Chương 24: Hô hấp nhân tạo
Linh Ann
03/06/2021
“Cứu!” Lục Thiếu Quân kêu lên một tiếng.
Nước tràn vào người anh. Xung quanh là nước bủa vây lấy. Lục Thiếu Quân chới với giữa làn nước sâu. Mũi, miệng đều bị uống no nước, muốn ngạt thở.
“Cứu với!” Lục Thiếu Quân nỗ lực vùng vẫy.
Nước sông lạnh buốt quấn chặt lấy da thịt y như là những tảng băng ép chặt lấy toàn cơ thể. Lục Thiếu Quân đạp nước nhưng sức lực dường như cạn đi bởi nước đã khiến anh nghẹt thở.
Anh bắt đầu cảm thấy mình đang chìm dần xuống.
Vô thức chìm nghỉm xuống. Không gian bên cạnh rơi vào tối đen không cách nào chống cự.
“Bùm! Tõm!”
Một âm thanh phát ra, bóng người nhanh như chớp lao xuống không có một chút do dự nào.
Tiểu Thành sợ hãi ở trên bờ sông, ánh mắt kinh hoàng nhìn bàn tay cha mình chới với rồi chìm dần, đến chỏm tóc cũng không còn thấy, chỉ thấy sông như một khối nước chuyển động xoay tròn hút chặt người vào, nước đục ngầu và sủi bọt.
“Ba! Mẹ Hiểu Linh!” Tiểu Thành khóc nấc lên.
Bên dưới sông, Đỗ Hiểu Linh y như một con rái cá ngụp lặn xuống đó, túm lấy được người Lục Thiếu Quân, nhận thấy đối phương đã không còn ý thức, cô gắng sức kẹp anh vào một bên tay, tay còn lại và chân ra sức đạp nước.
“Ba! Mẹ! Hu hu…”
Đỗ Hiểu Linh đưa Lục Thiếu Quân vào bờ, cô vội vàng cúi xuống lắng nghe hơi thở. Không chần chừ một giây cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh.
“Ba ơi!” Tiểu Thành một bên vẫn bị dọa sợ không ngừng gọi tên ba mình.
“Một, hai, ba…” Từng giây trôi qua dài như hàng thế kỷ.
Đỗ Hiểu Linh điên cuồng dùng tay ép tim phổi nỗ lực cứu sống Lục Thiếu Quân.
“Ộc! Ộc!”
Lục Thiếu Quân phun nước ra ngoài, lông mi khẽ động, làn da trắng sáp có chút hồng hào trở lại.
“Ba! Ba không sao chứ?” Tiểu Thành chạy tới, nét mặt vui mừng trở lại.
Nhưng liền sau đó, Lục Thiếu Quân vẫn im lìm không có vẻ gì là tỉnh dậy.
Đỗ Hiểu Linh sợ quá, tiếp tục cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh. Đôi môi chạm xuống, mềm mại và tươi mới.
Lục Thiếu Quân vốn đã tỉnh lại nhưng khoảnh khắc môi Đỗ Hiểu Linh chủ động chạm vào mình vẫn cảm thấy như là chiến lợi phẩm.
Không thể cưỡng lại sức cám dỗ của đôi môi cô, Lục Thiếu Quân không an phận bị động nữa, anh chủ động tách môi mình ra, chiếc lưỡi linh động bắt đầu giở trò tinh quái.
“Hứ!” Tiểu Thành quan sát động tĩnh lo lắng nãy giờ liền thấy không ổn. Rõ ràng cậu bé vừa thấy ba mình hé mắt.
Mà Đỗ Hiểu Linh cũng giật mình vì thấy môi mình bị kẻ khác chiếm hữu. Cô vội vã thoát ra, nhưng lập tức lại bị một bàn tay bá đạo kéo lại.
Nụ hôn sâu thêm.
“Ba! Ba thật lưu manh!” Tiểu Thành bên cạnh sửng sốt kèm ấm ức nói.
Bàn tay còn lại của Lục Thiếu Quân đưa sang bên, chắn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thành. Không thể “nhuộm đen” tâm hồn non nớt của con trai được.
“Xì!” Tiểu Thành có phần ấm ức, cậu bé quay lưng lại.
Một lúc lâu, lực tay Lục Thiếu Quân mới từ từ nới lỏng ra. Nhân cơ hội đó, Đỗ Hiểu Linh vội vã thoát ra, cô ho mấy tiếng,bị mất hơi thở nên không nhịn được mà thở dốc.
Lục Thiếu Quân mở mắt. Anh bò dậy, nhìn liếc sang bên thấy Đỗ Hiểu Linh xấu hổ đỏ mặt lòng anh có phần thích thú kèm cảm kích:
“Cảm ơn!”
Đỗ Hiểu Linh giật mình quay lại. Thanh âm dịu dàng của anh khiến mọi mệt mỏi của cô gần như tan hết đi như sương mỏng. Mái tóc ướt đẫm phủ xuống khuôn mặt, đôi mắt đen huyền nhìn vào Lục Thiếu Quân đầy ngạc nhiên.
“Trời lạnh đó! Tiểu Thành đưa áo cho mẹ con!” Lục Thiếu Quân bất ngờ quay ra nói với con trai.
Đỗ Hiểu Linh nghe xong sợ đến ngây người. Nhưng Tiểu Thành tinh tế nhận thấy bầu không khí hòa hợp không ngờ, cậu bé vui vẻ:
“Ba! Con đi ngay ạ!”
Bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Thành chạy vụt đi. Đỗ Hiểu Linh bối rối, định rời đi. Bất chợt, bàn tay cô bị bàn tay Lục Thiếu Quân giữ lại.
Quá bất ngờ!
“Tóc cô có...lá!” Lục Thiếu Quân nói, vừa nói vừa đưa tay lấy chiếc lá trên tóc của Đỗ Hiểu Linh xuống. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, môi vô thức mím lại, cô đứng dậy, vội vàng đi, giấu đi sự bối rối của mình.
“Này!” Lục Thiếu Quân gọi một tiếng, thấy Đỗ Hiểu Linh bỏ đi lòng có chút mất mát. Bàn tay đưa ra lúc này không có điểm chạm vào lại lúng túng thu về.
“Mẹ! Quần áo của mẹ này!” Tiểu Thành chạy lon ton đưa cho mẹ mình túi đồ khô để thay, Đỗ Hiểu Linh đón lấy, nhanh chóng tìm một nơi trong khu du lịch sinh thái này để tắm rửa thay đồ.
Một lát, cô quay lại, nhận thấy bóng dáng cao lớn của anh vẫn ung dung trên thảm cỏ, bộ quần áo vẫn ướt nước. Cô bèn đi tới xe du lịch của gia đình lấy một bộ đồ sạch sẽ cho anh.
Lúc này, Tiểu Thành đã trở lại bên cạnh ba mình. Cậu bé ngồi xuống, khoé môi hơi cong lên cười:
“Ba! Ba thật là không có dũng cảm gì cả!”
Lục Thiếu Quân lập tức nhíu mày nhìn con trai.
“Sao? Ai không dũng cảm?”
Tiểu Thành cong môi:
“Ba chứ ai nữa? Rõ ràng muốn hôn mẹ mà còn làm bộ làm tịch! Không đáng mặt đàn ông!”
Lục Thiếu Quân nghe con trai nói nhướng mày phản bác:
“Đó không phải việc của trẻ con!”
“Xì! Nếu như không muốn con thấy thì ba đừng giở trò lưu manh trước mặt con!” Tiểu Thành vênh mặt thách thức rồi như sợ ba mình khiển trách vội vã chạy đi.
Lục Thiếu Quân phì cười, nhìn cái bóng nhỏ nhắn lon ton chạy của con trai không nhịn được mà nói:
“Thằng quỷ!”
Đỗ Hiểu Linh lúc này đã lấy đồ quay trở lại, thấy Tiểu Thành chạy đi cô khá tò mò nhưng không hỏi. Cô vỗ nhẹ lên vai Lục Thiếu Quân, anh lập tức quay người:
“Gì thế?”
Anh nhíu mày nhìn, trên tay Đỗ Hiểu Linh là bộ đồ khô của chính anh. Cô mới tắm táp xong, má hồng lên và tóc đã khô mấy phần phủ xuống ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp.
“Anh mau đi thay đi không có cảm lạnh!” Đỗ Hiểu Linh dùng ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện.
