu tặc sao nỡ độc ác với ta? Được lắm, cứ đợi ta leo lên được sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Mụ bơi vòng qua hướng khác. Và cũng vì bơi mò nên khi đến được bờ thì mụ lại kinh hoàng do vẫn nghe tiếng quát ngay đâu đó trước mặt mụ :
- Muốn leo lên ư? Vậy hãy đợi bị hất bay lên tương tự vừa rồi tại hạ bị hất bay. Đỡ!
“Ào...”
Mụ hụp ngay xuống nước, và lần nay chả dại lên tiếng, mụ cứ lẳng lặng bơi vòng qua một hướng khác nữa.
Nào ngờ, lúc sắp đặt tay lên bờ mụ nghe gã cười ngạo nghễ :
- Thái thái ơi, Thái thái quên tại hạ là Vô Ảnh Trích Tinh ư? Huống hồ thính lực tại hạ tinh tường lắm, cũng không bị tổn hao chân nguyên dù phải rơi từ mãi trên cao xuống đây. Thế nên hết kiếp này Thái thái đừng mong leo thoát vũng nước này trừ khi phải có một lời tạ lỗi sao cho nghe thật thuận tai. Nếu không thì, ha ha...
Mụ nào dám mạo hiểm leo lên đành bơi lùi về phía sau và quát tháo giận dữ :
- Tại sao ta phải tạ lỗi ngươi. Có chăng, ngươi chỉ nghe ta thóa mạ thôi. Muốn chăng, hở La cẩu tặc?
Gã vẫn cười :
- Xin tùy ý. Vì tại hạ có điểm hơn người là đã nghe quá quen mọi lời thóa mạ. Nào, tháo mạ đi, hay là để tại hạ nói thay? Thái thái muốn thóa mạ thế nào?
- La giảo hoạt ư? Hay La cẩu tặc, La thối tha, La vô sỉ, La ngốc tử, La hạ lưu, La đê tiện, La mặt dày? Muốn thế nào hả? Ha ha...
Mụ quát :
- Quả thật là bình sinh ta chưa thấy ai mặt dầy và chẳng biết nhục như ngươi. Nhưng đừng ngỡ ta không có cách thóa mạ ngươi. Nghe đây, ngươi là La tạp chủng, Hoàng tạp chủng. Nghe chưa? Có thủng chưa? Có thấu chưa? Có muốn nghe lại chăng? Hả Hoàng tạp chủng?
Quát xong, mụ chẳng nghe gã cười, cũng chẳng nghe gã có bất kỳ lời nào đáp lại, liền đắc ý bật cười vang :
- Ngươi bại rồi, cũng không nói lại ta ư? Ha ha...
Chợt mụ nghe gã gắt :
- Lên đi. Hãy mau lên đây.
Mụ nghi ngại :
- Lên? Lên để ngươi thừa cơ hội quật ta ư? Đừng mong ta lầm mưu ngươi.
Gã lại gắt :
- Ta đã bảo rồi. Lên hay không thì tùy. Hừ!
Mụ bối rối :
- Này, giọng của ngươi nghe rất lạ. Sao vậy?
Giọng của gã quả thật rất lạnh, mà là lạnh nhạt, chứ không phải thứ giọng lạnh lùng ác độc :
- Tại hạ đi đây. Lên hay không thì tùy.
Mụ kêu :
- Này. Ngươi đi đâu? Đã có chỗ thoát thân ư? Ngươi định báo hận bằng cách tự thoát, sau đó lập mưu sinh cầm ta mãi mãi ở đây ư?
Có tiếng chân gã như đang di chuyển xa dần :
- Tại hạ từng nói vẫn chưa từng biết địa hình ở chốn này như thế nào. Có lối thoát hay không ắt chỉ còn trông chờ vào số phận. Lên đi. Và nếu được, ai thoát cứ thoát, quyết chẳng can hệ đến ai nữa. Tại hạ cũng tự hứa từ nay về sau sẽ chẳng làm phiền hoặc can hiện đến bất luận ai. Cáo biệt.
Mụ vội leo lên. Và tương tự, mụ cũng vội chạy lần theo tiếng phát thoại của gã. Cũng may nền đá dưới chân khá bằng phẳng, khiến mụ dù không thể cũng như không dám thi triển khinh công - do xung quanh tối mịt, chẳng nhìn thấy gì - vẫn chẳng đến nỗi bị vập ngã, giả như có vật chợt nhô lên bất ngờ ngáng chân mụ :
- Này, chờ đã. Vì phải chăng qua khẩu khí của ngươi cho thấy, lời thóa mạ của ta đã quá xúc phạm ngươi? Há chẳng do ngươi khích nộ, thách thức ta sao. Này, chờ đã. Đừng đi vội.
Nhưng mụ càng nói càng kêu thì vì không nghe thanh âm nào của gã hồi đáp nên mụ càng thêm lo lắng, thêm quáng, cố chạy nhanh hơn và cố kêu nhiều hơn :
- Ê! La giảo hoạt. Đừng thấy ta quan tâm nên được thế làm già nha. Muốn ta tạ lỗi ư? Đừng mơ mộng hảo huyền. Bởi ngươi đắc tội trước, ngươi không thách thì ta thóa mạ ngươi làm gì? Này, ngươi đâu rồi? Lên tiếng đi chớ? Ê! Đừng bỏ đi thật nha. Đừng đi nha.
Chợt có vật lạnh toát lướt chạm nhẹ ngang mặt mũi mụ, khiến mụ kinh hãi, kêu thét lên :
- Ối... Cha mẹ ôi! M... a...!
Lập tức có tiếng gã gắt :
- Ma đâu mà ma? Là tại hạ đây. Bảo tại hạ đừng đi thì tại hạ đứng lại. Sao bỗng dưng thét tướng lên? Đã là Tây Miêu Quái danh chấn giang hồ, niên kỷ thì xấp xỉ bát tuần, sợ cả bóng như vậy không ngại bị kẻ khác chê ngươi sao? Nào, bảo tại hạ đứng lại, muốn gì thì nói đi.
Mụ vẫn còn run vì sợ :
- Ta... ta đâu có gì để nói. Chỉ mong ngươi dừng lại thôi. Mà này, sao ngươi cứ lẳng lặng dừng như vậy? Khiến ta khiếp hãi vì ngỡ có ma. Lẽ ra ngươi phải lên tiếng chứ?
Gã lên tiếng và qua thanh âm cho thấy gã hiện đứng cách mụ không xa :
- Bảo tại hạ lên tiếng ư? Tại hạ biết nói gì đây? Có chăng, để khỏi phiền lụy nhau, thà đường ai nấy đi. Chẳng ai can dự vào việc của ai làm gì. Nhưng điều này thì lúc nãy tại hạ đã nói rồi. Há lẽ vì nghe không được rõ nên muốn nghe tại hạ lặp lại? Đã vậy, tại hạ cũng vừa mới lặp lại xong. Giờ thì tại hạ đi, được chưa? Hay lại muốn thóa mạ tại hạ nữa? Cũng được thôi, cứ ở đấy mà thóa mạ. Tại hạ đi đây.
Mụ vội lên tiếng ngay, như sợ gã bỏ đi thật :
- Ta không thóa mạ nữa đâu. Mà ngươi cũng đừng đi. Hay là ý ngươi giận? Vậy sao chẳng thóa mạ ngược lại ta.
May sao gã vẫn chưa đi, cho dù giọng gã lần này có phần gay gắt :
- Thóa mạ ngược lại ư? Cứ đổi lại là thân phận nam như ắt sẽ rõ. Tại hạ không những chỉ thóa mạ mà còn quyết một phen liều sinh tử đối với bất kỳ kẻ nào dám thóa mạ tại hạ như vừa rồi. Nhưng với Thái thái thì khác.
- Sao lại khác? Vì ta không là đối thủ của ngươi ư? Vậy thì vị tất. Bất quá chỉ do lúc này ta nội thương chưa bình phục. Kỳ dư khi đã khôi phục rồi, hừ.
- Lại nổi hung rồi ư? Nếu là vậy thì ắt giữa hai chúng ta cần nên động thủ một lần cho thật phân định cao hạ. Nhưng vì nam nhân, tại hạ chưa muốn động thủ lúc này. Hãy đợi khi Thái thái thật sự bình phục, đến lúc đó...
- Ngươi là nam nhân thì sao? Không ai cần ngươi nhân nhượng? Bất quá...
- Sao chứ? Muốn động thủ ngay à? Hãy nghe đây. Tại hạ là nam nhân biết chưa? Thế nên không muốn tranh hơn với nữ nhân, biết chưa? Riêng về động thủ thì tại hạ vì vẫn là nam nhân, rõ chưa? Thế nên không muốn nhân lúc Thái thái, dù gì cũng là nữ nhân, đang cảnh yếu thế vô lực để ra tay hiếp đáp, rõ chưa?
Song phương không ai chịu ai, hễ người này bị ngươi kia ngắt lời thì ngay lập tức người kia liền thừa dịp cướp lại lời của người này, vô hình chung biến thành cuộc đấu khẩu sẽ khó phân thắng phụ nếu như giữa họ vẫn chẳng ai chịu nhường ai.
Nhưng lần này thì khác, lời của gã đã không bị mụ Quái Bà Bất Tử ngắt lời. Đã vậy, mãi khi gã nói xong, mụ lại lên tiếng bằng giọng hoang mang nghi ngờ :
- Ngươi có ý gì khi bảo chẳng muốn thừa cơ hội hiếp đáp ta?
Gã đáp :
- Chẳng có ý gì cả. Vì sự thật là như vậy. Thái thái chẳng phải đang lúc vô thế yếu lực sao?
- Đừng xảo biện mong lừa dối ta. Mau nói đi, có phải ngươi đã biết tất cả về ta?
- Biết về Thái thái ư? Vậy thì biết. Thái thái là Tây Miêu Quái, là Quái Bà Bất Tử, là nhân vật đồng thời cùng nổi danh với Đông Ma - Bắc Quỷ - Nam Thần. Điều này đương nhiên tại hạ biết.
- Đừng giảo hoạt nữa. Vì ta quả quyết ngươi đã rõ ta chỉ là... ta chỉ là người giả danh Tây Miêu Quái là sư phụ, nên ta luôn thích lấy danh của sư phụ mỗi khi cần hành tẩu giang hồ. Ngươi đã biết, đúng không?
