Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 26: Cuối tuần (2)
Bán Hạ Lương Lương
15/05/2020
Edit: Nhạc Dao
Ánh mắt Tần Chấp vặn vẹo trong nháy mắt: “Bảo bối, anh chờ không được nữa~”
Tô Uyển chớp mắt: “Em chỉ muốn nói là tụi mình đổi tư thế đi!”
***
Sau khi chuyện sâu và mạnh hơn nữa chấm dứt thì cũng đã giữa trưa, khoé mắt của Tô Uyển vẫn còn ửng đỏ vì ân ái, lười biếng làm ổ trong lòng chồng.
Tần Chấp vừa thuần thục massage vòng eo mảnh khảnh của vợ vừa tận hưởng thời khắc ngọt ngào và ấm áp giữa họ.
anh sờ đầu nhỏ của cô rồi hỏi: “Bảo bối còn mỏi không?”
Đôi mắt cô mơ màng, lắc đầu. Sau khi hoàn hồn, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ giọng đáp: “Rất thoải mái.”
Mắt anh tràn đầy ý cười, anh hiểu ý cô.
Sau đó, anh hôn vợ yêu đáng yêu của mình. Từ trước đến nay, bảo bối của anh vốn không hề thích giấu giếm, luôn thành thật một cách đáng yêu như một đứa trẻ.
cô khiến anh yêu tận xương tuỷ cũng vẫn cảm thấy chưa đủ, vô thức ôm chặt lấy cô rồi hôn cô mấy cái.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Sắc mặt của Tần Chấp tối sầm lại, nheo mắt, phía sau anh như đang có một làn sương mù dày đặc vậy. Người này đúng là hay lắm!
Tô Uyển di chuyển đầu mình, lười biếng đẩy anh: “Sao anh không trả lời điện thoại?”
“Gọi lộn số thôi.” anh vô cảm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nheo mắt rồi lẳng lặng tắt máy.
“À.” cô nghiêng đầu, ngoan ngoãn dúi đầu vào cái ôm ấm áp, không hề nghi ngờ lời anh nói.
“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…”
Ủa? Khoảnh khắc khi nghe câu này, Từ Minh đã thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như hai người họ chưa dậy rồi.
không liên lạc được cũng tốt, vậy thì anh ta sẽ không làm phiền đến đôi vợ chồng này âu yếm. Nếu đã vậy thì anh ta cũng sẽ không bị boss ghi sổ nhỉ?
Phải biết rằng, boss Tần vốn nổi tiếng hẹp hòi. Ngoại trừ Ảnh hậu Tô thì những người bị boss nhớ mặt đều không có kết cục tốt. T_T Thôi đừng nói nữa, càng nói càng muốn khóc mà.
Cũng may là hôm nay anh ta gặp may~ (Khụ khụ, tác giả nhìn trời).
…
Sau khi ăn trưa xong, Tô Uyển vuốt bụng mình. Hình như gần đây cô ăn nhiều hơn. Ai bảo đồ ăn A Chấp làm quá ngon, đã vậy anh còn dụ dỗ cô ăn hoài nữa chứ.
cô thấy hơi chật khi mặc lễ phục nên rối rắm nhìn mình trong gương, sau đó sờ eo mình, cảm thấy hình như hơi béo.
“A Chấp!” cô bối rối ló đầu ra hỏi: “anh nhìn thử xem có phải em có béo lên không?”
anh cười khi thấy khuôn mặt rối rắm của vợ, Uyển Uyển đáng yêu quá đi!
“Được, để anh nhìn thử nhé.” anh cưng chiều nói khi thấy đôi mắt dò hỏi của bảo bối. Sau đó, tay anh hơi dùng sức, bế cô lên cao rồi xoay cô vòng vòng như đang chơi với một đứa trẻ.
Tô Uyển cười khanh khách, cô rất thích hành động này của anh. Khi cô còn nhỏ, ba cũng đã từng bế cô như vậy. Giờ A Chấp làm vậy khiến cô như quay về thuở bé được mọi người cưng chiều~
“Thế nào?” cô nhìn chồng với vẻ mong chờ.
“Bảo bối không nặng chút nào.” anh dịu dàng cười, trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Rất nhẹ là đằng khác.”
“thật sao?~” Hai mắt cô sáng rực, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến việc tuy nhìn anh nghiêm túc nhưng lại không trả lời câu hỏi cô có béo lên hay không.
“Ừ.” anh nghiêm túc gật đầu, không hề chột dạ.
thật ra, anh cảm thấy bảo bối của mình quá gầy. Thể chất của Uyển Uyển thuộc dạng không dễ mập, lâu như vậy mà anh mới khiến cô tăng lên một hai cân*.
*1 cân = 500 gram = 1/2 kg.
Đôi mắt của anh chợt loé lên sự điên cuồng, vẫn còn cách mục tiêu quá xa.
Tốt nhất là cô nên bụ bẫm đến mức không ai có thể giành cô với anh.
sự u ám như gió thoảng qua, nhìn lại thì trên mặt của Tần Chấp vẫn là nụ cười dịu dàng, anh tung bảo bối lên: “Tụi mình chơi tiếp nhé bảo bối?”
“Vâng~” cô gật đầu, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.
“Ha ha ha~” Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp nơi. anh thấy bảo bối nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời thì cũng vô thức mỉm cười.
Làm sao bây giờ, mỗi một ngày trôi qua anh đều cảm thấy mình yêu cô nhiều hơn, tình yêu nồng cháy trong tim như muốn bùng cháy. Sao bảo bối của anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Chỉ cần thấy cô vui vẻ là anh lại không nhịn được mà bật cười theo.
anh càng dùng nhiều lực hơn, nhẹ nhàng tung cô lên cao hơn. Mỗi lần như vậy, anh đều thầm cảm thấy may mắn rằng thân thể của mình đủ cường tráng để cô có thể chơi thật đã.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người khó mà tin được Tần gia cảm thấy may mắn vì lý do thế này, nhưng sự thật đúng là thế.
Tô Uyển là toàn bộ lý do sống của Tần Chấp. anh vội vã muốn trưởng thành và mạnh mẽ đều vì che chở cho Uyển Uyển.
một lúc sau, Tô Uyển vỗ nhẹ vào bàn tay trên eo mình: “A Chấp~ Được rồi! Thả em xuống~” A Chấp sẽ mệt.
Nụ cười trên mặt anh càng dịu dàng hơn, anh biết cô đang lo lắng cho anh. anh nheo mắt, cũng không phản đối, nhẹ nhàng bỏ cô xuống.
anh vừa thả cô xuống thì cô đã nhào vào lòng anh, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “A Chấp, tay anh có mỏi không?”
anh rũ mi, lẳng lặng ôm chặt thân thể mềm mại của cô, dịu dàng đáp: “Hơi hơi.”
Nghe vậy, cô càng đau lòng hơn: “Có phải do em quá nặng không?” cô vươn tay, nghiêm túc xoa hai cánh tay anh. Cơ bắp của anh răn chắc quá! “anh còn mỏi không?” cô chớp mắt hỏi.
“không, bảo bối rất nhẹ.” Quá nhẹ là đằng khác, anh nhất định sẽ cố gắng nuôi cô thành “bình thường.”anh nheo mắt, nụ cười trên môi càng ôn hoà hơn, nghiêm trang nói: “Ngoan, em hôn nó thì sẽ không đau nữa~”
“Vâng~” cô bừng tỉnh, quả nhiên hôn rất thần kỳ mà. cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh tay của anh.
“A Chấp có thấy thoải mái hơn không?” cô ngẩng đầu, nhìn chồng với vẻ mong đợi.
“Ừm.” anh gật đầu, dịu dàng khen vợ: “Uyển Uyển giỏi quá!”
Đôi mắt của cô cong thành vầng trăng khuyết, vui vẻ hếch ngực.
Mắt anh sáng rực, nói tiếp: “Bảo bối đáng yêu quá!” Vừa dứt lời, bàn tay như vô tình đụng vào hai bé thỏ con của cô.
Tô Uyển cười, không hề cảm nhận được động tác nhỏ của A Chấp. Đôi mắt của cô sáng lấp lánh tựa như những ngôi sao sáng trên bầu trời.
anh thấy cô vui vẻ thì cũng bật cười, sờ đầu cô: “Hồi nãy Uyển Uyển chơi vui không?”
“Vui lắm!” cô gật đầu, hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ nói trái lòng vì A Chấp mệt nên không muốn chơi gì đó.
Ý cười dịu dàng đong đầy trong mắt anh: “Vậy thì anh cũng vui.” anh rất thích tính cách rất dễ thoả mãn này của bảo bối. “Lần sau tụi mình lại chơi tiếp nhé?”
“Được ạ!” cô vòng tay qua cổ anh, vui vẻ hôn má anh liên hồi. Sau một hồi suy nghĩ, cô nghiêm túc nói thêm một câu: “Lần sau chỉ chơi một lát thôi~”
Vậy thì cô vừa được vui, A Chấp vừa không bị mệt!
Ánh mắt Tần Chấp vặn vẹo trong nháy mắt: “Bảo bối, anh chờ không được nữa~”
Tô Uyển chớp mắt: “Em chỉ muốn nói là tụi mình đổi tư thế đi!”
***
Sau khi chuyện sâu và mạnh hơn nữa chấm dứt thì cũng đã giữa trưa, khoé mắt của Tô Uyển vẫn còn ửng đỏ vì ân ái, lười biếng làm ổ trong lòng chồng.
Tần Chấp vừa thuần thục massage vòng eo mảnh khảnh của vợ vừa tận hưởng thời khắc ngọt ngào và ấm áp giữa họ.
anh sờ đầu nhỏ của cô rồi hỏi: “Bảo bối còn mỏi không?”
Đôi mắt cô mơ màng, lắc đầu. Sau khi hoàn hồn, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhẹ giọng đáp: “Rất thoải mái.”
Mắt anh tràn đầy ý cười, anh hiểu ý cô.
Sau đó, anh hôn vợ yêu đáng yêu của mình. Từ trước đến nay, bảo bối của anh vốn không hề thích giấu giếm, luôn thành thật một cách đáng yêu như một đứa trẻ.
cô khiến anh yêu tận xương tuỷ cũng vẫn cảm thấy chưa đủ, vô thức ôm chặt lấy cô rồi hôn cô mấy cái.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Sắc mặt của Tần Chấp tối sầm lại, nheo mắt, phía sau anh như đang có một làn sương mù dày đặc vậy. Người này đúng là hay lắm!
Tô Uyển di chuyển đầu mình, lười biếng đẩy anh: “Sao anh không trả lời điện thoại?”
“Gọi lộn số thôi.” anh vô cảm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nheo mắt rồi lẳng lặng tắt máy.
“À.” cô nghiêng đầu, ngoan ngoãn dúi đầu vào cái ôm ấm áp, không hề nghi ngờ lời anh nói.
“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…”
Ủa? Khoảnh khắc khi nghe câu này, Từ Minh đã thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như hai người họ chưa dậy rồi.
không liên lạc được cũng tốt, vậy thì anh ta sẽ không làm phiền đến đôi vợ chồng này âu yếm. Nếu đã vậy thì anh ta cũng sẽ không bị boss ghi sổ nhỉ?
Phải biết rằng, boss Tần vốn nổi tiếng hẹp hòi. Ngoại trừ Ảnh hậu Tô thì những người bị boss nhớ mặt đều không có kết cục tốt. T_T Thôi đừng nói nữa, càng nói càng muốn khóc mà.
Cũng may là hôm nay anh ta gặp may~ (Khụ khụ, tác giả nhìn trời).
…
Sau khi ăn trưa xong, Tô Uyển vuốt bụng mình. Hình như gần đây cô ăn nhiều hơn. Ai bảo đồ ăn A Chấp làm quá ngon, đã vậy anh còn dụ dỗ cô ăn hoài nữa chứ.
cô thấy hơi chật khi mặc lễ phục nên rối rắm nhìn mình trong gương, sau đó sờ eo mình, cảm thấy hình như hơi béo.
“A Chấp!” cô bối rối ló đầu ra hỏi: “anh nhìn thử xem có phải em có béo lên không?”
anh cười khi thấy khuôn mặt rối rắm của vợ, Uyển Uyển đáng yêu quá đi!
“Được, để anh nhìn thử nhé.” anh cưng chiều nói khi thấy đôi mắt dò hỏi của bảo bối. Sau đó, tay anh hơi dùng sức, bế cô lên cao rồi xoay cô vòng vòng như đang chơi với một đứa trẻ.
Tô Uyển cười khanh khách, cô rất thích hành động này của anh. Khi cô còn nhỏ, ba cũng đã từng bế cô như vậy. Giờ A Chấp làm vậy khiến cô như quay về thuở bé được mọi người cưng chiều~
“Thế nào?” cô nhìn chồng với vẻ mong chờ.
“Bảo bối không nặng chút nào.” anh dịu dàng cười, trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Rất nhẹ là đằng khác.”
“thật sao?~” Hai mắt cô sáng rực, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến việc tuy nhìn anh nghiêm túc nhưng lại không trả lời câu hỏi cô có béo lên hay không.
“Ừ.” anh nghiêm túc gật đầu, không hề chột dạ.
thật ra, anh cảm thấy bảo bối của mình quá gầy. Thể chất của Uyển Uyển thuộc dạng không dễ mập, lâu như vậy mà anh mới khiến cô tăng lên một hai cân*.
*1 cân = 500 gram = 1/2 kg.
Đôi mắt của anh chợt loé lên sự điên cuồng, vẫn còn cách mục tiêu quá xa.
Tốt nhất là cô nên bụ bẫm đến mức không ai có thể giành cô với anh.
sự u ám như gió thoảng qua, nhìn lại thì trên mặt của Tần Chấp vẫn là nụ cười dịu dàng, anh tung bảo bối lên: “Tụi mình chơi tiếp nhé bảo bối?”
“Vâng~” cô gật đầu, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má.
“Ha ha ha~” Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp nơi. anh thấy bảo bối nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời thì cũng vô thức mỉm cười.
Làm sao bây giờ, mỗi một ngày trôi qua anh đều cảm thấy mình yêu cô nhiều hơn, tình yêu nồng cháy trong tim như muốn bùng cháy. Sao bảo bối của anh lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Chỉ cần thấy cô vui vẻ là anh lại không nhịn được mà bật cười theo.
anh càng dùng nhiều lực hơn, nhẹ nhàng tung cô lên cao hơn. Mỗi lần như vậy, anh đều thầm cảm thấy may mắn rằng thân thể của mình đủ cường tráng để cô có thể chơi thật đã.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người khó mà tin được Tần gia cảm thấy may mắn vì lý do thế này, nhưng sự thật đúng là thế.
Tô Uyển là toàn bộ lý do sống của Tần Chấp. anh vội vã muốn trưởng thành và mạnh mẽ đều vì che chở cho Uyển Uyển.
một lúc sau, Tô Uyển vỗ nhẹ vào bàn tay trên eo mình: “A Chấp~ Được rồi! Thả em xuống~” A Chấp sẽ mệt.
Nụ cười trên mặt anh càng dịu dàng hơn, anh biết cô đang lo lắng cho anh. anh nheo mắt, cũng không phản đối, nhẹ nhàng bỏ cô xuống.
anh vừa thả cô xuống thì cô đã nhào vào lòng anh, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “A Chấp, tay anh có mỏi không?”
anh rũ mi, lẳng lặng ôm chặt thân thể mềm mại của cô, dịu dàng đáp: “Hơi hơi.”
Nghe vậy, cô càng đau lòng hơn: “Có phải do em quá nặng không?” cô vươn tay, nghiêm túc xoa hai cánh tay anh. Cơ bắp của anh răn chắc quá! “anh còn mỏi không?” cô chớp mắt hỏi.
“không, bảo bối rất nhẹ.” Quá nhẹ là đằng khác, anh nhất định sẽ cố gắng nuôi cô thành “bình thường.”anh nheo mắt, nụ cười trên môi càng ôn hoà hơn, nghiêm trang nói: “Ngoan, em hôn nó thì sẽ không đau nữa~”
“Vâng~” cô bừng tỉnh, quả nhiên hôn rất thần kỳ mà. cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh tay của anh.
“A Chấp có thấy thoải mái hơn không?” cô ngẩng đầu, nhìn chồng với vẻ mong đợi.
“Ừm.” anh gật đầu, dịu dàng khen vợ: “Uyển Uyển giỏi quá!”
Đôi mắt của cô cong thành vầng trăng khuyết, vui vẻ hếch ngực.
Mắt anh sáng rực, nói tiếp: “Bảo bối đáng yêu quá!” Vừa dứt lời, bàn tay như vô tình đụng vào hai bé thỏ con của cô.
Tô Uyển cười, không hề cảm nhận được động tác nhỏ của A Chấp. Đôi mắt của cô sáng lấp lánh tựa như những ngôi sao sáng trên bầu trời.
anh thấy cô vui vẻ thì cũng bật cười, sờ đầu cô: “Hồi nãy Uyển Uyển chơi vui không?”
“Vui lắm!” cô gật đầu, hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ nói trái lòng vì A Chấp mệt nên không muốn chơi gì đó.
Ý cười dịu dàng đong đầy trong mắt anh: “Vậy thì anh cũng vui.” anh rất thích tính cách rất dễ thoả mãn này của bảo bối. “Lần sau tụi mình lại chơi tiếp nhé?”
“Được ạ!” cô vòng tay qua cổ anh, vui vẻ hôn má anh liên hồi. Sau một hồi suy nghĩ, cô nghiêm túc nói thêm một câu: “Lần sau chỉ chơi một lát thôi~”
Vậy thì cô vừa được vui, A Chấp vừa không bị mệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.