Vô Chiêu Vạn Kiếm

Chương 15: Mang danh ác đồ - Cố nhân hội ngộ

Liễu Tàn Dương

21/05/2013

Muốn đưa tin đến cho Hiệp Cái không khó. Vì chỉ cần tìm một đệ tử Cái bang đích thực, đưa cho xem tín vật Trưởng lão Cái bang, nếu đề xuất ra, kỳ thực đó chính là mệnh lệnh, thì Quan Vân Hội tin rằng lệnh sẽ được thực thi và lời nhắn sẽ đến tận tai Hiệp Cái.

Nhưng sự thật lại không dễ như Quan Vân Hội nghĩ.

Đang khoác bộ y phục rách rưới, như một gã khất cái thực thụ, Quan Vân Hội chưa kịp đặt chân vào bất kỳ một trấn thành nào thì gặp ngay một nhân vật cố tình chắn lối, căn vặn :

- Ngươi thuộc phân đà nào?

Quan Vân Hội bối rối :

- Tại hạ... Không hiểu ý nhân huynh muốn hỏi gì?

Đối phương vụt cười lạt :

- Ngươi không phải đệ tử Cái bang, cho dù ngươi đích thực là nhân vật võ lâm?

Quan Vân Hội trấn tĩnh lại :

- Nhân huynh cũng không phải đệ tử Cái bang. Vậy quan hệ gì để nhân huynh đặt nghi vấn nếu tại hạ đột nhiên cao hứng, thích mang vẻ ngoài như một đệ tử Cái bang?

Đối phương có phong thái rất tao nhã qua bộ nho phục của thư sinh. Tuy vậy thái độ và cử chỉ lại khác hẳn với hạng trói gà không chặt vẫn thường được gán cho loại người cổ nho hủ lậu.

Và bằng chứng là gã thư sinh càng lạnh giọng hơn khi tiếp tục cật vấn Quan Vân Hội :

- Dĩ nhiên không quan hệ đến ta, cho dù ta thừa biết ngươi cố ý cải dạng thế này chỉ là để dễ dàng tiếp cận và bắt giữ càng nhiều càng tốt những đệ tử Cái bang, đúng không?

Quan Vân Hội giật mình và động tâm :

- Này, chuyện những đệ tử Cái bang bị bắt giữ là nhân huynh nói thật hay chỉ tình cờ bịa ra để dọa tại hạ?

Gã thư sinh nheo một bên mắt và cười cười :

- Điều đó đã xảy ra tính đến nay vừa tròn ba ngày, phàm là những cao thủ võ lâm ai cũng biết. Hóa ra ngươi không phải cải dạng để có cũng dụng ý là bắt giữ đệ tử Cái bang?

Quan Vân Hội đâm ra lo lắng :

- Vậy là chuyện có thật. Nhân vật nào hoặc bang phái nào cố ý gây ra chuyện này, dám gây sự và đối đầu với một đại bang như thế?

Gã thư sinh chợt cười bí ẩn :

- Ý của ngươi, nếu ta hiểu không sai, vì có thiện cảm nên bất bình với bất luận ai dám gây ra cớ sự như thế này.

Quan Vân Hội chột dạ :

- Nếu tại hạ bảo nhân huynh đã hiểu đúng thì sao?

Gã thư sinh phá lên cười :

- Không có gì đâu, ngươi chớ quá lo. Bất quá chúng ta thêm minh bạch, vậy là ta và ngươi có cùng chung nỗi bất bình đối với những gì đang xảy đến cho Cái bang. Ta ở họ Trịnh, tên Hải Yến. Còn ngươi?

Quan Vân Hội trù trừ, chưa biết có nên xưng danh hay không. Gã họ Trịnh hiểu ý, vẫn cười và rất tự nhiên vỗ vào vai Quan Vân Hội :

- Ngươi chớ quá nghi ngờ. Trái lại ta hỏi thế vì thấy ngươi quá ngờ nghệch nhè thời điểm này mà lại chọn cách cái dạng thế kia. Vạn nhất gặp ai khác họ ngỡ ngươi là đệ tử Cái bang và bất ngờ ra tay hạ thủ thì sao? Ta chỉ lo cho ngươi, đồng thời cũng thật tâm muốn biết giả như ngươi lâm tình cảnh đó, liệu sẽ đối phó ra sao?

Vì gã họ Trịnh có thái độ quá thản nhiên, lại nói năng thật hợp lý nên Quan Vân Hội chợt nhoẻn cười, tự nhủ là không cần ngại nếu phải xưng danh.

Nào ngờ chính lúc đó, như biết quá rõ Quan Vân Hội đang ở tâm trạng thế nào, gã họ Trịnh nhân lúc thu tay về chợt uốn nhẹ hổ khẩu, bất ngờ điểm vào hai huyệt Khí Hải và Thần Đường của Quan Vân Hội.

Quan Vân Hội bủn rủn toàn thân, từ từ khuỵu xuống.

- Ngươi là..

Trịnh Hải Yến vội lùi về một bước, có lẽ vì quá cẩn trọng, chỉ sợ Quan Vân Hội chỉ vờ ngã, nhỡ sẽ bất ngờ ra tay thì phải. Đồng thời gã còn lấy hai tay vỗ vào nhau, tạo thành những tiếng vỗ theo ám hiệu.

Lập tức có hai nữ lang nhanh nhẹn xuất hiện, đi không một tiếng động và cũng lặng lẽ dừng chân ngay trước mặt gã Trịnh Hải Yến.

Trịnh Hải Yến nhăn mặt, lộ vẻ kinh tâm khi ra lệnh cho hai nữ lang kia :

- Giải y đi. Nhanh lên. Thật không hiểu lũ này chịu đựng sao hay quá những bẩn thỉu ngần ấy? Vì ta chỉ vừa chạm tay vào đã bắt tởm, vậy mà họ cứ nhởn nhơ như không lại còn kéo dài từ ngày này qua ngày nọ khiếp thật.

Hai nữ lang tiến đến nắm hai tay và hai chân Quan Vân Hội khiêng đi như người ta khiêng thú đi lấy thịt. Và cả hai cứ thế lặng lẽ bỏ đi theo chân Trịnh Hải Yến, ly khai dần trấn thành.

Quan Vân Hội toan tiến vào, để bước đi mãi về một vùng phụ cận thật hoang vu không một bóng người. Nhưng đang bị khiêng đi, Quan Vân Hội chợt vung nhẹ tứ chi, không chỉ dễ dàng thoát ra mà còn ung dung điểm huyệt chế ngự trở lại hai nữ lang.

Cả hai ngã khuỵu xuống.

Tiếng động làm Trịnh Hải Yến cau mày quay phắt lại.

- Hai ngươi chỉ mỗi một việc giải y đi mà cũng không thực hiện được sao? Có phải...

Và gã trợn mắt lo lắng khi phát hiện nhìn gã và cười là Quan Vân Hội chứ không phải hai nữ lang gã đang quở mắng.

Nhưng chỉ một thoáng là gã thay đổi thái độ trở lại vẻ khinh khỉnh như lúc nãy :

- Ngươi khá lắm. Xưng danh đi. Và cao nhân nào là sư phụ đã truyền thụ ngươi cách hóa giải thủ pháp điểm huyệt độc môn của ta?

Quan Vân Hội thản nhiên hỏi ngược lại gã :

- Ngươi không chỉ bắt giữ đệ tử Cái bang? Nhị vị cô nương này dường như cũng bị ngươi uy hiếp? Nhân vật nào chủ sử, ai khiến ngươi thực hiện những lành vi phi nhân này?

Trịnh Hải Yến phá lên cười giòn giã :

- Muốn biết chủ nhân ta là ai ư? Rất dễ, hãy ngoan ngoãn đi theo ta, tự khắc ngươi sẽ rõ. Và đó cũng là mệnh lệnh ta dành cho ngươi. Trừ phi ngươi ngoài bản lãnh tự giải huyệt còn có thêm thân thủ để kháng lệnh ta. Xem chiêu? Ha ha...

Thoạt nhìn thấy chiêu thức của Trịnh Hải Yến, Quan Vân Hội kinh tâm nhảy lùi lại :

- Công phu sở học Bắc Hải cung? Dừng tay.

Nhưng Trịnh Hải Yến vẫn bám sát theo từng bước lùi của Quan Vân Hội :

- Đừng nghĩ hễ nhận biết lai lịch sở học của ta là ngươi được toàn mạng. Trái lại điều đó còn trở thành tử lệnh cho ngươi. Vì không một ai được phép biết về xuất xứ của ta. Hễ biết là chết. Đỡ!

Ào...

Quan Vân Hội lạnh giọng đáp trả, đồng thời cũng bắt đầu xuất thủ giao chiêu :

- Ngươi đã nói thế, ta chẳng còn gì để phản bác hoặc chịu phí thời gian về ngươi. Vì đối với ta cũng vậy, đã là người của Bắc Hải cung thì mười phần hết chín sinh mạng ngươi kể như đã bị định đoạt. Đỡ!

Trịnh Hải Yến chẳng hiểu sao chợt nhảy lùi và đến lượt gã cũng kêu Quan Vân Hội dừng tay :

- Chờ đã. Ngươi là ai? Sao cũng am hiểu công phu Âm Quỷ chưởng của Quỷ Diện Vô Dung? Hãy dừng tay ngay. Vì không khéo ta và người đều có chung một chủ nhân nhưng do không biết nên tương tàn tương sát lẫn nhau đấy.

Quan Vân Hội thần tốc lao áp sát vào gã :

- Chỉ tiếc ta luôn độc lai độc vảng. Ngươi chớ e ngại vì điều ngươi vừa nói không bao giờ xảy ra. Đỡ!

Ào...

Trịnh Hải Yến không ngờ lại có kiến văn thật uyên bác. Vì một lần nữa gã nhìn ra lai lịch của công phu Quan Vân Hội đang vận dụng.

Gã bật cười :

- Giáng Ma Tuyệt Hộ Thủ? Ngươi đã không là người của Bắc Hải cung như ta, lại lần lượt am hiểu hai công phu Âm Quỷ và Giáng Ma, chứng tỏ ngươi đích thực là kẻ được chủ nhân ta phát lệnh tìm. Hóa ra ta thật may mắn, tự dưng thành người duy nhất hoàn tất mệnh lệnh được phó giao. Mau đỡ!

Bùng Bùng!!

Chấn kình không chỉ làm gã khựng lại mà còn khiến gã tặc lưỡi xuýt xoa :

- Mọi tin tức thu thập về ngươi quả không sai. Ta cũng không ngờ ngươi lại có nội lực thâm hậu ngần này. Nhưng đừng ngỡ vì thế ta không có cách đối phó ngươi. Xem chiêu.

Gã lại hất kình, cùng lúc đó tả thủ gã lại mơ hồ để lộ một cử chỉ mờ ám.

Ào...

Quan Vân Hội vụt sa sầm nét mặt và lập tức vận dụng kỳ chiêu Giáp Cốt Công. Vì thế, bóng hình của Quan Vân Hội chợt dịch chuyển biến mất, đúng vào lúc từ tả thủ gã họ Trịnh vọt bắn ra một đạo phi quang kỳ quái.

Gã thất sắc khi thấy Quan Vân Hội biến mất, đành bất ngờ uốn ngược thân hình lên cao, quẫy lộn theo tư thế đầu dưới chân trên. Và gã phát hiện Quan Vân Hội ở phía dưới, từ phương vị mới hiện thân quật hất lên một kình vào gã.

Ào...

Nhờ nhìn thấy nên gã vội lăng không đảo bộ, chợt làm cho toàn thân vụt xê ngang như được một lực đạo bí ẩn nào đó nắm y phục gã lôi đi.

Quan Vân Hội dù thán phục vẫn kịp quật với vào gã một kình.

Bùng!!

Bị kích trúng thân hình gã còn được dịch chuyển nhanh hơn và xa hơn. Nhân đó, gã thi triển luôn khinh thân pháp thần tốc đào tẩu, bỏ mặc hai nữ lang kia lại và cũng không nhận ra bản thân gã đã phải để rơi trở lại chiếc mũ nho sinh vốn được gã đội trên đầu che mái tóc dài lúc này đã bị bung xõa.

Quan Vân Hội ngơ ngẩn nhìn theo cho đến khi gã chạy mất hút. Sau đó khi đã nhặt chiếc mũ thư sinh và cầm trên tay Quan Vân Hội mới tiến đến giải khai huyệt đạo cho hay nữ lang nọ.

- Nhị vị cô nương...

Vừa được giải khai huyệt đạo hai nữ lang đồng loạt nhảy lùi xa, nửa lo sợ nửa giận dữ nhìn và hỏi Quan Vân Hội.

- Ngươi là ác đồ Thánh Ma giáo, từng toan cưỡng nhục Lam Kỷ Hoa, nữ đệ tử duy nhất của Không Động phái? Kẻ đang bị Bắc Hải cung truy lùng chính là ác đồ từng gây chuyện tồi tệ như sư muội ta Diệu Tâm vừa nói.

Nếu ngươi đúng là kẻ đó, ơn giải cứu không những bọn ta không thể nào có lời đáp tạ mà còn sẵn sàng liều chết, quyết không để hạng dâm ô như ngươi gây phương hại đến thanh danh bọn ta, đệ tử Nga My phái.

Quan Vân Hội ngẩn người :

- Nhị vị là đệ tử phái Nga My? Là sư thái sao lại vận xiêm y như những nữ nhân trần tục?

Họ bất chợt tự lột bỏ những mũ nho sinh trên đầu :

- Nhìn đây. Và ngươi nếu tự hào có bản lãnh cao cường, một là đừng chấp nhất muốn hơn thua với bọn ta, chỉ là những đệ tử vừa hèn kém nhất vừa có vũ công tầm thường nhất ở Nga My phái, hai là cứ cho bọn ta một ước hẹn, nhất định đúng lúc đó sẽ có cao nhân bổn phái đến, lĩnh giáo tuyệt học của ngươi. Dám chăng?

Quan Vân Hội dở khóc dở cười, nhất là khi nhận ra họ chính là đệ tử phái Nga My qua hai mái đầu có lẽ do đã nhiều ngày chưa gọt lại nên chỉ lún phún mọc thật ít tóc.

- Nhị vị... Nhị vị sư thái nếu đã nói như thế tai hạ dù có biện minh giải thích đến mấy ắt cũng không thể khiến nhị vị tin tại hạ không hề là kẻ đã từng có hành vi như vừa đề cập?

Họ dĩ nhiên gật đầu :

- Không có lửa tất không có khói. Huống hồ hành vi của các hạ đều được những đệ tử phái Không Động tận mắt mục kích. Các hạ đâu thể bắt họ phải nói những điều ngược lại? Vì thế cũng đừng mong bọn ta tin vào những gì các hạ toan giải thích?

Quan Vân Hội thở dài và chợt mỉm cười :

- Được rồi, không giải thích cũng không sao. Duy có điều, vì nhị vị sư thái vừa vô tình thay đổi lối xưng hô, khiến tại hạ như có thêm tự tin, có thể cho tại hạ thỉnh giáo đôi điều được không?

Họ nhìn nhau, sau đó chính Diệu Tâm lên tiếng, vẫn phần nào nghi ngại như trước :

- Các hạ không định gây phương hại đến tỷ muội ta chứ?

Quan Vân Hội cười tươi tắn hơn :

- Sư thái cứ nhìn thì biết, tại hạ trông có giống ác đồ như nhị vị thường tự mường tượng chăng?



Diệu Tâm len lén thở phào :

- Gia sư Chưởng môn thường dạy, tri nhân tri diện bất tri tâm. Vì thế, nam mô a di đà phật, xin lượng thứ nếu tiểu ni đành phải nói thật lòng, nhìn các hạ tuy khó thể tin là ác đồ, nhưng với cớ sự đã xảy ra cho Lam Kỷ Hoa cô nương của Không Động phái, bọn tiểu ni không thể không thận trọng.

Quan Vân Hội tự ý bước lùi lại xa hơn :

- Tại hạ chỉ thỉnh giáo nhị vị về những gì đã xảy đến cho Cái bang, và nếu được thì mong nhị vị nói luôn về nguyên do khiến nhị vị bị nữ lang lúc nãy uy hiếp sai sử? Được chứ?

Diệu Tâm gật đầu :

- Bọn tiểu ni cách đây vài ngày tình cờ chạm trán ả. Do ả tự ý gây sự, phần vì thân thủ ả quá cao minh bọn tiểu ni bị thảm bại đành phải chọn một trong hai điều.

Sư thái còn lại cũng lên tiếng cũng niệm phật dù bản thân không hề khoác tăng phục :

- Ả hãy còn một chủ nhân, nghe bảo nếu để chủ nhân ả nhìn thấy, nam mô a di đà phật, chủ nhân ả rất háo sắc ắt khó buông tha mà không gây điều tội lỗi đối với bọn tiểu ni. Vì thế, bọn tiểu ni đành chọn điều thứ hai là tuân theo mọi mệnh lệnh. Những mong thế nào cũng có dịp tình cờ phát hiện nhất là được những cao nhân của Thất đại phái giải cứu.

Không ngờ Quan Thế Âm Bồ Tát dù chấp thuận lời thỉnh cầu, nhưng người giải cứu bọn tiểu ni lại là các hạ. Diệu Huệ này thật khó xử khó biết phải đền đáp thế nào.

Quan Vân Hội xua tay :

- Tại hạ không cần nhị vị đáp tạ. Trái lại, xin hãy cho biết chủ nhân của nữ lang lúc nãy hiện đang ở đâu, tại hạ quyết tìm y, hỏi cho ra lẽ vì sao y cố tình truy lùng tại hạ, bằng cách tìm qua những đệ tử Cái bang hoàn toàn vô can với tại hạ.

Diệu Huệ giải thích :

- Bọn tiểu ni được ả khi nãy cho biết, chủ nhân ả vì được tin các hạ có sở hữu một vật có khả năng sai khiến mọi đệ tử Cái bang. Chủ nhân ả tìm các hạ trước chính là đoạt vật đó, sau bảo sẽ thu hồi một di học thượng thừa gì đó như cũng ở nơi các hạ. Chủ nhân ả ở cách đây năm dặm, theo hướng này.

Quan Vân Hội vỡ lẽ, chợt hỏi tiếp :

- Tại hạ hứa sẽ để nhị vị an toàn rời khỏi nơi đây, chỉ mong nhị vị thuận tình giúp tại hạ một việc mà thôi. Được chứ?

Họ lại nhìn nhau, sau đó Diệu Tâm bảo :

- Các hạ cứ nói. Và nếu không quá khó, cũng không phương hại đến đạo lý võ lâm, bọn tiểu ni sẽ cố hết sức thực hiện.

Quan Vân Hội phì cười :

- Chỉ cần nhị vị tìm cách nhắn đến Hiệp Cái một tin, nói rằng mọi nhận định trước đây đều lầm. Và nếu Hiệp Cái thật sự lưu tâm, ba ngày nữa xin cứ đến chỗ cũ ắt sẽ gặp tại hạ. Không phương hại gì đến đạo lý võ lâm chứ?

Diệu Huệ thở dài :

- Dù thế, bọn tiểu ni vẫn phải có lỗi với sư môn, vì đành phải lẻn giấu mọi người mới có thể đưa tin này đến Hiệp Cái. Và nguyên do chỉ vì thất đại phái tuy vẫn tin Hiệp Cái nhưng chính mối quan hệ với các hạ đã làm mọi người không thể không ngấm ngầm lưu tâm dò xét vị đệ nhất kỳ nhân của Cái bang này.

Quan Vân Hội cười lạt :

- Ắt sẽ có ngày thất đại phái minh bạch thực hư, biết rõ tại hạ là người như thế nào. Còn lúc này, nếu nhị vị phải vì tại hạ mà mạo hiểm, giấu không cho quý Chưởng môn biết chuyện tại hạ vừa nhờ, thì thôi vậy, tại hạ thật không dám phiền nhị vị thêm. Cáo biệt.

Quan Vân Hội toan đi, chợt nghe họ gọi :

- Các hạ định một mình đương đầu với chủ nhân của ả lúc này? Nghĩ tình các hạ vừa có hành vi quân tử, đã giải cứu và không gây khó khăn cho bọn tiểu ni, có điều này bọn tiểu ni không thể không cho các hạ tỏ tường.

Vân Hội quay lại :

- Tại hạ biết rồi. Có phải nhị vị định cho biết, bên cạnh kẻ háo sắc hãy còn nhiều cao thủ và đều là người của Bắc Hải cung? Đa tạ, vì tại hạ ắt tự biết lo liệu. Không tiễn, xin bảo trọng.

Họ kinh ngạc và nhìn Quan Vân Hội bằng ánh mắt không thể giấu vẻ khâm phục. Tuy vậy, họ không thể nói ra miệng điều khâm phục đó, đành gật đầu đủ để hiểu rằng lời đoán của Quan Vân Hội hoàn toàn đúng.

Sau đó cả hai từ từ lui chân. Chỉ khi đi đủ xa và biết chắc Quan Vân Hội không hề nuốt lời, họ mới thi triển khinh công đi thật nhanh.

Quan Vân Hội thở dài nhìn theo, sau cũng bỏ đi theo hướng lúc nãy đã được họ khiêng, chỉ vì tuân theo lệnh Trịnh Hải Yến, chính là hướng vừa được họ cho biết là có chủ nhân ả Trịnh Hải Yến lưu ngụ cùng nhiều thuộc hạ Bắc Hải cung.

Đó là một khu trang viện rất rộng, Quan Vân Hội thoạt tiên chỉ dám nhận định như thế và tự nhủ phải hành động hết sức cẩn trọng vì không cần đoán cũng biết với địa hình rộng như thế này giả như bảo toàn bộ Bắc Hải cung môn hạ đều kéo đến và lưu ngụ ở đây e cũng không là điều sai ngoa. Chỉ vì cẩn trọng, Quan Vân Hội sau khi đi chuyển quanh một vòng ở bên ngoài lớp tường rào chắn kiên cố, dù phát hiện có đôi ba chỗ với đầu tường hầu như chạm vào những tàng cây dày đặc xum xuê mọc từ bên trong vươn lên nhưng vẫn không dám đột nhập vào trong theo lối đó.

Tương tự, khu trang viện do được kiến tạo theo lối tứ hợp thiện với tất cả hai lối xuất nhập một ở phía Đông Nam và một còn lại ở phía chính Bắc của vòng rào, thì dù ở cả hai lối này không có người cảnh giới tuần hành nhưng Quan Vân Hội vẫn không đủ tự tin khinh suất lẻn tiến vào.

Quan Vân Hội có cách khác, dù mạo hiểm hơn nhưng khả dĩ dễ tiến hành trót lọt hơn và điều cần thiết là không được lưu lại bất kỳ dấu vết nào để những nhân vật bên trong khu trang viện có thể theo đó phát hiện ra là đã có người đột nhập.

Quan Vân Hội từ chỗ nấp, cách lối xuất nhập của khu trang viện ở phía Đông Nam độ chừng mười lăm trượng, lẳng lặng ném một mẩu đá nhỏ cho chạm khẽ vào tường rào, chếch thật xa, về phía hữu của lối xuất nhập.

Cạch!

Tiếng động quá nhỏ, khiến Quan Vân Hội suýt thất vọng do ngỡ kế bất thành. Nào ngờ thật là nhanh, từ lối xuất nhập có một bóng người lao ra. Và nhân vật này có thính lực không chỉ tinh tường mà còn thật chuẩn xác, đã lập tức tiến đến vị trí vừa có tiếng động phát ra.

Quan Vân Hội nhận ngay ra nhân vật này và ngấm ngầm thán phục một bản lãnh quả không hổ danh là một trong Tứ Vệ cung Hộ pháp của Bắc Hải cung. Dù thế, Quan Vân Hội cũng tin chắc Đường Hữu Sơn, nhân vật đó quyết không thể phán đoán và tìm ra đâu là nguyên nhân của tiếng động.

Thật vậy Đường Hữu Sơn Nhị Vệ cung Hộ pháp sau một lúc đứng thừ người ngẫm nghĩ đành lững thững quay trở lại vị trí xuất phát vì không thể nào minh bạch đâu là nguyên do phát ra tiếng động khả nghi.

Quan Vân Hội chờ thêm một lúc sau đó dụng lực hất một mẩu đá khác cho bay thẳng đến giữa một tàng cây, cũng ở chỗ tường rào lúc nãy nhưng nằm bên trong tường rào.

Soạt...

Ngay lúc tiếng động vừa vang lên, Quan Vân Hội cũng thần tốc di chuyển từ chỗ nấp đến tận vòng tường rào nhưng ở phía bên tả của lối xuất nhập trang viện.

Chính lúc nầy Đường Hữu Sơn lại xuất hiện ở bên ngoài và không ngớt nhìn quanh quất cốt ý tìm hiểu điều gì đã xảy ra hai lần những tiếng động khả nghi liên tiếp.

Quan Vân Hội đang phục người nằm sát dưới chân tường rào và không ngớt chú mục dò xét từng hành vi cử chỉ của Đường Hữu Sơn.

Và rồi cũng đến lúc Đường Hữu Sơn vì không phát hiện điều khả nghi nên không thể không chạy đến chỗ trống rào lúc nãy để dò xét thêm một lần nữa.

Đường Hữu Sơn vừa bước đi, lưng thì quay về phía Quan Vân Hội, lập tức Quan Vân Hội vận dụng khinh thân pháp của Ngũ Kỳ Tiên Tử do Bạch Thúy Hà từng chỉ điểm, lao vọt qua đầu tường và lọt ngay vào bên trong.

Ở đây, Quan Vân Hội thay vì cứ phục người dưới chân tường thì lại mạo hiểm tung vọt lên lần nữa, chui tọt vào giữa một tàng cây cách thật xa lớp tường rào.

Nhờ mạo hiểm nên Quan Vân Hội chiếm được ưu thế bất ngờ và đột nhập trót lọt. Vì lúc đó, khi Đường Hữu Sơn từ bên ngoài quay trở vào theo lối xuất nhập trang viện chợt cất giọng trầm trầm hỏi trống không.

- Có phát hiện điều gì khả nghi chăng?

Thì ở tàng cây, nơi Quan Vân Hội lúc nãy đã ném một mẩu đá cho chạm vào liền vang lên một thanh âm hồi đáp :

- Thuộc hạ đã xem xét kỹ, chỉ phát hiện ở đầu tường như vừa có một vài mẩu vừa tự long ra, không hề có bất kỳ ai đột nhập.

