Chương 107: Âm mưu của Hàm Bách.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
" Lão đại...không xong rồi."
A Báo tông cửa xông vào phòng vip của Dạ Sắc. Vừa vào đến nơi anh lại lập tức quay người trở ra đóng cửa lại.
A Báo đỏ mặt tía tai đứng vỗ vỗ ngực. Có trời mới biết vừa rồi cậu thấy gì. Vậy mà lại thấy được cảnh nóng của lão đại, đang mây mưa với người đẹp. Lão đại thật ' dũng mãnh'. Cô gái kia rên rỉ thế cơ mà. Mà không biết cậu đột nhiên xông vào như thế. Có làm ảnh hưởng đến ' tiết tấu' của lão đại không nửa. Phá hỏng ' chuyện tốt 'của người khác, là một việc làm vô cùng thất đức. Cậu đã thất đức rồi chăng. Lão đại có giết chết cậu không nữa.
A Báo đang tự cầu nguyện cho mình thì cửa được mở ra từ bên trong. Cậu giật mình quay đầu lại. Cô gái vừa ' rên rỉ' lúc nãy bước ra ngoài. Lúc đi ngang cậu, còn không quên cho cậu một ánh mắt đầy sát khí. Cậu cúi đầu chột dạ. Ai biểu cậu phá hỏng chuyện của người ta. Người ta không xé xác cậu tại chỗ là may lắm rồi.
" Chẳng phải mày có chuyện gấp muốn báo sao. Nếu chuyện mày nói không quan trọng... Bầy Linh Cẩu nhà tao đang đói đấy".
Vừa bước vào phòng, A Báo đã nghe được giọng nói lạnh băng của lão đại. Cậu rung cầm cập. Cậu nào biết lão đại đang vui vẻ trong này chứ. Cái thằng A Đạt chết tiệt. Dám lừa cậu. Nó nói lão đại đang thư giãn trong phòng. Cậu cứ nghĩ thư giãn là ngủ như cậu. Ai ngờ đâu….' thư giãn' của lão đại ' tinh tế ' như vậy.
Nếu cậu biết trước chuyện gì đang xảy ra trong này. Cho cậu một trăm lá gan. Cậu cũng không dám mở cửa xông vào. Nhưng bây giờ chuyện đến nước này. Cậu chỉ còn cách cắn răng bẩm báo lại chuyện, cậu cho là quan trọng này. Hy vọng đối với lão đại cũng là chuyện quan trọng. Nếu không cái mạng này của cậu cũng coi như xong.
Trước tiên cậu báo cáo tin tức, chuyện lão đại kêu cậu dẫn người đi ' chăm sóc ' tử thần bang. Kết quả không những không chăm sóc được họ. Mà còn làm cho các anh em bị ' chăm sóc' nặng nề.
Hàm Bách nghe đến đây. Đứng bật người dậy. Chỉ có một bang phái cỏn con,mà cũng làm khó được người của anh sao. Lục Cảnh Phong này chắc chắn còn dấu gì đó bên trong. Hàm Bách ánh mắt âm trầm. Khẽ nhếch mép. Bạn của anh trai anh, cũng không ngu ngốc như anh ta nhỉ.
" Lão đại còn nữa. Bạn thân của chị dâu, cái cô Nguyệt gì đó. Cô ta chết rồi. Chị dâu đang rất đau buồn. Anh có nên…"
A Báo chưa kịp nói hết câu. Đã nghe Hàm Bách lên tiếng cắt ngang.
" Chuyện này quan trọng hơn sao mày không nói trước hả. Đồ ngu"
Hàm Bách trợn trắng mắt. Mắng thẳng vào mặt A Báo. Sau đó đuổi A Báo ra ngoài. Anh gọi điện thoại cho Hạ Ninh.
A Báo vừa đi ra vừa ấm ức, khóc không ra nước mắt.Cậu nào biết lão đại vừa ' thư giãn' lại còn nhớ đến chị dâu chứ. Chị dâu quan trọng nhất với lão đại. Vậy sao anh còn tâm trạng,mây mưa với con đàn bà khác. Thật khó hiểu người trên cao.
Nhưng vừa ra đến cửa,lại bị lão đại gọi ngược vào. A Báo ngẩn người. Chẳng lẽ lão đại giờ mới nhớ chuyện vừa rồi cậu xông vào. Nên bây giờ muốn xử lý cậu sao. Cậu sắc mặt tái mét nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách vì không gọi được cho Hạ Ninh. Nên bất đắc dĩ phải gọi A Báo lại hỏi rõ tình hình. Nhưng anh còn chưa hỏi đã thấy sắc mặt A Báo tái nhợt. Kiểu như anh sắp làm gì cậu ta không bằng.
" Mày làm quái gì rung như thế. Tao ăn thịt mày chắc".
A Báo sợ hãi cúi thấp đầu. Không dám nói tiếng nào. Sao đó cậu lại nghe lão đại hỏi cậu lại về chuyện của Hạ Ninh. Lúc này cậu mới an tâm thở ra. Sau đó kể lại chi tiết mọi việc.
" Chị dâu giờ có lẽ đã ở trên máy bay quay về thành phố D rồi".
Hàm Bách nghe đến đây thì kêu A Báo không cần nói nữa. Kêu cậu mau đi chuẩn bị vé máy bay sớm nhất đến đó cho anh. Lục Cảnh Phong đang bị thương nặng không đi được. Cô lại đang đau khổ như vậy. Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho anh à.
Còn nữa,hình như cô còn có người nhà nhỉ. Nếu cô không chấp nhận anh. Vậy anh sẽ mua chuộc người nhà cô trước. Rồi sau đó sẽ thu phục cô sao. Hạ Ninh cũng chỉ là một cô gái bình thường. Anh không tin tiền tài vật chất không làm cô mềm lòng. Chẳng phải cô qua lại với Lục Cảnh Phong cũng vì gia thế của anh ta sao. Còn cả cái thằng nhãi ranh Hàn Trì nữa.
Nhắc mới nhớ anh còn không biết. Mình còn từng có một tên tình địch miệng còn hôi sữa như vậy. Nhưng mà chẳng cần anh ra tay. Lục Cảnh Phong cũng đá văng cậu ta ra. Hạng tép rêu như cậu ta, mà cũng xứng đấu với anh và Lục Cảnh Phong sao. Nghĩ đến Lục Cảnh Phong, anh cười nham hiểm nói khẽ.
" Lục Cảnh Phong. Tương lai còn chưa biết được ai sẽ dẫm lên ai đâu. Anh đừng vội vàng đắc ý".
(Lời tác giả: vì có việc đột xuất, có thể ngày mai sẽ tạm ngừng đăng chap một ngày. Xin lỗi các bạn nhé)
A Báo tông cửa xông vào phòng vip của Dạ Sắc. Vừa vào đến nơi anh lại lập tức quay người trở ra đóng cửa lại.
A Báo đỏ mặt tía tai đứng vỗ vỗ ngực. Có trời mới biết vừa rồi cậu thấy gì. Vậy mà lại thấy được cảnh nóng của lão đại, đang mây mưa với người đẹp. Lão đại thật ' dũng mãnh'. Cô gái kia rên rỉ thế cơ mà. Mà không biết cậu đột nhiên xông vào như thế. Có làm ảnh hưởng đến ' tiết tấu' của lão đại không nửa. Phá hỏng ' chuyện tốt 'của người khác, là một việc làm vô cùng thất đức. Cậu đã thất đức rồi chăng. Lão đại có giết chết cậu không nữa.
A Báo đang tự cầu nguyện cho mình thì cửa được mở ra từ bên trong. Cậu giật mình quay đầu lại. Cô gái vừa ' rên rỉ' lúc nãy bước ra ngoài. Lúc đi ngang cậu, còn không quên cho cậu một ánh mắt đầy sát khí. Cậu cúi đầu chột dạ. Ai biểu cậu phá hỏng chuyện của người ta. Người ta không xé xác cậu tại chỗ là may lắm rồi.
" Chẳng phải mày có chuyện gấp muốn báo sao. Nếu chuyện mày nói không quan trọng... Bầy Linh Cẩu nhà tao đang đói đấy".
Vừa bước vào phòng, A Báo đã nghe được giọng nói lạnh băng của lão đại. Cậu rung cầm cập. Cậu nào biết lão đại đang vui vẻ trong này chứ. Cái thằng A Đạt chết tiệt. Dám lừa cậu. Nó nói lão đại đang thư giãn trong phòng. Cậu cứ nghĩ thư giãn là ngủ như cậu. Ai ngờ đâu….' thư giãn' của lão đại ' tinh tế ' như vậy.
Nếu cậu biết trước chuyện gì đang xảy ra trong này. Cho cậu một trăm lá gan. Cậu cũng không dám mở cửa xông vào. Nhưng bây giờ chuyện đến nước này. Cậu chỉ còn cách cắn răng bẩm báo lại chuyện, cậu cho là quan trọng này. Hy vọng đối với lão đại cũng là chuyện quan trọng. Nếu không cái mạng này của cậu cũng coi như xong.
Trước tiên cậu báo cáo tin tức, chuyện lão đại kêu cậu dẫn người đi ' chăm sóc ' tử thần bang. Kết quả không những không chăm sóc được họ. Mà còn làm cho các anh em bị ' chăm sóc' nặng nề.
Hàm Bách nghe đến đây. Đứng bật người dậy. Chỉ có một bang phái cỏn con,mà cũng làm khó được người của anh sao. Lục Cảnh Phong này chắc chắn còn dấu gì đó bên trong. Hàm Bách ánh mắt âm trầm. Khẽ nhếch mép. Bạn của anh trai anh, cũng không ngu ngốc như anh ta nhỉ.
" Lão đại còn nữa. Bạn thân của chị dâu, cái cô Nguyệt gì đó. Cô ta chết rồi. Chị dâu đang rất đau buồn. Anh có nên…"
A Báo chưa kịp nói hết câu. Đã nghe Hàm Bách lên tiếng cắt ngang.
" Chuyện này quan trọng hơn sao mày không nói trước hả. Đồ ngu"
Hàm Bách trợn trắng mắt. Mắng thẳng vào mặt A Báo. Sau đó đuổi A Báo ra ngoài. Anh gọi điện thoại cho Hạ Ninh.
A Báo vừa đi ra vừa ấm ức, khóc không ra nước mắt.Cậu nào biết lão đại vừa ' thư giãn' lại còn nhớ đến chị dâu chứ. Chị dâu quan trọng nhất với lão đại. Vậy sao anh còn tâm trạng,mây mưa với con đàn bà khác. Thật khó hiểu người trên cao.
Nhưng vừa ra đến cửa,lại bị lão đại gọi ngược vào. A Báo ngẩn người. Chẳng lẽ lão đại giờ mới nhớ chuyện vừa rồi cậu xông vào. Nên bây giờ muốn xử lý cậu sao. Cậu sắc mặt tái mét nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách vì không gọi được cho Hạ Ninh. Nên bất đắc dĩ phải gọi A Báo lại hỏi rõ tình hình. Nhưng anh còn chưa hỏi đã thấy sắc mặt A Báo tái nhợt. Kiểu như anh sắp làm gì cậu ta không bằng.
" Mày làm quái gì rung như thế. Tao ăn thịt mày chắc".
A Báo sợ hãi cúi thấp đầu. Không dám nói tiếng nào. Sao đó cậu lại nghe lão đại hỏi cậu lại về chuyện của Hạ Ninh. Lúc này cậu mới an tâm thở ra. Sau đó kể lại chi tiết mọi việc.
" Chị dâu giờ có lẽ đã ở trên máy bay quay về thành phố D rồi".
Hàm Bách nghe đến đây thì kêu A Báo không cần nói nữa. Kêu cậu mau đi chuẩn bị vé máy bay sớm nhất đến đó cho anh. Lục Cảnh Phong đang bị thương nặng không đi được. Cô lại đang đau khổ như vậy. Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho anh à.
Còn nữa,hình như cô còn có người nhà nhỉ. Nếu cô không chấp nhận anh. Vậy anh sẽ mua chuộc người nhà cô trước. Rồi sau đó sẽ thu phục cô sao. Hạ Ninh cũng chỉ là một cô gái bình thường. Anh không tin tiền tài vật chất không làm cô mềm lòng. Chẳng phải cô qua lại với Lục Cảnh Phong cũng vì gia thế của anh ta sao. Còn cả cái thằng nhãi ranh Hàn Trì nữa.
Nhắc mới nhớ anh còn không biết. Mình còn từng có một tên tình địch miệng còn hôi sữa như vậy. Nhưng mà chẳng cần anh ra tay. Lục Cảnh Phong cũng đá văng cậu ta ra. Hạng tép rêu như cậu ta, mà cũng xứng đấu với anh và Lục Cảnh Phong sao. Nghĩ đến Lục Cảnh Phong, anh cười nham hiểm nói khẽ.
" Lục Cảnh Phong. Tương lai còn chưa biết được ai sẽ dẫm lên ai đâu. Anh đừng vội vàng đắc ý".
(Lời tác giả: vì có việc đột xuất, có thể ngày mai sẽ tạm ngừng đăng chap một ngày. Xin lỗi các bạn nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.