Vợ Chồng Ảnh Hậu Ngược Cẩu Hằng Ngày
Chương 64: Cương sữa
Bán Hạ Lương Lương
13/10/2021
Edit: Nhạc Dao
Thời gian trôi vun vút.
Vì vết thương của Tô Uyển luôn đau nhức nên cô cứ làm nũng với chồng, mỗi khi được anh hôn lên thì cô sẽ giả vờ hết đau, khiến tim anh như tan thành vũng nước.
Khi vết thương của bảo bối chậm rãi lành lại thì tâm trạng của Tần Chấp cũng dần tốt lên.
Hôm nay, nụ cười nơi khoé môi của Tần Chấp đang bưng đồ ăn bảo bối thích từ phòng bếp đến phòng bệnh bỗng cứng đờ, bàn tay khựng lại, đôi mắt trở nên sâu hun hút.
Anh khàn giọng hỏi: “Bảo bối đang làm gì vậy?”
“A Chấp!” Tô Uyển nằm trên giường đã cởi áo, ngón tay trắng nõn liên tục xoa bóp đôi thỏ con. Lúc nghe thấy tiếng anh, hai mắt cô sáng rực, quay sang nhìn chồng bằng ánh mắt chờ mong: “A Chấp mau kiểm tra cho em!”
Bàn tay anh khẽ siết, nở nụ cười cứng nhắc: “Ừm.”
“Sao vậy bảo bối?” Anh bỏ đồ trong tay xuống, cố gắng suy nghĩ trong sáng nhất có thể.
Tô Uyển chớp mắt, bỏ tay ra, đoá hồng mai chợt đập vào mắt, khiến cổ họng anh ngứa ngáy không thôi, ánh mắt cũng tối lại.
Cô không để ý đến biểu cảm của anh mấy, chỉ nhìn anh với vẻ cầu cứu: “A Chấp ơi, ngực em đau quá, giờ em phải làm sao đây?”
Anh hoàn hồn, đôi mắt vẫn sâu hun hút: “Bảo bối đau ở đâu?”
Cô chớp mắt, rồi nắm tay chồng đặt lên ngực mình: “Chỗ này nè A Chấp!” Sau đó, đôi mắt trong veo nhìn anh, tủi thân nói: “Cương cương!”
Tần Chấp:…
“Không sao đâu bảo bối.” Ánh mắt anh tối tăm, yết hầu khẽ nhúc nhích, ngón tay giả vờ đụng vào đoá hồng mai kia.
“Cương sữa sinh lý là hiện tượng thường gặp thôi bảo bối.” Tần Chấp nói rất tự tin, cũng quên mất mới nãy mẹ Tần mới là người phổ cập kiến thức cho mình.
“A Chấp biết nhiều quá!” Cô nhìn chồng với vẻ sùng bái, rồi hỏi: “Vậy em phải làm gì?”
“Bảo bối ngoan.” Tần Chấp như nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt bỗng bùng lên ngọn lửa nóng bỏng: “Anh giúp em.”
“Vâng ạ!” Tô Uyển gật đầu lia lịa, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Tần Cấp cười, ánh mắt sâu thăm thẳm hệt như con dã thú sắp ăn sạch con mồi ngon miệng trước mặt mình vậy.
“Ưm~” Tô Uyển không kìm được mà thốt lên tiếng rên khi anh giữ lấy bầu ngực của mình: “A Chấp?”
Gương mặt tuấn tú của anh thoắt ẩn thoắt hiện, hết liếm rồi đến cắn, giống như ước gì nuốt cô vào bụng, khiến Tô Uyển rên nhẹ…
“Bảo bối ngoan.” Bàn tay của Tần Chấp nhẹ lại, giọng nói như vọng lại từ nơi xa xăm: “Một chút là xong thôi…”
***
Một chút là bao lâu?
Đến lúc Tô Uyển được ăn thì đồ ăn đã nguội ngắt, Tần Chấp phải đi hâm lại.
Sau khi ăn xong, anh vuốt nhẹ tóc cô, trong mắt ánh lên vẻ chưa thoả mãn: “Bảo bối ngoan, anh đi mua một thứ cho em nhé?”
Tô Uyển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của chồng, cô bỗng nhiên nhớ đến cảnh khoé môi anh dính đầy sữa trông vô cùng gợi cảm. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên mơ màng: “A Chấp muốn mua gì vậy?”
Tần Chấp cười dịu dàng: “Mua mấy bộ quần áo ấy.” Anh vờ như vô tình nhìn từ phần eo trở lên của vợ yêu. Xem ra, có một số thứ bảo bối không thể mặc nữa rồi…
“A Giáp không mua được ư?” Tô Uyển chớp mắt với vẻ lưu luyến.
Nghe vậy, Tần Chấp liền nheo mắt, nếu A Giáp dám…
A Giáp bỗng thấy rợn cả người, vội vàng nhìn khắp nơi, lại có chuyện gì nữa vậy trời?
Lòng Tần Chấp vô cùng ngọt ngào khi thấy ánh mắt ỷ lại của vợ yêu, chỉ cảm thấy mình yêu cô bao nhiêu cũng không đủ cả.
Anh lắc đầu với vẻ cưng chiều, vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nha, đồ này không thể để người khác mua giùm được. Anh hứa với bảo bối là sẽ đi mau về mau nhé?”
Cô chớp mắt, cau mũi rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ! A Chấp đi mau về mau nha!”
“Ừm.” Tim anh như nhũn ra, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh hứa đó.”
***
Tần Chấp đi chưa được bao lâu thì mẹ Tần đã bế hai cục cưng vào.
Con nít vốn lớn nhanh, chỉ mới mười ngày mà đã thay đổi rất nhiều.
Làn da hồng hồng nay đã trở nên trắng nõn, đôi mắt đen láy cũng có hồn như hai quả nho. Thân hình mũm mĩm như hai cục bột, khuôn mặt đã có đôi nét của ba mẹ, đáng yêu tựa thiên thần nhỏ.
Vậy nên dạo này Tô Uyển rất thích chơi với các cục cưng.
Bé cưng trở nên phấn khích khi nghe thấy giọng của mẹ, đôi mắt tròn xoe vội nhìn sang, lông mi dài chớp lia lịa, tay khẽ siết lại thành nắm đấm, miệng bi bô ngôn ngữ mà chỉ tụi nhỏ hiểu.
Má lúm đồng tiền của Tô Uyển thấp thoáng, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay để ôm lấy hai cục bột nhỏ.
Vì Mẹ Tần biết vết mổ của cô đã gần lành nên cũng không can ngăn, chỉ cười tủm tỉm điều chỉnh dáng ngồi của Uyển Uyển, rồi bỏ thằng lớn vào trong lòng cô.
“Đây là anh cả. Bình thường nó rất ngoan, ngoại trừ đói bụng hay mắc tè ra thì không bao giờ khóc. Mỗi khi bị ai chọc thì sẽ nhíu mày, trông chẳng khác gì ba nó cả.”
Mẹ Tần nói xong liền bật cười. Khi Tần Chấp nhíu mày còn có vẻ đáng sợ, đến lượt thằng nhóc này thì buồn cười phải biết.
Cục cưng biết mình đang nằm trong lòng mẹ nên rất ngoan. Ngay cả khi mẹ giơ tay chọc thì bé lại giữ chặt lấy, sau đó nở một nụ cười siêu đáng yêu.
Thấy vậy, Tô Uyển liền cười tươi rói, không kìm được mà đụng nhẹ vào mặt bé.
Thằng lớn càng vui hơn, dùng cả hai tay để nắm lấy tay mẹ, miệng lại bi bi bô bô.
Thẳng út đang nằm trong lòng bà nội như cảm nhận được bầu không khí vui vẻ giữa mẹ và anh hai, nên bé trở nên phấn khích, miệng nói gì đó với anh, còn quơ tay tùm lum.
Thằng lớn đáp lại một tiếng, sau đó liền cười với mẹ.
Thằng út cảm nhận được mình đã bị mẹ quên mất, tức giận quơ tay, đôi mắt đen láy nhìn mẹ và anh hai với vẻ ấm ức, sau đó gào khóc.
Tô Uyển chớp mắt, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Mẹ Tần vỗ lưng bé cưng, bà thấy nó vẫn nhìn chằm vào mẹ thì đành phải đặt nó cạnh cô: “Đúng là quỷ nhỏ!”
Bà vừa mới đặt xuống là thằng út liền nín ngay.
Tô Uyển cũng đặt thằng lớn nằm song song với em trai. Khi thấy hai cặp mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào mình, trái tim cô như tan thành vũng nước.
Cô cười tươi rói, đôi mắt sáng rực, hết nghịch ngón tay của cục cưng rồi đến hôn lên mặt.
Cục cưng cũng rất vui vì được ở cạnh người mẹ ít khi được gặp. Hai bé rất thích mùi hương ấm áp của mẹ, vội vàng nắm lấy một ngón tay của mẹ, lúc mẹ thò đầu qua thì cười khúc khích.
Tần Chấp vội vội vàng vàng trở về thì thấy hai tình địch đang giữ chặt lấy ngón tay của bảo bối, rồi còn dụ cô hôn bọn nó nữa chứ.
Khuôn mặt của Tần Chấp bỗng trở nên vặn vẹo: “… Vô sỉ.”
Tô Uyển quay đầu lại, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp đã về rồi! Anh nhìn hai cục cưng đáng yêu chưa nè!”
Lúc anh đi tới, cô chớp mắt, giống như mới nhớ ra điều gì đó: “Hồi nãy A Chấp mới nói gì vậy?” Cô nghe không được rõ lắm.
Anh nheo mắt, nở một nụ cười dịu dàng: “Không có gì, anh nói tụi nhỏ chưa có răng thôi.”
Nghe vậy, cô liền nhìn về các con: “Đúng thật.” Sau đó, cô lại quay sang nhìn chồng: “A Chấp giỏi quá, anh đứng xa như vậy mà vẫn thấy được luôn!”
Vẻ mặt của Tần Chấp vẫn bình tĩnh, như thể những gì bảo bối nói là thật vậy.
Mẹ Tần:… Cái thằng mặt dày này không phải là con bà!
Tần Chấp thấy bảo bối định chơi với tình địch thì nheo mắt nói: “Bảo bối cho anh bế hai cục cưng một chút được không?”
Tô Uyển gật đầu không chút do dự: “Được ạ! Em nghĩ cục cưng cũng muốn được A Chấp bế!”
Mỗi tay Tần Chấp bế một đứa, mẹ Tần nôn nóng bước nhanh qua: “Con không thể bế con nít như vậy được!”
“Không sao đâu mẹ.” Tần Chấp cười, anh sẽ không để cho bảo bối thương tâm vì tụi nhỏ. Trên tã của cục cưng có cái móc, anh chỉ cần luồn tay qua là được.
Mẹ Tần nhìn kỹ lưỡng rồi mới yên lòng: “Dù sao thì con cũng đã làm ba.”
Hai cục cưng cũng rất hào hứng khi ngửi được mùi của ba, miệng cứ bi ba bi bô.
Anh ôm con với vẻ mặt ôn hoà: “Hai cục cưng đang nói gì nè?”
Cục cưng: “%… ###…”
Tần Chấp giống như chỉ đang vô tình bước đến cửa vậy: “Cục cưng muốn đi dạo phải không?”
Cục cưng: “%#… #…”
Anh bế hai cục cưng đến tận cửa, giả vờ như đã hiểu ra: “À, ba hiểu rồi. Mấy đứa đừng gấp, ba dẫn cả hai ra ngoài đi dạo liền đây…”
Mẹ Tần:… Ha ha.
A Giáp đứng ngoài cửa:… Vãi thật!
Tô Uyển ngơ ngác chớp mắt, sau khi ngẫm nghĩ liền nằm xuống.
Nếu cục cưng đã thích đi chơi với A Chấp thì cứ để họ đi đi.
Thời gian trôi vun vút.
Vì vết thương của Tô Uyển luôn đau nhức nên cô cứ làm nũng với chồng, mỗi khi được anh hôn lên thì cô sẽ giả vờ hết đau, khiến tim anh như tan thành vũng nước.
Khi vết thương của bảo bối chậm rãi lành lại thì tâm trạng của Tần Chấp cũng dần tốt lên.
Hôm nay, nụ cười nơi khoé môi của Tần Chấp đang bưng đồ ăn bảo bối thích từ phòng bếp đến phòng bệnh bỗng cứng đờ, bàn tay khựng lại, đôi mắt trở nên sâu hun hút.
Anh khàn giọng hỏi: “Bảo bối đang làm gì vậy?”
“A Chấp!” Tô Uyển nằm trên giường đã cởi áo, ngón tay trắng nõn liên tục xoa bóp đôi thỏ con. Lúc nghe thấy tiếng anh, hai mắt cô sáng rực, quay sang nhìn chồng bằng ánh mắt chờ mong: “A Chấp mau kiểm tra cho em!”
Bàn tay anh khẽ siết, nở nụ cười cứng nhắc: “Ừm.”
“Sao vậy bảo bối?” Anh bỏ đồ trong tay xuống, cố gắng suy nghĩ trong sáng nhất có thể.
Tô Uyển chớp mắt, bỏ tay ra, đoá hồng mai chợt đập vào mắt, khiến cổ họng anh ngứa ngáy không thôi, ánh mắt cũng tối lại.
Cô không để ý đến biểu cảm của anh mấy, chỉ nhìn anh với vẻ cầu cứu: “A Chấp ơi, ngực em đau quá, giờ em phải làm sao đây?”
Anh hoàn hồn, đôi mắt vẫn sâu hun hút: “Bảo bối đau ở đâu?”
Cô chớp mắt, rồi nắm tay chồng đặt lên ngực mình: “Chỗ này nè A Chấp!” Sau đó, đôi mắt trong veo nhìn anh, tủi thân nói: “Cương cương!”
Tần Chấp:…
“Không sao đâu bảo bối.” Ánh mắt anh tối tăm, yết hầu khẽ nhúc nhích, ngón tay giả vờ đụng vào đoá hồng mai kia.
“Cương sữa sinh lý là hiện tượng thường gặp thôi bảo bối.” Tần Chấp nói rất tự tin, cũng quên mất mới nãy mẹ Tần mới là người phổ cập kiến thức cho mình.
“A Chấp biết nhiều quá!” Cô nhìn chồng với vẻ sùng bái, rồi hỏi: “Vậy em phải làm gì?”
“Bảo bối ngoan.” Tần Chấp như nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt bỗng bùng lên ngọn lửa nóng bỏng: “Anh giúp em.”
“Vâng ạ!” Tô Uyển gật đầu lia lịa, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.
Tần Cấp cười, ánh mắt sâu thăm thẳm hệt như con dã thú sắp ăn sạch con mồi ngon miệng trước mặt mình vậy.
“Ưm~” Tô Uyển không kìm được mà thốt lên tiếng rên khi anh giữ lấy bầu ngực của mình: “A Chấp?”
Gương mặt tuấn tú của anh thoắt ẩn thoắt hiện, hết liếm rồi đến cắn, giống như ước gì nuốt cô vào bụng, khiến Tô Uyển rên nhẹ…
“Bảo bối ngoan.” Bàn tay của Tần Chấp nhẹ lại, giọng nói như vọng lại từ nơi xa xăm: “Một chút là xong thôi…”
***
Một chút là bao lâu?
Đến lúc Tô Uyển được ăn thì đồ ăn đã nguội ngắt, Tần Chấp phải đi hâm lại.
Sau khi ăn xong, anh vuốt nhẹ tóc cô, trong mắt ánh lên vẻ chưa thoả mãn: “Bảo bối ngoan, anh đi mua một thứ cho em nhé?”
Tô Uyển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của chồng, cô bỗng nhiên nhớ đến cảnh khoé môi anh dính đầy sữa trông vô cùng gợi cảm. Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên mơ màng: “A Chấp muốn mua gì vậy?”
Tần Chấp cười dịu dàng: “Mua mấy bộ quần áo ấy.” Anh vờ như vô tình nhìn từ phần eo trở lên của vợ yêu. Xem ra, có một số thứ bảo bối không thể mặc nữa rồi…
“A Giáp không mua được ư?” Tô Uyển chớp mắt với vẻ lưu luyến.
Nghe vậy, Tần Chấp liền nheo mắt, nếu A Giáp dám…
A Giáp bỗng thấy rợn cả người, vội vàng nhìn khắp nơi, lại có chuyện gì nữa vậy trời?
Lòng Tần Chấp vô cùng ngọt ngào khi thấy ánh mắt ỷ lại của vợ yêu, chỉ cảm thấy mình yêu cô bao nhiêu cũng không đủ cả.
Anh lắc đầu với vẻ cưng chiều, vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nha, đồ này không thể để người khác mua giùm được. Anh hứa với bảo bối là sẽ đi mau về mau nhé?”
Cô chớp mắt, cau mũi rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ! A Chấp đi mau về mau nha!”
“Ừm.” Tim anh như nhũn ra, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh hứa đó.”
***
Tần Chấp đi chưa được bao lâu thì mẹ Tần đã bế hai cục cưng vào.
Con nít vốn lớn nhanh, chỉ mới mười ngày mà đã thay đổi rất nhiều.
Làn da hồng hồng nay đã trở nên trắng nõn, đôi mắt đen láy cũng có hồn như hai quả nho. Thân hình mũm mĩm như hai cục bột, khuôn mặt đã có đôi nét của ba mẹ, đáng yêu tựa thiên thần nhỏ.
Vậy nên dạo này Tô Uyển rất thích chơi với các cục cưng.
Bé cưng trở nên phấn khích khi nghe thấy giọng của mẹ, đôi mắt tròn xoe vội nhìn sang, lông mi dài chớp lia lịa, tay khẽ siết lại thành nắm đấm, miệng bi bô ngôn ngữ mà chỉ tụi nhỏ hiểu.
Má lúm đồng tiền của Tô Uyển thấp thoáng, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay để ôm lấy hai cục bột nhỏ.
Vì Mẹ Tần biết vết mổ của cô đã gần lành nên cũng không can ngăn, chỉ cười tủm tỉm điều chỉnh dáng ngồi của Uyển Uyển, rồi bỏ thằng lớn vào trong lòng cô.
“Đây là anh cả. Bình thường nó rất ngoan, ngoại trừ đói bụng hay mắc tè ra thì không bao giờ khóc. Mỗi khi bị ai chọc thì sẽ nhíu mày, trông chẳng khác gì ba nó cả.”
Mẹ Tần nói xong liền bật cười. Khi Tần Chấp nhíu mày còn có vẻ đáng sợ, đến lượt thằng nhóc này thì buồn cười phải biết.
Cục cưng biết mình đang nằm trong lòng mẹ nên rất ngoan. Ngay cả khi mẹ giơ tay chọc thì bé lại giữ chặt lấy, sau đó nở một nụ cười siêu đáng yêu.
Thấy vậy, Tô Uyển liền cười tươi rói, không kìm được mà đụng nhẹ vào mặt bé.
Thằng lớn càng vui hơn, dùng cả hai tay để nắm lấy tay mẹ, miệng lại bi bi bô bô.
Thẳng út đang nằm trong lòng bà nội như cảm nhận được bầu không khí vui vẻ giữa mẹ và anh hai, nên bé trở nên phấn khích, miệng nói gì đó với anh, còn quơ tay tùm lum.
Thằng lớn đáp lại một tiếng, sau đó liền cười với mẹ.
Thằng út cảm nhận được mình đã bị mẹ quên mất, tức giận quơ tay, đôi mắt đen láy nhìn mẹ và anh hai với vẻ ấm ức, sau đó gào khóc.
Tô Uyển chớp mắt, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Mẹ Tần vỗ lưng bé cưng, bà thấy nó vẫn nhìn chằm vào mẹ thì đành phải đặt nó cạnh cô: “Đúng là quỷ nhỏ!”
Bà vừa mới đặt xuống là thằng út liền nín ngay.
Tô Uyển cũng đặt thằng lớn nằm song song với em trai. Khi thấy hai cặp mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào mình, trái tim cô như tan thành vũng nước.
Cô cười tươi rói, đôi mắt sáng rực, hết nghịch ngón tay của cục cưng rồi đến hôn lên mặt.
Cục cưng cũng rất vui vì được ở cạnh người mẹ ít khi được gặp. Hai bé rất thích mùi hương ấm áp của mẹ, vội vàng nắm lấy một ngón tay của mẹ, lúc mẹ thò đầu qua thì cười khúc khích.
Tần Chấp vội vội vàng vàng trở về thì thấy hai tình địch đang giữ chặt lấy ngón tay của bảo bối, rồi còn dụ cô hôn bọn nó nữa chứ.
Khuôn mặt của Tần Chấp bỗng trở nên vặn vẹo: “… Vô sỉ.”
Tô Uyển quay đầu lại, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp đã về rồi! Anh nhìn hai cục cưng đáng yêu chưa nè!”
Lúc anh đi tới, cô chớp mắt, giống như mới nhớ ra điều gì đó: “Hồi nãy A Chấp mới nói gì vậy?” Cô nghe không được rõ lắm.
Anh nheo mắt, nở một nụ cười dịu dàng: “Không có gì, anh nói tụi nhỏ chưa có răng thôi.”
Nghe vậy, cô liền nhìn về các con: “Đúng thật.” Sau đó, cô lại quay sang nhìn chồng: “A Chấp giỏi quá, anh đứng xa như vậy mà vẫn thấy được luôn!”
Vẻ mặt của Tần Chấp vẫn bình tĩnh, như thể những gì bảo bối nói là thật vậy.
Mẹ Tần:… Cái thằng mặt dày này không phải là con bà!
Tần Chấp thấy bảo bối định chơi với tình địch thì nheo mắt nói: “Bảo bối cho anh bế hai cục cưng một chút được không?”
Tô Uyển gật đầu không chút do dự: “Được ạ! Em nghĩ cục cưng cũng muốn được A Chấp bế!”
Mỗi tay Tần Chấp bế một đứa, mẹ Tần nôn nóng bước nhanh qua: “Con không thể bế con nít như vậy được!”
“Không sao đâu mẹ.” Tần Chấp cười, anh sẽ không để cho bảo bối thương tâm vì tụi nhỏ. Trên tã của cục cưng có cái móc, anh chỉ cần luồn tay qua là được.
Mẹ Tần nhìn kỹ lưỡng rồi mới yên lòng: “Dù sao thì con cũng đã làm ba.”
Hai cục cưng cũng rất hào hứng khi ngửi được mùi của ba, miệng cứ bi ba bi bô.
Anh ôm con với vẻ mặt ôn hoà: “Hai cục cưng đang nói gì nè?”
Cục cưng: “%… ###…”
Tần Chấp giống như chỉ đang vô tình bước đến cửa vậy: “Cục cưng muốn đi dạo phải không?”
Cục cưng: “%#… #…”
Anh bế hai cục cưng đến tận cửa, giả vờ như đã hiểu ra: “À, ba hiểu rồi. Mấy đứa đừng gấp, ba dẫn cả hai ra ngoài đi dạo liền đây…”
Mẹ Tần:… Ha ha.
A Giáp đứng ngoài cửa:… Vãi thật!
Tô Uyển ngơ ngác chớp mắt, sau khi ngẫm nghĩ liền nằm xuống.
Nếu cục cưng đã thích đi chơi với A Chấp thì cứ để họ đi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.