- Nói sao? Không! Tại hạ chỉ bây giờ mới biết. Hóa ra Thái thái chỉ là truyền nhân, cố tình mạo nhận Tây Miêu Quái lệnh sư ư? Nhưng sao Thái thái tự ý và tùy tiện tiết lộ điều này cùng tại hạ?
Mụ tiến lên thêm, giọng nói rất giận, tuy nhiên vẫn chưa đến nỗi phẫn hận cực độ :
- Vì chẳng cần tiết lộ thì ta tin ngươi đã biết. Há lẽ ngươi ngây thơ đến độ dù đã nghe lão quái vật Hội chủ Thần Minh hội gọi ta là nghịch chủng...
Gã lập tức ngắt lời, chủ ý rõ ràng hoặc mong dừng câu chuyện ở đây, hoặc chuyển ngay sang đề tài khác, ắt sẽ thuận lợi hơn cho gã :
- Này, hai chữ đó là do Thái thái tự nói ra, đừng có bảo tại hạ toan dùng cách gọi như thế để thóa mạ ngược lại đấy.
- Ta bất chấp. Vì dù có bị ngươi thóa mạ, ta vẫn thấy đỡ hơn so với việc bị ngươi mạo phạm.
Gã chột dạ :
- Tại hạ mạo phạm? Hồi nào?
- Ngươi đừng mong phủ nhận. Giờ hãy nói đi, lúc nghe ta cùng lão quái vật thối tha hạ lưu đối thoại hay không biết ta chỉ là kẻ mạo nhận ân sư Tây Miêu Quái?
- Điều đó...
- Ngươi vẫn muốn chối? Vậy thì đừng vội, hãy nghe ta hỏi tiếp đây. Thứ nhất, có phải lúc ta bị trúng độc thủ Thần Minh chưởng Huyết Phong độc của lão quái vật, ngươi đã kịp cứu nguy cho ta bằng cách lẻn đặt thật nhanh mảnh Hắc Ngọc vào miệng ta chăng?
- Điều này thì có. Nhưng...
- Vẫn chưa hết kia mà? Và sau đó, vẫn muốn cứu mạng ta, ngươi mạo hiểm cõng ta chạy đến tận núi Thanh Thành này?
- Việc này thì rõ ràng rồi. Thế thì ta hỏi ngươi, ta không là ân sư Tây Miêu Quái đã có niên kỷ ngoại bát tuần, ta chỉ mạo nhận thôi. Hiển nhiên ta chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn là thân xử nữ, ngươi cõng ta là động chạm khắp thân ta. Ngươi có biết câu nam nữ thọ thọ bất tương thân chăng?
- Tại hạ...
- Chưa hết tội của ngươi đâu. Lúc chuẩn bị thượng sơn, có phải tự tay ngươi lấy lại mảnh Hắc Ngọc từ miệng ta chăng?
- Dĩ nhiên là phải...
- Không sai. Dĩ nhiên ngươi phải thu hồi. Vì vào thời điểm đó, mảnh Hắc Ngọc là của ngươi. Và sở dĩ ngươi muốn thu hồi vì như biết rằng để vượt qua một đoạn xuyên sơn đạo cần thiết, ngươi không thể không có mảnh Hắc Ngọc để hóa giải độc khí. Ta đoán quá đúng chứ?
- Tất nhiên là đúng. Và...
- Và rồi để giữ sinh mạng ta, không nỡ để đốc khí hại chết ta, ngươi vì chẳng kịp tìm thấy nước để diệu được từ mảnh Hắc Ngọc tự tan hòa, biến nước bình thường thành giải dược, sẵn ngươi luôn ngậm mảnh Hắc Ngọc trong miệng, ngươi đã lấy miệng kề miệng, mớm giải dược cho ta, đúng chăng?
- Ôi..., điều này thì...
- Điều này thì vì quá đúng nên ngươi từ nãy giờ thà giả vờ vẫn ngốc nghếch, cứ gọi ta là Thái thái này Thái thái nọ, hơn là thừa nhận đã biết ta chỉ là một nữ nhân đang xuân hơ hớ, hầu mong trách tội đã cố tình mạo phạm tấm thân xử nữ thật sự hãy trinh bạch của ta. Đúng không? Ngươi quả không hổ danh là giảo hoạt. Nhưng lần này thì đừng mong thoát tội ngươi đã gây ra.
Gã lập tức chối bay :
- Thôi nào. Những gì đã diễn ra đối thoại giữa Thái thái và lão Hội chủ, tại hạ tuy có nghe nhưng chỉ hoang mang và bán tin bán nghi mà thôi. Thế nên khi phải cõng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Há lẽ vì thế Thái thái lại bắt tội tại hạ? Huống hồ, tại hạ khi đó cũng đang chạy chết, làm sao phân biệt được là đang cõng một nhân vật dù mạo nhận là già nhưng thật sự vẫn trẻ, có khác biệt như thế nào?
Mụ bật gắt :
- Chớ nói nhảm. Người cao niên thì thân thể khô cứng, có được đầy đặn hoặc mềm mại như tấm thân từng được ngươi cõng chăng?
Gã thở dài :
- Thiên địa quỷ thần ôi. Từ thuở nào tới giờ tại hạ có từng thân cận nữ nhân đâu mà biết thân nào là mềm mại đầy đặn, còn thân như thế nào thì gọi là khô cứng.
- Ngươi thật sự không biết ư?
Gã lập thề :
- Nếu tại hạ có dối, dù chỉ là nửa lời, thì...
- Ngươi không phải lập thề. Trái lại, mau đến gần đây. Nhanh.
Gã chột dạ :
- Thái thái muốn làm gì? Gọi tại hạ đến gần dễ bề động thủ ư?
- Nếu ngươi không đến thì để ta tự đến. Vì ta muốn minh chứng cho ngươi biết thế nào là tấm thân đầy đặn mềm mại.
Gã vội lùi :
- Này, đừng lại gần nha.
- Nếu muốn vậy, trừ phi ta được tận tại nghe từ miệng ngươi toàn bộ những lời thừa nhận.
Gã bối rối :
- Tại hạ tuyệt đối chẳng có gì để thừa nhận. Sao Thái thái cứ mãi miễn cưỡng?
- Được. Ta không nên miễn cưỡng ngươi. Nhưng tự ta kết liễu ta thì được chứ? Vĩnh biệt.
Gã giật mình :
- Ê, khoan! Sao lại tự kết liễu?
- Thân ta đã ra ô nhục, thì còn sống làm gì. Chi bằng...
Gã chồm đến :
- Này, chờ đã. Nếu tại hạ thú nhận thì sao? Thái thái sẽ không tự kết liễu chăng?
- Còn chờ xem ngươi thừa nhận những gì. Nào, mau nói đi.
Gã kịp dừng lại, chỉ vì chẳng dám đến gần hơn, còn vì ngại mọi thủ đoạn bất ngờ của mụ Quái Bà giả hiệu :
- Vậy Thái thái muốn tại hạ thừa nhận những gì?
- Ta, ôi...
Gã nhờ còn đầy đủ chân nguyên nội lực, lại thêm mắt đã quen dần bóng tối, thế nên lờ mờ nhìn thấy bỗng dưng toàn thân mụ Quái bà giả hiệu run bắn lên. Gã nghi hoặc tiến lại gần hơn một chút nữa :
- Sao vậy? Há lẽ tại hạ giúp Thái thái giải độc chưa đủ?
Mụ vẫn run :
- Ta không biết. Nhưng... lạnh lắm.
Gã vỡ lẽ :
- Tại y phục ướt đấy thôi, và đã vậy thì tại hạ đành chịu.
- Ta nghe lạnh từ... trong lạnh ra. Không lẽ là...
Gã chấn động :
- Mảnh Hắc Ngọc tại hạ đã giao đâu? Thái thái hãy mau lấy ra ngậm vào miệng. Nhanh lên.
- Ta không biết có còn giữ hay đã rơi xuống... vũng nước lúc nãy.
Gã lo lắng :
- Thì mau tự tìm trong người xem. Kìa, tìm đi...
- Ta... không cử động được... Có lẽ là... số mệnh của ta chăng?
Gã tiến lại gần nữa :
- Nhân định ắt thắng thiên. Nào, nếu Thái thái miễn trách, hay là để tại hạ tìm hộ?
- Ta... sắp nguy rồi, còn trách ngươi... làm gì.
Gã nghe nhẹ lo một mối :
- Vậy, tại hạ thất lễ nha.
Và chỉ cần tiến thêm một bước nữa là gã đã có cự ly đủ gần để mò tìm mảnh Hắc Ngọc ngay trên người mụ.
Đến đây thì gã nhẹ lo thêm một mối nữa. Bởi vì mụ vẫn run và như không hề có ý dùng bất kỳ thủ đoạn nào toan hại gã.
Thế nên, khi bất chợt có cảm nhận mụ chực khuỵu xuống, gã chẳng ngại ngần, lập tức dùng một tay xốc mụ lên. Tiếp đó, gã vừa ôm giữ, để mụ đừng khuỵu ngã nữa, vừa lấy tay còn lại mò tìm mảnh Hắc Ngọc.
Cuối cùng gã tìm thấy :
- May quá. Vẫn chưa bị rơi mất. Nào, há miệng ra, tại hạ sẽ đặt mảnh Hắc Ngọc vào.
Toàn thân mụ run càng thêm run đến độ tự há hoặc chỉ he hé miệng cũng không đủ lực thực hiện.
Gã vội nghiêng người, toan tìm cách đặt mụ nằm xuống. Vì chỉ như thế gã mới rảnh tay, dùng một tay vạch miệng và tay còn lại đặt mảnh Hắc Ngọc vào cho mụ.
Nào ngờ mụ vì đang nửa mê nửa tỉnh hay sao ấy, cứ ôm cứng gã, khiến gã khó thể đặt mụ nằm xuống.
Vậy là vạn bất đắc dĩ, gã vẫn ôm đỡ cho mụ đứng dựa vào gã, phần gã thì tự ngậm mảnh Hắc Ngọc vào miệng, dùng nước bọt làm cho diệu dược từ mảnh Hắc Ngọc tan hòa ra. Đoạn gã bắt đầu miệng kề miệng mớm luôn giải dược cho mụ.
Môi chạm môi, nào phải chuyện này gã chưa từng, nhất là riêng đối với mụ Quái Bà giả hiệu này. Thế nhưng lần này thì rất lạ, cũng có thể do miệng mụ nửa chờ nửa như tự tìm miệng gã hay sao ấy, toàn thân gã cũng run bắn lên lúc miệng và miệng chạm nhau.
Cũng may là mụ đã thần hồn nửa tỉnh nửa mê, thêm nữa là thân mụ tự run, nên dù thân gã run cũng không có gì đáng ngại hoặc xấu hổ.
Chỉ ác cái là miệng mụ chẳng chịu hé mở cho, gã đành đặt mụ nằm xuống - do mụ vẫn ôm cứng gã, khiến gã cũng nằm theo mụ - nhờ đó gã tạm rảnh một tay, lấy tay lần mở miệng mụ.
Đến đây thì miệng lại kề miệng nhau, gã tự run nhiều hơn. Thần trí có lẽ vì thế cũng mê mẩn, khiến gã không nhận biết hai miệng đã quấn vào nhau, cũng không biết thân gã quấn thân mụ hay là ngược lại.
* * * * *
Có giọng oanh vàng thỏ thẻ, nhỏ nhẹ bên tai gã :
- Giờ thì thừa nhận được chưa, lão nương đây đích thực đã được La giảo hoạt ngươi miệng kề miệng mớm cho giải dược, đúng không?
Gã chỉ muốn nằm yên, nhưng vì không nỡ, đành ậm ừ :
- Vẫn chỉ là vạn bất đắc dĩ.
Tai gã bị cắn một phát dù khẽ nhưng vẫn có cảm giác đau :
- Còn việc biết lão Thái thái này chỉ là Tây Miêu Quái giả thì thế nào?
- Ừm, thì giả. Nghĩa là không phải Tây Miêu Quái thật, được chưa?
- Được thì được. Duy chỉ một điều là không được.
- Điều gì?
- Không được gọi là Thái thái nữa.
- Vậy gọi như thế nào?
- Không biết.
- Nếu không biết thì giảo hoạt ta vẫn cứ gọi là Thái thái.
- Vậy lão Thái thái này cũng cố giảo hoạt mà gọi, chịu chăng?
- Sao lại không? Vì vốn dĩ ta luôn là giảo hoạt. Lại còn là một giảo hoạt tạp chủng.
- Ý muốn nói rất xứng? Tạp chủng và nghịch chủng. Có xứng chăng?
- Hừ. Giảo hoạt ta dù cam là tạp chủng cũng không sao. Nhưng ta không chịu được nếu để Thái thái của ta bị bất kỳ ai mắng là nghịch chủng. Cứ để đấy, tội của lão Kim, đích thân giảo hoạt ta sẽ tự tay xử trị.
Ngay lập tức gã bị dựng ngồi dậy :
- Nào, lặp lại đi. La giảo hoạt ngươi vừa nói gì?
Gã biết ngay đã lỡ lời. Tuy nhiên thay vì lo lắng, gã chợt cười hì hì :
- Thái thái dựng giảo hoạt ta ngồi lên chi vậy?
Một bên thân gã ngay tức khắc bị một bàn tay có các ngón để móng nhọn cấu một phát rõ đau :
- Đừng lập liếm. Trái lại, hãy khai mau. Vì sao lại gọi lão Hội chủ quái vật là lão Kim?
Gã thở hắt ra :
- Đã vậy thì, không đùa nữa, được chứ? Rằng kỳ thực ta đã đoán biết lão là ai. Nghe cho kỹ nha, là ta tự đoán quyết chẳng nói dối nửa lời, cũng chẳng đùa và tịnh không hề có bất kỳ thủ đoạn giảo hoạt nào ở đây.
- Thử nói xem.
Gã bắt đầu nói :
- Thoạt tiên là từ hai chữ Tường Can đã được ta tình cờ nhìn thấy trên tuyệt mệnh thư của Tây Miêu Quái.
- Không hề nhìn thấy gì thêm sao?
- Đã bảo là không hề nói dối nửa lời mà. Và phần sau đó thì dễ hơn.
- Dễ như thế nào?
- Hãy cho ta được bắt đầu lại kể từ khi lần thứ nhất nhìn thấy nàng dù lão Hội chủ giao phong động thủ với nhau. Nên nhớ, khi đó ta vẫn nghĩ nàng là Tây Miêu Quái. Và ta đang nói đây là cách ta đoán ra lão ở họ Kim.
- Được. Nói đi.
- Khi đó nàng rất hận lão. Chỉ vì kém thế thôi, chứ nếu không, ta quả quyết ắt nàng sẽ không bao giờ buông tha lão. Và điều đó khiến ta nhớ lại lúc còn ở Tây trận, nàng đọc xong tuyệt mệnh thư đã vì quá phẫn hận nên kêu thành hai tiếng.
- Sư phụ... và...
- Và “lão thật quá đáng!”. Thế là ta đoán được ngay lão Hội chủ chính là nhân vật có tính danh gồm hai chữ Tường Can được đề cập trong tuyệt mệnh thư. Và nàng căm phẫn lão là hoàn toàn hợp lẽ.
- Thông tuệ đấy. Sau nữa thì sao?
- Giờ thì nói đến phần nàng.
- Phần thiếp? Như thế nào?
- Là Tường Can thì để ám chỉ Hội chủ Thần Minh hội, vậy thì hai chữ sư phụ ý ám chỉ ai đây? Tây Miêu Quái chăng? Thế là ta tạm nghi nàng và lão Tường Can có quan hệ phụ tử cốt nhục.
- Rõ rồi. Đó là vì chàng dựa theo một câu duy nhất đã kịp đọc trong di mệnh thư của ân sư thiếp, có đề cập rõ “phụ tử Tường Can mưu hại ta”?
- Không sai. Nhờ đó ta lại có dịp liên tưởng đến một mẩu đối thoại đã tình cờ nghe.
- Mẫu đối thoại nào? Của ai và với ai?
- Giữa những thuộc hạ của Kim gia Lạc Dương thành tình cờ kháo chuyện nhau. Lúc đó chính họ nói Kim Vô Diện tuy chỉ có hai ái nữ nhưng chẳng chỉ điểm võ công cho bất luận ai. Tuy nhiên lão lại ngấm ngầm, vờ như không biết hai ái nữ vẫn lần lượt được cao nhân thu nhận truyền thuyết tuyệt nghệ.
- Khá thật. Thì ra chàng từ lâu đã đoán biết thiếp là đại tiểu thư Kim gia? Cụ thể là vào lúc nào?
- Cụ thể ư? Vậy thì vào lúc ta quyết định tự ý quay lại để tìm và may được gặp nàng ở Tây trận.
- Chỉ mới cách đây mấy ngày ư?
- Nói cho thật chính xác thì lúc ta quyết định ly khai, kể như lánh mặt Điền Xuân Trường, Tiêu Thanh Huệ và Thượng Quan Linh Phụng. Ta vì muốn thật minh bạch nên có nêu cho họ Điền một nghi vấn, hiện liên quan đến Tường Can.
- Và Điền Xuân Trường đã cho chàng biết Tường Can ở họ Kim?
- Họ Điền quả là kém. Tuy có nhớ và nhận biết Kim Tường Can nhưng khi bị Kim Vô Diện cố tình đối mặt, tự nhận đã đổi danh, lại còn đòi họ Điền trả lại mối hận đã từng vay, thế mà họ Điền lại không thể đoán biết Kim Vô Diện cũng chính là Kim Tường Can.
- Nào phải ai cũng đủ thông tuệ để dễ dàng vừa liên tưởng vừa kết nối, sau đó tự đoán biết tất cả? Nhưng hãy cứ để mặc họ Điền. Vì thiếp đang muốn biết tại sao chàng vẫn dám quả quyết thiếp cũng ở họ Kim, lại còn to gan, dám cứu thiếp? Không ngại phụ tử Tường Can liên tay hủy diệt ư?
- Nàng có khá nhiều am hiểu về lọ Hắc Ngọc, một vật có xuất xứ nguyên ủy gần đây nhất là từ Kim gia. Thế nên nếu ta không đoán biết nàng là Kim Tuyết Hoa, là đại tiểu thư và là bào tỷ của Kim Tuyết Mai nhị tiểu thư thì ta quá kém.
- Vậy sao chàng cứ vờ như không biết, cứ thản nhiên xem thiếp đích thực là Tây Miêu Quái, lại còn nhất mực tôn kính nữa?
- Vì ta là La giảo hoạt.
- Ý chàng nói, nhờ giả vờ nên tha hồ mạo phạm?
- Sai rồi. Vì đối với ta, như có lần ta đã tự miệng bộc lộ chỉ riêng với nàng, phụ thù chưa báo thì ta quyết chưa nghĩ đến tư tình nữ nhân.
- Vậy ý chàng đó là sự giảo hoạt có dụng ý như thế nào?
- Ta nói thật nha? Là ta muốn lợi dụng nàng, phải khích nộ làm sao cho nàng luôn đối đầu cùng lão. Đấy là nói lúc ta vẫn chưa biết nàng bị lão xem là loài nghịch chủng. Thế nên ta ngại nhất là nàng rồi có lúc hết hận lão. Do đó ta luôn tạo mọi cơ hội ứng cứu nàng, giúp cho nàng luyện cho kỳ thành tuyệt kỹ Phi Âm Sát. Kể cả đưa nàng đến tận đây là mong nàng cũng được hưởng phúc phận như ta, giả như ở đây thật sự có những phúc phận đang chờ đợi khám phá. Ta cần nàng như cần một viện thủ, bất chấp nàng từng hành hạ, đối xử ta như thế nào, từng thóa mạ ta ra sao cũng được. Ta chỉ cần có người đối đầu lão. Thêm một lợi một. Thêm hai lợi hai. Đấy là tất cả những gì giảo hoạt của ta. Nàng có thấy ta đáng sợ, đáng khinh bỉ và rồi chính nàng sẽ xem thường ta chăng?
Có một vòng tay mềm mại choàng qua gã :
- Thiếp cũng vậy, cũng đâu khác gì chàng, vẫn độc ác và vẫn thủ đoạn mỗi khi cần. Nhưng riêng đối với chàng từ nay về sau thì hết rồi nếu như chàng hứa luôn thủy chung, luôn tôn trọng thiếp và nhất là tuyệt đối không xem thường thiếp qua sự việc vừa xảy ra giữa hai chúng ta. Mà này, liệu có tốt hơn chăng nếu chúng ta ngay lúc này cùng phát thệ, mãi mãi là phu thê của nhau.?
Gã cũng choàng tay qua thân hình đang cận kề gã :
- Ta hiểu ý nàng rồi. Phải luôn thủy chung để đôi phu thê Thái thái và giảo hoạt sau này sẽ không bao giờ sinh hạ ra nào là tạp chủng hoặc nghịch chủng?
- Không sai. Thiếp không muốn và hầu như chẳng có quyền phê phán hoặc oán than mẫu thân. Ắt hẳn chàng cũng vậy, quyết chẳng nửa lời chê trách phụ thân chàng. Tuy nhiên, hãy làm sao cho những gì chúng ta đang hứng chịu đừng bao giờ xảy ra đối với các nhi tử của chúng ta sau này. Quyết chẳng có một tạp chủng hoặc một nghịch chủng nào nữa. Chàng ung thuận chăng?
Gã chợt cười hì hì :
- Đương nhiên ta ưng thuận.
- Này, thiếp không thích thái độ ngay lúc này của chàng. Sao lại cười, vẫn là giảo hoạt nữa, phải không? Vậy thì không được. Chàng hãy nói thật nghiêm chỉnh xem nào.
- Chưa lúc nào ta nghiêm chỉnh chững chạc như lúc này. Nhưng sở dĩ ta cười vì khi nghe nàng đề cập đến các nhi tử của chúng ta sau này, hì hì...
- Thiếp đề cập thì sao? Há lẽ chàng không thích?
- Thích, ta rất thích là khác.
- Vậy tại sao chàng cười?
- Vì ta nghĩ đương nhiên chúng không thể là tạp chủng hay là nghịch chủng. Nhưng vạn nhất chúng là một lũ toàn là Tiểu thái thái và Tiểu giảo hoạt thì sao? Liệu có giáo huấn nổi bọn chúng chăng? Hà hà.
- Vậy thì chúng ta đừng là Thái thái và giảo hoạt nữa, được chăng?
- Không là Thái thái với giảo hoạt thì là gì?
- Là phu thê. Chẳng những thế vì chàng là hậu nhân của Giáp chủ Tinh Nhân giáp Thập bát tinh Minh chủ phủ. Thiếp sẽ hỗ trợ và cùng chàng hành tẩu giang hồ, giúp Minh chủ Võ lâm chi trì đạo nghĩa, thực thi công đạo, diệt ác trừ ma, thế thiên hành đạo.
- Giúp Minh chủ ư? Được thôi, miễn Minh chủ đó đừng là họ Điền.
- Vì sao?
- Bởi ta không phục.
- Nhưng họ Điền là do lệnh tôn tự chọn?
- Vẫn còn một ứng nhân nữa.
- Ứng nhân đó chính là thiếp. Nhưng thiếp tuyệt đối không muốn đảm đương trọng trách.
- Sao lại là nàng?
- Có hai mảnh ngọc bội, một đã do phụ thân chàng ủy thác cho Điền Xuân Trường, một còn lại thì ở Kim gia. Nếu chàng cho không phải thiếp thì há lẽ muốn ám chỉ ứng nhân thứ hai chính là gia muội Kim Tuyết Mai?
- Cũng không phải.
- Vậy thì ai?
- Chẳng ai cả, đấy là nói ở Kim gia. Vì ta có một lý do để tin rằng mảnh ngọc bội chọn ứng nhân Minh chủ nếu đích thực được phụ thân ta phó giao cho Kim gia thì nhân vật được chọn chính là Kim Vô Diện.
- Là lão quái vật ư? Không thể nào.
- Đấy là nàng phủ nhận theo cảm tính. Bởi nàng quá hận lão. Vì kỳ thực, ta tin, phụ thân ta nếu muốn chọn ứng nhân thì tuyệt đối không thể chọn từ một trong những đứa bé mà sau này hậu vận và tiền đồ sẽ ra sao quyết chẳng ai đoán được.
- Không sai. Vì lúc đó thiếp chỉ mới lên sáu.
- Ừm... Suýt nữa ta quên, nàng là Kim Tuyết Hoa thì ta biết rồi, nhưng niên canh niên kỷ thì thế nào.
- Thiếp vừa đôi mươi.
- Ta chỉ mới mười tám. Nàng nên làm tỷ tỷ chăng?
- Ứ, thiếp không thích.
- Ừ, ta chỉ đùa thôi. Vậy lúc nàng lên sáu, nghĩa là mười bốn năm trước phụ thân ta vẫn chưa tuyệt tích.
- Đương nhiên. Vì năm đó tận mắt thiếp có được nhìn thấy lệnh tôn.
- Gia phụ tự đến Kim gia ư?
- Có lẽ vậy. Vì lọ Hắc Ngọc cũng là do lệnh tôn trao cho thiếp, bảo thiếp chuyển lại cho lão quái vật Kim Vô Diện.
- Sao lại là “có lẽ”?
- Vì lúc thiếp được nhìn thấy thì cũng là lúc lệnh tôn từ Kim gia đi ra. Và chẳng hiểu sao, lệnh tôn ngoắc thiếp lại, trao luôn một lúc cả hai vật cho thiếp, chỉ căn dặn phó giao lại cho Kim Vô Diện là lệnh tôn bỏ đi luôn.
- Vậy là chọn Kim Vô Diện làm ứng nhân chăng?
- Theo thiếp thì không phải. Bởi lẽ ra phải phó giao tận tay hơn là nhờ chuyển?
- Vậy cũng không phải nàng?
- Thiếp cũng vừa nghĩ lại, đích thực chẳng phải thiếp được lệnh tôn chọn làm ứng nhân.
- Rõ rồi. Ta sẽ thử tìm xem ứng nhân thứ hai là ai. Và nếu khá hơn họ Điền, ta sẽ phò tá hỗ trợ y làm Minh chủ.
- Gia dĩ nếu vẫn kém hơn thì sao?
- Nàng nghĩ ta có thể trở thành Minh chủ chăng?
- Hì hì..., ta chỉ đùa thôi. Vì một kẻ giảo hoạt như ta tuyệt nhiên không thể là Minh chủ. Đến độ ta cũng muốn bỏ luôn cương vị hiện đang là Minh chủ của ta.
- Chàng đang là Minh chủ?
- Minh chủ Võ lâm Đông Doanh. Ân sư Hải Ma Tinh Tử đã phó giao cho ta.
- Lão Đông Ma?
- Không sai. Và người vốn dĩ là Minh chủ Võ lâm Đông Doanh.
- Chao ôi.
- Sao nàng kêu?
- Vì dù biết chàng giảo hoạt, lệnh sư vẫn phó giao trọng trách, đủ hiểu sự giảo hoạt của chàng chỉ là vẻ ngoài, là một trong nhiều cách phản ứng để tự vệ. Kỳ dư, thiếp nói có đúng không, đã có người nhì thấy rõ bản chất đích thực đáng trân trọng của chàng, đấy là lệnh sư, một nhân vật có niên kỷ ngoài một trăm?
- Ân sư nói với ta đúng như vậy.
- Thế thì, phải chăng chàng cũng nên làm Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên?
- Nàng đang nói thật lòng đấy chứ?
- Ý chàng thế nào?
- Ta không màng. Và nếu nàng muốn minh bạch tỏ tường ý định của ta thì, nào, mau quỳ lên cùng ta nào.
- Để làm gì?
- Tế cáo thiên địa, phu thê giao bái, mãi mãi là phu phụ, phu xướng phụ tùy.
- Tùy như thế nào?
- Không xuất đầu lộ diện nữa. Chỉ ngấm ngầm hành hiệp giang hồ mỗi khi cảm thấy cần. Kỳ dư thì thoái ẩn tha hồ du sơn ngoạn thủy, hưởng phúc tiêu giao.
- Không báo thù nữa sao?
- La giảo hoạt - Hoàng Từ Thông này thừa mưu kế thủ đoạn để dù chẳng báo thù vẫn khiến thù nhân điêu đứng, chẳng bao giờ ăn ngon ngủ yên, mãi mãi bất an để thấy rằng thà cần được chết vẫn hơn là cứ sống khổ. Và nàng đừng quên ta còn là Trích Tinh Vô Ảnh nữa đấy. Vậy là thù nhân tha hồ điêu đứng.
- Vậy phu phụ chúng ta nếu cần xuất hiện thì lấy danh nghĩa gì?
- Nàng là Tây Quái, ta là Đông Doanh. Sở dĩ ta có ý nghĩ này vì tin rằng nàng có thuật dị dung khá lợi hại, đúng không?
- Chàng muốn lánh mặt mọi người thật sao? Kể cả đối với Thượng Quan Linh Phụng?
- Chỉ có Tây Quái hiểu được Đông Ma. Đối với Hoàng Từ Thông ta như vậy là quá đủ cho một kiếp người. Chẳng phải chúng ta cùng là nghịch chủng tạp chủng sao?
- Là chàng nói đấy nha? Đã vậy, thiếp là thê tử, nguyện phục tùng phu quân.
- Tốt lắm. Hãy mau tế bái thiên địa, sau đó còn tìm cách thoát. Vì nếu không thể thoát thì tất cả những gì chúng ta vừa bàn định chỉ là viễn tưởng. Mau nào.
- Mau buông ta ra. La cẩu tặc, mau buông ta ra. Định nhấn nước sát hại ta ư? Mau buông ra.
Gã đang ôm rất chặt quanh thân mụ, cố lên tiếng qua những lần sặc nước :
- Tại hạ không... tinh thông thủy tính. Nếu Thái thái không cứu tại hạ thôi thì... đành chết chung vậy.
Mụ càng vùng vẫy :
- Thì chí ít ngươi cũng nên thả lỏng tay. Ôm chặt thế này nhất định cả hai sẽ cùng chìm đấy. Nhanh lên nào.
Gã suýt ngộp vì thế cứ chực chờ chịu chết vì ngạt :
- Đừng lừa tại hạ, vì nếu tại hạ buông tay, nhất định sẽ bị bỏ rơi. Thôi thì... thà chết chung vậy.
Bất chợt mụ quơ tay nắm được đầu gã. Mụ vừa nện vừa quát liên hồi :
- Ngươi muốn chết cứ chết, sao lại cố ý kéo ta theo? Có buông không nào? Buông tay ra nào.
Bị nện đau, gã từ ngưỡng chờ chết vụt tỉnh hẳn, cũng quật trả lại mụ :
- Muốn đánh hử? Thì đánh này. Thử xem có biết đau không này.
Nhưng vì không am hiểu thủy tính nên gã đương nhiên kém thế hơn, bất ngờ để mụ vùng thoát, đã vậy còn bị mụ giáng cho một kình tối tăm mặt mũi :
- Ngươi muốn chết thì đây. Đỡ!
“Bùng!”
Nhờ vậy mụ thoát cảnh bị gã ôm tiếp đó là có cơ hội thể hiện thủy tính cố bơi thật nhanh vào bờ, nếu như vùng nước này và ở tại vùng không gian hoàn toàn tối đen này thật sự có bờ.
Và đương nhiên bất kỳ vùng sông hồ giang hải nào mà lại không có bờ.
Mụ tuy bơi vào trong bóng tối mịt mù nhưng dù sao cũng nhanh chóng chạm được tay vào bờ. Nào ngờ lúc mụ toan thót người leo lên thì có tiếng đó quát động nộ :
- Muốn đánh hả? Vậy thì đỡ!
“Ào...”
Mụ chập chới chưa kịp phản ứng thì ngọn kình ác hại đó lại hất bay mụ vào giữa vũng nước.
“Bùng!”
Mụ giận dữ thét vang :
- La cẩu tặc sao nỡ độc ác với ta? Được lắm, cứ đợi ta leo lên được sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.
Mụ bơi vòng qua hướng khác. Và cũng vì bơi mò nên khi đến được bờ thì mụ lại kinh hoàng do vẫn nghe tiếng quát ngay đâu đó trước mặt mụ :
- Muốn leo lên ư? Vậy hãy đợi bị hất bay lên tương tự vừa rồi tại hạ bị hất bay. Đỡ!
“Ào...”
Mụ hụp ngay xuống nước, và lần nay chả dại lên tiếng, mụ cứ lẳng lặng bơi vòng qua một hướng khác nữa.
Nào ngờ, lúc sắp đặt tay lên bờ mụ nghe gã cười ngạo nghễ :
- Thái thái ơi, Thái thái quên tại hạ là Vô Ảnh Trích Tinh ư? Huống hồ thính lực tại hạ tinh tường lắm, cũng không bị tổn hao chân nguyên dù phải rơi từ mãi trên cao xuống đây. Thế nên hết kiếp này Thái thái đừng mong leo thoát vũng nước này trừ khi phải có một lời tạ lỗi sao cho nghe thật thuận tai. Nếu không thì, ha ha...
Mụ nào dám mạo hiểm leo lên đành bơi lùi về phía sau và quát tháo giận dữ :
- Tại sao ta phải tạ lỗi ngươi. Có chăng, ngươi chỉ nghe ta thóa mạ thôi. Muốn chăng, hở La cẩu tặc?
Gã vẫn cười :
- Xin tùy ý. Vì tại hạ có điểm hơn người là đã nghe quá quen mọi lời thóa mạ. Nào, tháo mạ đi, hay là để tại hạ nói thay? Thái thái muốn thóa mạ thế nào?
- La giảo hoạt ư? Hay La cẩu tặc, La thối tha, La vô sỉ, La ngốc tử, La hạ lưu, La đê tiện, La mặt dày? Muốn thế nào hả? Ha ha...
Mụ quát :
- Quả thật là bình sinh ta chưa thấy ai mặt dầy và chẳng biết nhục như ngươi. Nhưng đừng ngỡ ta không có cách thóa mạ ngươi. Nghe đây, ngươi là La tạp chủng, Hoàng tạp chủng. Nghe chưa? Có thủng chưa? Có thấu chưa? Có muốn nghe lại chăng? Hả Hoàng tạp chủng?
Quát xong, mụ chẳng nghe gã cười, cũng chẳng nghe gã có bất kỳ lời nào đáp lại, liền đắc ý bật cười vang :
- Ngươi bại rồi, cũng không nói lại ta ư? Ha ha...
Chợt mụ nghe gã gắt :
- Lên đi. Hãy mau lên đây.
Mụ nghi ngại :
- Lên? Lên để ngươi thừa cơ hội quật ta ư? Đừng mong ta lầm mưu ngươi.
Gã lại gắt :
- Ta đã bảo rồi. Lên hay không thì tùy. Hừ!
Mụ bối rối :
- Này, giọng của ngươi nghe rất lạ. Sao vậy?
Giọng của gã quả thật rất lạnh, mà là lạnh nhạt, chứ không phải thứ giọng lạnh lùng ác độc :
- Tại hạ đi đây. Lên hay không thì tùy.
Mụ kêu :
- Này. Ngươi đi đâu? Đã có chỗ thoát thân ư? Ngươi định báo hận bằng cách tự thoát, sau đó lập mưu sinh cầm ta mãi mãi ở đây ư?
Có tiếng chân gã như đang di chuyển xa dần :
- Tại hạ từng nói vẫn chưa từng biết địa hình ở chốn này như thế nào. Có lối thoát hay không ắt chỉ còn trông chờ vào số phận. Lên đi. Và nếu được, ai thoát cứ thoát, quyết chẳng can hệ đến ai nữa. Tại hạ cũng tự hứa từ nay về sau sẽ chẳng làm phiền hoặc can hiện đến bất luận ai. Cáo biệt.
Mụ vội leo lên. Và tương tự, mụ cũng vội chạy lần theo tiếng phát thoại của gã. Cũng may nền đá dưới chân khá bằng phẳng, khiến mụ dù không thể cũng như không dám thi triển khinh công - do xung quanh tối mịt, chẳng nhìn thấy gì - vẫn chẳng đến nỗi bị vập ngã, giả như có vật chợt nhô lên bất ngờ ngáng chân mụ :
- Này, chờ đã. Vì phải chăng qua khẩu khí của ngươi cho thấy, lời thóa mạ của ta đã quá xúc phạm ngươi? Há chẳng do ngươi khích nộ, thách thức ta sao. Này, chờ đã. Đừng đi vội.
Nhưng mụ càng nói càng kêu thì vì không nghe thanh âm nào của gã hồi đáp nên mụ càng thêm lo lắng, thêm quáng, cố chạy nhanh hơn và cố kêu nhiều hơn :
- Ê! La giảo hoạt. Đừng thấy ta quan tâm nên được thế làm già nha. Muốn ta tạ lỗi ư? Đừng mơ mộng hảo huyền. Bởi ngươi đắc tội trước, ngươi không thách thì ta thóa mạ ngươi làm gì? Này, ngươi đâu rồi? Lên tiếng đi chớ? Ê! Đừng bỏ đi thật nha. Đừng đi nha.
Chợt có vật lạnh toát lướt chạm nhẹ ngang mặt mũi mụ, khiến mụ kinh hãi, kêu thét lên :
- Ối... Cha mẹ ôi! M... a...!
Lập tức có tiếng gã gắt :
- Ma đâu mà ma? Là tại hạ đây. Bảo tại hạ đừng đi thì tại hạ đứng lại. Sao bỗng dưng thét tướng lên? Đã là Tây Miêu Quái danh chấn giang hồ, niên kỷ thì xấp xỉ bát tuần, sợ cả bóng như vậy không ngại bị kẻ khác chê ngươi sao? Nào, bảo tại hạ đứng lại, muốn gì thì nói đi.
Mụ vẫn còn run vì sợ :
- Ta... ta đâu có gì để nói. Chỉ mong ngươi dừng lại thôi. Mà này, sao ngươi cứ lẳng lặng dừng như vậy? Khiến ta khiếp hãi vì ngỡ có ma. Lẽ ra ngươi phải lên tiếng chứ?
Gã lên tiếng và qua thanh âm cho thấy gã hiện đứng cách mụ không xa :
- Bảo tại hạ lên tiếng ư? Tại hạ biết nói gì đây? Có chăng, để khỏi phiền lụy nhau, thà đường ai nấy đi. Chẳng ai can dự vào việc của ai làm gì. Nhưng điều này thì lúc nãy tại hạ đã nói rồi. Há lẽ vì nghe không được rõ nên muốn nghe tại hạ lặp lại? Đã vậy, tại hạ cũng vừa mới lặp lại xong. Giờ thì tại hạ đi, được chưa? Hay lại muốn thóa mạ tại hạ nữa? Cũng được thôi, cứ ở đấy mà thóa mạ. Tại hạ đi đây.
Mụ vội lên tiếng ngay, như sợ gã bỏ đi thật :
- Ta không thóa mạ nữa đâu. Mà ngươi cũng đừng đi. Hay là ý ngươi giận? Vậy sao chẳng thóa mạ ngược lại ta.
May sao gã vẫn chưa đi, cho dù giọng gã lần này có phần gay gắt :
- Thóa mạ ngược lại ư? Cứ đổi lại là thân phận nam như ắt sẽ rõ. Tại hạ không những chỉ thóa mạ mà còn quyết một phen liều sinh tử đối với bất kỳ kẻ nào dám thóa mạ tại hạ như vừa rồi. Nhưng với Thái thái thì khác.
- Sao lại khác? Vì ta không là đối thủ của ngươi ư? Vậy thì vị tất. Bất quá chỉ do lúc này ta nội thương chưa bình phục. Kỳ dư khi đã khôi phục rồi, hừ.
- Lại nổi hung rồi ư? Nếu là vậy thì ắt giữa hai chúng ta cần nên động thủ một lần cho thật phân định cao hạ. Nhưng vì nam nhân, tại hạ chưa muốn động thủ lúc này. Hãy đợi khi Thái thái thật sự bình phục, đến lúc đó...
- Ngươi là nam nhân thì sao? Không ai cần ngươi nhân nhượng? Bất quá...
- Sao chứ? Muốn động thủ ngay à? Hãy nghe đây. Tại hạ là nam nhân biết chưa? Thế nên không muốn tranh hơn với nữ nhân, biết chưa? Riêng về động thủ thì tại hạ vì vẫn là nam nhân, rõ chưa? Thế nên không muốn nhân lúc Thái thái, dù gì cũng là nữ nhân, đang cảnh yếu thế vô lực để ra tay hiếp đáp, rõ chưa?
Song phương không ai chịu ai, hễ người này bị ngươi kia ngắt lời thì ngay lập tức người kia liền thừa dịp cướp lại lời của người này, vô hình chung biến thành cuộc đấu khẩu sẽ khó phân thắng phụ nếu như giữa họ vẫn chẳng ai chịu nhường ai.
Nhưng lần này thì khác, lời của gã đã không bị mụ Quái Bà Bất Tử ngắt lời. Đã vậy, mãi khi gã nói xong, mụ lại lên tiếng bằng giọng hoang mang nghi ngờ :
- Ngươi có ý gì khi bảo chẳng muốn thừa cơ hội hiếp đáp ta?
Gã đáp :
- Chẳng có ý gì cả. Vì sự thật là như vậy. Thái thái chẳng phải đang lúc vô thế yếu lực sao?
- Đừng xảo biện mong lừa dối ta. Mau nói đi, có phải ngươi đã biết tất cả về ta?
- Biết về Thái thái ư? Vậy thì biết. Thái thái là Tây Miêu Quái, là Quái Bà Bất Tử, là nhân vật đồng thời cùng nổi danh với Đông Ma - Bắc Quỷ - Nam Thần. Điều này đương nhiên tại hạ biết.
- Đừng giảo hoạt nữa. Vì ta quả quyết ngươi đã rõ ta chỉ là... ta chỉ là người giả danh Tây Miêu Quái là sư phụ, nên ta luôn thích lấy danh của sư phụ mỗi khi cần hành tẩu giang hồ. Ngươi đã biết, đúng không?
- Nói sao? Không! Tại hạ chỉ bây giờ mới biết. Hóa ra Thái thái chỉ là truyền nhân, cố tình mạo nhận Tây Miêu Quái lệnh sư ư? Nhưng sao Thái thái tự ý và tùy tiện tiết lộ điều này cùng tại hạ?
Mụ tiến lên thêm, giọng nói rất giận, tuy nhiên vẫn chưa đến nỗi phẫn hận cực độ :
- Vì chẳng cần tiết lộ thì ta tin ngươi đã biết. Há lẽ ngươi ngây thơ đến độ dù đã nghe lão quái vật Hội chủ Thần Minh hội gọi ta là nghịch chủng...
Gã lập tức ngắt lời, chủ ý rõ ràng hoặc mong dừng câu chuyện ở đây, hoặc chuyển ngay sang đề tài khác, ắt sẽ thuận lợi hơn cho gã :
- Này, hai chữ đó là do Thái thái tự nói ra, đừng có bảo tại hạ toan dùng cách gọi như thế để thóa mạ ngược lại đấy.
- Ta bất chấp. Vì dù có bị ngươi thóa mạ, ta vẫn thấy đỡ hơn so với việc bị ngươi mạo phạm.
Gã chột dạ :
- Tại hạ mạo phạm? Hồi nào?
- Ngươi đừng mong phủ nhận. Giờ hãy nói đi, lúc nghe ta cùng lão quái vật thối tha hạ lưu đối thoại hay không biết ta chỉ là kẻ mạo nhận ân sư Tây Miêu Quái?
- Điều đó...
- Ngươi vẫn muốn chối? Vậy thì đừng vội, hãy nghe ta hỏi tiếp đây. Thứ nhất, có phải lúc ta bị trúng độc thủ Thần Minh chưởng Huyết Phong độc của lão quái vật, ngươi đã kịp cứu nguy cho ta bằng cách lẻn đặt thật nhanh mảnh Hắc Ngọc vào miệng ta chăng?
- Điều này thì có. Nhưng...
- Vẫn chưa hết kia mà? Và sau đó, vẫn muốn cứu mạng ta, ngươi mạo hiểm cõng ta chạy đến tận núi Thanh Thành này?
- Việc này thì rõ ràng rồi. Thế thì ta hỏi ngươi, ta không là ân sư Tây Miêu Quái đã có niên kỷ ngoại bát tuần, ta chỉ mạo nhận thôi. Hiển nhiên ta chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn là thân xử nữ, ngươi cõng ta là động chạm khắp thân ta. Ngươi có biết câu nam nữ thọ thọ bất tương thân chăng?
- Tại hạ...
- Chưa hết tội của ngươi đâu. Lúc chuẩn bị thượng sơn, có phải tự tay ngươi lấy lại mảnh Hắc Ngọc từ miệng ta chăng?
- Dĩ nhiên là phải...
- Không sai. Dĩ nhiên ngươi phải thu hồi. Vì vào thời điểm đó, mảnh Hắc Ngọc là của ngươi. Và sở dĩ ngươi muốn thu hồi vì như biết rằng để vượt qua một đoạn xuyên sơn đạo cần thiết, ngươi không thể không có mảnh Hắc Ngọc để hóa giải độc khí. Ta đoán quá đúng chứ?
- Tất nhiên là đúng. Và...
- Và rồi để giữ sinh mạng ta, không nỡ để đốc khí hại chết ta, ngươi vì chẳng kịp tìm thấy nước để diệu được từ mảnh Hắc Ngọc tự tan hòa, biến nước bình thường thành giải dược, sẵn ngươi luôn ngậm mảnh Hắc Ngọc trong miệng, ngươi đã lấy miệng kề miệng, mớm giải dược cho ta, đúng chăng?
- Ôi..., điều này thì...
- Điều này thì vì quá đúng nên ngươi từ nãy giờ thà giả vờ vẫn ngốc nghếch, cứ gọi ta là Thái thái này Thái thái nọ, hơn là thừa nhận đã biết ta chỉ là một nữ nhân đang xuân hơ hớ, hầu mong trách tội đã cố tình mạo phạm tấm thân xử nữ thật sự hãy trinh bạch của ta. Đúng không? Ngươi quả không hổ danh là giảo hoạt. Nhưng lần này thì đừng mong thoát tội ngươi đã gây ra.
Gã lập tức chối bay :
- Thôi nào. Những gì đã diễn ra đối thoại giữa Thái thái và lão Hội chủ, tại hạ tuy có nghe nhưng chỉ hoang mang và bán tin bán nghi mà thôi. Thế nên khi phải cõng chỉ là vạn bất đắc dĩ. Há lẽ vì thế Thái thái lại bắt tội tại hạ? Huống hồ, tại hạ khi đó cũng đang chạy chết, làm sao phân biệt được là đang cõng một nhân vật dù mạo nhận là già nhưng thật sự vẫn trẻ, có khác biệt như thế nào?
Mụ bật gắt :
- Chớ nói nhảm. Người cao niên thì thân thể khô cứng, có được đầy đặn hoặc mềm mại như tấm thân từng được ngươi cõng chăng?
Gã thở dài :
- Thiên địa quỷ thần ôi. Từ thuở nào tới giờ tại hạ có từng thân cận nữ nhân đâu mà biết thân nào là mềm mại đầy đặn, còn thân như thế nào thì gọi là khô cứng.
- Ngươi thật sự không biết ư?
Gã lập thề :
- Nếu tại hạ có dối, dù chỉ là nửa lời, thì...
- Ngươi không phải lập thề. Trái lại, mau đến gần đây. Nhanh.
Gã chột dạ :
- Thái thái muốn làm gì? Gọi tại hạ đến gần dễ bề động thủ ư?
- Nếu ngươi không đến thì để ta tự đến. Vì ta muốn minh chứng cho ngươi biết thế nào là tấm thân đầy đặn mềm mại.
Gã vội lùi :
- Này, đừng lại gần nha.
- Nếu muốn vậy, trừ phi ta được tận tại nghe từ miệng ngươi toàn bộ những lời thừa nhận.
Gã bối rối :
- Tại hạ tuyệt đối chẳng có gì để thừa nhận. Sao Thái thái cứ mãi miễn cưỡng?
- Được. Ta không nên miễn cưỡng ngươi. Nhưng tự ta kết liễu ta thì được chứ? Vĩnh biệt.
Gã giật mình :
- Ê, khoan! Sao lại tự kết liễu?
- Thân ta đã ra ô nhục, thì còn sống làm gì. Chi bằng...
Gã chồm đến :
- Này, chờ đã. Nếu tại hạ thú nhận thì sao? Thái thái sẽ không tự kết liễu chăng?
- Còn chờ xem ngươi thừa nhận những gì. Nào, mau nói đi.
Gã kịp dừng lại, chỉ vì chẳng dám đến gần hơn, còn vì ngại mọi thủ đoạn bất ngờ của mụ Quái Bà giả hiệu :
- Vậy Thái thái muốn tại hạ thừa nhận những gì?
- Ta, ôi...
Gã nhờ còn đầy đủ chân nguyên nội lực, lại thêm mắt đã quen dần bóng tối, thế nên lờ mờ nhìn thấy bỗng dưng toàn thân mụ Quái bà giả hiệu run bắn lên. Gã nghi hoặc tiến lại gần hơn một chút nữa :
- Sao vậy? Há lẽ tại hạ giúp Thái thái giải độc chưa đủ?
Mụ vẫn run :
- Ta không biết. Nhưng... lạnh lắm.
Gã vỡ lẽ :
- Tại y phục ướt đấy thôi, và đã vậy thì tại hạ đành chịu.
- Ta nghe lạnh từ... trong lạnh ra. Không lẽ là...
Gã chấn động :
- Mảnh Hắc Ngọc tại hạ đã giao đâu? Thái thái hãy mau lấy ra ngậm vào miệng. Nhanh lên.
- Ta không biết có còn giữ hay đã rơi xuống... vũng nước lúc nãy.
Gã lo lắng :
- Thì mau tự tìm trong người xem. Kìa, tìm đi...
- Ta... không cử động được... Có lẽ là... số mệnh của ta chăng?
Gã tiến lại gần nữa :
- Nhân định ắt thắng thiên. Nào, nếu Thái thái miễn trách, hay là để tại hạ tìm hộ?
- Ta... sắp nguy rồi, còn trách ngươi... làm gì.
Gã nghe nhẹ lo một mối :
- Vậy, tại hạ thất lễ nha.
Và chỉ cần tiến thêm một bước nữa là gã đã có cự ly đủ gần để mò tìm mảnh Hắc Ngọc ngay trên người mụ.
Đến đây thì gã nhẹ lo thêm một mối nữa. Bởi vì mụ vẫn run và như không hề có ý dùng bất kỳ thủ đoạn nào toan hại gã.
Thế nên, khi bất chợt có cảm nhận mụ chực khuỵu xuống, gã chẳng ngại ngần, lập tức dùng một tay xốc mụ lên. Tiếp đó, gã vừa ôm giữ, để mụ đừng khuỵu ngã nữa, vừa lấy tay còn lại mò tìm mảnh Hắc Ngọc.
Cuối cùng gã tìm thấy :
- May quá. Vẫn chưa bị rơi mất. Nào, há miệng ra, tại hạ sẽ đặt mảnh Hắc Ngọc vào.
Toàn thân mụ run càng thêm run đến độ tự há hoặc chỉ he hé miệng cũng không đủ lực thực hiện.
Gã vội nghiêng người, toan tìm cách đặt mụ nằm xuống. Vì chỉ như thế gã mới rảnh tay, dùng một tay vạch miệng và tay còn lại đặt mảnh Hắc Ngọc vào cho mụ.
Nào ngờ mụ vì đang nửa mê nửa tỉnh hay sao ấy, cứ ôm cứng gã, khiến gã khó thể đặt mụ nằm xuống.
Vậy là vạn bất đắc dĩ, gã vẫn ôm đỡ cho mụ đứng dựa vào gã, phần gã thì tự ngậm mảnh Hắc Ngọc vào miệng, dùng nước bọt làm cho diệu dược từ mảnh Hắc Ngọc tan hòa ra. Đoạn gã bắt đầu miệng kề miệng mớm luôn giải dược cho mụ.
Môi chạm môi, nào phải chuyện này gã chưa từng, nhất là riêng đối với mụ Quái Bà giả hiệu này. Thế nhưng lần này thì rất lạ, cũng có thể do miệng mụ nửa chờ nửa như tự tìm miệng gã hay sao ấy, toàn thân gã cũng run bắn lên lúc miệng và miệng chạm nhau.
Cũng may là mụ đã thần hồn nửa tỉnh nửa mê, thêm nữa là thân mụ tự run, nên dù thân gã run cũng không có gì đáng ngại hoặc xấu hổ.
Chỉ ác cái là miệng mụ chẳng chịu hé mở cho, gã đành đặt mụ nằm xuống - do mụ vẫn ôm cứng gã, khiến gã cũng nằm theo mụ - nhờ đó gã tạm rảnh một tay, lấy tay lần mở miệng mụ.
Đến đây thì miệng lại kề miệng nhau, gã tự run nhiều hơn. Thần trí có lẽ vì thế cũng mê mẩn, khiến gã không nhận biết hai miệng đã quấn vào nhau, cũng không biết thân gã quấn thân mụ hay là ngược lại.
* * * * *
Có giọng oanh vàng thỏ thẻ, nhỏ nhẹ bên tai gã :
- Giờ thì thừa nhận được chưa, lão nương đây đích thực đã được La giảo hoạt ngươi miệng kề miệng mớm cho giải dược, đúng không?
Gã chỉ muốn nằm yên, nhưng vì không nỡ, đành ậm ừ :
- Vẫn chỉ là vạn bất đắc dĩ.
Tai gã bị cắn một phát dù khẽ nhưng vẫn có cảm giác đau :
- Còn việc biết lão Thái thái này chỉ là Tây Miêu Quái giả thì thế nào?
- Ừm, thì giả. Nghĩa là không phải Tây Miêu Quái thật, được chưa?
- Được thì được. Duy chỉ một điều là không được.
- Điều gì?
- Không được gọi là Thái thái nữa.
- Vậy gọi như thế nào?
- Không biết.
- Nếu không biết thì giảo hoạt ta vẫn cứ gọi là Thái thái.
- Vậy lão Thái thái này cũng cố giảo hoạt mà gọi, chịu chăng?
- Sao lại không? Vì vốn dĩ ta luôn là giảo hoạt. Lại còn là một giảo hoạt tạp chủng.
- Ý muốn nói rất xứng? Tạp chủng và nghịch chủng. Có xứng chăng?
- Hừ. Giảo hoạt ta dù cam là tạp chủng cũng không sao. Nhưng ta không chịu được nếu để Thái thái của ta bị bất kỳ ai mắng là nghịch chủng. Cứ để đấy, tội của lão Kim, đích thân giảo hoạt ta sẽ tự tay xử trị.
Ngay lập tức gã bị dựng ngồi dậy :
- Nào, lặp lại đi. La giảo hoạt ngươi vừa nói gì?
Gã biết ngay đã lỡ lời. Tuy nhiên thay vì lo lắng, gã chợt cười hì hì :
- Thái thái dựng giảo hoạt ta ngồi lên chi vậy?
Một bên thân gã ngay tức khắc bị một bàn tay có các ngón để móng nhọn cấu một phát rõ đau :
- Đừng lập liếm. Trái lại, hãy khai mau. Vì sao lại gọi lão Hội chủ quái vật là lão Kim?
Gã thở hắt ra :
- Đã vậy thì, không đùa nữa, được chứ? Rằng kỳ thực ta đã đoán biết lão là ai. Nghe cho kỹ nha, là ta tự đoán quyết chẳng nói dối nửa lời, cũng chẳng đùa và tịnh không hề có bất kỳ thủ đoạn giảo hoạt nào ở đây.
- Thử nói xem.
Gã bắt đầu nói :
- Thoạt tiên là từ hai chữ Tường Can đã được ta tình cờ nhìn thấy trên tuyệt mệnh thư của Tây Miêu Quái.
- Không hề nhìn thấy gì thêm sao?
- Đã bảo là không hề nói dối nửa lời mà. Và phần sau đó thì dễ hơn.
- Dễ như thế nào?
- Hãy cho ta được bắt đầu lại kể từ khi lần thứ nhất nhìn thấy nàng dù lão Hội chủ giao phong động thủ với nhau. Nên nhớ, khi đó ta vẫn nghĩ nàng là Tây Miêu Quái. Và ta đang nói đây là cách ta đoán ra lão ở họ Kim.
- Được. Nói đi.
- Khi đó nàng rất hận lão. Chỉ vì kém thế thôi, chứ nếu không, ta quả quyết ắt nàng sẽ không bao giờ buông tha lão. Và điều đó khiến ta nhớ lại lúc còn ở Tây trận, nàng đọc xong tuyệt mệnh thư đã vì quá phẫn hận nên kêu thành hai tiếng.
- Sư phụ... và...
- Và “lão thật quá đáng!”. Thế là ta đoán được ngay lão Hội chủ chính là nhân vật có tính danh gồm hai chữ Tường Can được đề cập trong tuyệt mệnh thư. Và nàng căm phẫn lão là hoàn toàn hợp lẽ.
- Thông tuệ đấy. Sau nữa thì sao?
- Giờ thì nói đến phần nàng.
- Phần thiếp? Như thế nào?
- Là Tường Can thì để ám chỉ Hội chủ Thần Minh hội, vậy thì hai chữ sư phụ ý ám chỉ ai đây? Tây Miêu Quái chăng? Thế là ta tạm nghi nàng và lão Tường Can có quan hệ phụ tử cốt nhục.
- Rõ rồi. Đó là vì chàng dựa theo một câu duy nhất đã kịp đọc trong di mệnh thư của ân sư thiếp, có đề cập rõ “phụ tử Tường Can mưu hại ta”?
- Không sai. Nhờ đó ta lại có dịp liên tưởng đến một mẩu đối thoại đã tình cờ nghe.
- Mẫu đối thoại nào? Của ai và với ai?
- Giữa những thuộc hạ của Kim gia Lạc Dương thành tình cờ kháo chuyện nhau. Lúc đó chính họ nói Kim Vô Diện tuy chỉ có hai ái nữ nhưng chẳng chỉ điểm võ công cho bất luận ai. Tuy nhiên lão lại ngấm ngầm, vờ như không biết hai ái nữ vẫn lần lượt được cao nhân thu nhận truyền thuyết tuyệt nghệ.
- Khá thật. Thì ra chàng từ lâu đã đoán biết thiếp là đại tiểu thư Kim gia? Cụ thể là vào lúc nào?
- Cụ thể ư? Vậy thì vào lúc ta quyết định tự ý quay lại để tìm và may được gặp nàng ở Tây trận.
- Chỉ mới cách đây mấy ngày ư?
- Nói cho thật chính xác thì lúc ta quyết định ly khai, kể như lánh mặt Điền Xuân Trường, Tiêu Thanh Huệ và Thượng Quan Linh Phụng. Ta vì muốn thật minh bạch nên có nêu cho họ Điền một nghi vấn, hiện liên quan đến Tường Can.
- Và Điền Xuân Trường đã cho chàng biết Tường Can ở họ Kim?
- Họ Điền quả là kém. Tuy có nhớ và nhận biết Kim Tường Can nhưng khi bị Kim Vô Diện cố tình đối mặt, tự nhận đã đổi danh, lại còn đòi họ Điền trả lại mối hận đã từng vay, thế mà họ Điền lại không thể đoán biết Kim Vô Diện cũng chính là Kim Tường Can.
- Nào phải ai cũng đủ thông tuệ để dễ dàng vừa liên tưởng vừa kết nối, sau đó tự đoán biết tất cả? Nhưng hãy cứ để mặc họ Điền. Vì thiếp đang muốn biết tại sao chàng vẫn dám quả quyết thiếp cũng ở họ Kim, lại còn to gan, dám cứu thiếp? Không ngại phụ tử Tường Can liên tay hủy diệt ư?
- Nàng có khá nhiều am hiểu về lọ Hắc Ngọc, một vật có xuất xứ nguyên ủy gần đây nhất là từ Kim gia. Thế nên nếu ta không đoán biết nàng là Kim Tuyết Hoa, là đại tiểu thư và là bào tỷ của Kim Tuyết Mai nhị tiểu thư thì ta quá kém.
- Vậy sao chàng cứ vờ như không biết, cứ thản nhiên xem thiếp đích thực là Tây Miêu Quái, lại còn nhất mực tôn kính nữa?
- Vì ta là La giảo hoạt.
- Ý chàng nói, nhờ giả vờ nên tha hồ mạo phạm?
- Sai rồi. Vì đối với ta, như có lần ta đã tự miệng bộc lộ chỉ riêng với nàng, phụ thù chưa báo thì ta quyết chưa nghĩ đến tư tình nữ nhân.
- Vậy ý chàng đó là sự giảo hoạt có dụng ý như thế nào?
