Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Chương 119: Một lần bị rắn cắn đâm sợ cả dây thừng

Linh Ann

22/08/2021

Bệnh viện đa khoa Giang Thành,

Tô Tố Như nằm trên giường, mí mắt khẽ chớp. Bên cạnh Lục Thiếu Quân đã ngủ gục.

“Thiếu Quân!” Tiếng Tô Tố Như gọi khẽ, thanh âm yếu ớt mệt mỏi sau khi vừa ở cửa tử trở về.

Lục Thiếu Quân cựa mình rồi giật mình tỉnh dậy. Anh vội vã đi về phía mẹ mình:

“Mẹ! Mẹ sao rồi?”

Tô Tố Như chớp nhẹ mi mắt, môi khô khốc muốn nói nhưng vẫn còn rất khó khăn. Truyện Võng Du

“Không phải Hiểu Linh.” Mất một lúc, rất khó khăn bà ta mới có thể nói ra lời muốn nói.

Lục Thiếu Quân khẽ gật đầu. Anh nắm tay mẹ mình nói:

“Mẹ yên tâm, con đang cho điều tra rồi.”

Tô Tố Như chớp mắt rồi lại nhắm nghiền mắt lại, hơi thở vẫn còn, có lẽ vì tác dụng của thuốc mê chưa hết sau ca cấp cứu, bà ta lại chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Lục Thiếu Quân đặt lại tay cho mẹ mình ngăn cho việc máu bị truyền ngược trở lại dây truyền nước. Sau đó anh kéo lại chăn rồi tỉ mỉ nhìn xem nhiệt độ trong phòng có ổn định hay không. Xong xuôi, anh ngồi yên lặng một lúc. Khi an tâm, Tô Tố Như không có vấn đề gì nữa mới đi ra ngoài hành lang bệnh viện.

“Ngụy Tử Việt, thế nào rồi?”

“Dạ, phía cảnh sát đã cho điều tra, nhưng khu vực đó không có camera nên tạm thời kết luận có thể là do cả hai trượt chân mà thôi ạ.”

Lục Thiếu Quân nheo mí mắt lại hỏi:

“Vậy điện thoại của mẹ tôi thì sao? Bà ấy hẹn ai đi ăn?”

“Điện thoại vì va đập bị văng ra hiện tại đang mang đi khôi phục, nhưng có một điểm phục vụ bên đó có khai khiến tôi vô cùng nghi ngờ. Vì nghi ngờ nên tôi đã để Ninh Tiểu Sảnh tạm thời ngừng lại mọi điều tra vì…” Ngụy Tử Việt nghi ngại nói.

Lục Thiếu Quân thấy thái độ của đối phương úp mở thì rất không vui.

“Tôi tin không phải là Hiểu Linh làm. Nếu kết quả điều tra mà cho ra hướng bất lợi với cô ấy thì đúng là không nên. Nhưng nếu không điều tra ngọn nguồn Hiểu Linh cũng sẽ không thoải mái. Nghe ngữ khí của cậu thì tôi đoán phục vụ nói mẹ tôi hẹn Hiểu Linh ăn cơm trước đó phải không? Và người đó không phải là Hiểu Linh mà là Trần Du Lan?”

Ngụy Tử Việt quét ánh mắt của mình về phía Lục Thiếu Quân, thì ra anh đã tự mình tìm hiểu mọi chuyện, chỉ là không nói ra, hoặc chờ một chứng cứ đanh thép hơn, hoặc là vì sâu trong lòng ấm áp ngày ấy mà cô bé thả diều đó mang đến nó lớn đến nỗi khiến Lục Thiếu Quân không muốn tin nhân phẩm Trần Du Lan có thể tệ hại đến vậy.

Ngụy Tử Việt cân nhắc hồi lâu rồi nói:

“Vâng, chính xác là như vậy. Bây giờ chỉ cần có lệnh điều tra phía cô Trần thì có thể lật tẩy mọi thứ. Thực tế vụ việc này không quá khó điều tra, cái khó là chúng ta lo lắng điều tra sẽ bất lợi cho người chúng ta yêu thương mà thôi.”

Ngụy Tử Việt không chỉ đích danh ai, nhưng thái độ thì rất rõ ràng. Mọi việc đã sáng như ban ngày nhưng vẫn phải chờ một cái gật đầu phán tội của Lục Thiếu Quân mà thôi.

“Bảo với bên cảnh sát, cứ đúng luật mà làm thôi. Tôi đã dung túng Trần Du Lan nhiều lần rồi, không muốn dung túng thêm nữa. Chút ấm áp đó, cũng đến lúc quên đi rồi.”



Lục Thiếu Quân có chút buồn bã nói. Anh thở dài rồi vẫy tay ra hiệu cho Ngụy Tử Việt rời đi làm nhiệm vụ.

Lúc này, nhắm mắt lại, anh lại nghĩ đến hình ảnh Đỗ Hiểu Linh lúc đó, ánh mắt nhìn anh khiến anh cũng thấy giận mình. Tại sao vào thời khắc đó anh lại có ý nghi ngờ cô?

Lục Thiếu Quân liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là một giờ đêm, bên nước S đã là ngày mới. Anh mệt mỏi lấy điện thoại gọi:

“Xin chào, tôi là Lục Thiếu Quân, là người liên lạc với ông chủ của anh về chuyện mười lăm năm trước. Tôi có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy không?”

Đầu dây bên kia tiếng nói thâm trầm của một người đàn ông vang lên:

“Được, anh chờ một chút tôi nối máy.”

“Cảm ơn” Lục Thiếu Quân nhẹ nhàng. Anh vẫn giữ máy trên tai mình chờ đợi bên kia bắt máy.

Chừng một phút sau thì kết nối lại được mở. Phía bên kia có tiếng nói trầm thấp cất lên, đoán chừng chủ nhân của tiếng nói đó là đàn ông trung tuổi.

“Tôi nghe đây.”

“Chào chủ tịch Esther. Tôi là Lục Thiếu Quân.” Lục Thiếu Quân cất giọng nói.

“Tôi biết, anh gọi cho tôi là có chuyện gì vậy?”

“Lần trước tôi có nói về việc ân oán của ông và Vạn Như Ngọc, tôi cũng đã đem người tới cho ông. Hôm nay tôi tặng thêm cho ông một đại lễ nữa.” Tiếng Lục Thiếu Quân nghe rất chắc chắn.

“Cậu nói đi.” Đầu dây bên kia cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể hiện ra sự nóng vội.

“Đỗ Hiểu Linh, cô ấy đã sang nước S. Đoán là hôm nay hai người có thể chạm mặt.”

Bên kia ngừng một nhịp. Rồi sau đó hơi cong môi cười:

“Lục tổng! Tôi rất cảm kích cậu đã mang người đến. Về Đỗ Hiểu Linh, tôi đã sớm nhận ra con bé. Chỉ là tôi muốn giải quyết triệt để Vạn Như Ngọc mới gặp Hiểu Linh mà thôi. Nhưng nếu cậu đã cảnh báo như vậy, tôi gặp con bé sớm một chút cũng được.”

“Chủ tịch Esther. Vậy nhờ cậy vào ngài.” Lục Thiếu Quân nói rồi ngắt điện thoại.

Lục Thiếu Quân ngả người vào ghế bệnh viện, tưởng tượng ra Đỗ Hiểu Linh sẽ xúc động thế nào khi gặp được ân nhân. Vốn là anh muốn ở bên cạnh cô vào thời khắc đó, anh cũng tính toán “lưu manh mặt dày” một chút là lợi dụng khi ấy mà thúc đẩy tình cảm của cô. Nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện của Tô Tố Như. Tính toán hỏng bét hết cả. Vì chuyện này anh cũng rất sầu khổ.

Sáng hôm sau, Lục Thiếu Quân tỉnh dậy thì phát hiện ra mình ngủ quên ngoài hành lang, cổ đau cứng cả lại. Ngụy Tử Việt cũng vừa tới, nhẹ nhàng nói:

“Lục tổng, phía cảnh sát đã bắt tạm giam cô Trần để phục vụ công tác điều tra. Cô ấy không ngừng nói muốn gặp Lục tổng, nói cô ấy là ân nhân của ngài và Lục lão gia.”

Lục Thiếu Quân nghe thấy vô cùng phiền muộn. Anh nói:

“Không gặp.”

Ngụy Tử Việt khẽ gật đầu, mím môi không nói gì. Lục Thiếu Quân liếc nhìn vào bên trong phòng bệnh, ngay lập tức Ngụy Tử Việt đã nói:



“Lục phu nhân đã ổn định rồi ạ. Còn về cô Hiểu Linh nghe nói sáng mai cô ấy sẽ đi gặp Vạn Như Ngọc. Nếu như ngài muốn đi, bây giờ còn kịp, bên đó trễ tám giờ so với bên này.”

Lục Thiếu Quân ngước mắt nhìn lên Ngụy Tử Việt, thấy ánh mắt đối phương cũng rất mong chờ. Trong lòng anh cũng thêm dũng khí.

“Vậy được, bên này giao cho cậu.”

Lục Thiếu Quân vừa nói vừa chạy vào bên trong phòng bệnh, căn dặn mẹ mình vài câu rồi vội vã đi ra sân bay.



Nước S, buổi sáng.

Ánh nắng hắt vào dãy hành lang khu nhà khách. Đỗ Hiểu Linh bước cùng Ninh Tiểu Sảnh hướng ra chiếc xe Audi đã chờ sẵn ở đó. Ninh Tiểu Sảnh vui vẻ nói:

“Xe được độ lại rồi đó, không những thế còn được làm lại nguyên phần vỏ, cỡ súng hạng nặng cũng không xuyên qua được đâu.”

Đỗ Hiểu Linh nhìn bầu trời, xanh thì thật là xanh nhưng mây đen kéo đến lúc nào cũng sẽ không báo trước. Đề phòng vạn nhất cũng chưa chắc tuyệt đối an toàn. Nghĩ vậy cô liền bông đùa:

“Phúc đức do chính mình tạo. Tôi sẽ thỉnh thoảng tin vào số chứ không liệu trước được.”

Ninh Tiểu Sảnh cười. Cả hai nhanh chóng bước lên xe.

Ninh Tiểu Sảnh đưa tay liếc bản tin trong nước, rất nhanh quay sang nói với Đỗ Hiểu Linh nói:

“Báo với cô một tin, Trần Du Lan bị bắt tạm giam vì vụ Tô Tố Như rồi. Xem ra lần này Lục Thiếu Quân không nương tay nữa, chút ân tình ngày xưa cũng buông tay cả rồi.”

Đỗ Hiểu Linh không nói gì, cô cố tình lảng tránh ý dò hỏi của Ninh Tiểu Sảnh mà quay người về phía con đường ngoài kia. Trong lòng cô có rất nhiều cảm xúc trộn lẫn.

Cô không biết từ bao giờ cô bắt đầu cảm thấy sợ ở gần Lục Thiếu Quân, sợ bản thân sẽ bị tổn thương bởi anh. Là khi anh đuổi cô ra khỏi nhà họ Lục là khi anh nói với bác sĩ có thể bỏ đứa con trong bụng cô không hay là từ những đau thương mà anh gây ra cho cô.

Cô đã từng muốn liều lĩnh thử một lần nữa, khi cảm giác yên bình và ấm áp dần trở lại thì cái ánh nhìn không hề tin tưởng đó của anh dành cho cô chỉ mới đây thôi khiến cô sợ hãi.

Mà đúng là cô có lý do để sợ.

Cho dù cô có trở nên mạnh mẽ bao nhiêu, sắt đá bao nhiêu thì khi bước vào một mối quan hệ, khi dành tình cảm trọn vẹn cho đối phương thì chỉ một cử chỉ không vui của họ, một tia nghi ngờ trong mắt họ đã khiến cho tim cô rỉ máu.

“Sao cô không nói gì?” Ninh Tiểu Sảnh tiếp tục truy hỏi.

Đỗ Hiểu Linh thở dài, quay người lại:

“Lần này cảnh sát có chứng cứ xác đáng kết tội Trần Du Lan. Nhưng không phải lần nào cũng có thể có được chứng cứ. Anh ta không hề tin tưởng tôi. Sống cùng một người không tin tưởng mình liệu có hạnh phúc không?”

Ninh Tiểu Sảnh trong lòng cũng thấy thấm từng lời mà Đỗ Hiểu Linh nói. Cô cũng không biết khuyên đối phương thế nào. Phía bên này, Đỗ Hiểu Linh tiếp tục nói:

“Cô chưa từng biết tôi đã tổn thương ra sao. Lục Thiếu Quân là một người tâm tư khó đoán, anh ta khi không vui sẽ trở nên cực kỳ tuyệt tình. Tôi thà cứ như bây giờ còn hơn mở lòng yêu anh ta một lần nữa để rồi lại tự làm đau mình. Có lẽ là một lần bị rắn cắn, tôi đâm sợ cả dây thừng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook