Chương 73: Ân nhân.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
"Ninh Ninh, cậu tỉnh rồi sao. Cậu hù chết mình rồi." Sầm Tịnh nắm lấy tay Hạ Ninh lo lắng.
"Mình không sao". Hạ Ninh yếu ớt trấn an Sầm Tịnh.
"Hạ Ninh,em không sao là tốt rồi.Em nghỉ ngơi đi,không cần về lớp". Thấy Hạ Ninh đã tỉnh Phó Hằng lên tiếng.
" Chứ thầy nghĩ em ấy phải về lớp học trong tình trạng này được chắc". Hàm Bách khinh thường.
"Tôi còn chưa trách cậu thì cậu cũng đừng vội bắt bẻ tôi.Cậu học khoa nào,hay cậu không phải sinh viên trường này?". Phó Hằng lạnh lùng.
"Đúng là tôi không phải sinh viên trường này. Nhưng….". Hàm Bách còn chưa nói hết câu đã bị Phó Hằng chặn ngang.
"Tốt,vậy mời cậu ra khỏi trường. Nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ,lúc đó thì sẽ không còn dễ nói chuyện thế đâu."
"Nè...nè..thầy đừng nghĩ thầy là thầy giáo rồi muốn làm gì thì làm. Tôi đến đây để tìm Hạ Ninh ân nhân của tôi chứ không phải tìm thầy mà thầy đuổi tôi". Hàm Bách khó chịu nhíu mày.
"Ân nhân...ô vậy ra cậu định trả ơn cho ân nhân của mình, bằng cách gián tiếp giết chết em ấy đấy à". Phó Hằng ngạc nhiên nhướng mày.
" Nè...thầy ăn nói cho đàng hoàng nhé,tôi gián tiếp giết cô ấy khi nào chứ.Tôi chỉ không biết cô ấy bị dị ứng hoa nên mới vô tình tặng hoa cho cô ấy,để bài tỏ lòng biết ơn thôi. Tôi cứ nghĩ cô gái nào cũng thích hoa,ai biết được…. Nếu tôi biết tôi đã không tặng hoa cho cô ấy rồi". Hàm Bách khó chịu nói, ánh mắt hổ thẹn liếc nhìn Hạ Ninh.
"Xin lỗi,tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?". Hạ Ninh nhỏ giọng hỏi Hàm Bách.
"Em muốn nói chuyện riêng với tôi sao,thầy nghe thấy chưa. Nếu nghe rồi còn không mau đi ra ngoài đi chứ". Hàm Bách mừng rỡ khi nghe Hạ Ninh muốn nói chuyện riêng với mình.
"Em nghĩ ngơi đi tôi về lớp đây". Phó Hằng liếc Hàm Bách một cái rồi bước ra ngoài.
"Sầm Tịnh,cậu về lớp học trước đi. Mình ở đây nghỉ ngơi một chút,khi nào khỏe mình sẽ tự về ký túc". Hạ Ninh quay sang nhìn Sầm Tịnh.
"Được rồi,vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé. Nếu một chút vẫn thấy không khỏe thì gọi cho mình. Mình đưa cậu đến bệnh viện".
"Cô đi học đi,còn tôi ở đây mà. Tôi sẽ lo cho cô ấy". Hàm Bách nhìn Hạ Ninh ánh mắt sáng lấp lánh.
"Cảm ơn cậu.Có gì mình sẽ gọi cho cậu,mau về lớp đi". Hạ Ninh đẩy tay Sầm Tịnh.
"Vậy mình về lớp đây". Sầm Tịnh liếc nhìn Hàm Bách rồi bước ra khỏi phòng.
"Nè bác sĩ Trình tôi có thể mượn phòng của bà nói chuyện riêng chút không hả". Hàm Bách nhíu mày khi nhìn thấy bác sĩ Trình vẫn ngồi tại chỗ của mình ghi ghi chép chép.
Bác sĩ Trình không thèm ngẩn đầu lên trả lời lạnh lùng.
"Đây là phòng làm việc của tôi, chứ không phải nhà riêng của cậu. Muốn nói chuyện riêng thì đi chỗ khác mà nói".
"Không sao,bác sĩ Trình ở đây vẫn nói chuyện được. Cũng không phải bí mật gì mà không thể nói trước mặt người khác đâu".Hạ Ninh lên tiếng giải thích.
"Vậy được rồi,em muốn nói chuyện gì với tôi". Hàm Bách kéo ghế ngồi bên giường Hạ Ninh.
Ở bên ngoài phòng bệnh có một chiếc điện thoại đang đưa về hướng hai người trong phòng,không ngừng bấm chụp ảnh. Sau khi chụp xong cô gái còn cười nhếch mép.
" Thật ra thì tôi chỉ muốn hỏi anh. Lúc nãy anh nói tôi đã cứu anh,vậy tôi cứu anh lúc nào sao tôi lại không nhớ ra vậy". Hạ Ninh ngơ ngác nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách thì đứng hình nhìn chằm chằm Hạ Ninh.Từ lần đầu gặp anh cảm giác cô như tiên nữ hạ phàm. Cô đến đây là để cứu vớt anh. Đem ánh sáng đến xua đi nỗi u ám trong trái tim anh. Lần này anh muốn chứng minh xem liệu gặp lại cô. Cảm xúc nhất thời lúc ấy có lập lại không. Và câu trả lời là có. Thậm chí nhìn vào mắt cô thấy bóng dáng mình ở trong mắt cô,tim anh đập dữ dội. Anh đã chắc chắn một điều rằng cô chính là nửa kia còn lại mình phải tìm.
"Nè...Hàm Bách,anh có đang nghe tôi nói gì không thế".Hạ Ninh nhíu mày nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách thoát ra suy nghĩ của mình, mỉm cười ngốc nghếch nhìn Hạ Ninh. Nếu A Đạt có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy lão đại nhà mình bị ma nhập rồi.
"Xin lỗi em vừa nói gì thế,có thể hỏi lại lần nữa không?".
"Tôi hỏi anh tôi từng cứu anh lúc nào,sao tôi lại không biết?".Hạ Ninh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
"Em không nhớ thật sao,trong lúc tính mạng tôi bị đe doạ,tử thần sắp lôi tôi đi. Chính em đã kéo mạng tôi về. Có thể nói mạng này giờ là của em rồi đấy. Cho dù em có kêu tôi lấy thân đền đáp cũng được." Anh mỉm cười nhìn Hạ Ninh.
(Tác giả: không muốn nam chính có nhiều tình địch đâu, nhưng có đọc giả hỏi mình có nam phụ "tra" nào xuất hiện không, kiểu như fan cuồng đến mức" tra" luôn ấy,vì vậy mình quyết định cho Hàm Bách xuất hiện.kkk. Còn sẽ "tra" như thế nào các bạn nhớ theo dõi truyện nhé)
"Mình không sao". Hạ Ninh yếu ớt trấn an Sầm Tịnh.
"Hạ Ninh,em không sao là tốt rồi.Em nghỉ ngơi đi,không cần về lớp". Thấy Hạ Ninh đã tỉnh Phó Hằng lên tiếng.
" Chứ thầy nghĩ em ấy phải về lớp học trong tình trạng này được chắc". Hàm Bách khinh thường.
"Tôi còn chưa trách cậu thì cậu cũng đừng vội bắt bẻ tôi.Cậu học khoa nào,hay cậu không phải sinh viên trường này?". Phó Hằng lạnh lùng.
"Đúng là tôi không phải sinh viên trường này. Nhưng….". Hàm Bách còn chưa nói hết câu đã bị Phó Hằng chặn ngang.
"Tốt,vậy mời cậu ra khỏi trường. Nếu không đừng trách tôi gọi bảo vệ,lúc đó thì sẽ không còn dễ nói chuyện thế đâu."
"Nè...nè..thầy đừng nghĩ thầy là thầy giáo rồi muốn làm gì thì làm. Tôi đến đây để tìm Hạ Ninh ân nhân của tôi chứ không phải tìm thầy mà thầy đuổi tôi". Hàm Bách khó chịu nhíu mày.
"Ân nhân...ô vậy ra cậu định trả ơn cho ân nhân của mình, bằng cách gián tiếp giết chết em ấy đấy à". Phó Hằng ngạc nhiên nhướng mày.
" Nè...thầy ăn nói cho đàng hoàng nhé,tôi gián tiếp giết cô ấy khi nào chứ.Tôi chỉ không biết cô ấy bị dị ứng hoa nên mới vô tình tặng hoa cho cô ấy,để bài tỏ lòng biết ơn thôi. Tôi cứ nghĩ cô gái nào cũng thích hoa,ai biết được…. Nếu tôi biết tôi đã không tặng hoa cho cô ấy rồi". Hàm Bách khó chịu nói, ánh mắt hổ thẹn liếc nhìn Hạ Ninh.
"Xin lỗi,tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?". Hạ Ninh nhỏ giọng hỏi Hàm Bách.
"Em muốn nói chuyện riêng với tôi sao,thầy nghe thấy chưa. Nếu nghe rồi còn không mau đi ra ngoài đi chứ". Hàm Bách mừng rỡ khi nghe Hạ Ninh muốn nói chuyện riêng với mình.
"Em nghĩ ngơi đi tôi về lớp đây". Phó Hằng liếc Hàm Bách một cái rồi bước ra ngoài.
"Sầm Tịnh,cậu về lớp học trước đi. Mình ở đây nghỉ ngơi một chút,khi nào khỏe mình sẽ tự về ký túc". Hạ Ninh quay sang nhìn Sầm Tịnh.
"Được rồi,vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé. Nếu một chút vẫn thấy không khỏe thì gọi cho mình. Mình đưa cậu đến bệnh viện".
"Cô đi học đi,còn tôi ở đây mà. Tôi sẽ lo cho cô ấy". Hàm Bách nhìn Hạ Ninh ánh mắt sáng lấp lánh.
"Cảm ơn cậu.Có gì mình sẽ gọi cho cậu,mau về lớp đi". Hạ Ninh đẩy tay Sầm Tịnh.
"Vậy mình về lớp đây". Sầm Tịnh liếc nhìn Hàm Bách rồi bước ra khỏi phòng.
"Nè bác sĩ Trình tôi có thể mượn phòng của bà nói chuyện riêng chút không hả". Hàm Bách nhíu mày khi nhìn thấy bác sĩ Trình vẫn ngồi tại chỗ của mình ghi ghi chép chép.
Bác sĩ Trình không thèm ngẩn đầu lên trả lời lạnh lùng.
"Đây là phòng làm việc của tôi, chứ không phải nhà riêng của cậu. Muốn nói chuyện riêng thì đi chỗ khác mà nói".
"Không sao,bác sĩ Trình ở đây vẫn nói chuyện được. Cũng không phải bí mật gì mà không thể nói trước mặt người khác đâu".Hạ Ninh lên tiếng giải thích.
"Vậy được rồi,em muốn nói chuyện gì với tôi". Hàm Bách kéo ghế ngồi bên giường Hạ Ninh.
Ở bên ngoài phòng bệnh có một chiếc điện thoại đang đưa về hướng hai người trong phòng,không ngừng bấm chụp ảnh. Sau khi chụp xong cô gái còn cười nhếch mép.
" Thật ra thì tôi chỉ muốn hỏi anh. Lúc nãy anh nói tôi đã cứu anh,vậy tôi cứu anh lúc nào sao tôi lại không nhớ ra vậy". Hạ Ninh ngơ ngác nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách thì đứng hình nhìn chằm chằm Hạ Ninh.Từ lần đầu gặp anh cảm giác cô như tiên nữ hạ phàm. Cô đến đây là để cứu vớt anh. Đem ánh sáng đến xua đi nỗi u ám trong trái tim anh. Lần này anh muốn chứng minh xem liệu gặp lại cô. Cảm xúc nhất thời lúc ấy có lập lại không. Và câu trả lời là có. Thậm chí nhìn vào mắt cô thấy bóng dáng mình ở trong mắt cô,tim anh đập dữ dội. Anh đã chắc chắn một điều rằng cô chính là nửa kia còn lại mình phải tìm.
"Nè...Hàm Bách,anh có đang nghe tôi nói gì không thế".Hạ Ninh nhíu mày nhìn Hàm Bách.
Hàm Bách thoát ra suy nghĩ của mình, mỉm cười ngốc nghếch nhìn Hạ Ninh. Nếu A Đạt có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy lão đại nhà mình bị ma nhập rồi.
"Xin lỗi em vừa nói gì thế,có thể hỏi lại lần nữa không?".
"Tôi hỏi anh tôi từng cứu anh lúc nào,sao tôi lại không biết?".Hạ Ninh kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
"Em không nhớ thật sao,trong lúc tính mạng tôi bị đe doạ,tử thần sắp lôi tôi đi. Chính em đã kéo mạng tôi về. Có thể nói mạng này giờ là của em rồi đấy. Cho dù em có kêu tôi lấy thân đền đáp cũng được." Anh mỉm cười nhìn Hạ Ninh.
(Tác giả: không muốn nam chính có nhiều tình địch đâu, nhưng có đọc giả hỏi mình có nam phụ "tra" nào xuất hiện không, kiểu như fan cuồng đến mức" tra" luôn ấy,vì vậy mình quyết định cho Hàm Bách xuất hiện.kkk. Còn sẽ "tra" như thế nào các bạn nhớ theo dõi truyện nhé)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.