Vợ Béo Nghịch Tập: Cố Thiếu Nhận Quả Báo
Chương 100
Tiên Tiên
14/12/2022
“Đừng mà, tổng giám đốc Cố, đừng như vậy.” Đinh Linh thật sự không hiểu mới
mấy ngày trước thôi Cố Đình Xuyên còn dịu dàng như vậy mà sao bây giờ
lại biến thành bộ dạng này, sao lại có thể đối xử với cô ta như thế?
“Vâng, tổng giám đốc Cố.” Từ Khải bước tới, kéo tay của Đinh Linh ra, lôi cô ta ra ngoài.
“Đợi đã.” Khi Đinh Linh đi ngang qua Hạ Thanh Trì, đột nhiên Hạ Thanh Trì lên tiếng ngăn Từ Khải lại.
Đinh Linh còn tưởng rằng Hạ Thanh Trì đang muốn cầu xin giúp cô ta, cô ta vội vàng đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với Hạ Thanh Trì.
Bốp, một âm thanh giòn giã vang lên trong phòng họp, Hạ Thanh Trì xoa xoa bàn tay đang đau rát.
“Đây là tôi trả lại cái tát vừa nãy cho cô, Đinh Linh, bước ra ngoài xã hội làm việc thì cái nên dựa vào chính là bản lĩnh, không ai rảnh mà đi chịu đựng cái tính hay gây sự vô cớ của cô hết lần này đến lần khác đâu, cô tự giải quyết đi.”
Đinh Linh rất kinh ngạc trước hành động này của Hạ Thanh Trì, nhất thời không kịp phản ứng lại, đã bị Từ Khải lôi ra khỏi phòng họp.
“Cô ổn chứ.” Lúc này Cố Đình Xuyên mới chú ý tới khuôn mặt hơi ửng đỏ của Hạ Thanh Trì, so với việc khi nãy chắc là Đinh Linh đã ra tay tát Hạ Thanh Trì, thì đột nhiên Cố Đình Xuyên có ý muốn chặt bỏ cái tay đó của Đinh Linh.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Cố.” Hạ Thanh Trì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
“Đi sang văn phòng của tôi đi, tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô.” Cố Đình Xuyên nói xong đi tới định kéo Hạ Thanh Trì đi.
Hạ Thanh Trì tinh tế né tránh: “Không cần đâu, tổng giám đốc Cố, tôi không sao, tôi tự xử lý được.”
Cố Đình Xuyên nhìn những người còn đang trong phòng họp một lượt, không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Được, vậy cô tự xử lý đi.” Nói xong, anh lập tức rời khỏi phòng họp.
Ngay khi Cố Đình Xuyên vừa rời đi, trưởng phòng Diêu đi qua đứng bên cạnh Hạ Thanh Trì: “Đi thôi, chị giúp em chườm đá.”
Hạ Thanh Trì mỉm cười, đi theo trưởng phòng Diêu ra khỏi phòng họp.
Một buổi họp ồn ào náo loạn cuối cùng cũng khép lại, trải qua một trận ầm ĩ như vậy, những người trong bộ phận thiết kế cũng hiểu rằng, Cố Đình Xuyên nhất định là có tình cảm khác đối với Hạ Thanh Trì, như vậy thì sau không ai dám tới làm phiền Hạ Thanh Trì nữa rồi.
“Cũng không nghiêm trọng lắm, chườm đá một lát là ổn thôi.” Trưởng phòng Diêu quan tâm nói.
Hạ Thanh Trì tự cầm lấy túi đá chườm đắp lên mặt, lập tức cảm nhận được cảm giác đau rát trên mặt đã giảm đi rất nhiều: “Ừm, đỡ đau hơn nhiều rồi.”
“Em cũng thật là, sao lúc Đinh Linh giơ tay đánh lại không né đi cơ chứ?” Trưởng phòng Diêu trách mắng nói, nhưng giọng điệu thì tràn đầy sự xót xa và lo lắng.
Hạ Thanh Trì mỉm cười: “Lúc đó em không để ý, nên không nhìn thấy tay của Đinh Linh.
Trưởng phòng Diêu đưa tay chọc chọc vào trán Hạ Thanh Trì: “Em đó, đúng là hết nói nổi.”
“À đúng rồi, chị Diêu, ăn trưa xong em có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, nên buổi chiều sẽ không tới công ty nữa, có việc gì thì chị cứ gọi cho em.” Hạ Thanh Trì không quên hôm nay cô phải đi gặp mặt Cố Đình Thuấn.
Trưởng phòng Diêu ừ một tiếng: “Em cứ yên tâm đi đi, chuyện ở công ty cứ giao cho chị là được.”
Lúc này, Đinh Linh đã làm xong tất cả các thủ tục rồi, chính thức bị đuổi khỏi Cố Thị, cô ta từ từ nhớ lại, lúc nãy Hạ Thanh Trì lại tát mình trước mặt mọi người như vậy, thù này, Đinh Linh cô ta nhất định sẽ báo!
Đinh Linh ôm đồ đạc của mình, đứng trước cửa chính của Cố Thị yên lặng suy nghĩ, thì phía sau lưng đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen, dứt khoát lôi Đinh Linh đi.
Cho dù Đinh Linh có giãy dụa như thế nào thì cũng không đấu lại sức mạnh của hai người đàn ông, chỉ có thể ngoan ngoãn bị lôi lên xe, hiện giờ đúng lúc đang trong thời gian làm việc, dưới lầu hoàn toàn không có ai, nên việc Đinh Linh bị lôi đi cũng không có ai quan tâm.
“Các anh là ai?” Đinh Linh bị kéo lên một chiếc xe, còn bị người ta bịt mắt.
Nhưng, không một ai trả lời câu hỏi của Đinh Linh, Đinh Linh ngày càng sợ hãi, cô ta cố gắng gào thét, muốn thu hút sự chú ý của người đi đường, có thể cứu được cô ta.
Nhưng, vừa mới hét lên được một tiếng, miệng của Đinh Linh đã bị bịt lại rồi, cũng không thể phát ra âm thanh nào được nữa.
Trong lòng Đinh Linh ngày càng lo lắng bất an, không biết xe đã đi được bao lâu, đột nhiên dừng lại rồi, Đinh Linh bị hai người đàn ông xách xuống xe. Rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa, Đinh Linh được đặt trên một chiếc ghế, người đàn ông giúp cô ta tháo khăn bịt mắt xuống.
Tầm nhìn của Đinh Linh từ từ được khôi phục, cô ta phát hiện hiện giờ bản thân mình đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, ánh đèn rất tối, hình như có một người đang ngồi ở phía trước, vài giây sau, Đinh Linh mới nhìn rõ được người đang ngồi phía đối diện lại chính là Cố Đình Xuyên. .
“Tổng giám đốc Cố, sao anh lại ở đây?” Đinh Linh mở miệng hỏi, nhưng vừa mới cất lời lại cảm thấy có gì đó không đúng, lại đổi thành: “Tổng giám đốc Cố, anh bắt tôi rồi đưa tới nơi này làm gì vậy?”
“Tôi sa thải cô, hình như cô không phục lắm nhỉ.” Cố Đình Xuyên đi thẳng vào vấn đề nói.
Đinh Linh gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Cố, hôm nay tôi thật sự đã bị Janey hãm hại.”
“Ồ?” Cố Đình Xuyên nhướng mày: “Vậy à? Cái bản thiết kế không ra gì mà cô đưa cho tôi hôm nay đó, chẳng lẽ cũng là do Janey hãm hại sao?”
Đinh Linh không còn gì để nói, nhưng cô ta vẫn một mực chối cãi nói: “Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tổng giám đốc Cố, dự án hợp tác này là anh giao cho tôi, Janey cô ta dựa vào đâu mà đi chuẩn bị trước như vậy, cướp việc của tôi giữa chừng chứ.”
“Là tôi kêu cô ấy chuẩn bị.” Cố Đình Xuyên nói thẳng: “Tôi biết rõ với năng lực của cô thì hoàn toàn không thể hoàn thành dự án hợp tác lần này, nên tôi mới kêu Janey chuẩn bị kế hoạch dự trù”.
Đinh Linh sững sờ: “Tại sao?” Cô ta lẩm bẩm nói.
“Tại sao ư?” Cố Đình Xuyên cảm thấy rất buồn cười, cái cô Đinh Linh này đầu óc cũng không được thông minh lắm nhỉ, đến giờ phút này rồi mà còn không hiểu sao?
Đột nhiên Đinh Linh nhớ tới những gì Hạ Lăng An nói với cô ta lúc trước, dường như cô ta hiểu ra điều gì đó: “Chẳng lẽ anh giao cho tôi dự án hợp tác này, thăng chức cho tôi, đều là vì muốn lợi dụng tôi để tìm ra người đứng sau lưng tôi sao.”
Cố Đình Xuyên gật đầu: “Cũng không ngốc lắm.”
