Chương 21: Dì Bạch tự trách và đau lòng.
Mộc Mộc Tầm Tầm
04/01/2021
Giật mình tỉnh giấc,Hạ Ninh phát hiện mình đang nằm trên giường thì ngạc nhiên,gương mặt đỏ lên.Bởi vì cô biết,do cô ngủ quên,nên anh đã bế cô về nhà,mà không gọi cô tỉnh, chợt nhớ tới còn bị dì Bạch trông thấy, gương mặt cô càng đỏ thêm.Cô ngồi dậy, cởi chiếc áo khoác tây trang của anh ra, rồi lần mò nhích từng bước khó khăn đến tủ quần áo lấy một cái váy ngủ ra đi vào nhà tắm, bởi vì bác sĩ đã dặn không thể để vết thương dính nước,nên cô chỉ dùng khăn nhúng nước lau người,rồi thay đồ ra ngoài.Ngồi lên giường cô lấy lọ thuốc nước trong tủ ra, nhìn lọ nước nhỏ màu hồng nhạt mà cô cười khổ.Đây là thuốc làm giảm sưng đau,khôi phục lại da mặt bình thường trong vòng một ngày, thuốc này cô làm cho các Quý nhân,cung nữ trong cung đặt làm khi còn ở kiếp trước,lúc đó cô còn nghĩ ai lại chuẩn bị sẵn thuốc này khi còn chưa bị đánh, chuẩn bị trước khác nào tự trù ẻo mình,lúc đó có một cung nữ nói với cô rằng" các nàng là thân phận nô tì thấp hèn,không khỏi có lúc bị các chủ tử đem ra chút giận, hoặc trách tội phạt vô cớ,vì vậy chuẩn bị cái này sẽ có lúc sử dụng, chỉ là không biết sớm hay muộn thôi".Giờ cô mới hiểu được cảm giác của họ lúc đó, bởi vì bây giờ cô không khác bọn họ là bao, không biết mình đã làm sai điều gì mà bị đánh cho ra nông nổi này,cô chỉ tiện tay điều chế một ít,không ngờ lại có lúc sử dụng tới,không biết nên khóc hay nên cười đây.Cô lại lấy tiếp một lọ thuốc bột, mở băng quấn trên đầu gối ra,cắn răng nhịn đau rát rắt một ít lên cả hai đầu gối.Thuốc này có tác dụng hồi phục vết thương rất nhanh, khoảng 2giờ là cô sẽ không cảm thấy đau nữa,và sau hai ngày là vết thương sẽ khỏi hẳn,càng không để lại sẹo.Đừng ai hỏi tại sao cô lại có nhiều loại thuốc như vậy, bởi vì do kiếp trước điều chế thuốc,thậm chí là độc dược đã là thói quen cùng sở thích suy nhất của cô,nên kiếp này sau khi sống lại cô cũng không thể bỏ được thói quen cùng sở thích của mình.Vì cô nói sẽ thi vào bác sĩ đông y,nên tập làm quen với việc điều chế thuốc này,nên dì Bạch cũng không hoài nghi gì.
Nhưng tiếc là do cô còn ỷ lại kiếp này có lẽ sẽ an toàn hơn kiếp trước,nên cô đã không bào chế một ít độc dược như mê hương,thuốc gây ngứa liều nhẹ.Cho nên mới xảy ra việc cô bị đánh như thế này, từ ngày mai cô phải chuẩn bị một ít để phòng thân thôi.Thở dài băng bó lại vết thương,dọn dẹp tất cả cô đi ra phòng khách, vừa mở cửa đã thấy dì Bạch tay bưng tô cháo nghi ngúc khói đi vào.Thấy Hạ Ninh dì Bạch lên tiếng:
\-Chân đau không tiện đi lại,có gì sao con không gọi dì,mau về giường ngồi xuống,dì có nấu cháo cho nè, ăn xong rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết đau ngay.-Thấy Hạ Ninh đứng lên khó khăn đi ra,dì Bạch đau lòng.
\-Con không sao,con đã đỡ rất nhiều rồi,Dì đừng lo lắng.-Hạ Ninh ngoan ngoãn quay lại giường ngồi xuống,được dì Bạch bón cháo cho.Hạ Ninh từ chối để dì Bạch bón, nói mình có thể tự ăn được, nhưng dì Bạch lại kiên quyết không chịu.
\-Dì rất có lỗi với mẹ con,vì đã không chăm sóc tốt cho con,nên con hãy để dì làm chút gì đó đi.-Dì Bạch buồn rầu nói.
\-Không phải lỗi của dì,dì chăm sóc con rất rất tốt rồi.Dì đừng tự trách mình như thế.-Hạ Ninh cảm động khi nghe dì Bạch nói.
\-Không biết cái lũ ác ôn nào lại nhẫn tâm hành hạ đánh đập con như thế.Nếu để dì bắt được dì sẽ lột da chúng.-Dì Bạch phẫn nộ.
\-Hi vọng cậu Lục sẽ tìm thấy được bọn chúng và đòi lại công bằng cho con.-Nghĩ tới cậu Lục bà lại tự an ủi chắc chắn cậu ấy sẽ tìm được người.
\-Dì nói Anh Lục sẽ đòi lại công bằng cho con sao?tại sao anh ta phải làm như vậy,con với anh ta có thân đến mức thế đâu.-Hạ Ninh trừng lớn mắt.
\-Dì không biết, nhưng chính miệng cậu ta nói như vậy.
\-Anh ta nói sao.
\-Đúng vậy,dì thấy có khi nào cậu ta thích con không, bởi vì dì nhận ra thái độ cậu ta có gì đó lạ lạ..-Dì Bạch suy tư
\-Dì đừng ăn nói linh tinh,lỡ người ta nghe được lại nói con tự mình đa tình,thì xấu hổ lắm.
\-Được rồi,dì không nói nữa.Nhưng mà dù sao cậu ấy đã giúp đỡ con nhiều như thế,con không định làm gì cảm ơn cậu ta sao.
\-Có chứ,con đã mời anh ta tối mai đến nhà mình ăn cơm.
\-Tối mai sao, nhưng không phải ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của con sao? Con mời cậu ta sang ăn mừng sinh nhật của con à.-Dì Bạch tròn mắt nhìn cô.
\-A phải không vậy, trùng hợp vậy sao.Suýt nữa con quên mất.-Hạ Ninh ngạc nhiên la lên.Nói vậy chứ thật ra cô làm gì biết sinh nhật nguyên chủ là ngày nào mà nhớ.
\-Đúng là không biết nói gì với con luôn,sinh nhật của mình mà lại quên.-Dì Bạch dí nhẹ ngón trỏ vào trán Ninh Ninh.
-Con có muốn làm tiệc sinh nhật không?hay là chỉ đóng cửa đọc sách.-Dì Bạch không khỏi nhớ lại những lần sinh nhật trước của cô.
\-Có,con muốn làm,dù sao tối mai cũng đã lỡ hứa với anh ấy rồi,sáng mai dì bạch mua nhiều thực phẩm một chút.Con sẽ phụ nấu với dì.
\-Không cần,con còn đang bị thương,nên mọi thứ cứ để dì làm đi,con là nhân vật chính cứ việc ngồi ăn là được.
\-Mà dì à,tối mai con có thể dẫn thêm hai người bạn nữa được không?-Hạ Ninh ánh mắt trong veo nhìn dì Bạch.
\-Đương nhiên là được rồi,con mau ăn rồi nằm xuống đi.Có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn.Nói rồi bà đỡ Hạ Ninh nằm xuống,kéo chăn đắp lại cho cô.Rồi đi ra ngoài.
Nhưng tiếc là do cô còn ỷ lại kiếp này có lẽ sẽ an toàn hơn kiếp trước,nên cô đã không bào chế một ít độc dược như mê hương,thuốc gây ngứa liều nhẹ.Cho nên mới xảy ra việc cô bị đánh như thế này, từ ngày mai cô phải chuẩn bị một ít để phòng thân thôi.Thở dài băng bó lại vết thương,dọn dẹp tất cả cô đi ra phòng khách, vừa mở cửa đã thấy dì Bạch tay bưng tô cháo nghi ngúc khói đi vào.Thấy Hạ Ninh dì Bạch lên tiếng:
\-Chân đau không tiện đi lại,có gì sao con không gọi dì,mau về giường ngồi xuống,dì có nấu cháo cho nè, ăn xong rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ hết đau ngay.-Thấy Hạ Ninh đứng lên khó khăn đi ra,dì Bạch đau lòng.
\-Con không sao,con đã đỡ rất nhiều rồi,Dì đừng lo lắng.-Hạ Ninh ngoan ngoãn quay lại giường ngồi xuống,được dì Bạch bón cháo cho.Hạ Ninh từ chối để dì Bạch bón, nói mình có thể tự ăn được, nhưng dì Bạch lại kiên quyết không chịu.
\-Dì rất có lỗi với mẹ con,vì đã không chăm sóc tốt cho con,nên con hãy để dì làm chút gì đó đi.-Dì Bạch buồn rầu nói.
\-Không phải lỗi của dì,dì chăm sóc con rất rất tốt rồi.Dì đừng tự trách mình như thế.-Hạ Ninh cảm động khi nghe dì Bạch nói.
\-Không biết cái lũ ác ôn nào lại nhẫn tâm hành hạ đánh đập con như thế.Nếu để dì bắt được dì sẽ lột da chúng.-Dì Bạch phẫn nộ.
\-Hi vọng cậu Lục sẽ tìm thấy được bọn chúng và đòi lại công bằng cho con.-Nghĩ tới cậu Lục bà lại tự an ủi chắc chắn cậu ấy sẽ tìm được người.
\-Dì nói Anh Lục sẽ đòi lại công bằng cho con sao?tại sao anh ta phải làm như vậy,con với anh ta có thân đến mức thế đâu.-Hạ Ninh trừng lớn mắt.
\-Dì không biết, nhưng chính miệng cậu ta nói như vậy.
\-Anh ta nói sao.
\-Đúng vậy,dì thấy có khi nào cậu ta thích con không, bởi vì dì nhận ra thái độ cậu ta có gì đó lạ lạ..-Dì Bạch suy tư
\-Dì đừng ăn nói linh tinh,lỡ người ta nghe được lại nói con tự mình đa tình,thì xấu hổ lắm.
\-Được rồi,dì không nói nữa.Nhưng mà dù sao cậu ấy đã giúp đỡ con nhiều như thế,con không định làm gì cảm ơn cậu ta sao.
\-Có chứ,con đã mời anh ta tối mai đến nhà mình ăn cơm.
\-Tối mai sao, nhưng không phải ngày mai là sinh nhật lần thứ 18 của con sao? Con mời cậu ta sang ăn mừng sinh nhật của con à.-Dì Bạch tròn mắt nhìn cô.
\-A phải không vậy, trùng hợp vậy sao.Suýt nữa con quên mất.-Hạ Ninh ngạc nhiên la lên.Nói vậy chứ thật ra cô làm gì biết sinh nhật nguyên chủ là ngày nào mà nhớ.
\-Đúng là không biết nói gì với con luôn,sinh nhật của mình mà lại quên.-Dì Bạch dí nhẹ ngón trỏ vào trán Ninh Ninh.
-Con có muốn làm tiệc sinh nhật không?hay là chỉ đóng cửa đọc sách.-Dì Bạch không khỏi nhớ lại những lần sinh nhật trước của cô.
\-Có,con muốn làm,dù sao tối mai cũng đã lỡ hứa với anh ấy rồi,sáng mai dì bạch mua nhiều thực phẩm một chút.Con sẽ phụ nấu với dì.
\-Không cần,con còn đang bị thương,nên mọi thứ cứ để dì làm đi,con là nhân vật chính cứ việc ngồi ăn là được.
\-Mà dì à,tối mai con có thể dẫn thêm hai người bạn nữa được không?-Hạ Ninh ánh mắt trong veo nhìn dì Bạch.
\-Đương nhiên là được rồi,con mau ăn rồi nằm xuống đi.Có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp, sức khỏe vẫn là quan trọng hơn.Nói rồi bà đỡ Hạ Ninh nằm xuống,kéo chăn đắp lại cho cô.Rồi đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.