Lục Thiếu Quân về cơ bản là hiểu những gì mà Đỗ Hiểu Linh nói. Anh cũng đã ở cạnh cô năm năm. Trong năm năm đó mặc dù rất ít khi giao tiếp chính thức với cô nhưng anh vẫn quen thuộc với ngôn ngữ dành cho người khiếm thính mà cô sử dụng.
“Ừm!” Lục Thiếu Quân đón lấy bộ đồ rồi mau chóng đi thay đồ.
Lửa đã nổi lên, bếp nướng thịt đã sẵn sàng. Đỗ Hiểu Linh đã dọn bàn ăn ngay gần đó. Trên bàn, đồ uống và đĩa bát đã bày rất gọn gàng tinh tươm.
Bước chân sải dài của Lục Thiếu Quân băng qua đồng cỏ, mùi thơm thịt nướng nghi ngút.
“Thơm quá nhỉ?”
Tiểu Thành thấy tiếng ba mình lập tức chạy lại:
“Ba! Thịt nướng ngon lắm, ba lại đây nướng thịt phụ mẹ đi!”
Đỗ Hiểu Linh định kéo tay con lại nhưng không kịp. Lục Thiếu Quân trước giờ cao cao tại thượng sao có thể nướng thịt phụ cô được chứ?
“Được! Ba nướng thịt siêu, siêu ngon đó!” Lục Thiếu Quân vỗ ngực tự mãn.
Tiểu Thành kéo tay Lục Thiếu Quân, chủ động đẩy anh về phía Đỗ Hiểu Linh. Thấy anh, vô thức cô theo phản xạ xích ra bên ngoài một chút tránh động chạm.
“Để đó, tôi làm cho!” Lục Thiếu Quân sẵng giọng ra lệnh.
Đỗ Hiểu Linh dừng tay, bối rối nhìn anh. Dường như sự ân cần bất ngờ này khiến cho chính Lục Thiếu Quân cao cao tại thượng cũng không dám thừa nhận:
“Hừ! Tôi không muốn ăn đồ cháy. Này ăn đi. Cái này hơi cháy rồi!” Lục Thiếu Quân vừa nói vừa đưa một xiên que nướng vào trong tay của Đỗ Hiểu Linh.
Nước tràn vào người anh. Xung quanh là nước bủa vây lấy. Lục Thiếu Quân chới với giữa làn nước sâu. Mũi, miệng đều bị uống no nước, muốn ngạt thở.
“Cứu với!” Lục Thiếu Quân nỗ lực vùng vẫy.
Nước sông lạnh buốt quấn chặt lấy da thịt y như là những tảng băng ép chặt lấy toàn cơ thể. Lục Thiếu Quân đạp nước nhưng sức lực dường như cạn đi bởi nước đã khiến anh nghẹt thở.
Anh bắt đầu cảm thấy mình đang chìm dần xuống.
Vô thức chìm nghỉm xuống. Không gian bên cạnh rơi vào tối đen không cách nào chống cự.
“Bùm! Tõm!”
Một âm thanh phát ra, bóng người nhanh như chớp lao xuống không có một chút do dự nào.
Tiểu Thành sợ hãi ở trên bờ sông, ánh mắt kinh hoàng nhìn bàn tay cha mình chới với rồi chìm dần, đến chỏm tóc cũng không còn thấy, chỉ thấy sông như một khối nước chuyển động xoay tròn hút chặt người vào, nước đục ngầu và sủi bọt.
“Ba! Mẹ Hiểu Linh!” Tiểu Thành khóc nấc lên.
Bên dưới sông, Đỗ Hiểu Linh y như một con rái cá ngụp lặn xuống đó, túm lấy được người Lục Thiếu Quân, nhận thấy đối phương đã không còn ý thức, cô gắng sức kẹp anh vào một bên tay, tay còn lại và chân ra sức đạp nước.
“Ba! Mẹ! Hu hu…”
Đỗ Hiểu Linh đưa Lục Thiếu Quân vào bờ, cô vội vàng cúi xuống lắng nghe hơi thở. Không chần chừ một giây cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh.
“Ba ơi!” Tiểu Thành một bên vẫn bị dọa sợ không ngừng gọi tên ba mình.
“Một, hai, ba…” Từng giây trôi qua dài như hàng thế kỷ.
Đỗ Hiểu Linh điên cuồng dùng tay ép tim phổi nỗ lực cứu sống Lục Thiếu Quân.
“Ộc! Ộc!”
Lục Thiếu Quân phun nước ra ngoài, lông mi khẽ động, làn da trắng sáp có chút hồng hào trở lại.
“Ba! Ba không sao chứ?” Tiểu Thành chạy tới, nét mặt vui mừng trở lại.
Nhưng liền sau đó, Lục Thiếu Quân vẫn im lìm không có vẻ gì là tỉnh dậy.
Đỗ Hiểu Linh sợ quá, tiếp tục cúi xuống hô hấp nhân tạo cho anh. Đôi môi chạm xuống, mềm mại và tươi mới.
Lục Thiếu Quân vốn đã tỉnh lại nhưng khoảnh khắc môi Đỗ Hiểu Linh chủ động chạm vào mình vẫn cảm thấy như là chiến lợi phẩm.
Không thể cưỡng lại sức cám dỗ của đôi môi cô, Lục Thiếu Quân không an phận bị động nữa, anh chủ động tách môi mình ra, chiếc lưỡi linh động bắt đầu giở trò tinh quái.
“Hứ!” Tiểu Thành quan sát động tĩnh lo lắng nãy giờ liền thấy không ổn. Rõ ràng cậu bé vừa thấy ba mình hé mắt.
Mà Đỗ Hiểu Linh cũng giật mình vì thấy môi mình bị kẻ khác chiếm hữu. Cô vội vã thoát ra, nhưng lập tức lại bị một bàn tay bá đạo kéo lại.
Nụ hôn sâu thêm.
“Ba! Ba thật lưu manh!” Tiểu Thành bên cạnh sửng sốt kèm ấm ức nói.
Bàn tay còn lại của Lục Thiếu Quân đưa sang bên, chắn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thành. Không thể “nhuộm đen” tâm hồn non nớt của con trai được.
“Xì!” Tiểu Thành có phần ấm ức, cậu bé quay lưng lại.
Một lúc lâu, lực tay Lục Thiếu Quân mới từ từ nới lỏng ra. Nhân cơ hội đó, Đỗ Hiểu Linh vội vã thoát ra, cô ho mấy tiếng,bị mất hơi thở nên không nhịn được mà thở dốc.
Lục Thiếu Quân mở mắt. Anh bò dậy, nhìn liếc sang bên thấy Đỗ Hiểu Linh xấu hổ đỏ mặt lòng anh có phần thích thú kèm cảm kích:
“Cảm ơn!”
Đỗ Hiểu Linh giật mình quay lại. Thanh âm dịu dàng của anh khiến mọi mệt mỏi của cô gần như tan hết đi như sương mỏng. Mái tóc ướt đẫm phủ xuống khuôn mặt, đôi mắt đen huyền nhìn vào Lục Thiếu Quân đầy ngạc nhiên.
“Trời lạnh đó! Tiểu Thành đưa áo cho mẹ con!” Lục Thiếu Quân bất ngờ quay ra nói với con trai.
Đỗ Hiểu Linh nghe xong sợ đến ngây người. Nhưng Tiểu Thành tinh tế nhận thấy bầu không khí hòa hợp không ngờ, cậu bé vui vẻ:
“Ba! Con đi ngay ạ!”
Bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Thành chạy vụt đi. Đỗ Hiểu Linh bối rối, định rời đi. Bất chợt, bàn tay cô bị bàn tay Lục Thiếu Quân giữ lại.
Quá bất ngờ!
“Tóc cô có...lá!” Lục Thiếu Quân nói, vừa nói vừa đưa tay lấy chiếc lá trên tóc của Đỗ Hiểu Linh xuống. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, môi vô thức mím lại, cô đứng dậy, vội vàng đi, giấu đi sự bối rối của mình.
“Này!” Lục Thiếu Quân gọi một tiếng, thấy Đỗ Hiểu Linh bỏ đi lòng có chút mất mát. Bàn tay đưa ra lúc này không có điểm chạm vào lại lúng túng thu về.
“Mẹ! Quần áo của mẹ này!” Tiểu Thành chạy lon ton đưa cho mẹ mình túi đồ khô để thay, Đỗ Hiểu Linh đón lấy, nhanh chóng tìm một nơi trong khu du lịch sinh thái này để tắm rửa thay đồ.
Một lát, cô quay lại, nhận thấy bóng dáng cao lớn của anh vẫn ung dung trên thảm cỏ, bộ quần áo vẫn ướt nước. Cô bèn đi tới xe du lịch của gia đình lấy một bộ đồ sạch sẽ cho anh.
Lúc này, Tiểu Thành đã trở lại bên cạnh ba mình. Cậu bé ngồi xuống, khoé môi hơi cong lên cười:
“Ba! Ba thật là không có dũng cảm gì cả!”
Lục Thiếu Quân lập tức nhíu mày nhìn con trai.
“Sao? Ai không dũng cảm?”
Tiểu Thành cong môi:
“Ba chứ ai nữa? Rõ ràng muốn hôn mẹ mà còn làm bộ làm tịch! Không đáng mặt đàn ông!”
Lục Thiếu Quân nghe con trai nói nhướng mày phản bác:
“Đó không phải việc của trẻ con!”
“Xì! Nếu như không muốn con thấy thì ba đừng giở trò lưu manh trước mặt con!” Tiểu Thành vênh mặt thách thức rồi như sợ ba mình khiển trách vội vã chạy đi.
Lục Thiếu Quân phì cười, nhìn cái bóng nhỏ nhắn lon ton chạy của con trai không nhịn được mà nói:
“Thằng quỷ!”
Đỗ Hiểu Linh lúc này đã lấy đồ quay trở lại, thấy Tiểu Thành chạy đi cô khá tò mò nhưng không hỏi. Cô vỗ nhẹ lên vai Lục Thiếu Quân, anh lập tức quay người:
“Gì thế?”
Anh nhíu mày nhìn, trên tay Đỗ Hiểu Linh là bộ đồ khô của chính anh. Cô mới tắm táp xong, má hồng lên và tóc đã khô mấy phần phủ xuống ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp.
“Anh mau đi thay đi không có cảm lạnh!” Đỗ Hiểu Linh dùng ngôn ngữ ký hiệu để trò chuyện.
Lục Thiếu Quân về cơ bản là hiểu những gì mà Đỗ Hiểu Linh nói. Anh cũng đã ở cạnh cô năm năm. Trong năm năm đó mặc dù rất ít khi giao tiếp chính thức với cô nhưng anh vẫn quen thuộc với ngôn ngữ dành cho người khiếm thính mà cô sử dụng.
“Ừm!” Lục Thiếu Quân đón lấy bộ đồ rồi mau chóng đi thay đồ.
Lửa đã nổi lên, bếp nướng thịt đã sẵn sàng. Đỗ Hiểu Linh đã dọn bàn ăn ngay gần đó. Trên bàn, đồ uống và đĩa bát đã bày rất gọn gàng tinh tươm.
Bước chân sải dài của Lục Thiếu Quân băng qua đồng cỏ, mùi thơm thịt nướng nghi ngút.
“Thơm quá nhỉ?”
Tiểu Thành thấy tiếng ba mình lập tức chạy lại:
“Ba! Thịt nướng ngon lắm, ba lại đây nướng thịt phụ mẹ đi!”
Đỗ Hiểu Linh định kéo tay con lại nhưng không kịp. Lục Thiếu Quân trước giờ cao cao tại thượng sao có thể nướng thịt phụ cô được chứ?
“Được! Ba nướng thịt siêu, siêu ngon đó!” Lục Thiếu Quân vỗ ngực tự mãn.
Tiểu Thành kéo tay Lục Thiếu Quân, chủ động đẩy anh về phía Đỗ Hiểu Linh. Thấy anh, vô thức cô theo phản xạ xích ra bên ngoài một chút tránh động chạm.
“Để đó, tôi làm cho!” Lục Thiếu Quân sẵng giọng ra lệnh.
Đỗ Hiểu Linh dừng tay, bối rối nhìn anh. Dường như sự ân cần bất ngờ này khiến cho chính Lục Thiếu Quân cao cao tại thượng cũng không dám thừa nhận:
“Hừ! Tôi không muốn ăn đồ cháy. Này ăn đi. Cái này hơi cháy rồi!” Lục Thiếu Quân vừa nói vừa đưa một xiên que nướng vào trong tay của Đỗ Hiểu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.