Chương 116: Lật mặt Sầm Tịnh.
Mộc Mộc Tầm Tầm
08/01/2021
"Cô đến đây làm gì?"
Lục Cảnh Phong cau mày nhìn cô sau đó trong lòng lại cảm thấy không ổn, hình như vừa rồi cô ta nói mang tin vui gì đó đến cho anh thì phải. Anh và cô ta thì có liên quan gì mà phải tin vui hay không vui.
"Anh đừng nóng giận.Em có cái này muốn cho anh xem đây."
Sầm Tịnh cười nhếch mép mở điện thoại ra đưa cho Lục Cảnh Phong xem. Đúng vậy người bắt Hạ Ninh chính là anh trai cô. Anh trai cô đã gửi video này sang cho cô xem. Khi vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ cười lớn. Cuối cùng anh cô cũng chịu ra tay với con nhỏ Hạ Ninh,cô đã kiềm chế chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Lục Cảnh Phong ánh mắt đầy sát khí. Trong điện thoại Hạ Ninh đang bị bịt mắt và trói hai tay treo lên cao,hai chân cô cũng bị trói,miệng còn có băng dính dán lên. Anh khẽ siết chặt nắm đấm.
"Cô muốn gì?Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy thử xem?"
Sầm Tịnh nheo mắt nhìn anh rồi mỉm cười khẽ tựa đầu vào vai anh. Nhưng vì anh tránh né cô nên cô không dựa vào được,cô cũng không tức giận. Cô thản nhiên trả lời anh.
"Em muốn gì anh biết mà."
Lục Cảnh Phong lạnh lùng nhìn cô. Anh đoán không sai thì ra cô ta chính là em gái họ của anh ta. Anh em bọn họ đều đã có âm mưu với nhau. Anh đã biết ngay từ đầu là họ không phải hạng người tốt lành gì rồi. Chỉ đáng buồn cho hai người con gái bên cạnh anh. Một người chị họ nhìn lầm người đàn ông này,trao lầm tình yêu cho anh ta. Một người bạn gái tin lầm người,xem kẻ thù thành bạn thân.
Đúng chính là kẻ thù. Anh đã điều tra được. Công ty của anh trai Hạ Ninh trong một lần thu mua quy hoạch đã vô tình sai người đi uy hiếp người ta. Buộc người ta phải dọn khỏi nơi ở để nhường đất lại. Khi họ chống trả không chịu di dời,người anh trai Hạ Ninh phái đi đã vô tình làm bị thương hai vợ chồng. Sau đó còn bắt ép bọn họ dọn đi. Hình như nếu anh đoán không lầm hai vợ chồng kia chính là cha mẹ của Sầm Tịnh. Vì vậy cô ta xem cả nhà Hạ Ninh là kẻ thù và bắt tay với anh họ của cô ta trả thù gia đình họ Hạ.
Anh ta có thể che dấu mọi người nhưng làm sao che dấu được anh chứ. Từ lúc anh ta bước vào nhà họ Lục và bắt đầu yêu đương với Tống Văn Tĩnh anh đã nghi ngờ. Và đã sai người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta. Chỉ chờ có ngày anh ta lộ ra ánh sáng thì anh sẽ bắt anh ta. Và hôm nay cuối cùng cũng có ngày này.
"Cô muốn gì làm sao tôi biết. Tôi chỉ biết anh họ của cô nếu dám động vào bạn gái tôi. Tôi sẽ cho anh ta vào tù không có ngày ra."
Lục Cảnh Phong nhếch mép nhìn cô ta. Cô ta muốn uy hiếp anh sao,cô ta còn chưa có bản lĩnh đó.
Sầm Tịnh nhíu mày. Anh nói vậy là có ý gì,anh họ cô. Chẳng lẽ anh đã biết hết tất cả nhưng làm sao anh biết được chứ. Cô vẫn cắn răng kiên quyết với kế hoạch của mình khi đến đây.
"Anh họ nào,anh đang nói gì em không hiểu? Điều em muốn chính là anh kết hôn với em. Chỉ cần anh đồng ý em sẽ thả cô ta ra."
Anh đồng ý lấy cô. Cô sẽ thả con nhỏ Hạ Ninh ra nhưng không hứa sẽ giữ mạng cho nó. Cô cười lạnh trong lòng. Một cơ hội tốt để diệt trừ hậu họa sau này làm sau cô có thể dễ dàng bỏ qua cho nó chứ. Trừ khi là cô chết đi.
Lục Cảnh Phong nhướng mày nhìn cô rồi bật cười ha hả. Cô ta đang nằm mơ sao,cô ta cũng mơ cao quá rồi đấy. Thật nực cười. Anh cũng lười phải nói nhiều với cô. Anh cầm lấy điện thoại và gọi một cuộc.
"Ra tay đi. Không cần nhân nhượng bất cứ ai."
Sầm Tịnh bất chợt lo lắng trong lòng. Tại sao anh lại không thèm trả lời cô. Đến lúc này anh còn gọi cho ai. Anh kêu ai ra tay,không cần nhân nhượng nghĩa là sao. Sầm Tịnh hoang mang nhìn anh. Bây giờ cô phải làm gì tiếp đây. Anh không đi theo kịch bản mà cô định sẵn. Đáng ra khi nghe cô uy hiếp,anh phải đồng ý mới phải chứ. Không phải anh rất yêu con nhỏ Hạ Ninh sao?Không phải anh rất lo lắng cho tính mạng của nó sao? Sao bây giờ anh có thể thờ ơ không quan tâm như thế chứ.
"Tôi khuyên cô nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu không một lúc nữa sợ rằng cô có muốn đi cũng không được."
Lục Cảnh Phong vừa dứt lời đã thấy gương mặt Sầm Tịnh đầy vẻ hoảng sợ. Cô ta quay người đi ra ngoài nhưng vừa cầm tay vào nắm cửa thì bên ngoài đã có người mở cửa trước đi vào.
"Chào cô. Cô có phải là cô Sầm Tịnh không?"
"Các anh là ai?" Sầm Tịnh hoảng sợ lùi lại phía sau.
Lục Cảnh Phong thở dài lắc đầu. Cô ta muốn đấu với anh sao,cô chờ đầu thai kiếp sau đi.
"Chúng tôi là người của đội cảnh sát điều tra tội phạm. Cô bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ bắt cóc,mời cô theo chúng tôi về sở để hỗ trợ điều tra."
Sầm Tịnh tái mét mặt. Hoảng loạn phản kháng chống cự.
"Tôi không có làm gì hết. Các anh có quyền gì bắt tôi. Tôi không đi đâu hết."
"Mời cô phối hợp nếu không...xin lỗi cô..mau còng cô ta lại dẫn đi."
"Các người mau buông tôi ra. Mau thả tôi ra. Lục Cảnh Phong tôi hận anh,Hạ Ninh nhất định sẽ chết. Con nhỏ đó sẽ chết." Sầm Tịnh điên cuồng gào thét.
Lục Cảnh Phong cau mày nhìn cô sau đó trong lòng lại cảm thấy không ổn, hình như vừa rồi cô ta nói mang tin vui gì đó đến cho anh thì phải. Anh và cô ta thì có liên quan gì mà phải tin vui hay không vui.
"Anh đừng nóng giận.Em có cái này muốn cho anh xem đây."
Sầm Tịnh cười nhếch mép mở điện thoại ra đưa cho Lục Cảnh Phong xem. Đúng vậy người bắt Hạ Ninh chính là anh trai cô. Anh trai cô đã gửi video này sang cho cô xem. Khi vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ cười lớn. Cuối cùng anh cô cũng chịu ra tay với con nhỏ Hạ Ninh,cô đã kiềm chế chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Lục Cảnh Phong ánh mắt đầy sát khí. Trong điện thoại Hạ Ninh đang bị bịt mắt và trói hai tay treo lên cao,hai chân cô cũng bị trói,miệng còn có băng dính dán lên. Anh khẽ siết chặt nắm đấm.
"Cô muốn gì?Cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy thử xem?"
Sầm Tịnh nheo mắt nhìn anh rồi mỉm cười khẽ tựa đầu vào vai anh. Nhưng vì anh tránh né cô nên cô không dựa vào được,cô cũng không tức giận. Cô thản nhiên trả lời anh.
"Em muốn gì anh biết mà."
Lục Cảnh Phong lạnh lùng nhìn cô. Anh đoán không sai thì ra cô ta chính là em gái họ của anh ta. Anh em bọn họ đều đã có âm mưu với nhau. Anh đã biết ngay từ đầu là họ không phải hạng người tốt lành gì rồi. Chỉ đáng buồn cho hai người con gái bên cạnh anh. Một người chị họ nhìn lầm người đàn ông này,trao lầm tình yêu cho anh ta. Một người bạn gái tin lầm người,xem kẻ thù thành bạn thân.
Đúng chính là kẻ thù. Anh đã điều tra được. Công ty của anh trai Hạ Ninh trong một lần thu mua quy hoạch đã vô tình sai người đi uy hiếp người ta. Buộc người ta phải dọn khỏi nơi ở để nhường đất lại. Khi họ chống trả không chịu di dời,người anh trai Hạ Ninh phái đi đã vô tình làm bị thương hai vợ chồng. Sau đó còn bắt ép bọn họ dọn đi. Hình như nếu anh đoán không lầm hai vợ chồng kia chính là cha mẹ của Sầm Tịnh. Vì vậy cô ta xem cả nhà Hạ Ninh là kẻ thù và bắt tay với anh họ của cô ta trả thù gia đình họ Hạ.
Anh ta có thể che dấu mọi người nhưng làm sao che dấu được anh chứ. Từ lúc anh ta bước vào nhà họ Lục và bắt đầu yêu đương với Tống Văn Tĩnh anh đã nghi ngờ. Và đã sai người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta. Chỉ chờ có ngày anh ta lộ ra ánh sáng thì anh sẽ bắt anh ta. Và hôm nay cuối cùng cũng có ngày này.
"Cô muốn gì làm sao tôi biết. Tôi chỉ biết anh họ của cô nếu dám động vào bạn gái tôi. Tôi sẽ cho anh ta vào tù không có ngày ra."
Lục Cảnh Phong nhếch mép nhìn cô ta. Cô ta muốn uy hiếp anh sao,cô ta còn chưa có bản lĩnh đó.
Sầm Tịnh nhíu mày. Anh nói vậy là có ý gì,anh họ cô. Chẳng lẽ anh đã biết hết tất cả nhưng làm sao anh biết được chứ. Cô vẫn cắn răng kiên quyết với kế hoạch của mình khi đến đây.
"Anh họ nào,anh đang nói gì em không hiểu? Điều em muốn chính là anh kết hôn với em. Chỉ cần anh đồng ý em sẽ thả cô ta ra."
Anh đồng ý lấy cô. Cô sẽ thả con nhỏ Hạ Ninh ra nhưng không hứa sẽ giữ mạng cho nó. Cô cười lạnh trong lòng. Một cơ hội tốt để diệt trừ hậu họa sau này làm sau cô có thể dễ dàng bỏ qua cho nó chứ. Trừ khi là cô chết đi.
Lục Cảnh Phong nhướng mày nhìn cô rồi bật cười ha hả. Cô ta đang nằm mơ sao,cô ta cũng mơ cao quá rồi đấy. Thật nực cười. Anh cũng lười phải nói nhiều với cô. Anh cầm lấy điện thoại và gọi một cuộc.
"Ra tay đi. Không cần nhân nhượng bất cứ ai."
Sầm Tịnh bất chợt lo lắng trong lòng. Tại sao anh lại không thèm trả lời cô. Đến lúc này anh còn gọi cho ai. Anh kêu ai ra tay,không cần nhân nhượng nghĩa là sao. Sầm Tịnh hoang mang nhìn anh. Bây giờ cô phải làm gì tiếp đây. Anh không đi theo kịch bản mà cô định sẵn. Đáng ra khi nghe cô uy hiếp,anh phải đồng ý mới phải chứ. Không phải anh rất yêu con nhỏ Hạ Ninh sao?Không phải anh rất lo lắng cho tính mạng của nó sao? Sao bây giờ anh có thể thờ ơ không quan tâm như thế chứ.
"Tôi khuyên cô nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nếu không một lúc nữa sợ rằng cô có muốn đi cũng không được."
Lục Cảnh Phong vừa dứt lời đã thấy gương mặt Sầm Tịnh đầy vẻ hoảng sợ. Cô ta quay người đi ra ngoài nhưng vừa cầm tay vào nắm cửa thì bên ngoài đã có người mở cửa trước đi vào.
"Chào cô. Cô có phải là cô Sầm Tịnh không?"
"Các anh là ai?" Sầm Tịnh hoảng sợ lùi lại phía sau.
Lục Cảnh Phong thở dài lắc đầu. Cô ta muốn đấu với anh sao,cô chờ đầu thai kiếp sau đi.
"Chúng tôi là người của đội cảnh sát điều tra tội phạm. Cô bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ bắt cóc,mời cô theo chúng tôi về sở để hỗ trợ điều tra."
Sầm Tịnh tái mét mặt. Hoảng loạn phản kháng chống cự.
"Tôi không có làm gì hết. Các anh có quyền gì bắt tôi. Tôi không đi đâu hết."
"Mời cô phối hợp nếu không...xin lỗi cô..mau còng cô ta lại dẫn đi."
"Các người mau buông tôi ra. Mau thả tôi ra. Lục Cảnh Phong tôi hận anh,Hạ Ninh nhất định sẽ chết. Con nhỏ đó sẽ chết." Sầm Tịnh điên cuồng gào thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.