“Tổng giám đốc Cố, anh cũng nhiều thủ đoạn thật đấy.” Đinh Linh lạnh lùng cười nói.
“Cô tưởng rằng cô quấy phá hết lần này tới lần khác như vậy, tôi thật sự có thể tha cho cô sao?” Giọng điệu của Cố Đình Xuyên trở nên lạnh lẽo.
Đinh Linh nhìn dáng vẻ của Cố Đình Xuyên, nhớ tới lời khuyên của Hạ Lăng An lúc trước, đúng là bản thân cô ta quá ngu ngốc: “Tổng giám đốc Cố, anh đã tìm được người đó chưa?”
Cố Đình Xuyên ngồi thẳng dậy: “Đương nhiên là rồi, cũng nhờ công lao của cô.”
Đinh Linh lạnh nhạt cười: “Tôi thừa nhận buổi lễ Tinh Quang là do tôi và cô Hạ cùng nhau phụ trách,
“Nếu như cô vẫn tiếp tục có ý định đó, thì chắc chắn tôi sẽ biết, hôm nay cô tát Janey một cái, tôi không tính toán với cô, nhưng nếu có lần sau, nợ cũ nợ mới tôi gộp lại tính sổ cô một lần.”
Cố Đình Xuyên nhìn Đinh Linh, đe dọa nói.
“Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ tôi còn sợ cái gì nữa chứ? Tôi cũng chẳng còn gì nữa rồi.” Đinh Linh lại không chút sợ hãi.
nhưng đó là vì tôi đã từng bị Janey sỉ nhục, không còn cách nào khác ngoài việc nhờ cô Hạ giúp đỡ.”
Đinh Linh nghĩ cô ta có thể giúp Hạ Lăng An được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, dù gì không có Hạ Lăng An thì thật sự không còn ai có thể đối phó với Hạ Thanh Trì nữa.
“Tổng giám đốc Cố, anh thực sự tưởng rằng Janey là loại người như anh nghĩ sao?” Đinh Linh nhìn thẳng vào mắt Cố Đình Xuyên và hỏi: “Cô ta không đơn giản như vậy đâu, cô ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu, cô ta mới chính là người phụ nữ độc ác nhất trên thế giới này đấy.”
Cố Đình Xuyên nhìn dáng vẻ của Đinh Linh, hoàn toàn không tin những gì Đinh Linh nói: “Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi bắt cô tới đây là muốn nói cho cô biết, đừng có cái ý định hãm hại Janey nữa.”
“Vâng, tổng giám đốc Cố.” Từ Khải bước tới, kéo tay của Đinh Linh ra, lôi cô ta ra ngoài.
“Đợi đã.” Khi Đinh Linh đi ngang qua Hạ Thanh Trì, đột nhiên Hạ Thanh Trì lên tiếng ngăn Từ Khải lại.
Đinh Linh còn tưởng rằng Hạ Thanh Trì đang muốn cầu xin giúp cô ta, cô ta vội vàng đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với Hạ Thanh Trì.
Bốp, một âm thanh giòn giã vang lên trong phòng họp, Hạ Thanh Trì xoa xoa bàn tay đang đau rát.
“Đây là tôi trả lại cái tát vừa nãy cho cô, Đinh Linh, bước ra ngoài xã hội làm việc thì cái nên dựa vào chính là bản lĩnh, không ai rảnh mà đi chịu đựng cái tính hay gây sự vô cớ của cô hết lần này đến lần khác đâu, cô tự giải quyết đi.”
Đinh Linh rất kinh ngạc trước hành động này của Hạ Thanh Trì, nhất thời không kịp phản ứng lại, đã bị Từ Khải lôi ra khỏi phòng họp.
“Cô ổn chứ.” Lúc này Cố Đình Xuyên mới chú ý tới khuôn mặt hơi ửng đỏ của Hạ Thanh Trì, so với việc khi nãy chắc là Đinh Linh đã ra tay tát Hạ Thanh Trì, thì đột nhiên Cố Đình Xuyên có ý muốn chặt bỏ cái tay đó của Đinh Linh.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Cố.” Hạ Thanh Trì vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
“Đi sang văn phòng của tôi đi, tôi gọi bác sĩ tới khám cho cô.” Cố Đình Xuyên nói xong đi tới định kéo Hạ Thanh Trì đi.
Hạ Thanh Trì tinh tế né tránh: “Không cần đâu, tổng giám đốc Cố, tôi không sao, tôi tự xử lý được.”
Cố Đình Xuyên nhìn những người còn đang trong phòng họp một lượt, không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Được, vậy cô tự xử lý đi.” Nói xong, anh lập tức rời khỏi phòng họp.
Ngay khi Cố Đình Xuyên vừa rời đi, trưởng phòng Diêu đi qua đứng bên cạnh Hạ Thanh Trì: “Đi thôi, chị giúp em chườm đá.”
Hạ Thanh Trì mỉm cười, đi theo trưởng phòng Diêu ra khỏi phòng họp.
Một buổi họp ồn ào náo loạn cuối cùng cũng khép lại, trải qua một trận ầm ĩ như vậy, những người trong bộ phận thiết kế cũng hiểu rằng, Cố Đình Xuyên nhất định là có tình cảm khác đối với Hạ Thanh Trì, như vậy thì sau không ai dám tới làm phiền Hạ Thanh Trì nữa rồi.
“Cũng không nghiêm trọng lắm, chườm đá một lát là ổn thôi.” Trưởng phòng Diêu quan tâm nói.
Hạ Thanh Trì tự cầm lấy túi đá chườm đắp lên mặt, lập tức cảm nhận được cảm giác đau rát trên mặt đã giảm đi rất nhiều: “Ừm, đỡ đau hơn nhiều rồi.”
“Em cũng thật là, sao lúc Đinh Linh giơ tay đánh lại không né đi cơ chứ?” Trưởng phòng Diêu trách mắng nói, nhưng giọng điệu thì tràn đầy sự xót xa và lo lắng.
Hạ Thanh Trì mỉm cười: “Lúc đó em không để ý, nên không nhìn thấy tay của Đinh Linh.
Trưởng phòng Diêu đưa tay chọc chọc vào trán Hạ Thanh Trì: “Em đó, đúng là hết nói nổi.”
“À đúng rồi, chị Diêu, ăn trưa xong em có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến, nên buổi chiều sẽ không tới công ty nữa, có việc gì thì chị cứ gọi cho em.” Hạ Thanh Trì không quên hôm nay cô phải đi gặp mặt Cố Đình Thuấn.
Trưởng phòng Diêu ừ một tiếng: “Em cứ yên tâm đi đi, chuyện ở công ty cứ giao cho chị là được.”
Lúc này, Đinh Linh đã làm xong tất cả các thủ tục rồi, chính thức bị đuổi khỏi Cố Thị, cô ta từ từ nhớ lại, lúc nãy Hạ Thanh Trì lại tát mình trước mặt mọi người như vậy, thù này, Đinh Linh cô ta nhất định sẽ báo!
Đinh Linh ôm đồ đạc của mình, đứng trước cửa chính của Cố Thị yên lặng suy nghĩ, thì phía sau lưng đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen, dứt khoát lôi Đinh Linh đi.
Cho dù Đinh Linh có giãy dụa như thế nào thì cũng không đấu lại sức mạnh của hai người đàn ông, chỉ có thể ngoan ngoãn bị lôi lên xe, hiện giờ đúng lúc đang trong thời gian làm việc, dưới lầu hoàn toàn không có ai, nên việc Đinh Linh bị lôi đi cũng không có ai quan tâm.
“Các anh là ai?” Đinh Linh bị kéo lên một chiếc xe, còn bị người ta bịt mắt.
Nhưng, không một ai trả lời câu hỏi của Đinh Linh, Đinh Linh ngày càng sợ hãi, cô ta cố gắng gào thét, muốn thu hút sự chú ý của người đi đường, có thể cứu được cô ta.
Nhưng, vừa mới hét lên được một tiếng, miệng của Đinh Linh đã bị bịt lại rồi, cũng không thể phát ra âm thanh nào được nữa.
Trong lòng Đinh Linh ngày càng lo lắng bất an, không biết xe đã đi được bao lâu, đột nhiên dừng lại rồi, Đinh Linh bị hai người đàn ông xách xuống xe. Rồi lại đi thêm một đoạn đường nữa, Đinh Linh được đặt trên một chiếc ghế, người đàn ông giúp cô ta tháo khăn bịt mắt xuống.
Tầm nhìn của Đinh Linh từ từ được khôi phục, cô ta phát hiện hiện giờ bản thân mình đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, ánh đèn rất tối, hình như có một người đang ngồi ở phía trước, vài giây sau, Đinh Linh mới nhìn rõ được người đang ngồi phía đối diện lại chính là Cố Đình Xuyên. .
“Tổng giám đốc Cố, sao anh lại ở đây?” Đinh Linh mở miệng hỏi, nhưng vừa mới cất lời lại cảm thấy có gì đó không đúng, lại đổi thành: “Tổng giám đốc Cố, anh bắt tôi rồi đưa tới nơi này làm gì vậy?”
“Tôi sa thải cô, hình như cô không phục lắm nhỉ.” Cố Đình Xuyên đi thẳng vào vấn đề nói.
Đinh Linh gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Cố, hôm nay tôi thật sự đã bị Janey hãm hại.”
“Ồ?” Cố Đình Xuyên nhướng mày: “Vậy à? Cái bản thiết kế không ra gì mà cô đưa cho tôi hôm nay đó, chẳng lẽ cũng là do Janey hãm hại sao?”
Đinh Linh không còn gì để nói, nhưng cô ta vẫn một mực chối cãi nói: “Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tổng giám đốc Cố, dự án hợp tác này là anh giao cho tôi, Janey cô ta dựa vào đâu mà đi chuẩn bị trước như vậy, cướp việc của tôi giữa chừng chứ.”
“Là tôi kêu cô ấy chuẩn bị.” Cố Đình Xuyên nói thẳng: “Tôi biết rõ với năng lực của cô thì hoàn toàn không thể hoàn thành dự án hợp tác lần này, nên tôi mới kêu Janey chuẩn bị kế hoạch dự trù”.
Đinh Linh sững sờ: “Tại sao?” Cô ta lẩm bẩm nói.
“Tại sao ư?” Cố Đình Xuyên cảm thấy rất buồn cười, cái cô Đinh Linh này đầu óc cũng không được thông minh lắm nhỉ, đến giờ phút này rồi mà còn không hiểu sao?
Đột nhiên Đinh Linh nhớ tới những gì Hạ Lăng An nói với cô ta lúc trước, dường như cô ta hiểu ra điều gì đó: “Chẳng lẽ anh giao cho tôi dự án hợp tác này, thăng chức cho tôi, đều là vì muốn lợi dụng tôi để tìm ra người đứng sau lưng tôi sao.”
Cố Đình Xuyên gật đầu: “Cũng không ngốc lắm.”
“Tổng giám đốc Cố, anh cũng nhiều thủ đoạn thật đấy.” Đinh Linh lạnh lùng cười nói.
“Cô tưởng rằng cô quấy phá hết lần này tới lần khác như vậy, tôi thật sự có thể tha cho cô sao?” Giọng điệu của Cố Đình Xuyên trở nên lạnh lẽo.
Đinh Linh nhìn dáng vẻ của Cố Đình Xuyên, nhớ tới lời khuyên của Hạ Lăng An lúc trước, đúng là bản thân cô ta quá ngu ngốc: “Tổng giám đốc Cố, anh đã tìm được người đó chưa?”
Cố Đình Xuyên ngồi thẳng dậy: “Đương nhiên là rồi, cũng nhờ công lao của cô.”
Đinh Linh lạnh nhạt cười: “Tôi thừa nhận buổi lễ Tinh Quang là do tôi và cô Hạ cùng nhau phụ trách,
“Nếu như cô vẫn tiếp tục có ý định đó, thì chắc chắn tôi sẽ biết, hôm nay cô tát Janey một cái, tôi không tính toán với cô, nhưng nếu có lần sau, nợ cũ nợ mới tôi gộp lại tính sổ cô một lần.”
Cố Đình Xuyên nhìn Đinh Linh, đe dọa nói.
“Tổng giám đốc Cố, anh nghĩ tôi còn sợ cái gì nữa chứ? Tôi cũng chẳng còn gì nữa rồi.” Đinh Linh lại không chút sợ hãi.
nhưng đó là vì tôi đã từng bị Janey sỉ nhục, không còn cách nào khác ngoài việc nhờ cô Hạ giúp đỡ.”
Đinh Linh nghĩ cô ta có thể giúp Hạ Lăng An được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, dù gì không có Hạ Lăng An thì thật sự không còn ai có thể đối phó với Hạ Thanh Trì nữa.
“Tổng giám đốc Cố, anh thực sự tưởng rằng Janey là loại người như anh nghĩ sao?” Đinh Linh nhìn thẳng vào mắt Cố Đình Xuyên và hỏi: “Cô ta không đơn giản như vậy đâu, cô ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu, cô ta mới chính là người phụ nữ độc ác nhất trên thế giới này đấy.”
Cố Đình Xuyên nhìn dáng vẻ của Đinh Linh, hoàn toàn không tin những gì Đinh Linh nói: “Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi bắt cô tới đây là muốn nói cho cô biết, đừng có cái ý định hãm hại Janey nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.