- Ta nói thật nha? Là ta muốn lợi dụng nàng, phải khích nộ làm sao cho nàng luôn đối đầu cùng lão. Đấy là nói lúc ta vẫn chưa biết nàng bị lão xem là loài nghịch chủng. Thế nên ta ngại nhất là nàng rồi có lúc hết hận lão. Do đó ta luôn tạo mọi cơ hội ứng cứu nàng, giúp cho nàng luyện cho kỳ thành tuyệt kỹ Phi Âm Sát. Kể cả đưa nàng đến tận đây là mong nàng cũng được hưởng phúc phận như ta, giả như ở đây thật sự có những phúc phận đang chờ đợi khám phá. Ta cần nàng như cần một viện thủ, bất chấp nàng từng hành hạ, đối xử ta như thế nào, từng thóa mạ ta ra sao cũng được. Ta chỉ cần có người đối đầu lão. Thêm một lợi một. Thêm hai lợi hai. Đấy là tất cả những gì giảo hoạt của ta. Nàng có thấy ta đáng sợ, đáng khinh bỉ và rồi chính nàng sẽ xem thường ta chăng?
Có một vòng tay mềm mại choàng qua gã :
- Thiếp cũng vậy, cũng đâu khác gì chàng, vẫn độc ác và vẫn thủ đoạn mỗi khi cần. Nhưng riêng đối với chàng từ nay về sau thì hết rồi nếu như chàng hứa luôn thủy chung, luôn tôn trọng thiếp và nhất là tuyệt đối không xem thường thiếp qua sự việc vừa xảy ra giữa hai chúng ta. Mà này, liệu có tốt hơn chăng nếu chúng ta ngay lúc này cùng phát thệ, mãi mãi là phu thê của nhau.?
Gã cũng choàng tay qua thân hình đang cận kề gã :
- Ta hiểu ý nàng rồi. Phải luôn thủy chung để đôi phu thê Thái thái và giảo hoạt sau này sẽ không bao giờ sinh hạ ra nào là tạp chủng hoặc nghịch chủng?
- Không sai. Thiếp không muốn và hầu như chẳng có quyền phê phán hoặc oán than mẫu thân. Ắt hẳn chàng cũng vậy, quyết chẳng nửa lời chê trách phụ thân chàng. Tuy nhiên, hãy làm sao cho những gì chúng ta đang hứng chịu đừng bao giờ xảy ra đối với các nhi tử của chúng ta sau này. Quyết chẳng có một tạp chủng hoặc một nghịch chủng nào nữa. Chàng ung thuận chăng?
Gã chợt cười hì hì :
- Đương nhiên ta ưng thuận.
- Này, thiếp không thích thái độ ngay lúc này của chàng. Sao lại cười, vẫn là giảo hoạt nữa, phải không? Vậy thì không được. Chàng hãy nói thật nghiêm chỉnh xem nào.
- Chưa lúc nào ta nghiêm chỉnh chững chạc như lúc này. Nhưng sở dĩ ta cười vì khi nghe nàng đề cập đến các nhi tử của chúng ta sau này, hì hì...
- Thiếp đề cập thì sao? Há lẽ chàng không thích?
- Thích, ta rất thích là khác.
- Vậy tại sao chàng cười?
- Vì ta nghĩ đương nhiên chúng không thể là tạp chủng hay là nghịch chủng. Nhưng vạn nhất chúng là một lũ toàn là Tiểu thái thái và Tiểu giảo hoạt thì sao? Liệu có giáo huấn nổi bọn chúng chăng? Hà hà.
- Vậy thì chúng ta đừng là Thái thái và giảo hoạt nữa, được chăng?
- Không là Thái thái với giảo hoạt thì là gì?
- Là phu thê. Chẳng những thế vì chàng là hậu nhân của Giáp chủ Tinh Nhân giáp Thập bát tinh Minh chủ phủ. Thiếp sẽ hỗ trợ và cùng chàng hành tẩu giang hồ, giúp Minh chủ Võ lâm chi trì đạo nghĩa, thực thi công đạo, diệt ác trừ ma, thế thiên hành đạo.
- Giúp Minh chủ ư? Được thôi, miễn Minh chủ đó đừng là họ Điền.
- Vì sao?
- Bởi ta không phục.
- Nhưng họ Điền là do lệnh tôn tự chọn?
- Vẫn còn một ứng nhân nữa.
- Ứng nhân đó chính là thiếp. Nhưng thiếp tuyệt đối không muốn đảm đương trọng trách.
- Sao lại là nàng?
- Có hai mảnh ngọc bội, một đã do phụ thân chàng ủy thác cho Điền Xuân Trường, một còn lại thì ở Kim gia. Nếu chàng cho không phải thiếp thì há lẽ muốn ám chỉ ứng nhân thứ hai chính là gia muội Kim Tuyết Mai?
- Cũng không phải.
- Vậy thì ai?
- Chẳng ai cả, đấy là nói ở Kim gia. Vì ta có một lý do để tin rằng mảnh ngọc bội chọn ứng nhân Minh chủ nếu đích thực được phụ thân ta phó giao cho Kim gia thì nhân vật được chọn chính là Kim Vô Diện.
- Là lão quái vật ư? Không thể nào.
- Đấy là nàng phủ nhận theo cảm tính. Bởi nàng quá hận lão. Vì kỳ thực, ta tin, phụ thân ta nếu muốn chọn ứng nhân thì tuyệt đối không thể chọn từ một trong những đứa bé mà sau này hậu vận và tiền đồ sẽ ra sao quyết chẳng ai đoán được.
- Không sai. Vì lúc đó thiếp chỉ mới lên sáu.
- Ừm... Suýt nữa ta quên, nàng là Kim Tuyết Hoa thì ta biết rồi, nhưng niên canh niên kỷ thì thế nào.
- Thiếp vừa đôi mươi.
- Ta chỉ mới mười tám. Nàng nên làm tỷ tỷ chăng?
- Ứ, thiếp không thích.
- Ừ, ta chỉ đùa thôi. Vậy lúc nàng lên sáu, nghĩa là mười bốn năm trước phụ thân ta vẫn chưa tuyệt tích.
- Đương nhiên. Vì năm đó tận mắt thiếp có được nhìn thấy lệnh tôn.
- Gia phụ tự đến Kim gia ư?
- Có lẽ vậy. Vì lọ Hắc Ngọc cũng là do lệnh tôn trao cho thiếp, bảo thiếp chuyển lại cho lão quái vật Kim Vô Diện.
- Sao lại là “có lẽ”?
- Vì lúc thiếp được nhìn thấy thì cũng là lúc lệnh tôn từ Kim gia đi ra. Và chẳng hiểu sao, lệnh tôn ngoắc thiếp lại, trao luôn một lúc cả hai vật cho thiếp, chỉ căn dặn phó giao lại cho Kim Vô Diện là lệnh tôn bỏ đi luôn.
- Vậy là chọn Kim Vô Diện làm ứng nhân chăng?
- Theo thiếp thì không phải. Bởi lẽ ra phải phó giao tận tay hơn là nhờ chuyển?
- Vậy cũng không phải nàng?
- Thiếp cũng vừa nghĩ lại, đích thực chẳng phải thiếp được lệnh tôn chọn làm ứng nhân.
- Rõ rồi. Ta sẽ thử tìm xem ứng nhân thứ hai là ai. Và nếu khá hơn họ Điền, ta sẽ phò tá hỗ trợ y làm Minh chủ.
- Gia dĩ nếu vẫn kém hơn thì sao?
- Nàng nghĩ ta có thể trở thành Minh chủ chăng?
- Hì hì..., ta chỉ đùa thôi. Vì một kẻ giảo hoạt như ta tuyệt nhiên không thể là Minh chủ. Đến độ ta cũng muốn bỏ luôn cương vị hiện đang là Minh chủ của ta.
- Chàng đang là Minh chủ?
- Minh chủ Võ lâm Đông Doanh. Ân sư Hải Ma Tinh Tử đã phó giao cho ta.
- Lão Đông Ma?
- Không sai. Và người vốn dĩ là Minh chủ Võ lâm Đông Doanh.
- Chao ôi.
- Sao nàng kêu?
- Vì dù biết chàng giảo hoạt, lệnh sư vẫn phó giao trọng trách, đủ hiểu sự giảo hoạt của chàng chỉ là vẻ ngoài, là một trong nhiều cách phản ứng để tự vệ. Kỳ dư, thiếp nói có đúng không, đã có người nhì thấy rõ bản chất đích thực đáng trân trọng của chàng, đấy là lệnh sư, một nhân vật có niên kỷ ngoài một trăm?
- Ân sư nói với ta đúng như vậy.
- Thế thì, phải chăng chàng cũng nên làm Minh chủ Võ lâm Trung Nguyên?
- Nàng đang nói thật lòng đấy chứ?
- Ý chàng thế nào?
- Ta không màng. Và nếu nàng muốn minh bạch tỏ tường ý định của ta thì, nào, mau quỳ lên cùng ta nào.
- Để làm gì?
- Tế cáo thiên địa, phu thê giao bái, mãi mãi là phu phụ, phu xướng phụ tùy.
- Tùy như thế nào?
- Không xuất đầu lộ diện nữa. Chỉ ngấm ngầm hành hiệp giang hồ mỗi khi cảm thấy cần. Kỳ dư thì thoái ẩn tha hồ du sơn ngoạn thủy, hưởng phúc tiêu giao.
- Không báo thù nữa sao?
- La giảo hoạt - Hoàng Từ Thông này thừa mưu kế thủ đoạn để dù chẳng báo thù vẫn khiến thù nhân điêu đứng, chẳng bao giờ ăn ngon ngủ yên, mãi mãi bất an để thấy rằng thà cần được chết vẫn hơn là cứ sống khổ. Và nàng đừng quên ta còn là Trích Tinh Vô Ảnh nữa đấy. Vậy là thù nhân tha hồ điêu đứng.
- Vậy phu phụ chúng ta nếu cần xuất hiện thì lấy danh nghĩa gì?
- Nàng là Tây Quái, ta là Đông Doanh. Sở dĩ ta có ý nghĩ này vì tin rằng nàng có thuật dị dung khá lợi hại, đúng không?
- Chàng muốn lánh mặt mọi người thật sao? Kể cả đối với Thượng Quan Linh Phụng?
- Chỉ có Tây Quái hiểu được Đông Ma. Đối với Hoàng Từ Thông ta như vậy là quá đủ cho một kiếp người. Chẳng phải chúng ta cùng là nghịch chủng tạp chủng sao?
- Là chàng nói đấy nha? Đã vậy, thiếp là thê tử, nguyện phục tùng phu quân.
- Tốt lắm. Hãy mau tế bái thiên địa, sau đó còn tìm cách thoát. Vì nếu không thể thoát thì tất cả những gì chúng ta vừa bàn định chỉ là viễn tưởng. Mau nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.