Đường Hữu Sơn hắng giọng :

- Tiếng động không thể ngẫu nhiên tự có Ngươi cứ phục gần đấy, đừng nghĩ ở đây cũng an toàn như ở Bắc Hải cung. Chỉ cần một sơ suất nhỏ là ngươi đừng mong toàn mạng.

Thanh âm kia đáp lại giọng rất chủ quan :

- Ở những nơi cây mọc chạm đầu tường đều có người của bổn cung ngấm ngầm giám sát. Nếu có địch nhân đủ bản lãnh lao vượt qua thì từ những vị trí này tương tự những vọng canh người của chúng ta cũng dễ phát hiện. Nhị hộ pháp hà tất tỏ ra quá lo lắng đề cao người và vô tình hạ thấp thế lực lợi hại của bổn cung.

Đường Hữu Sơn khẽ gắt :

- Đừng nói nhảm. Bởi nếu không lo lắng cớ sao đến cả ta vẫn được phó giao nhiệm vụ cảnh giới phòng bị thật nghiêm ngặt? Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ biết lúc còn ở Bắc Hải cung thì khác, bất luận ai dù muốn làm mưa làm gió thế nào cũng được nhưng một khi đã có mặt ở đây. Hừ! Mọi hành vi dù nhỏ chỉ cần sơ suất xem thường là nguy đến tính

mạng ngay, ngươi nghe rõ chứ?

Quan Vân Hội ngấm ngầm thở phào, tự thán phục là đã khôn ngoan, không hồ đồ đột nhập bằng cách dựa vào những tàng cây cao mọc chạm đầu tường.

Hơn nữa, vì lúc này đã ẩn nấp cách xa vòng tường, Quan Vân Hội lại được may mắn là tha hồ dò xét xung quanh, ước lượng khoảng cách đến những cây cao mọc chạm tường là nơi đang có người nấp mai phục để biết cách đối phương cảnh giới giám sát hầu phát hiện những lúc thật thuận tiện cho những hành động tiếp theo.

Và sau khi quan sát, Quan Vân Hội vì phát hiện duy nhất ở đây nhà cánh Tây là không có người đi qua đi lại giám sát, chợt hiểu đó là nơi cần tiến đến, nên Quan Vân Hội bắt đầu yên tâm, quyết ngồi chờ cho đến lúc trời tối dần.

Canh hai điểm, Quan Vân Hội mỉm cười một mình trong màn đêm, giữa tàng cây đang ẩn thân, và chờ đến khi gió thổi nhiều khiến tiếng lá cây lao xao càng lúc càng lớn.

Vút...

Như bóng u linh, Quan Vân Hội bật lao đi và ẩn thân ngay vào giữa tàng cây kế tiếp. Đúng là thiên thời, địa lợi.

Tiếng lá cây xào xạc vô tình trở thành trợ thủ giúp Quan Vân Hội sau đó lần lượt chuyển từ tàng cây này qua nhiều tàng cây kế tiếp, dễ dàng lao lọt vào giữa dãy nhà cánh Tây mà đã mất trọn một buổi chiều để quan sát kỹ.

Không khí trong dãy nhà thật tĩnh lặng khác xa cảnhở bên ngoài vừa thoáng vừa có đủ loại tiếng xao động tự nhiên hỗ trợ. Quan Vân Hội lập tức bế khí, nép kín vào một góc khuất, ngưng thần lắng nghe từng tiếng động thật khẽ không lẽ không hề có ở đây, cho dù ở mọi nơi đều tối đen, không có lấy một ánh đèn. Nhờ đó Quan Vân Hội bất giác nghe được tiếng thở dài não nuột phải lâu lắm mới vang lên một lần và rất khẽ. Quan Vân Hội lẻn dịch chuyển lại gần, cứ đi một đoạn là dừng chân nghe ngóng, đồng thời còn cố căng mục lực nhìn trừng trừng vào màn đêm đen vây quanh.

Cuối cùng Quan Vân Hội cũng tiếp cận một gian phòng, nơi đã thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dài tỏ vẻ rất sầu muộn, chính là từ gian phòng không hề có ánh đèn này. Đó là một gian phòng đóng kín các cửa. Và lúc Quan Vân Hội đang bối rối chưa biết có nên vào hay không, hoặc có vào thì xâm nhập như thế nào, bất chợt từ trong gian phòng phát ra tiếng thì thào thật khẽ :

- Đại tỷ ta tính khí lạnh lùng, độc đoán, sẽ khó dung thứ nếu tình cờ phát hiện chỉ vì ngươi bất cẩn đã để lũ nha đầu phái Nga My chạy thoát. Nhưng với ta thì dễ hơn, chỉ cần tự ta thừa nhận hai ả đó vì bất tuân nên bị ta hạ sát, Đại tỷ ta quyết không làm khó ta. Ngươi quả hiểu đó là cách duy nhất ta có thể giúp ngươi, đúng không? Vậy cớ sao ngươi cứ thở dài như thể đang oán hận hoặc tự than thân vì lỡ nhận lời chiều ý ta?

Quan Vân Hội dễ dàng nhận biết đấy là lời do ai vừa phát thoại. Và vì có phần nào đắc ý với phát hiện này nên Quan Vân Hội cố tình chờ nghe ngóng thêm.

Có tiếng loạt soạt giống như tiếng vải lụa chạm nhau phát ra. Và cùng với tiếng động chạm này, Quan Vân Hội lại nghe thêm tiếng một nữ nhân nói trong cơn thổn thức :

- Tiểu tỳ không phải thở dài vì những lý do như Nhị thiếu gia vừa đoán. Kỳ thực tiểu tỳ buồn phiền chỉ vì đã để mất đi cơ hội giúp Nhị thiếu gia lập công đối với Đại tiểu thư.

Tiếng vải lụa chạm nhau tạm thời đứng dừng lại, thay bằng tiếng thì thào nghi vấn của nhân vật Nhị thiếu gia.

- Một cơ hội để lập công ư? Như thế nào?

- Tiểu tỳ có lỗi vì chưa bẩm báo hết sự thật với Nhị thiếu gia. Và sở dĩ có điều đó vì tiểu tỳ nào có ngờ chính đêm nay Đại tiểu thư vắng mặt. Bởi nếu biết tiểu tỳ thà nói hết với Nhị thiếu gia ngay lúc quay về. Không chừng nhờ đó Nhị thiếu gia không những chỉ giúp tiểu tỳ phục hận mà còn đủ thời gian cho Nhị thiếu gia bắt được kẻ chúng ta đang truy lùng.

- Là kẻ đang cất giữ tín vật Trưởng lão của Cái bang? Hóa ra cũng chính y đã giải cứu cho hai nha đầu Nga My phái? Tội ngươi thật đáng chết. Sao không nói ngay cho ta biết?

- Mong Nhị thiếu gia lượng thứ. Vì tiểu tỳ sợ nói ra, giả như Đại tiểu thư vẫn còn ở đây và nghe được, mặc dù thời gian qua Đại tiểu thư luôn tin yêu và biệt đãi với tiểu tỳ nhưng với tính khí như thế, tiểu tỳ e không thể mong được Đại tiểu thư tha mạng.

- Ngươi chỉ sợ Đại tiểu thư? Vậy ngươi nghĩ hễ thổ lộ điều đó với ta là được ta tha mạng sao?

- Nhị thiếu gia thì khác, vì là người thương hoa tiếc ngọc. Tiểu tỳ biết chuyện này dù muốn cũng không giấu ai được lâu, thà nói riêng với Nhị thiếu gia để được bảo bọc che chở hơn là cam chịu mất mạng nếu để Đại tiểu thư biết.

- Ý của ngươi là sẵn sàng chìu chuộng ta, thà thất tiết hơn là bị mất mạng? Thế ngươi không nghĩ ta sau khi thỏa mãn vẫn muốn lấy mạng ngươi ư?

- Thoạt tiên tiểu tỳ vì có nghĩ đến nên cũng sợ. Do đó nãy giờ không sao nén được những tiếng thở dài. Nhưng bây giờ thì hết rồi, một phần vì tiểu tỳ đã nói tất cả sự thật, phần khác thì biết từ lâu nay Nhị thiếu gia vẫn luôn ngấm ngầm lưu tâm đến tiểu tỳ, há lẽ tiểu tỳ đã cam tâm chịu thất thân, Nhị thiếu gia lại nhẫn tâm đoạt mạng tiểu tỳ sau khi thỏa mãn?

Nhị thiếu gia dường như đang rất đắc ý, vì thế dù đã cố nén vẫn để phát ra những tiếng cười khùng khục sâu trong miệng.

- Ngươi toan tính khéo lắm. Vì một khi đã trao thân cho ta, ngươi sẽ có cớ uy hiếp ngược lại ta. Khiến ta nếu dám mở miệng tiết lộ, ngươi cũng cho Đại tỷ của ta biết những gì xảy ra đêm nay giữa ngươi và ta. Vậy là ta sẽ không tránh tội đã vi phạm những lời từng thề hứa trước mặt Đại tỷ, đúng không?

- Muốn luyện được Uyên Nguyên công phu, chỉ có Nhị thiếu gia vì là nam nhân nên phù hợp để khổ luyện. Thêm vào đó thì Nhị thiếu gia dù không còn là đồng nam nhưng nếu tránh được chuyện gần gũi nữ sắc, chỉ cần ba năm thôi là vẫn đủ điều kiện để luyện. Đại tiểu thư chỉ muốn tốt nên mới bắt buộc Nhị thiếu gia lập trọng thệ và phó giao cho tiểu tỳ giám sát. Quả vậy, Nhị thiếu gia sẽ không mong được Đại tiểu thư tha thứ nếu bị tiểu tỳ bẩm báo toàn bộ sự thật, là gần đây Nhị thiếu gia đã thân cận nữ sắc bao nhiêu lần với những ai và ở những đâu.

- Nhưng ngươi còn bỏ sót một chi tiết chưa tính đến. Đấy là khi mọi chuyện bị vỡ lỡ, ngươi mất mạng là điều chắc chắn, riêng ta dù sao cũng là bào đệ thâm tình cốt nhục, nỡ nào Đại tỷ ta hạ sát ta?

- Tiểu tỳ không hề bỏ sót, trái lại còn nhờ may nên biết thêm một ẩn tình nữa có liên quan đến thâm tình tỷ đệ giữa Đại tiểu thư và Nhị thiếu gia.

- Ẩn tình gì?

- Là cả hai dù có tình tỷ đệ thì chỉ đồng phụ, không đồng mẫu. Và chính vì mê luyến nhan sắc của mẫu thân Nhị thiếu gia, dẫn đến Vương lão gia bỏ bê phụ bạc làm mẫu thân của Đại tiểu thư uất phải tự sát. Với nỗi oán hận này, tiểu tỳ thật không dám quả quyết, liệu Đại tiểu thư có thể cứ tiếp tục dung tha cho Nhị thiếu gia mãi chăng?

- Ai cho ngươi biết ẩn tình này?

- Hơn ba năm đột ngột trở thành nô bộc cho Nhị Tiên cung, một thời gian quá đủ để tiểu tỳ tự tìm cách bảo vệ cho riêng mình. Và hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân, điều bí ẩn đó cuối cùng cũng tỏ ra hữu ích, giúp tiểu tỳ toàn mạng và còn không bị Nhị thiếu gia phen này hối nhục.

- Ngươi muốn nói sẽ không chìu ý ta như ngươi đã hứa?

- Suỵt. Nhị thiếu gia đừng tự gây kinh động. Vạn nhất để ai khác biết hai chúng ta đang chung phòng, lại thêm trạng thái Nhị thiếu gia lúc này, tiểu tỳ cảm thấy khó thể giúp Nhị thiếu gia giữ kín mãi những lần thân cận nữ sắc gần đây.

- Ngươi đi đâu?

- Tiểu tỳ cần phải quay về nghỉ ngơi và dưỡng thương. Hay Nhị thiếu gia còn gì muốn sai khiến?

- Nhưng ngươi vẫn chưa...



- Nhị thiếu gia vẫn chưa tỉnh ngộ ư? Vậy mà tiểu tỳ cứ tưởng đã nói quá rõ rồi. Xin lượng thứ, việc thuận tình trao thân cho Nhị thiếu gia chỉ là kế của tiểu tỳ hầu có cơ hội giúp Nhị thiếu gia minh bạch để chọn một trong hai quyết định. Một là tạm thời bỏ qua cho tiểu tỳ những lỡ lầm đã phạm, khiến hai đệ tử Nga My phái chạy thoát và còn không bắt giữ được kẻ chúng ta đang truy lùng. Hai là Nhị thiếu gia cứ làm lớn chuyện, tiểu tỳ thà chết quyết không để thất thân, nhưng nếu tiểu tỳ chết thì số phận của Nhị thiếu gia e cũng không khả quan như bao lâu nay ai cũng nghĩ, trừ tiểu tỳ.

- Ngươi dám lập kế để lừa ta? Ngươi dám uy hiếp cả ta, là Nhị thiếu gia của ngươi?

- Tiểu tỳ vốn thân phận thấp hèn, lại bị du vào tình thế chẳng đặng đừng, đành miễn cưỡng dùng thủ đoạn này để tự phòng thân, mong Nhị thiếu gia cạn xét và lượng thứ.

Lập tức có tiếng Nhị thiếu gia kêu hộc lên khá lớn vì quá giận :

- Ngươi ngỡ ta phải chịu thúc thủ thật sao? Ta thà giết ngươi, mới trút hết bao phẫn nộ trong lòng. Nạp mạng!

Ào...

Nhưng lúc đó cửa phòng vụt hé mở, để một nữ nhân ung dung bước nhẹ ra.

Quan Vân Hội lập tức điểm huyệt nữ nhân, đồng thời lôi luôn nữ nhân cùng bước trở lại vào trong gian phòng.

Ngọn gió lúc nãy cũng vừa tự tan biến. Và vì phát hiện có người lẻn bước vào trong bóng đêm, Nhị thiếu gia lại lên tiếng :

- Ngươi đã nghĩ lại, quyết quay trở vào với ta ư, Hải Yến?

Quan Vân Hội đã cố ý không điểm á huyệt của nữ nhân. Vì thế Hải Yến khẽ kêu :

- Nhị thiếu gia...

Giọng của Nhị thiếu gia chừng như uất nghẹn :

- Ngươi là ai?

Quan Vân Hội chạm khẽ vào vai nữ nhân :

- Đã lâu không gặp nhau, để nhắc Nhị thiếu gia nhớ chỉ e phí thời gian. Chi bằng phiền Hải Yến cô nương nói cho Nhị thiếu gia tạm biết tại hạ là ai. Hi vọng cô nương vẫn còn nhớ thanh âm giọng nói của tại hạ. Vì chúng ta chia tay chỉ mới đây thôi. Được chứ, Hải Yến?

Nữ nhân như cũng có điều kiêng kỵ nên không dám lớn tiếng, chỉ rít qua kẽ răng :

- Có phải hai ả Nga My phái to gan, chỉ ngươi tìm đến tận đây? Ngươi không sợ ta hô hoán, môn nhân Bắc Hải cung lập tức kéo dồn đến đây lập thiên la địa võng lấy mạng ngươi?

Quan Vân Hội lặng lẽ nhếch môi cười trong màn đêm đen khó thể nhìn rõ mặt nhau, lúc nghe Nhị thiếu gia khẽ kêu :

- Ngươi là tiểu tử tình cờ đắc thủ di học của Thanh Thành Lão Phu Tử? Nhưng nếu đã thế, cách ngươi nói như thể trước đây ta có biết ngươi, thật chăng? Vậy ngươi là ai?

Quan Vân Hội lại chạm vào Hải Yến :

- Cô nương có mang theo hỏa tập? Có được chăng nếu tại hạ lại làm phiền, nhờ cô nương giúp Nhị thiếu gia nhìn rõ diện mạo tại hạ bằng cách bật hỏa tập lên?

Nhị thiếu gia lại kêu :

- Được rồi. Ta bây giờ không cần biết ngươi là ai, cũng không cần nhìn rõ diện mạo ngươi. Hãy cho ta biết ngươi muốn gì?

Quan Vân Hội hắng giọng :

- Nhị thiếu gia đang lõa thể, vì thế nên ngại không muốn gây kinh động, cũng không dám chường mặt dù dưới ánh sáng hỏa tập? Nếu vậy, sao Nhị thiếu gia làm sao biết sắp phải chết vào tay ai, một khi tại hạ báo đó chính là mục đích của tại hạ đến đây lúc này?

Giọng của Nhị thiếu gia vụt khàn lại :

- Ta và người có oán thù gì? Rốt cuộc, người là ai? Nếu tự hào là anh hùng, hãy xưng danh rồi cùng ta một phen tử đấu.

Quan Vân Hội bảo :

- Nói cũng phải, quả là cách để Nhị thiếu gia dễ nhớ lại tại hạ là ai. Nhưng trước khi xưng danh, tại hạ có hai đề xuất. Thứ nhất, phiền Nhị thiếu gia cứ đứng nguyên vị cho, đừng tìm cách lùi dần về phía sau. Nếu trái lời, dù không thích chút nào nhưng tại hạ vẫn phải tìm cách gây huyên náo. Khi đó, môn nhân quý cung nhất định sẽ kéo đến ngay nhanh đến độ Nhị thiếu gia dù muốn mặc lại y phục cũng không kịp. Và hậu quả tất yếu là lệnh tỷ thế nào cũng tìm Nhị thiếu gia để đặt nghi vấn, không biết đã xảy ra điều gì khiến Nhị thiếu gia lâm cảnh trần trùng trục như thuở mới lọt lòng.

Giọng của Nhị thiếu gia ra chiều ảo não :

- Được rồi! Vậy còn đề xuất thứ hai?

Quan Vân Hội nói :

- Là hãy nhẫn nại chờ tại hạ có đôi lời muốn nói với Hải Yến.

Hải Yến gay gắt :

- Ngươi đừng mong dò hỏi bất kỳ điều gì ở ta. Tương tự ngươi đừng gọi ta bằng tên. Vì ngươi không hề có tư cách, nhất là khi bất ngờ chế ngự ta, một thủ đoạn hèn hạ, không xứng là nam tử hán đại trượng phu.

Quan Vân Hội khẽ cười :

- Nói như vậy chỉ vì là nữ nhân nên ngay hôm nay cô nương lẻn hạ thủ chế ngự tại hạ thì không hèn hạ? Nhưng dù sao cô nương nói cũng đúng tại hạ thật sự chưa đủ tư cách gọi cô nương như thế. Cũng không hề gì vì tại hạ chỉ muốn hỏi cô nương một câu thôi, đồng thời quả quyết câu hỏi đó không liên quan gì đến Bắc Hải cung.

Hải Yến thở dài :

- Ngươi hỏi nhanh đi. Vì quả thật ta chỉ mong nhanh chóng kết thúc câu chuyện tồi tệ này.

Quan Vân Hội nghiêm giọng :

- Tại hạ đến đã lâu và dĩ nhiên đã lẻn nghe tất cả. Điều tại hạ muốn hỏi là cô nương liệu có đủ đởm lược vì những nữ nhân từng bị hại để ra tay hạ thủ Vương Kim Tử kẻ dâm ô chăng?

Hải Yến giật mình :

- Sao ngươi biết rõ cả tính lẫn danh của Nhị thiếu gia?

Quan Vân Hội thở hắt ra :

- Tại hạ còn biết rõ tính danh của Đại tiểu thư là Vương Nhất Hoa. Mà thôi, xin đừng để phí thời gian trái lại xin hãy đáp điều tại hạ vừa hỏi.

Hải Yến chợt rùng mình khắp lượt :

- Trong những nữ nhân bị Nhị thiếu gia hại ắt là có người thân của ngươi?

Quan Vân Hội bảo :

- Nói như thế cũng đúng. Vì xét theo bối cảnh, nữ nhân đó từng có một thời gian được tại hạ xem là người thân.

Nhị thiếu gia Vương Kim Tử gượng kêu :

- Ta vào Trung Nguyên chưa bao lâu số nữ nhân bị ta hại cũng chẳng nhiều, làm thế nào lại có chuyện vừa ngẫu nhiên vừa trùng hợp, một trong số ít những nữ nhân đó có cả người thân của ngươi?

Quan Vân Hội gắt :

- Nữ nhân được tại hạ đề cập chính là người của Bắc Hải cung và thời điểm thì cách đây gần bốn năm.

Hải Yến chấn động :

- Ngươi cũng là môn hạ của Bắc Hải cung?

Quan Vân Hội đáp khẽ :

- Cũng có thể, nếu xét theo huyết thống để cho rằng hễ gia phụ là người Bắc Hải cung thì tại hạ cũng vậy.

Nhị thiếu gia, Vương Kim Tử kinh nghi :

- Phụ thân ngươi là ai? Là môn hạ của bổn cung khi nào?

Quan Vân Hội chợt gằn giọng :

- Nhị thiếu giả không còn muốn biết nữ nhân vừa được tại hạ đề cập là ai nữa ư? Đừng tham lam muốn biết nhiều như thế. Trái lại hãy chọn đi, hoặc là tính danh của tại hạ hoặc một trong hai tính danh, gia phụ và nữ nhân đó, Nhị thiếu gia thoạt tiên chỉ cần biết một là đủ. Vậy muốn như thế nào?

Vương Kim Tử chợt phát ra tiếng nuốt nước bọt khan :

- Ta quả quyết chuyện ngươi có liên quan đến bổn cung chỉ là chuyện bịa đặt. Bằng không, thì lý nào Đại tỷ ta không những không biết ngươi mà kể cả những nhân vật Trung Nguyên có hảo cảm với Đại tỷ ta cũng vì không biết ngươi là ai nên mới có lệnh truy lùng ngươi. Tương tự không có nữ nhân nào là người thân của ngươi từng bị ta hại. Để biết ngươi có bịa đặt hay không, hãy nói tính danh của nữ nhân đó là rõ.

Quan Vân Hội bật khen :

- Ngươi có ý này quả là cơ trí không tệ. Vì ta làm sao bịa đúng tính danh của một trong những nữ nhân từng bị ngươi hại? Quả là khó so với việc ta chỉ cần mạo nhận là ai đó, có thân phụ là một trong những môn nhân bất kỳ của Bắc Hải cung, đúng không? Chỉ tiếc một điều đêm nay cố tình tìm đến ngươi, ta lại muốn nói bằng tất cả sự thật. Vì phụ thân ta chính là người của Bắc Hải cung, cũng như Tam Băng, nữ nhân từng bị ngươi hại, tiền dâm hậu sát, vẫn đích thực là một môn nhân Bắc Hải cung.

Vương Kim Tử chấn động :

- Sao ngươi nhắc đến Tam Băng? Ngươi là ai? Là ai?

Quan Vân Hội lại gắt :

- Ngươi ý gây huyên náo chăng? Có cần ta giúp cho ngươi toại nguyện?

Hải Yến cũng chấn động :

- Cái chết của Tam Băng kỳ thực có rất ít người am hiểu. Đồng thời cùng mất mạng cũng một lúc đó với Tam Băng duy nhất chỉ có một người. Ngươi là... Các hạ là...

Vương Kim Tử chợt bật rít qua kẻ răng :

- Ngươi là Quan Vân Hội? Nhưng ngươi quyết không thể sống. Nói mau, ngươi là ai?

Hải Yến vụt rùng mình :

- Đúng rồi, ta nhớ lại rồi. Diện mạo này, a... Tiểu tỳ đã nhận ra chính là diện mạo của Thiếu cung chủ. Ôi... Thiếu cung chủ còn nhớ tiểu tỳ chăng, nhớ Hải Yến chăng?

Quan Vân Hội giải huyệt cho Hải Yến :

- Ta nhớ. Và vì nhớ lúc nãy ta mới gọi nàng là Hải Yến. Vậy thì, liệu nàng dám chăng, việc tự tay hạ thủ kẻ dâm ô Vương Kim Tử? Đừng ngại y làm lớn chuyện. Vì y dù có ba đầu sáu tay cũng không dám tự chuốc họa vào thân. Nào, dám hay không nào?

Được giải huyệt và biết rõ Quan Vân Hội là ai, Trịnh Hải Yến lập tức nhảy xổ về phía Vương Kim Tử. Nhưng thay vì xuất thủ, Hải Yến chợt khựng lại đồng thời còn hối hả gọi Quan Vân Hội :

- Không được đâu, Thiếu cung chủ. Dù hạ sát được y, chúng ta cũng không mong thoát. Vì ngay khi có tiếng động, những môn nhân Bắc Hải cung...

Bỗng có tiếng Vương Kim Tử khẽ hộc lên, làm ngắt luôn tiếng Hải Yến đang nói :

- Ngươi muốn giết ta thật sao, Hải Yến? Vậy đừng oán trách ta.

Và Hải Yến vụt hự thành tiếng, liền lúc đó Vương Kim Tử cười gừ gừ nói với Quan Vân Hội :

- Quan Vân Hội ngươi nếu muốn nha đầu toàn mạng tốt nhất hãy lui ngay lúc này. Đừng bỏ lỡ một khi đây là cơ hội duy nhất dành cho ngươi.

Hải Yến cũng đau đớn kêu lên :

- Thiếu cung chủ xin đi đi. Y đã nói, quyết không thể không hành động. Xin đừng để hệ lụy đến tiểu tỳ.

Quan Vân Hội đành miễn cưỡng đáp ứng :

- Ngươi có thủ đoạn khá lắm. Nhưng ta đi rồi, nếu biết Hải Yến có mệnh hệ nào, Quan Vân Hội ta rồi cũng có thủ đoạn không kém gì ngươi. Hừ!

Và Quan Vân Hội bỏ đi thật nhanh, có cảm giác như Quan Vân Hội không thật sự quan tâm đến số phận của Trịnh Hải Yến sau đó.

Một lúc sau cũng từ gian phòng đó, một bóng người lao vọt ra thật nhanh. Nhân vật này vì quá vội, quá lo cho điều đang thầm suy tính nên không phát hiện Quan Vân Hội đã nhanh chóng quay trở lại và lao vọt vào gian phòng.

Nhận ra có người lao vào, trong gian phòng vẫn còn một người nên không thể không có thanh âm cất lên và đó chính là thanh âm của Hải Yến.

- Nhị thiếu gia còn quên điều gì ư?

Quan Vân Hội chỉ gừ gừ trong miệng và nhờ có lợi thế bất ngờ nên dễ dàng vươn tay điểm huyệt đạo của Trịnh Hải Yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Chiêu Vạn Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook