Vờ Ấu Trĩ

Chương 88

Đồ Dạng Tiên Sâm

09/05/2024

Hạ Minh Sầm trở về chỗ phòng bệnh phổ thông.

Trong phòng bệnh chỉ có vợ lão Thẩm và con gái, lão Thẩm và Dụ Ấu Tri không biết đã đi đâu.

Vợ lão Thẩm nói: “Lão Thẩm muốn hút thuốc, tiểu Dụ đi cùng ông ấy rồi.”

Hạ Minh Sầm không thân quen với mẹ con hai người, cộng thêm bản thân anh vốn lạnh nhạt với người khác, không thích hàn huyên khách sáo, nói câu cảm ơn rồi định đi tìm hai thầy trò kia.

Vợ lão Thẩm lại gọi anh lại: “Cảnh sát Hạ.”

Anh dừng bước, quay người lại hỏi có chuyện gì.

“Cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Ngữ nhà chúng tôi.”

Nói xong, vợ lão Thẩm trịnh trọng cúi đầu với Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm: “Cô không cần như vậy, đây vốn là công việc của cháu.”

Vợ lão Thẩm kiên trì nói: “Tiếng cảm ơn này cô phải nói, nếu không có các cháu kịp thời cứu Tiểu Ngữ, cô và lão Thẩm nhà cô... Thật sự không biết làm thế nào... Lão Thẩm vì vụ án mà hao tâm tổn sức, gần đây nhà cô lại gặp những chuyện này, lão Thẩm vừa cố gắng chống đỡ, vừa phải chăm sóc con gái, nếu Tiểu Ngữ có chuyện, ông ấy sẽ tự trách đến chết mất...”

Thấy mắt vợ lão Thẩm lại đỏ ửng lên, Hạ Minh Sầm không am hiểu an ủi người khác, chỉ có thể nói: “Chúng cháu đã phái người giám sát, nhất định sẽ nhanh chóng bắt được kẻ quấy rối nhà bác càng sớm càng tốt.”

Vợ lão Thẩm cười khổ một tiếng, lắc đầu.

“Thực ra quấy rối không là gì cả, cùng lắm thì bác không ra ngoài là được, bọn chúng cũng không thể đạp cửa xông vào. Nhưng mấy ngày trước chiếc xe lão Thẩm hay lái đi làm bỗng nhiên mất thắng, may mà ông ấy phát hiện kịp lúc, vốn còn cho rằng do xe có vấn đề, kết quả những người kia lại để lại một mảnh giấy uy hiếp ở trên xe.”

Vẻ mặt Hạ Minh Sầm nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Sau không nói với bọn cháu?”

“Lão Thẩm không cho nói, nói gần đây các cháu vì vụ án đã rất bận rộn rồi, không xảy ra chuyện gì thì thôi, mấy ngày qua ông ấy đều đi làm bằng xe bu.” Vợ lão Thẩm thở dài: “Thực ra không phải lần đầu tiên ông ấy gặp chuyện như thế này, lần trước khi phá án đã từng gặp, nói một câu ích kỷ, tôi biết đây là công việc của ông ấy, tôi cũng biết ông ấy vì phá án, nhưng từ góc để gia đình mà suy nghĩ, tôi tình nguyện ông ấy có thể ích kỷ một chút, đừng vì người khác mà khiến bản thân chịu thiệt.”

Hạ Minh Sầm không nói gì.

Đa số mọi người đều hy vọng thế giới này có thể tốt đẹp hơn, nhưng tiền đề là những người họ quan tâm có thể tốt đẹp.

Anh không thể chỉ trích “sự ích kỷ” của vợ lão Thẩm, bởi vì đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ thông thường nhất của một người với tư cách là người thân mà thôi.

Sau khi cảnh sát Hạ đi, khi vợ lão Thẩm quay lại trước giường bệnh, lại phát hiện con gái không dễ gì bình ổn được cảm xúc ngủ thiếp đi đã mở mắt từ lúc nào.

“Mẹ, người cứu con không chỉ là mấy người cảnh sát Hạ.” Thẩm Ngữ nhỏ giọng nói: “Còn có Tịnh Tịnh.”

-

Vợ lão Thẩm tiếp tục ở lại phòng bệnh chăm sóc con gái, Hạ Minh Sầm tìm thấy hai thầy trò ở bồn cây xanh dưới lầu bệnh viện.

Anh đi về phía họ, hai thầy trò đang nói chuyện nhìn thấy anh tới, lão Thẩm giơ bao thuốc lên hỏi trước: “Hút một điếu không?”

Hạ Minh Sầm từ chối, nói mình đã cai thuốc rồi.

Lão Thẩm nhướng mày, nhìn học trò của mình rồi trêu ghẹo: “Còn chưa thành chính quả, mà đã quản được rồi hả?”

Dụ Ấu Tri: “Là tự anh ấy cai, không có liên quan tới em.”

Hạ Minh Sầm chậm rãi hỏi: “Không liên quan tới em? Vậy ai bị viêm mũi không ngửi được mùi thuốc.”

Dụ Ấu Tri liếc anh, ý nói anh ở trước mặt thầy em nói gì đấy!

Hạ Minh Sầm thản nhiên nhìn lại, thể hiện chuyện có thật còn sợ người ta nói? Có bản lĩnh thì em chữa khỏi viêm mũi đi.

Tuy không nghe hiểu ngôn ngữ ngầm của bọn họ, nhưng biểu cảm của hai người trẻ tuổi vô cùng thú vị, ngay cả bản thân bọn họ cũng không phát hiện, lão Thẩm bật cười.

Thấy thầy cười, Dụ Ấu Tri cũng ngại liếc anh tiếp, chuyển chủ đề: “À đúng rồi, Chu Phỉ thế nào?”

“Bị ngoại thương không nhẹ, đoán chừng vẫn phải ở bệnh viện mấy ngày nữa.” Hạ Minh Sầm nói: “Anh ta đồng ý làm nhân chứng rồi.”

Cả hai thầy trò đều sửng sốt.

Dụ Ấu Tri hỏi: “... Vì Mã Tịnh Tịnh sao?”

Hạ Minh Sầm: “Có lẽ vậy.”

Nhắc tới Mã Tịnh Tịnh, nhất thời không ai nói gì.

Lão Thẩm biết hai người trẻ tuổi này có tiếp xúc nhiều với Mã Tịnh Tịnh, nhưng ông không hiểu cô gái đó, may mắn lớn nhất là con gái của ông không sao, hiển nhiên cũng không tiện nói gì, đứng dậy nói: “Hai đứa nói chuyện đi, thầy về coi Tiểu Ngữ tiếp.”

Hạ Minh Sầm gọi lão Thẩm lại.

Lão Thẩm hỏi còn chuyện gì hả, Hạ Minh Sầm cũng không dài dòng, trực tiếp nói chuyện phanh xe lão Thẩm bị người ta phá.

Dụ Ấu Tri không hề biết chuyện này, kinh ngạc mở to mắt.

“Thầy?”

Người phá án trong quá trình điều tra, bởi vì dần tiếp cận đến chân tướng mà va chạm tới lợi ích và mệnh môn(*) của nghi phạm, thế cho nên loại chuyện bị uy hiếp đe dọa này không phải hiếm lạ.

(*)Kinh huyệt ở khoảng giữa hai trái thận.Nó có nghĩa là cánh cổng sinh mệnh, là nền tảng của sự sống con người và là yếu tố duy trì sự sống.Thuyết cổng sinh mệnh là một bộ phận không thể thiếu trong thuyết nội tạng. Ngũ tạng phần lớn là một tạng duy nhất, ngoại trừ hai quả thận, các nhà y học cổ đại hầu hết ca ngợi câu nói trong Kinh Khó rằng “trái là thận, phải là cửa sinh mệnh”.

Xui xẻo đụng phải một kẻ không có lí trí, tư duy khác người thường, vô cùng ích kỷ lại hận đời, căn bản không để ý đến hậu quả, chết cũng phải kéo người chịu tội thay, một khi gặp phải nghi phạm như vậy, thì người điều tra vụ án cũng có khả năng mất mạng.

Bởi vì vụ án này, không chỉ bản thân lão Thẩm, ngay cả con gái của ông cũng vì vậy mà bị cuốn vào.

Lão Thẩm giả vờ ung dung: “Haiz, chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngay cả thắng xe cũng bị phá hư mà còn gọi là không có chuyện gì? Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa, thì thầy đã không yên ổn rồi!”

Cái chết của cha mẹ, và cái chết của Mã Tịnh Tịnh, đều nhấn mạnh với Dụ Ấu Tri nhiều lần rằng con người chỉ có một cái mạng, mất là mất.

Sinh mạng quý giá hơn hết thảy, không ai không yêu quý mạng sống của mình, sự hời hợt của lão Thẩm thật sự khiến cô tức giận.



Lão Thẩm bình tĩnh nói: “Không thì sao đây? Đổi sang kiểm sát viên khác? Em đã từng nghĩ chưa Tiểu Dụ, cho dù thầy rút lui hoàn toàn, thì kiểm sát viên tiếp theo cũng sẽ chịu sự uy hiếp như vậy.”

Dụ Ấu Tri không nói nên lời, Hạ Minh Sầm ở bên cạnh lại đột nhiên cảm thấy mỉa mai thay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bởi vì năm đó cha anh cũng như vậy, lựa chọn rút lui hoàn toàn.

Giữ an toàn cho bản thân không sai, nhưng đối với nghề nghiệp này của bọn họ mà nói, đó chính là một loại mỉa mai rõ như ban ngày.

Vợ lão Thẩm không hiểu sự kiên trì của chồng, cũng không hiểu vì sao chồng lại phải liên lụy an toàn của bản thân vào một vụ án không liên quan tới mình, thậm chí còn liên lụy đến người nhà vô tội.

Nói tới cùng cũng chỉ là một công việc mà thôi.

Vợ ông đã từng hỏi lão Thẩm, có đáng không?

Đức ở góc độ vợ chồng và cha mẹ để xem xét, lão Thẩm không nói nổi hai chữ xứng đáng.

“Tiểu Dụ, trước đây thầy đã từng nói với em, từ ngày quen biết cha em ở học viện luật, ông ấy chính là tấm gương của thầy.” Lão Thẩm nói: “Nhiều năm như vậy, suy nghĩ này của thầy không hề bị lay động.”

Nhưng kết cục của Dụ Liêm bọn họ đều biết.

Vì vụ án xây cầu qua sông mà hao hết sức lực, thậm chí lơ là gia đình bản thân, chỉ vì giúp mười mấy gia đình công nhân đã qua đời đòi lại công bằng, khiến kẻ đầu sỏ trả giá.

Thế nhưng ông ấy nhận lại được những gì? Cơ thể lao lực quá độ, những lời nói phỉ báng đầy trời, bởi vì sức lực của một người quá nhỏ bé mà từ trong đáy lòng dâng lên sự bất lực và bi ai.

“Tiểu Dụ, cha em thực sự quá lương thiện, cũng quá thực tế, quá mức lý tưởng hóa thế giới này, tuân thủ nguyên tắc “điên rồ” của ông ấy, kết quả hại ngược lại chính mình, trong mắt những người ích kỷ biết tiến biết lùi, nói ông ấy ngốc cũng không quá đáng.”

Ánh mắt lão Thẩm kiên định, nặng nề nói: “... Nhưng thế giới của chúng ta cần những tên ngốc như vậy.”

“Nếu có một ngày ngay cả tên ngốc đó cũng thất vọng với thế giới này, vậy thế giới này thật sự xong đời rồi.”

Luôn phải có những người tình nguyện đi làm những chuyện này, tình nguyện hi sinh bản thân vì người khác, đặt mạng sống của bản thân vào phía sau lợi ích, để phục vụ cho hòa bình, lên tiếng cho công lý, bảo vệ những người vô tội khỏi bị ức hiếp và xúc phạm, khiến kẻ đầu sỏ phải nhận trừng trị thích đáng.

Ý nghĩa của pháp luật nằm ở đây, ý nghĩa của hệ thống tư pháp nằm ở đây, ý nghĩa của công- kiểm- pháp cũng nằm ở đây.

Dụ Liêm là kiểm sát trưởng, là một phần trong đó, đàn em của ông- Thẩm Ái Ba cũng như vậy.

Dù chịu phải uy hiếp, dù gia đình vì vậy mà bị liên lụy, nhưng lão Thẩm chưa từng nghĩ tới việc rút lui, với tư cách là kiểm sát trưởng, ông vì Dụ Liêm, cũng vì tất cả công dân bị bao trùm bởi “đêm đen” của thành phố Lư nhiều năm qua.

-

Sau vụ án bắt cóc và mất tích của ba người Chu Phỉ, vụ án băng đảng xã hội đen do nhóm giám sát dẫn dắt hai bên công- kiểm phụ trách đã đạt được tiến triển đột phá trọng đại.

Điểm đột phá quan trọng, nằm ở nhân chứng Chu Phỉ này.

Vốn tính chân thực của khẩu cung của nhân chứng bị cáo cần chờ nghiệm chứng, thế nhưng Hạ Minh Lan- Người từng giao thiệp với anh ta đã giao nộp cho cảnh sát chứng cứ phạm tội liên quan tới chuyện cấu kết của Chu Phỉ và cậu hai bất động sản Giang Phú- Giang Thiên Vũ với băng nhóm xã hội đen, vì thế lời khai của một trong những nghi phạm nhanh chóng được kiểm chứng.

Nhà thầu trước đó của dự án xây cầu qua sông- Từ Khải Hoàn bị triệu tập về nước còn chưa đợi được hành lý ký gửi của mình, ngày về nước đã bị cảnh sát chào đón còng tay đưa đi trước ở sân bay.

Kết quả là các doanh nhân trong chuỗi lợi ích mà chính trị gia và doanh nhân, xã hội đen cấu kết với nhau đều bị tóm gọn hoàn toàn.

Còn về phần hai bên còn lại trong chuỗi lợi ích, phía cảnh sát đã triển khai hành động bắt giữ Mao Lực Uy, cựu giám đốc Trung tâm Thẩm định Tài chính Tịch Chí Thành, cựu giám đốc Văn phòng Đấu thầu Thành phố Uông Tử Hoa cũng bị cưỡng chế tiếp nhận điều tra.

Dường như Mao Lực Uy đã nghe ngóng được tin tức từ lâu, đợi lúc cảnh sát tới cửa đã không thấy bóng người, còn hai lão hồ ly kia trôi nổi ở chốn quan trường nhiều năm, tới lúc này tố chất tâm lý vẫn vô cùng vững, so với đám thương nhân như Chu Vân Lương, hiển nhiên bọn họ càng hiểu những quy tắc trong đó hơn, biết được kẽ hở ở đâu để chui qua, chỉ cần không có chứng cứ quan trọng, chỉ dựa vào lời tố cáo của một đám người, không thể thật sự làm gì được bọn họ.

Lần thứ hai Tịch Chí Thành “tiến cung”, lần này trên mặt ông ta đã không còn vẻ hòa nhã dễ nói chuyện như lần đầu nữa, lạnh mặt không tình nguyện phối hợp hỏi đáp điều tra, đợi sau hai mươi bốn tiếng trôi qua, vừa ngồi lên xe đón ông ta, xe còn chưa chạy xa, ông ta đã cầm chai nước khoáng mà cấp dưới chuẩn bị sẵn ném thẳng về phía trước.

Chai nước đập vào kính chắn gió khiến tài xế giật mình.

Cấp dưới không dám trách móc ông ta cản trở giao thông, chỉ cẩn thận hỏi ông ta đi đâu.

Tạm thời không thể đến tòa thị chính, nơi nuôi những người phụ nữ khác thì càng không thể đi, Tịch Chí Thành ấn thái dương, nói: “Về nhà đi.”

Kết quả vừa về tới nơi, vợ và con gái đều ra ngoài hết, nhưng trong nhà lại có vị khách không mời mà đến đang ngồi đó.

Tịch Chí Thành bỗng trợn mắt: “Sao ông vào được?”

Mao Lực Uy, kẻ đang bị cảnh sát truy nã, lúc này vắt chân đủng đỉnh ngồi trên sô pha phòng khách trong nhà trợ lý thị trưởng, còn tự pha cho mình ly trà.

Mao Lực Uy: “Bảo vệ của Tổng giám đốc Tịch đều từ chỗ tôi đẩy qua, ngài hay quên vậy sao?”

Tịch Chí Thành cắn răng: “Một người bị truy nã như ông chạy tới đây làm gì?”

Mao Lực Uy chớp mắt, giả vờ không hiểu: “Là vì tôi bị truy nã, không tìm tổng giám đốc Tịch giúp tôi, lẽ nào tìm cảnh sát giúp tôi sao?”

Tịch Chí Thành nhìn ông ta giả ngây giả dại, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ, Mao Lực Uy cố ý tới tìm ông ta.

Buộc ông ta phải thừa nhận hiện tại bọn họ đang là châu chấu ở trên cùng một sợi dây thừng, không những có phúc cùng hưởng mà có họa cũng phải cùng chịu, nếu ông ta không giúp Mao Lực Uy, thì phải cùng Mao Lực Uy rơi xuống khỏi sợi dây thừng đó.

Tịch Chí Thành cười lạnh, nhìn người tới, trịch thượng nói: “Ông còn dám nhờ tôi giúp ông? Tôi kêu ông xử lý Chu Phỉ và người phụ nữ kia của cậu ta, ông coi đó là phóng sinh à? Giết một thả một, còn đưa người đi ngay dưới mí mắt cảnh sát? Tôi kêu ông tạm thời giữ lại con gái của Thẩm Ái Ba, kiểm sát trưởng điều tra vụ án của chúng ta là Thẩm Ái Ba, giữ con gái ông ta có tác dụng, ông thì hay rồi, giết một thả một, mua một còn tặng một, đến cuối cùng ba người thì ông chỉ giải quyết một người, ngồi tù mấy năm, tai cũng rơi trong đó rồi hả?”

Mao Lực Uy nhún vai tỏ vẻ không quan tâm lắm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi cũng không ngờ cảnh sát hành động nhanh thế.”

“Ông đừng ở đây vớ vẩn với tôi, giải quyết một mạng người đối với ông mà nói chỉ là chuyện vài giây, nếu ông thật sự làm theo tôi nói, thì khi cảnh sát đến, Chu Phỉ chắc chắn không thể còn sống.”

Mao Lực Uy không hề phủ nhận, vẫn vô tội giải thích: “Không phải tổng giám đốc Tịch ông kêu tôi liệu mà làm sao? Vậy thì không phải là tùy theo tôi xử lý thế nào sao, cũng chẳng nói phải tốc chiến tốc thắng, thì tôi chơi với bọn họ một trò chơi, thế nên mới chậm trễ thời gian thôi.”

Tịch Chí Thành không muốn nói nhiều với ông ta, phất tay: “Mau cút đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Cút cùng phải có phí chạy trốn chứ!” Mao Lực Uy nói thẳng mục đích lần này đến đây: “Không phải đến tìm tổng giám đốc Tịch giúp đỡ tôi sao?”

Tịch Chí Thành kìm nén tâm tình: “Bao nhiêu?”



Mao Lực Uy nói một con số.

“Tôi đi đâu lấy được nhiều tiền như vậy cho ông, ông cho rằng tôi là kẻ giàu có như đám Chu Vân Lương sao?”

Mao Lực Uy cảm thấy nực cười, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Tổng giám đốc Tịch, đừng giả vờ được không, năm đó khoản chi phí chính phủ sửa sang lại cầu, đừng cho rằng tôi không biết ông tham nhũng bao nhiêu, nhiều tiền như vậy, mấy năm qua chỉ tính lợi tức cũng đủ cho ông tiêu xài nhỉ, hiện tại ông lại nói với tôi không có tiền?”

Tịch Chí Thành chột dạ quay mặt đi, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động.

“Ơ? Cha ở nhà hả?”

Vẻ mặt Tịch Chí Thành thay đổi, nhưng Tịch Gia đã đứng trong phòng khách, sửng sốt nhìn vị khách xa lạ.

Mao Lực Uy cười với Tịch Gia: “Chào tiểu thư.”

Sau đó không kịp chào hỏi gì, Tịch Chí Thành lập tức mang Mao Lực Uy ném ra khỏi cửa.

Tuy bụng dạ Mao Lực Uy nham hiểm, nhưng vóc dáng ông ta khá bình thường, nhìn có vẻ sức lực không lớn.

Tịch Chí Thành chán ghét nói: “Mau cút đi.”

Mao Lực Uy vô cảm nhếch môi.

“Sao? Sợ con gái cưng nhìn thấy tôi? Tốt xấu gì tôi cũng là bạn hợp tác nhiều năm của tổng giám đốc Tịch, con gái cưng của ông biết tôi một chút thì sao?”

Tịch Chí Thành cảnh cáo: “Bớt lấy con gái tôi ra làm trò đùa, ông là dạng người gì, bản thân tự biết.”

Vẻ mặt Mao Lực Uy trầm xuống, giọng điệu hung ác nham hiểm, hoàn toàn không còn vẻ nịnh nọt lúc nãy:“Tịch Chí Thành, mấy năm qua tôi giúp ông làm không ít việc, năm đó tôi ngồi tù vì họ Hạ, ngay cả quả rắm ông cũng không thả, hiện tại tôi vừa ra đã giúp ông giải quyết chuyện này giải quyết chuyện kia, ngay cả món nợ với tên họ Hạ tôi cũng chưa giải quyết, giờ ông muốn làm thị trưởng rồi, thì chơi trò qua cầu rút ván với tôi?”

Tịch Chí Thành cũng lạnh mặt theo.

“Thị trưởng? Bởi vì tên điên như ông không hiểu tiếng người mà thả Chu Phỉ đi, hiện tại cái mũ ô sa(*) trên đầu còn giữ được đã là may rồi, kêu ông đừng đi trêu chọc Hạ Minh Sầm là vì tốt cho ông, nếu ông thật sự không sợ chết, thì cứ việc đi trêu chọc đi, tôi xem tới lúc đó người chết là ai!”

(*)Mũ gạc đen ban hay mũ ô sa, mũ cánh chuồn là một loại mũ các quan hay đội. Việc các quan chức đội mũ gạc đen có nguồn gốc từ thời Đông Tấn. Tuy nhiên, là một phần không thể thiếu của trang phục quan chức, nó bắt đầu từ thời nhà Tùy và phát triển mạnh mẽ vào thời nhà Đường Đến thời nhà Tống, “song cánh” được thêm vào sau thời nhà Minh.

Trước khi đóng cửa, để đề phòng Mao Lực Uy nhìn chằm chằm con gái của ông ta, Tịch Chí Thành nói mấy câu cuối cùng: “Quen biết con gái của tôi thì không bằng quen biết con gái của Dụ Liêm đi, nếu không phải cô ta vì cha mình, ông cho rằng vụ án này có thể gây nên sóng to thế không?”

Mao Lực Uy rất xa lạ với cái tên Dụ Liêm này, ngẫm nghĩ mãi mới bừng tỉnh: “À, kiểm sát trưởng năm đó? Con gái ông ta cũng làm kiểm sát viên?”

Tịch Chí Thành không trả lời, đóng sầm cửa.

Mao Lực Uy kiêu ngạo đã quen cứ như vậy như con chó giữ cửa bị nhốt ở ngài.

Tịch Chí Thành đối với ông ta mà nói, khi là “ô dù” ông ta sẽ chừa lại cho vài phần thể diện, hiện tại bản thân Tịch Chí Thành còn khó bảo toàn, vậy ông ta còn chừa mặt mũi cho Tịch Chí Thành làm gì.

Tịch Chí Thành vô cùng cưng chiều con cái của ông ta, những thủ đoạn dơ bẩn kia, mấy năm qua không nỡ cho con gái biết chút nào.

Mao Lực Uy u ám nhếch môi.

-

Đối với vị khách lạ trong nhà, Tịch Chí Thành giải thích với con gái là tìm nhầm người.

Tịch Gia không ngốc như vậy.

Cô ta còn biết cha lại bị gọi đi điều tra, so với sự ung dung lần trước, lần này rõ ràng cha đã luống cuống rồi.

Dù biểu hiện của cha ngày càng kỳ lạ, nhưng cô ta vẫn quyết định tin tưởng cha mình, không hỏi nhiều.

Tịch Gia về phòng mình, móc điện thoại ra định nhắn tin cho mấy người bạn, hẹn tối đi đó vui chơi.

Lúc này tài khoản chính thức của cảnh sát thành phố Lư trên điện thoại đăng tải trạng thái mới nhất.

Bởi vì Hạ Minh Sầm là cảnh sát, thế nên trong điện thoại của Tịch Gia có theo dõi tài khoản của cảnh sát thành phố Lư, cô ta tiện tay bấm vào, là một tấm hình lệnh truy nã mới nhất.

Bức ảnh trên lệnh truy nã, người trên đó, rõ ràng là người lúc nãy vừa xuất hiện ở nhà cô ta.

Tịch Gia khiếp sợ tới mức nói không nên lời.

Cô ta theo bản năng muốn gọi 110, thế nhưng ngón tay vừa ấn phím “1”, cô ta ngừng động tác.

Nếu báo cảnh sát rồi, vậy thì cha...

Cô ta từ bỏ việc gọi điện thẳng cho cảnh sát, thay vào đó gọi cho Hạ Minh Sầm.

Không nhớ đã bao lâu không nghe giọng của anh, nhưng khi âm thanh quen thuộc mà trong trẻo đó truyền tới ở đầu dây bên kia, Tịch Gia mím môi, chợt có một loại cảm giác như đã xa cách mấy đời.

“Có chuyện gì hả?”

Tịch Gia không nói chuyện, đấu tranh rất lâu.

Nhưng cuối cùng kết quả của cuộc đấu tranh là, cô ta mất tự nhiên nói: “... À, không có gì, không phải sắp tới sinh nhật cậu rồi sao? Muốn hỏi xem năm nay cậu muốn quà gì?”

Hạ Minh Sầm im lặng mấy giây, nói: “Không cần đâu.”

Tuy cuộc điện thoại này của Tịch gia khó hiểu, nhưng lại khiến Hạ Minh Sầm gần đây bận luôn chân luôn tay nhớ tới sinh nhật của mình.

Đã bảy tám năm rồi không đón sinh nhật, hiện tại nghe thấy hai từ sinh nhật, cảm thấy thật lạ lẫm.

- ---------

Lời tác giả:

Tư lợi không có gì sai, cũng không cần phải cao thượng, nhưng những người biết hy sinh bản thân và làm lợi ích cho người khác chắc chắn đáng được tôn trọng.

Đây chính là ý nghĩa của việc thiết lập cốt truyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vờ Ấu Trĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook