Chương 98: Bất an của Lãnh Nguyệt.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
" Bà tin cháu. Dĩ nhiên là bà tin cháu. Cháu không cần phải nói như thế. À phải rồi ta nghe nói cháu cũng ngất xỉu. Cháu không sao đó chứ".
Hạ Ninh lắc đầu nói mình không sao. Chỉ hoảng sợ nên ngất thôi. Cô nói chuyện với bà nội thêm một chút rồi xin phép quay về phòng bệnh. Vừa về đến phòng đã thấy Lãnh Nguyệt chạy đến ôm chầm lấy cô. Cô ngạc nhiên đứng đờ ra tại chỗ nhìn Lâm Khiết phía sau lưng Lãnh Nguyệt. Lâm Khiết mỉm cười khó xử với cô.
Khi Hạ Ninh gọi đến. Hai người đang ở trên thuyền đạp vịt. Nghe Hạ Ninh nói xong hai người cảm thấy bất an. Đã vậy Hạ Ninh còn cúp máy ngang. Làm cho cả hai càng lo lắng cô xảy ra chuyện. Nhất là Lãnh Nguyệt. Lo sợ cho Hạ Ninh đến rung người. Cô thử gọi lại cho Hạ Ninh nhiều lần nhưng không được. Cuối cùng khi hai người chạy đến khu nhà ma. Lại thấy cảnh tượng cảnh sát đang 'khiêng' mấy người đàn ông lên xe. Hỏi những người xung quanh họ lại nói có người bị súng bắn. Có người bị thương rất nặng. Còn có người chết. Lãnh Nguyệt càng sợ hãi. Sau đó cô hỏi thăm và đi tới đây.
Hai người hỏi y tá tìm đến phòng Hạ Ninh nằm. Mở cửa ra nhìn về phía giường lại không thấy ai. Tim Lãnh Nguyệt đau nhói. Cô ôm chặt Lâm Khiết khóc nức nở trong lòng cậu. Cô cứ nghĩ Hạ Ninh đã không còn. Nên mới khóc tê tâm liệt phế như thế. Sau đó Lâm Khiết đỡ cô đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra khỏi phòng thì thấy Hạ Ninh một thân lành lặn từ xa đi về phía này. Lãnh Nguyệt mừng rỡ chạy đến ôm chặt lấy cô không chút hình tượng.
Hạ Ninh đoán chắc vào phòng không thấy cô. Lại tưởng cô chết rồi nên mới khóc đến mức này. Hạ Ninh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lãnh Nguyệt an ủi.
" Xin lỗi đã làm bà lo lắng. Tôi không sao rồi. Bà đừng khóc nữa."
Lãnh Nguyệt vẫn còn nức nở thêm một chút với dừng lại. Buông Hạ Ninh ra. Lãnh Nguyệt trừng đôi mắt sưng đỏ còn vương nước nhìn cô.
" Làm tui sợ gần chết. Tui tưởng bà đi đoàn tụ với mẹ bà rồi chứ".
Lâm Khiết đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt. Đưa khăn tay lau nước mắt nước mũi cho cô.
" Anh đã nói chắc Hạ Ninh chỉ đi ra ngoài một chút thôi. Em lại không chịu tin anh. Bây giờ khiến mình khóc thành ra như vậy." Lâm Khiết cưng chìu giả vờ trách móc.
Lãnh Nguyệt xấu hổ nhỏ giọng xin lỗi Lâm Khiết. Còn hứa hẹn lần sau nhất định sẽ nghe lời anh.
Hạ Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy hai người trước mặt âu yếm. Cô khẽ ho một tiếng. Rồi xoay người đi vào phòng. Lãnh Nguyệt thấy vậy lè lưỡi với Lâm Khiết,rồi đi theo Hạ Ninh đi vào.
Lâm Khiết thấy vậy cũng không muốn làm phiền hai người. Anh đi đến phòng bệnh của Lục Cảnh Phong.
Sau khi vào phòng Lãnh Nguyệt hỏi Hạ Ninh chuyện gì xảy ra. Lục Cảnh Phong bây giờ thế nào.Còn cô thật ra bị làm sao. Hạ Ninh cũng từ từ kể hết cho Lãnh Nguyệt nghe. Cô chỉ không nói đến việc mình cứu Lục Cảnh Phong như thế nào thôi. Lãnh Nguyệt nghe xong hoảng sợ sau đó lại tức giận. Đi tới đi lui trong phòng.
" Ai lại ác độc như vậy. Lại muốn hại chết hai người chứ. Mà khoan đã. Bà khẳng định mục tiêu của bọn chúng là Lục Cảnh Phong chứ không phải bà sao". Lãnh Nguyệt đột nhiên nghi ngờ.
Hạ Ninh lắc đầu không biết. Cô không biết được bọn chúng nhắm vào anh hay cô. Hay là cả hai người cô thật sự không biết. Nhưng cô nghĩ chắc là nhắm vào anh thôi. Trên thương trường chắc anh có nhiều kẻ thù. Nên họ mới muốn làm hại anh. Còn cô chỉ là sinh viên lại chưa từng xích mích với ai. Làm sao có người muốn cô chết được. Cô cũng nói suy nghĩ của mình như thế với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe Hạ Ninh đoán như vậy. Cô cũng cảm thấy hợp lý. Nhưng nghĩ đến Thái Vi Vi lần trước cô nhíu mày. Biết đâu có người nào đó âm thầm ghét cô. Thù hận cô như Thái Vi Vi cũng không chừng. Vì cô xuất sắc như vậy mà. Tuy cô không nhìn thấy kẻ thù. Nhưng không có nghĩa là không nhìn thấy là không có. Chẳng phải kẻ ác luôn núp trong bóng tối sao. Nếu là bóng tối thì làm sao thấy được. Lãnh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy bất an trong lòng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_...\_\_\_\_\_\_\_….\_\_\_\_\_\_..\_\_\_\_\_\_
" Lâm tổng. Lục Cảnh Phong trúng đạn tuy không chết tại chỗ, nhưng mất máu khá nhiều. Hiện giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Còn cô gái kia cũng nằm viện vì ngất xỉu do sợ hãi".
Người đàn ông cười lạnh. Ngất xỉu do sợ hãi sao. Sợ hãi mà có thể làm đám người anh phái đi hôn mê hết sao. Cũng may anh còn chuẩn bị kế hoạch dự phòng. Sai người thuê một tên lính bắn tỉa. Nếu không hôm nay anh chẳng thu hoạch được gì rồi. Cô gái này cũng không tầm thường đâu. Càng ngày càng thú vị đấy.
" Kêu người báo cáo tình hình cho Hàm lão đại. Nhắn với Hàm lão đại việc còn lại giao cho anh ta. Hy vọng anh ta có thể hoàn thành".
Người đàn ông dặn dò tên đàn em xong thì có điện thoại gọi đến. Anh phát tay cho hắn lui ra rồi nhận điện thoại.
" Chồng à. Cảnh Phong xảy ra chuyện rồi. Anh mau tới bệnh viện xem sao đi. Em đang ở sân bay. Buổi chiều sẽ đến thủ đô. Em sẽ vào thăm sao."
Người đàn ông nghe thế chợt nhếch mép. Anh ừ sau đó nói thêm vài câu vào điện thoại rồi cúp máy.
Anh cười nham hiểm. Vào thăm xem cậu ta chết chưa hay sao. Hay là đi vào giúp cậu ta chết nhanh hơn.
" Lục Cảnh Phong mạng mày cũng lớn thật đấy. Nhưng liệu mày có được mấy lần mạng lớn đây". Người đàn ông nói thầm.
Hạ Ninh lắc đầu nói mình không sao. Chỉ hoảng sợ nên ngất thôi. Cô nói chuyện với bà nội thêm một chút rồi xin phép quay về phòng bệnh. Vừa về đến phòng đã thấy Lãnh Nguyệt chạy đến ôm chầm lấy cô. Cô ngạc nhiên đứng đờ ra tại chỗ nhìn Lâm Khiết phía sau lưng Lãnh Nguyệt. Lâm Khiết mỉm cười khó xử với cô.
Khi Hạ Ninh gọi đến. Hai người đang ở trên thuyền đạp vịt. Nghe Hạ Ninh nói xong hai người cảm thấy bất an. Đã vậy Hạ Ninh còn cúp máy ngang. Làm cho cả hai càng lo lắng cô xảy ra chuyện. Nhất là Lãnh Nguyệt. Lo sợ cho Hạ Ninh đến rung người. Cô thử gọi lại cho Hạ Ninh nhiều lần nhưng không được. Cuối cùng khi hai người chạy đến khu nhà ma. Lại thấy cảnh tượng cảnh sát đang 'khiêng' mấy người đàn ông lên xe. Hỏi những người xung quanh họ lại nói có người bị súng bắn. Có người bị thương rất nặng. Còn có người chết. Lãnh Nguyệt càng sợ hãi. Sau đó cô hỏi thăm và đi tới đây.
Hai người hỏi y tá tìm đến phòng Hạ Ninh nằm. Mở cửa ra nhìn về phía giường lại không thấy ai. Tim Lãnh Nguyệt đau nhói. Cô ôm chặt Lâm Khiết khóc nức nở trong lòng cậu. Cô cứ nghĩ Hạ Ninh đã không còn. Nên mới khóc tê tâm liệt phế như thế. Sau đó Lâm Khiết đỡ cô đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra khỏi phòng thì thấy Hạ Ninh một thân lành lặn từ xa đi về phía này. Lãnh Nguyệt mừng rỡ chạy đến ôm chặt lấy cô không chút hình tượng.
Hạ Ninh đoán chắc vào phòng không thấy cô. Lại tưởng cô chết rồi nên mới khóc đến mức này. Hạ Ninh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lãnh Nguyệt an ủi.
" Xin lỗi đã làm bà lo lắng. Tôi không sao rồi. Bà đừng khóc nữa."
Lãnh Nguyệt vẫn còn nức nở thêm một chút với dừng lại. Buông Hạ Ninh ra. Lãnh Nguyệt trừng đôi mắt sưng đỏ còn vương nước nhìn cô.
" Làm tui sợ gần chết. Tui tưởng bà đi đoàn tụ với mẹ bà rồi chứ".
Lâm Khiết đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt. Đưa khăn tay lau nước mắt nước mũi cho cô.
" Anh đã nói chắc Hạ Ninh chỉ đi ra ngoài một chút thôi. Em lại không chịu tin anh. Bây giờ khiến mình khóc thành ra như vậy." Lâm Khiết cưng chìu giả vờ trách móc.
Lãnh Nguyệt xấu hổ nhỏ giọng xin lỗi Lâm Khiết. Còn hứa hẹn lần sau nhất định sẽ nghe lời anh.
Hạ Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy hai người trước mặt âu yếm. Cô khẽ ho một tiếng. Rồi xoay người đi vào phòng. Lãnh Nguyệt thấy vậy lè lưỡi với Lâm Khiết,rồi đi theo Hạ Ninh đi vào.
Lâm Khiết thấy vậy cũng không muốn làm phiền hai người. Anh đi đến phòng bệnh của Lục Cảnh Phong.
Sau khi vào phòng Lãnh Nguyệt hỏi Hạ Ninh chuyện gì xảy ra. Lục Cảnh Phong bây giờ thế nào.Còn cô thật ra bị làm sao. Hạ Ninh cũng từ từ kể hết cho Lãnh Nguyệt nghe. Cô chỉ không nói đến việc mình cứu Lục Cảnh Phong như thế nào thôi. Lãnh Nguyệt nghe xong hoảng sợ sau đó lại tức giận. Đi tới đi lui trong phòng.
" Ai lại ác độc như vậy. Lại muốn hại chết hai người chứ. Mà khoan đã. Bà khẳng định mục tiêu của bọn chúng là Lục Cảnh Phong chứ không phải bà sao". Lãnh Nguyệt đột nhiên nghi ngờ.
Hạ Ninh lắc đầu không biết. Cô không biết được bọn chúng nhắm vào anh hay cô. Hay là cả hai người cô thật sự không biết. Nhưng cô nghĩ chắc là nhắm vào anh thôi. Trên thương trường chắc anh có nhiều kẻ thù. Nên họ mới muốn làm hại anh. Còn cô chỉ là sinh viên lại chưa từng xích mích với ai. Làm sao có người muốn cô chết được. Cô cũng nói suy nghĩ của mình như thế với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt nghe Hạ Ninh đoán như vậy. Cô cũng cảm thấy hợp lý. Nhưng nghĩ đến Thái Vi Vi lần trước cô nhíu mày. Biết đâu có người nào đó âm thầm ghét cô. Thù hận cô như Thái Vi Vi cũng không chừng. Vì cô xuất sắc như vậy mà. Tuy cô không nhìn thấy kẻ thù. Nhưng không có nghĩa là không nhìn thấy là không có. Chẳng phải kẻ ác luôn núp trong bóng tối sao. Nếu là bóng tối thì làm sao thấy được. Lãnh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy bất an trong lòng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_...\_\_\_\_\_\_\_….\_\_\_\_\_\_..\_\_\_\_\_\_
" Lâm tổng. Lục Cảnh Phong trúng đạn tuy không chết tại chỗ, nhưng mất máu khá nhiều. Hiện giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. Còn cô gái kia cũng nằm viện vì ngất xỉu do sợ hãi".
Người đàn ông cười lạnh. Ngất xỉu do sợ hãi sao. Sợ hãi mà có thể làm đám người anh phái đi hôn mê hết sao. Cũng may anh còn chuẩn bị kế hoạch dự phòng. Sai người thuê một tên lính bắn tỉa. Nếu không hôm nay anh chẳng thu hoạch được gì rồi. Cô gái này cũng không tầm thường đâu. Càng ngày càng thú vị đấy.
" Kêu người báo cáo tình hình cho Hàm lão đại. Nhắn với Hàm lão đại việc còn lại giao cho anh ta. Hy vọng anh ta có thể hoàn thành".
Người đàn ông dặn dò tên đàn em xong thì có điện thoại gọi đến. Anh phát tay cho hắn lui ra rồi nhận điện thoại.
" Chồng à. Cảnh Phong xảy ra chuyện rồi. Anh mau tới bệnh viện xem sao đi. Em đang ở sân bay. Buổi chiều sẽ đến thủ đô. Em sẽ vào thăm sao."
Người đàn ông nghe thế chợt nhếch mép. Anh ừ sau đó nói thêm vài câu vào điện thoại rồi cúp máy.
Anh cười nham hiểm. Vào thăm xem cậu ta chết chưa hay sao. Hay là đi vào giúp cậu ta chết nhanh hơn.
" Lục Cảnh Phong mạng mày cũng lớn thật đấy. Nhưng liệu mày có được mấy lần mạng lớn đây". Người đàn ông nói thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.